Tối.
Hơi liếc nhìn Minh Thư, Thiên Bảo hai tay đút túi, giọng nói trầm xuống.
-Em có muốn đến không?
Minh Thư từ từ ngước lên, trong đôi mắt xam xám của cô, anh thấy được sự đờ đẫn mệt mỏi.
Muốn đến không ư?
Biết trả lời sao bây giờ, cô một nửa muốn đến, một nửa không. Lý trí mách bảo cô không nên đến để tự làm đau chính mình, không nên đến để làm kẻ dư thừa, không nên đến để hủy hoại chút kiêu ngạo còn sót lại của bản thân. Nhưng một nửa khác lại nằng nặc muốn cô đi, muốn nhìn thấy anh, muốn nhìn thấy quyết định của anh và lối đi anh chọn.
-Em sẽ đi.
-Minh Thư, chị nghĩ em nên ở nhà. Nhã Kim vẫn sợ Minh Thư ko chịu đựng nổi cú sốc này.
Còn nỗi đau nào hơn khi thấy người mình yêu tay trong tay hạnh phúc với người khác.
-Em sẽ đi. Minh Thư nói chắc nuội như để trấn an mọi người.
Mọi người định can ngăn Minh Thư vì ai cũng có thể hiểu rằng lúc Minh Thư nhìn thấy Kelvin hạnh phúc cô sẽ rất đau lòng nhưng xem ra Minh Thư vẫn muốn đến đó nên Thiên Bảo ra hiệu cho mọi người tôn trọng quyết định của cô.
..............................
5 con người cùng nhau bước vào trong đại sảnh của buổi tiệc đính hôn. Thỉnh thoảng lại có nhũng cái cuối cháo của mọi người nhận ra được sự hiện diện của người.
Đa số mọi người phải cuối chào họ vì ít nhất họ cũng phải nể cái danh tiếng của những tập đoàn này.
Thiên Bảo cố tình chọn cho Minh Thư một chỗ khuất để Minh Thư có thể tránh được những hình ảnh của Kelvin và Dịu Hiền.
Tất cả mọi người chuẩn bị vào bên trong để nhường chỗ lại cho cặp đôi sắp cưới.
ĐÃ ĐẾN GIỜ XIN MỜI MỌI NGƯỜI TIẾN VỀ CHỖ NGỒI PHÍA BÊN TRONG ĐỂ ĐÓN CHÀO SỰ XUẤT HIỆN CỦA CÔ GIÁO CHÚ RỄ, HAI NHÂN VẬT CHÍNH CỦA BUỔI LỄ NGÀY HÔM NAY. Tiếng của một người thanh niên trẻ vang lên. Và câu nói đó vừa dứt mọi người đã nhanh chóng tiến sâu vào bên trong.
‘’.............’’
XIN MỜI CHÚ RỄ
Hình ảnh của một chàng trai với khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lúc này anh lại lạnh lùng đến đáng sợ. Anh đang bước từng bước chân của mình lên khán đài để chuẩn bị thực hiện một nghi lễ rất quan trọng trong cuộc đời của mình.
Phía bên dưới lại rộ lên những lời bàn ra tiếng vào về vẻ đẹp của chàng trai này.
XIN MỜI CÔ DÂU
Và trên chiếc thảm màu đỏ bây giờ là hình ảnh của ông Đặng Dương đang nắm lấy tay con gái bước vào trong để có thể trao bàn tay của con gái mình cho một người khác với hy vọng rằng anh sẽ thay ông chăm sóc cho cô.
Tuy chỉ là lễ đính hôn nhưng họ lại tổ chức rất giống với phong tục kết hôn.
Đôi mắt Kelvin lại khắc khoải một nỗi bùn khó có thể diễn tả được.
Dịu Hiền hôm nay thật lộng lẫy với chiếc áo cưới màu trắng. Nhìn cô trông thật thanh tau và quyến rũ biết bao.
Cô thoáng nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh.
Ông Đặng Dương nhẹ nhàng trao tay con gái mình cho anh. đáp lại Kelvin đưa tay ra và đón lấy tay cô từ ông.
TRƯỚC KHI HAI NGƯỜI ĐẾN VỚI HÔN NHÂN XIN HAI NGƯỜI HÃY HỨA NHỮNG ĐÌU SAO.
-Cô dâu Đặng Dịu Hiền cô có................
Câu nói của vị đức chúa lại phải dừng lại khi nghe Dịu Hiền ra vẻ hành động đó.
Và tất cả vế sau của câu nói đó lị được vị sơ nuốt vào trong.
-Con xin hủy cuộc hôn nhân này. Dịu hiền quay xuống phía bên dưới. Cô như đang rất nghiêm túc.
-Ba, mẹ, hai bác, anh......con xin lỗi tất cả mọi người vì đã để mọi chuyện đi quá xa như vậy.
-Dịu Hiền con làm gì vậy. Mẹ của Dịu Hiền vội vàng lên tiếng khi nghe con mình nói những lời này.
Và bên dưới lại có những tiếng nói bàn luận sôi nổi về chuyện này lại vang lên.
Kelvin nhìn cô đầy vẻ khó hỉu. Đây chẳng phải là đìu mà cô mong muốn đấy ư? Thế nhưng tạo sao khi ước muốn đó gần đạt được rồi thì cô lại trở nên như vậy.
-Dịu Hiền. Kelvin khẽ gọi tên cô như muốn nhắc nhở với cô rằng cuộc hôn nhân này anh và cô đã phải đánh đổi rất nhìu nhưng tại sao khi đứng trước khán đài này cô lại như vậy.
Rốt cuộc thì câu chuyện hôn nhân của hai người là như thế nào đây.
-Hai đứa đó làm cái quái gì vậy. Gia Huy và mọi người ko khỏi thắc mắc.
-Mà Minh Thư đâu rồi. Thiên Bảo chợt nhận thấy sự thíu vắng của Minh Thư.
-Minh Thư nói là cô ấy đi vệ sinh như nãy giờ cũng lâu rồi. Nhã Kỳ nhớ lại lúc nãy.
Quay trở về nơi làm lễ của Dịu Hiền và Kelvin.....
-Hoàng Nam em xin lỗi anh, xin lỗi vì đã để mọi chuyên đi quá xa như vậy. cứ ngỡ rằng lúc em quay trở về chúng ta sẽ lại như xưa nhưng ai mà nói trước được đìu gì hả anh. lúc mất anh em đã rất bùn, vậy nên em tìm mọi cách để có được anh. nhưng khi đã có được anh rồi em chợt nhận ra rằng em chỉ có được thân xác của anh mà thôi, còn trái tim anh, suy nghĩ và những cảm xúc của anh đã thuộc về một người con gái khác. Em đã từng ước rằng sẽ được mặc áo cưới và cùng anh đi trên thánh đường. Và đến bây giờ thì ước nguyện của em rốt cuộc thì cũng đã hoàn thành được rồi, vậy nên đã đến lúc em phải buông tay thôi.
Lần này Dịu Hiền lại ko khóc mà cô còn mỉm cười nhìn Kelvin nhưng đôi mắt cô từ lúc nào lại có những giọt nước đọng lại rồi. giọng nói cũng bắt đầu khan đặc lại.
-Em...Kelvin thật sự cũng ko biết phải nói gì với cô vào thời đỉm này nữa. nước mắt anh thật sự đã rơi xuống rồi.
Hạnh động này của cô anh thật sự ko thể nghĩ đến.
Cô đã yêu anh rất nhìu cơ mà.
Cô đã phải đánh đổi rất nhìu để có được anh cơ mà.
Tại sao cô lại buông tay anh một cách dễ dàng như vậy.
Anh bước đến đôi môi ko nhấc nỗi lên một lời nào, khẽ ôm cô vào lòng trước sự chứng kiến của rất nhìu người và kèm theo đó là rất nhìu lời bàn luận sôi nổi và những hình ảnh của phóng viên nhà báo thay phiên nhau chụp.
Những ánh mắt đồng cảm lại chợt ùa đến trong Thiên Bảo, Gia Huy, Nhã Kim, Nhã Kỳ.
-Dịu Hiền, xin lỗi em. Kelvin thì thầm vào tai cô.
Vài giọt nước mắt của cô lại rơi xuống trên vai anh, nó như thấm qua vai anh và khiến cho anh lại có cảm giác gì đó lành lạnh nơi vai mình.
Đôi mắt bắt đầu cụp xuống, đôi tay buông thỏng ra ko còn một chút sức lực nào. cô dựa vào anh để tìm lại một chút cảm giác gì đó. có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô được anh ôm vào lòng như vậy.
Bên dưới cũng chỉ còn lại những ánh mắt chan chứa đầy sự nuối tiếc nhìn hai người.
-Dịu Hiền, em sao vậy. tỉnh lại đi.
Tiếng nói hốt hoảng của Kelvin chợt vang lên khi anh rời cô ra thì thấy người cô trở nên tái nhợt đi. Hơi lạnh từ người cô lại phảng phất trong anh.
Mọi người càng hốt hoảng hơn khi thấy hình ảnh Kelvin đang lo sợ vỗ vào má cô, miệng thì ko ngừng nói lớn.
-Dịu Hiền, em đừng làm anh sợ. Tỉnh lại đi.
Bố mẹ và những người thân khác nhanh chóng chạy lên khi thấy con gái mình như vậy.
-Tỉnh lại đi con.
.........................
‘’hú’’ ‘’hú’’
Tiếng còi cấp cứu nhanh chóng được vang lên......
Hơi liếc nhìn Minh Thư, Thiên Bảo hai tay đút túi, giọng nói trầm xuống.
-Em có muốn đến không?
Minh Thư từ từ ngước lên, trong đôi mắt xam xám của cô, anh thấy được sự đờ đẫn mệt mỏi.
Muốn đến không ư?
Biết trả lời sao bây giờ, cô một nửa muốn đến, một nửa không. Lý trí mách bảo cô không nên đến để tự làm đau chính mình, không nên đến để làm kẻ dư thừa, không nên đến để hủy hoại chút kiêu ngạo còn sót lại của bản thân. Nhưng một nửa khác lại nằng nặc muốn cô đi, muốn nhìn thấy anh, muốn nhìn thấy quyết định của anh và lối đi anh chọn.
-Em sẽ đi.
-Minh Thư, chị nghĩ em nên ở nhà. Nhã Kim vẫn sợ Minh Thư ko chịu đựng nổi cú sốc này.
Còn nỗi đau nào hơn khi thấy người mình yêu tay trong tay hạnh phúc với người khác.
-Em sẽ đi. Minh Thư nói chắc nuội như để trấn an mọi người.
Mọi người định can ngăn Minh Thư vì ai cũng có thể hiểu rằng lúc Minh Thư nhìn thấy Kelvin hạnh phúc cô sẽ rất đau lòng nhưng xem ra Minh Thư vẫn muốn đến đó nên Thiên Bảo ra hiệu cho mọi người tôn trọng quyết định của cô.
..............................
5 con người cùng nhau bước vào trong đại sảnh của buổi tiệc đính hôn. Thỉnh thoảng lại có nhũng cái cuối cháo của mọi người nhận ra được sự hiện diện của người.
Đa số mọi người phải cuối chào họ vì ít nhất họ cũng phải nể cái danh tiếng của những tập đoàn này.
Thiên Bảo cố tình chọn cho Minh Thư một chỗ khuất để Minh Thư có thể tránh được những hình ảnh của Kelvin và Dịu Hiền.
Tất cả mọi người chuẩn bị vào bên trong để nhường chỗ lại cho cặp đôi sắp cưới.
ĐÃ ĐẾN GIỜ XIN MỜI MỌI NGƯỜI TIẾN VỀ CHỖ NGỒI PHÍA BÊN TRONG ĐỂ ĐÓN CHÀO SỰ XUẤT HIỆN CỦA CÔ GIÁO CHÚ RỄ, HAI NHÂN VẬT CHÍNH CỦA BUỔI LỄ NGÀY HÔM NAY. Tiếng của một người thanh niên trẻ vang lên. Và câu nói đó vừa dứt mọi người đã nhanh chóng tiến sâu vào bên trong.
‘’.............’’
XIN MỜI CHÚ RỄ
Hình ảnh của một chàng trai với khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lúc này anh lại lạnh lùng đến đáng sợ. Anh đang bước từng bước chân của mình lên khán đài để chuẩn bị thực hiện một nghi lễ rất quan trọng trong cuộc đời của mình.
Phía bên dưới lại rộ lên những lời bàn ra tiếng vào về vẻ đẹp của chàng trai này.
XIN MỜI CÔ DÂU
Và trên chiếc thảm màu đỏ bây giờ là hình ảnh của ông Đặng Dương đang nắm lấy tay con gái bước vào trong để có thể trao bàn tay của con gái mình cho một người khác với hy vọng rằng anh sẽ thay ông chăm sóc cho cô.
Tuy chỉ là lễ đính hôn nhưng họ lại tổ chức rất giống với phong tục kết hôn.
Đôi mắt Kelvin lại khắc khoải một nỗi bùn khó có thể diễn tả được.
Dịu Hiền hôm nay thật lộng lẫy với chiếc áo cưới màu trắng. Nhìn cô trông thật thanh tau và quyến rũ biết bao.
Cô thoáng nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh.
Ông Đặng Dương nhẹ nhàng trao tay con gái mình cho anh. đáp lại Kelvin đưa tay ra và đón lấy tay cô từ ông.
TRƯỚC KHI HAI NGƯỜI ĐẾN VỚI HÔN NHÂN XIN HAI NGƯỜI HÃY HỨA NHỮNG ĐÌU SAO.
-Cô dâu Đặng Dịu Hiền cô có................
Câu nói của vị đức chúa lại phải dừng lại khi nghe Dịu Hiền ra vẻ hành động đó.
Và tất cả vế sau của câu nói đó lị được vị sơ nuốt vào trong.
-Con xin hủy cuộc hôn nhân này. Dịu hiền quay xuống phía bên dưới. Cô như đang rất nghiêm túc.
-Ba, mẹ, hai bác, anh......con xin lỗi tất cả mọi người vì đã để mọi chuyện đi quá xa như vậy.
-Dịu Hiền con làm gì vậy. Mẹ của Dịu Hiền vội vàng lên tiếng khi nghe con mình nói những lời này.
Và bên dưới lại có những tiếng nói bàn luận sôi nổi về chuyện này lại vang lên.
Kelvin nhìn cô đầy vẻ khó hỉu. Đây chẳng phải là đìu mà cô mong muốn đấy ư? Thế nhưng tạo sao khi ước muốn đó gần đạt được rồi thì cô lại trở nên như vậy.
-Dịu Hiền. Kelvin khẽ gọi tên cô như muốn nhắc nhở với cô rằng cuộc hôn nhân này anh và cô đã phải đánh đổi rất nhìu nhưng tại sao khi đứng trước khán đài này cô lại như vậy.
Rốt cuộc thì câu chuyện hôn nhân của hai người là như thế nào đây.
-Hai đứa đó làm cái quái gì vậy. Gia Huy và mọi người ko khỏi thắc mắc.
-Mà Minh Thư đâu rồi. Thiên Bảo chợt nhận thấy sự thíu vắng của Minh Thư.
-Minh Thư nói là cô ấy đi vệ sinh như nãy giờ cũng lâu rồi. Nhã Kỳ nhớ lại lúc nãy.
Quay trở về nơi làm lễ của Dịu Hiền và Kelvin.....
-Hoàng Nam em xin lỗi anh, xin lỗi vì đã để mọi chuyên đi quá xa như vậy. cứ ngỡ rằng lúc em quay trở về chúng ta sẽ lại như xưa nhưng ai mà nói trước được đìu gì hả anh. lúc mất anh em đã rất bùn, vậy nên em tìm mọi cách để có được anh. nhưng khi đã có được anh rồi em chợt nhận ra rằng em chỉ có được thân xác của anh mà thôi, còn trái tim anh, suy nghĩ và những cảm xúc của anh đã thuộc về một người con gái khác. Em đã từng ước rằng sẽ được mặc áo cưới và cùng anh đi trên thánh đường. Và đến bây giờ thì ước nguyện của em rốt cuộc thì cũng đã hoàn thành được rồi, vậy nên đã đến lúc em phải buông tay thôi.
Lần này Dịu Hiền lại ko khóc mà cô còn mỉm cười nhìn Kelvin nhưng đôi mắt cô từ lúc nào lại có những giọt nước đọng lại rồi. giọng nói cũng bắt đầu khan đặc lại.
-Em...Kelvin thật sự cũng ko biết phải nói gì với cô vào thời đỉm này nữa. nước mắt anh thật sự đã rơi xuống rồi.
Hạnh động này của cô anh thật sự ko thể nghĩ đến.
Cô đã yêu anh rất nhìu cơ mà.
Cô đã phải đánh đổi rất nhìu để có được anh cơ mà.
Tại sao cô lại buông tay anh một cách dễ dàng như vậy.
Anh bước đến đôi môi ko nhấc nỗi lên một lời nào, khẽ ôm cô vào lòng trước sự chứng kiến của rất nhìu người và kèm theo đó là rất nhìu lời bàn luận sôi nổi và những hình ảnh của phóng viên nhà báo thay phiên nhau chụp.
Những ánh mắt đồng cảm lại chợt ùa đến trong Thiên Bảo, Gia Huy, Nhã Kim, Nhã Kỳ.
-Dịu Hiền, xin lỗi em. Kelvin thì thầm vào tai cô.
Vài giọt nước mắt của cô lại rơi xuống trên vai anh, nó như thấm qua vai anh và khiến cho anh lại có cảm giác gì đó lành lạnh nơi vai mình.
Đôi mắt bắt đầu cụp xuống, đôi tay buông thỏng ra ko còn một chút sức lực nào. cô dựa vào anh để tìm lại một chút cảm giác gì đó. có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô được anh ôm vào lòng như vậy.
Bên dưới cũng chỉ còn lại những ánh mắt chan chứa đầy sự nuối tiếc nhìn hai người.
-Dịu Hiền, em sao vậy. tỉnh lại đi.
Tiếng nói hốt hoảng của Kelvin chợt vang lên khi anh rời cô ra thì thấy người cô trở nên tái nhợt đi. Hơi lạnh từ người cô lại phảng phất trong anh.
Mọi người càng hốt hoảng hơn khi thấy hình ảnh Kelvin đang lo sợ vỗ vào má cô, miệng thì ko ngừng nói lớn.
-Dịu Hiền, em đừng làm anh sợ. Tỉnh lại đi.
Bố mẹ và những người thân khác nhanh chóng chạy lên khi thấy con gái mình như vậy.
-Tỉnh lại đi con.
.........................
‘’hú’’ ‘’hú’’
Tiếng còi cấp cứu nhanh chóng được vang lên......
/86
|