- Mỏng quá, dày chút.
Cô ngao ngán đổ dầu vào chảo, miếng khoai mỏng dính như giấy vậy, cho vào chảo chưa kịp làm gì đã cháy đen thui.
-Phập! Ui da!
Tiếng hành hình củ khoai đi kèm với tiếng kêu của Thiên Bảo đã giúp Nhã Kỳ hiểu có chuyện không lành, cô giật tay Thiên Bảo giơ lên xem. Vết cắt khá sâu, quả nhiên, với lực “chém” như vậy, cái thớt không toàn mạng được mà.
……..........................
Cuối cùng thì rổ khoai với những miếng lổn nhổn không hề bằng nhau qua bàn tay xử lý tàm tạm của Nhã Kỳ đã có thể cho vào chảo. Chắc chắn là sẽ không được ngon cho lắm, nhưng tấm lòng là trên hết, cô “múa” chiếc xản trên chảo một hồi rồi gọi vọng ra ngoài.
- Thiên Bảo, lấy giùm em cái đĩa!
Thiên Bảo vừa dán được miếng urgo vào tay, vội chạy vào tủ bát lục lọi. Nhưng khổ nỗi, căn bếp chỉ có rất nhìu chén được xếp thành hàng dài, còn đĩa thì như lặn mất, anh vẫn chăm chú lục tìm, nói:
- Không có
- Gì vậy? Sao lại không có? Có lẽ Nhã Kỳ cũng ko biết là nhà mình có bao nhiu cái chắn vì cô và Minh Thư có bao giờ quan tâm đến căn bếp của mình. Bởi nhà bếp là nơi ít được hai người tiếp xúc.
- Không có thật mà, không tin em tìm thử đi?
Nhã Kỳ bỏ lại chiếc xản, chạy đến tủ bát. Cô mò mẫm một hồi, lật hết bát này bát nọ, cuối cùng cũng rút ra được mấy cái đĩa trắng xóa, lớp bụi phải dày cả tấc. chắc cũng đã rất lâu rồi họ dùng đến những chiếc đĩa này. bởi nhìn những chiếc đĩa này vẫn còn bóng loáng ko một vết xướt nào. chỉ là để lâu nên bụi dính vào. Cô nhu môi lên, thổi phù một hơi.
Mọi hôm Minh Thư ko đụng đến thì thôi chứ cô thì đời nào mà quan tâm đến những chuyện bát đĩa này. mà nếu như có dùng thì cô và Minh Thư cũng chỉ lấy một vài cái mà thôi.
Thiên Bảo nhìn cô, ngẩn ngơ.
- Gì vậy?
- Em làm cô bé Lọ lem được lắm. Thiên Bảo bật cười nhìn gương mặt có một vết nhọ đen xì một bên má của Nhã Kỳ.
-Để anh lau cho.
Ngón tay thon dài khẽ quệt lên mặt Nhã Kỳ, giờ thì đến lượt cô ngẩn ngơ. Ngón tay mát lạnh, đụng vào bên má mịn màng của Nhã Kỳ như có dòng điện, truyền qua da mặt, đến tận trái tim. Nó bắt đầu làm phản, nổi dậy đập nhanh trên mức cho phép.
Nhanh chóng trở lại với việc mình đang làm, Nhã Kỳ vội gạt tay Thiên Bảo ra, ấn vào người anh cái đĩa, bắt anh mang chúng đi rửa, còn mình thì lụi hụi cất mấy cái đĩa còn lại vào tủ.
-AAAA! Con chuột!!!
-Xoảng
Thiên Bảo đang bước đến bồn rửa, bỗng nhìn thấy một “vật thể lạ” phóng cái vèo qua chân mình. Chẳng kịp suy nghĩ gì, anh để cho chiếc đĩa trên tay hạ cánh an toàn xuống đất mẹ, còn mình thì lùi lại mấy bước theo quán tính. “Vật thể lạ” chạy được một quãng liền quay đầu lại, khịt khịt mũi như trêu đương sự, rồi lủi vào cái ổ bé tí nhà nó, để lại Thiên Bảo khuôn mặt trắng bệch và Nhã Kỳ với ánh mắt hình “kẹo’’đang nhìn anh.
- Này, hậu đậu! – Cô nói rồi đưa cho Thiên Bảo chiếc đĩa khác.
- Rửa đi rồi vớt khoai ra, để đó em dọn cho.
Thiên Bảo đón lấy cái đĩa, khuôn mặt vẫn còn tàn dư của sự sợ hãi, nhưng anh vội giật mình, nhíu mày, biểu cảm khác lạ:
- Có mùi gì khen khét?
Nhã Kỳ ngước lên, khuôn mặt biến sắc, chợt nhớ đến cái bếp còn chưa tắc.
.................................
Trong phút chốc, tất cả các món do chính tay Thiên Bảo và Nhã Kỳ cùng nhau làm đều đã được dọn ra.
-Anh ăn đi, món ăn này ko được ngon lắm đâu.
Thiên Bảo quay sang, định nói với cô rằng anh không chê, thì hơi bất ngờ khi thấy cô gắp vào bát anh một miếng rau, sau đó cắm cúi vào bát cơm của mình. Cô ăn rất tự nhiên, không chút e ngại.
Anh mím môi, lặng lẽ cúi xuống cắn miếng rau.
Cô thậm chí còn chưa kịp lên tiếng can ngăn, vì món khoai cháy ấy thực sự cô không định mang lên, vì cũng chẳng muốn mang tội đầu độc Thiên Bảo, nhưng cô cũng phải đem lên thôi vì dù sao nó cũng là món ăn mà cô và anh đã tốn biết bao công sức.
Thế là xong! Hình tượng sụp đổ trước mặt người yêu cô.
-Ngon đấy chứ. Thiên Bảo nhanh chóng cho ý kiến khi đã cho vào miệng một lát khoai.
Cô ngóc đầu lên như kẻ tội phạm bị tuyên án tử hình, phút chót lại được miễn án, không thể tin được. Cô đã nghe nhầm hay là do Thiên Bảo muốn làm cô vui nên ngây thơ đến mức không thể phân biệt được món nào ngon, món nào dở?
- Bên ngoài hơi cháy cháy, nhưng bên trong rất ngon.
-Anh nói thuyệt à????? cô vẫn chưa dám thử món ăn do chính mình nấu.
Thiên Bảo cười, nụ cười dường như chẳng còn băng tuyết nữa. Anh gắp miếng khoai lên, cắn một miếng, e dè, nhỏ nhẹ như mấy tiểu thư đài các. Rồi ngẩng lên, nhìn Nhã Kỳ, nụ cười cũng tươi không kém, làm Nhã Kỳ không thể đoán được anh có cảm nhận được vị đắng trong miếng khoai cháy ấy không hay là lưỡi của anh có vấn đề cũng đúng???????
-Sao em ko ăn đi. Anh nhanh chóng lên tiếng khi thấy cô cứ nhìn mình mà ko đôi đũa thì vẫn chưa đặt xuống dĩa thức ăn nào.
-Ờ..em đang ăn mà. Nói rồi cô cầm lấy đôi đũa và bắt đầu gắp những miếng khoai hay nói cách khác đó chính là thành quả của cô.
-Oeeeeeee .Nhã Kỳ như phun miếng khoai vừa mới được đưa vào miệng của mình ra ngoài.
-Như vậy mà anh bảo là ngon à. nói rồi cô với tay và uống một ly nước để làm cho miệng của mình bớt vị mặn đi.
-Anh thấy ngon mà, có sao đâu.
1 ly
2 ly
-Như vậy mà ngon á. Khoai thì cháy đen, lại còn mặn nữa. hình như lưỡi anh có vấn đề rồi đó. đến cả cô người tạo ra những thứ này còn tấm tắc chê bai thì anh lại bảo là ngon.
Anh ko có vấn đề gì mới lạ????????
-Anh nói thuyệt chứ em cho cái gì vào trong này mà nó mặn quá vậy. Thiên Bảo cũng ko muốn dối cô nữa. anh nếu lên nhận xét thật lòng từ mình.
Thật ra nãy giờ chỉ là anh đang muốn an ủi cô mà thôi. chứ thật lòng mà nói thì món ăn của cô ko thể nuốt nỗi nhưng anh đã cố gắng nuốt được hai miếng thì cũng gọi là khá rồi.
-Em chỉ lỡ tay bỏ xí muối thôi nhưng nào ngờ nó lại mặn đến như vậy. cô nói với thái độ ngây thơ và cũng chính với thái độ đó nó càng làm cho cô trở nên đáng yêu hơn khiến anh ko thể nào mà la cô được.
-Thôi anh với em ra ngoài ăn trưa đi. Anh đói lắm rồi.
-Đó anh thấy chưa. Nếu lúc nãy chúng ta ra ngoài ăn thì em đau phải khổ sở như vậy. và anh cũng ko phải ăn những thứ này. Nhã Kỳ làm bộ đổ lỗi cho anh.
-Anh cũng chỉ muốn em học cách nấu ăn thôi mà. Thôi đi nhanh lên anh đói đến lã ruột ra rồi. Thiên bảo hối cô nhanh lên vì cái bụng thân yêu của anh nãy giờ cứ kêu lên. Cứ tưởng rằng nó sẽ được cô chiu đãi một món ngon nhưng nào ngờ kết cục là phải nuốt lấy 2 miếng khoai tây vừa đắng vừa mặn chát như thế.
Sân thượng gió quất không biết mệt mỏi.
Minh Thư lấy lon Coffee. Kelvin lấy lon Coca.
Bật nắp.
-Của anh này!
-Của em này!
Hai câu nói vô tình đồng thanh với nhau
Sững người một lát, sau đó cả hai cùng bật cười. Nhìn thấy Minh Thư lấy lon Coffee, Kelvin đã có chút nghi ngờ, định sẽ giằng lấy khỏi cô vì uống Coffee không tốt. Ai ngờ cô lấy cho anh.
Sâu trong thâm tâm Kelvin , không hiểu sao luôn có một điều do anh tự hình thành, nhưng sẽ không bao giờ thay đổi, đó là anh yêu cô nhiều hơn cô yêu anh. Anh không chút khó chịu, mà hoàn toàn chấp nhận việc đó bằng thái độ thoải mái và hạnh phúc nhất.
Vì vậy, những hành động yêu thương cô dành cho anh, anh luôn cảm thấy vui và hạnh phúc thật nhiều, mặc dù những hành động đó anh luôn làm đối với cô như một điều hiển nhiên.
-Anh ăn đi chứ, đừng nhìn em nữa. không có nhọ đâu. Cô làm bộ thờ ơ nhìn anh, nhưng khóe môi nhếch lên tinh nghịch.
-Sao hôm nay em lại có hứng muốn ăn trưa trên này vậy? Kelvin tựa người vào thành lan can, tay xoay xoay lon Coffee.
-Không được sao?
-Không phải không được, nhưng trên này lạnh, em sẽ ốm đấy. Kelvin đưa lon nước lên miệng, nhìn cô ánh mắt yêu thương. Vừa dứt lời, một cơn gió thổi ào tới, quất vào mặt Minh Thư ran rát, mái tóc bị gió thổi rối bù. Mùa đông rồi, chẳng còn là cơn gió thu dịu dàng mát mẻ nhẹ nhàng vờn tóc nữa, mà bị thay bởi cơn gió đông lạnh buốt, hung hãn và cộc cằn.
Cô chỉ nhìn anh, cười.
Anh bóc chiếc bánh sanwich được bọc kĩ càng bằng giấy bóng trong suốt, ngón tay thon dài khẽ đưa lên một cách quý phái. Cô giấu nụ cười, nhìn anh lấy miếng bánh ra và đưa cho cô.
-Ăn đi, uống nước có ga không tốt đâu.
Cô nhận miếng bánh, nhỏ nhẹ đưa lên miệng cắn như mèo con.
-Kelvin, sao anh lại yêu em?
Anh nhìn cô, sau đó bật cười.
-Cười gì? Cô cau mày.
-Cười vì em ngốc”
-Ngốc??????. Cô lặp lại cái từ đang làm cô cảm thấy thắc mắc trong câu hỏi lúc nãy.
-Em không biết tại sao anh yêu em, vậy mà vẫn chấp nhận yêu anh sao?
Cô ngậm miếng bánh trong miệng, gương mặt thanh thoát bị gió thổi tung những sợi tóc bám vào mặt, ngay cả khi với biểu cảm ngốc nghếch cũng vẫn rất xinh đẹp.
Anh áp hai tay vào hai bên má Minh Thư, bàn tay anh ấm nóng một cách diệu kì.
-Anh yêu em, chỉ đơn giản vì em là em. Là Nguyễn Nguyễn Minh Thư mà anh đã từng biết. Chỉ như vậy thôi.
-Anh yêu em, và yêu tất cả những thứ thuộc về em. Từ vẻ ngoài lạnh lùng ít nói, cho đến tâm hồn bên trong yếu đuối mỏng manh. Anh yêu trái tim tràn đầy yêu thương
Cô ngao ngán đổ dầu vào chảo, miếng khoai mỏng dính như giấy vậy, cho vào chảo chưa kịp làm gì đã cháy đen thui.
-Phập! Ui da!
Tiếng hành hình củ khoai đi kèm với tiếng kêu của Thiên Bảo đã giúp Nhã Kỳ hiểu có chuyện không lành, cô giật tay Thiên Bảo giơ lên xem. Vết cắt khá sâu, quả nhiên, với lực “chém” như vậy, cái thớt không toàn mạng được mà.
……..........................
Cuối cùng thì rổ khoai với những miếng lổn nhổn không hề bằng nhau qua bàn tay xử lý tàm tạm của Nhã Kỳ đã có thể cho vào chảo. Chắc chắn là sẽ không được ngon cho lắm, nhưng tấm lòng là trên hết, cô “múa” chiếc xản trên chảo một hồi rồi gọi vọng ra ngoài.
- Thiên Bảo, lấy giùm em cái đĩa!
Thiên Bảo vừa dán được miếng urgo vào tay, vội chạy vào tủ bát lục lọi. Nhưng khổ nỗi, căn bếp chỉ có rất nhìu chén được xếp thành hàng dài, còn đĩa thì như lặn mất, anh vẫn chăm chú lục tìm, nói:
- Không có
- Gì vậy? Sao lại không có? Có lẽ Nhã Kỳ cũng ko biết là nhà mình có bao nhiu cái chắn vì cô và Minh Thư có bao giờ quan tâm đến căn bếp của mình. Bởi nhà bếp là nơi ít được hai người tiếp xúc.
- Không có thật mà, không tin em tìm thử đi?
Nhã Kỳ bỏ lại chiếc xản, chạy đến tủ bát. Cô mò mẫm một hồi, lật hết bát này bát nọ, cuối cùng cũng rút ra được mấy cái đĩa trắng xóa, lớp bụi phải dày cả tấc. chắc cũng đã rất lâu rồi họ dùng đến những chiếc đĩa này. bởi nhìn những chiếc đĩa này vẫn còn bóng loáng ko một vết xướt nào. chỉ là để lâu nên bụi dính vào. Cô nhu môi lên, thổi phù một hơi.
Mọi hôm Minh Thư ko đụng đến thì thôi chứ cô thì đời nào mà quan tâm đến những chuyện bát đĩa này. mà nếu như có dùng thì cô và Minh Thư cũng chỉ lấy một vài cái mà thôi.
Thiên Bảo nhìn cô, ngẩn ngơ.
- Gì vậy?
- Em làm cô bé Lọ lem được lắm. Thiên Bảo bật cười nhìn gương mặt có một vết nhọ đen xì một bên má của Nhã Kỳ.
-Để anh lau cho.
Ngón tay thon dài khẽ quệt lên mặt Nhã Kỳ, giờ thì đến lượt cô ngẩn ngơ. Ngón tay mát lạnh, đụng vào bên má mịn màng của Nhã Kỳ như có dòng điện, truyền qua da mặt, đến tận trái tim. Nó bắt đầu làm phản, nổi dậy đập nhanh trên mức cho phép.
Nhanh chóng trở lại với việc mình đang làm, Nhã Kỳ vội gạt tay Thiên Bảo ra, ấn vào người anh cái đĩa, bắt anh mang chúng đi rửa, còn mình thì lụi hụi cất mấy cái đĩa còn lại vào tủ.
-AAAA! Con chuột!!!
-Xoảng
Thiên Bảo đang bước đến bồn rửa, bỗng nhìn thấy một “vật thể lạ” phóng cái vèo qua chân mình. Chẳng kịp suy nghĩ gì, anh để cho chiếc đĩa trên tay hạ cánh an toàn xuống đất mẹ, còn mình thì lùi lại mấy bước theo quán tính. “Vật thể lạ” chạy được một quãng liền quay đầu lại, khịt khịt mũi như trêu đương sự, rồi lủi vào cái ổ bé tí nhà nó, để lại Thiên Bảo khuôn mặt trắng bệch và Nhã Kỳ với ánh mắt hình “kẹo’’đang nhìn anh.
- Này, hậu đậu! – Cô nói rồi đưa cho Thiên Bảo chiếc đĩa khác.
- Rửa đi rồi vớt khoai ra, để đó em dọn cho.
Thiên Bảo đón lấy cái đĩa, khuôn mặt vẫn còn tàn dư của sự sợ hãi, nhưng anh vội giật mình, nhíu mày, biểu cảm khác lạ:
- Có mùi gì khen khét?
Nhã Kỳ ngước lên, khuôn mặt biến sắc, chợt nhớ đến cái bếp còn chưa tắc.
.................................
Trong phút chốc, tất cả các món do chính tay Thiên Bảo và Nhã Kỳ cùng nhau làm đều đã được dọn ra.
-Anh ăn đi, món ăn này ko được ngon lắm đâu.
Thiên Bảo quay sang, định nói với cô rằng anh không chê, thì hơi bất ngờ khi thấy cô gắp vào bát anh một miếng rau, sau đó cắm cúi vào bát cơm của mình. Cô ăn rất tự nhiên, không chút e ngại.
Anh mím môi, lặng lẽ cúi xuống cắn miếng rau.
Cô thậm chí còn chưa kịp lên tiếng can ngăn, vì món khoai cháy ấy thực sự cô không định mang lên, vì cũng chẳng muốn mang tội đầu độc Thiên Bảo, nhưng cô cũng phải đem lên thôi vì dù sao nó cũng là món ăn mà cô và anh đã tốn biết bao công sức.
Thế là xong! Hình tượng sụp đổ trước mặt người yêu cô.
-Ngon đấy chứ. Thiên Bảo nhanh chóng cho ý kiến khi đã cho vào miệng một lát khoai.
Cô ngóc đầu lên như kẻ tội phạm bị tuyên án tử hình, phút chót lại được miễn án, không thể tin được. Cô đã nghe nhầm hay là do Thiên Bảo muốn làm cô vui nên ngây thơ đến mức không thể phân biệt được món nào ngon, món nào dở?
- Bên ngoài hơi cháy cháy, nhưng bên trong rất ngon.
-Anh nói thuyệt à????? cô vẫn chưa dám thử món ăn do chính mình nấu.
Thiên Bảo cười, nụ cười dường như chẳng còn băng tuyết nữa. Anh gắp miếng khoai lên, cắn một miếng, e dè, nhỏ nhẹ như mấy tiểu thư đài các. Rồi ngẩng lên, nhìn Nhã Kỳ, nụ cười cũng tươi không kém, làm Nhã Kỳ không thể đoán được anh có cảm nhận được vị đắng trong miếng khoai cháy ấy không hay là lưỡi của anh có vấn đề cũng đúng???????
-Sao em ko ăn đi. Anh nhanh chóng lên tiếng khi thấy cô cứ nhìn mình mà ko đôi đũa thì vẫn chưa đặt xuống dĩa thức ăn nào.
-Ờ..em đang ăn mà. Nói rồi cô cầm lấy đôi đũa và bắt đầu gắp những miếng khoai hay nói cách khác đó chính là thành quả của cô.
-Oeeeeeee .Nhã Kỳ như phun miếng khoai vừa mới được đưa vào miệng của mình ra ngoài.
-Như vậy mà anh bảo là ngon à. nói rồi cô với tay và uống một ly nước để làm cho miệng của mình bớt vị mặn đi.
-Anh thấy ngon mà, có sao đâu.
1 ly
2 ly
-Như vậy mà ngon á. Khoai thì cháy đen, lại còn mặn nữa. hình như lưỡi anh có vấn đề rồi đó. đến cả cô người tạo ra những thứ này còn tấm tắc chê bai thì anh lại bảo là ngon.
Anh ko có vấn đề gì mới lạ????????
-Anh nói thuyệt chứ em cho cái gì vào trong này mà nó mặn quá vậy. Thiên Bảo cũng ko muốn dối cô nữa. anh nếu lên nhận xét thật lòng từ mình.
Thật ra nãy giờ chỉ là anh đang muốn an ủi cô mà thôi. chứ thật lòng mà nói thì món ăn của cô ko thể nuốt nỗi nhưng anh đã cố gắng nuốt được hai miếng thì cũng gọi là khá rồi.
-Em chỉ lỡ tay bỏ xí muối thôi nhưng nào ngờ nó lại mặn đến như vậy. cô nói với thái độ ngây thơ và cũng chính với thái độ đó nó càng làm cho cô trở nên đáng yêu hơn khiến anh ko thể nào mà la cô được.
-Thôi anh với em ra ngoài ăn trưa đi. Anh đói lắm rồi.
-Đó anh thấy chưa. Nếu lúc nãy chúng ta ra ngoài ăn thì em đau phải khổ sở như vậy. và anh cũng ko phải ăn những thứ này. Nhã Kỳ làm bộ đổ lỗi cho anh.
-Anh cũng chỉ muốn em học cách nấu ăn thôi mà. Thôi đi nhanh lên anh đói đến lã ruột ra rồi. Thiên bảo hối cô nhanh lên vì cái bụng thân yêu của anh nãy giờ cứ kêu lên. Cứ tưởng rằng nó sẽ được cô chiu đãi một món ngon nhưng nào ngờ kết cục là phải nuốt lấy 2 miếng khoai tây vừa đắng vừa mặn chát như thế.
Sân thượng gió quất không biết mệt mỏi.
Minh Thư lấy lon Coffee. Kelvin lấy lon Coca.
Bật nắp.
-Của anh này!
-Của em này!
Hai câu nói vô tình đồng thanh với nhau
Sững người một lát, sau đó cả hai cùng bật cười. Nhìn thấy Minh Thư lấy lon Coffee, Kelvin đã có chút nghi ngờ, định sẽ giằng lấy khỏi cô vì uống Coffee không tốt. Ai ngờ cô lấy cho anh.
Sâu trong thâm tâm Kelvin , không hiểu sao luôn có một điều do anh tự hình thành, nhưng sẽ không bao giờ thay đổi, đó là anh yêu cô nhiều hơn cô yêu anh. Anh không chút khó chịu, mà hoàn toàn chấp nhận việc đó bằng thái độ thoải mái và hạnh phúc nhất.
Vì vậy, những hành động yêu thương cô dành cho anh, anh luôn cảm thấy vui và hạnh phúc thật nhiều, mặc dù những hành động đó anh luôn làm đối với cô như một điều hiển nhiên.
-Anh ăn đi chứ, đừng nhìn em nữa. không có nhọ đâu. Cô làm bộ thờ ơ nhìn anh, nhưng khóe môi nhếch lên tinh nghịch.
-Sao hôm nay em lại có hứng muốn ăn trưa trên này vậy? Kelvin tựa người vào thành lan can, tay xoay xoay lon Coffee.
-Không được sao?
-Không phải không được, nhưng trên này lạnh, em sẽ ốm đấy. Kelvin đưa lon nước lên miệng, nhìn cô ánh mắt yêu thương. Vừa dứt lời, một cơn gió thổi ào tới, quất vào mặt Minh Thư ran rát, mái tóc bị gió thổi rối bù. Mùa đông rồi, chẳng còn là cơn gió thu dịu dàng mát mẻ nhẹ nhàng vờn tóc nữa, mà bị thay bởi cơn gió đông lạnh buốt, hung hãn và cộc cằn.
Cô chỉ nhìn anh, cười.
Anh bóc chiếc bánh sanwich được bọc kĩ càng bằng giấy bóng trong suốt, ngón tay thon dài khẽ đưa lên một cách quý phái. Cô giấu nụ cười, nhìn anh lấy miếng bánh ra và đưa cho cô.
-Ăn đi, uống nước có ga không tốt đâu.
Cô nhận miếng bánh, nhỏ nhẹ đưa lên miệng cắn như mèo con.
-Kelvin, sao anh lại yêu em?
Anh nhìn cô, sau đó bật cười.
-Cười gì? Cô cau mày.
-Cười vì em ngốc”
-Ngốc??????. Cô lặp lại cái từ đang làm cô cảm thấy thắc mắc trong câu hỏi lúc nãy.
-Em không biết tại sao anh yêu em, vậy mà vẫn chấp nhận yêu anh sao?
Cô ngậm miếng bánh trong miệng, gương mặt thanh thoát bị gió thổi tung những sợi tóc bám vào mặt, ngay cả khi với biểu cảm ngốc nghếch cũng vẫn rất xinh đẹp.
Anh áp hai tay vào hai bên má Minh Thư, bàn tay anh ấm nóng một cách diệu kì.
-Anh yêu em, chỉ đơn giản vì em là em. Là Nguyễn Nguyễn Minh Thư mà anh đã từng biết. Chỉ như vậy thôi.
-Anh yêu em, và yêu tất cả những thứ thuộc về em. Từ vẻ ngoài lạnh lùng ít nói, cho đến tâm hồn bên trong yếu đuối mỏng manh. Anh yêu trái tim tràn đầy yêu thương
/86
|