Dẫu cho chúng ta có chia tay, có rời xa
Thì anh cũng sẽ mãi là người mà em yêu nhất
Bởi con tim em giờ đây chỉ biết hướng về nơi anh đang ở
Vậy nên dù mọi chuyện có đi đến đâu hay là kết thúc như thế nào thì em sẽ chúc phúc cho anh được hạnh phúc
Vì em yêu anh và em muốn anh sống hạnh phúc.
-Cậu với cô ta là gì vậy. Minh Thư hỏi Kelvin khi hai người cùng ở một nơi sau khu ngoại ô. Và cũng chính Nhã Kỳ đã hẹn gặp Kelvin để hỏi rõ mọi chuyện.
-Dịu Hiền là người yêu cũ của mình. Kelvin nói và cũng ko muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa. bởi đối với anh nó giống như một mảnh trong quá khứ đau thương.
-Mình cũng ko muốn can ngăn chuyện của cậu và Minh Thư nhưng mình nhờ cậu một việc được ko. Nhã Kỳ và Kelvin cùng ngối xuống một phiến đá nói chuyện với nhau.
-Việc gì cậu nói đi. Nhưng mà chuyện đó có liên quan tới Minh Thư đúng ko. hơn ai hết có lẽ Kelvin cũng hỉu được nguyên nhân của cuộc nói chuyện này.
-Đúng vậy. mình muốn cậu hãy xác định tình cảm của chính mình. Vì như vậy ko ai sẽ đau khổ trong chuyện này cả. Nhất là Minh Thư. Nhã Kỳ cũng chỉ là người ngoài cuộc và cô cũng chỉ có thể đưa ra những lời khuyên cho nhau mà thôi.
-Mình biết chứ. Nhưng nói thật là mình cũng ko biết làm thế nào để có thể ko gây đau khổ cho ai cả.
-Cậu vẫn còn luyến tiếc với Dịu Hiền. Mình nói đúng chứ.
-Đúng vậy. bởi 3 năm trước đây mình rất yêu cô ấy. Nhưng cũng chính cô ấy đã gây ra cho mình mọi nỗi đau nhưng còn bây giờ thì cô ấy lại quay về và muốn níu lấy tình yêu cũ đã từng tồn tại trong cái quá khứ đó. nó khiến mình cảm thấy khó xử. Kelvin cũng ko giấu Nhã Kỳ bất cứ thứ gì bởi anh luôn xem cô như một người bạn muốn nghe được những lời khuyên chân thành từ cô.
-Mình rất hỉu những suy nghĩ của cậu lúc này. bởi mình trước kia cũng vậy. lúc đó mình cứ ngỡ rằng mình sẽ ko bao giờ thoát ra khỏi cái bóng hình của Nhật Minh nhưng mà Thiên Bảo đã cho mình thấy rằng cuộc sống này vẫn còn nhìu thứ khác đang chờ mình nắm lấy. Và mình cũng đã dũng cảm nắm lấy bàn tay ấy để có thể trở nên trưởng thành hơn như bây giờ.
-Mình cũng ko biết phải làm gì bây giờ. Nhưng rồi mình cũng sẽ phải chọn một cái kết ổn thỏa cho cả ba người. Ngày đó cũng sẽ ko xa đâu.
-Vậy cậu có yêu Minh Thư ko hay chỉ là xem cậu ấy như một vật thay thế.
-Ko. mình yêu Minh Thư là thật lòng chứ ko phải xem cô ấy như một vật thay thế.
-Vậy là được rồi. mình chỉ cần cậu yêu Minh Thư là đủ rồi. vì nếu như cậu yêu cô ấy thì mình tin là cậu sẽ ko làm cô ấy tổn thương đâu.
-Cậu ở đây đi. Mình vô trong tim Minh Thư. Nói rồi Kelvin nhanh chóng bước vào trong. Hay nói đúng hơn là anh ko muốn nghĩ tới những chuyện khó xử đó nữa. giờ đây anh phải làm sao cho mọi chuyện được êm thấm. Lịu tình cảm của anh đang hướng về nơi ai. Và câu trả lời đó cũng chỉ có anh mới có thể trả lời được.
Giờ đây cũng chỉ còn mình cô ngồi lại đây. Những suy nghĩ cô lại cứ xung quanh về những câu chuyện tình yêu. Đến cô cũng ko thể ngờ là Minh Thư và Kelvin lại có ngày rơi vào hoàn cảnh như thế này. và có lẽ câu chuyện tình yêu nào cũng có những chông gai và thử thách đang đặt ra trước mặt họ. Và những thử thách đó đang chờ họ đối mặt. Lịu ai sẽ vượt qua và ai sẽ ở lại. Và lịu hạnh phúc sẽ đến với ai hay là những giọt nước mắt ko ngừng hiện hữu trên gương mặt của ai kia.
BUỔI TỐI TẠI NƠI CẮM TRẠI.( giờ ăn tối).
Mọi người đều đã có mặt tại để ăn uống nhưng cả bọn cùng nhận thấy có sự thay đổi khi thíu vắng hình ảnh của Nhã Kỳ và Minh Thư. và ko ai bảo ai, ai cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho hai người. Và người nhanh nhất là Kelvin anh nhanh chóng nhấn nút gọi với cái tên Minh Thư. do nãy giờ anh tìm cô mãi mà ko thấy với lại giờ đây khi thấy sự thíu vắng của cô anh càng lo lắng hơn.
Nhưng đáp lại cuộc gọi của Kelvin cũng chỉ là những tiếng hát của bài nhạc chờ cứ vang lên.
Còn nói về Nhã Kim cô đang gọi cho Nhã Kỳ nhưng ko một tín hịu nào có thể kết nối được.
Mọi người bắt đầu lo lắng. Ai cũng sợ họ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhã Kim cứ gọi đi gọi lại nhưng kết quả cũng chỉ là con số 0. Đìu này càng làm cho Nhã Kim lo lắng. Vì những lần như vậy Nhã Kỳ đều xảy ra những chyện chẳng lành.
-Kelvin em gọi Minh Thư được ko. Gia Huy nhanh chóng hỏi Kelvin.
-Điện thoại của Minh Thư đổ máy nhưng ko có ai bắt máy.
Thấy thái độ của mọi người như vậy cả bọn HS lại nhốn nháo lên ko biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại có hai con người môi đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Và những ánh mắt của những người xung quanh nhanh chóng dồn về nói chiếc bàn trung tâm. Chiếc bàn của bộ 3 và cũng là nơi tâm đỉm của trường.
Sự tò mò lại háo hức trong lòng mỗi người HS đang ở đây. Bởi những câu chuyện hằng ngày của bộ 3 trường này luôn được soi mói từng li từng tí.
-Có khi nào hai đứa đó dẫn đi chơi ko. Gia Huy nhanh chóng đưa ra những suy nghĩ.
-Chắc ko đâu. Lúc chìu Nhã Kỳ nói chuyện cùng em mà. Mới đây thôi. xong rồi em đi tìm Minh Thư nhưng ko thấy cho đến bây giờ. Kelvin kể lại những chuyện lúc chìu. Và một ngi vấn bắt đầu được loại bỏ.
-Không biết chuyện gì lại xảy ra với hai đứa đó nữa đây. Nhã Kim ko thể ko lo sợ mà bình tĩnh được.
-Nhã Kim em bình tĩnh đi. Hai đứa sẽ ko sao đâu. Anh sẽ cho người đi tìm hai đứa. Nói rồi Gia Huy nhấn nút gọi ai đó và người đó nhanh chóng làm theo lời anh. và cả bọn bây giờ cũng chỉ ngồi chờ kết quả mà thôi. giữa trời tối như thế này thì họ biết làm gì đây. Sự thấp thỏm lo lắng lại bắt đầu tràn về mỗi người. Ai cũng phải lo sợ cho những cái ý nghĩ mà họ ko muốn nó xảy ra.
Và một lần nữa cả bọn lại đổ dồn những cặp mắt về một ánh sáng màu trắng đang ẩn hiện nổi bật giữa bầu trời màu đen tối kịt. Chiếc xe nhanh chóng tiến đến nơi cắm trại. Và mọi người ko ai bảo ai chờ xem người bước ra từ xe là ai. Và
.................
.........................
.......................................
-Anh Bảo kìa bây ơi. HS1
-Ôi nhìn anh ấy đẹp trai quá. HS2
-Tau còn tưởng là anh ấy ko đi chơi với trường mình chứ. HS3
Thiên Bảo nhanh chóng bước đến bên chiếc bàn của Gia Huy, Nhã Kim, Kelvin đang ngồi. Và anh cũng nhận ra được chiếc bàn đó đã thíu vắng đi rất nhìu hình ảnh. Nhất là một khuôn mặt anh đang rất muốn nhìn. Và cũng chính vì người đó mà anh đã nhanh chóng thu xếp công việc để xuống đây tìm cô. nhưng đáp lại anh cũng chỉ là sự thíu vắng đó. một chiếc ghế để đó nhưng cô thì ko thấy đâu. Anh nhanh chóng lên tiếng
-Nhã Kỳ đâu rồi.
..................................
......................................................
Sự im lặng bao trùm lên tất cả. Ko một ai dám nói cho anh biết là Nhã Kỳ đã mất tích. Bởi ko ai dám chắc được đìu đó bởi họ sợ anh sẽ lo lắng và những chuyện tồi tệ khác.
Anh bắt đầu nhận thấy được những sự đổi thay đang hiển rõ trên gương mặt của mỗi người. Sự lo lắng đến khó tả đang được thể hiện và được khắc khoải qua từng cử chỉ của những gương mặt đang đối diện với anh.
-Nhã Kỳ và Minh Thư mất tích rồi. Gia Huy nhanh chóng nói với Thiên Bảo vì trước sau gì ko sớm thì muộn Thiên Bảo cũng phải biết. Ko thể giấu anh được.
Đến bây giờ thì anh cũng biết được nguyên nhân của những gương mặt đó là gì rồi. anh bắt đầu lo lắng nhưng anh lại nhớ đến chuyện gì đó.
-Minh Thư đang ở Sài Gòn mà. Anh chợt nhớ lại cuộc gặp mặt của anh và Minh Thư lúc chìu khi anh trở về nhà của mình.
-Minh Thư sao em lại ở đây. Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy Minh Thư đang ở trong nhà của mình. Bởi giờ này cô phải đi chơi cùng mọi người chứ sao lại ở đây. Với lại nhìn bộ dạng của cô lúc này đây bùn bã nhìn cô trông rất tìu tụy. Đìu đó càng khiến anh thêm lo lắng cho cô em gái bé bỏng của mình.
-Anh cho em ở nhờ đây vài hôm nha. Nhã Kỳ cầm chìa khóa căn hộ mất rồi. Minh Thư chỉ mỉm cười trả lời cho qua.
-Sao em lại về. Ko đi chơi cùng mọi người à. anh bắt đầu quan tâm đến cô.
-Em hơi mệt nên về trước. Minh Thư cố tỏ ra bình thường trước mặt Thiên Bảo. Nhưng dù cô có tỏ ra bình thường như thế nào thì anh cũng vẫn nhận ra được. Bởi anh xem cô như em gái của mình mà. Ko có chuyện gì mà anh ko thể nhận thấy khi thấy cô như vậy.
-Còn Kelvin đâu. Nó có về cùng em ko. anh càng ngạc nhiên hơn khi ko thấy Kevin đi cùng Minh Thư. đến bây giờ thì anh cũng đã phần nào nhận ra được nguyên nhân khi thấy Minh Thư bùn bã như vậy.
Anh hỏi cô nhưng ko thấy cô trả lời và khuôn mặt cô như biến sắc khi nghe anh nhắc đến cái tên Minh Thư.
-Em với Kelvin xảy ra chuyện gì rồi phải ko. câu trả lời này anh cũng chắc chắn hơn. Và có lẽ cũng chỉ vì Kelvin mới khiến cho cô em gái luôn kỉm cười, luôn lạc quan của anh mới trở nên như vậy.
-Anh nói gì cơ. Minh Thư về Sài Gòn rồi. Kelvin nhanh chóng hỏi lại Thiên Bảo.
-Ừ. Nó đang ở khu biệt thự của anh.
Chỉ nghe Thiên Bảo nói vậy thôi Kelvin đã nhanh chóng chạy ra lấy xe của mình...
-Vậy còn Nhã Kỳ đâu rồi. Nhã Kim nhanh chóng nói về Nhã Kỳ. và những người còn lại bắt đầu lo lắng cho Nhã Kỳ.
-Kelvin anh đi đâu vậy. Dịu Hiền nhanh chóng giữ lấy đôi tay của anh. cô như đang dùng hết sức lực của mình để có thể giữ lấy đôi tay của anh. đôi tay này có lẽ đã ko còn thuộc về cô nữa dù cho cô có cố gắng níu lấy như thế nào.
-Em buông tay ra đi.Kelvin nhanh chóng gạt bỏ đôi tay của cô ra một cách dứt khoác và tàn nhẫn. Bởi hơn lúc này đây anh mới biết được rằng Minh Thư quan trọng với anh như thế nào.
Những bước chân thoăn thoắt nhanh chóng bước trên nền cỏ. Đó cũng là những bước chân như đang rất gấp của anh lúc này. và giường như ko có ai có thể ngăn lại.
-Đặng Dịu Hiền. Thiên Bảo khẽ lẩm bẩm tên của người con gái đang nắm lấy tay của kelvin.
-Mày biết con nhỏ đó à. Gia Huy khi nghe Thiên Bảo gọi tên cô ta anh nhanh chóng quay lại hỏi Thiên Bảo.
-Biết chứ. Đặng Dịu Hiền tỉu thư của Đặng Gia ai mà ko biết. Thiên Bảo chỉ nở một nụ cươi đầy ẩn ý nơi khóe môi.
-Ko biết Nhã Kỳ giờ đang ở đâu. Nhã Kim nãy giờ chỉ lo lắng cho Nhã Kỳ.
-Mình mà biết kẻ nào gây ra chuyện này thì mình sẽ khiến người đó ko có đường mà sống. Thiên Bảo khẽ siết chặt lấy hai tay mình. Giường như anh cũng đã đoán được ai là người làm những chuyện này. đôi mắt anh nhanh chóng liếc nhìn Bảo Quyên một cái. Và cũng chính ánh mắt đó của anh mà Bảo Quyên có hơi sợ. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường như ko hề có chuyện gì.
-Mọi người chia nhau ra tìm cho được Nhã Kỳ cho tôi. Nếu như ko tìm thấy cô ấy thì đêm nay mọi người cũng ko được ngủ yên với tôi đâu. Thiên Bảo nhanh chóng đứng dậy nói thật to cho tất cả HS trong trường nghe thấy.
-Gì cơ, anh ấy bảo bọn mình tìm Nhã Kỳ ư. HS1
-Nếu như ko tìm thấy cô ấy thì chúng ta khác nào là thức trắng đêm. HS2
-Nhã Kỳ bạn ở đâu. Mau về đi. Giấc ngủ của mọi người đang trông chờ vào bạn đó. HS3
Tất cả mọi người bắt đầu oán thoan nhưng ko một ai dám cãi lại lời anh. bởi cãi lại anh thì khác nào gia đình họ đều sụp đổ. Mọi người phải cố tỏ ra bình thường và chuẩn bị công cuộc đi tìm Nhã Kỳ nếu như muốn được bình yên.
-Tại sao chúng ta lại phải đi tìm con nhỏ đó. tiếng của một cô bạn HS nhanh chóng vang lên làm thu hết bao nhiu ánh mắt của mọi người vào đó và Thiên Bảo cũng ko ngoại lệ. Và mọi ánh mắt đều đổ dồn về Đặng Dịu Hiền.
1 bước.....
2 bước.................
.........................................
Thiên Bảo nhanh chóng bước đến chỗ của cô ta đang đứng. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt khó hiểu kiểu như anh vẫn chưa hiểu được câu nói của cô.
-Tiểu thư đây mới nói cái gì vậy. anh làm bộ chưa nghe rõ hỏi lại cô.
-Tôi nói mọi người tại sao đêm khuya phải đi tìm cái cô gái gì tên là Nhã........Kỳ đó. Dịu Hiền xem ra ko có một chút sợ hãi nào khi đứng trước mặt Thiên Bảo. Nhưng bề ngoài thì là vậy còn thực chất bên trong thì ai có thể đoán được.
-Cô vẫn chưa hiểu à. Thiên Bảo vẫn dùng bộ dạng đó để nói chuyện với cô.
-Dạ em vẫn chưa hiểu ạ. Mong thiếu gia đây nói dùm cho em hiểu ạ. Dịu Hiền vẫn cố tỏ ra bình thản khi đứng trước mặt anh. trước đây cô nghe mọi người nói thiếu gia của SM có một khuôn mặt như tạc tượng quả ko sai. Giờ đây khi đứng đối diện với anh như thế này cô càng thấy rõ. Quả ko sai như lời đồn mà nhìn gần như vậy khuôn mặt ấy càng đẹp hơn và ko có một chút khuyết đỉm nào trên mặt.
Anh bước thêm một bước nữa và nhanh chóng áp môi mình vào tai cô nói nhỏ....hành động đó của anh khiến cho mọi người ko khỏi ngạc nhiên vì như thể rằng anh và cô nhìn rất là thân mật. Mọi người chuyển từ ngạc nhiên này sang sự ngạc nhiên khác.
-‘’Đừng có giở mấy cái trò đó của cô ở đây, tôi có thể làm cho mọi........................’’ anh nói nhỏ vào tai cô. từng chữ một cô đều nghe rất rõ ko sót một từ nào. cô bắt đầu run sợ cho câu nói đó của anh. bởi ai mà ko biết anh nói được thì cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ làm được. Mà một khi anh đã làm chuyện gì để trả thù ai thì việc đó cũng ko phải là nhẹ.
Sắc mặt của Dịu Hiền bắt đầu thay đổi dần sau khi nghe anh nói xong từng chữ. cô như biến sắc hẳn đi, mọi người cũng nhìn thấy nhưng ko một ai dám lên tiếng để hỏi chuyện gì ai cũng tự đặt cho mình một dấu chấm hỏi to ở trong đầu. Và Gia Huy và Nhã Kim cũng ko phải là ngoại lệ. Họ cũng đang thắc mắc Thiên Bảo đã nói gì mà Dịu Hiền thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. bởi mới đó cô còn hống hách mà nói lại Thiên Bảo. Xem ra cô cũng là người to gan nhưng tại sao khi nghe Thiên Bảo nói xong cô lại tỏ ra sợ như vậy.
-MỌI NGƯỜI NHANH CHÓNG CHIA NHAU RA RỒI ĐI TÌM NHÃ KỲ ĐI. NẾU NHƯ KO TÌM THẤY NHÃ KỲ THÌ MỌI NGƯỜI CŨNG ĐỪNG MONG LÀ ĐƯỢC ĐI NGỦ. Thiên Bảo nói như ra lệnh cho tất cả HS ở đây. Lần này thì khi anh nói xong ko một ai dám lên tiếng mọi người chỉ im lặng và làm theo.
Mọi người chuẩn bị công cuộc đi tìm kiếm Nhã Kỳ thì có một tiếng nói rất đỗi quen thuộc lại vang lên.
-Anh đang bảo mọi người làm cái gì vậy. tiếng của một cô gái nhanh chóng nói thật to lên vọng vào. Và thân ảnh của cô gái đó nhanh chóng bước đến bên anh. mọi người bắt đầu nhận ra cái bóng dáng của cô gái đó. một bóng dáng cao với mái tóc dài được uốn lọn ôm lấy gương mặt hết sức thanh thoát của cô.
Tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi cô. và cô từ từ bước đến trong nhìu cặp mắt tò mò và ngạc nhiên. Và có hai đôi mắt đang tức giận nhìn cô.
-E...m....Thiên Bảo đang ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Là Nhã Kỳ bằng xương bằng thịt đây mà. Anh đã thu xếp tất cả công việc để có thể chạy nhìu cây số xuống đây để chỉ được gặp cô, được ôm cô vào lòng. Vậy mà lúc nãy khi biết cô mất tích anh đã lo cho cô như thế này. nhưng giờ thì cô vẫn bình thường. Mọi chuyện là sao đây.
-Anh xuống từ khi nào vậy. cô nhanh chóng mỉm cười nói với anh.
-Rốt cuộc chuyện này là sao đây. Anh nhìn cô đầy vẻ căng thẳng.
-Chỉ là em bị người ta bắt cóc nên mới mất tích thôi nhưng may là có người thương tình nên thả cho em ra. Với lại cũng may là nhờ cái điện thoại của ai đó để quên nên em đã có đèn mà rọi để đi về. Nói rồi Nhã Kỳ nhanh chóng dơ chiếc điện thoại lên cho Thiên Bảo thấy nhưng đôi mắt chứa đầy lòng thù hận và sự oán trách của cô thì đang nhìn chăm chăm vào một người.
‘’Tăng Bảo Quyên tôi đã quá nhẹ tay với cô nên giờ tôi mới như vậy. để rồi cô xem tôi sẽ làm gì cô tiếp theo’’
Đôi tay của Nhã Kỳ vô thức nắm chặt lại. Như vậy cũng đã biết lòng thù hận trong cô đang dâng cao bao nhiêu.
HS trong trường bắt đầu thở phào nhẹ nhõm vì dù sao Nhã Kỳ cũng đã về rồi. mọi người có thể ngủ một giấc ngon lành, ko cần phải đi tìm cô.
-Em ra đây anh có chuyện muốn nói với em. Nói rồi Thiên Bảo nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay đang vô thức nắm chặt của cô và lôi cô đi một cách ko thương tiếc.
Chẳng phải lúc nãy anh lo lắng cho cô lắm sao nhưng tại sao bây giờ cô lại xuất hiện như vậy. rốt cuộc chuyện này là sao đây.
-Rốt cuộc là sao đây. Anh nói khi hai người cùng ở phía sau khu ngoại ô. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô và sự tức giận đôi khi là sự hụt hẫng trong anh giờ đây. Hơn ai hết anh luôn là người quan tâm đến cô nhưng thái độ của cô khi xem mọi chuyện như ko hề có chuyện gì xảy ra là sao đây. Phải chăng cô đang ko cần và cũng ko muốn nhận lấy sự quan tâm của anh.
-Không có gì đâu. Cô lờ đi ánh mắt của anh đang nhìn cô một cách nhanh chóng. Đìu đó càng làm anh trở nên khó hỉu hơn.
Cô cũng vì ko muốn anh phải lo lắng thêm cho cô nên mọi việc cô đều giấu anh và chỉ thầm đau một mình cho bản thân. Cũng chỉ vì cô yêu anh và cô ko muốn anh phải lo thêm những chuyện khác vì cô và vì nghĩ cho anh nên cô mới như vậy. bởi những chuyện ở công ty đã là một gánh nặng với anh rồi. giờ đây nếu như anh biết chuyện của cô thì anh chỉ sao nhãng công việc của mình mà thôi.
-Không có gì ư, ko có gì mà em đi đâu từ nãy giờ. Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em. Đôi tay anh đang ghè nặng lên đôi vai của cô. anh đang muốn biết sự thật rằng cô đã đi đâu, làm gì. Anh đang vô cùng lo lắng cho cô nhưng tại sao cô lại gạt bỏ chúng, gạt đi sự quan tâm của anh.
-Em nói rồi, lúc nãy em chỉ là đi dạo thôi. đôi mắt cô ko dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ anh sẽ đọc được trong những suy nghĩ đó những ý nghĩ của cô.
-Miệng em nói vậy nhưng ánh mắt và gương mặt em đang hiện lên hai chữ nói dối kìa. Nói cho anh biết ai đã làm gì em. Nhã Kỳ nói cho anh nghe đi. Em đừng giấu giếm trong lòng mình và phải chịu đựng nó một mình nữa. Nói cho anh nghe đi. Thiên Bảo vẫn cố lặp lại câu hỏi của mình. Thật sự nhìn cô như vậy anh càng cảm thấy lo lắng hơn vì anh ko muốn thấy cô cứ tỏ ra bình thường như vậy. vì mỗi lần thấy cô như vậy anh càng ko thể ngờ là cô sẽ làm nên chuyện gì. Vậy nên hơn ai hết anh muốn biết tất cả mọi chuyện để có thể chia sẻ cùng cô. vì anh yêu cô và muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
-Chỉ là những chuyện nhỏ thôi, ko có gì đâu. Anh đừng bận tâm. Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa. cô nở một nụ cười tươi để chuyển sang vẫn đề khác. Chung qui cũng vì cô ko muốn anh lo lắng cho cô thôi.
-Chuyện này mà là nhỏ à. có phải Bảo Quyên lại làm gì em ko. anh bắt đầu nghi ngờ Bảo Quyên. Cũng phải thôi vì trong trường này ko ai có gan làm chuyện đó ngoài Bảo Quyên.
-Em ko nói là anh đến tìm cô ta để hỏi rõ. Anh ko tin là cô ta ko nói. Anh bắt đầu chắc chắn hơn cho nghi vấn của mình và ko đợi lâu anh nhanh chóng quay bước đi vào trong.
-Thiên Bảo....Cô bất ngờ gọi tên anh và đôi tay của anh nhanh chóng được cô níu lại vội vàng. Bàn tay khẽ chạm nhau khiến cho bước chân anh như dừng lại ko thể xê dịch thêm một chút nào nữa. đôi chân như vô thức đi, ko còn cảm giác gì nữa.
-Em sẽ nói cho anh biết nhưng anh phải để cho em tự giải quyết mọi việc. Ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ luyến tiếc. Cũng vì cô ko muốn anh lo cho cô thêm thôi và cô càng ko muốn mình là gánh nặng của anh. bởi hạnh phúc cô đem lại cho anh chưa được bao nhiu vậy mà cô chỉ toàn đem lại cho anh những phiền phức.
-Thật ra lúc nãy em bị Bảo Quyên bắt cóc nhưng may ....................( chap sau rồi biết nguyên nhân)...........................thoát được. Cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe ko sót một chi tiết nào. nghe cô kể anh chỉ càng cảm thấy tự trách mình. Vì đã ko thể bảo vệ cho cô đã để cho cô chịu những nỗi đau như vậy.
-Là anh ko tốt, anh đã ko bảo vệ được cho em. Anh khẽ ôm cô vào lòng của mình. Giờ đây khi đã biết mọi chuyện anh lại càng cảm thấy tự trách bản thân mình. Cảm giác có lỗi với cô lại ùa đến. Hai tay anh như siết lấy cô chặt hơn, ấm hơn. Và anh ước gì giây phút này sẽ tồn tại mãi để cô và anh sẽ mãi được như vậy và thân ảnh của cô sẽ mãi ở trong lòng anh để anh có thể che chở, bảo vệ cho cô.
Đôi tay anh vuốt nhẹ những gợn tóc của cô, cảm nhận được sự bình yên và ấm áp từ cô. từ người con gái mà anh yêu hơn bất cứ ai trên đời này.
Giờ đây em nhìn thấy tia sáng
Giờ đây em chạm vào ánh sáng của em
Em nhận ra rằng tất cả những thứ em mong muốn chỉ là anh.
-Hãy để em giải quyết mọi chuyện được ko. nhất định em sẽ ko sao nữa đâu. Cô dựa đầu vào ngực anh còn đôi tay cô thì khẽ nắm thật chặt để ôm anh chặt hơn. Cô nói khẽ thầm thì với anh.
-Anh sẽ để em giải quyết mọi chuyện nhưng có chuyện gì thì em cũng phải nói cho anh nghe. Anh biết là em ko muốn để anh phải bận tâm nhưng anh muốn nghe em kể cho anh hết mọi chuyện dù là những chuyện vui hay bùn. Anh chỉ cần như vậy thôi. được ko. anh vẫn ôm lấy cô và trước khi để cô quyết định mọi chuyện anh muốn cam kết với cô.
-Em sẽ làm. nơi khóe môi cô nhanh chóng hình thành một nụ cười rõ nét.
..............................................
Thì anh cũng sẽ mãi là người mà em yêu nhất
Bởi con tim em giờ đây chỉ biết hướng về nơi anh đang ở
Vậy nên dù mọi chuyện có đi đến đâu hay là kết thúc như thế nào thì em sẽ chúc phúc cho anh được hạnh phúc
Vì em yêu anh và em muốn anh sống hạnh phúc.
-Cậu với cô ta là gì vậy. Minh Thư hỏi Kelvin khi hai người cùng ở một nơi sau khu ngoại ô. Và cũng chính Nhã Kỳ đã hẹn gặp Kelvin để hỏi rõ mọi chuyện.
-Dịu Hiền là người yêu cũ của mình. Kelvin nói và cũng ko muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa. bởi đối với anh nó giống như một mảnh trong quá khứ đau thương.
-Mình cũng ko muốn can ngăn chuyện của cậu và Minh Thư nhưng mình nhờ cậu một việc được ko. Nhã Kỳ và Kelvin cùng ngối xuống một phiến đá nói chuyện với nhau.
-Việc gì cậu nói đi. Nhưng mà chuyện đó có liên quan tới Minh Thư đúng ko. hơn ai hết có lẽ Kelvin cũng hỉu được nguyên nhân của cuộc nói chuyện này.
-Đúng vậy. mình muốn cậu hãy xác định tình cảm của chính mình. Vì như vậy ko ai sẽ đau khổ trong chuyện này cả. Nhất là Minh Thư. Nhã Kỳ cũng chỉ là người ngoài cuộc và cô cũng chỉ có thể đưa ra những lời khuyên cho nhau mà thôi.
-Mình biết chứ. Nhưng nói thật là mình cũng ko biết làm thế nào để có thể ko gây đau khổ cho ai cả.
-Cậu vẫn còn luyến tiếc với Dịu Hiền. Mình nói đúng chứ.
-Đúng vậy. bởi 3 năm trước đây mình rất yêu cô ấy. Nhưng cũng chính cô ấy đã gây ra cho mình mọi nỗi đau nhưng còn bây giờ thì cô ấy lại quay về và muốn níu lấy tình yêu cũ đã từng tồn tại trong cái quá khứ đó. nó khiến mình cảm thấy khó xử. Kelvin cũng ko giấu Nhã Kỳ bất cứ thứ gì bởi anh luôn xem cô như một người bạn muốn nghe được những lời khuyên chân thành từ cô.
-Mình rất hỉu những suy nghĩ của cậu lúc này. bởi mình trước kia cũng vậy. lúc đó mình cứ ngỡ rằng mình sẽ ko bao giờ thoát ra khỏi cái bóng hình của Nhật Minh nhưng mà Thiên Bảo đã cho mình thấy rằng cuộc sống này vẫn còn nhìu thứ khác đang chờ mình nắm lấy. Và mình cũng đã dũng cảm nắm lấy bàn tay ấy để có thể trở nên trưởng thành hơn như bây giờ.
-Mình cũng ko biết phải làm gì bây giờ. Nhưng rồi mình cũng sẽ phải chọn một cái kết ổn thỏa cho cả ba người. Ngày đó cũng sẽ ko xa đâu.
-Vậy cậu có yêu Minh Thư ko hay chỉ là xem cậu ấy như một vật thay thế.
-Ko. mình yêu Minh Thư là thật lòng chứ ko phải xem cô ấy như một vật thay thế.
-Vậy là được rồi. mình chỉ cần cậu yêu Minh Thư là đủ rồi. vì nếu như cậu yêu cô ấy thì mình tin là cậu sẽ ko làm cô ấy tổn thương đâu.
-Cậu ở đây đi. Mình vô trong tim Minh Thư. Nói rồi Kelvin nhanh chóng bước vào trong. Hay nói đúng hơn là anh ko muốn nghĩ tới những chuyện khó xử đó nữa. giờ đây anh phải làm sao cho mọi chuyện được êm thấm. Lịu tình cảm của anh đang hướng về nơi ai. Và câu trả lời đó cũng chỉ có anh mới có thể trả lời được.
Giờ đây cũng chỉ còn mình cô ngồi lại đây. Những suy nghĩ cô lại cứ xung quanh về những câu chuyện tình yêu. Đến cô cũng ko thể ngờ là Minh Thư và Kelvin lại có ngày rơi vào hoàn cảnh như thế này. và có lẽ câu chuyện tình yêu nào cũng có những chông gai và thử thách đang đặt ra trước mặt họ. Và những thử thách đó đang chờ họ đối mặt. Lịu ai sẽ vượt qua và ai sẽ ở lại. Và lịu hạnh phúc sẽ đến với ai hay là những giọt nước mắt ko ngừng hiện hữu trên gương mặt của ai kia.
BUỔI TỐI TẠI NƠI CẮM TRẠI.( giờ ăn tối).
Mọi người đều đã có mặt tại để ăn uống nhưng cả bọn cùng nhận thấy có sự thay đổi khi thíu vắng hình ảnh của Nhã Kỳ và Minh Thư. và ko ai bảo ai, ai cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho hai người. Và người nhanh nhất là Kelvin anh nhanh chóng nhấn nút gọi với cái tên Minh Thư. do nãy giờ anh tìm cô mãi mà ko thấy với lại giờ đây khi thấy sự thíu vắng của cô anh càng lo lắng hơn.
Nhưng đáp lại cuộc gọi của Kelvin cũng chỉ là những tiếng hát của bài nhạc chờ cứ vang lên.
Còn nói về Nhã Kim cô đang gọi cho Nhã Kỳ nhưng ko một tín hịu nào có thể kết nối được.
Mọi người bắt đầu lo lắng. Ai cũng sợ họ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhã Kim cứ gọi đi gọi lại nhưng kết quả cũng chỉ là con số 0. Đìu này càng làm cho Nhã Kim lo lắng. Vì những lần như vậy Nhã Kỳ đều xảy ra những chyện chẳng lành.
-Kelvin em gọi Minh Thư được ko. Gia Huy nhanh chóng hỏi Kelvin.
-Điện thoại của Minh Thư đổ máy nhưng ko có ai bắt máy.
Thấy thái độ của mọi người như vậy cả bọn HS lại nhốn nháo lên ko biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại có hai con người môi đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Và những ánh mắt của những người xung quanh nhanh chóng dồn về nói chiếc bàn trung tâm. Chiếc bàn của bộ 3 và cũng là nơi tâm đỉm của trường.
Sự tò mò lại háo hức trong lòng mỗi người HS đang ở đây. Bởi những câu chuyện hằng ngày của bộ 3 trường này luôn được soi mói từng li từng tí.
-Có khi nào hai đứa đó dẫn đi chơi ko. Gia Huy nhanh chóng đưa ra những suy nghĩ.
-Chắc ko đâu. Lúc chìu Nhã Kỳ nói chuyện cùng em mà. Mới đây thôi. xong rồi em đi tìm Minh Thư nhưng ko thấy cho đến bây giờ. Kelvin kể lại những chuyện lúc chìu. Và một ngi vấn bắt đầu được loại bỏ.
-Không biết chuyện gì lại xảy ra với hai đứa đó nữa đây. Nhã Kim ko thể ko lo sợ mà bình tĩnh được.
-Nhã Kim em bình tĩnh đi. Hai đứa sẽ ko sao đâu. Anh sẽ cho người đi tìm hai đứa. Nói rồi Gia Huy nhấn nút gọi ai đó và người đó nhanh chóng làm theo lời anh. và cả bọn bây giờ cũng chỉ ngồi chờ kết quả mà thôi. giữa trời tối như thế này thì họ biết làm gì đây. Sự thấp thỏm lo lắng lại bắt đầu tràn về mỗi người. Ai cũng phải lo sợ cho những cái ý nghĩ mà họ ko muốn nó xảy ra.
Và một lần nữa cả bọn lại đổ dồn những cặp mắt về một ánh sáng màu trắng đang ẩn hiện nổi bật giữa bầu trời màu đen tối kịt. Chiếc xe nhanh chóng tiến đến nơi cắm trại. Và mọi người ko ai bảo ai chờ xem người bước ra từ xe là ai. Và
.................
.........................
.......................................
-Anh Bảo kìa bây ơi. HS1
-Ôi nhìn anh ấy đẹp trai quá. HS2
-Tau còn tưởng là anh ấy ko đi chơi với trường mình chứ. HS3
Thiên Bảo nhanh chóng bước đến bên chiếc bàn của Gia Huy, Nhã Kim, Kelvin đang ngồi. Và anh cũng nhận ra được chiếc bàn đó đã thíu vắng đi rất nhìu hình ảnh. Nhất là một khuôn mặt anh đang rất muốn nhìn. Và cũng chính vì người đó mà anh đã nhanh chóng thu xếp công việc để xuống đây tìm cô. nhưng đáp lại anh cũng chỉ là sự thíu vắng đó. một chiếc ghế để đó nhưng cô thì ko thấy đâu. Anh nhanh chóng lên tiếng
-Nhã Kỳ đâu rồi.
..................................
......................................................
Sự im lặng bao trùm lên tất cả. Ko một ai dám nói cho anh biết là Nhã Kỳ đã mất tích. Bởi ko ai dám chắc được đìu đó bởi họ sợ anh sẽ lo lắng và những chuyện tồi tệ khác.
Anh bắt đầu nhận thấy được những sự đổi thay đang hiển rõ trên gương mặt của mỗi người. Sự lo lắng đến khó tả đang được thể hiện và được khắc khoải qua từng cử chỉ của những gương mặt đang đối diện với anh.
-Nhã Kỳ và Minh Thư mất tích rồi. Gia Huy nhanh chóng nói với Thiên Bảo vì trước sau gì ko sớm thì muộn Thiên Bảo cũng phải biết. Ko thể giấu anh được.
Đến bây giờ thì anh cũng biết được nguyên nhân của những gương mặt đó là gì rồi. anh bắt đầu lo lắng nhưng anh lại nhớ đến chuyện gì đó.
-Minh Thư đang ở Sài Gòn mà. Anh chợt nhớ lại cuộc gặp mặt của anh và Minh Thư lúc chìu khi anh trở về nhà của mình.
-Minh Thư sao em lại ở đây. Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy Minh Thư đang ở trong nhà của mình. Bởi giờ này cô phải đi chơi cùng mọi người chứ sao lại ở đây. Với lại nhìn bộ dạng của cô lúc này đây bùn bã nhìn cô trông rất tìu tụy. Đìu đó càng khiến anh thêm lo lắng cho cô em gái bé bỏng của mình.
-Anh cho em ở nhờ đây vài hôm nha. Nhã Kỳ cầm chìa khóa căn hộ mất rồi. Minh Thư chỉ mỉm cười trả lời cho qua.
-Sao em lại về. Ko đi chơi cùng mọi người à. anh bắt đầu quan tâm đến cô.
-Em hơi mệt nên về trước. Minh Thư cố tỏ ra bình thường trước mặt Thiên Bảo. Nhưng dù cô có tỏ ra bình thường như thế nào thì anh cũng vẫn nhận ra được. Bởi anh xem cô như em gái của mình mà. Ko có chuyện gì mà anh ko thể nhận thấy khi thấy cô như vậy.
-Còn Kelvin đâu. Nó có về cùng em ko. anh càng ngạc nhiên hơn khi ko thấy Kevin đi cùng Minh Thư. đến bây giờ thì anh cũng đã phần nào nhận ra được nguyên nhân khi thấy Minh Thư bùn bã như vậy.
Anh hỏi cô nhưng ko thấy cô trả lời và khuôn mặt cô như biến sắc khi nghe anh nhắc đến cái tên Minh Thư.
-Em với Kelvin xảy ra chuyện gì rồi phải ko. câu trả lời này anh cũng chắc chắn hơn. Và có lẽ cũng chỉ vì Kelvin mới khiến cho cô em gái luôn kỉm cười, luôn lạc quan của anh mới trở nên như vậy.
-Anh nói gì cơ. Minh Thư về Sài Gòn rồi. Kelvin nhanh chóng hỏi lại Thiên Bảo.
-Ừ. Nó đang ở khu biệt thự của anh.
Chỉ nghe Thiên Bảo nói vậy thôi Kelvin đã nhanh chóng chạy ra lấy xe của mình...
-Vậy còn Nhã Kỳ đâu rồi. Nhã Kim nhanh chóng nói về Nhã Kỳ. và những người còn lại bắt đầu lo lắng cho Nhã Kỳ.
-Kelvin anh đi đâu vậy. Dịu Hiền nhanh chóng giữ lấy đôi tay của anh. cô như đang dùng hết sức lực của mình để có thể giữ lấy đôi tay của anh. đôi tay này có lẽ đã ko còn thuộc về cô nữa dù cho cô có cố gắng níu lấy như thế nào.
-Em buông tay ra đi.Kelvin nhanh chóng gạt bỏ đôi tay của cô ra một cách dứt khoác và tàn nhẫn. Bởi hơn lúc này đây anh mới biết được rằng Minh Thư quan trọng với anh như thế nào.
Những bước chân thoăn thoắt nhanh chóng bước trên nền cỏ. Đó cũng là những bước chân như đang rất gấp của anh lúc này. và giường như ko có ai có thể ngăn lại.
-Đặng Dịu Hiền. Thiên Bảo khẽ lẩm bẩm tên của người con gái đang nắm lấy tay của kelvin.
-Mày biết con nhỏ đó à. Gia Huy khi nghe Thiên Bảo gọi tên cô ta anh nhanh chóng quay lại hỏi Thiên Bảo.
-Biết chứ. Đặng Dịu Hiền tỉu thư của Đặng Gia ai mà ko biết. Thiên Bảo chỉ nở một nụ cươi đầy ẩn ý nơi khóe môi.
-Ko biết Nhã Kỳ giờ đang ở đâu. Nhã Kim nãy giờ chỉ lo lắng cho Nhã Kỳ.
-Mình mà biết kẻ nào gây ra chuyện này thì mình sẽ khiến người đó ko có đường mà sống. Thiên Bảo khẽ siết chặt lấy hai tay mình. Giường như anh cũng đã đoán được ai là người làm những chuyện này. đôi mắt anh nhanh chóng liếc nhìn Bảo Quyên một cái. Và cũng chính ánh mắt đó của anh mà Bảo Quyên có hơi sợ. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường như ko hề có chuyện gì.
-Mọi người chia nhau ra tìm cho được Nhã Kỳ cho tôi. Nếu như ko tìm thấy cô ấy thì đêm nay mọi người cũng ko được ngủ yên với tôi đâu. Thiên Bảo nhanh chóng đứng dậy nói thật to cho tất cả HS trong trường nghe thấy.
-Gì cơ, anh ấy bảo bọn mình tìm Nhã Kỳ ư. HS1
-Nếu như ko tìm thấy cô ấy thì chúng ta khác nào là thức trắng đêm. HS2
-Nhã Kỳ bạn ở đâu. Mau về đi. Giấc ngủ của mọi người đang trông chờ vào bạn đó. HS3
Tất cả mọi người bắt đầu oán thoan nhưng ko một ai dám cãi lại lời anh. bởi cãi lại anh thì khác nào gia đình họ đều sụp đổ. Mọi người phải cố tỏ ra bình thường và chuẩn bị công cuộc đi tìm Nhã Kỳ nếu như muốn được bình yên.
-Tại sao chúng ta lại phải đi tìm con nhỏ đó. tiếng của một cô bạn HS nhanh chóng vang lên làm thu hết bao nhiu ánh mắt của mọi người vào đó và Thiên Bảo cũng ko ngoại lệ. Và mọi ánh mắt đều đổ dồn về Đặng Dịu Hiền.
1 bước.....
2 bước.................
.........................................
Thiên Bảo nhanh chóng bước đến chỗ của cô ta đang đứng. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt khó hiểu kiểu như anh vẫn chưa hiểu được câu nói của cô.
-Tiểu thư đây mới nói cái gì vậy. anh làm bộ chưa nghe rõ hỏi lại cô.
-Tôi nói mọi người tại sao đêm khuya phải đi tìm cái cô gái gì tên là Nhã........Kỳ đó. Dịu Hiền xem ra ko có một chút sợ hãi nào khi đứng trước mặt Thiên Bảo. Nhưng bề ngoài thì là vậy còn thực chất bên trong thì ai có thể đoán được.
-Cô vẫn chưa hiểu à. Thiên Bảo vẫn dùng bộ dạng đó để nói chuyện với cô.
-Dạ em vẫn chưa hiểu ạ. Mong thiếu gia đây nói dùm cho em hiểu ạ. Dịu Hiền vẫn cố tỏ ra bình thản khi đứng trước mặt anh. trước đây cô nghe mọi người nói thiếu gia của SM có một khuôn mặt như tạc tượng quả ko sai. Giờ đây khi đứng đối diện với anh như thế này cô càng thấy rõ. Quả ko sai như lời đồn mà nhìn gần như vậy khuôn mặt ấy càng đẹp hơn và ko có một chút khuyết đỉm nào trên mặt.
Anh bước thêm một bước nữa và nhanh chóng áp môi mình vào tai cô nói nhỏ....hành động đó của anh khiến cho mọi người ko khỏi ngạc nhiên vì như thể rằng anh và cô nhìn rất là thân mật. Mọi người chuyển từ ngạc nhiên này sang sự ngạc nhiên khác.
-‘’Đừng có giở mấy cái trò đó của cô ở đây, tôi có thể làm cho mọi........................’’ anh nói nhỏ vào tai cô. từng chữ một cô đều nghe rất rõ ko sót một từ nào. cô bắt đầu run sợ cho câu nói đó của anh. bởi ai mà ko biết anh nói được thì cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ làm được. Mà một khi anh đã làm chuyện gì để trả thù ai thì việc đó cũng ko phải là nhẹ.
Sắc mặt của Dịu Hiền bắt đầu thay đổi dần sau khi nghe anh nói xong từng chữ. cô như biến sắc hẳn đi, mọi người cũng nhìn thấy nhưng ko một ai dám lên tiếng để hỏi chuyện gì ai cũng tự đặt cho mình một dấu chấm hỏi to ở trong đầu. Và Gia Huy và Nhã Kim cũng ko phải là ngoại lệ. Họ cũng đang thắc mắc Thiên Bảo đã nói gì mà Dịu Hiền thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. bởi mới đó cô còn hống hách mà nói lại Thiên Bảo. Xem ra cô cũng là người to gan nhưng tại sao khi nghe Thiên Bảo nói xong cô lại tỏ ra sợ như vậy.
-MỌI NGƯỜI NHANH CHÓNG CHIA NHAU RA RỒI ĐI TÌM NHÃ KỲ ĐI. NẾU NHƯ KO TÌM THẤY NHÃ KỲ THÌ MỌI NGƯỜI CŨNG ĐỪNG MONG LÀ ĐƯỢC ĐI NGỦ. Thiên Bảo nói như ra lệnh cho tất cả HS ở đây. Lần này thì khi anh nói xong ko một ai dám lên tiếng mọi người chỉ im lặng và làm theo.
Mọi người chuẩn bị công cuộc đi tìm kiếm Nhã Kỳ thì có một tiếng nói rất đỗi quen thuộc lại vang lên.
-Anh đang bảo mọi người làm cái gì vậy. tiếng của một cô gái nhanh chóng nói thật to lên vọng vào. Và thân ảnh của cô gái đó nhanh chóng bước đến bên anh. mọi người bắt đầu nhận ra cái bóng dáng của cô gái đó. một bóng dáng cao với mái tóc dài được uốn lọn ôm lấy gương mặt hết sức thanh thoát của cô.
Tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi cô. và cô từ từ bước đến trong nhìu cặp mắt tò mò và ngạc nhiên. Và có hai đôi mắt đang tức giận nhìn cô.
-E...m....Thiên Bảo đang ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Là Nhã Kỳ bằng xương bằng thịt đây mà. Anh đã thu xếp tất cả công việc để có thể chạy nhìu cây số xuống đây để chỉ được gặp cô, được ôm cô vào lòng. Vậy mà lúc nãy khi biết cô mất tích anh đã lo cho cô như thế này. nhưng giờ thì cô vẫn bình thường. Mọi chuyện là sao đây.
-Anh xuống từ khi nào vậy. cô nhanh chóng mỉm cười nói với anh.
-Rốt cuộc chuyện này là sao đây. Anh nhìn cô đầy vẻ căng thẳng.
-Chỉ là em bị người ta bắt cóc nên mới mất tích thôi nhưng may là có người thương tình nên thả cho em ra. Với lại cũng may là nhờ cái điện thoại của ai đó để quên nên em đã có đèn mà rọi để đi về. Nói rồi Nhã Kỳ nhanh chóng dơ chiếc điện thoại lên cho Thiên Bảo thấy nhưng đôi mắt chứa đầy lòng thù hận và sự oán trách của cô thì đang nhìn chăm chăm vào một người.
‘’Tăng Bảo Quyên tôi đã quá nhẹ tay với cô nên giờ tôi mới như vậy. để rồi cô xem tôi sẽ làm gì cô tiếp theo’’
Đôi tay của Nhã Kỳ vô thức nắm chặt lại. Như vậy cũng đã biết lòng thù hận trong cô đang dâng cao bao nhiêu.
HS trong trường bắt đầu thở phào nhẹ nhõm vì dù sao Nhã Kỳ cũng đã về rồi. mọi người có thể ngủ một giấc ngon lành, ko cần phải đi tìm cô.
-Em ra đây anh có chuyện muốn nói với em. Nói rồi Thiên Bảo nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay đang vô thức nắm chặt của cô và lôi cô đi một cách ko thương tiếc.
Chẳng phải lúc nãy anh lo lắng cho cô lắm sao nhưng tại sao bây giờ cô lại xuất hiện như vậy. rốt cuộc chuyện này là sao đây.
-Rốt cuộc là sao đây. Anh nói khi hai người cùng ở phía sau khu ngoại ô. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô và sự tức giận đôi khi là sự hụt hẫng trong anh giờ đây. Hơn ai hết anh luôn là người quan tâm đến cô nhưng thái độ của cô khi xem mọi chuyện như ko hề có chuyện gì xảy ra là sao đây. Phải chăng cô đang ko cần và cũng ko muốn nhận lấy sự quan tâm của anh.
-Không có gì đâu. Cô lờ đi ánh mắt của anh đang nhìn cô một cách nhanh chóng. Đìu đó càng làm anh trở nên khó hỉu hơn.
Cô cũng vì ko muốn anh phải lo lắng thêm cho cô nên mọi việc cô đều giấu anh và chỉ thầm đau một mình cho bản thân. Cũng chỉ vì cô yêu anh và cô ko muốn anh phải lo thêm những chuyện khác vì cô và vì nghĩ cho anh nên cô mới như vậy. bởi những chuyện ở công ty đã là một gánh nặng với anh rồi. giờ đây nếu như anh biết chuyện của cô thì anh chỉ sao nhãng công việc của mình mà thôi.
-Không có gì ư, ko có gì mà em đi đâu từ nãy giờ. Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em. Đôi tay anh đang ghè nặng lên đôi vai của cô. anh đang muốn biết sự thật rằng cô đã đi đâu, làm gì. Anh đang vô cùng lo lắng cho cô nhưng tại sao cô lại gạt bỏ chúng, gạt đi sự quan tâm của anh.
-Em nói rồi, lúc nãy em chỉ là đi dạo thôi. đôi mắt cô ko dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ anh sẽ đọc được trong những suy nghĩ đó những ý nghĩ của cô.
-Miệng em nói vậy nhưng ánh mắt và gương mặt em đang hiện lên hai chữ nói dối kìa. Nói cho anh biết ai đã làm gì em. Nhã Kỳ nói cho anh nghe đi. Em đừng giấu giếm trong lòng mình và phải chịu đựng nó một mình nữa. Nói cho anh nghe đi. Thiên Bảo vẫn cố lặp lại câu hỏi của mình. Thật sự nhìn cô như vậy anh càng cảm thấy lo lắng hơn vì anh ko muốn thấy cô cứ tỏ ra bình thường như vậy. vì mỗi lần thấy cô như vậy anh càng ko thể ngờ là cô sẽ làm nên chuyện gì. Vậy nên hơn ai hết anh muốn biết tất cả mọi chuyện để có thể chia sẻ cùng cô. vì anh yêu cô và muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
-Chỉ là những chuyện nhỏ thôi, ko có gì đâu. Anh đừng bận tâm. Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa. cô nở một nụ cười tươi để chuyển sang vẫn đề khác. Chung qui cũng vì cô ko muốn anh lo lắng cho cô thôi.
-Chuyện này mà là nhỏ à. có phải Bảo Quyên lại làm gì em ko. anh bắt đầu nghi ngờ Bảo Quyên. Cũng phải thôi vì trong trường này ko ai có gan làm chuyện đó ngoài Bảo Quyên.
-Em ko nói là anh đến tìm cô ta để hỏi rõ. Anh ko tin là cô ta ko nói. Anh bắt đầu chắc chắn hơn cho nghi vấn của mình và ko đợi lâu anh nhanh chóng quay bước đi vào trong.
-Thiên Bảo....Cô bất ngờ gọi tên anh và đôi tay của anh nhanh chóng được cô níu lại vội vàng. Bàn tay khẽ chạm nhau khiến cho bước chân anh như dừng lại ko thể xê dịch thêm một chút nào nữa. đôi chân như vô thức đi, ko còn cảm giác gì nữa.
-Em sẽ nói cho anh biết nhưng anh phải để cho em tự giải quyết mọi việc. Ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ luyến tiếc. Cũng vì cô ko muốn anh lo cho cô thêm thôi và cô càng ko muốn mình là gánh nặng của anh. bởi hạnh phúc cô đem lại cho anh chưa được bao nhiu vậy mà cô chỉ toàn đem lại cho anh những phiền phức.
-Thật ra lúc nãy em bị Bảo Quyên bắt cóc nhưng may ....................( chap sau rồi biết nguyên nhân)...........................thoát được. Cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe ko sót một chi tiết nào. nghe cô kể anh chỉ càng cảm thấy tự trách mình. Vì đã ko thể bảo vệ cho cô đã để cho cô chịu những nỗi đau như vậy.
-Là anh ko tốt, anh đã ko bảo vệ được cho em. Anh khẽ ôm cô vào lòng của mình. Giờ đây khi đã biết mọi chuyện anh lại càng cảm thấy tự trách bản thân mình. Cảm giác có lỗi với cô lại ùa đến. Hai tay anh như siết lấy cô chặt hơn, ấm hơn. Và anh ước gì giây phút này sẽ tồn tại mãi để cô và anh sẽ mãi được như vậy và thân ảnh của cô sẽ mãi ở trong lòng anh để anh có thể che chở, bảo vệ cho cô.
Đôi tay anh vuốt nhẹ những gợn tóc của cô, cảm nhận được sự bình yên và ấm áp từ cô. từ người con gái mà anh yêu hơn bất cứ ai trên đời này.
Giờ đây em nhìn thấy tia sáng
Giờ đây em chạm vào ánh sáng của em
Em nhận ra rằng tất cả những thứ em mong muốn chỉ là anh.
-Hãy để em giải quyết mọi chuyện được ko. nhất định em sẽ ko sao nữa đâu. Cô dựa đầu vào ngực anh còn đôi tay cô thì khẽ nắm thật chặt để ôm anh chặt hơn. Cô nói khẽ thầm thì với anh.
-Anh sẽ để em giải quyết mọi chuyện nhưng có chuyện gì thì em cũng phải nói cho anh nghe. Anh biết là em ko muốn để anh phải bận tâm nhưng anh muốn nghe em kể cho anh hết mọi chuyện dù là những chuyện vui hay bùn. Anh chỉ cần như vậy thôi. được ko. anh vẫn ôm lấy cô và trước khi để cô quyết định mọi chuyện anh muốn cam kết với cô.
-Em sẽ làm. nơi khóe môi cô nhanh chóng hình thành một nụ cười rõ nét.
..............................................
/86
|