Minh Thư nằm trên giường, ngay cả trong vô thức cũng nắm chặt lấy tấm chăn, môi cắn chặt lấy môi, dường như trong cơn bệnh, cô đã gặp phải điều gì đó kinh hoàng lắm, sợ hãi lắm, thế nhưng miệng vẫn không thoát ra một tiếng kêu nào,
Mái tóc vẫn ướt sũng nước mưa.
Toàn thân cô nóng rực, nhưng bên trong lại run rẩy đáng thương. Không rõ mình đang gặp phải điều gì trong cơn mê man ấy, chỉ biết rằng trái tim rất đau.
Nhã Kỳ mang thuốc và cháo( cháo gói chứ Nhã Kỳ thì làm gì mà biết nấu cháo) vào phòng, thấy cánh cửa mở toang hoang thì vội vã đến đóng lại, phát hoảng khi thấy Minh Thư nằm trên giường run rẩy, đôi má đỏ ửng lên, cả thân người nóng bỏng.
Đến chín giờ sáng, sau một hồi chăm sóc cật lực, Minh Thư mới hạ sốt, ngoan ngoãn nằm yên, Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Minh Thư tỉnh dậy thì mặt trời lên đã rất cao, dấu hiệu của một đêm mưa dữ dội đã không còn, nhưng trên những chiếc lá vẫn còn lại những giọt nước mưa.
Mưa như làm cho mọi người được gột rửa đi tất cả mọi thứ để bắt đầu lại những ngày mới và có lẽ cô cũng vậy.
Cổ họng bỏng rát ko nói nên lời, Minh Thư tự sờ lên trán mình, người cô vẫn còn chưa dứt cơn sốt. Bàn chân đặt xuống nền nhà lành lạnh, Minh Thư bước ra ngoài, cả căn nhà trống rỗng không một bóng người. Cô cất tiếng gọi Nhã Kỳ thì phát hiện cổ họng mình đã khản đặc, nói không ra tiếng, thỉnh thoảng còn bật lên cơn ho.
Trên chiếc tủ lạnh trong bếp , có một mẩu giấy ghi nhớ màu vàng được dán lên trên đó với nét chữ viết vội của Nhã Kỳ, báo rằng cô đi siêu thị, dặn Minh Thư ở nhà tỉnh dậy thì uống sữa và uống thuốc. Bên cạnh còn đặt mấy vỉ thuốc, trên mỗi vỉ đều cẩn thận khi liều dùng. Còn có một cốc sữa ấm rất ngon lành, Minh Thư mỉm cười ngồi xuống, đưa lên miệng uống cạn.
TRƯỜNG QUÍ TỘC
Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi khi chỉ thấy mình Nhã Kỳ đi học...
Và ở phía sân sau của trường QUÍ TỘC.
Khuôn mặt Kelvin bị đánh lệch sang một bên.
-Nhã Kỳ, em..... Thiên Bảo kinh ngạc gần như không tin nổi. anh nhìn má trái của Kelvin hằn lên vệt tát đỏ ửng, trong lòng có chút không vui.
-Cậu xem lại bản thân mình đi. Nhã Kỳ vẫn nhìn xoáy vào Kelvin, cơn tức giận trong lòng đã khiến hình ảnh Thiên Bảo trong mắt cô như không còn tồn tại.
-Rốt cuộc đêm hôm qua cậu đã làm gì Minh Thư vậy? cậu có biết cô ấy đã phải dầm mưa về? có biết hôm nay cô ấy mê man đến không đi học được? có biết cô ấy đã khóc bao nhiêu nước mắt vì cậu?
-Nhã Kỳ. Em nói gì thế?Thiên Bảo chau mày.
Kelvin dùng mu bàn tay quệt vết máu trên môi. Nhã Kỳ rất ít khi vì tức giận quá mà ra tay đánh ai. Nhưng một khi cô đã nổi giận, thì vết máu trên môi Kelvin quả thực vẫn còn nhẹ.
Cũng tốt. Kelvin đang cần một ai đó ra tay đánh cho mình tỉnh lại.
-Mình xin lỗi. Anh khẽ khàng nhắm mắt. vết xót trên khóe môi sao có thể sánh được bằng nỗi đau đang giẳng xé tim can anh lúc này. Một lời xin lỗi nào có thể sửa chữa hết lỗi lầm anh đã gây ra. Ngược lại, nó còn khiến tim anh càng đau thêm ấy chứ.
Nhã Kỳ nhắm mắt, cơn thịnh nộ trong người cũng vì thế mà nén xuống được một chút.
Nhã Kỳ quay người bước ra khỏi sân thượng. gió thu ngày một lạnh dần,
-Rốt cuộc đã có chuyện gì? Thiên Bảo khuôn mặt tối sầm mất một nửa, anh hỏi Kelvin.
-Thật sự đã hết rồi, ko còn gì để luyến tiếc nữa rồi, phải buông tay thôi. hai chân của Kelvin như khụy xuống nền cỏ.
Mọi chuyện ko thể nào quay laị vị trí ban đầu được nửa rồi..phải nên dừng lại tại đây thôi. để cho cả hai sẽ ko ai phải đau khổ thêm nữa.
-Tụi bây nghe gì chưa. Tin cực hot đấy....HS1
-Chuyện gì nữa...HS2
-Nhanh lên confession đi..HS3
KELVIN VÀ MINH THƯ ĐÃ CHIA TAY KHI KELVIN VÀ MINH THƯ ĐĂNG TẢI STATUS
-Nhất định em phải sống thật tốt và thật hạnh phúc....với Minh Thư
-Khi ở bên người con gái ấy, liệu anh có còn nhớ đến em, có gọi điện cho em, hay chỉ cảm thấy em là một gánh nặng? ...... với Kelvin.
P/s: sự thật hai người chia tay đã được chứng minh và nó là sự thật..
14.062 like 6.719 cmmt khoảng 15 phút trước
-Thật ko vậy ad..
-Ôi hai người đẹp đôi vậy mà.
-Dụ gì nữa đây.
-Mình thật sự rất ngưỡng mộ hai người mà.
-Có người thứ 3 à.
-Hằng gì sáng nay Minh Thư ko đi học..
-Vậy mà mình cứ nghĩ là Kelvin chọn Minh Thư.
-Mình thật sự chia bùn.
-Nhìn Kelvin ko được vui lắm.
-Hy vọng hai người sẽ quay lại.
-Mình còn nghĩ đây là tin vịt.
Và ở đâu đó Gia Huy và Nhã Kim đầy thắc mắc đọc những tin này....nhưng cả hai chắc cũng đã hỉu được nguyên nhân của sự chia li này.
Kết quả của sự xuất hiện người thứ 3
Và mọi người trong trường bắt đầu nhòm ngó anh hơn. Sự cảm thông, sự tò mò tất cả đề được bộc lộ rõ qua những ánh mắt của tất cả HS trong trường đang dành cho Kelvin lẫn Minh Thư.
TẠI CANTEEN
-Em vẫn ổn chứ. Gia Huy vội lên tiếng khi thấy Kelvin bước vào.
Kelvin như muốn trốn tránh lấy câu hỏi này vì thật sự trong tim anh ko hề ổn một chút nào, thật sự ko thể ổn được.
Chỉ là cái ánh mắt Kelvin nhìn Gia Huy như để làm giảm đi sự lo lắng trong Gia Huy.
Nhưng như vậy cũng đã đủ để cho Gia Huy hỉu tâm trạng của Kelvi lúc này.
Vì hơn ai hết Gia Huy hỉu được câu chuyện tình của Kevlin và Dịu Hiền. Bởi Gia Huy và Kelvin và quen nhau đã gần 10 năm rồi. như vậy cũng đủ để cả hai hỉu rõ nhau hơn. Bởi vậy nên Kelvin luôn xem Gia Huy như một người anh trai.
-Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Em nhất định phải mạnh mẽ lên. Nhã Kim cũng chỉ có thể trấn an thêm cho Kelvin mà thôi. vì giờ đây Kelvin là người cần phải mạnh mẽ hơn ai hết.
-Em sẽ cố gắng. Chỉ là câu nói đó nhưng nói vậy thôi chứ ai cũng hỉu được tâm trạng của Kelvin lúc này, làm sao mà ổn được cơ chứ. Phía trước anh là bao nhiu chông gai đang chờ đợi anh bước đến.
Phải hy sinh tình yêu của mình để có thể hoàn thành tâm nguyện cho người con gái ấy thật sự chuyện này giống như một cú sốc với anh nhưng ngoài việc đó ra anh ko thể làm gì khác được.
Đã đến lúc anh vì cô rồi...
.......................................
Kelvin đứng giữa phòng, quay lưng lại với cánh cửa vừa mở. Bàn tay anh mải miết vuốt ve trên màn hình điện thoại, nơi có hình ảnh của một cô gái mà có lẽ suốt đời này anh sẽ ko thể nào quên được.
Nụ cười của cô rất hạnh phúc.
Một vòng tay cuống quýt ôm lấy anh từ đằng sau, Kelvin không quay lại, màn hình điện thoại chợt vụt tắt.
- Kelvin, tại sao anh lại đồng ý?
Dịu Hiền tựa vào lưng anh, se sẽ hỏi.
-Chẳng phải đó là điều em muốn sao?
-Nhưng anh không hề muốn mà.
-Chẳng quan trọng.
- Kelvin à... Dịu Hiền vẫn ôm chặt lấy anh.
-Em sẽ mãi yêu anh dù có chuyện gì đi nữa.
Đôi mắt Kelvin bỗng có cảm giác thật thê lương và bùn bã biết bao. Thật sự thì chuyện gì đến cũng phải đến thôi. và anh cũng sẽ phải chấp nhận chuyện này. bởi anh đã nợ Dịu Hiền quá nhìu rồi. lúc trước cứ ngỡ rằng cô đã bỏ anh mà ra đi để tìm kím một hạnh phúc mới nên anh mới ghét cô và đã lỡ trao trái tim mình cho người khác nhưng nào ngờ sự thật ko như anh nghĩ.
Sự thật phũ phàng mà.
Đã đến lúc anh phải làm đìu này vì cô một lần trước khi cái hy vọng ấy sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng còn cô gái ấy, người mà giờ đây anh yêu thương sâu đậm sẽ phải như thế nào???
-Dịu Hiền.
Kelvin quay người lại.
-Em không biết mình đã yêu anh từ ngày nào tháng nào, chỉ biết rằng mẹ em đã nói chúng ta sau này là vợ chồng. Em đã rất vui, và mặc định vội vàng rằng em là vợ anh, giống như lúc chúng ta còn ở Mỹ thật vui biết bao.
-Nhưng rồi cô gái đó cũng xuất hiện, Minh Thư. em đã nghĩ rằng anh sẽ bỏ em và theo cô ấy vậy nên em luôn tìm mọi cách để hại cô ấy, nhưng dù em có làm gì thì anh cũng ở bên cô ấy. Đôi lúc em chợt cảm thấy tự ti. Chẳng lẽ tình cảm suốt bao năm qua của chúng ta lại ko bằng thứ tình cảm nhất thời này của anh.
Ghen tị là không tốt đúng không anh? Bằng chứng là mọi nhát dao em đâm về phía cô ta đều được anh dịu dàng đứng ra bảo vệ. Em càng ghen tị hơn, thời gian cô ta quen biết anh không lâu bằng em, và chắc chắn cô ta cũng không yêu anh bằng em, lý do gì khiến anh lao ra bảo vệ cô ấy và yêu cô ấy nhiều như vậy?
-Kelvin, Dịu Hiền ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh.
-Em không biết anh và Minh Thư vì lý do gì mà chia tay, nhưng có thể cho em một cơ hội không? Trước giờ em vẫn luôn đứng sau lưng anh nhìn anh và cô ấy hạnh phúc, liệu giờ, em có thể được anh yêu quý không? Em chấp nhận thứ tình cảm anh trao không bằng cô ấy, chỉ cần anh chịu san sẻ tình cảm của cô ấy sang cho em là em mãn nguyện lắm rồi. Em thừa nhận là mình có tham lam và trơ trẽn khi đầu tiên thì hứa giúp anh, sau đó lại đồng ý chuyện hôn sự này, hãy như những ngày mà chúng ta còn ở Mỹ được ko. thật sự giây phút ấy hạnh phúc biết bao.
- Kelvin .Cô khẩn khoản van nài .Cho dù anh vẫn tiếp tục coi em là công cụ để anh quên Minh Thư cũng được, tùy anh, coi em là cô ấy cũng được, em chấp nhận. Nếu sống dưới cái lốt của cô ấy mà được anh yêu thương, em cam tâm tình nguyện…
Giọng nói của cô mỗi lúc một run rẩy.
- Kelvin
Cô quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền nhà.
-Chấp nhận em, được không?
Ánh sáng xanh từ đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. Trong đó giờ đây run rẩy sự giằng xé, bàn tay nắm chặt lại. Dịu Hiền quỳ dưới chân anh, nước mắt theo dòng chảy xuống, lách tách dưới sàn nhà.
Chưa có người nào khiến cô khóc nhiều như anh.
-Làm như thế, em sẽ hạnh phúc chứ?
Hồi lâu, trong căn phòng văng vẳng tiếng anh.
-Có. Chỉ cần anh chấp nhận em, em sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Cô chậm rãi khẳng định.
Chỉ cần như thế thôi?
Dịu Hiền, cô chỉ cần như thế là có thể hạnh phúc, vậy thì, chấp nhận cô, cũng có sao?
Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng làm cô vui thực sự vào lúc nào cả. Chấp nhận cô, anh cũng chẳng còn gì để mất nữa.
Tất cả mọi thứ của anh, từ trái tim cho đến linh hồn, đã theo người con gái đó, bước ra khỏi cuộc đời anh mà biến mất rồi.
Quay trở về làm Vương Hoàng Nam của trước đây, bất luận thích hay không thích, vẫn im lặng chấp nhận và lặng lẽ hoàn thành.
Mái tóc vẫn ướt sũng nước mưa.
Toàn thân cô nóng rực, nhưng bên trong lại run rẩy đáng thương. Không rõ mình đang gặp phải điều gì trong cơn mê man ấy, chỉ biết rằng trái tim rất đau.
Nhã Kỳ mang thuốc và cháo( cháo gói chứ Nhã Kỳ thì làm gì mà biết nấu cháo) vào phòng, thấy cánh cửa mở toang hoang thì vội vã đến đóng lại, phát hoảng khi thấy Minh Thư nằm trên giường run rẩy, đôi má đỏ ửng lên, cả thân người nóng bỏng.
Đến chín giờ sáng, sau một hồi chăm sóc cật lực, Minh Thư mới hạ sốt, ngoan ngoãn nằm yên, Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Minh Thư tỉnh dậy thì mặt trời lên đã rất cao, dấu hiệu của một đêm mưa dữ dội đã không còn, nhưng trên những chiếc lá vẫn còn lại những giọt nước mưa.
Mưa như làm cho mọi người được gột rửa đi tất cả mọi thứ để bắt đầu lại những ngày mới và có lẽ cô cũng vậy.
Cổ họng bỏng rát ko nói nên lời, Minh Thư tự sờ lên trán mình, người cô vẫn còn chưa dứt cơn sốt. Bàn chân đặt xuống nền nhà lành lạnh, Minh Thư bước ra ngoài, cả căn nhà trống rỗng không một bóng người. Cô cất tiếng gọi Nhã Kỳ thì phát hiện cổ họng mình đã khản đặc, nói không ra tiếng, thỉnh thoảng còn bật lên cơn ho.
Trên chiếc tủ lạnh trong bếp , có một mẩu giấy ghi nhớ màu vàng được dán lên trên đó với nét chữ viết vội của Nhã Kỳ, báo rằng cô đi siêu thị, dặn Minh Thư ở nhà tỉnh dậy thì uống sữa và uống thuốc. Bên cạnh còn đặt mấy vỉ thuốc, trên mỗi vỉ đều cẩn thận khi liều dùng. Còn có một cốc sữa ấm rất ngon lành, Minh Thư mỉm cười ngồi xuống, đưa lên miệng uống cạn.
TRƯỜNG QUÍ TỘC
Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi khi chỉ thấy mình Nhã Kỳ đi học...
Và ở phía sân sau của trường QUÍ TỘC.
Khuôn mặt Kelvin bị đánh lệch sang một bên.
-Nhã Kỳ, em..... Thiên Bảo kinh ngạc gần như không tin nổi. anh nhìn má trái của Kelvin hằn lên vệt tát đỏ ửng, trong lòng có chút không vui.
-Cậu xem lại bản thân mình đi. Nhã Kỳ vẫn nhìn xoáy vào Kelvin, cơn tức giận trong lòng đã khiến hình ảnh Thiên Bảo trong mắt cô như không còn tồn tại.
-Rốt cuộc đêm hôm qua cậu đã làm gì Minh Thư vậy? cậu có biết cô ấy đã phải dầm mưa về? có biết hôm nay cô ấy mê man đến không đi học được? có biết cô ấy đã khóc bao nhiêu nước mắt vì cậu?
-Nhã Kỳ. Em nói gì thế?Thiên Bảo chau mày.
Kelvin dùng mu bàn tay quệt vết máu trên môi. Nhã Kỳ rất ít khi vì tức giận quá mà ra tay đánh ai. Nhưng một khi cô đã nổi giận, thì vết máu trên môi Kelvin quả thực vẫn còn nhẹ.
Cũng tốt. Kelvin đang cần một ai đó ra tay đánh cho mình tỉnh lại.
-Mình xin lỗi. Anh khẽ khàng nhắm mắt. vết xót trên khóe môi sao có thể sánh được bằng nỗi đau đang giẳng xé tim can anh lúc này. Một lời xin lỗi nào có thể sửa chữa hết lỗi lầm anh đã gây ra. Ngược lại, nó còn khiến tim anh càng đau thêm ấy chứ.
Nhã Kỳ nhắm mắt, cơn thịnh nộ trong người cũng vì thế mà nén xuống được một chút.
Nhã Kỳ quay người bước ra khỏi sân thượng. gió thu ngày một lạnh dần,
-Rốt cuộc đã có chuyện gì? Thiên Bảo khuôn mặt tối sầm mất một nửa, anh hỏi Kelvin.
-Thật sự đã hết rồi, ko còn gì để luyến tiếc nữa rồi, phải buông tay thôi. hai chân của Kelvin như khụy xuống nền cỏ.
Mọi chuyện ko thể nào quay laị vị trí ban đầu được nửa rồi..phải nên dừng lại tại đây thôi. để cho cả hai sẽ ko ai phải đau khổ thêm nữa.
-Tụi bây nghe gì chưa. Tin cực hot đấy....HS1
-Chuyện gì nữa...HS2
-Nhanh lên confession đi..HS3
KELVIN VÀ MINH THƯ ĐÃ CHIA TAY KHI KELVIN VÀ MINH THƯ ĐĂNG TẢI STATUS
-Nhất định em phải sống thật tốt và thật hạnh phúc....với Minh Thư
-Khi ở bên người con gái ấy, liệu anh có còn nhớ đến em, có gọi điện cho em, hay chỉ cảm thấy em là một gánh nặng? ...... với Kelvin.
P/s: sự thật hai người chia tay đã được chứng minh và nó là sự thật..
14.062 like 6.719 cmmt khoảng 15 phút trước
-Thật ko vậy ad..
-Ôi hai người đẹp đôi vậy mà.
-Dụ gì nữa đây.
-Mình thật sự rất ngưỡng mộ hai người mà.
-Có người thứ 3 à.
-Hằng gì sáng nay Minh Thư ko đi học..
-Vậy mà mình cứ nghĩ là Kelvin chọn Minh Thư.
-Mình thật sự chia bùn.
-Nhìn Kelvin ko được vui lắm.
-Hy vọng hai người sẽ quay lại.
-Mình còn nghĩ đây là tin vịt.
Và ở đâu đó Gia Huy và Nhã Kim đầy thắc mắc đọc những tin này....nhưng cả hai chắc cũng đã hỉu được nguyên nhân của sự chia li này.
Kết quả của sự xuất hiện người thứ 3
Và mọi người trong trường bắt đầu nhòm ngó anh hơn. Sự cảm thông, sự tò mò tất cả đề được bộc lộ rõ qua những ánh mắt của tất cả HS trong trường đang dành cho Kelvin lẫn Minh Thư.
TẠI CANTEEN
-Em vẫn ổn chứ. Gia Huy vội lên tiếng khi thấy Kelvin bước vào.
Kelvin như muốn trốn tránh lấy câu hỏi này vì thật sự trong tim anh ko hề ổn một chút nào, thật sự ko thể ổn được.
Chỉ là cái ánh mắt Kelvin nhìn Gia Huy như để làm giảm đi sự lo lắng trong Gia Huy.
Nhưng như vậy cũng đã đủ để cho Gia Huy hỉu tâm trạng của Kelvi lúc này.
Vì hơn ai hết Gia Huy hỉu được câu chuyện tình của Kevlin và Dịu Hiền. Bởi Gia Huy và Kelvin và quen nhau đã gần 10 năm rồi. như vậy cũng đủ để cả hai hỉu rõ nhau hơn. Bởi vậy nên Kelvin luôn xem Gia Huy như một người anh trai.
-Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Em nhất định phải mạnh mẽ lên. Nhã Kim cũng chỉ có thể trấn an thêm cho Kelvin mà thôi. vì giờ đây Kelvin là người cần phải mạnh mẽ hơn ai hết.
-Em sẽ cố gắng. Chỉ là câu nói đó nhưng nói vậy thôi chứ ai cũng hỉu được tâm trạng của Kelvin lúc này, làm sao mà ổn được cơ chứ. Phía trước anh là bao nhiu chông gai đang chờ đợi anh bước đến.
Phải hy sinh tình yêu của mình để có thể hoàn thành tâm nguyện cho người con gái ấy thật sự chuyện này giống như một cú sốc với anh nhưng ngoài việc đó ra anh ko thể làm gì khác được.
Đã đến lúc anh vì cô rồi...
.......................................
Kelvin đứng giữa phòng, quay lưng lại với cánh cửa vừa mở. Bàn tay anh mải miết vuốt ve trên màn hình điện thoại, nơi có hình ảnh của một cô gái mà có lẽ suốt đời này anh sẽ ko thể nào quên được.
Nụ cười của cô rất hạnh phúc.
Một vòng tay cuống quýt ôm lấy anh từ đằng sau, Kelvin không quay lại, màn hình điện thoại chợt vụt tắt.
- Kelvin, tại sao anh lại đồng ý?
Dịu Hiền tựa vào lưng anh, se sẽ hỏi.
-Chẳng phải đó là điều em muốn sao?
-Nhưng anh không hề muốn mà.
-Chẳng quan trọng.
- Kelvin à... Dịu Hiền vẫn ôm chặt lấy anh.
-Em sẽ mãi yêu anh dù có chuyện gì đi nữa.
Đôi mắt Kelvin bỗng có cảm giác thật thê lương và bùn bã biết bao. Thật sự thì chuyện gì đến cũng phải đến thôi. và anh cũng sẽ phải chấp nhận chuyện này. bởi anh đã nợ Dịu Hiền quá nhìu rồi. lúc trước cứ ngỡ rằng cô đã bỏ anh mà ra đi để tìm kím một hạnh phúc mới nên anh mới ghét cô và đã lỡ trao trái tim mình cho người khác nhưng nào ngờ sự thật ko như anh nghĩ.
Sự thật phũ phàng mà.
Đã đến lúc anh phải làm đìu này vì cô một lần trước khi cái hy vọng ấy sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng còn cô gái ấy, người mà giờ đây anh yêu thương sâu đậm sẽ phải như thế nào???
-Dịu Hiền.
Kelvin quay người lại.
-Em không biết mình đã yêu anh từ ngày nào tháng nào, chỉ biết rằng mẹ em đã nói chúng ta sau này là vợ chồng. Em đã rất vui, và mặc định vội vàng rằng em là vợ anh, giống như lúc chúng ta còn ở Mỹ thật vui biết bao.
-Nhưng rồi cô gái đó cũng xuất hiện, Minh Thư. em đã nghĩ rằng anh sẽ bỏ em và theo cô ấy vậy nên em luôn tìm mọi cách để hại cô ấy, nhưng dù em có làm gì thì anh cũng ở bên cô ấy. Đôi lúc em chợt cảm thấy tự ti. Chẳng lẽ tình cảm suốt bao năm qua của chúng ta lại ko bằng thứ tình cảm nhất thời này của anh.
Ghen tị là không tốt đúng không anh? Bằng chứng là mọi nhát dao em đâm về phía cô ta đều được anh dịu dàng đứng ra bảo vệ. Em càng ghen tị hơn, thời gian cô ta quen biết anh không lâu bằng em, và chắc chắn cô ta cũng không yêu anh bằng em, lý do gì khiến anh lao ra bảo vệ cô ấy và yêu cô ấy nhiều như vậy?
-Kelvin, Dịu Hiền ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh.
-Em không biết anh và Minh Thư vì lý do gì mà chia tay, nhưng có thể cho em một cơ hội không? Trước giờ em vẫn luôn đứng sau lưng anh nhìn anh và cô ấy hạnh phúc, liệu giờ, em có thể được anh yêu quý không? Em chấp nhận thứ tình cảm anh trao không bằng cô ấy, chỉ cần anh chịu san sẻ tình cảm của cô ấy sang cho em là em mãn nguyện lắm rồi. Em thừa nhận là mình có tham lam và trơ trẽn khi đầu tiên thì hứa giúp anh, sau đó lại đồng ý chuyện hôn sự này, hãy như những ngày mà chúng ta còn ở Mỹ được ko. thật sự giây phút ấy hạnh phúc biết bao.
- Kelvin .Cô khẩn khoản van nài .Cho dù anh vẫn tiếp tục coi em là công cụ để anh quên Minh Thư cũng được, tùy anh, coi em là cô ấy cũng được, em chấp nhận. Nếu sống dưới cái lốt của cô ấy mà được anh yêu thương, em cam tâm tình nguyện…
Giọng nói của cô mỗi lúc một run rẩy.
- Kelvin
Cô quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền nhà.
-Chấp nhận em, được không?
Ánh sáng xanh từ đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. Trong đó giờ đây run rẩy sự giằng xé, bàn tay nắm chặt lại. Dịu Hiền quỳ dưới chân anh, nước mắt theo dòng chảy xuống, lách tách dưới sàn nhà.
Chưa có người nào khiến cô khóc nhiều như anh.
-Làm như thế, em sẽ hạnh phúc chứ?
Hồi lâu, trong căn phòng văng vẳng tiếng anh.
-Có. Chỉ cần anh chấp nhận em, em sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Cô chậm rãi khẳng định.
Chỉ cần như thế thôi?
Dịu Hiền, cô chỉ cần như thế là có thể hạnh phúc, vậy thì, chấp nhận cô, cũng có sao?
Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng làm cô vui thực sự vào lúc nào cả. Chấp nhận cô, anh cũng chẳng còn gì để mất nữa.
Tất cả mọi thứ của anh, từ trái tim cho đến linh hồn, đã theo người con gái đó, bước ra khỏi cuộc đời anh mà biến mất rồi.
Quay trở về làm Vương Hoàng Nam của trước đây, bất luận thích hay không thích, vẫn im lặng chấp nhận và lặng lẽ hoàn thành.
/86
|