Chia tay để anh biết nói 2 từ giá như
Chia tay để anh thấy mình thật may mắn khi có em
Chia tay để anh thấy mình thật ngu ngốc đã đẩy em xa anh
Minh Thư đã ko trở lên khu căn hộ mà đôi chân cô lại vô thức bước đia trên đường.
Mây trên trời bỗng dưng chuyển động, trời đổ mưa.
Minh Thư lại thèm được dầm mưa. Không phải là tự hành hạ, đày đọa chính mình, mà là tự gột sạch chính mình, rửa sạch đi những ký ức đã đi qua, trả lại một Nguyễn Nguyễn Minh Thư của ngày xưa, một Minh Thư luôn mỉm cười của ngày cô chưa từng biết về anh, chưa từng yêu anh, và chưa từng đau vì anh.
Đã muộn.
Nhã Kỳ đứng trước hiên nhà, nhìn những hạt mưa nặng trĩu hắt vào mái hiên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hạt mưa trượt dài ở phía bên ngoài tấm kính, chúng muốn vào trong, nhưng không thể. cô với tay kéo tấm rèm vào, ngồi phịch xuống ghế sofa,
-Thuê bao quý khách vừa gọi…vẫn là câu nói quen thuộc đó lại vang lên. Từ tối giờ cô đã nghe nhìu lắm rồi.
Cô ném chiếc điện thoại xuống ghế....
Mưa.
Mưa lúc nào cũng mang lại sự buồn bã, mưa còn lạnh và ồn ào.
Nhã Kỳ rùng mình trước cơn gió gai gai lạnh lướt qua. Tâm trạng không tốt, Minh Thư vốn đã hay dầm mưa, và không ít lần bị ốm đến liệt giường.
Nhã Kỳ thở dài não nề
Làn da trắng bệch, đôi mắt cay xè đỏ quạch, bước chân hơi loạng choạng trên con đường ngập nước.
Như thế này sẽ tốt hơn.
Mưa ngày càng lớn,vã tiếng mưa ngày một to hơn khiến cho Nhã Kỳ giật mình tỉnh giấc khi cô ngồi trên ghế sofa đợi Minh Thư.
Minh Thư vẫn chưa về! Đồng hồ đã chỉ 12 giờ, sắp chuyển qua ngày mới.Nhã Kỳ lo lắng đi đi lại lại trong phòng ngủ.
Nhã Kỳ rút điện thoại ra, lia màn hình đến tên “Minh Thư”, ngón tay run run và vội vàng, sự sỡ hãi đìu gì đó nó đang không ngừng thúc giục.
“Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được….”
Cô vội vã tắt đi, bấm lại, ngón tay điên cuống gọi đi gọi lại, nhưng bên đầu dây bên kia, tiếng người tồng đài vẫn kiên trì vang lên.
Minh Thư …cậu ko sao đấy chứ. Minh Thư lẩm bẩm một mình.
Như nhớ ra được đìu gì đó Nhã Kỳ nhanh chóng lia đến cái tên khác. Nhưng ko phải là cái tên ‘’Minh Thư’’
Bài nhạc chờ lại vang lên. Nó như chớm nở trong Nhã Kỳ một tia hy vọng vì SĐT này từ tối tới giờ cứ thuê bao giờ mới được mở máy nhưng nó đổ chuông ko phải là sẽ có ai đó bắt máy. Cũng chỉ là những tiếng hát của bài nhạc chờ cứ ko ngừng vang lên.
-Kelvinvin mau nghe điện thoại đi. Nhã Kỳ lẩm bẩm một mình.
Kelvin đang nằm trên giường, chẳng rõ là còn thức hay đã ngủ, chiếc điện thoại nằm bên cạnh anh bỗng rung liên hồi. Như phản xạ của người đang chờ điện, anh bật dậy và nhìn vào màn hình.
Chỉ một khắc thôi, anh đã mong màn hình hiện tên người gọi là “vợ hờ”.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang buồn.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang khóc.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang ở một nơi nào đó.
Thì anh sẽ bất chấp tất cả, bất chấp cả Dịu Hiền, để lao đến nơi cô đang ở, và ôm lấy cô, xin lỗi vì đã nói những lời đó.
Nhưng cũng chỉ là “nếu”. Chữ “nếu” vốn tàn nhẫn và phũ phàng mà.
Nhìn màn hình hiển thị số lạ (Nhã Kỳ mới thay sim), Kelvin cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống đất. tiếng chuông tắt phụt, màn hình tối đen.
Nhã Kỳ cau mày, gọi lại lần nữa. lần này thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng đều đều của cô gái tổng đài mà Nhã Kỳ đã nghe đến thuộc lòng.
Và rồi cái hy vọng đó cũng đã trở thành một nỗi tuyệt vọng......
Nhã Kỳ thừa hiểu tính Minh Thư dù có chuyện gì đi nữa thì cô cũng sẽ ko ngủ ở ngoài.....hay gì gì đó.
-Chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Nhã Kỳ khẽ lẩm bẩm một mình nhưng có lẽ là cô đã nghỉ đúng chăng.
Cô đứng bật dậy, vơ lấy chiếc dù, mở cửa ra ngoài và ko suy nghĩ gì thêm cô nhanh chóng chạy xuống nhà xe.
Nếu như tối nay Thiên Bảo ko phải ở công ty giải quyết những công việc quan trọng thì Nhã Kỳ đã gọi cho anh rồi nhưng cái hợp đồng mà ngày mai Thiên Bảo kí có giá trị lên đến hàng trăm tỉ nên cô ko thể làm phiền anh lúc này được. Và cô phải tự mình giải quyết...........
Nhã Kỳ lái xe trên đường, , ánh mắt chao đảo phóng ra ngoài màn mưa tìm một bóng dáng quen thuộc. cô biết là thật khó để tìm Minh Thư giữa chốn này. Nhưng cô thà tìm kiếm trong vô vọng, còn hơn là ngồi một chỗ đợi chờ.
Nơi cột đèn trước mặt có một đám đông tụ tập mặc cho mưa vây xung quanh.
Và cột đèn giao thông chuyển sang màu đỏ và theo luật thì cô phải dừng lại.....
Và trong khoảnh khắc ánh mắt Nhã Kỳ lướt qua đám đông ồn ào bất chấp mưa gió. Cô nhìn thấy cô bạn thân của mình Minh Thư.
Chỉ chờ có vậy thôi Nhã Kỳ đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến đó mặc cho những tiếng còi inh ỏi vang lên khi xe cô đang dựng giữa đường như vậy. với cô bây giờ đìu đó ko còn quan trọng nữa. mà quan trọng hơn tất cả là chuyện của Minh Thư.
Minh Thư ngồi sụp xuống đất. quần áo ướt nhẹp. Khuôn mặt vô hồn.
Nhã Kỳ rẽ đám đông bước tới. bộ dạng của Minh Thư thật khiến cô muốn cho Minh Thư một cái tát.
Nhận thấy có người đứng bên cạnh, Minh Thư ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, Nhã Kỳ bỗng cảm thấy tim mình se lại.
-Cậu đang làm gì ở đây? Nhã Kỳ hỏi, lạnh lùng.
-Hết rồi, thật sự hết rồi . Minh Thư khẽ nhìn vào ánh mắt của Nhã Kỳ lúc này.
-Cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu?
Minh Thư không đáp.
-Đi về thôi. Nhã Kỳ cúi xuống, kéo Minh Thư. Cô không nhúc nhích.
-Anh ấy nói chia tay với tớ rồi…anh ấy nói tớ hãy quên anh ấy và sống tốt. Minh Thư nói như lảm nhảm một mình. Còn Nhã Kỳ thì cô như khựng lại.
-Anh ấy không còn yêu tớ nữa rồi. thật sự ko còn gì nữa để có thể níu kéo nữa rồi.
Nhã Kỳ vòng tay ôm lấy Minh Thư. Và giờ đây ko chỉ có mình Minh Thư khó mà Nhã Kỳ cũng vậy nhìn Minh Thư suy sụp như thế này cô cũng đau lắm chứ.
-Tớ và anh ấy thật sự đã ko còn gì để hy vọng nữa rồi. Minh Thư chợt òa khóc
Con đường từ lúc nào đã vắng bóng người, chỉ còn lại Minh Thư và Nhã Kỳ.
Mưa trắng xóa hòa vào bóng đêm khiến cho trời trở nên lạnh hơn, thật sự rất lạnh.
Phải vất vả lắm Nhã Kỳ mới đưa Minh Thư về tới khu căn hộ được.
Minh Thư như yếu dần và nước mắt trên má cô hòa lẫn vào nước mắt khiến cho Nhã Kỳ cũng ko thể biết được là cô đang khóc hay là do nước mưa. Nhưng nhìn Minh Thư lúc này thật sự rất suy sụp.
Cô khẽ liếc nhìn lọ thuốc ngủ đặt trên bàn, thứ thuốc này vốn không tốt đẹp gì, nhưng trong hoàn cảnh này cô chỉ nghĩ đến mỗi nó là có khả năng trấn an Minh Thư. Bởi thứ thuốc này cũng đã từng giúp Nhã Kỳ có thể chợp mắt được.
Dẫu biết chắc rằng sáng mai thức dậy chắc chắn Minh Thư sẽ thất thần như người mất hồn, nhưng so với việc hoảng loạn và khóc đến cạn cả nước mắt thì vẫn tốt hơn nhiều.
-Hết rồi, thật sự hết rồi
-Anh ấy nói chia tay với tớ rồi…anh ấy nói tớ hãy quên anh ấy và sống tốt. Minh Thư nói như lảm nhảm một mình
-Anh ấy không còn yêu tớ nữa rồi. thật sự ko còn gì nữa để có thể níu kéo nữa rồi.
Như nhớ lại những câu nói lúc nãy của Minh Thư ,Nhã Kỳ khẽ suy nghĩ
-Hết ư????
-Không lẽ cậu và Kelvin đã hết rồi. Nhã Kỳ chợt đau lòng thay khi nghĩ đến chuyện này.
Nhã Kỳ đưa tay vuốt sợi tóc mai vương trên mặt Minh Thư, ánh mắt u ám.
-Ngủ ngon
Minh Thư sau đó, bị sốt rất cao.
Chia tay để anh thấy mình thật may mắn khi có em
Chia tay để anh thấy mình thật ngu ngốc đã đẩy em xa anh
Minh Thư đã ko trở lên khu căn hộ mà đôi chân cô lại vô thức bước đia trên đường.
Mây trên trời bỗng dưng chuyển động, trời đổ mưa.
Minh Thư lại thèm được dầm mưa. Không phải là tự hành hạ, đày đọa chính mình, mà là tự gột sạch chính mình, rửa sạch đi những ký ức đã đi qua, trả lại một Nguyễn Nguyễn Minh Thư của ngày xưa, một Minh Thư luôn mỉm cười của ngày cô chưa từng biết về anh, chưa từng yêu anh, và chưa từng đau vì anh.
Đã muộn.
Nhã Kỳ đứng trước hiên nhà, nhìn những hạt mưa nặng trĩu hắt vào mái hiên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hạt mưa trượt dài ở phía bên ngoài tấm kính, chúng muốn vào trong, nhưng không thể. cô với tay kéo tấm rèm vào, ngồi phịch xuống ghế sofa,
-Thuê bao quý khách vừa gọi…vẫn là câu nói quen thuộc đó lại vang lên. Từ tối giờ cô đã nghe nhìu lắm rồi.
Cô ném chiếc điện thoại xuống ghế....
Mưa.
Mưa lúc nào cũng mang lại sự buồn bã, mưa còn lạnh và ồn ào.
Nhã Kỳ rùng mình trước cơn gió gai gai lạnh lướt qua. Tâm trạng không tốt, Minh Thư vốn đã hay dầm mưa, và không ít lần bị ốm đến liệt giường.
Nhã Kỳ thở dài não nề
Làn da trắng bệch, đôi mắt cay xè đỏ quạch, bước chân hơi loạng choạng trên con đường ngập nước.
Như thế này sẽ tốt hơn.
Mưa ngày càng lớn,vã tiếng mưa ngày một to hơn khiến cho Nhã Kỳ giật mình tỉnh giấc khi cô ngồi trên ghế sofa đợi Minh Thư.
Minh Thư vẫn chưa về! Đồng hồ đã chỉ 12 giờ, sắp chuyển qua ngày mới.Nhã Kỳ lo lắng đi đi lại lại trong phòng ngủ.
Nhã Kỳ rút điện thoại ra, lia màn hình đến tên “Minh Thư”, ngón tay run run và vội vàng, sự sỡ hãi đìu gì đó nó đang không ngừng thúc giục.
“Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được….”
Cô vội vã tắt đi, bấm lại, ngón tay điên cuống gọi đi gọi lại, nhưng bên đầu dây bên kia, tiếng người tồng đài vẫn kiên trì vang lên.
Minh Thư …cậu ko sao đấy chứ. Minh Thư lẩm bẩm một mình.
Như nhớ ra được đìu gì đó Nhã Kỳ nhanh chóng lia đến cái tên khác. Nhưng ko phải là cái tên ‘’Minh Thư’’
Bài nhạc chờ lại vang lên. Nó như chớm nở trong Nhã Kỳ một tia hy vọng vì SĐT này từ tối tới giờ cứ thuê bao giờ mới được mở máy nhưng nó đổ chuông ko phải là sẽ có ai đó bắt máy. Cũng chỉ là những tiếng hát của bài nhạc chờ cứ ko ngừng vang lên.
-Kelvinvin mau nghe điện thoại đi. Nhã Kỳ lẩm bẩm một mình.
Kelvin đang nằm trên giường, chẳng rõ là còn thức hay đã ngủ, chiếc điện thoại nằm bên cạnh anh bỗng rung liên hồi. Như phản xạ của người đang chờ điện, anh bật dậy và nhìn vào màn hình.
Chỉ một khắc thôi, anh đã mong màn hình hiện tên người gọi là “vợ hờ”.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang buồn.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang khóc.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang ở một nơi nào đó.
Thì anh sẽ bất chấp tất cả, bất chấp cả Dịu Hiền, để lao đến nơi cô đang ở, và ôm lấy cô, xin lỗi vì đã nói những lời đó.
Nhưng cũng chỉ là “nếu”. Chữ “nếu” vốn tàn nhẫn và phũ phàng mà.
Nhìn màn hình hiển thị số lạ (Nhã Kỳ mới thay sim), Kelvin cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống đất. tiếng chuông tắt phụt, màn hình tối đen.
Nhã Kỳ cau mày, gọi lại lần nữa. lần này thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng đều đều của cô gái tổng đài mà Nhã Kỳ đã nghe đến thuộc lòng.
Và rồi cái hy vọng đó cũng đã trở thành một nỗi tuyệt vọng......
Nhã Kỳ thừa hiểu tính Minh Thư dù có chuyện gì đi nữa thì cô cũng sẽ ko ngủ ở ngoài.....hay gì gì đó.
-Chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Nhã Kỳ khẽ lẩm bẩm một mình nhưng có lẽ là cô đã nghỉ đúng chăng.
Cô đứng bật dậy, vơ lấy chiếc dù, mở cửa ra ngoài và ko suy nghĩ gì thêm cô nhanh chóng chạy xuống nhà xe.
Nếu như tối nay Thiên Bảo ko phải ở công ty giải quyết những công việc quan trọng thì Nhã Kỳ đã gọi cho anh rồi nhưng cái hợp đồng mà ngày mai Thiên Bảo kí có giá trị lên đến hàng trăm tỉ nên cô ko thể làm phiền anh lúc này được. Và cô phải tự mình giải quyết...........
Nhã Kỳ lái xe trên đường, , ánh mắt chao đảo phóng ra ngoài màn mưa tìm một bóng dáng quen thuộc. cô biết là thật khó để tìm Minh Thư giữa chốn này. Nhưng cô thà tìm kiếm trong vô vọng, còn hơn là ngồi một chỗ đợi chờ.
Nơi cột đèn trước mặt có một đám đông tụ tập mặc cho mưa vây xung quanh.
Và cột đèn giao thông chuyển sang màu đỏ và theo luật thì cô phải dừng lại.....
Và trong khoảnh khắc ánh mắt Nhã Kỳ lướt qua đám đông ồn ào bất chấp mưa gió. Cô nhìn thấy cô bạn thân của mình Minh Thư.
Chỉ chờ có vậy thôi Nhã Kỳ đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến đó mặc cho những tiếng còi inh ỏi vang lên khi xe cô đang dựng giữa đường như vậy. với cô bây giờ đìu đó ko còn quan trọng nữa. mà quan trọng hơn tất cả là chuyện của Minh Thư.
Minh Thư ngồi sụp xuống đất. quần áo ướt nhẹp. Khuôn mặt vô hồn.
Nhã Kỳ rẽ đám đông bước tới. bộ dạng của Minh Thư thật khiến cô muốn cho Minh Thư một cái tát.
Nhận thấy có người đứng bên cạnh, Minh Thư ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, Nhã Kỳ bỗng cảm thấy tim mình se lại.
-Cậu đang làm gì ở đây? Nhã Kỳ hỏi, lạnh lùng.
-Hết rồi, thật sự hết rồi . Minh Thư khẽ nhìn vào ánh mắt của Nhã Kỳ lúc này.
-Cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu?
Minh Thư không đáp.
-Đi về thôi. Nhã Kỳ cúi xuống, kéo Minh Thư. Cô không nhúc nhích.
-Anh ấy nói chia tay với tớ rồi…anh ấy nói tớ hãy quên anh ấy và sống tốt. Minh Thư nói như lảm nhảm một mình. Còn Nhã Kỳ thì cô như khựng lại.
-Anh ấy không còn yêu tớ nữa rồi. thật sự ko còn gì nữa để có thể níu kéo nữa rồi.
Nhã Kỳ vòng tay ôm lấy Minh Thư. Và giờ đây ko chỉ có mình Minh Thư khó mà Nhã Kỳ cũng vậy nhìn Minh Thư suy sụp như thế này cô cũng đau lắm chứ.
-Tớ và anh ấy thật sự đã ko còn gì để hy vọng nữa rồi. Minh Thư chợt òa khóc
Con đường từ lúc nào đã vắng bóng người, chỉ còn lại Minh Thư và Nhã Kỳ.
Mưa trắng xóa hòa vào bóng đêm khiến cho trời trở nên lạnh hơn, thật sự rất lạnh.
Phải vất vả lắm Nhã Kỳ mới đưa Minh Thư về tới khu căn hộ được.
Minh Thư như yếu dần và nước mắt trên má cô hòa lẫn vào nước mắt khiến cho Nhã Kỳ cũng ko thể biết được là cô đang khóc hay là do nước mưa. Nhưng nhìn Minh Thư lúc này thật sự rất suy sụp.
Cô khẽ liếc nhìn lọ thuốc ngủ đặt trên bàn, thứ thuốc này vốn không tốt đẹp gì, nhưng trong hoàn cảnh này cô chỉ nghĩ đến mỗi nó là có khả năng trấn an Minh Thư. Bởi thứ thuốc này cũng đã từng giúp Nhã Kỳ có thể chợp mắt được.
Dẫu biết chắc rằng sáng mai thức dậy chắc chắn Minh Thư sẽ thất thần như người mất hồn, nhưng so với việc hoảng loạn và khóc đến cạn cả nước mắt thì vẫn tốt hơn nhiều.
-Hết rồi, thật sự hết rồi
-Anh ấy nói chia tay với tớ rồi…anh ấy nói tớ hãy quên anh ấy và sống tốt. Minh Thư nói như lảm nhảm một mình
-Anh ấy không còn yêu tớ nữa rồi. thật sự ko còn gì nữa để có thể níu kéo nữa rồi.
Như nhớ lại những câu nói lúc nãy của Minh Thư ,Nhã Kỳ khẽ suy nghĩ
-Hết ư????
-Không lẽ cậu và Kelvin đã hết rồi. Nhã Kỳ chợt đau lòng thay khi nghĩ đến chuyện này.
Nhã Kỳ đưa tay vuốt sợi tóc mai vương trên mặt Minh Thư, ánh mắt u ám.
-Ngủ ngon
Minh Thư sau đó, bị sốt rất cao.
/86
|