-Sẽ ko bao giờ có chuyện đó đâu. Như ko để Minh Thư nói hết câu anh đã nhanh chóng nói để có thể lấp đi cái chỗ trống đó trong cô. và hơn ai hết anh hỉu những ý nghĩ trong cô lúc này.
-Anh và Dịu Hiền đã là quá khứ rồi, mà đã là quá khứ rồi thì sẽ ko có chuyện kéo dài ở hiện tại đâu.
-Minh Thư anh yêu em và anh sẽ ko để những chuyện đó lặp lại đâu. Anh khẽ nói vào tai cô như để cho mình cô có thể nghe được câu nói đó, và nó sẽ giữ mãi riêng cho anh và cô. cũng như những giấy phút hạnh phúc của họ vậy.
Anh đã nói là yêu cô, rất nhiều, đó tuyệt đối không thể là giấc mơ được, vậy nên, dù trái tim có rất đau, dù đôi mắt có nhìn thấy cảnh tượng đôi môi đã từng hôn cô, trên đầu lưỡi còn lẩn khuất vị ngọt ngào, giờ đây lại miết chặt lấy một đôi môi khác, dù có nghe thấy những lời nói ngọt ngào hơn thế, cũng không được phép trách anh, giận anh, quay lưng với anh. vì anh đã nói yêu cô, lời nói chân thành mà bằng cảm nhận của trái tim, cô biết đó là những lời nói thực lòng.
Dịu Hiền đã là của quá khứ rồi, là dĩ vãng rồi, là những mảnh ký ức tràn ngập hạnh phúc nhưng đã cũ kỹ và úa màu theo thời gian rồi.
Nhưng mảnh ký ức đó sẽ không kéo anh lại chứ?
Làm sao mà cô biết được.
Cô chỉ biết rằng anh sẽ không bao giờ nói dối cô, nhất định như thế.
Cô chỉ biết tin vào nó thôi, và nhất định, dù có bao nhiêu Dịu Hiền quay trở về, cô vẫn sẽ tin vào một niềm hy vọng ấy.
Nhưng anh sẽ không để cho niềm tin ấy trở thành vô vọng chứ?
Tại sao Dịu Hiền lại trở về đúng lúc này?
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Minh Thư có một suy nghĩ thật độc ác làm sao. Tại sao Dịu Hiền không biến mất theo lẽ tự nhiên? Tại sao lại ngược dòng trở về?
Tại sao mọi việc lại không giống như lời nói dối của cô ấy?
Trái tim Dịu Hiền hồi sinh rồi, nhưng một trái tim khác thì lại đập những nhịp đập đau khổ. Cô ấy vẫn là người con gái hạnh phúc, còn cô thì là kẻ thứ 3 dư thừa.
Anh khẽ cuối mặt xuống và đặt lên mỗi cô một nụ hôn để những kỉ niệm của hai người sẽ hòa cùng vào nụ hôn đó để họ sẽ tìm được cảm giác bình an khi ở cạnh nhau. để những kỉ mịm lại chợt ùa về.
Em lắn cán môi dưới và nhẹ nhàng nhắm mắt
Em che giấu sự hồi hộp đang lấp đầy cả cơ thể
Vì sao mà em luôn cảm thấy như vậy mỗi khi nghĩ đến anh
Nó như làm cho em bật ra những câu nói một mình
Hãy cho em một ngày tuyệt với em sẽ ở bên anh
Em đã phát hiện ra một nửa trái tim em rồi
Một ngày tuyệt đẹp với nhìu đìu mong đợi sẽ đến
Rồi em chỉ ngập tràn hạnh phúc mà thôi
Và sẽ luôn có
Một người sẽ dõi theo bảo vệ người đang mệt mỏi là em đây
Em có cảm giác giường như đó là anh
Em muốn khiến anh là của em mãi mãi.
TỐI ĐẾN TẠI MỘT BÀN ĂN CỦA MỘT NHÀ HÀNG LỚN TRONG THÀNH PHỐ..
-Em ăn đi. Kelvin nói rồi nhanh chóng gắp thức ăn cho Minh Thư. bởi nhìn Minh Thư lúc này thật sự rất ốm yếu. Mỗi khi thấy cô như vậy anh càng cảm thấy có lỗi biết bao. Nguyên nhân là cũng vì anh nên cô mới như vậy.
-Anh cũng ăn nhiều vào đi. Cô cũng nở nụ cười thoáng trên môi mình nhưng anh có thể nhận ra rằng nụ cười đó vẫn còn gượng gạo biết bao. Nhưng anh phải chứng minh cho cô thấy rằng anh yêu cô là sự thật, một sự thật hy hữu và anh luôn muốn cho cô biết được đìu đó để cô tin anh và tin vào tình cảm mà anh dành cho cô.
-Minh Thư. anh bất ngờ gọi tên cô.
-Gì cơ. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh đầy vẻ khó hỉu.
-Thi học kì xong chúng ta sẽ qua Mỹ thăm mẹ anh và mẹ em. Được ko vậy. anh đề cập đến chuyện đi Mỹ với cô. bởi cũng đã lâu rồi hai người chưa đi chơi với nhau.
-Ừ..nhất định là như vậy. thi xong chúng ta sẽ cùng đi. Hy vọng bắt đầu được đặt ra và lịu hy vọng đó có trở thành nỗi tuyệt vọng ko. và câu trả lời sẽ có ở thì tương lai.
-Em hứa rồi đấy nhé. Nhất định chúng ta sẽ đi cùng nhau.
-Ừ...em nhớ rồi. nhất định sẽ đi cùng nhau. cô nở nụ cười nhìn anh.
-Ăn xong chúng ta đi chơi nữa nhé. Kelvin như muốn đem lại cho cô nhìu nìm vui hơn. Bởi hơn ai hết cô có thể hỉu những cảm xúc của cô lúc này.
Ánh đèn của buổi đêm bắt đầu rọi vào hai người khi cả hai cùng bước ra khỏi nhà hàng.
Minh Thư muốn đi dạo cùng anh nên Kelvin ko lấy xe mà đi bộ cùng cô. có lẽ họ muốn tìm lại những cảm giác khi đi cùng nhau, khi ở cạnh nhau.
Đi bộ để họ có thể cảm nhận hơn về những hương vị, về giây phút khi đi cùng nhau là như thế nào.
Để khi quyết định từ bỏ họ có thể lấy đó làm đỉm tựa để nhớ về quá khứ, về những ngày mà cả hai còn hạnh phúc với nhau. để từ đó có thể nhận ra rằng để đến được với nhau như vậy ko phải là chuyện dễ dàng vậy nên ko được buông tay nhau khi thật sự chưa kết thúc.
Bỗng chiếc điện thoại của Kelvin rung lên, anh lấy ra xem. Sms từ Thiên Bảo.
Minh Thư ngẩng lên nhìn cột đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, đang định quay sang giục Kelvin sang đường thì thấy anh đang nhắn tin lại cho Thiên Bảo một cách thuần thục, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt. Cô liền bước sang đường trước.
Đi trên vạch vôi trắng sang đến tận bên kia đường rồi, Minh Thư quay lại nhìn thì thấy anh đang vừa bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp, bây giờ mới đến giữa đường. Cô đang định đứng lại chờ anh thì hoảng hồn khi thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, và…..một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Kelvin.
-Kelvin!!!! Cẩn thận!!!!!!
Giật mình ngẩng lên bởi tiếng gọi như cào xé không gian của Minh Thư, anh đã kịp nhìn thấy chiếc xe đang lao đến mình, khoảng cách rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ không còn cứu vãn được nữa. Và anh cũng hoảng hồn khi thấy….thân ảnh Minh Thư đang lao đến bên anh…..mỗi lúc một gần….
- Không! Minh Thư! Đừng lại đây, nguy hiểm lắm!!!!!!!
Tiếng hét của anh như chìm vào không gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu ré lên của những người qua đường, và chìm vào giữa cái ánh đèn vàng chiếu thẳng vào hai bóng người một nam một nữ trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm một. Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của Tử thần khiến người ta ghê sợ.
Trái tim vô cảm trong lồng ngực Minh Thư khẽ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai dùng con dao sắc cứa mạnh vào.
Trái tim vô tình trong lồng ngực Kelvin như không còn đập nữa, như chết dần đi theo từng bước chân Minh Thư chạy lại gần.
Không được….!!!
Chiếc xe tải điên cuồng bấm còi….
Vài người trên đường quay mặt đi, không muốn chứng kiến cái cảnh ghê rợn sắp diễn ra trước mắt.
Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Minh Thư lao đến bên Kelvin, thật nhanh. Cô cảm thấy như có cái gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tầm tay mình mà biến mất, rất nhanh, nhanh đến mức không thể giơ tay kéo nó lại, nhanh đến mức tàn nhẫn.
- Minh Thư!!!! Khônggggggggg!!!!!!!
KEET……..KEET……
RẦM……!!!!!!!!!!!
Minh Thư giơ tay đẩy mạnh Kelvin vào lề đường, anh cũng nắm tay cô thật chặt, kéo mạnh cô vào trong. Hai người ôm nhau lăn vào lề đường.
Và may sao…
Vẫn còn kịp…
……Trước khi lưỡi hái Tử thần kịp đưa ra, kéo một trong hai người, hoặc cả hai người đi….
Chiếc xe tải lao đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu mắng mỏ.
Nhưng chẳng ai còn quan tâm nữa, trong đôi mắt chất chứa đầy lo lắng của Kelvin bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt trắng bệch thất thần của Minh Thư. Anh ngồi dậy, nắm lấy vai cô, lắc mạnh.
- Minh Thư! Em có sao không? Có bị thương không???
Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt mờ mịt, vô hồn. Giây phút ấy, cô đã nhìn thấy lờ mờ phía sau anh, Tử thần đang hiện lên, dùng cây lưỡi hái nhuốm máu chuẩn bị cướp đi sinh mạng anh. Cô đã tưởng rằng….mình đã để mất một thứ tưởng chừng như không quan trọng, mà lại rất quan trọng….mất vĩnh viễn….
- Em….không sao….
Chỉ chờ có câu nói ấy, Kelvin ôm chầm lấy Minh Thư vào lòng, giọng nói như run lên từng hồi:
-Anh xin em. từ nay đừng làm những việc ngốc nghếch như thế….xin em đấy…..làm ơn….!!!
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Minh Thư không đẩy anh ra, để yên cho anh ôm. Trái tim cô dần dần trở lại bình thường…
Thật đáng sợ.
Chỉ những khi người ta sắp đánh mất một thứ gì đó, thì mới đột ngột nhận ra sự quan trọng của thứ ấy, mà bình thường, họ không bao giờ để ý đến.
Minh Thư trong giây phút ấy đã nhận ra tuy rất mơ hồ nhưng hình như Kelvin đã có một chỗ đứng khá quan trọng trong trái tim của cô.
Còn Kelvin anh nhận ra tình cảm mình dành cho người con gái đang ở trong vòng tay mình không đơn thuần chỉ là yêu nữa.
-Em vào nhà đi. Mặc dù ko muốn nói câu này nhưng Kelvin cũng phải tạm biệt Minh Thư.
-Tạm biệt. Thần trí của Minh Thư vẫn còn hoảng sợ do việc lúc nãy. Cô đưa tay lên định tạm biệt ah và bước vào trong.
Một con người nhanh chóng bước đến khẽ ôm cô vào lòng để cho cô có thể bớt hoảng sợ hơn về chuyện lúc nãy. Và lí do cũng vì anh nên cô mới như vậy. tại sao chuyện gì nguyên nhân cũng là anh vậy. chẳng lẽ khi yêu anh cô lại phải chịu nhìu đau khổ như vậy.
Hạnh phúc thì anh chưa đem đến nhìu cho cô nhưng tại sao nước mắt thì cứ chảy trên má cô. những giọt nước mắt cho sự đau thương ấy đều bắt nguồn từ anh. anh phải làm gì để mọi chuyện giống như lúc đầu. Những ngày mà anh và cô cùng hạnh phúc với nhau. lịu mọi chuyện có phải đã đi xa quá rồi ko????
-Mọi chuyện sẽ ko sao đâu. Nhất định em phải ngủ một giấc thật ngon. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Khẽ siết chặt tay hơn như thể anh muốn rằng đôi tay ấy của anh sẽ
-Anh và Dịu Hiền đã là quá khứ rồi, mà đã là quá khứ rồi thì sẽ ko có chuyện kéo dài ở hiện tại đâu.
-Minh Thư anh yêu em và anh sẽ ko để những chuyện đó lặp lại đâu. Anh khẽ nói vào tai cô như để cho mình cô có thể nghe được câu nói đó, và nó sẽ giữ mãi riêng cho anh và cô. cũng như những giấy phút hạnh phúc của họ vậy.
Anh đã nói là yêu cô, rất nhiều, đó tuyệt đối không thể là giấc mơ được, vậy nên, dù trái tim có rất đau, dù đôi mắt có nhìn thấy cảnh tượng đôi môi đã từng hôn cô, trên đầu lưỡi còn lẩn khuất vị ngọt ngào, giờ đây lại miết chặt lấy một đôi môi khác, dù có nghe thấy những lời nói ngọt ngào hơn thế, cũng không được phép trách anh, giận anh, quay lưng với anh. vì anh đã nói yêu cô, lời nói chân thành mà bằng cảm nhận của trái tim, cô biết đó là những lời nói thực lòng.
Dịu Hiền đã là của quá khứ rồi, là dĩ vãng rồi, là những mảnh ký ức tràn ngập hạnh phúc nhưng đã cũ kỹ và úa màu theo thời gian rồi.
Nhưng mảnh ký ức đó sẽ không kéo anh lại chứ?
Làm sao mà cô biết được.
Cô chỉ biết rằng anh sẽ không bao giờ nói dối cô, nhất định như thế.
Cô chỉ biết tin vào nó thôi, và nhất định, dù có bao nhiêu Dịu Hiền quay trở về, cô vẫn sẽ tin vào một niềm hy vọng ấy.
Nhưng anh sẽ không để cho niềm tin ấy trở thành vô vọng chứ?
Tại sao Dịu Hiền lại trở về đúng lúc này?
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Minh Thư có một suy nghĩ thật độc ác làm sao. Tại sao Dịu Hiền không biến mất theo lẽ tự nhiên? Tại sao lại ngược dòng trở về?
Tại sao mọi việc lại không giống như lời nói dối của cô ấy?
Trái tim Dịu Hiền hồi sinh rồi, nhưng một trái tim khác thì lại đập những nhịp đập đau khổ. Cô ấy vẫn là người con gái hạnh phúc, còn cô thì là kẻ thứ 3 dư thừa.
Anh khẽ cuối mặt xuống và đặt lên mỗi cô một nụ hôn để những kỉ niệm của hai người sẽ hòa cùng vào nụ hôn đó để họ sẽ tìm được cảm giác bình an khi ở cạnh nhau. để những kỉ mịm lại chợt ùa về.
Em lắn cán môi dưới và nhẹ nhàng nhắm mắt
Em che giấu sự hồi hộp đang lấp đầy cả cơ thể
Vì sao mà em luôn cảm thấy như vậy mỗi khi nghĩ đến anh
Nó như làm cho em bật ra những câu nói một mình
Hãy cho em một ngày tuyệt với em sẽ ở bên anh
Em đã phát hiện ra một nửa trái tim em rồi
Một ngày tuyệt đẹp với nhìu đìu mong đợi sẽ đến
Rồi em chỉ ngập tràn hạnh phúc mà thôi
Và sẽ luôn có
Một người sẽ dõi theo bảo vệ người đang mệt mỏi là em đây
Em có cảm giác giường như đó là anh
Em muốn khiến anh là của em mãi mãi.
TỐI ĐẾN TẠI MỘT BÀN ĂN CỦA MỘT NHÀ HÀNG LỚN TRONG THÀNH PHỐ..
-Em ăn đi. Kelvin nói rồi nhanh chóng gắp thức ăn cho Minh Thư. bởi nhìn Minh Thư lúc này thật sự rất ốm yếu. Mỗi khi thấy cô như vậy anh càng cảm thấy có lỗi biết bao. Nguyên nhân là cũng vì anh nên cô mới như vậy.
-Anh cũng ăn nhiều vào đi. Cô cũng nở nụ cười thoáng trên môi mình nhưng anh có thể nhận ra rằng nụ cười đó vẫn còn gượng gạo biết bao. Nhưng anh phải chứng minh cho cô thấy rằng anh yêu cô là sự thật, một sự thật hy hữu và anh luôn muốn cho cô biết được đìu đó để cô tin anh và tin vào tình cảm mà anh dành cho cô.
-Minh Thư. anh bất ngờ gọi tên cô.
-Gì cơ. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh đầy vẻ khó hỉu.
-Thi học kì xong chúng ta sẽ qua Mỹ thăm mẹ anh và mẹ em. Được ko vậy. anh đề cập đến chuyện đi Mỹ với cô. bởi cũng đã lâu rồi hai người chưa đi chơi với nhau.
-Ừ..nhất định là như vậy. thi xong chúng ta sẽ cùng đi. Hy vọng bắt đầu được đặt ra và lịu hy vọng đó có trở thành nỗi tuyệt vọng ko. và câu trả lời sẽ có ở thì tương lai.
-Em hứa rồi đấy nhé. Nhất định chúng ta sẽ đi cùng nhau.
-Ừ...em nhớ rồi. nhất định sẽ đi cùng nhau. cô nở nụ cười nhìn anh.
-Ăn xong chúng ta đi chơi nữa nhé. Kelvin như muốn đem lại cho cô nhìu nìm vui hơn. Bởi hơn ai hết cô có thể hỉu những cảm xúc của cô lúc này.
Ánh đèn của buổi đêm bắt đầu rọi vào hai người khi cả hai cùng bước ra khỏi nhà hàng.
Minh Thư muốn đi dạo cùng anh nên Kelvin ko lấy xe mà đi bộ cùng cô. có lẽ họ muốn tìm lại những cảm giác khi đi cùng nhau, khi ở cạnh nhau.
Đi bộ để họ có thể cảm nhận hơn về những hương vị, về giây phút khi đi cùng nhau là như thế nào.
Để khi quyết định từ bỏ họ có thể lấy đó làm đỉm tựa để nhớ về quá khứ, về những ngày mà cả hai còn hạnh phúc với nhau. để từ đó có thể nhận ra rằng để đến được với nhau như vậy ko phải là chuyện dễ dàng vậy nên ko được buông tay nhau khi thật sự chưa kết thúc.
Bỗng chiếc điện thoại của Kelvin rung lên, anh lấy ra xem. Sms từ Thiên Bảo.
Minh Thư ngẩng lên nhìn cột đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, đang định quay sang giục Kelvin sang đường thì thấy anh đang nhắn tin lại cho Thiên Bảo một cách thuần thục, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt. Cô liền bước sang đường trước.
Đi trên vạch vôi trắng sang đến tận bên kia đường rồi, Minh Thư quay lại nhìn thì thấy anh đang vừa bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp, bây giờ mới đến giữa đường. Cô đang định đứng lại chờ anh thì hoảng hồn khi thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, và…..một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Kelvin.
-Kelvin!!!! Cẩn thận!!!!!!
Giật mình ngẩng lên bởi tiếng gọi như cào xé không gian của Minh Thư, anh đã kịp nhìn thấy chiếc xe đang lao đến mình, khoảng cách rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ không còn cứu vãn được nữa. Và anh cũng hoảng hồn khi thấy….thân ảnh Minh Thư đang lao đến bên anh…..mỗi lúc một gần….
- Không! Minh Thư! Đừng lại đây, nguy hiểm lắm!!!!!!!
Tiếng hét của anh như chìm vào không gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu ré lên của những người qua đường, và chìm vào giữa cái ánh đèn vàng chiếu thẳng vào hai bóng người một nam một nữ trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm một. Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của Tử thần khiến người ta ghê sợ.
Trái tim vô cảm trong lồng ngực Minh Thư khẽ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai dùng con dao sắc cứa mạnh vào.
Trái tim vô tình trong lồng ngực Kelvin như không còn đập nữa, như chết dần đi theo từng bước chân Minh Thư chạy lại gần.
Không được….!!!
Chiếc xe tải điên cuồng bấm còi….
Vài người trên đường quay mặt đi, không muốn chứng kiến cái cảnh ghê rợn sắp diễn ra trước mắt.
Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Minh Thư lao đến bên Kelvin, thật nhanh. Cô cảm thấy như có cái gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tầm tay mình mà biến mất, rất nhanh, nhanh đến mức không thể giơ tay kéo nó lại, nhanh đến mức tàn nhẫn.
- Minh Thư!!!! Khônggggggggg!!!!!!!
KEET……..KEET……
RẦM……!!!!!!!!!!!
Minh Thư giơ tay đẩy mạnh Kelvin vào lề đường, anh cũng nắm tay cô thật chặt, kéo mạnh cô vào trong. Hai người ôm nhau lăn vào lề đường.
Và may sao…
Vẫn còn kịp…
……Trước khi lưỡi hái Tử thần kịp đưa ra, kéo một trong hai người, hoặc cả hai người đi….
Chiếc xe tải lao đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu mắng mỏ.
Nhưng chẳng ai còn quan tâm nữa, trong đôi mắt chất chứa đầy lo lắng của Kelvin bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt trắng bệch thất thần của Minh Thư. Anh ngồi dậy, nắm lấy vai cô, lắc mạnh.
- Minh Thư! Em có sao không? Có bị thương không???
Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt mờ mịt, vô hồn. Giây phút ấy, cô đã nhìn thấy lờ mờ phía sau anh, Tử thần đang hiện lên, dùng cây lưỡi hái nhuốm máu chuẩn bị cướp đi sinh mạng anh. Cô đã tưởng rằng….mình đã để mất một thứ tưởng chừng như không quan trọng, mà lại rất quan trọng….mất vĩnh viễn….
- Em….không sao….
Chỉ chờ có câu nói ấy, Kelvin ôm chầm lấy Minh Thư vào lòng, giọng nói như run lên từng hồi:
-Anh xin em. từ nay đừng làm những việc ngốc nghếch như thế….xin em đấy…..làm ơn….!!!
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Minh Thư không đẩy anh ra, để yên cho anh ôm. Trái tim cô dần dần trở lại bình thường…
Thật đáng sợ.
Chỉ những khi người ta sắp đánh mất một thứ gì đó, thì mới đột ngột nhận ra sự quan trọng của thứ ấy, mà bình thường, họ không bao giờ để ý đến.
Minh Thư trong giây phút ấy đã nhận ra tuy rất mơ hồ nhưng hình như Kelvin đã có một chỗ đứng khá quan trọng trong trái tim của cô.
Còn Kelvin anh nhận ra tình cảm mình dành cho người con gái đang ở trong vòng tay mình không đơn thuần chỉ là yêu nữa.
-Em vào nhà đi. Mặc dù ko muốn nói câu này nhưng Kelvin cũng phải tạm biệt Minh Thư.
-Tạm biệt. Thần trí của Minh Thư vẫn còn hoảng sợ do việc lúc nãy. Cô đưa tay lên định tạm biệt ah và bước vào trong.
Một con người nhanh chóng bước đến khẽ ôm cô vào lòng để cho cô có thể bớt hoảng sợ hơn về chuyện lúc nãy. Và lí do cũng vì anh nên cô mới như vậy. tại sao chuyện gì nguyên nhân cũng là anh vậy. chẳng lẽ khi yêu anh cô lại phải chịu nhìu đau khổ như vậy.
Hạnh phúc thì anh chưa đem đến nhìu cho cô nhưng tại sao nước mắt thì cứ chảy trên má cô. những giọt nước mắt cho sự đau thương ấy đều bắt nguồn từ anh. anh phải làm gì để mọi chuyện giống như lúc đầu. Những ngày mà anh và cô cùng hạnh phúc với nhau. lịu mọi chuyện có phải đã đi xa quá rồi ko????
-Mọi chuyện sẽ ko sao đâu. Nhất định em phải ngủ một giấc thật ngon. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Khẽ siết chặt tay hơn như thể anh muốn rằng đôi tay ấy của anh sẽ
/86
|