Không biết đã qua bao lâu, trong sơn động băng lãnh, chỉ còn lại khoảng lặng yên tĩnh.
Vương giả tóc dài đỏ như máu, cứ như vậy, an tĩnh quỳ trên mặt đất, trong lòng vững vàng ôm lấy, một cỗ thi thể đã lạnh cứng, tựa như một pho tượng, phảng phất như sẽ si ngốc quỳ như vậy suốt một nghìn năm.
Chờ đợi hơn một nghìn năm…
Mà khi Phỉ tỉnh lại, theo vết tích huyết lệ tìm đến được sơn động, thì đã thấy một cảnh tượng như vậy.
Khiến hắn nhất thời, chỉ có thể ngây người ra đứng ở trước cửa động, tựa hồ như cảnh tượng kia đang nằm ở một thế giới xa xôi khác, chỉ cần hắn bước vào, nhất định sẽ phải tiếp nhận sự thật của thế giới đó.
Tuy rằng, trước đó khi chứng kiến một trời giăng kín huyết lệ, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dự liệu đến trường hợp tồi tệ nhất khi gặp lại nam nhân, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy nam nhân đã thực sự chết, lại khiến trái tim hắn trong nháy mắt như bị ai đó hung hăng siết lấy, vô pháp thừa thụ.
Hắn đã tìm kiếm trong nhiều ngày, dùng hết mọi biện pháp, kết quả là, sự tình vẫn đi đến kết cục mà bản thân không thể cứu vãn được nữa. Trái tim, cảm giác như trống rỗng. Bởi vì trống rỗng, nên cũng không cảm thấy đau.
Thế nhưng hắn biết, nơi trống rỗng kia, không bao giờ… Có thể lấp đầy được nữa.
Một lúc lâu sau, Phỉ an tĩnh dị thường thong thả mà tiêu sái đi dến trước mặt bọn họ, không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn hai người, bộ dạng cũng coi như lãnh tĩnh, chỉ là ngón tay có chút run run.
Hắn cẩn thận, tựa hồ như muốn đem cả hai từ trên xuống dưới đều nhìn thông suốt quán triệt, thế nhưng song nhãn băng lam sắc khi dời xuống miệng vết thương do Vong Dạ đâm xuyên qua trước ngực Ngạo Triết Thiên thì trong nháy mắt lại biến thành một mảnh hồng sắc.
Một loại hồng sắc âm lãnh, tràn ngập sát khí.
Mà Phỉ lúc này, so với bất luận khi nào, đều lãnh tĩnh hơn hết thảy.
Sau đó, hắn làm một việc, một việc mà đến chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
Hắn, lợi dụng tòa băng sơn ẩn chứa nguồn năng lượng thật lớn này, dùng hàn thiết trói buộc lại Vong Dạ lúc này đã không còn chút thần trí nào, vững vàng đem nhốt lại bên trong.
Khiến hắn mất đi tự do cùng tôn nghiêm, không chừa lại bất luận một đường phản kháng nào, mặc hắn xâm chiếm.
Tuy rằng Vong Dạ vì tiêu hao triệt để ma lực cùng với thần trí vỡ nát mà biến thành một người so với phế vật cũng không khá hơn là mấy, nhưng dù sao cũng không phải hoàn toàn là không có giá trị lợi dụng, dù sao năng lượng của người kia cũng là nguồn năng lượng căn nguyên, trước sau vẫn không ai có thể sánh được.
Mà hắn, chỉ cần đem Câu Hồn Thạch để vào bên trong cơ thể Vong Dạ, là có thể tự nhiên hấp thụ lấy ma lực theo bản năng mà từ từ sống lại của người kia.
Khi đó, năng lượng căn nguyên của đối phương, tự nhiên sẽ trở thành của hắn.
Mà Ngạo Triết Thiên, hay chính là thi thể của Uế, Phỉ dùng thánh hỏa thiêu thành tro tàn tại chỗ.
Hôm đấy, giữa đất trời mênh mang một mảnh xám trắng, quân vương của Bạch Đế quốc, cứ vậy lạnh lùng nhìn thi thể vì máu tươi mà làm nổi bật lên màu da tái nhợt nhưng lại không có dù chỉ một chút nhếch nhác, hắn triệu lên một ngọn thánh hỏa hừng hực, biến thành một khối kim sắc hỏa diễm sáng rực rỡ, rồi lại từng chút lại từng chút tiêu thất trước mắt hắn.
Thậm chí, ngay cả y vật của nam nhân cùng với những món đồ hắn đã từng dùng qua, tất cả đều theo gió tiêu thất.
Triệt để đến mức, giống như đem dấu vết chứng minh nam nhân đã từng tồn tại, hoàn toàn xóa bỏ.
Hắn thậm chí còn nghĩ, kỳ thực, nam nhân chết như vậy so ra còn tốt hơn.
Chết rồi…
Hắn có thể trở lại là chính bản thân mình, không cần vì nam nhân mà để nôn nóng bất an chi phối mình, thậm chí là đánh mất cả lý trí, cũng không phải tận hết mọi khả năng để thay đổi số mệnh của bọn họ, lại càng không phải mọi lúc mọi nơi vì lo lắng cho an nguy của người kia mà rối loạn trận thế. Hắn đã không cần vì nam nhân mà làm gì nữa.
Mà nam nhân, cũng sẽ không còn trở thành nhược điểm của hắn nữa.
Phỉ xác thực đã nghĩ như vậy. Sau khi xử lý thỏa đáng cho Vong Dạ cùng Ngạo Triết Thiên, hắn vẫn sinh hoạt bình thường như cũ.
Mỗi ngày, sáng sớm hắn đến thánh điện trầm tư mặc tưởng, sau đó đến trung tâm đại điện xử lý một chút các vấn đề trong đế quốc.
Buổi chiều thì tiếp đãi cơm trưa với các vị sứ giả hoặc khách quý đặc biệt.
Buổi tối thì có phần hứng thú hơn, hắn có thể tham gia vào các buổi tiệc, trò chuyện vui vẻ cùng với mấy danh mỹ nữ, nếu mà vừa mắt, thì hắn sẽ chọn để tiêu khiển hương diễm lúc nửa đêm.
Mấy ngày nay, hắn ngay cả một lần cũng không nhớ tới nam nhân.
Mỗi ngày đều theo quy luật nhàn nhã như vậy mà sống.
Cho đến một buổi tối nọ, hắn mơ thấy nam nhân… Chân thực không gì sánh được…
Nam nhân mà hắn cho rằng mình đã có thể quên đi, cứ như vậy đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, dùng song nhãn hắc bảo thạch thâm thúy nhìn hắn, cười đạm mạc, trong mắt còn in ngược lại hình dáng của hắn.
Tựa như khi đó, trước khi nam nhân bị hắn lợi dụng, bởi vì cảm kích hắn mà để lộ ra tiếu ý thuần chất.
Môt cảm giác rất chân thực, phảng phất như hắn chỉ cần một lần nữa vươn tay ra, là có thể chạm được đến mái tóc đen dài nhu thuận, là có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của người kia.
Khiến hắn… Chua xót đến đau đớn.
Hắn biết rõ kia chỉ là một giấc mộng, nhưng chính mình vẫn vô thức muốn vươn tay ra tha thiết kéo nam nhân lại, không bao giờ buông ra nữa.
Thế nhưng ngay khi tay hắn sắp chạm được đến nam nhân, cảnh tượng rõ ràng chân thật là vậy, nhưng trong chớp mắt lại tựa như sưong khói mông lung, tiêu thất hoàn toàn…
Thế giới đột ngột tối sầm lại.
Mà hắn cũng mặt mũi tái nhợt bật tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện ra, trái tim bất tri bất giác, đã sớm bị một loại đau đớn tận cùng ăn mòn, chiếm cứ thật sâu…
Những ký ức về nam nhân một lần lại tiếp một lần trùng kích hắn…
Khiến hắn đau, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng nặng nề…
Vô hình trung, mờ mịt muốn tìm thứ gì đó của nam nhân, cho dù chỉ là một kiện y phục cũng tốt, chỉ cần là thứ hắn có thể nắm được trong tay, hắn cảm thấy như vậy đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Nhưng đợi đến khi hắn trở mình tìm hết toàn bộ căn phòng xong, mới nhớ ra, những thứ thuộc về nam nhân. tất cả đều đã bị hắn hủy…
Toàn bộ đều đã hủy…
Trong chớp mắt…
Một loại xúc cảm cô đơn trước giờ chưa từng có, tựa như sương mù đen dày đặc bủa vây lấy hắn, khiến ánh mắt hắn từng chút một dần trở nên xám ngắt ảm đạm, cũng không thể bình tĩnh được nữa…
Những ngày sau đó, vị đế vương của Bạch Đế quốc, không hiểu được chính bản thân mình làm thế nào để có thể tiếp tục sống.
Một lần lại một lần, hắn đều bị những ký ức rõ ràng là đã cố gắng quên đi, nhưng vẫn như cũ khắc vào thật sâu trong trái tim khiến hắn đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Vào thời gian đầu, hắn thậm chí còn rơi lệ khi tỉnh lại.Những ngày như vậy, kéo dài suốt hai năm. Nhưng hắn biết, thời gian là liều thuốc có thể chữa khỏi mọi đau đớn.
Vậy nên, hắn kiên trì, sau đó, hắn xác thực cũng có thể bình tĩnh trở lại đi vào giấc ngủ, số lần mơ thấy nam nhân cũng dần ít đi.
Hắn cho rằng mình cứ như vậy là được rồi.
Cho đến cuối cùng, hắn phát hiện, hắn đã sai.
Hắn cảm thấy chính mình không thể chịu đựng được nữa những xúc cảm bộn bề này, cũng không có bất luận cái gì có thể kích thích tâm tình hắn. Hắn tựa như một cái xác không hồn, mỗi ngày tiếp mỗi ngày nhìn vào cái thế giới chỉ còn lại một màu xám ngắt, sống trong hỗn hỗn độn độn.
Hắn thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi như cũ, thế nhưng, hắn biết rõ, suy cho cùng thì cũng sẽ già đi.
Vừa nghĩ đến những năm sau, rất rất nhiều năm sau, hắn đều phải trải qua những ngày như vậy.
Hắn liền cảm thấy chán nản vô cùng.
Vì vậy, bạch phát đế vương chọn một hình thức luân hồi khác.
Hắn đi tới Quang Minh điện, đem sinh mệnh hiện tại của mình kết liễu, mà linh hồn thì đưa tới tẩy lễ của Quang Minh thần.
Thẳng đến hắn một ngày nào đó, lần thứ hai sinh ra trên thế giới này.
Chỉ là hắn lúc đó, sẽ quên mất một chút sự tình, bản thân cũng không nhớ kỹ điều gì đó.
******
Cùng lúc đó, tại Minh giới, những Minh chiến sĩ dưới quyền Vong Dạ vì biết vương của mình bị bắt nhốt, sĩ khí đại diệt.
Hơn nữa, những Minh Hồn Sử thụ thương vì cứu vương của bọn họ mà bị quân vương của Bạch Đế quốc bắt giết, toàn bộ đế quốc rốt cuộc không chống chọi lại được những đợt tấn công liên tiếp của địch nhân, một trận đại bại.
Cuối cùng, cả thành bị tàn sát đến máu chảy thành sông.
Chỉ còn lại một vài Minh chiến sĩ cao cấp chọn ngủ say, chờ đến khi vương của bọn họ quay trở về.
Mà trong đó có hai Minh Hồn Sử vì bị thương nặng mà mất đi tuyệt đại bộ phận năng lực, không còn cách nào khác ngoài ẩn náu trong thân thể của nhân loại, im lặng chờ đợi thời cơ vương của bọn họ tỉnh trở lại.
Thẳng đến khi rất nhiều năm sau, bọn họ ở Bạch Đế quốc gặp lại một người, nhân loại nam tử đã từng khiến vương của bọn họ trở nên điên cuồng.
Sau đó, bọn họ cùng quỳ xuống mặt đất, cung kính gọi đối phương một tiếng: “Ngô hậu.”
Bởi vì, nam nhân kia xuất hiện, đồng nghĩa với việc vương của bọn họ sẽ thực sự tỉnh lại.
Về phần Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp, hắn vốn là dựa vào Tinh Linh thụ mà sống, khi mà gốc cây thuần khiết liên thông với đại thiên nhiên này còn chưa bị triệt để hư hoại, thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng sống được.
Thế nhưng, toàn bộ Tinh Linh quốc lại bị mấy người Vong Dạ đưa tới một không gian cô lập thuần sắc xám.
Vậy nên, Tinh Linh thụ mất đi thiên nhiên bồi dưỡng, cũng bắt đầu trở nên khô héo.
Mà như vậy, Tinh Linh Hoàng cũng sẽ chết theo.
Trừ phi một ngày nào đó, có một người khác mở ra được con đường không gian nối thông với thế giới hiện thực, bằng không, Tinh Linh thụ sẽ vĩnh viến héo tàn.
Khi đối mặt với cái chết như vậy, hay nên nói là ở ngay trước thời khắc phải chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, oán hận cường liệt của Tuyết Liệp đã biến thành một lời nguyền rủa cực mạnh.
Hắn nguyền rủa ký ức.
Đem ký ức của những kẻ biết đến chuyện tình của hắn, toàn bộ đều điên đảo!
Hắn nguyền rủa chuyển thế của nhân loại thấp kém kia!
Khiến hắn phải chịu đựng mọi thống khổ đến cực hạn!
Hắn nguyền rủa Vong Dạ cùng Phỉ, để bọn họ một lần nữa lại vì mình, mà mất đi người quan trọng nhất của bọn họ!
Hắn nguyền rủa hết thảy mọi thứ khiến hắn bất mãn!
Cuối cùng, hắn chết đi giữa cơn cuồng tiếu điên loạn, mà sáu Tinh Linh thủ hộ sứ của hắn, cũng quyết định chọn đi theo hắn.
******
Thời gian, lặng yên vô thanh trôi qua, xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi…
Đảo mắt, cũng đã qua trăm năm…
Số phận tựa như đã bị lời nguyền rủa chi phối.
Chuyển thế của Uế, một lần nữa đi đến thế giới này, mà Vong Dạ cùng Phỉ, một lần nữa gặp lại hắn.
Sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện…
Có vui sướng, có thống khổ, có đau thương, có tuyệt vọng…
Số phận của bọn họ, tựa như những sợi dây đan xen, dây dưa với nhau, cuối cùng, càng ngày càng rối, thẳng đến khi thiết chặt lại.
Thẳng đến khi…
Ở tòa tuyết sơn năm xưa…
Chuyển thế của nam nhân, một lần nữa lựa chọn tại nơi núi tuyết trắng xóa lạnh lẽo, một thân một mình cô độc chết đi.
Giống như một người đã quá mệt mỏi với mọi thứ trên thế giới này, cứ vậy ngã xuống nền tuyết lạnh, khóe miệng mang theo mạt cười khổ tự giễu mình, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Mà tuyết trắng, cũng dần dần đem hắn che giấu, như đang mai táng cho một sinh mệnh không thuộc về thế giới này.
Lúc này, giữa đất trời mênh mông đột nhiên truyền đến một rồng gầm thanh duyệt với âm hưởng kéo dài, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ núi non đều bị chấn động đến rung lên nhè nhẹ.
Giữa hoa tuyết loạn bay, một phi long ngân bạch thật lớn mang theo quang mang mông lung xuất hiện ở trên bầu trời tuyết sơn. Mà trên lưng nó, là một thiếu niên thân mặc một kiện bạch sắc trường bào vô cùng tuấn mỹ.
Song nhãn băng lục sắc nguyên bản băng lãnh đến khi nhìn thấy một mạt hắc sắc đang dần tiêu thất trên mặt đất, áp chế không được mà rung động mãnh liệt, giây tiếp theo, liền chỉ huy phi long hướng thẳng đến chỗ nam nhân mà lao xuống.
Mà lúc này đây, thiếu niên này, cũng chính là Phỉ chuyển thế, có hay không có thể cứu được nam nhân khiến hắn đau đớn mà bi thương?
******
Hoa tuyết bay loạn, tựa như vô số những chiếc lông trắng mềm từ trên bầu trời rải xuống, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, chậm rãi rơi xuống nền đất lạnh.
Bạch phát thiếu niên từ trên lưng phi long nhảy xuống, lúc này đang quỳ gối trên nền đất tuyết, hai tay không ngừng đào bới, bàn tay trắng ngần không dừng lại dù chỉ một chút, rồi lại vì tâm tình áp chế không được mà run rẩy không ngừng, ngay cả đầu ngón tay vì lạnh giá mà bị cắt nứt ra cũng không hề phát giác.
Sau đó, khi dưới lớp tuyết lạnh để lộ ra rõ ràng một khuôn mặt tuấn tú phủ đầy những vết thương nông sâu, bạch phát thiếu niên nhịn không được mà có chút hít thở không thông, nhất thời, một đoạn hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như thiểm điện trong nháy mắt lướt qua trí óc hắn.
Trên mặt đất nhiễm đầy tiên huyết đỏ rực…
Khí tức chết chóc tràn ngập…
Một hắc phát nam nhân im lặng nằm trong lòng một hồng phát nam nhân, không có nhiệt độ, không có hô hấp…
Chỉ có những dòng máu tươi, không ngừng từ trên người hắn chảy xuống, chảy xuống…
Sau đó, khuôn mặt của hắn cùng khuôn mặt của Ngạo Triết Thiên lúc này trùng điệp chồng lên nhau…
Trong khoảnh khắc, Phỉ cảm thấy trái tim phảng phất như bị xé rách, đau đến vô pháp áp chế, toàn bộ ***g ngực đều như bị một loại đau đớn cùng cực hung hăng hành hạ…
Không…
Đôi môi Phỉ run rẩy vô thanh…
Hắn không cho phép người này chết!!!
Cố sức lắc đầu, bạch phát thiếu niên ra sức đem nam nhân đã đình chỉ hô hấp từ trong tuyết kéo ra, sau đó đặt nằm thẳng trên mặt đất, cấp tốc khởi niệm chú ngữ, cẩn thận đem khí tức của mình dùng phương thức miệng đối miệng mà truyền vào bên trong cơ thể nam nhân…
Có lẽ là bởi nhiệt độ trên đôi môi nam nhân lạnh đến gần như là của một thi thể, tâm tình của thiếu niên bắt đầu một lần nữa khống chế không được, khi niệm chú ngữ nhất thời cắn vào lưỡi mình không tí lần…
Mà máu tươi đạm đạm kim sắc cũng theo nơi tiếp xúc của giữa đôi môi hai người, chảy vào bên trong miệng Ngạo Triết Thiên…
Sau đó, không biết là nhờ khí tức truyền qua, hay chính là nhờ máu tươi chảy vào trong miệng, nam nhân nguyên bản đã tắt thở, dưới sự nỗ lực không ngừng của thiếu niên, cuối cùng một lần nữa khôi phục hô hấp…
Chỉ là hôi hấp này vô cùng mong manh, vô cùng suy yếu, tùy thời đều có khả năng dừng lại.
“Ta sẽ không để ngươi chết…” Giọng nói nguyên bản thanh lãnh của Phỉ nhất thời trở nên thâm trầm, cởi áo khoác, tha thiết bao lấy nam nhân khuôn mặt hốc hác với mái tóc ngắn bạc màu ôm vào trong lòng, “Tuyệt đối không…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt hắn đã chậm rãi nhắm lại…
Sau đó, một đoạn chú văn ưu mỹ mà thần thánh tựa như xướng khúc của thiên sứ theo đôi môi tái nhợt của Phỉ truyền ra, quang mang sáng rực rỡ mà ấm áp tựa như ánh dương quang bao phủ lấy cả hai người, đồng thời cũng làm ấm lên thân thể Ngạo Triết Thiên, cũng chữa trị qua một chút mấy vết cứa thâm tím do băng lạnh tạo ra trên cơ thể cả hai người…
Dù sao, ở nơi băng sương giá rét có thể đóng băng tất cả mọi năng lượng sinh mệnh này, cho dù là Phỉ, sứ giả thần linh được Quang Minh thần che chở, dưới tình huống không gia tăng ma pháp phòng hộ, cũng vô pháp tại hoàn cảnh ác liệt này mà chống đỡ lâu được.
Nhưng nam nhân trong lòng hắn, chỉ mặc duy nhất một kiện áo đơn màu đen, hai chân trần, đi vào tuyết sơn này…
…
Rốt cuộc là loại tuyệt vọng đến chừng nào, mới có thể khiến hắn chống đỡ cái thân thể tàn tạ, buông thả mọi thứ, đi tới tòa tuyết sơn băng lãnh đến có thể mai táng mọi sinh mệnh, sau đó cô độc chết đi…
Phỉ nghĩ, không khỏi chau mày đem nam nhân trong lòng càng thêm ôm chặt lấy, hàng vạn hàng nghìn tâm tư trong lòng lại càng thêm rối.
Nhưng trọng yếu nhất bây giờ là phải cứu sống nam nhân… Những cái khác, để về sau sẽ giải quyết.
Quyết định vậy, Phỉ thấp giọng gọi tới bạch long suốt này giờ vẫn ở bên cạnh: “Tuyết Ấp, mang ta hồi cung, càng nhanh càng tốt…” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lúc này mới phát hiện ra thanh âm của mình đã có chút nghẹn lại…
Ngẩn người, hắn không khỏi tự cười giễu mình một tiếng.
Hắn từ trước đến nay luôn tự cho bản thân mình ngạo mạn thành tính, trước đây ở trước mặt nam nhân, luôn là một dạng như vậy. Hắn mơ hồ cảm thấy chính mình phảng phất như đã quên một đoạn ký ức gì đó rất quan trọng về đối phương.
Theo liếng long ngâm vang dội, bạch sắc cự long đã giương mở hai đôi cánh lớn phóng lên khoảng không bay đi.
Đợi cho đến khi bình ổn lại trên bầu trời, Phỉ mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát lấy thương thế của Ngạo Triết Thiên, lúc này mới phát hiện ra, thương tích của đối phương so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, nghiêm trọng đến mức, ngay cả hắn cũng vô pháp cứu vãn.
Bên dưới mái tóc ngắn xám bụi của Ngạo Triết Thiên vẫn là khuôn mặt trưởng thành mà nội liễm như xưa, chỉ là sắc mặc nay đã trở nên cực kỳ tái nhợt, vô tình làm nổi bật lên vết thương tích đi qua mũi, cắt ngang mặt, dữ tợn đến mức ngay cả Phỉ cũng khó mà bình phục lại được tâm tình đang cực kích động…
[ Nội liễm: Khi miêu tả một người có khuôn mặt nội liễm ý nói trên khuôn mặt người đó biểu lộ ra một phần tính cách hướng nội. Nội liễm quá mức đôi khi sẽ thành lạnh lùng, thậm chí là thành nhu nhược – Hán Việt từ điển hiện đại ]
Mà tứ chi thon dài vô lực buông xuống bên cạnh người đều đã biến thành màu đen, cho dù không cần dùng thần niệm dò xét cũng có thể nhìn ra rõ ràng là trong cơ thể Ngạo Triết Thiên đã bị người ta hạ kịch độc trí mạng.
Cuối cùng khi hơi run tay vén y phục của nam nhân lên, chút bình tĩnh hiếm hoi mà Phỉ cố lắm mới duy trì được, trong nháy mắt liền triệt để tan rã…
Trên thước da thịt tái nhợt mà căng chặt, phủ đầy hằng sa số vết tích ngược đãi hung hãn…
Lặc ngân [ vết trói ], giảo ngân, còn có thương tích để lại do vũ khí sắc nhọn dùng hết lực chém xuống, chằng chịt phân bố trên cổ nam nhân, ngực, cùng với trên bụng, theo đường nhìn hạ xuống, khi Phỉ vén vạt áo hắc sắc rách tươm của nam nhân lên, lộ ra những vết tích sâu đến thấy được cả máu thịt ở mặt đùi trong, khiến Phỉ song nhãn trong nháy mắt phủ đầy tơ máu, sát ý ngập trời đến ngay cả bạch sắc cự long cũng có chút sợ hãi mà run lên nhè nhẹ…
Đây rõ ràng là vết tích do nhiều người cùng lúc lưu lại…
Mà nghiêm trọng nhất là, khi hắn dùng thần niệm tiến nhập vào bên trong linh thể nam nhân, mới kinh hoàng khi phát hiện ra linh hồn của đối phương, cư nhiên đã vỡ nát, tùy thời đều có thể tiêu thất!
Mà linh hồn một khi đã tiêu thất, thì sẽ vĩnh viễn biến mất, từ nay về sau trên thế gian sẽ không bao giờ tồn tại vết tích của hắn nữa.
“Vong Dạ a…”
Phỉ nhìn xa xa, đem nam nhân trong lòng một lần nữa siết lấy, nhẹ nhàng cọ vào mái tóc xám bụi của Ngạo Triết Thiên, môi đang cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập oán độc hận ý kinh khủng khiến bất cứ kẻ nào cũng không dám nhìn thẳng: “Đây là cái mà ngươi gọi là bảo vệ sao?”
Hít một hơi thật sâu, Phỉ lạnh giọng hạ lệnh cho cự long: “Đổi hướng, trực tiếp đến Thánh Điện!”
Với năng lực hiện tại của hắn, không có biện pháp cứu nam nhân, chỉ có thể trực tiếp đi tìm Quang Minh thần.
Hy vọng còn kịp!
Vương giả tóc dài đỏ như máu, cứ như vậy, an tĩnh quỳ trên mặt đất, trong lòng vững vàng ôm lấy, một cỗ thi thể đã lạnh cứng, tựa như một pho tượng, phảng phất như sẽ si ngốc quỳ như vậy suốt một nghìn năm.
Chờ đợi hơn một nghìn năm…
Mà khi Phỉ tỉnh lại, theo vết tích huyết lệ tìm đến được sơn động, thì đã thấy một cảnh tượng như vậy.
Khiến hắn nhất thời, chỉ có thể ngây người ra đứng ở trước cửa động, tựa hồ như cảnh tượng kia đang nằm ở một thế giới xa xôi khác, chỉ cần hắn bước vào, nhất định sẽ phải tiếp nhận sự thật của thế giới đó.
Tuy rằng, trước đó khi chứng kiến một trời giăng kín huyết lệ, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dự liệu đến trường hợp tồi tệ nhất khi gặp lại nam nhân, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy nam nhân đã thực sự chết, lại khiến trái tim hắn trong nháy mắt như bị ai đó hung hăng siết lấy, vô pháp thừa thụ.
Hắn đã tìm kiếm trong nhiều ngày, dùng hết mọi biện pháp, kết quả là, sự tình vẫn đi đến kết cục mà bản thân không thể cứu vãn được nữa. Trái tim, cảm giác như trống rỗng. Bởi vì trống rỗng, nên cũng không cảm thấy đau.
Thế nhưng hắn biết, nơi trống rỗng kia, không bao giờ… Có thể lấp đầy được nữa.
Một lúc lâu sau, Phỉ an tĩnh dị thường thong thả mà tiêu sái đi dến trước mặt bọn họ, không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn hai người, bộ dạng cũng coi như lãnh tĩnh, chỉ là ngón tay có chút run run.
Hắn cẩn thận, tựa hồ như muốn đem cả hai từ trên xuống dưới đều nhìn thông suốt quán triệt, thế nhưng song nhãn băng lam sắc khi dời xuống miệng vết thương do Vong Dạ đâm xuyên qua trước ngực Ngạo Triết Thiên thì trong nháy mắt lại biến thành một mảnh hồng sắc.
Một loại hồng sắc âm lãnh, tràn ngập sát khí.
Mà Phỉ lúc này, so với bất luận khi nào, đều lãnh tĩnh hơn hết thảy.
Sau đó, hắn làm một việc, một việc mà đến chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
Hắn, lợi dụng tòa băng sơn ẩn chứa nguồn năng lượng thật lớn này, dùng hàn thiết trói buộc lại Vong Dạ lúc này đã không còn chút thần trí nào, vững vàng đem nhốt lại bên trong.
Khiến hắn mất đi tự do cùng tôn nghiêm, không chừa lại bất luận một đường phản kháng nào, mặc hắn xâm chiếm.
Tuy rằng Vong Dạ vì tiêu hao triệt để ma lực cùng với thần trí vỡ nát mà biến thành một người so với phế vật cũng không khá hơn là mấy, nhưng dù sao cũng không phải hoàn toàn là không có giá trị lợi dụng, dù sao năng lượng của người kia cũng là nguồn năng lượng căn nguyên, trước sau vẫn không ai có thể sánh được.
Mà hắn, chỉ cần đem Câu Hồn Thạch để vào bên trong cơ thể Vong Dạ, là có thể tự nhiên hấp thụ lấy ma lực theo bản năng mà từ từ sống lại của người kia.
Khi đó, năng lượng căn nguyên của đối phương, tự nhiên sẽ trở thành của hắn.
Mà Ngạo Triết Thiên, hay chính là thi thể của Uế, Phỉ dùng thánh hỏa thiêu thành tro tàn tại chỗ.
Hôm đấy, giữa đất trời mênh mang một mảnh xám trắng, quân vương của Bạch Đế quốc, cứ vậy lạnh lùng nhìn thi thể vì máu tươi mà làm nổi bật lên màu da tái nhợt nhưng lại không có dù chỉ một chút nhếch nhác, hắn triệu lên một ngọn thánh hỏa hừng hực, biến thành một khối kim sắc hỏa diễm sáng rực rỡ, rồi lại từng chút lại từng chút tiêu thất trước mắt hắn.
Thậm chí, ngay cả y vật của nam nhân cùng với những món đồ hắn đã từng dùng qua, tất cả đều theo gió tiêu thất.
Triệt để đến mức, giống như đem dấu vết chứng minh nam nhân đã từng tồn tại, hoàn toàn xóa bỏ.
Hắn thậm chí còn nghĩ, kỳ thực, nam nhân chết như vậy so ra còn tốt hơn.
Chết rồi…
Hắn có thể trở lại là chính bản thân mình, không cần vì nam nhân mà để nôn nóng bất an chi phối mình, thậm chí là đánh mất cả lý trí, cũng không phải tận hết mọi khả năng để thay đổi số mệnh của bọn họ, lại càng không phải mọi lúc mọi nơi vì lo lắng cho an nguy của người kia mà rối loạn trận thế. Hắn đã không cần vì nam nhân mà làm gì nữa.
Mà nam nhân, cũng sẽ không còn trở thành nhược điểm của hắn nữa.
Phỉ xác thực đã nghĩ như vậy. Sau khi xử lý thỏa đáng cho Vong Dạ cùng Ngạo Triết Thiên, hắn vẫn sinh hoạt bình thường như cũ.
Mỗi ngày, sáng sớm hắn đến thánh điện trầm tư mặc tưởng, sau đó đến trung tâm đại điện xử lý một chút các vấn đề trong đế quốc.
Buổi chiều thì tiếp đãi cơm trưa với các vị sứ giả hoặc khách quý đặc biệt.
Buổi tối thì có phần hứng thú hơn, hắn có thể tham gia vào các buổi tiệc, trò chuyện vui vẻ cùng với mấy danh mỹ nữ, nếu mà vừa mắt, thì hắn sẽ chọn để tiêu khiển hương diễm lúc nửa đêm.
Mấy ngày nay, hắn ngay cả một lần cũng không nhớ tới nam nhân.
Mỗi ngày đều theo quy luật nhàn nhã như vậy mà sống.
Cho đến một buổi tối nọ, hắn mơ thấy nam nhân… Chân thực không gì sánh được…
Nam nhân mà hắn cho rằng mình đã có thể quên đi, cứ như vậy đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, dùng song nhãn hắc bảo thạch thâm thúy nhìn hắn, cười đạm mạc, trong mắt còn in ngược lại hình dáng của hắn.
Tựa như khi đó, trước khi nam nhân bị hắn lợi dụng, bởi vì cảm kích hắn mà để lộ ra tiếu ý thuần chất.
Môt cảm giác rất chân thực, phảng phất như hắn chỉ cần một lần nữa vươn tay ra, là có thể chạm được đến mái tóc đen dài nhu thuận, là có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của người kia.
Khiến hắn… Chua xót đến đau đớn.
Hắn biết rõ kia chỉ là một giấc mộng, nhưng chính mình vẫn vô thức muốn vươn tay ra tha thiết kéo nam nhân lại, không bao giờ buông ra nữa.
Thế nhưng ngay khi tay hắn sắp chạm được đến nam nhân, cảnh tượng rõ ràng chân thật là vậy, nhưng trong chớp mắt lại tựa như sưong khói mông lung, tiêu thất hoàn toàn…
Thế giới đột ngột tối sầm lại.
Mà hắn cũng mặt mũi tái nhợt bật tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện ra, trái tim bất tri bất giác, đã sớm bị một loại đau đớn tận cùng ăn mòn, chiếm cứ thật sâu…
Những ký ức về nam nhân một lần lại tiếp một lần trùng kích hắn…
Khiến hắn đau, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng nặng nề…
Vô hình trung, mờ mịt muốn tìm thứ gì đó của nam nhân, cho dù chỉ là một kiện y phục cũng tốt, chỉ cần là thứ hắn có thể nắm được trong tay, hắn cảm thấy như vậy đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Nhưng đợi đến khi hắn trở mình tìm hết toàn bộ căn phòng xong, mới nhớ ra, những thứ thuộc về nam nhân. tất cả đều đã bị hắn hủy…
Toàn bộ đều đã hủy…
Trong chớp mắt…
Một loại xúc cảm cô đơn trước giờ chưa từng có, tựa như sương mù đen dày đặc bủa vây lấy hắn, khiến ánh mắt hắn từng chút một dần trở nên xám ngắt ảm đạm, cũng không thể bình tĩnh được nữa…
Những ngày sau đó, vị đế vương của Bạch Đế quốc, không hiểu được chính bản thân mình làm thế nào để có thể tiếp tục sống.
Một lần lại một lần, hắn đều bị những ký ức rõ ràng là đã cố gắng quên đi, nhưng vẫn như cũ khắc vào thật sâu trong trái tim khiến hắn đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Vào thời gian đầu, hắn thậm chí còn rơi lệ khi tỉnh lại.Những ngày như vậy, kéo dài suốt hai năm. Nhưng hắn biết, thời gian là liều thuốc có thể chữa khỏi mọi đau đớn.
Vậy nên, hắn kiên trì, sau đó, hắn xác thực cũng có thể bình tĩnh trở lại đi vào giấc ngủ, số lần mơ thấy nam nhân cũng dần ít đi.
Hắn cho rằng mình cứ như vậy là được rồi.
Cho đến cuối cùng, hắn phát hiện, hắn đã sai.
Hắn cảm thấy chính mình không thể chịu đựng được nữa những xúc cảm bộn bề này, cũng không có bất luận cái gì có thể kích thích tâm tình hắn. Hắn tựa như một cái xác không hồn, mỗi ngày tiếp mỗi ngày nhìn vào cái thế giới chỉ còn lại một màu xám ngắt, sống trong hỗn hỗn độn độn.
Hắn thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi như cũ, thế nhưng, hắn biết rõ, suy cho cùng thì cũng sẽ già đi.
Vừa nghĩ đến những năm sau, rất rất nhiều năm sau, hắn đều phải trải qua những ngày như vậy.
Hắn liền cảm thấy chán nản vô cùng.
Vì vậy, bạch phát đế vương chọn một hình thức luân hồi khác.
Hắn đi tới Quang Minh điện, đem sinh mệnh hiện tại của mình kết liễu, mà linh hồn thì đưa tới tẩy lễ của Quang Minh thần.
Thẳng đến hắn một ngày nào đó, lần thứ hai sinh ra trên thế giới này.
Chỉ là hắn lúc đó, sẽ quên mất một chút sự tình, bản thân cũng không nhớ kỹ điều gì đó.
******
Cùng lúc đó, tại Minh giới, những Minh chiến sĩ dưới quyền Vong Dạ vì biết vương của mình bị bắt nhốt, sĩ khí đại diệt.
Hơn nữa, những Minh Hồn Sử thụ thương vì cứu vương của bọn họ mà bị quân vương của Bạch Đế quốc bắt giết, toàn bộ đế quốc rốt cuộc không chống chọi lại được những đợt tấn công liên tiếp của địch nhân, một trận đại bại.
Cuối cùng, cả thành bị tàn sát đến máu chảy thành sông.
Chỉ còn lại một vài Minh chiến sĩ cao cấp chọn ngủ say, chờ đến khi vương của bọn họ quay trở về.
Mà trong đó có hai Minh Hồn Sử vì bị thương nặng mà mất đi tuyệt đại bộ phận năng lực, không còn cách nào khác ngoài ẩn náu trong thân thể của nhân loại, im lặng chờ đợi thời cơ vương của bọn họ tỉnh trở lại.
Thẳng đến khi rất nhiều năm sau, bọn họ ở Bạch Đế quốc gặp lại một người, nhân loại nam tử đã từng khiến vương của bọn họ trở nên điên cuồng.
Sau đó, bọn họ cùng quỳ xuống mặt đất, cung kính gọi đối phương một tiếng: “Ngô hậu.”
Bởi vì, nam nhân kia xuất hiện, đồng nghĩa với việc vương của bọn họ sẽ thực sự tỉnh lại.
Về phần Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp, hắn vốn là dựa vào Tinh Linh thụ mà sống, khi mà gốc cây thuần khiết liên thông với đại thiên nhiên này còn chưa bị triệt để hư hoại, thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng sống được.
Thế nhưng, toàn bộ Tinh Linh quốc lại bị mấy người Vong Dạ đưa tới một không gian cô lập thuần sắc xám.
Vậy nên, Tinh Linh thụ mất đi thiên nhiên bồi dưỡng, cũng bắt đầu trở nên khô héo.
Mà như vậy, Tinh Linh Hoàng cũng sẽ chết theo.
Trừ phi một ngày nào đó, có một người khác mở ra được con đường không gian nối thông với thế giới hiện thực, bằng không, Tinh Linh thụ sẽ vĩnh viến héo tàn.
Khi đối mặt với cái chết như vậy, hay nên nói là ở ngay trước thời khắc phải chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, oán hận cường liệt của Tuyết Liệp đã biến thành một lời nguyền rủa cực mạnh.
Hắn nguyền rủa ký ức.
Đem ký ức của những kẻ biết đến chuyện tình của hắn, toàn bộ đều điên đảo!
Hắn nguyền rủa chuyển thế của nhân loại thấp kém kia!
Khiến hắn phải chịu đựng mọi thống khổ đến cực hạn!
Hắn nguyền rủa Vong Dạ cùng Phỉ, để bọn họ một lần nữa lại vì mình, mà mất đi người quan trọng nhất của bọn họ!
Hắn nguyền rủa hết thảy mọi thứ khiến hắn bất mãn!
Cuối cùng, hắn chết đi giữa cơn cuồng tiếu điên loạn, mà sáu Tinh Linh thủ hộ sứ của hắn, cũng quyết định chọn đi theo hắn.
******
Thời gian, lặng yên vô thanh trôi qua, xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi…
Đảo mắt, cũng đã qua trăm năm…
Số phận tựa như đã bị lời nguyền rủa chi phối.
Chuyển thế của Uế, một lần nữa đi đến thế giới này, mà Vong Dạ cùng Phỉ, một lần nữa gặp lại hắn.
Sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện…
Có vui sướng, có thống khổ, có đau thương, có tuyệt vọng…
Số phận của bọn họ, tựa như những sợi dây đan xen, dây dưa với nhau, cuối cùng, càng ngày càng rối, thẳng đến khi thiết chặt lại.
Thẳng đến khi…
Ở tòa tuyết sơn năm xưa…
Chuyển thế của nam nhân, một lần nữa lựa chọn tại nơi núi tuyết trắng xóa lạnh lẽo, một thân một mình cô độc chết đi.
Giống như một người đã quá mệt mỏi với mọi thứ trên thế giới này, cứ vậy ngã xuống nền tuyết lạnh, khóe miệng mang theo mạt cười khổ tự giễu mình, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Mà tuyết trắng, cũng dần dần đem hắn che giấu, như đang mai táng cho một sinh mệnh không thuộc về thế giới này.
Lúc này, giữa đất trời mênh mông đột nhiên truyền đến một rồng gầm thanh duyệt với âm hưởng kéo dài, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ núi non đều bị chấn động đến rung lên nhè nhẹ.
Giữa hoa tuyết loạn bay, một phi long ngân bạch thật lớn mang theo quang mang mông lung xuất hiện ở trên bầu trời tuyết sơn. Mà trên lưng nó, là một thiếu niên thân mặc một kiện bạch sắc trường bào vô cùng tuấn mỹ.
Song nhãn băng lục sắc nguyên bản băng lãnh đến khi nhìn thấy một mạt hắc sắc đang dần tiêu thất trên mặt đất, áp chế không được mà rung động mãnh liệt, giây tiếp theo, liền chỉ huy phi long hướng thẳng đến chỗ nam nhân mà lao xuống.
Mà lúc này đây, thiếu niên này, cũng chính là Phỉ chuyển thế, có hay không có thể cứu được nam nhân khiến hắn đau đớn mà bi thương?
******
Hoa tuyết bay loạn, tựa như vô số những chiếc lông trắng mềm từ trên bầu trời rải xuống, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, chậm rãi rơi xuống nền đất lạnh.
Bạch phát thiếu niên từ trên lưng phi long nhảy xuống, lúc này đang quỳ gối trên nền đất tuyết, hai tay không ngừng đào bới, bàn tay trắng ngần không dừng lại dù chỉ một chút, rồi lại vì tâm tình áp chế không được mà run rẩy không ngừng, ngay cả đầu ngón tay vì lạnh giá mà bị cắt nứt ra cũng không hề phát giác.
Sau đó, khi dưới lớp tuyết lạnh để lộ ra rõ ràng một khuôn mặt tuấn tú phủ đầy những vết thương nông sâu, bạch phát thiếu niên nhịn không được mà có chút hít thở không thông, nhất thời, một đoạn hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như thiểm điện trong nháy mắt lướt qua trí óc hắn.
Trên mặt đất nhiễm đầy tiên huyết đỏ rực…
Khí tức chết chóc tràn ngập…
Một hắc phát nam nhân im lặng nằm trong lòng một hồng phát nam nhân, không có nhiệt độ, không có hô hấp…
Chỉ có những dòng máu tươi, không ngừng từ trên người hắn chảy xuống, chảy xuống…
Sau đó, khuôn mặt của hắn cùng khuôn mặt của Ngạo Triết Thiên lúc này trùng điệp chồng lên nhau…
Trong khoảnh khắc, Phỉ cảm thấy trái tim phảng phất như bị xé rách, đau đến vô pháp áp chế, toàn bộ ***g ngực đều như bị một loại đau đớn cùng cực hung hăng hành hạ…
Không…
Đôi môi Phỉ run rẩy vô thanh…
Hắn không cho phép người này chết!!!
Cố sức lắc đầu, bạch phát thiếu niên ra sức đem nam nhân đã đình chỉ hô hấp từ trong tuyết kéo ra, sau đó đặt nằm thẳng trên mặt đất, cấp tốc khởi niệm chú ngữ, cẩn thận đem khí tức của mình dùng phương thức miệng đối miệng mà truyền vào bên trong cơ thể nam nhân…
Có lẽ là bởi nhiệt độ trên đôi môi nam nhân lạnh đến gần như là của một thi thể, tâm tình của thiếu niên bắt đầu một lần nữa khống chế không được, khi niệm chú ngữ nhất thời cắn vào lưỡi mình không tí lần…
Mà máu tươi đạm đạm kim sắc cũng theo nơi tiếp xúc của giữa đôi môi hai người, chảy vào bên trong miệng Ngạo Triết Thiên…
Sau đó, không biết là nhờ khí tức truyền qua, hay chính là nhờ máu tươi chảy vào trong miệng, nam nhân nguyên bản đã tắt thở, dưới sự nỗ lực không ngừng của thiếu niên, cuối cùng một lần nữa khôi phục hô hấp…
Chỉ là hôi hấp này vô cùng mong manh, vô cùng suy yếu, tùy thời đều có khả năng dừng lại.
“Ta sẽ không để ngươi chết…” Giọng nói nguyên bản thanh lãnh của Phỉ nhất thời trở nên thâm trầm, cởi áo khoác, tha thiết bao lấy nam nhân khuôn mặt hốc hác với mái tóc ngắn bạc màu ôm vào trong lòng, “Tuyệt đối không…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt hắn đã chậm rãi nhắm lại…
Sau đó, một đoạn chú văn ưu mỹ mà thần thánh tựa như xướng khúc của thiên sứ theo đôi môi tái nhợt của Phỉ truyền ra, quang mang sáng rực rỡ mà ấm áp tựa như ánh dương quang bao phủ lấy cả hai người, đồng thời cũng làm ấm lên thân thể Ngạo Triết Thiên, cũng chữa trị qua một chút mấy vết cứa thâm tím do băng lạnh tạo ra trên cơ thể cả hai người…
Dù sao, ở nơi băng sương giá rét có thể đóng băng tất cả mọi năng lượng sinh mệnh này, cho dù là Phỉ, sứ giả thần linh được Quang Minh thần che chở, dưới tình huống không gia tăng ma pháp phòng hộ, cũng vô pháp tại hoàn cảnh ác liệt này mà chống đỡ lâu được.
Nhưng nam nhân trong lòng hắn, chỉ mặc duy nhất một kiện áo đơn màu đen, hai chân trần, đi vào tuyết sơn này…
…
Rốt cuộc là loại tuyệt vọng đến chừng nào, mới có thể khiến hắn chống đỡ cái thân thể tàn tạ, buông thả mọi thứ, đi tới tòa tuyết sơn băng lãnh đến có thể mai táng mọi sinh mệnh, sau đó cô độc chết đi…
Phỉ nghĩ, không khỏi chau mày đem nam nhân trong lòng càng thêm ôm chặt lấy, hàng vạn hàng nghìn tâm tư trong lòng lại càng thêm rối.
Nhưng trọng yếu nhất bây giờ là phải cứu sống nam nhân… Những cái khác, để về sau sẽ giải quyết.
Quyết định vậy, Phỉ thấp giọng gọi tới bạch long suốt này giờ vẫn ở bên cạnh: “Tuyết Ấp, mang ta hồi cung, càng nhanh càng tốt…” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lúc này mới phát hiện ra thanh âm của mình đã có chút nghẹn lại…
Ngẩn người, hắn không khỏi tự cười giễu mình một tiếng.
Hắn từ trước đến nay luôn tự cho bản thân mình ngạo mạn thành tính, trước đây ở trước mặt nam nhân, luôn là một dạng như vậy. Hắn mơ hồ cảm thấy chính mình phảng phất như đã quên một đoạn ký ức gì đó rất quan trọng về đối phương.
Theo liếng long ngâm vang dội, bạch sắc cự long đã giương mở hai đôi cánh lớn phóng lên khoảng không bay đi.
Đợi cho đến khi bình ổn lại trên bầu trời, Phỉ mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát lấy thương thế của Ngạo Triết Thiên, lúc này mới phát hiện ra, thương tích của đối phương so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, nghiêm trọng đến mức, ngay cả hắn cũng vô pháp cứu vãn.
Bên dưới mái tóc ngắn xám bụi của Ngạo Triết Thiên vẫn là khuôn mặt trưởng thành mà nội liễm như xưa, chỉ là sắc mặc nay đã trở nên cực kỳ tái nhợt, vô tình làm nổi bật lên vết thương tích đi qua mũi, cắt ngang mặt, dữ tợn đến mức ngay cả Phỉ cũng khó mà bình phục lại được tâm tình đang cực kích động…
[ Nội liễm: Khi miêu tả một người có khuôn mặt nội liễm ý nói trên khuôn mặt người đó biểu lộ ra một phần tính cách hướng nội. Nội liễm quá mức đôi khi sẽ thành lạnh lùng, thậm chí là thành nhu nhược – Hán Việt từ điển hiện đại ]
Mà tứ chi thon dài vô lực buông xuống bên cạnh người đều đã biến thành màu đen, cho dù không cần dùng thần niệm dò xét cũng có thể nhìn ra rõ ràng là trong cơ thể Ngạo Triết Thiên đã bị người ta hạ kịch độc trí mạng.
Cuối cùng khi hơi run tay vén y phục của nam nhân lên, chút bình tĩnh hiếm hoi mà Phỉ cố lắm mới duy trì được, trong nháy mắt liền triệt để tan rã…
Trên thước da thịt tái nhợt mà căng chặt, phủ đầy hằng sa số vết tích ngược đãi hung hãn…
Lặc ngân [ vết trói ], giảo ngân, còn có thương tích để lại do vũ khí sắc nhọn dùng hết lực chém xuống, chằng chịt phân bố trên cổ nam nhân, ngực, cùng với trên bụng, theo đường nhìn hạ xuống, khi Phỉ vén vạt áo hắc sắc rách tươm của nam nhân lên, lộ ra những vết tích sâu đến thấy được cả máu thịt ở mặt đùi trong, khiến Phỉ song nhãn trong nháy mắt phủ đầy tơ máu, sát ý ngập trời đến ngay cả bạch sắc cự long cũng có chút sợ hãi mà run lên nhè nhẹ…
Đây rõ ràng là vết tích do nhiều người cùng lúc lưu lại…
Mà nghiêm trọng nhất là, khi hắn dùng thần niệm tiến nhập vào bên trong linh thể nam nhân, mới kinh hoàng khi phát hiện ra linh hồn của đối phương, cư nhiên đã vỡ nát, tùy thời đều có thể tiêu thất!
Mà linh hồn một khi đã tiêu thất, thì sẽ vĩnh viễn biến mất, từ nay về sau trên thế gian sẽ không bao giờ tồn tại vết tích của hắn nữa.
“Vong Dạ a…”
Phỉ nhìn xa xa, đem nam nhân trong lòng một lần nữa siết lấy, nhẹ nhàng cọ vào mái tóc xám bụi của Ngạo Triết Thiên, môi đang cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập oán độc hận ý kinh khủng khiến bất cứ kẻ nào cũng không dám nhìn thẳng: “Đây là cái mà ngươi gọi là bảo vệ sao?”
Hít một hơi thật sâu, Phỉ lạnh giọng hạ lệnh cho cự long: “Đổi hướng, trực tiếp đến Thánh Điện!”
Với năng lực hiện tại của hắn, không có biện pháp cứu nam nhân, chỉ có thể trực tiếp đi tìm Quang Minh thần.
Hy vọng còn kịp!
/84
|