Dưới ánh chiều tà rực đỏ, Hân Hân bỗng đến gặp tôi.
“Cậu tìm tớ có việc gì vậy Hân Hân?” Tôi thắc mắc hỏi.
Cô ấy nhanh móc ra một xấp tiền, đặt lên bàn trước mặt tôi, nói:
“Tôi cho cậu mười triệu, cậu cầm lấy rồi mau biến khỏi đây đi! Cậu ở đây chỉ tổ gây thêm phiền phức cho mọi người thôi!”
Băng Nhi đang ngồi nghe nhạc bên cạnh tôi, thấy vậy liền tháo headphone ra, nhếch môi:
“Cậu vẫn nghĩ tiền còn giá trị trong hoàn cảnh này à?”
“Tôi nói chuyện với cô ta thì liên quan gì đến cậu?” Hân Hân đưa mắt nhìn Băng Nhi, nhíu mày.
“Cậu vẫn chưa biết cô ấy là cục nợ riêng của tôi sao?” Cô ấy nói rồi chợt quàng tay qua vai tôi, kéo tôi sát vào người mình.
Ơ.. Gì vậy? Gần… Gần quá! Tim tôi bỗng đập thình thịch trong khi mùi hương dịu dàng của Băng Nhi cứ thoang thoảng bên tai.
“Cậu… Tại sao cậu luôn hờ hững với tôi dù đã học chung từ rất lâu. Còn cô ta chỉ vừa đến đây đã nhanh được cậu chở che?” Hân Hân khó chịu ra mặt, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi.
Trên miệng Băng Nhi liền vẽ nên một nụ cười nhạt:
“Tôi nói rồi, vì cô ấy chính là cục nợ riêng của tôi. Còn cậu thì không.”
“Trần Băng Nhi, cậu…” Cô ấy cứng họng, mím chặt môi rồi giậm chân bỏ đi.
“Ơ, Hân Hân, tiền của cậu!” Tôi vội cầm lấy xấp tiền chạy theo, nhưng cô ấy đã nhanh chóng biến đi đâu mất.
Haiz, người gì đâu mà đi nhanh gớm… À mà, khi nãy ánh mắt cô ấy nhìn Băng Nhi rất lạ… Không lẽ… cô ấy thích Băng Nhi? Có khả năng lắm à nha. Tôi xoa cằm suy nghĩ…
Băng Nhi bỗng đến cạnh tôi, nhanh cầm lấy xấp tiền trong tay tôi và rồi… ném nó vào thùng rác trong một nốt nhạc.
“Huh? Cậu làm gì vậy?”
Thấy tôi khó hiểu, cô ấy chỉ nhún vai:
“Thế giới này không cần tiền.”
Trong lúc tôi đang bối rối thì Ánh Nguyệt đột nhiên bước tới trước mặt tôi, chìa tấm ảnh Băng Nhi ôm vai tôi trong khi cười gian cực kì gian:
“Hê hê, chụp được ảnh tình tứ của mấy đứa rồi nhé!”
“Gì… Gì chứ? Bọn em đâu có gì với nhau đâu! Chị mau xóa nó đi mà!” Tôi hốt hoảng, vội tìm cách giật chiếc điện thoại trong tay chị ấy.
“Mơ đi, lâu lắm rồi chị mới chụp được một bức ảnh hoàn hảo thế này, nhất là của đại hot girl Trần Băng Nhi nữa chứ! Sao lại xóa được?” Chị ấy nhét vội cái điện thoại vào túi váy xong xoay người bước đi, miệng còn ngân nga điệu của bài hát nào đó nữa.
Tôi thở dài nhìn theo bóng Ánh Nguyệt khuất dần, chán nản nhìn Băng Nhi:
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Sao là sao?” Cô ấy chớp mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên.
“Thì vụ ảnh đó!”
“Thì có sao đâu, chụp ảnh là quyền tự do của chị ấy mà, chị ấy muốn chụp bao nhiêu cũng được, chỉ cần chúng ta trong sạch.” Băng Nhi nói tỉnh rụi rồi khẽ ngửi mùi máu tanh vấy trên áo. “Tôi đi tắm đã, mùi máu của lũ zombie lúc nãy khiến tôi khó chịu quá!”
Ngay khi cô ấy xoay người định bước đi, tôi liền níu áo cô:
“Cho tớ đi với! Tắm một mình… Sợ ma lắm!”
Băng Nhi nhìn tôi đúng hai giây rồi cất giọng:
“Đi thôi.”
Tôi cười tươi rói, liền bám theo cô ấy vào trong khu phòng tắm.
Nhưng khi lướt qua thư viện, tôi bỗng bắt gặp hình bóng cô độc của Tịnh Y, cũng nhanh chóng nhận ra chỉ có mình chị ấy lạc lõng giữa không gian toàn sách là sách. Không hiểu sao nhưng mà… Tim tôi cũng loạn nhịp khi bắt gặp hình bóng cô đơn của Tịnh Y nữa, một nét đẹp rất riêng, rất cô đơn, nhưng ẩn trong đó là làn nước mùa thu phẳng lặng đến êm đềm. Tịnh Y… Sao chị lại có thể cô đơn đến vậy? Sự mất mát của chị quá lớn ư? Hay thực chất chị… không có cảm xúc?
*** Trong phòng tắm ***
“Băng Nhi nè!” Tôi vừa ngâm mình trong làn nước ấm vừa xoay sang nhìn Băng Nhi.
“Sao?”
“Nếu lúc nãy thầy hiệu phó không bật radio để phát bài hát đó và cậu chết chung với tớ, thì cậu có thấy hối hận không?”
“Dĩ nhiên là có rồi!” Cô ấy đáp gần như lập tức.
“Ừm…” Giọng tôi bất giác chùng xuống.
Băng Nhi nhìn tôi, rồi lại nhìn lên trần nhà:
“Cậu có thích thế giới bây giờ không?”
“Ý cậu là sao?”
Thấy tôi ngơ ngác, cô ấy liền nở nụ cười:
“Tôi rất thích thế giới bây giờ, với tôi nó chính là Thiên Đường. Nếu lúc nãy tôi chết cùng cậu thì chẳng phải sẽ không thể tận hưởng Thiên Đường này sao?”
“Thiên Đường?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Băng Nhi.
Thế giới thảm khốc này… Chính là Thiên Đường trong mắt Băng Nhi ư? Tôi thật chẳng hiểu nổi cô ấy nghĩ gì.
“Đúng vậy, tôi ghét phải học bài và làm bài tập, cả thi cử nữa, những thứ đó thật là phiền toái! Nhưng bây giờ thì không phải làm những việc vô bổ đó nữa, lại còn có thể tự do giết thứ - từng - là - người, với tôi cuộc sống này chính là Thiên Đường.” Khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên, vừa giống như cười... lại vừa như không cười...
“À.. Ừm.. Suy nghĩ của cậu thú vị thật.” Tôi nói trong khi nhớ lại hình ảnh cái miệng đầy máu, da thịt bị hoại tử gần hết của lũ zombie.
“Cậu sợ lũ zombie ngoài kia à?” Băng Nhi đưa mắt nhìn tôi.
Tôi không đáp mà chỉ khẽ gật.
Cô ấy nhếch môi:
“Zombie không đáng sợ bằng con người đâu, vì bọn chúng không có cảm xúc nên cũng không biết tham lam, dối trá và phản bội là gì cả.”
“Cậu từng bị phản bội trong quá khứ?”
Nghe tôi hỏi, Băng Nhi bỗng lặng người đi, mái tóc khẽ che đi biểu cảm nơi gương mặt trắng hồng. Rồi cô ấy chợt đứng dậy, bước ra khỏi thùng, lấy khăn quấn quanh người rồi nói trong khi xoay lưng về phía tôi:
“Tôi tắm xong rồi, cậu cũng nhanh lên đi.”
Nói rồi cô ấy lặng bước vào phòng thay đồ.
Hình như… Tôi hỏi không đúng câu rồi thì phải…
Nghĩ đoạn, tôi liền đứng dậy bước vào phòng thay đồ cạnh phòng của cô ấy, nhanh lau khô người rồi mặc quần áo vào. Xem ra cả Băng Nhi lẫn Tịnh Y đều có một điểm chung, đó là vô cảm trước cả thế giới. Hai con người này cứ khiến tôi phải đau đầu suy ngẫm mới chịu hay sao ấy!
Khi đã yên vị trong chăn ấm nệm êm, tôi liền đưa mắt nhìn xung quanh. Couple An An này đúng là dính nhau như sên mà! Cả ngủ cũng nằm sát bên nhau, vai kề vai môi kề… à nhầm tay kề tay nữa, có cần thân mật vậy không chứ?
Tôi nghĩ thầm rồi lại lia mắt sang Ánh Nguyệt, liền bắt gặp chị ấy đang lướt lướt điện thoại, xem lại những tấm ảnh độc đáo mình đã chụp được trong ngày, vừa xem chị ấy còn vừa cười tủm tỉm nữa. Và dĩ nhiên có cả tấm Băng Nhi ôm vai tôi… Cái chị này thật là… Mê chụp ảnh gì mà mê thế không biết, tôi còn thấy loáng thoáng chị ấy chụp cả con kiến nữa kìa!
Nhưng chỉ trong một giây thôi, tôi thấy chị ấy lướt qua ảnh của Tịnh Y. Tịnh Y ở ngoài đã lạnh lùng, vào ảnh còn lại lùng hơn, mái tóc nghiêng nghiêng hờ hững tung bay như tôn lên sắc đẹp hơn người của chị ấy, đôi môi đỏ tươi như thể đóng băng giữa không gian lạnh giá vậy, không hề có lấy một nét ấm áp nào cả, còn đôi mắt chị ấy thì dán chặt vào cuốn sách, sâu thẳm đến trống rỗng. Ánh Nguyệt… Chụp cả ảnh Tịnh Y sao? Tình hình là đến giờ tôi mới ngộ ra, chị ấy là con người có thể chụp bất cứ thứ gì trên đời! Hừm.. Xem ra sau này tôi phải cẩn thận với chị ấy hơn mới được!
Nghĩ đến Tịnh Y, tôi vô thức nhìn sang chỗ ngủ của chị ấy… Trống không! Giờ tối rồi, chị ấy còn đi đâu vậy nhỉ? Không phải vẫn ở thư viện chứ? Thật là…
Nghĩ đoạn, tôi lại đưa mắt nhìn sang Băng Nhi nằm cách mình một mét, cô ấy đang đeo headphone trong khi nhắm mắt ngủ một cách yên bình. Đôi mày thanh tú nằm yên vị trên gương mặt trắng hồng, nhẹ nhàng dãn ra tỏ vẻ vô cùng dễ chịu trước điệu nhạc mê say, bên dưới nó là chiếc mũi cao trơn nhẵn không vương chút bụi trần đẹp đẽ, làn môi hồng tự nhiên đó cứ chốc chốc lại khẽ cong lên ra vẻ vô cùng êm đềm, khiến cho ai cũng muốn được một lần sờ vào hay khẽ hôn lên nó, nối dài từ chiếc cằm thon gọn đến bờ vai trắng mịn là cái cổ trắng nõn mịn màng… Nếu tôi là ma cà rồng, nhất định tôi sẽ ôm ghì lấy cô ấy mà cắn thật mạnh vào cái cổ đáng yêu đó, thoải mái rút cạn dòng máu đỏ tươi nóng ran chảy trong nó… Băng Nhi, cô ấy đúng là tuyệt tác của tự nhiên mà!
Tôi đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp êm dịu đó thì bỗng…
VÙ
Một trận gió lạnh thổi ngang qua khiến tôi rùng mình. Aiz, ai đó lại quên đóng cửa kính ở hành lang rồi, gió đêm đúng là lạnh điếng người mà!
Tôi định đứng dậy ra ngoài đóng cửa lại, chợt phòng bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt quỷ dị của cánh cửa lung lay trước gió. Cái quái gì vậy trời? Nhóm của Hân Hân sao lại không chịu khép kín cửa chứ?
Hic, sao tự nhiên tôi thấy ớn lạnh quá vậy nè! Mặt tôi bây giờ đã nhăn nhúm chẳng khác gì trái khổ qua héo rồi!
Ba má ơi con sợ ma mà! Sao lại hù con bằng cái chuỗi âm thanh rùng rợn thế này cơ chứ? Ban sáng con bị thầy… Thầy gì đó hù chưa đủ nữa sao?
Hôm nay là cái ngày gì vậy trời?
Tôi chợt nhớ cái ngày trên điện thoại của chị Ánh Nguyệt. Hôm nay là… Là… Là… Là thứ sáu ngày mười ba!
Ôi mẹ ơi... Có cần đúng ngày vậy không chứ?
Cái tiếng kẽo kẹt kinh dị như vọng về từ cõi chết đó cùng từng đợt gió lạnh liên tục thổi vào khiến mặt tôi tái mét, liền vô thức nhích sát về phía Băng Nhi, rồi chui hẳn vào trong chăn của cô ấy luôn.
Băng Nhi vì bị kinh động mà mở mắt nhìn tôi chằm chằm, tháo cả headphone ra:
“Cậu lại làm trò gì nữa vậy?”
“Tớ… Tớ sợ ma…” Tôi mếu máo, dùng ánh mắt cừu non long lanh lóng lánh ươn ướt dễ thương vô đối nhìn cô ấy.
“Cậu… Sao hôm nay lại sợ ma?” Băng Nhi vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Hic… Vì phòng của nhóm Hân Hân… Khép cửa không kĩ, tiếng kẽo kẹt của cửa vang lên nghe.. sợ quá!” Tôi vẫn mếu máo.
Cô ấy phì cười: “Tưởng gì, tôi sẽ qua nhắc nhở họ.”
Nói rồi Băng Nhi ngồi bật dậy định bỏ đi, nhưng tôi lại níu áo cô ấy:
“Đừng đi mà…”
Cô ấy nhìn tôi đúng ba giây rồi lại thở dài:
“Thế giờ cậu muốn sao?”
“Hôm nay… Cậu cho tớ ngủ chung đi, nhất định tớ sẽ không động vào người cậu đâu, hứa luôn á!”
“... Được thôi, nhớ không được đụng vào người tôi đấy!” Băng Nhi nằm xuống trở lại, đeo headphone rồi khép mi ngủ ngay lập tức, không đợi tôi trả lời luôn.
Băng Nhi à, cậu lúc nào cũng tốt với tớ nhất! Tôi cười tủm tỉm rồi cũng nhắm mắt ngủ theo, có Băng Nhi bên cạnh, tôi thấy an tâm hơn nhiều.
Và thế là tối hôm đó tôi được ngủ với đại hot girl Trần Băng Nhi, nhưng cái lời hứa trước khi ngủ đã được tôi thả trôi theo cơn gió ngoài kia, để gió cuốn nó về nơi xa lắm. Bởi chỉ mới nằm được khoảng ba mươi phút, tôi đã ôm ghì lấy cô ấy mà ngủ say. Đêm đó, có một con nhỏ ôm cứng lấy người ta mà ngủ, khiến người ta muốn đẩy cũng không tài nào đẩy ra được. -.-
“Cậu tìm tớ có việc gì vậy Hân Hân?” Tôi thắc mắc hỏi.
Cô ấy nhanh móc ra một xấp tiền, đặt lên bàn trước mặt tôi, nói:
“Tôi cho cậu mười triệu, cậu cầm lấy rồi mau biến khỏi đây đi! Cậu ở đây chỉ tổ gây thêm phiền phức cho mọi người thôi!”
Băng Nhi đang ngồi nghe nhạc bên cạnh tôi, thấy vậy liền tháo headphone ra, nhếch môi:
“Cậu vẫn nghĩ tiền còn giá trị trong hoàn cảnh này à?”
“Tôi nói chuyện với cô ta thì liên quan gì đến cậu?” Hân Hân đưa mắt nhìn Băng Nhi, nhíu mày.
“Cậu vẫn chưa biết cô ấy là cục nợ riêng của tôi sao?” Cô ấy nói rồi chợt quàng tay qua vai tôi, kéo tôi sát vào người mình.
Ơ.. Gì vậy? Gần… Gần quá! Tim tôi bỗng đập thình thịch trong khi mùi hương dịu dàng của Băng Nhi cứ thoang thoảng bên tai.
“Cậu… Tại sao cậu luôn hờ hững với tôi dù đã học chung từ rất lâu. Còn cô ta chỉ vừa đến đây đã nhanh được cậu chở che?” Hân Hân khó chịu ra mặt, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi.
Trên miệng Băng Nhi liền vẽ nên một nụ cười nhạt:
“Tôi nói rồi, vì cô ấy chính là cục nợ riêng của tôi. Còn cậu thì không.”
“Trần Băng Nhi, cậu…” Cô ấy cứng họng, mím chặt môi rồi giậm chân bỏ đi.
“Ơ, Hân Hân, tiền của cậu!” Tôi vội cầm lấy xấp tiền chạy theo, nhưng cô ấy đã nhanh chóng biến đi đâu mất.
Haiz, người gì đâu mà đi nhanh gớm… À mà, khi nãy ánh mắt cô ấy nhìn Băng Nhi rất lạ… Không lẽ… cô ấy thích Băng Nhi? Có khả năng lắm à nha. Tôi xoa cằm suy nghĩ…
Băng Nhi bỗng đến cạnh tôi, nhanh cầm lấy xấp tiền trong tay tôi và rồi… ném nó vào thùng rác trong một nốt nhạc.
“Huh? Cậu làm gì vậy?”
Thấy tôi khó hiểu, cô ấy chỉ nhún vai:
“Thế giới này không cần tiền.”
Trong lúc tôi đang bối rối thì Ánh Nguyệt đột nhiên bước tới trước mặt tôi, chìa tấm ảnh Băng Nhi ôm vai tôi trong khi cười gian cực kì gian:
“Hê hê, chụp được ảnh tình tứ của mấy đứa rồi nhé!”
“Gì… Gì chứ? Bọn em đâu có gì với nhau đâu! Chị mau xóa nó đi mà!” Tôi hốt hoảng, vội tìm cách giật chiếc điện thoại trong tay chị ấy.
“Mơ đi, lâu lắm rồi chị mới chụp được một bức ảnh hoàn hảo thế này, nhất là của đại hot girl Trần Băng Nhi nữa chứ! Sao lại xóa được?” Chị ấy nhét vội cái điện thoại vào túi váy xong xoay người bước đi, miệng còn ngân nga điệu của bài hát nào đó nữa.
Tôi thở dài nhìn theo bóng Ánh Nguyệt khuất dần, chán nản nhìn Băng Nhi:
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Sao là sao?” Cô ấy chớp mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên.
“Thì vụ ảnh đó!”
“Thì có sao đâu, chụp ảnh là quyền tự do của chị ấy mà, chị ấy muốn chụp bao nhiêu cũng được, chỉ cần chúng ta trong sạch.” Băng Nhi nói tỉnh rụi rồi khẽ ngửi mùi máu tanh vấy trên áo. “Tôi đi tắm đã, mùi máu của lũ zombie lúc nãy khiến tôi khó chịu quá!”
Ngay khi cô ấy xoay người định bước đi, tôi liền níu áo cô:
“Cho tớ đi với! Tắm một mình… Sợ ma lắm!”
Băng Nhi nhìn tôi đúng hai giây rồi cất giọng:
“Đi thôi.”
Tôi cười tươi rói, liền bám theo cô ấy vào trong khu phòng tắm.
Nhưng khi lướt qua thư viện, tôi bỗng bắt gặp hình bóng cô độc của Tịnh Y, cũng nhanh chóng nhận ra chỉ có mình chị ấy lạc lõng giữa không gian toàn sách là sách. Không hiểu sao nhưng mà… Tim tôi cũng loạn nhịp khi bắt gặp hình bóng cô đơn của Tịnh Y nữa, một nét đẹp rất riêng, rất cô đơn, nhưng ẩn trong đó là làn nước mùa thu phẳng lặng đến êm đềm. Tịnh Y… Sao chị lại có thể cô đơn đến vậy? Sự mất mát của chị quá lớn ư? Hay thực chất chị… không có cảm xúc?
*** Trong phòng tắm ***
“Băng Nhi nè!” Tôi vừa ngâm mình trong làn nước ấm vừa xoay sang nhìn Băng Nhi.
“Sao?”
“Nếu lúc nãy thầy hiệu phó không bật radio để phát bài hát đó và cậu chết chung với tớ, thì cậu có thấy hối hận không?”
“Dĩ nhiên là có rồi!” Cô ấy đáp gần như lập tức.
“Ừm…” Giọng tôi bất giác chùng xuống.
Băng Nhi nhìn tôi, rồi lại nhìn lên trần nhà:
“Cậu có thích thế giới bây giờ không?”
“Ý cậu là sao?”
Thấy tôi ngơ ngác, cô ấy liền nở nụ cười:
“Tôi rất thích thế giới bây giờ, với tôi nó chính là Thiên Đường. Nếu lúc nãy tôi chết cùng cậu thì chẳng phải sẽ không thể tận hưởng Thiên Đường này sao?”
“Thiên Đường?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Băng Nhi.
Thế giới thảm khốc này… Chính là Thiên Đường trong mắt Băng Nhi ư? Tôi thật chẳng hiểu nổi cô ấy nghĩ gì.
“Đúng vậy, tôi ghét phải học bài và làm bài tập, cả thi cử nữa, những thứ đó thật là phiền toái! Nhưng bây giờ thì không phải làm những việc vô bổ đó nữa, lại còn có thể tự do giết thứ - từng - là - người, với tôi cuộc sống này chính là Thiên Đường.” Khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên, vừa giống như cười... lại vừa như không cười...
“À.. Ừm.. Suy nghĩ của cậu thú vị thật.” Tôi nói trong khi nhớ lại hình ảnh cái miệng đầy máu, da thịt bị hoại tử gần hết của lũ zombie.
“Cậu sợ lũ zombie ngoài kia à?” Băng Nhi đưa mắt nhìn tôi.
Tôi không đáp mà chỉ khẽ gật.
Cô ấy nhếch môi:
“Zombie không đáng sợ bằng con người đâu, vì bọn chúng không có cảm xúc nên cũng không biết tham lam, dối trá và phản bội là gì cả.”
“Cậu từng bị phản bội trong quá khứ?”
Nghe tôi hỏi, Băng Nhi bỗng lặng người đi, mái tóc khẽ che đi biểu cảm nơi gương mặt trắng hồng. Rồi cô ấy chợt đứng dậy, bước ra khỏi thùng, lấy khăn quấn quanh người rồi nói trong khi xoay lưng về phía tôi:
“Tôi tắm xong rồi, cậu cũng nhanh lên đi.”
Nói rồi cô ấy lặng bước vào phòng thay đồ.
Hình như… Tôi hỏi không đúng câu rồi thì phải…
Nghĩ đoạn, tôi liền đứng dậy bước vào phòng thay đồ cạnh phòng của cô ấy, nhanh lau khô người rồi mặc quần áo vào. Xem ra cả Băng Nhi lẫn Tịnh Y đều có một điểm chung, đó là vô cảm trước cả thế giới. Hai con người này cứ khiến tôi phải đau đầu suy ngẫm mới chịu hay sao ấy!
Khi đã yên vị trong chăn ấm nệm êm, tôi liền đưa mắt nhìn xung quanh. Couple An An này đúng là dính nhau như sên mà! Cả ngủ cũng nằm sát bên nhau, vai kề vai môi kề… à nhầm tay kề tay nữa, có cần thân mật vậy không chứ?
Tôi nghĩ thầm rồi lại lia mắt sang Ánh Nguyệt, liền bắt gặp chị ấy đang lướt lướt điện thoại, xem lại những tấm ảnh độc đáo mình đã chụp được trong ngày, vừa xem chị ấy còn vừa cười tủm tỉm nữa. Và dĩ nhiên có cả tấm Băng Nhi ôm vai tôi… Cái chị này thật là… Mê chụp ảnh gì mà mê thế không biết, tôi còn thấy loáng thoáng chị ấy chụp cả con kiến nữa kìa!
Nhưng chỉ trong một giây thôi, tôi thấy chị ấy lướt qua ảnh của Tịnh Y. Tịnh Y ở ngoài đã lạnh lùng, vào ảnh còn lại lùng hơn, mái tóc nghiêng nghiêng hờ hững tung bay như tôn lên sắc đẹp hơn người của chị ấy, đôi môi đỏ tươi như thể đóng băng giữa không gian lạnh giá vậy, không hề có lấy một nét ấm áp nào cả, còn đôi mắt chị ấy thì dán chặt vào cuốn sách, sâu thẳm đến trống rỗng. Ánh Nguyệt… Chụp cả ảnh Tịnh Y sao? Tình hình là đến giờ tôi mới ngộ ra, chị ấy là con người có thể chụp bất cứ thứ gì trên đời! Hừm.. Xem ra sau này tôi phải cẩn thận với chị ấy hơn mới được!
Nghĩ đến Tịnh Y, tôi vô thức nhìn sang chỗ ngủ của chị ấy… Trống không! Giờ tối rồi, chị ấy còn đi đâu vậy nhỉ? Không phải vẫn ở thư viện chứ? Thật là…
Nghĩ đoạn, tôi lại đưa mắt nhìn sang Băng Nhi nằm cách mình một mét, cô ấy đang đeo headphone trong khi nhắm mắt ngủ một cách yên bình. Đôi mày thanh tú nằm yên vị trên gương mặt trắng hồng, nhẹ nhàng dãn ra tỏ vẻ vô cùng dễ chịu trước điệu nhạc mê say, bên dưới nó là chiếc mũi cao trơn nhẵn không vương chút bụi trần đẹp đẽ, làn môi hồng tự nhiên đó cứ chốc chốc lại khẽ cong lên ra vẻ vô cùng êm đềm, khiến cho ai cũng muốn được một lần sờ vào hay khẽ hôn lên nó, nối dài từ chiếc cằm thon gọn đến bờ vai trắng mịn là cái cổ trắng nõn mịn màng… Nếu tôi là ma cà rồng, nhất định tôi sẽ ôm ghì lấy cô ấy mà cắn thật mạnh vào cái cổ đáng yêu đó, thoải mái rút cạn dòng máu đỏ tươi nóng ran chảy trong nó… Băng Nhi, cô ấy đúng là tuyệt tác của tự nhiên mà!
Tôi đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp êm dịu đó thì bỗng…
VÙ
Một trận gió lạnh thổi ngang qua khiến tôi rùng mình. Aiz, ai đó lại quên đóng cửa kính ở hành lang rồi, gió đêm đúng là lạnh điếng người mà!
Tôi định đứng dậy ra ngoài đóng cửa lại, chợt phòng bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt quỷ dị của cánh cửa lung lay trước gió. Cái quái gì vậy trời? Nhóm của Hân Hân sao lại không chịu khép kín cửa chứ?
Hic, sao tự nhiên tôi thấy ớn lạnh quá vậy nè! Mặt tôi bây giờ đã nhăn nhúm chẳng khác gì trái khổ qua héo rồi!
Ba má ơi con sợ ma mà! Sao lại hù con bằng cái chuỗi âm thanh rùng rợn thế này cơ chứ? Ban sáng con bị thầy… Thầy gì đó hù chưa đủ nữa sao?
Hôm nay là cái ngày gì vậy trời?
Tôi chợt nhớ cái ngày trên điện thoại của chị Ánh Nguyệt. Hôm nay là… Là… Là… Là thứ sáu ngày mười ba!
Ôi mẹ ơi... Có cần đúng ngày vậy không chứ?
Cái tiếng kẽo kẹt kinh dị như vọng về từ cõi chết đó cùng từng đợt gió lạnh liên tục thổi vào khiến mặt tôi tái mét, liền vô thức nhích sát về phía Băng Nhi, rồi chui hẳn vào trong chăn của cô ấy luôn.
Băng Nhi vì bị kinh động mà mở mắt nhìn tôi chằm chằm, tháo cả headphone ra:
“Cậu lại làm trò gì nữa vậy?”
“Tớ… Tớ sợ ma…” Tôi mếu máo, dùng ánh mắt cừu non long lanh lóng lánh ươn ướt dễ thương vô đối nhìn cô ấy.
“Cậu… Sao hôm nay lại sợ ma?” Băng Nhi vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Hic… Vì phòng của nhóm Hân Hân… Khép cửa không kĩ, tiếng kẽo kẹt của cửa vang lên nghe.. sợ quá!” Tôi vẫn mếu máo.
Cô ấy phì cười: “Tưởng gì, tôi sẽ qua nhắc nhở họ.”
Nói rồi Băng Nhi ngồi bật dậy định bỏ đi, nhưng tôi lại níu áo cô ấy:
“Đừng đi mà…”
Cô ấy nhìn tôi đúng ba giây rồi lại thở dài:
“Thế giờ cậu muốn sao?”
“Hôm nay… Cậu cho tớ ngủ chung đi, nhất định tớ sẽ không động vào người cậu đâu, hứa luôn á!”
“... Được thôi, nhớ không được đụng vào người tôi đấy!” Băng Nhi nằm xuống trở lại, đeo headphone rồi khép mi ngủ ngay lập tức, không đợi tôi trả lời luôn.
Băng Nhi à, cậu lúc nào cũng tốt với tớ nhất! Tôi cười tủm tỉm rồi cũng nhắm mắt ngủ theo, có Băng Nhi bên cạnh, tôi thấy an tâm hơn nhiều.
Và thế là tối hôm đó tôi được ngủ với đại hot girl Trần Băng Nhi, nhưng cái lời hứa trước khi ngủ đã được tôi thả trôi theo cơn gió ngoài kia, để gió cuốn nó về nơi xa lắm. Bởi chỉ mới nằm được khoảng ba mươi phút, tôi đã ôm ghì lấy cô ấy mà ngủ say. Đêm đó, có một con nhỏ ôm cứng lấy người ta mà ngủ, khiến người ta muốn đẩy cũng không tài nào đẩy ra được. -.-
/47
|