-Cô đến rồi à. tiếng của một người con gái vang lên khi thấy được hình ảnh của Minh Thư.
-Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à. Minh Thư vẫn bình thản vì ngày này trước sau gì cũng phải có. Ko sớm thì muộn.
-Rất nhìu chuyện là khác. Đã từ lâu rồi tôi muốn nói chuyện với cô. Dịu Hiền quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô và hai người sắp phải đối mặt với rất nhìu chuyện.
-Vậy cô nói đi.
-Cô có thể chia tay với anh Nam ko. Dịu Hiền nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
-Tại sao tôi phải buông tay khi tôi thật sự yêu anh ấy. Minh Thư cũng nói thẳng lòng mình. Vì sự thật cô rất yêu anh mà, vậy nên ko ai có thể phủ định được đìu đó.
-Nhưng cô cũng chỉ là người thứ 3 xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi. Nếu như ko có sự xuất hiện của cô thì có lẽ giờ đây tôi đang hạnh phúc cùng anh ấy. Dịu Hiền xem ra vẫn rất tin vào cái gọi là nếu như đó.................
-Cô lầm rồi. ko ai phá hoại tình cảm của ai cả. Nếu như người đó ko phải tôi thì cũng sẽ có một người khác. Vậy nên nếu có trách thì trách bản thân cô. trách cô đã rời bỏ anh ấy. Vì vậy bây giờ cô ko có quyền trách bất cứ ai. Vì bản thân cô ko có đủ tư cách. Từng lời nói của Minh Thư đều ám chỉ Dịu Hiền. Và nó như một con dao hai lữơi khứa vào tận trái tim của Dịu Hiền.
Mọi chuyện có phải là do Dịu Hiền ko???????????? hay là do Kelvin đã thay đổi
-Nếu như ko có sự xuất hiện của cô thì có lẽ anh Nam sẽ ko trở nên như vậy, anh ấy sẽ ko yêu cô và giờ đây anh ấy cũng sẽ ko đối xử với tôi như vậy. mọi chuyện Dịu Hiền lại đổ lên Minh Thư.
-Nếu như anh Kelvin thật lòng vẫn còn yêu cô sâu đậm thì dù có 10 Minh Thư như tôi cũng ko thể làm anh ấy lay động......
-Minh Thư tôi xin cô, xin cô hãy buông tay để anh ấy trở về bên tôi. Tôi thật sự ko thể sống mà ko có anh ấy. Xem như là tôi cầu xin cô. xin cô hãy trả anh ấy về cho tôi........Dịu Hiền vẫn ko thể chấp nhận được sự thật anh rời xa cô....cô bắt đầu cầu xin Minh Thư.
-Nếu như cô yêu anh ấy thì cô hãy tôn trọng mọi quyết định của anh ấy. Và tôi cũng vậy nếu như có một ngày nào đó anh ấy chọn cô thì tôi sẽ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh ấy. Tuy người ở cạnh anh ấy ko phải là tôi nhưng đã là quyết định của anh ấy thì tôi sẽ tôn trọng và mỉm cười chúc phúc cho anh ấy vì đìu đó là sự lựa chọn là quyết định của anh ấy. Và vì tôi ko thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy nên anh ấy có quyền ra đi để tìm kim một hạnh phúc mới. Minh Thư cũng ko thể chắc chắn rằng cái ngày mà cô nói sẽ ko đến.
-Nhưng tôi vẫn muốn có anh ấy. Tôi biết là cô rất mạnh mẽ, cô có thể cô gắng nở nụ cười để anh ấy ra đi nhưng tôi thì ko. tôi ko thể sống mà ko có anh ấy ở bên. Một cuộc sống ko có anh ấy ở bên tôi thật sự ko thể làm được. Minh Thư cô hãy buông tay ra được ko.
-Đặng Dịu Hiền cô tỉnh lại đi. Ko phải cứ có được thân xác thì cô sẽ có được trái tim anh ấy ở bên đâu. Và anh ấy càng ko phải là món đồ chơi cho tôi và cô đưa qua đưa lại. Mọi chuyện hãy để bản thân anh ấy tự quyết định đi. Nếu như sự thật rằng anh ấy chọn cô thì tôi sẽ ra đi khi nghe được câu nói đó từ anh ấy.
Minh Thư nhanh chóng ngã xuống do có một vật gì đó đã được đè lên vai cô. nó như khiến cô bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
-Cô làm cái trò gì vậy. Dịu Hiền có hơi hoảng hốt khi thấy Minh Thư nhanh chóng ngã xuống đất sau khi bị ai đó đánh một gậy ở vai.
-Nếu như cô muốn có được Kelvin thì cô ta phải biến mất khỏi nơi này. Bảo Quyên nói với đôi mắt chứa đầy ẩn ý. Bởi đầu óc của Bảo Quyên lúc này chỉ toàn là những ý nghĩ đen tối.
-Tôi ko muốn làm những trò hèn hạ đó. cô nên cho người chở Minh Thư về đi. Dịu Hiền vẫn ko đồng tình với chuyện này.
-Hèn hạ ư....nếu như cô ko hèn hạ thì lịu cô có thể có được Kelvin ko. Bảo Quyên nói ngay vào tâm trí của Dịu Hiền.
Và cũng chính câu nói đó như làm cho dòng suy nghĩ của Dịu Hiền bị cún theo dòng ý nghĩ của Bảo Quyên. Và Bảo Quyên nhanh chóng nhận ra được đìu đó và...........
TỐI ĐẾN
-THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HỆN KO LIÊN LẠC ĐƯỢC. XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU.
-THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HỆN KO LIÊN LẠC ĐƯỢC. XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU.
Câu nói của tổng đài nhanh chóng được lặp đi lặp lại rất nhìu lần và trên nét mặt ai đó dần thay đổi khi mỗi cuộc điện thoại của anh bắt đầu là câu nói quen thuộc mà anh ko muốn nghe lại vang lên.
Đây đã là cuộc gọi thứ 10 mà anh gọi cho cô rồi. và sự lo lắng về cô lại bắt đầu xuất hiện trong anh. và giờ đây sự lo lắng lại bắt đầu hiện xuất hiện trên khuôn mặt Kelvin. Anh bắt đầu cho người đi tìm cô..................và như nhớ ra được đìu gì đó.
-Nhã Kỳ, Minh Thư có ở chỗ cậu ko. anh nhanh chóng gọi đến SĐT của Nhã Kỳ.
-Ko..mình cũng đang định hỏi cậu đây. Minh Thư đi đâu từ sáng đến giờ vẫn chưa về. Nhã Kỳ cũng bắt đầu lo lắng cho Minh Thư, vì từ sáng đến giờ Minh Thư bỗng đi đâu ko nói lấy một tiếng. Thử hỏi ai mà ko lo lắng
......................................
Trong nhà kho phế thải
Bụi bẩn nhảy múa xoay tròn trong nắng nhạt
Minh Thư khuôn mặt trắng bệch, nằm bất động trên nền đất. Hình như thuốc mê đã hết, mi mắt cuối cùng cũng nhấc lên được. Ánh mắt vẫn đờ đẫn, lúc này cô chưa nhận thức được rằng mình đang ở đâu.
Hồi lâu, bất chấp cơn đau đầu đang ập đến, cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một nhà kho cũ kỹ, cửa kho đóng chặt, trong kho có rất nhiều máy móc linh kiện lâu ngày không dùng tới vứt lung tung, mạng nhện giăng đầy.
Đầu nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, cơ thể cô vẫn còn chịu sự khống chế của thuốc mê. May mà cô hít vào không nhiều, chứ nếu không mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh.
Bọn bắt cóc cứ nghĩ rằng cô vẫn mê man khó tỉnh, thế mà vẫn trói cô chặt cứng, muốn ngọ nguậy cũng không được. Còn bàn tay vẫn cử động được đôi chút, cô sờ soạng khắp người lục tìm điện thoại.
Nhưng.
Làm gì còn cái gì cơ chứ?
Cô cố gắng lết đến cánh cửa, không biết bọn bắt cóc có đứng canh ở bên ngoài hay không, không dám phát ra tiếng động, cô nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt.
Cửa bên ngoài đã bị khóa.
Cô từ từ ngồi sụp xuống, nghĩ cách thoát khỏi đây. Tuy không biết tại sao chúng bắt cóc cô, nhưng cô cũng không thể ở đây thêm nữa vì cô cũng chẳng biết chúng sẽ làm gì mình.
Việc đầu tiên là phải cắt dây trói. Cô đảo mắt dáo dác tìm xung quanh, ánh mắt bỗng ngưng lại khi thấy một thanh sắt hoen gỉ nằm trên mặt đất. Minh Thư lết đến bên, nhặt được thanh sắt cũng thật sự khó khăn, cô dùng hai tay nắm chặt nó, nhắm mắt cứa mạnh vào phần dây trói chân.
-A! Dây trói chân chưa đứt, nhưng cạnh nhọn hoắt của thanh sắt đã cắm sâu vào da thịt, máu trào ra trên làn da trắng. Cô đau, mặt trắng nhợt. Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất. Sợi dây thừng cũng bị nhuộm một màu đỏ.
-Này, mở cửa cho tôi, cứu với. Minh Thư hướng về phía cửa, kêu váng lên khi cô vừa nhìn thấy một bóng người bên ngoài qua khe cửa của chiếc cửa sắt cũ kĩ.
Cánh cửa kêu lạch cạch rồi bị kéo ra một cách thô bạo. Xuất hiện nơi cửa là một tên khuôn mặt bặm trợn, thân hình vạm vỡ, hắn trợn mắt lên quát Minh Thư.
-Có cái gì mà ầm ĩ thế? Nếu biết trước mày hết thuốc mê mà nhiều chuyện như thế này thì bọn tao đã dùng giẻ bịt miệng mày lại rồi!
Minh Thư căm phẫn cắn chặt môi, cô ngó nghiêng xem đằng sau hắn có thêm tên đồng bọn nào khác không. Sau khi chắc chắc hắn chỉ có một mình, cô chỉ tay vào vết thương đang chảy máu không ngừng trên bắp chân trắng nõn, làm bộ ủy khuất.
-Tôi….bị thương rồi,…làm ơn…..
Xem ra cái sắc mặt kèm theo cái thái độ đó của cô đã làm cho bao nhiu trái tim của cánh con trai đó tan chảy.
-Sao? Bị thương ở đâu? Để anh giúp….
Vẻ đáng thương tội nghiệp như cún con bị ướt sũng của Minh Thư vẫn chưa được cô cam lòng cất đi, cô cười nhẹ, vẻ oan ức:
-Đây….ở đây….
Cô đưa tay kéo nhẹ gấu váy lên, đôi chân thon dài hiện ra. Tên kia liếm mép, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương:
-Ôi thương quá….
Minh Thư nếu không cố gắng kiềm chế thì đã nôn ra rồi. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai đụng vào da thịt cô như thế này, ghê tởm, ghê tởm quá! Cô nín thở, đưa tay khua khoắng ra đằng sau, khi đã nắm chắc thanh sắt trong tay, cô cắn mạnh môi, giơ cao tay:
“Bốp!”
Tên kia bị lãnh một phát đập vào đầu, liền lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Minh Thư mừng quýnh, vội vàng ném thanh sắt lại, khập khiễng chạy ra khỏi nhà kho. Nhưng cô còn chưa bước ra ngoài, một thân ảnh khác đã đứng chắn trước cửa
-Giỏi lắm! Quả không hổ danh là người yêu của Vương Hoàng Nam.
Ba chữ Vương Hoàng Nam làm các giác quan trong cơ thể Minh Thư khựng lại, cô đứng sững trước mặt người vừa nói, mắt mở to. Hóa ra lí do cô bị bắt cóc là vì người đó sao? Vương Hoàng Nam- người mà cô yêu sâu đậm.
Cô nhanh chóng ngẩng mặt lên xem giọng nói đó được phát ra từ ai. Và người đó tại sao lại bắt cô chỉ vì ba chữ Vương Hoàng Nam.
Và
.................................................
-Tăng Bảo Quyên, sao lại là cô. Minh Thư càng khó hỉu hơn khi đứng trước mắt cô giờ đây là hình ảnh của Bảo Quyên.
Cô nhanh chóng lục lại trong trí nhớ của mình về mối quan hệ của cô và Bảo Quyên. Nếu như cô nhớ ko lầm thì cô và Bảo Quyên chưa bao giờ nói chuyện với nhau..nhưng tại sao Bảo Quyên lại bắt cóc cô và còn vì Kelvin. Và người mà Bảo Quyên iu chẳng phải là Hoàng Thiên Bảo sao. Chuyện này rốt cuộc là ai. Và một dấu hỏi to đùng nhanh chóng được đặt ra trong đầu Minh Thư lúc này???????????
Cô gái trước mặt mỉm cười nhìn Minh Thư.
-Bất ngờ lắm à?
Trong đôi mắt của cô gái đó có đìu gì đó ẩn chứa đằng sau đó nhưng Minh Thư ko thể nào nhìn ra được.
Như đoán được suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu Minh Thư, Bảo Quyên mỉm cười:
-Lí do tôi bắt cô đến đây là vì cô là bạn thân của Lê Khánh Nhã Kỳ đồng thời là bạn gái của Vương Hoàng Nam.
Minh Thư nhíu mày. Nhã Kỳ thì có thù oán với Bảo Quyên nhưng còn Kelvin. Anh và Bảo Quyên không thù không oán, thậm chí Kelvin còn ko thèm quan tâm tới Bảo Quyên thì nói gì đến chuyện thù oán., vậy thì hà cớ gì mà phải giở trò này? Mà có giở trò, thì chúng muốn gì ở cô.
-Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à. Minh Thư vẫn bình thản vì ngày này trước sau gì cũng phải có. Ko sớm thì muộn.
-Rất nhìu chuyện là khác. Đã từ lâu rồi tôi muốn nói chuyện với cô. Dịu Hiền quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô và hai người sắp phải đối mặt với rất nhìu chuyện.
-Vậy cô nói đi.
-Cô có thể chia tay với anh Nam ko. Dịu Hiền nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
-Tại sao tôi phải buông tay khi tôi thật sự yêu anh ấy. Minh Thư cũng nói thẳng lòng mình. Vì sự thật cô rất yêu anh mà, vậy nên ko ai có thể phủ định được đìu đó.
-Nhưng cô cũng chỉ là người thứ 3 xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi. Nếu như ko có sự xuất hiện của cô thì có lẽ giờ đây tôi đang hạnh phúc cùng anh ấy. Dịu Hiền xem ra vẫn rất tin vào cái gọi là nếu như đó.................
-Cô lầm rồi. ko ai phá hoại tình cảm của ai cả. Nếu như người đó ko phải tôi thì cũng sẽ có một người khác. Vậy nên nếu có trách thì trách bản thân cô. trách cô đã rời bỏ anh ấy. Vì vậy bây giờ cô ko có quyền trách bất cứ ai. Vì bản thân cô ko có đủ tư cách. Từng lời nói của Minh Thư đều ám chỉ Dịu Hiền. Và nó như một con dao hai lữơi khứa vào tận trái tim của Dịu Hiền.
Mọi chuyện có phải là do Dịu Hiền ko???????????? hay là do Kelvin đã thay đổi
-Nếu như ko có sự xuất hiện của cô thì có lẽ anh Nam sẽ ko trở nên như vậy, anh ấy sẽ ko yêu cô và giờ đây anh ấy cũng sẽ ko đối xử với tôi như vậy. mọi chuyện Dịu Hiền lại đổ lên Minh Thư.
-Nếu như anh Kelvin thật lòng vẫn còn yêu cô sâu đậm thì dù có 10 Minh Thư như tôi cũng ko thể làm anh ấy lay động......
-Minh Thư tôi xin cô, xin cô hãy buông tay để anh ấy trở về bên tôi. Tôi thật sự ko thể sống mà ko có anh ấy. Xem như là tôi cầu xin cô. xin cô hãy trả anh ấy về cho tôi........Dịu Hiền vẫn ko thể chấp nhận được sự thật anh rời xa cô....cô bắt đầu cầu xin Minh Thư.
-Nếu như cô yêu anh ấy thì cô hãy tôn trọng mọi quyết định của anh ấy. Và tôi cũng vậy nếu như có một ngày nào đó anh ấy chọn cô thì tôi sẽ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh ấy. Tuy người ở cạnh anh ấy ko phải là tôi nhưng đã là quyết định của anh ấy thì tôi sẽ tôn trọng và mỉm cười chúc phúc cho anh ấy vì đìu đó là sự lựa chọn là quyết định của anh ấy. Và vì tôi ko thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy nên anh ấy có quyền ra đi để tìm kim một hạnh phúc mới. Minh Thư cũng ko thể chắc chắn rằng cái ngày mà cô nói sẽ ko đến.
-Nhưng tôi vẫn muốn có anh ấy. Tôi biết là cô rất mạnh mẽ, cô có thể cô gắng nở nụ cười để anh ấy ra đi nhưng tôi thì ko. tôi ko thể sống mà ko có anh ấy ở bên. Một cuộc sống ko có anh ấy ở bên tôi thật sự ko thể làm được. Minh Thư cô hãy buông tay ra được ko.
-Đặng Dịu Hiền cô tỉnh lại đi. Ko phải cứ có được thân xác thì cô sẽ có được trái tim anh ấy ở bên đâu. Và anh ấy càng ko phải là món đồ chơi cho tôi và cô đưa qua đưa lại. Mọi chuyện hãy để bản thân anh ấy tự quyết định đi. Nếu như sự thật rằng anh ấy chọn cô thì tôi sẽ ra đi khi nghe được câu nói đó từ anh ấy.
Minh Thư nhanh chóng ngã xuống do có một vật gì đó đã được đè lên vai cô. nó như khiến cô bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
-Cô làm cái trò gì vậy. Dịu Hiền có hơi hoảng hốt khi thấy Minh Thư nhanh chóng ngã xuống đất sau khi bị ai đó đánh một gậy ở vai.
-Nếu như cô muốn có được Kelvin thì cô ta phải biến mất khỏi nơi này. Bảo Quyên nói với đôi mắt chứa đầy ẩn ý. Bởi đầu óc của Bảo Quyên lúc này chỉ toàn là những ý nghĩ đen tối.
-Tôi ko muốn làm những trò hèn hạ đó. cô nên cho người chở Minh Thư về đi. Dịu Hiền vẫn ko đồng tình với chuyện này.
-Hèn hạ ư....nếu như cô ko hèn hạ thì lịu cô có thể có được Kelvin ko. Bảo Quyên nói ngay vào tâm trí của Dịu Hiền.
Và cũng chính câu nói đó như làm cho dòng suy nghĩ của Dịu Hiền bị cún theo dòng ý nghĩ của Bảo Quyên. Và Bảo Quyên nhanh chóng nhận ra được đìu đó và...........
TỐI ĐẾN
-THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HỆN KO LIÊN LẠC ĐƯỢC. XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU.
-THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HỆN KO LIÊN LẠC ĐƯỢC. XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU.
Câu nói của tổng đài nhanh chóng được lặp đi lặp lại rất nhìu lần và trên nét mặt ai đó dần thay đổi khi mỗi cuộc điện thoại của anh bắt đầu là câu nói quen thuộc mà anh ko muốn nghe lại vang lên.
Đây đã là cuộc gọi thứ 10 mà anh gọi cho cô rồi. và sự lo lắng về cô lại bắt đầu xuất hiện trong anh. và giờ đây sự lo lắng lại bắt đầu hiện xuất hiện trên khuôn mặt Kelvin. Anh bắt đầu cho người đi tìm cô..................và như nhớ ra được đìu gì đó.
-Nhã Kỳ, Minh Thư có ở chỗ cậu ko. anh nhanh chóng gọi đến SĐT của Nhã Kỳ.
-Ko..mình cũng đang định hỏi cậu đây. Minh Thư đi đâu từ sáng đến giờ vẫn chưa về. Nhã Kỳ cũng bắt đầu lo lắng cho Minh Thư, vì từ sáng đến giờ Minh Thư bỗng đi đâu ko nói lấy một tiếng. Thử hỏi ai mà ko lo lắng
......................................
Trong nhà kho phế thải
Bụi bẩn nhảy múa xoay tròn trong nắng nhạt
Minh Thư khuôn mặt trắng bệch, nằm bất động trên nền đất. Hình như thuốc mê đã hết, mi mắt cuối cùng cũng nhấc lên được. Ánh mắt vẫn đờ đẫn, lúc này cô chưa nhận thức được rằng mình đang ở đâu.
Hồi lâu, bất chấp cơn đau đầu đang ập đến, cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một nhà kho cũ kỹ, cửa kho đóng chặt, trong kho có rất nhiều máy móc linh kiện lâu ngày không dùng tới vứt lung tung, mạng nhện giăng đầy.
Đầu nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, cơ thể cô vẫn còn chịu sự khống chế của thuốc mê. May mà cô hít vào không nhiều, chứ nếu không mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh.
Bọn bắt cóc cứ nghĩ rằng cô vẫn mê man khó tỉnh, thế mà vẫn trói cô chặt cứng, muốn ngọ nguậy cũng không được. Còn bàn tay vẫn cử động được đôi chút, cô sờ soạng khắp người lục tìm điện thoại.
Nhưng.
Làm gì còn cái gì cơ chứ?
Cô cố gắng lết đến cánh cửa, không biết bọn bắt cóc có đứng canh ở bên ngoài hay không, không dám phát ra tiếng động, cô nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt.
Cửa bên ngoài đã bị khóa.
Cô từ từ ngồi sụp xuống, nghĩ cách thoát khỏi đây. Tuy không biết tại sao chúng bắt cóc cô, nhưng cô cũng không thể ở đây thêm nữa vì cô cũng chẳng biết chúng sẽ làm gì mình.
Việc đầu tiên là phải cắt dây trói. Cô đảo mắt dáo dác tìm xung quanh, ánh mắt bỗng ngưng lại khi thấy một thanh sắt hoen gỉ nằm trên mặt đất. Minh Thư lết đến bên, nhặt được thanh sắt cũng thật sự khó khăn, cô dùng hai tay nắm chặt nó, nhắm mắt cứa mạnh vào phần dây trói chân.
-A! Dây trói chân chưa đứt, nhưng cạnh nhọn hoắt của thanh sắt đã cắm sâu vào da thịt, máu trào ra trên làn da trắng. Cô đau, mặt trắng nhợt. Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất. Sợi dây thừng cũng bị nhuộm một màu đỏ.
-Này, mở cửa cho tôi, cứu với. Minh Thư hướng về phía cửa, kêu váng lên khi cô vừa nhìn thấy một bóng người bên ngoài qua khe cửa của chiếc cửa sắt cũ kĩ.
Cánh cửa kêu lạch cạch rồi bị kéo ra một cách thô bạo. Xuất hiện nơi cửa là một tên khuôn mặt bặm trợn, thân hình vạm vỡ, hắn trợn mắt lên quát Minh Thư.
-Có cái gì mà ầm ĩ thế? Nếu biết trước mày hết thuốc mê mà nhiều chuyện như thế này thì bọn tao đã dùng giẻ bịt miệng mày lại rồi!
Minh Thư căm phẫn cắn chặt môi, cô ngó nghiêng xem đằng sau hắn có thêm tên đồng bọn nào khác không. Sau khi chắc chắc hắn chỉ có một mình, cô chỉ tay vào vết thương đang chảy máu không ngừng trên bắp chân trắng nõn, làm bộ ủy khuất.
-Tôi….bị thương rồi,…làm ơn…..
Xem ra cái sắc mặt kèm theo cái thái độ đó của cô đã làm cho bao nhiu trái tim của cánh con trai đó tan chảy.
-Sao? Bị thương ở đâu? Để anh giúp….
Vẻ đáng thương tội nghiệp như cún con bị ướt sũng của Minh Thư vẫn chưa được cô cam lòng cất đi, cô cười nhẹ, vẻ oan ức:
-Đây….ở đây….
Cô đưa tay kéo nhẹ gấu váy lên, đôi chân thon dài hiện ra. Tên kia liếm mép, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương:
-Ôi thương quá….
Minh Thư nếu không cố gắng kiềm chế thì đã nôn ra rồi. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai đụng vào da thịt cô như thế này, ghê tởm, ghê tởm quá! Cô nín thở, đưa tay khua khoắng ra đằng sau, khi đã nắm chắc thanh sắt trong tay, cô cắn mạnh môi, giơ cao tay:
“Bốp!”
Tên kia bị lãnh một phát đập vào đầu, liền lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Minh Thư mừng quýnh, vội vàng ném thanh sắt lại, khập khiễng chạy ra khỏi nhà kho. Nhưng cô còn chưa bước ra ngoài, một thân ảnh khác đã đứng chắn trước cửa
-Giỏi lắm! Quả không hổ danh là người yêu của Vương Hoàng Nam.
Ba chữ Vương Hoàng Nam làm các giác quan trong cơ thể Minh Thư khựng lại, cô đứng sững trước mặt người vừa nói, mắt mở to. Hóa ra lí do cô bị bắt cóc là vì người đó sao? Vương Hoàng Nam- người mà cô yêu sâu đậm.
Cô nhanh chóng ngẩng mặt lên xem giọng nói đó được phát ra từ ai. Và người đó tại sao lại bắt cô chỉ vì ba chữ Vương Hoàng Nam.
Và
.................................................
-Tăng Bảo Quyên, sao lại là cô. Minh Thư càng khó hỉu hơn khi đứng trước mắt cô giờ đây là hình ảnh của Bảo Quyên.
Cô nhanh chóng lục lại trong trí nhớ của mình về mối quan hệ của cô và Bảo Quyên. Nếu như cô nhớ ko lầm thì cô và Bảo Quyên chưa bao giờ nói chuyện với nhau..nhưng tại sao Bảo Quyên lại bắt cóc cô và còn vì Kelvin. Và người mà Bảo Quyên iu chẳng phải là Hoàng Thiên Bảo sao. Chuyện này rốt cuộc là ai. Và một dấu hỏi to đùng nhanh chóng được đặt ra trong đầu Minh Thư lúc này???????????
Cô gái trước mặt mỉm cười nhìn Minh Thư.
-Bất ngờ lắm à?
Trong đôi mắt của cô gái đó có đìu gì đó ẩn chứa đằng sau đó nhưng Minh Thư ko thể nào nhìn ra được.
Như đoán được suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu Minh Thư, Bảo Quyên mỉm cười:
-Lí do tôi bắt cô đến đây là vì cô là bạn thân của Lê Khánh Nhã Kỳ đồng thời là bạn gái của Vương Hoàng Nam.
Minh Thư nhíu mày. Nhã Kỳ thì có thù oán với Bảo Quyên nhưng còn Kelvin. Anh và Bảo Quyên không thù không oán, thậm chí Kelvin còn ko thèm quan tâm tới Bảo Quyên thì nói gì đến chuyện thù oán., vậy thì hà cớ gì mà phải giở trò này? Mà có giở trò, thì chúng muốn gì ở cô.
/86
|