Chắc giờ này Di lại ra ngồi ở ban công. Cô sẽ quàng cái khăn màu gì nhỉ? Vũ dựa đầu vào cửa kính xe nhìn ra ngoài. Bầu trời tối thẫm, ánh trăng rọi sáng những lùm cây hai bên đường. Vũ nhớ tới cây dẻ ở trước sân khách sạn trên núi, nơi anh nói cho Di biết số ngày anh đã ở thành phố đó, ở cái ban công đối diện nhà Di. Lúc đó anh không đếm bao nhiêu đêm anh nhìn thấy Di ngồi bó gối với phần tóc mái cột lên một nửa, trên cổ là cái khăn len màu xanh. Bây giờ thì anh đếm những ngày anh không nhìn thấy. Đếm tới ngày sinh nhật của Di thì Vũ cho quần áo vào ba lô, chào ba mẹ rồi bắt một cái xe đêm chạy qua nhà. Mẹ đứng với anh ở cửa, đặt tay lên lưng anh. Đến khi xe chạy một đoạn xa, quay đầu lại Vũ vẫn thấy bà đứng đó, vẫy tay. Lần thứ hai muốn làm một kẻ ngốc, anh được bà ủng hộ.
Vũ ghé sát mặt vào cửa kính, ánh đèn đường đôi lúc làm cho ô cửa bên cạnh anh sáng lóa lên. Vũ nghĩ tới cái màn hình điện thoại với một số ẩn đang nhấp nháy và bàn tay của Di mảnh mai đặt hờ hững bên cạnh.
Vũ dựng thằng Phong công tử dậy lúc năm giờ sáng, quẳng cái ba lô vào nhà và rời đi ngay khi cái đầu bù xù của nó còn đang gắt gỏng sau cánh cửa. Vũ mua bánh mì ở một cửa hàng quen, thấy vui vì ông chủ vẫn còn nhớ mặt. Anh mua thêm bơ và sữa ấm, còn bánh mì thì ôm trước ngực vì sợ nó sẽ nguội nhanh. Phố không có gì thay đổi, vẫn con đường nho nhỏ và đoạn dốc có bà cụ buổi tối hay ngồi rang hạt dẻ, giàn bông đũa trên mái hiên chỗ Vũ đứng đợi Di đã trổ lá non xanh biếc. Không khí chỉ hơi se lạnh, cái lạnh thanh khiết của buổi sớm chưa có khói xe và bụi đường. Vũ đi trên vỉa hè, qua những mái hiên nho nhỏ, trong đầu văng vẳng bài hát mà một lần thằng Phương ôm đàn vu vơ: “On the street, kicking rock, circling the same block…”[1]
[1] Trên đường phố, chân đá những viên sỏi, đi vòng quanh khối nhà…
Vũ xem lại quà sinh nhật của anh trong túi áo: một cái dây chuyền với mặt chữ “La Paix”, nghĩa là “Bình yên”. Anh yên tâm bước tới chân cầu thang.
Một người khác đang ngồi ở đó, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Thấy Vũ, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ bất ngờ nhưng thân thiện. Một mùi hương ngòn ngọt bay thoang thoảng trong không gian, mùi của gạo đã nấu nhừ.
Vũ ghé sát mặt vào cửa kính, ánh đèn đường đôi lúc làm cho ô cửa bên cạnh anh sáng lóa lên. Vũ nghĩ tới cái màn hình điện thoại với một số ẩn đang nhấp nháy và bàn tay của Di mảnh mai đặt hờ hững bên cạnh.
Vũ dựng thằng Phong công tử dậy lúc năm giờ sáng, quẳng cái ba lô vào nhà và rời đi ngay khi cái đầu bù xù của nó còn đang gắt gỏng sau cánh cửa. Vũ mua bánh mì ở một cửa hàng quen, thấy vui vì ông chủ vẫn còn nhớ mặt. Anh mua thêm bơ và sữa ấm, còn bánh mì thì ôm trước ngực vì sợ nó sẽ nguội nhanh. Phố không có gì thay đổi, vẫn con đường nho nhỏ và đoạn dốc có bà cụ buổi tối hay ngồi rang hạt dẻ, giàn bông đũa trên mái hiên chỗ Vũ đứng đợi Di đã trổ lá non xanh biếc. Không khí chỉ hơi se lạnh, cái lạnh thanh khiết của buổi sớm chưa có khói xe và bụi đường. Vũ đi trên vỉa hè, qua những mái hiên nho nhỏ, trong đầu văng vẳng bài hát mà một lần thằng Phương ôm đàn vu vơ: “On the street, kicking rock, circling the same block…”[1]
[1] Trên đường phố, chân đá những viên sỏi, đi vòng quanh khối nhà…
Vũ xem lại quà sinh nhật của anh trong túi áo: một cái dây chuyền với mặt chữ “La Paix”, nghĩa là “Bình yên”. Anh yên tâm bước tới chân cầu thang.
Một người khác đang ngồi ở đó, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Thấy Vũ, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ bất ngờ nhưng thân thiện. Một mùi hương ngòn ngọt bay thoang thoảng trong không gian, mùi của gạo đã nấu nhừ.
/26
|