-Tập đoàn Vương gia và Tăng Tăng đang có hiềm khích, tôi muốn bắt cóc bạn gái của Vương Hoàng Nam cho hắn khốn đốn một phen. Mà hắn đúng là có con mắt tinh đời, có một Đặng Dịu Hiền rất đẹp làm bạn gái rồi, giờ lại có thêm một cô bạn gái rất xinh đẹp như thế này nữa, thật đáng khâm phục. Và mặt khác tôi muốn làm cho Lê Khánh Nhã Kỳ phải khốn đốn lên, tôi muốn cho cô ta biết cảm giác mất đi một thứ quan trọng với mình cảm giác như thế nào.
Khóe môi Minh Thư thấp thoáng nụ cười giễu cợt, cô khinh bỉ buông lời:
-Ngu ngốc.
Bảo Quyên khó hỉu
-Cô nói cái gì? Ai ngu ngốc?
-Tôi nói cô rất ngu ngốc. Như cô đã nói thì Dịu Hiền mới là bạn gái của Kelvin nhưng tại sao cô lại còn bắt tôi nữa. cô cũng biết là tôi và anh ta chỉ mới quen nhau được vài tháng còn trong khi đó anh ta và Dịu Hiền đã yêu nhau được 3 năm. Như vậy cũng đủ để chứng tỏ tình cảm anh ấy dành cho ai quan trọng hơn rồi chứ. Minh Thư vẫn cố tỏ ra thản nhiên cho đến cùng.
-Cô nghĩ cô đang lừa ai. Tôi ko phải là một đứa con nít như bao đứa trẻ khác đâu mà cô nói mấy lời dư thùa đó. cả trường này ai mà ko biết Kelvin anh ta yêu cô. ko những vậy anh ta hết lần này rồi đến lần khác che chở cho cô. còn đối với Đặng Dịu Hiền chỉ là một câu chuyện tình ở quá khứ mà thôi. và xét đến mọi mặt cô ko thua Đặng Dịu Hiền bất cứ thứ gì. Từ nhan sắc cho đến tiền tài.
Bảo Quyên mỉm cười, gật đầu:
-Cô sắc sảo lắm, nhưng muốn biết cô có quan trọng với Kelvin hay không, chỉ việc ngồi chờ, nếu hắn có tình cảm với cô sẽ tự dẫn xác đến thôi. Không phải bàn cãi.
-Thôi được rồi. tôi ko muốn phải đôi co với cô nữa. nói đi bây giờ cô cần gì ở tôi. Vẫn là sự thản nhiên của Minh Thư. tại sao khi đứng đối diện với Bảo Quyên lúc này cô lại ko cảm thấy sợ hãi một chút nào. mặt khác cô còn tỏ ra bình thản như ko có gì. Vì đâu đó lại có một người cho cô một nìm hy vọng nhỏ nhoi.
-Tôi chỉ cần cô ngoan ngoãn ở đây để cho tôi có thể dạy cho Vương Hoàng Nam và Lê Khánh Nhã Kỳ một bài học thôi.
Mệt quá, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, chưa uống gì, Minh Thư cũng khá là mệt, đôi mắt bắt đầu không tự chủ mà hoa lên. Cô thở nhè nhẹ, vịn vào tường, tiến đến bên cửa sổ, nhòm ra ngoài. Trời đã sẩm tối, liệu….có ai đến cứu cô không?
Cùng lúc này đây
-Kelvin.......cậu đến nhà kho XX ở khu ngoại ô XX...Minh Thư đang ở đó. mình đã cho người đìu tra rồi. một tin nhắn nhanh chóng được gửi đến ĐT của Kelvin. Và chỉ chờ có vậy người con trai đó đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến bãi đổ xe.....
Và một chiếc limo đen tuyền nhanh chóng chạy vụt về hướng nhà máy bỏ hoang với tốc độ kinh hồn.
Minh Thư ngồi thụp xuống đất, cầu mong đừng có là quá muộn.
Sống lưng cô như hàng vạn mũi kim châm, tê tái, vai run run. Mi mắt nhè nhẹ khép lại. Tất cả đã được an bài cả rồi, còn cố gắng chống cự làm gì, nếu ông trời đã cho cô sống, thì ắt sẽ có người cứu cô thoát khỏi nơi ngột ngạt bức bối này thôi.
Người run run, như đứa trẻ lưu lạc quá mệt mỏi trong đêm đông khắc nghiệt, nhưng lại không dám ngủ, sợ rằng ngủ đi rồi, sẽ chết cóng dưới trời đông rét buốt.
Có tiếng động….hình như….họ đang đánh nhau….
Tiếng cánh cửa nhà kho……
“Rầm…..”
Cánh cửa sắt bị bật tung bởi một bàn tay thô bạo nào đó, vội vàng. Bụi tích tụ bao năm trong nhà kho bị hất tung, cuồn cuộn xoay vòng trong không khí. Ráng chiều rọi vào, nhuốm vào những hạt bụi bay mù mịt một màu đỏ vàng, chói lòa đến thê lương.
Trong quầng sáng đó, xuất hiện một bóng người…
Người đó đứng giữa muôn vàn tia sáng…
-Minh Thư .
Chút sức lực cuối cùng còn sót lại ép mi mắt Minh Thư phải mở ra.
Người đó đang tiến đến gần.
Hai cánh tay nâng cô từ dưới đất lên, nhẹ nhàng, như sợ nếu mạnh tay, cô sẽ vỡ tan ngay tức khắc. Hơi thở nồng ấm, dồn dập, căng thẳng.
-Minh Thư em bị thương rồi,chỉ một chút nữa thôi. anh sẽ đưa em ra khỏi nơi đây?
Minh Thư từ từ mở mắt, đôi mắt trong suốt xuất hiện sau hàng mi đen, cô ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang đứng trước mặt mình.
Một người con trai.
Khóe môi có một vết máu nhỏ, khuôn mặt thản nhiên lạnh lùng, nhưng giọng nói không giấu nổi sự quan tâm, lo lắng.
Là…..Kelvin-người mà nãy giờ trong đầu cô ko ngừng nghỉ tới anh. cô sợ anh sẽ bỏ rơi cô mãi mãi. Sợ cái ngày mà anh sẽ rời xa khỏi bàn tay của cô.
Cô kinh ngạc đến đờ đẫn, một dòng nước mát lạnh từ từ chảy qua trái tim.
-Em đau lắm à? Không sao nữa rồi, anh xin lỗi.
Ánh mặt trời sắc vàng, Kelvin nhìn vết thương trên bắp chân Minh Thư, cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn, anh nhẹ nhàng trấn an cô, rồi dùng hai tay, bế xốc cô lên, bước ra khỏi nhà kho.
-Sao anh biết em ở đây?
- Minh Thư hỏi, giọng nói xen lẫn với hơi thở yếu ớt.
-Việc đó để sau hãy nói.
Minh Thư im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Giờ phút này, cô đã quá mệt mỏi, và sự mệt mỏi đó đã được cô lấy ra làm lí do cho một việc mà cô chưa bao giờ làm, đó là dựa vào ngực người con trai này, một bờ ngực ấm áp, đầy tin tưởng.
Ra khỏi nhà kho, nắng hoàng hôn ấm áp và từng cơn gió mát lạnh không hẹn mà cùng đến, cùng Kelvin ôm lấy người con gái bé nhỏ mỏng manh trong vòng tay anh. Minh Thư khép mắt lại, cuối cùng, vẫn như trước đây, ông trời vẫn không để cô chết, dẫu có trải qua bao nhiêu gian truân, thử thách.
Giật mình, như nhớ ra điều gì đó, cô mở bừng mắt, ngẩng lên hỏi Kelvin
-Những kẻ bắt em, chúng đâu rồi?
Khuôn mặt lạnh băng không chút dao động, thậm chí còn lạnh hơn, anh nói, giọng trầm trầm, có chút gì đó….hơi đáng sợ.
-Em quan tâm làm gì, chúng bị anh đánh cho sống dở chết dở rồi.
Khi nhận được sự chỉ dẫn của Nhã Kỳ, Kelvin nhanh chóng lái xe đến đây. Đây là một nhà kho cũ của Tăng Tăng, đã bị bỏ hoang từ lâu, nên việc chúng chọn nơi đây làm nơi giam giữ Minh Thư cũng không phải là điều gì khó hiểu. Thế nhưng, cái đáng thắc mắc là khi anh tới đây, đã có mấy tên bặm trợn ra đón tiếp. Sau khi dạy cho chúng một bài học, thì Bảo Quyên, kẻ chủ mưu vụ này, lại tuyệt nhiên không thấy xuất hiện. Việc vào cứu Minh Thư quá dễ dàng đã khiến trong anh hình thành cảm giác bất an, rằng trò chơi của Bảo Quyên sẽ không đơn thuần chỉ dừng lại ở đây. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng việc quan trọng bây giờ là đưa Minh Thư ra khỏi nơi nguy hiểm này, những việc khác tính sau.
-Anh đưa emtới bệnh viện.
Đặt Minh Thư vào ghế phụ lái, Kelvin nói nhẹ. Đôi mắt mệt mỏi của Minh Thư bỗng nhiên mở bừng khi nghe hai tiếng “bệnh viện”, cô lập tức nắm chặt cánh tay Kelvin, lắc đầu thật mạnh.
-Không…..!
-Em đang bị thương mà. Kelvin không hiểu, anh nhíu mày hỏi lại.
-Để Nhã Kỳ băng bó cho em cũng được, vết thương nhỏ thôi.
-Không được.
Kelvin cũng kiên quyết không kém, anh bước sang bên kia chiếc xe, ngồi vào ghế lái.
-Nếu anh vẫn cương quyết chở em đến bệnh viện thì em sẽ đi bộ về. Minh Thư vẫn muốn cãi lại anh đến cùng và chính thái độ cương quyết đó của cô nên anh đành phải nhịn cô một bước. Anh đành chở cô về khu chung cư.
Nhìn cảnh vật từ từ lùi dần về phía sau, ánh mắt Minh Thư bỗng dừng lại ở kính chiếu hậu.
Xa xa, phía nhà kho bỏ hoang….
Tăng Bảo Quyên đang đứng trước căn nhà, dựa lưng vào cánh cửa sắt, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi ẩn hiện nụ cười ma quái.
Minh Thư bỗng rùng mình, nhưng theo bản năng, đôi môi xinh đẹp vẫn cong lên, vẽ thành một nụ cười nửa miệng đáp lễ.
‘’Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhưng ko phải là tình huống này nữa mà là ngược lại’’
Khu chung cư
Ánh hoàng hôn rực đỏ.một chiếc limo àu đen tuyền nổi giữa màu đen của bóng đêm nhnh chóng lao đến và dừng lại trước khu chung cư. nơi Thiên Bảo đang đứng với bộ dạng bồn chồn lo lắng.
-Minh Thư!!!!
Thiên Bảo nhanh nhẹn giúp Kelvin mở cửa xe và đưa Minh Thư xuống.
-Em tự đi được. Minh Thư khoát tay, nhẹ nhàng nói.
Kelvin hình như không hài lòng cho lắm, anh bước nhanh đến bên Minh Thư, mặc cho cô vùng vẫy phản đối, anh kiên quyết bế cô mang vào nhà.
-Em tự đi được. Minh Thư nhíu mày nhắc lại, vẻ mệt mỏi choán hết lấy khuôn mặt khiến cô không thể cáu gắt hay khó chịu với anh như mọi khi.
-Em đã không chịu đến bệnh viện, vậy yên lặng chút đi. Kelvin ghìm giọng, đôi tay siết chặt cô hơn.
Vừa lúc Nhã Kỳ chạy đến, cô sung sướng đến trào nước mắt khi thấy cô bạn của mình bình an trở về, đang muốn hỏi Minh Thư có sao ko thì đột nhiên nhận ra cô trong vòng tay Kelvin mặt mày trắng bệch, áo quần nhem nhuốc, trên bắp chân có vết máu. Cô che miệng thất kinh gào to, mặt tái mét.
-Minh Thư cậu ko sao chứ.
-Mình không sao, trầy da tí thôi. Minh Thư mỉm cười dịu dàng trấn an Nhã Kỳ.
Cuối cùng thì căn phòng của Minh Thư cũng đã hiện ra trước mắt Kelvin. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
-Em nghỉ ngơi đi. Anh khẽ thầm thì vào tai cô.
-Nhã Kỳ cậu băng bó vết thương cho Minh Thư dùm mình nhé. Kelvin nhanh chóng quay sang nhờ Nhã Kỳ. có lẽ Mịnh Thư vẫn còn sợ do chuyện lúc nãy. Nhanh chóng, anh bước ra ngoài cửa nơi mà Thiên Bảo đang đứng nãy giờ. Vì anh đang muốn biết ai là người có gan gây ra chuyện đó.
Và trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Minh Thư và Nhã Kỳ. Nhã Kỳ bắt đầu công việc băng bó của mình cho Minh Thư.
Trên người Minh Thư không có nhiều vết xây xát, chỉ có chiếc váy lem luốc, bẩn thỉu và vết thương ở bắp chân mới cho biết cô vừa ra khỏi một nơi không mấy tốt đẹp. Nhã Kỳ lấy nước nóng rửa vết thương cho Minh Thư, rồi băng vào. Vết thương không sâu, nhưng mất máu khá nhiều.
-Đã xảy ra chuyện gì đối với cậu vậy,Minh Thư. Nhã Kỳ hỏi trong khi băng vết thương.
-Không có gì đâu. Chỉ là lũ người không có não,rảnh rỗi quá nên làm chuyện dư thừa thôi. Minh Thư nói, trong giọng nói lẩn khuất sự coi thường và khinh bỉ.
...................................
-Rốt cuộc ai là người gây ra chuyện đó. Thiên Bảo nhanh chóng lên tiếng hỏi
Khóe môi Minh Thư thấp thoáng nụ cười giễu cợt, cô khinh bỉ buông lời:
-Ngu ngốc.
Bảo Quyên khó hỉu
-Cô nói cái gì? Ai ngu ngốc?
-Tôi nói cô rất ngu ngốc. Như cô đã nói thì Dịu Hiền mới là bạn gái của Kelvin nhưng tại sao cô lại còn bắt tôi nữa. cô cũng biết là tôi và anh ta chỉ mới quen nhau được vài tháng còn trong khi đó anh ta và Dịu Hiền đã yêu nhau được 3 năm. Như vậy cũng đủ để chứng tỏ tình cảm anh ấy dành cho ai quan trọng hơn rồi chứ. Minh Thư vẫn cố tỏ ra thản nhiên cho đến cùng.
-Cô nghĩ cô đang lừa ai. Tôi ko phải là một đứa con nít như bao đứa trẻ khác đâu mà cô nói mấy lời dư thùa đó. cả trường này ai mà ko biết Kelvin anh ta yêu cô. ko những vậy anh ta hết lần này rồi đến lần khác che chở cho cô. còn đối với Đặng Dịu Hiền chỉ là một câu chuyện tình ở quá khứ mà thôi. và xét đến mọi mặt cô ko thua Đặng Dịu Hiền bất cứ thứ gì. Từ nhan sắc cho đến tiền tài.
Bảo Quyên mỉm cười, gật đầu:
-Cô sắc sảo lắm, nhưng muốn biết cô có quan trọng với Kelvin hay không, chỉ việc ngồi chờ, nếu hắn có tình cảm với cô sẽ tự dẫn xác đến thôi. Không phải bàn cãi.
-Thôi được rồi. tôi ko muốn phải đôi co với cô nữa. nói đi bây giờ cô cần gì ở tôi. Vẫn là sự thản nhiên của Minh Thư. tại sao khi đứng đối diện với Bảo Quyên lúc này cô lại ko cảm thấy sợ hãi một chút nào. mặt khác cô còn tỏ ra bình thản như ko có gì. Vì đâu đó lại có một người cho cô một nìm hy vọng nhỏ nhoi.
-Tôi chỉ cần cô ngoan ngoãn ở đây để cho tôi có thể dạy cho Vương Hoàng Nam và Lê Khánh Nhã Kỳ một bài học thôi.
Mệt quá, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, chưa uống gì, Minh Thư cũng khá là mệt, đôi mắt bắt đầu không tự chủ mà hoa lên. Cô thở nhè nhẹ, vịn vào tường, tiến đến bên cửa sổ, nhòm ra ngoài. Trời đã sẩm tối, liệu….có ai đến cứu cô không?
Cùng lúc này đây
-Kelvin.......cậu đến nhà kho XX ở khu ngoại ô XX...Minh Thư đang ở đó. mình đã cho người đìu tra rồi. một tin nhắn nhanh chóng được gửi đến ĐT của Kelvin. Và chỉ chờ có vậy người con trai đó đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến bãi đổ xe.....
Và một chiếc limo đen tuyền nhanh chóng chạy vụt về hướng nhà máy bỏ hoang với tốc độ kinh hồn.
Minh Thư ngồi thụp xuống đất, cầu mong đừng có là quá muộn.
Sống lưng cô như hàng vạn mũi kim châm, tê tái, vai run run. Mi mắt nhè nhẹ khép lại. Tất cả đã được an bài cả rồi, còn cố gắng chống cự làm gì, nếu ông trời đã cho cô sống, thì ắt sẽ có người cứu cô thoát khỏi nơi ngột ngạt bức bối này thôi.
Người run run, như đứa trẻ lưu lạc quá mệt mỏi trong đêm đông khắc nghiệt, nhưng lại không dám ngủ, sợ rằng ngủ đi rồi, sẽ chết cóng dưới trời đông rét buốt.
Có tiếng động….hình như….họ đang đánh nhau….
Tiếng cánh cửa nhà kho……
“Rầm…..”
Cánh cửa sắt bị bật tung bởi một bàn tay thô bạo nào đó, vội vàng. Bụi tích tụ bao năm trong nhà kho bị hất tung, cuồn cuộn xoay vòng trong không khí. Ráng chiều rọi vào, nhuốm vào những hạt bụi bay mù mịt một màu đỏ vàng, chói lòa đến thê lương.
Trong quầng sáng đó, xuất hiện một bóng người…
Người đó đứng giữa muôn vàn tia sáng…
-Minh Thư .
Chút sức lực cuối cùng còn sót lại ép mi mắt Minh Thư phải mở ra.
Người đó đang tiến đến gần.
Hai cánh tay nâng cô từ dưới đất lên, nhẹ nhàng, như sợ nếu mạnh tay, cô sẽ vỡ tan ngay tức khắc. Hơi thở nồng ấm, dồn dập, căng thẳng.
-Minh Thư em bị thương rồi,chỉ một chút nữa thôi. anh sẽ đưa em ra khỏi nơi đây?
Minh Thư từ từ mở mắt, đôi mắt trong suốt xuất hiện sau hàng mi đen, cô ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang đứng trước mặt mình.
Một người con trai.
Khóe môi có một vết máu nhỏ, khuôn mặt thản nhiên lạnh lùng, nhưng giọng nói không giấu nổi sự quan tâm, lo lắng.
Là…..Kelvin-người mà nãy giờ trong đầu cô ko ngừng nghỉ tới anh. cô sợ anh sẽ bỏ rơi cô mãi mãi. Sợ cái ngày mà anh sẽ rời xa khỏi bàn tay của cô.
Cô kinh ngạc đến đờ đẫn, một dòng nước mát lạnh từ từ chảy qua trái tim.
-Em đau lắm à? Không sao nữa rồi, anh xin lỗi.
Ánh mặt trời sắc vàng, Kelvin nhìn vết thương trên bắp chân Minh Thư, cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn, anh nhẹ nhàng trấn an cô, rồi dùng hai tay, bế xốc cô lên, bước ra khỏi nhà kho.
-Sao anh biết em ở đây?
- Minh Thư hỏi, giọng nói xen lẫn với hơi thở yếu ớt.
-Việc đó để sau hãy nói.
Minh Thư im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Giờ phút này, cô đã quá mệt mỏi, và sự mệt mỏi đó đã được cô lấy ra làm lí do cho một việc mà cô chưa bao giờ làm, đó là dựa vào ngực người con trai này, một bờ ngực ấm áp, đầy tin tưởng.
Ra khỏi nhà kho, nắng hoàng hôn ấm áp và từng cơn gió mát lạnh không hẹn mà cùng đến, cùng Kelvin ôm lấy người con gái bé nhỏ mỏng manh trong vòng tay anh. Minh Thư khép mắt lại, cuối cùng, vẫn như trước đây, ông trời vẫn không để cô chết, dẫu có trải qua bao nhiêu gian truân, thử thách.
Giật mình, như nhớ ra điều gì đó, cô mở bừng mắt, ngẩng lên hỏi Kelvin
-Những kẻ bắt em, chúng đâu rồi?
Khuôn mặt lạnh băng không chút dao động, thậm chí còn lạnh hơn, anh nói, giọng trầm trầm, có chút gì đó….hơi đáng sợ.
-Em quan tâm làm gì, chúng bị anh đánh cho sống dở chết dở rồi.
Khi nhận được sự chỉ dẫn của Nhã Kỳ, Kelvin nhanh chóng lái xe đến đây. Đây là một nhà kho cũ của Tăng Tăng, đã bị bỏ hoang từ lâu, nên việc chúng chọn nơi đây làm nơi giam giữ Minh Thư cũng không phải là điều gì khó hiểu. Thế nhưng, cái đáng thắc mắc là khi anh tới đây, đã có mấy tên bặm trợn ra đón tiếp. Sau khi dạy cho chúng một bài học, thì Bảo Quyên, kẻ chủ mưu vụ này, lại tuyệt nhiên không thấy xuất hiện. Việc vào cứu Minh Thư quá dễ dàng đã khiến trong anh hình thành cảm giác bất an, rằng trò chơi của Bảo Quyên sẽ không đơn thuần chỉ dừng lại ở đây. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng việc quan trọng bây giờ là đưa Minh Thư ra khỏi nơi nguy hiểm này, những việc khác tính sau.
-Anh đưa emtới bệnh viện.
Đặt Minh Thư vào ghế phụ lái, Kelvin nói nhẹ. Đôi mắt mệt mỏi của Minh Thư bỗng nhiên mở bừng khi nghe hai tiếng “bệnh viện”, cô lập tức nắm chặt cánh tay Kelvin, lắc đầu thật mạnh.
-Không…..!
-Em đang bị thương mà. Kelvin không hiểu, anh nhíu mày hỏi lại.
-Để Nhã Kỳ băng bó cho em cũng được, vết thương nhỏ thôi.
-Không được.
Kelvin cũng kiên quyết không kém, anh bước sang bên kia chiếc xe, ngồi vào ghế lái.
-Nếu anh vẫn cương quyết chở em đến bệnh viện thì em sẽ đi bộ về. Minh Thư vẫn muốn cãi lại anh đến cùng và chính thái độ cương quyết đó của cô nên anh đành phải nhịn cô một bước. Anh đành chở cô về khu chung cư.
Nhìn cảnh vật từ từ lùi dần về phía sau, ánh mắt Minh Thư bỗng dừng lại ở kính chiếu hậu.
Xa xa, phía nhà kho bỏ hoang….
Tăng Bảo Quyên đang đứng trước căn nhà, dựa lưng vào cánh cửa sắt, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi ẩn hiện nụ cười ma quái.
Minh Thư bỗng rùng mình, nhưng theo bản năng, đôi môi xinh đẹp vẫn cong lên, vẽ thành một nụ cười nửa miệng đáp lễ.
‘’Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhưng ko phải là tình huống này nữa mà là ngược lại’’
Khu chung cư
Ánh hoàng hôn rực đỏ.một chiếc limo àu đen tuyền nổi giữa màu đen của bóng đêm nhnh chóng lao đến và dừng lại trước khu chung cư. nơi Thiên Bảo đang đứng với bộ dạng bồn chồn lo lắng.
-Minh Thư!!!!
Thiên Bảo nhanh nhẹn giúp Kelvin mở cửa xe và đưa Minh Thư xuống.
-Em tự đi được. Minh Thư khoát tay, nhẹ nhàng nói.
Kelvin hình như không hài lòng cho lắm, anh bước nhanh đến bên Minh Thư, mặc cho cô vùng vẫy phản đối, anh kiên quyết bế cô mang vào nhà.
-Em tự đi được. Minh Thư nhíu mày nhắc lại, vẻ mệt mỏi choán hết lấy khuôn mặt khiến cô không thể cáu gắt hay khó chịu với anh như mọi khi.
-Em đã không chịu đến bệnh viện, vậy yên lặng chút đi. Kelvin ghìm giọng, đôi tay siết chặt cô hơn.
Vừa lúc Nhã Kỳ chạy đến, cô sung sướng đến trào nước mắt khi thấy cô bạn của mình bình an trở về, đang muốn hỏi Minh Thư có sao ko thì đột nhiên nhận ra cô trong vòng tay Kelvin mặt mày trắng bệch, áo quần nhem nhuốc, trên bắp chân có vết máu. Cô che miệng thất kinh gào to, mặt tái mét.
-Minh Thư cậu ko sao chứ.
-Mình không sao, trầy da tí thôi. Minh Thư mỉm cười dịu dàng trấn an Nhã Kỳ.
Cuối cùng thì căn phòng của Minh Thư cũng đã hiện ra trước mắt Kelvin. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
-Em nghỉ ngơi đi. Anh khẽ thầm thì vào tai cô.
-Nhã Kỳ cậu băng bó vết thương cho Minh Thư dùm mình nhé. Kelvin nhanh chóng quay sang nhờ Nhã Kỳ. có lẽ Mịnh Thư vẫn còn sợ do chuyện lúc nãy. Nhanh chóng, anh bước ra ngoài cửa nơi mà Thiên Bảo đang đứng nãy giờ. Vì anh đang muốn biết ai là người có gan gây ra chuyện đó.
Và trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Minh Thư và Nhã Kỳ. Nhã Kỳ bắt đầu công việc băng bó của mình cho Minh Thư.
Trên người Minh Thư không có nhiều vết xây xát, chỉ có chiếc váy lem luốc, bẩn thỉu và vết thương ở bắp chân mới cho biết cô vừa ra khỏi một nơi không mấy tốt đẹp. Nhã Kỳ lấy nước nóng rửa vết thương cho Minh Thư, rồi băng vào. Vết thương không sâu, nhưng mất máu khá nhiều.
-Đã xảy ra chuyện gì đối với cậu vậy,Minh Thư. Nhã Kỳ hỏi trong khi băng vết thương.
-Không có gì đâu. Chỉ là lũ người không có não,rảnh rỗi quá nên làm chuyện dư thừa thôi. Minh Thư nói, trong giọng nói lẩn khuất sự coi thường và khinh bỉ.
...................................
-Rốt cuộc ai là người gây ra chuyện đó. Thiên Bảo nhanh chóng lên tiếng hỏi
/86
|