-Cậu đã có Hoàng Nam suốt thời gian qua rồi, vậy hãy nhường anh ấy cho mình. Làm ơn đừng đưa anh ấy đến trước mặt mình, rồi một lúc nào đó lại cướp về, có được không?
Minh Thư ngước lên, ánh mắt Dịu Hiền khẩn khoản, giọng điệu cầu xin tha thiết. Trong đáy mắt, một giọt nước mắt rơi từ lúc nào ko hay.
Một cảm xúc dâng trào lên trong trái tim, nó xen giữa cảm giác trống vắng hoang hoải một nỗi niềm thương cảm sâu sắc. Minh Thư chầm chậm nhắm mắt, cô gật đầu, một cái gật nhẹ nhưng mang đầy sự khẳng định chắc chắn.
Nụ cười tươi rói nở ra trên gương mặt Dịu Hiền.
-Cảm ơn cậu rất nhiều!
Bàn tay nhanh chóng rút về, Dịu Hiền lục tìm trong túi xách, lấy ra một thứ, đặt lên bàn.
-Thiệp mời đã được gửi đi khắp nơi rồi, nhưng mình vẫn còn giữ lại một tấm, mang đến cho cậu. Những người cần mời đã lên danh sách cả rồi, mình nghĩ nếu có cậu đến chung vui…..Tất nhiên là nếu cậu không đến cũng không sao….
Liếc nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, Dịu Hiền vội đẩy ghế đứng dậy.
-Cũng muộn rồi, mình phải về xem còn việc gì nữa không.Mình đi đây, tạm biệt cậu, Minh Thư.
Rồi như đang rất vội vàng, Dịu Hiền khoác túi lên vai, bước ra cửa như chạy. cánh cửa đóng sập lại, không gian lặng thinh chỉ còn lại Minh Thư vẫn ngồi im lìm trên ghế, từ lúc Dịu Hiền lấy ra chiếc thiệp vẫn không có phản ứng gì.
Một nụ cười nửa buồn bã, nửa nhạt nhẽo thoảng qua khóe môi. Minh Thư chợt nghĩ rằng, Dịu Hiền, cô ấy xuất hiện ở đây, rốt cuộc cũng chỉ là muốn quăng vào mặt cô tấm thiệp đính hôn ấy, để cho cô thấy được thứ hạnh phúc đang treo lơ lửng trên đầu, và đe dọa cô không được làm hại đến nó.
Tấm thiệp màu hồng phấn nằm yên lặng trên bàn. Dây kim tuyến lấp lánh buộc hờ bên trên trong không gian lặng lẽ tỏa sáng. Minh Thư nhấc nó lên. Cô mở ra, bên trong, từng dòng chữ viết bằng bút máy nằm nghiêng nghiêng. Nét chữ mảnh, nhỏ, mềm mại.
Đây không phải chữ của Kelvin.
Một cuộc điện thoại được bắt đầu. Và ngay sau đó đường dây bên kia đã có người bắt máy. Chỉ đợi có vậy Minh Thư chỉ nói một câu.
-Bác sĩ à,cháu đồng ý. Nhưng bác đừng nói với ai về việc này????
.........................................
-Em hận anh lắm phải ko. Tiếng của Kelvin lạnh lùng hỏi Minh Thư khi hai người cùng nhau nói chuyện.
Sở dĩ có cuộc gặp gỡ này là do Minh Thư hẹn gặp anh.
-Ko. Minh Thư cười nhạt.
-Tại sao lại ko hận anh. Kelvin nhìn thẳng vào đôi mắt của Minh Thư, nhưng giường như càng nhìn vào đôi mắt ấy anh càng cảm thấy có lỗi với cô nhìu hơn.
-Vì em đã từng nói với anh rằng. Nếu thật sự có một ngày anh nói lời chia tay thì em sẽ mỉm cười đưa tay chào tạm biệt và chúc anh hạnh phúc. Vậy nên em sẽ tôn trong quyết định của anh. và em ko có quyền gì để hận anh cả.
Kelvin chợt cảm thấy tim mình đã rạn nức từ bao giờ.
-Vậy nên anh nhất định sẽ phải sống cho thật hạnh phúc.
Vì yêu anh nên cô sẽ làm mọi đìu để anh được hạnh phúc...
-Minh Thư. Kelvin gọi tên cô.
-Anh ko cần nói gì cả. Chỉ cần hứa với em rằng anh nhất định sẽ sống thật tốt và hạnh phúc. Dịu Hiền là cô gái tốt, là mối tình đầu của anh vậy nên dù có chuyện gì đi nữa thì anh cũng ko được bỏ rơi cô ấy. Ko có anh em vẫn cô gắng sống tốt nhưng cô ấy thì khác, ko có anh cô ấy sẽ ko thể sống được đâu. Mịnh Thư vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Kelvin.
Nhưng đăng sau cái khuôn mặt đang cố hữu tỏ ra mạnh mẽ ấy lại yếu đuối hơn ai hết.
-Còn em. Anh lãnh đạm hỏi lại cô.
-Nhất định em sẽ sống tốt, thật tốt. Nơi khóe môi Minh Thư như kéo dãn sang hai bên hình thành một nụ cười.
Cô luôn muốn tỏ ra mình thật mạnh mẽ với anh vì dù sao cô luôn muốn mình để laị trong anh những hình ảnh đẹp nhất.
-Thật chứ, anh vẫn cố gắng lặp lại câu hỏi đó vì anh cũng đã đoán được câu trả lời mà cô luôn muốn dối anh rồi.
-Thật. Cô đáp chắc nuội.
Người ta vẫn thường nói chia tay là sự bắt đầu.
Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới.
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương.
Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới.
Minh Thư thật sự ko giỏi khi che giấu trước mắt anh
‘’Minh Thư’’
Cái tên gợi lên biết bao kỉ niệm.
‘’Tại sao anh lại yêu em nhiều đến như vậy?’’
Khóe môi Kelvin vô thức nhếch lên mỉm cười.
-Tạm biệt. Minh Thư đưa tay lên chào tạm biệt anh rồi lại quay gót chân của mình bước vào bên trong.
Nhưng chỉ bước được vài bước thì đôi chân của cô đã vô thức bị một vòng tay của ai đó giữ lấy cơ thể mình lại khiến cho đôi chân của cô ko thể cử động được nửa.
Sự thật thì cô vẫn luyến tiếc cái cảm giác này.
Dù là khoảng cách ngắn nhất thì cô cũng ko thể nhích thêm được bước nào...và cô cũng ko thể nói dối rằng cô ko muốn được cảm nhận lại cái cảm giác này từ anh.
Bởi vòng tay này, hơi ấm này, mùi thơm từ cơ thể này, tất cả đều đã được cô ghi vào tìm thức và nhớ mãi.
Phải chăng cô đang lưu luyến tình cảm từ anh.
Cho anh một lần ôm từ phía sau
Để anh cảm nhận những suy tư trong lòng
Cho anh một lần đứng sau lưng em
Để níu giữ iu thương còn đây
Cho anh một lần hôn lên làn tóc em
Để những kỉ niệm mãi in sâu trong tim này
Để em biết anh yêu em như thế nào.
Nơi góc khuất nào đó lại có một cô gái đang chảy nước mắt nhìn hai người.
................................................
Thiên Bảo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nồng nàn. Nhất là khi trên võng mạc in hình người con gái anh yêu. Anh dần dần tiến khuôn mặt lại gần cô, hơi thở Nhã Kỳ cũng nhè nhẹ, trong mắt cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh và một vài vì tinh tú thắp sáng thêm cho khuôn mặt ấy, trước khi anh cúi sát vào mặt cô và che lấp đi thứ ánh sáng tinh khôi.
Nhã Kỳ nhắm mắt lại…
Hơi thở nhè nhẹ…
Nhè nhẹ….
Anh cúi xuống…
Môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn…
5cm…
4cm…
3cm…
2cm…
Và trước khi đôi môi hai người kịp đến với nhau chia sẻ vị ngọt….
“Tít…tít…tít….”
Là chiếc điện thoại trong túi quần Thiên Bảo.
Nhã Kỳ mở bừng mắt, đôi mắt màu xám tro trong veo thuần khiết, cô đẩy nhẹ anh ra, quay mặt đi.
Thiên Bảo chớp chớp mắt, khóe môi nở một nụ cười thú vị, anh từ từ rút điện thoại trong túi ra, là Gia Huy.
Và vô tình Gia Huy trở thành vật trút giận cho Thiên Bảo.
‘’Tại sao lúc nào ko gọi mà gọi ngay lúc này’’. Thiên Bảo nghĩ thầm.
.......................
-Nam con ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ. Bà Vương lên giọng khi thấy Kelvin vừa về đến nhà.
-Chuyện gì vậy. Anh lạnh lùng nói nhưng ánh ánh mắt thì vô hồn nhìn mẹ mình.
-Lúc nãy con đi đâu.
-Nếu mẹ chỉ muốn hỏi những chuyện vớ vẩn đó thì con ko muốn nghe đâu. Con mệt rồi, con đi nghỉ đây. Nói rồi Kelvin nhanh chóng đứng dậy toan bước đi lên phòng.
Nhưng
‘’Roẹt’’
Một sấp ảnh nhanh chóng được lia xuống mặt bàn của bộ sofa. Và cũng chính những bức hình này làm cho đôi chân của anh phải đứng hình lại.
Ko thể bước thêm được bước nào, anh đứng khựng lại cuối xuống đưa tay nhặt một tấm ảnh trong rất nhìu tấm kia lên.
Hình ảnh của một chàng trai và một cô gái đang ôm nhau đập vào mắt anh. và cũng ko quá khó khăn khi anh nhận ra được người trong hình là ai.
Vương Hoàng Nam và Nguyễn Nguyễn Minh Thư.
-Mẹ cho người theo dõi con. Ánh mắt anh nhìn mẹ mình đầy căm phẫn.
-Mẹ chỉ muốn cho con biết rằng một khi con đã quyết định chọn ai thì buộc con phải quên người còn lại đi. Mẹ anh vẫn đìm tĩnh.
-Những chuyện cần làm thì con cũng đã làm rồi. kể cả việc kết hôn với Dịu Hiền con cũng đã chấp nhận để có thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, lịu như vậy vẫn chưa đủ à. Kelvin ko thể kìm chế cơn tức giận của mình nữa.
-Mẹ muốn con phải phân minh ko được lưỡng lự như vậy.
-Chẳng lẽ suốt thời gian qua con làm tất cả cũng chưa hài lòng mẹ, lúc nào mẹ cũng ko cho phép con được sai sót bất cứ thứ gì, luôn muốn con hoàn hảo. Đến cả việc hạnh phúc của bản thân con cũng đã chấp nhận kết hôn vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Dịu Hiền. Nhưng mẹ có bao giờ thử đặt mình vào vị trí của con để có thể cảm nhận hết mọi áp lực mà con đang chịu đựng, đang nỗ lực hết sức để có thể làm hài lòng mẹ chưa.
Những gì chất chứa trong thời gian qua đều được Kelvin trút hết ra một lượt.và đến mẹ anh cũng ko ngờ rằng cuộc sống mà bà đang muốn tốt cho anh lại trở nên tồi tệ với anh như vậy.
Nghe con mình nói như vậy bà chợt cảm thấy mình thật vô tâm.
Kelvin nhanh chóng trở về phòng khi nói với mẹ mình những lời đó..
Tiếng thủy tinh thay nhau được ai đó đập một cách rất tàn nhẫn vào tường....
Thoáng chốc căn phòng ngăn nắp của anh giờ đây đã trở thành một căn phòng bừa bộn cùng những mảnh vỡ thủy tinh như nát vụn được quăn đi hết mọi nơi trong các ngóc ngách của căn phòng.
Căn phòng bỗng chốc trở nên trống trãi và đúng hơn là ko còn thứ gì để cho anh đập nữa nên mới im lặng như vậy.
Phiá bên ngoài ai cũng hoảng hốt khi nghe những tiếng động đó được phát ra từ căn phòng của anh.
Và có lẽ đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Kelvin có thái độ như thế này.
Đôi chân khụy xuống, nước mắt tuôn trào.
Kelvin đưa hai tay ôm lấy hai tai mình để anh có thể sẽ ko nghe được những âm thanh bên ngoài, để anh có thể suy nghĩ lại mọi chuyện và bình tĩnh hơn.
‘’Minh Thư’’
Cái tên ấy sao lại khiến anh đau lòng đến như vậy.
Dường như những lời nói lúc nãy của Minh Thư vẫn còn vang vọng ở đâu đó bên tai anh.
Chợt nơi khóe môi anh kéo dãn sang một bên hình thành một cử chỉ rất đỗi quen thuộc. Mỉa mai chính mình.
-Ko có em lịu anh có thể sống hạnh phúc ko.
Hình ảnh tìu tụy của anh lúc này đây lại khiến cho một cô gái khác cảm thấy tê tái nơi đáy lòng.
‘’Em phải buông tay thôi’’
Ngày mười tám tháng 11.
Hôm nay, là ngày đính hôn của Kelvin và Dịu Hiền.
Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi tối, nhưng ngay từ ban ngày, khách sạn Lê Dung đã tấp nập các vị khách ra vào. Hôm nay, Vương gia bao trọn cả khách sạn để tổ chức lễ đính hôn cho Thiếu gia và Tiểu thư của hai tập đoàn cùng là bạn bè với nhau. Trên thương trường, tiếng tăm của Vương Gia và Đặng Gia vang xa không kể xiết, cho nên khi được nghe nói đến lễ đính hôn của con cái hai nhà, không ai bảo ai cũng đều nhanh chóng thu xếp công việc đến dự. Trước là để chia vui, sau là để kết tình thâm giao.
Minh Thư ngước lên, ánh mắt Dịu Hiền khẩn khoản, giọng điệu cầu xin tha thiết. Trong đáy mắt, một giọt nước mắt rơi từ lúc nào ko hay.
Một cảm xúc dâng trào lên trong trái tim, nó xen giữa cảm giác trống vắng hoang hoải một nỗi niềm thương cảm sâu sắc. Minh Thư chầm chậm nhắm mắt, cô gật đầu, một cái gật nhẹ nhưng mang đầy sự khẳng định chắc chắn.
Nụ cười tươi rói nở ra trên gương mặt Dịu Hiền.
-Cảm ơn cậu rất nhiều!
Bàn tay nhanh chóng rút về, Dịu Hiền lục tìm trong túi xách, lấy ra một thứ, đặt lên bàn.
-Thiệp mời đã được gửi đi khắp nơi rồi, nhưng mình vẫn còn giữ lại một tấm, mang đến cho cậu. Những người cần mời đã lên danh sách cả rồi, mình nghĩ nếu có cậu đến chung vui…..Tất nhiên là nếu cậu không đến cũng không sao….
Liếc nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, Dịu Hiền vội đẩy ghế đứng dậy.
-Cũng muộn rồi, mình phải về xem còn việc gì nữa không.Mình đi đây, tạm biệt cậu, Minh Thư.
Rồi như đang rất vội vàng, Dịu Hiền khoác túi lên vai, bước ra cửa như chạy. cánh cửa đóng sập lại, không gian lặng thinh chỉ còn lại Minh Thư vẫn ngồi im lìm trên ghế, từ lúc Dịu Hiền lấy ra chiếc thiệp vẫn không có phản ứng gì.
Một nụ cười nửa buồn bã, nửa nhạt nhẽo thoảng qua khóe môi. Minh Thư chợt nghĩ rằng, Dịu Hiền, cô ấy xuất hiện ở đây, rốt cuộc cũng chỉ là muốn quăng vào mặt cô tấm thiệp đính hôn ấy, để cho cô thấy được thứ hạnh phúc đang treo lơ lửng trên đầu, và đe dọa cô không được làm hại đến nó.
Tấm thiệp màu hồng phấn nằm yên lặng trên bàn. Dây kim tuyến lấp lánh buộc hờ bên trên trong không gian lặng lẽ tỏa sáng. Minh Thư nhấc nó lên. Cô mở ra, bên trong, từng dòng chữ viết bằng bút máy nằm nghiêng nghiêng. Nét chữ mảnh, nhỏ, mềm mại.
Đây không phải chữ của Kelvin.
Một cuộc điện thoại được bắt đầu. Và ngay sau đó đường dây bên kia đã có người bắt máy. Chỉ đợi có vậy Minh Thư chỉ nói một câu.
-Bác sĩ à,cháu đồng ý. Nhưng bác đừng nói với ai về việc này????
.........................................
-Em hận anh lắm phải ko. Tiếng của Kelvin lạnh lùng hỏi Minh Thư khi hai người cùng nhau nói chuyện.
Sở dĩ có cuộc gặp gỡ này là do Minh Thư hẹn gặp anh.
-Ko. Minh Thư cười nhạt.
-Tại sao lại ko hận anh. Kelvin nhìn thẳng vào đôi mắt của Minh Thư, nhưng giường như càng nhìn vào đôi mắt ấy anh càng cảm thấy có lỗi với cô nhìu hơn.
-Vì em đã từng nói với anh rằng. Nếu thật sự có một ngày anh nói lời chia tay thì em sẽ mỉm cười đưa tay chào tạm biệt và chúc anh hạnh phúc. Vậy nên em sẽ tôn trong quyết định của anh. và em ko có quyền gì để hận anh cả.
Kelvin chợt cảm thấy tim mình đã rạn nức từ bao giờ.
-Vậy nên anh nhất định sẽ phải sống cho thật hạnh phúc.
Vì yêu anh nên cô sẽ làm mọi đìu để anh được hạnh phúc...
-Minh Thư. Kelvin gọi tên cô.
-Anh ko cần nói gì cả. Chỉ cần hứa với em rằng anh nhất định sẽ sống thật tốt và hạnh phúc. Dịu Hiền là cô gái tốt, là mối tình đầu của anh vậy nên dù có chuyện gì đi nữa thì anh cũng ko được bỏ rơi cô ấy. Ko có anh em vẫn cô gắng sống tốt nhưng cô ấy thì khác, ko có anh cô ấy sẽ ko thể sống được đâu. Mịnh Thư vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Kelvin.
Nhưng đăng sau cái khuôn mặt đang cố hữu tỏ ra mạnh mẽ ấy lại yếu đuối hơn ai hết.
-Còn em. Anh lãnh đạm hỏi lại cô.
-Nhất định em sẽ sống tốt, thật tốt. Nơi khóe môi Minh Thư như kéo dãn sang hai bên hình thành một nụ cười.
Cô luôn muốn tỏ ra mình thật mạnh mẽ với anh vì dù sao cô luôn muốn mình để laị trong anh những hình ảnh đẹp nhất.
-Thật chứ, anh vẫn cố gắng lặp lại câu hỏi đó vì anh cũng đã đoán được câu trả lời mà cô luôn muốn dối anh rồi.
-Thật. Cô đáp chắc nuội.
Người ta vẫn thường nói chia tay là sự bắt đầu.
Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới.
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương.
Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới.
Minh Thư thật sự ko giỏi khi che giấu trước mắt anh
‘’Minh Thư’’
Cái tên gợi lên biết bao kỉ niệm.
‘’Tại sao anh lại yêu em nhiều đến như vậy?’’
Khóe môi Kelvin vô thức nhếch lên mỉm cười.
-Tạm biệt. Minh Thư đưa tay lên chào tạm biệt anh rồi lại quay gót chân của mình bước vào bên trong.
Nhưng chỉ bước được vài bước thì đôi chân của cô đã vô thức bị một vòng tay của ai đó giữ lấy cơ thể mình lại khiến cho đôi chân của cô ko thể cử động được nửa.
Sự thật thì cô vẫn luyến tiếc cái cảm giác này.
Dù là khoảng cách ngắn nhất thì cô cũng ko thể nhích thêm được bước nào...và cô cũng ko thể nói dối rằng cô ko muốn được cảm nhận lại cái cảm giác này từ anh.
Bởi vòng tay này, hơi ấm này, mùi thơm từ cơ thể này, tất cả đều đã được cô ghi vào tìm thức và nhớ mãi.
Phải chăng cô đang lưu luyến tình cảm từ anh.
Cho anh một lần ôm từ phía sau
Để anh cảm nhận những suy tư trong lòng
Cho anh một lần đứng sau lưng em
Để níu giữ iu thương còn đây
Cho anh một lần hôn lên làn tóc em
Để những kỉ niệm mãi in sâu trong tim này
Để em biết anh yêu em như thế nào.
Nơi góc khuất nào đó lại có một cô gái đang chảy nước mắt nhìn hai người.
................................................
Thiên Bảo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nồng nàn. Nhất là khi trên võng mạc in hình người con gái anh yêu. Anh dần dần tiến khuôn mặt lại gần cô, hơi thở Nhã Kỳ cũng nhè nhẹ, trong mắt cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh và một vài vì tinh tú thắp sáng thêm cho khuôn mặt ấy, trước khi anh cúi sát vào mặt cô và che lấp đi thứ ánh sáng tinh khôi.
Nhã Kỳ nhắm mắt lại…
Hơi thở nhè nhẹ…
Nhè nhẹ….
Anh cúi xuống…
Môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn…
5cm…
4cm…
3cm…
2cm…
Và trước khi đôi môi hai người kịp đến với nhau chia sẻ vị ngọt….
“Tít…tít…tít….”
Là chiếc điện thoại trong túi quần Thiên Bảo.
Nhã Kỳ mở bừng mắt, đôi mắt màu xám tro trong veo thuần khiết, cô đẩy nhẹ anh ra, quay mặt đi.
Thiên Bảo chớp chớp mắt, khóe môi nở một nụ cười thú vị, anh từ từ rút điện thoại trong túi ra, là Gia Huy.
Và vô tình Gia Huy trở thành vật trút giận cho Thiên Bảo.
‘’Tại sao lúc nào ko gọi mà gọi ngay lúc này’’. Thiên Bảo nghĩ thầm.
.......................
-Nam con ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ. Bà Vương lên giọng khi thấy Kelvin vừa về đến nhà.
-Chuyện gì vậy. Anh lạnh lùng nói nhưng ánh ánh mắt thì vô hồn nhìn mẹ mình.
-Lúc nãy con đi đâu.
-Nếu mẹ chỉ muốn hỏi những chuyện vớ vẩn đó thì con ko muốn nghe đâu. Con mệt rồi, con đi nghỉ đây. Nói rồi Kelvin nhanh chóng đứng dậy toan bước đi lên phòng.
Nhưng
‘’Roẹt’’
Một sấp ảnh nhanh chóng được lia xuống mặt bàn của bộ sofa. Và cũng chính những bức hình này làm cho đôi chân của anh phải đứng hình lại.
Ko thể bước thêm được bước nào, anh đứng khựng lại cuối xuống đưa tay nhặt một tấm ảnh trong rất nhìu tấm kia lên.
Hình ảnh của một chàng trai và một cô gái đang ôm nhau đập vào mắt anh. và cũng ko quá khó khăn khi anh nhận ra được người trong hình là ai.
Vương Hoàng Nam và Nguyễn Nguyễn Minh Thư.
-Mẹ cho người theo dõi con. Ánh mắt anh nhìn mẹ mình đầy căm phẫn.
-Mẹ chỉ muốn cho con biết rằng một khi con đã quyết định chọn ai thì buộc con phải quên người còn lại đi. Mẹ anh vẫn đìm tĩnh.
-Những chuyện cần làm thì con cũng đã làm rồi. kể cả việc kết hôn với Dịu Hiền con cũng đã chấp nhận để có thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, lịu như vậy vẫn chưa đủ à. Kelvin ko thể kìm chế cơn tức giận của mình nữa.
-Mẹ muốn con phải phân minh ko được lưỡng lự như vậy.
-Chẳng lẽ suốt thời gian qua con làm tất cả cũng chưa hài lòng mẹ, lúc nào mẹ cũng ko cho phép con được sai sót bất cứ thứ gì, luôn muốn con hoàn hảo. Đến cả việc hạnh phúc của bản thân con cũng đã chấp nhận kết hôn vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Dịu Hiền. Nhưng mẹ có bao giờ thử đặt mình vào vị trí của con để có thể cảm nhận hết mọi áp lực mà con đang chịu đựng, đang nỗ lực hết sức để có thể làm hài lòng mẹ chưa.
Những gì chất chứa trong thời gian qua đều được Kelvin trút hết ra một lượt.và đến mẹ anh cũng ko ngờ rằng cuộc sống mà bà đang muốn tốt cho anh lại trở nên tồi tệ với anh như vậy.
Nghe con mình nói như vậy bà chợt cảm thấy mình thật vô tâm.
Kelvin nhanh chóng trở về phòng khi nói với mẹ mình những lời đó..
Tiếng thủy tinh thay nhau được ai đó đập một cách rất tàn nhẫn vào tường....
Thoáng chốc căn phòng ngăn nắp của anh giờ đây đã trở thành một căn phòng bừa bộn cùng những mảnh vỡ thủy tinh như nát vụn được quăn đi hết mọi nơi trong các ngóc ngách của căn phòng.
Căn phòng bỗng chốc trở nên trống trãi và đúng hơn là ko còn thứ gì để cho anh đập nữa nên mới im lặng như vậy.
Phiá bên ngoài ai cũng hoảng hốt khi nghe những tiếng động đó được phát ra từ căn phòng của anh.
Và có lẽ đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Kelvin có thái độ như thế này.
Đôi chân khụy xuống, nước mắt tuôn trào.
Kelvin đưa hai tay ôm lấy hai tai mình để anh có thể sẽ ko nghe được những âm thanh bên ngoài, để anh có thể suy nghĩ lại mọi chuyện và bình tĩnh hơn.
‘’Minh Thư’’
Cái tên ấy sao lại khiến anh đau lòng đến như vậy.
Dường như những lời nói lúc nãy của Minh Thư vẫn còn vang vọng ở đâu đó bên tai anh.
Chợt nơi khóe môi anh kéo dãn sang một bên hình thành một cử chỉ rất đỗi quen thuộc. Mỉa mai chính mình.
-Ko có em lịu anh có thể sống hạnh phúc ko.
Hình ảnh tìu tụy của anh lúc này đây lại khiến cho một cô gái khác cảm thấy tê tái nơi đáy lòng.
‘’Em phải buông tay thôi’’
Ngày mười tám tháng 11.
Hôm nay, là ngày đính hôn của Kelvin và Dịu Hiền.
Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi tối, nhưng ngay từ ban ngày, khách sạn Lê Dung đã tấp nập các vị khách ra vào. Hôm nay, Vương gia bao trọn cả khách sạn để tổ chức lễ đính hôn cho Thiếu gia và Tiểu thư của hai tập đoàn cùng là bạn bè với nhau. Trên thương trường, tiếng tăm của Vương Gia và Đặng Gia vang xa không kể xiết, cho nên khi được nghe nói đến lễ đính hôn của con cái hai nhà, không ai bảo ai cũng đều nhanh chóng thu xếp công việc đến dự. Trước là để chia vui, sau là để kết tình thâm giao.
/86
|