Ngày hôm sau Dư Thần tỉnh lại trong lồng ngực của thần ngủ. Cánh tay anh chặt chẽ khoát lên người cậu, mặt kề mặt thật gần, gần đến mức cho thể nghe thấu từng hơi thở của đối phương. Dư Thần cẩn thận nhích người lui dần, có vẻ thần ngủ cũng không có dấu hiệu bị đánh thức. Tối hôm qua từ mười một giờ đã mơ mơ màng màng lên giường đi ngủ, cho nên lúc này hình như còn rất sớm so với thời gian thường thức dậy là bảy giờ của Dư Thần, ít nhất có thể dễ dàng nhận ra bầu trời loang màu xám sáng phía bên kia cửa sổ.
Vốn tưởng rằng thần ngủ khi ngủ rất ngoan, lại thêm trước khi cậu ngủ còn thấy được cái tư thế ngủ không hề động đậy của thần ngủ, ai ngờ vừa tỉnh lại đã bị Dư Thần phát hiện bản chất không thành thật chút nào.
Dư Thần thưởng thức bộ dáng hai mắt nhắm nghiền của thần ngủ trong chốc lát. Nếu thần ngủ lùn đi một chút, khung xương tinh tế thêm một chút, đại khái chính là cực phẩm thụ trong truyền thuyết đi? Làn da trắng ngần, ngũ quan ôn hòa, ánh mắt luôn hơi rủ xuống, hơn nữa còn có đôi mắt tiệp cong cong.
Cực phẩm thụ đang bị YY kia tựa hồ như có một giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ câu lên, vẽ ra một nụ cười yếu ớt, Dư Thần chột dạ mở to mắt, sắc đẹp ngay trước mặt, định lực không đủ a.
Thực ra Dư Thần cũng không quen sau khi ngủ dậy lại vẫn nằm dài trên giường, người đẹp cũng không dám nhìn trộm nữa, thẳng thắn mà nói rời giường thì tốt hơn. Thế nhưng trong nhà thần ngủ ngay cả tivi cũng không có, các loại tủ sách chỉ có ở thư phòng, Dư Thần cũng không dám mạo muội đi rình, rửa mặt đánh răng, làm xong bữa sáng, giải quyết luôn cũng chưa đến tám giờ. Thần ngủ vẫn còn ngủ rất say, chẳng qua sau khi Dư Thần đứng dậy, cánh tay thần ngủ lộ ra một cái ôm trống rỗng. Nghĩ lại mới nửa giờ trước chính mình còn nằm ở nơi đó …… Dư Thần cảm giác được nhiệt độ trên mặt lại tăng lên rồi.
Mở máy lên mạng, trên đó cũng trống trải chẳng có một bóng người, cơ hồ không có ai post stt mới, bạn tốt trên QQ đều offline. Người phía sau vẫn sau giấc nồng như trước, Dư Thần bỗng nhiên liên tưởng đến lúc trước bản thân từng vì người yêu trong giả thiết của thần ngủ mà lo lắng cho người ta. Ấn theo cái lịch nghỉ ngơi và làm việc của loại người như thần ngủ này, bất cứ ai làm người yêu của anh đều sẽ cảm thấy tịch mịch đi.
Vậy cậu hiện tại có tịch mịch không? Vị ngọt ngào của mối tình đầu trọn vẹn vẫn còn đây, nỗi tịch mịch cũng không rõ ràng, nhưng hai bên đều là lần đầu yêu đương, cũng không suy nghĩ gì nhiều, trong thời gian yêu đương cuồng nghiệt, mỗi người một nơi, một đầu sẽ liên tưởng đến cô đơn, một đầu khác lại khiến cho người yêu có cơ hội cảm giác được cô đơn, đây là chuyện không bình thường đến cỡ nào.
Chat room của nhóm bạn của Dư Thần vẫn còn lưu lại mấy tin vụn vặt sau khi cậu logout hôm qua. Nhớ mang máng là Tiểu Bạch nghiêm khắc nhắc nhở Cá nhỏ nhớ lấy “kỹ thuật cần nắm vững, mới có thể em vui, anh vui, cúc hoa vui”, rồi lại đến đám Hoa hồng và Tiểu N phun các ưu sầu gì mà gả con hay không gả con. Xem lướt lại lịch sử trò chuyện còn lưu lại hôm qua, Dư Thần đang chuẩn bị tắt chat room, không nghĩ tới đột nhiên có người nhảy ra nói.
Mao Tuyến Ti: Cá nhỏ, cậu sớm như vậy đã login?
Cá Chiến Đấu: = 口 = Cô cũng sớm thế!!
Mao Tuyến Ti: Hey hey, sai rồi, hiển nhiên là chị đây thức cả đêm a ~~ Nói, sao cậu dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ là đau đến không ngủ được?
Cá Chiến Đấu: …… Sao …. Lại đau ……
Mao Tuyến Ti: *Giận* Lẽ nào thực sự đắp chăn nói chuyện trong sáng ?
Cá Chiến Đấu: …… Cô nghĩ đến đâu rồi……
Kỳ thật đâu chỉ có không có “đau”, ngay cả nói chuyện trong sáng cũng không có, thần ngủ căn bản là lên giường ngủ một cách trong sáng.
Mao Tuyến Ti: Cư nhiên thật sự không có làm gì =0= chuyển cáo Xì Dầu quân, tôi đối với anh ta biểu lộ khinh bỉ mãnh liệt, tiểu thụ đều đã lên giường, vậy mà còn không ăn, tính là loại công gì a!!!
Cá Chiến Đấu: …….. Cô tự nói với anh ấy–
Mao Tuyến Ti: Được, cậu kéo anh ta vào nhóm chat!
Cá Chiến Đấu: Lát nữa rồi nói sau, anh ấy vẫn đang ngủ @@
Mao Tuyến Ti: Đệch, anh ta không phải là hôm qua ngủ sớm cả cậu, sáng nay dậy muộn hơn cả cậu chứ?
Cá Chiến Đấu: …………
Mao Tuyến Ti: ……… Tôi ngất …….
Mao Tuyến Ti: Mời cậu tiếp tục chuyển cáo cho anh ta, không đúng, chờ anh ta vào nhóm, tôi phải trực tiếp quất cho anh ta một trận! Rất không chủ động, rất không chịu khó!
Cá Chiến Đấu: Kỳ thực nhìn dáng ngủ của anh ấy cũng thực yên lặng, thực thoải mái.
Mao Tuyến Ti: Các người không phải là chồng chồng già a~ Các người là đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt a! Tương đương với tuần trăng mặt cộng thêm tiểu biệt thắng tân hôn a! Bị các người đánh bại rồi –
Dư Thần chưa từng thử qua cái gọi là yêu đương cuồng nhiệt kia, nhưng nếu có thể mỗi ngày đều như thế này, có người ở bên mình, mà người đó đúng lúc lại là anh thì cũng có thể coi là hạnh phúc trọn vẹn rồi. Dư Thần đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xổm bên người thần ngủ, nhẹ nhàng thì thầm: “Heo lười ~ dậy đi thôi ~”
Ngay vào khoảnh khắc Dư Thần niệm xong câu đó, Khương Hữu đột nhiên xoay người, mặt hướng về Dư Thần, mở mắt. Dư Thần bị anh dọa sợ, sẽ không phải cậu đánh thức anh chứ? Khương Hữu không ngồi dậy cũng không mở miệng, hai tay từ trong ổ chăn trực tiếp vươn ra vớt chú cá nhỏ trước mặt vào lòng. Vốn Dư Thần đang nửa ngồi chồm hỗm, đột nhiên bị người dùng sức kéo về phía trước, một điểm mượn lực đều không có, chỉ đành hướng trước mặt ngã nhào.
Khương Hữu ôm chặt lấy chú cá đang gục trên người mình, ôm giống như ôm gối, đầu gác lên hõm vai của Dư Thần, một bộ tư thái có nằm cả đời trên giường cũng sẽ tìm người chôn cùng.
“Này, không dậy đi?” Dư Thần đè cả người lên người người ta, căn bản không dám động đậy.
“Hôm nay muốn đi đâu?”
Khi thần ngủ nói chuyện, không khí lưu động cọ sát vào cổ Dư Thần, cậu đành vắt đầu sang hướng khác: “Hôm qua đã đi gần hết rồi nhỉ? Còn có thể đi đâu?”
“Thế thì không đi nữa.” Khương Hữu đương nhiên là thuận theo cậu, “Nếu không ….. Thử món cá kho tàu của em đi?”
Dư Thần chôn đầu vào gối, khẽ gật gật.
Thần ngủ tuy rằng luôn thức dậy muộn, nhưng vẫn có khái niệm ba bữa một ngày, tỷ như chỉ cần trước mười hai giờ trưa mà dậy thì nhất định sẽ ăn sáng, cho dù ngủ thẳng đến hai giờ chiều cũng sẽ an phận phân biệt hưởng thụ bữa trưa cùng bữa tối, tuyệt không có loại chuyện ba bữa làm một hoặc là hai bữa hợp nhất phát sinh. Thần ngủ nếm xong bữa sáng Dư Thần làm, vòng qua phòng khách chạy đến bên cậu: “Không có ảnh chụp?”
“Cái gì?” Dư Thần đang lau màn hình máy tính và bàn phím, mê mang quay đầu nhìn Thần ngủ. Nhìn Khương Hữu cầm cái khung ảnh mới tinh đặt bên bàn máy tính lên, Dư Thần lập tức ngộ ra: “Anh không có ảnh nào đặt vào được sao?”
Khương Hữu lắc đầu: “Không có,” theo sau lại nói thầm một câu, “Tặng khung không tặng kèm ảnh a.”
Dư Thần vuốt mồ hôi, có ai tặng khung lại kèm theo ảnh chụp mới là lạ. Chỉ có điều nghĩ đến tấm ảnh trong túi sách nằm bên kia, Dư Thần hơi chột dạ. Khương Hữu vẫn tỏ vẻ tiếc nuối thở dài: “Chỉ đành cất đi trước vậy.”
“Đúng rồi,” Dư Thần buông bình phun dung dịch rửa màn hình nho nhỏ trong tay xuống, chạy vào phòng khách lấy túi, đào đào nửa ngày mới lấy ra được một cái phong bì to màu rám nắng, bên trong chứa một sấp ảnh dầy cộp, còn có hai tấm ảnh chụp kích thước bình thường, trong đó một tấm chính là ảnh hai người chụp chung trên cầu ngày nọ, một tấm khác là ảnh cạnh mặt của thần ngủ Dư Thần chụp trộm, “Khi em đi rửa ảnh, thuận tay rửa hai tấm lớn, anh xem…..”
Dư Thần nói còn chưa dứt lời, Khương Hữu đã trực tiếp rút tấm ảnh chụp chung kia, ba một cái nhét nó vào khung hình, xong lại đặt khung ảnh ở đầu giường, trên ảnh chụp, hai người thanh niên, một người nhàn tản, một người câu nệ, ám muội chìm ẩn trong không gian cũng hiển lộ rõ ràng.
“Sẽ bị người khác nhìn thấy đấy …..” Dư Thần nhắc nhở.
Khương Hữu lại rất thản nhiên: “Ừa, cứ cho bọn họ xem.” Phòng ngủ là không gian cá nhân, ai sẽ đĩnh đạc đường hoàng đẩy cửa tiến vào a, không thể không nói cá nhỏ cậu thật là có tật giật mình.
Nồi nước trong phòng bếp sôi ùng ục, con cá sống mới thả vào nồi làm mấy giọt nước bắn lên tung tóe, Dư Thần thoảng hất mắt về hướng bên cạnh, nơi Khương Hữu đang tựa vào cửa phòng bếp an nhàn quan sát.
“Em làm xong rồi gọi anh nha.” Dư Thần nghĩ muốn đuổi người đi chỗ khác, cậu lúc này bị cái cảm giác có người khác giám thị làm mất tự nhiên.
Khương Hữu lắc đầu, nói: “Anh xem em.”
Nguyên liệu làm cá kho tàu là buổi sáng hai người đi siêu thị mua về, công đoạn rửa sạch cũng coi như thần ngủ có ra tay một chút, đến bây giờ là thời điểm nấu nướng, thần ngủ chỉ có thể lui về một bên xa xa, nhưng lại kiên trì không chịu tránh đi.
Lửa nhỏ chậm rãi rán vàng ươm thịt cá non mịn, không khí trong phòng bếp tản mạn mùi hương thơm lừng, Khương Hữu híp híp hai mắt, chậm rì rì hỏi: “Cá?”
Toàn bộ lực chú ý của Dư Thần đều đang đặt lên công đoạn làm cá, chỉ ý tứ ừ một tiếng coi như trả lời.
Khương Hữu nhìn nhìn cá trong chảo: “Có chút cảm giác rán quá nhanh a.”
“…….. Ừa, vậy để em rán xong, anh không cần ăn.”
“Không ăn…. Sao có thể đây.” Khương Hữu mỉm cười nhẹ nhàng phản bác, lại nhìn chằm chằm động tác rót xì dầu của Dư Thần, mặc niệm: “Ừa, kết quả nên có của anh.”
Dư Thần kỳ quái quay sang nhìn anh, từ loại trêu tức hiện rõ trên gương mặt của thần ngủ cho đến ánh mắt hướng về xì dầu đang đổ đầy trên mình cá, thật sự là ….. hàm ý sâu xa a!
Cơm trưa ba món mặn một món canh, đĩa cá kho tàu sắc hương đẫm vị được đặt giữa hai người. Dư Thần nhớ rõ thần ngủ không ăn tỏi, thời điểm cho gia vị cũng cố ý không cho tỏi, hiện tại món cá kho tàu hương thơm ngào ngạt đặt ngay trước mắt, thần ngủ nâng đũa nếm thử hai miếng.
“Thế nào?” Dư Thần nhiều ít gì cũng có chút khẩn trương, tuy rằng trù nghệ của bản thân cũng rất tốt, mà nói cá kho tàu này có thể nói là chân truyền.
Khương Hữu khẽ cau mày, nói với Dư Thần: “Tự em nếm thử đi.”
Dư Thần có hơi mất mác, cư nhiên làm hỏng rồi sao? Mang tâm tình đợi chờ thầy giáo trả bài thi của các thí sinh, Dư Thần gắp lên một miếng cá, thịt cá vừa vào miệng đã tan, quả thực là cực phẩm a! Bạn học cá nhỏ mang theo nghi hoặc không yên cùng phẫn uất vừa định biểu đạt hết thảy với thần ngủ, khiển trách vị giác tồi tàn của anh, thì thình lình người vốn dĩ ngồi đối diện nay đã đến cạnh bên, Dư Thần hơi nâng mặt vừa hay trở thành lộ tuyến tốt cho người nọ thẳng hướng xâm chiếm.
Thời điểm môi lưỡi tương giao lại trộn lẫn bên trong hương vị của cá kho tàu, bên kia là cánh môi mềm mại của thần ngủ, tìm được khẽ hở trong đôi môi mím lại của Dư Thần, Xì Dầu quân quyết đoán mạnh mẽ xâm nhập. Dư Thần chỉ cảm thấy trọng tâm lảo đảo, cho dù là đang ngồi trên ghế, vì bị người nọ cúi xuống hôn môi mà cả người ngửa về phía sau, không ngừng không ngừng ngửa ra sau. Dư Thần khẩn trương muốn nắm lấy mép bàn, khi bàn tay trống không cô đơn không tìm được điểm đến, một bàn tay mang theo khí thế ôn nhu tiếp được tay cậu, mười ngón tay gắt gao nắm lấy, đan vào nhau.
Nơi hai bàn tay tiếp xúc giúp Dư Thần có được điểm tựa thứ hai ngoài thân thể đang ngửa ra sau, nhưng trên thực tế, cậu vẫn là xem nhẹ sự ôn nhu săn sóc của người đang nắm thế chủ đạo kia. Ngay khi Dư Thần cảm giác lưng của mình tìm mãi không được cái lưng ghế dựa không biết đang ở phương trời nào, một bàn tay ấm áp khác lại dùng lực đặt lên đỡ lấy lưng cậu. Bên trên là đôi môi nóng bỏng, bên dưới là bàn tay mềm mại, sau lưng còn có điểm nâng đỡ ấm áp hữu lực của người nọ.
Khương Hữu quấn quýt giao triền môi lưỡi của Dư Thần một lát rồi lặng lẽ tách ra, chưa chờ Dư Thần lấy lại nhịp thời, hai cánh môi đã chặt chẽ gắn kết trở lại, thẳng đến khi hai bên đều phải thở hổn hển.
Rốt cục thần ngủ cũng cảm thấy mỹ mãn rút lui, lại đem chú cá nhỏ vừa mới cùng anh nhiệt liệt hôn hít ấn vào lồng ngực. Dư Thần nghe được bên tai mình, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười nồng đậm của thần ngủ: “Cá kho tàu Cá làm, quả nhiên rất ngon ……”
“Chính là…..” Dư Thần nuốt chút nước miếng của chính mình, “Nếu không ăn sẽ lạnh.”
Thần ngủ quay về vị trí của mình. Chú cá nhỏ vừa bị anh khinh bạc cũng gần như biến thành màu cá kho tàu rồi. Khương Hữu cười tủm tỉm, một bộ dáng thiếu đánh công thành danh toại, nói: “Không phải nói em không thích ăn cá sao? Không ngờ lại làm cá kho tàu ngon như vậy.”
“Không có, em rất thích ăn.” Dư Thần cãi lại.
Biểu tình của thần ngủ càng trở nên thiếu đòn hơn, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ: “Anh cũng đoán thế. Chưa thấy qua người mà nói không thích ăn nhưng lại thường nhìn lén mà chảy nước miếng ròng ròng.”
“Em ….. Thói quen của em,” Dư Thần ngượng nghịu giải thích, “Trước kia ông nội bà nội thích đem đồ ăn ngon nhất cho em ăn, thế nên em cũng không dám biểu hiện em thích ăn gì hết.”
“Cố ý giả bộ không thích ăn để tặng cho ông bà nội ăn?” Thần ngủ hiểu rõ, anh cách bàn ăn nắm lấy tay ban học Cá nhỏ, “Đứa trẻ hiếu thuận, nhưng em dù sao cũng phải cho anh cơ hội biểu hiện săn sóc ôn nhu chứ.”
Dư Thần hơi có chút xúc động muốn khóc, trong mắt thần ngủ tràn đầy nghiêm túc, có lẽ còn có vài phần đau lòng, làm cho Dư Thần bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất. Từ nhỏ bố mẹ đã ly dị, cuộc sống đi theo ông bà nội già yếu, mà những năm đó ly hôn cũng không phải là chuyện thường gặp, đứa nhỏ có cha mẹ ly dị thường sẽ bị bạn học cô lập hoặc là thương hại, Dư Thần gần như đã lớn lên trong thế giới bị động phó thác vào người khác như thế, thế nên những tự ti cùng sự quật cường được tích lũy dần theo năm tháng, khỏi cần nói cũng hiểu. Chẳng qua cho tới ngày hôm nay, không nhắc đến bố, chỉ nói về người mẹ đã tái hôn ở xa, ông bà nội già cả dần, chưa từng có ai cho cậu cơ hội cảm giác tủi thân. Giờ phút này đây, người yêu mới xác định quan hệ chưa đến hai ngày trong mắt, anh ở đó, mang theo quan tâm, thấu hiểu cùng chăm chút, làm cậu cảm thấy được nỗi tủi thân đang trào dâng trong lòng, tựa như muốn thể hiện ra bằng nước mắt.
“Em muốn khóc, anh sẽ lau nước mắt cho em.”
Dư Thần hít hít mùi, trừng mắt lườm anh một cái, cố hết sức điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chung quy vẫn có hơi miệng hùm gan thỏ: “Không định ăn cơm sao?”
Khương Hữu lắc đầu: “Nếu em khóc, anh hy vọng là những lúc em gặp anh.”
Dư Thần phì cười ra tiếng: “Không khóc, không khóc, em cũng không phải là nữ chính bi tình.”
Bữa cơm trưa này ăn cũng có phần gian nan. Thần ngủ nếm xong bữa trưa liền thức thời đứng lên thu thập bát đũa đi rửa, điểm này sau một ngày chậm rãi bên nhau làm cho Dư Thần ngạc nhiên vô cùng. Cậu đều đã cam chịu thói quen lười nhác muốn chết này của thần ngủ, thậm chí đã làm trước chuẩn bị tâm lý trong tương lai chung sống của hai người, mình sẽ phải hiền dịu một chút, thế nhưng, thần ngủ đã ngắn gọn hóa hết sự tình, không làm chuyện không cần làm, nhưng đối với những chuyện thiết yếu hoặc là sớm muộn gì cũng phải giải quyết, thần ngủ ngược lại thích xử lý trước tiên.
“Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cùng với khiến nó lưu lại đó trở thành cái nhọt trong lòng, không bằng sớm xử lý, sớm an tâm.” Xem đi, dưới góc độ của thần ngủ giải thích cũng cực kỳ hợp lý nhá.
Ngày nghỉ mùng một tháng năm của Dư Thần có hẳn một tuần, nhưng chiều mùng 3 đã bắt đầu phải làm gia sư, cho nên muộn nhất là sáng mùng 3 cậu đã phải lên xe quay về. Khi Dư Thần còn đang rối rắm không biết nên ở lại qua đêm nữa không, thần ngủ rửa sạch bát liền thoải mái vung tay: Máy tính tùy em dùng, người tùy em sai bảo, đồ ăn vặt tùy em ăn, phòng bếp tùy em nấu, giường tùy em ngủ.
Dư Thần tiếp thu xong những lời này sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng lại: Cái gì cũng tùy em, cho nên em không cần phải vội vàng quay về như thế.
Thế nên lý do giữ người khác với nhân loại của thần ngủ, so với số lượng ngôn từ cần dùng để biểu đạt mà nói, cực kỳ ……. Ăn bớt đến không thể ngắn hơn.
Hoàn chương 22.
——————————–
Vốn tưởng rằng thần ngủ khi ngủ rất ngoan, lại thêm trước khi cậu ngủ còn thấy được cái tư thế ngủ không hề động đậy của thần ngủ, ai ngờ vừa tỉnh lại đã bị Dư Thần phát hiện bản chất không thành thật chút nào.
Dư Thần thưởng thức bộ dáng hai mắt nhắm nghiền của thần ngủ trong chốc lát. Nếu thần ngủ lùn đi một chút, khung xương tinh tế thêm một chút, đại khái chính là cực phẩm thụ trong truyền thuyết đi? Làn da trắng ngần, ngũ quan ôn hòa, ánh mắt luôn hơi rủ xuống, hơn nữa còn có đôi mắt tiệp cong cong.
Cực phẩm thụ đang bị YY kia tựa hồ như có một giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ câu lên, vẽ ra một nụ cười yếu ớt, Dư Thần chột dạ mở to mắt, sắc đẹp ngay trước mặt, định lực không đủ a.
Thực ra Dư Thần cũng không quen sau khi ngủ dậy lại vẫn nằm dài trên giường, người đẹp cũng không dám nhìn trộm nữa, thẳng thắn mà nói rời giường thì tốt hơn. Thế nhưng trong nhà thần ngủ ngay cả tivi cũng không có, các loại tủ sách chỉ có ở thư phòng, Dư Thần cũng không dám mạo muội đi rình, rửa mặt đánh răng, làm xong bữa sáng, giải quyết luôn cũng chưa đến tám giờ. Thần ngủ vẫn còn ngủ rất say, chẳng qua sau khi Dư Thần đứng dậy, cánh tay thần ngủ lộ ra một cái ôm trống rỗng. Nghĩ lại mới nửa giờ trước chính mình còn nằm ở nơi đó …… Dư Thần cảm giác được nhiệt độ trên mặt lại tăng lên rồi.
Mở máy lên mạng, trên đó cũng trống trải chẳng có một bóng người, cơ hồ không có ai post stt mới, bạn tốt trên QQ đều offline. Người phía sau vẫn sau giấc nồng như trước, Dư Thần bỗng nhiên liên tưởng đến lúc trước bản thân từng vì người yêu trong giả thiết của thần ngủ mà lo lắng cho người ta. Ấn theo cái lịch nghỉ ngơi và làm việc của loại người như thần ngủ này, bất cứ ai làm người yêu của anh đều sẽ cảm thấy tịch mịch đi.
Vậy cậu hiện tại có tịch mịch không? Vị ngọt ngào của mối tình đầu trọn vẹn vẫn còn đây, nỗi tịch mịch cũng không rõ ràng, nhưng hai bên đều là lần đầu yêu đương, cũng không suy nghĩ gì nhiều, trong thời gian yêu đương cuồng nghiệt, mỗi người một nơi, một đầu sẽ liên tưởng đến cô đơn, một đầu khác lại khiến cho người yêu có cơ hội cảm giác được cô đơn, đây là chuyện không bình thường đến cỡ nào.
Chat room của nhóm bạn của Dư Thần vẫn còn lưu lại mấy tin vụn vặt sau khi cậu logout hôm qua. Nhớ mang máng là Tiểu Bạch nghiêm khắc nhắc nhở Cá nhỏ nhớ lấy “kỹ thuật cần nắm vững, mới có thể em vui, anh vui, cúc hoa vui”, rồi lại đến đám Hoa hồng và Tiểu N phun các ưu sầu gì mà gả con hay không gả con. Xem lướt lại lịch sử trò chuyện còn lưu lại hôm qua, Dư Thần đang chuẩn bị tắt chat room, không nghĩ tới đột nhiên có người nhảy ra nói.
Mao Tuyến Ti: Cá nhỏ, cậu sớm như vậy đã login?
Cá Chiến Đấu: = 口 = Cô cũng sớm thế!!
Mao Tuyến Ti: Hey hey, sai rồi, hiển nhiên là chị đây thức cả đêm a ~~ Nói, sao cậu dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ là đau đến không ngủ được?
Cá Chiến Đấu: …… Sao …. Lại đau ……
Mao Tuyến Ti: *Giận* Lẽ nào thực sự đắp chăn nói chuyện trong sáng ?
Cá Chiến Đấu: …… Cô nghĩ đến đâu rồi……
Kỳ thật đâu chỉ có không có “đau”, ngay cả nói chuyện trong sáng cũng không có, thần ngủ căn bản là lên giường ngủ một cách trong sáng.
Mao Tuyến Ti: Cư nhiên thật sự không có làm gì =0= chuyển cáo Xì Dầu quân, tôi đối với anh ta biểu lộ khinh bỉ mãnh liệt, tiểu thụ đều đã lên giường, vậy mà còn không ăn, tính là loại công gì a!!!
Cá Chiến Đấu: …….. Cô tự nói với anh ấy–
Mao Tuyến Ti: Được, cậu kéo anh ta vào nhóm chat!
Cá Chiến Đấu: Lát nữa rồi nói sau, anh ấy vẫn đang ngủ @@
Mao Tuyến Ti: Đệch, anh ta không phải là hôm qua ngủ sớm cả cậu, sáng nay dậy muộn hơn cả cậu chứ?
Cá Chiến Đấu: …………
Mao Tuyến Ti: ……… Tôi ngất …….
Mao Tuyến Ti: Mời cậu tiếp tục chuyển cáo cho anh ta, không đúng, chờ anh ta vào nhóm, tôi phải trực tiếp quất cho anh ta một trận! Rất không chủ động, rất không chịu khó!
Cá Chiến Đấu: Kỳ thực nhìn dáng ngủ của anh ấy cũng thực yên lặng, thực thoải mái.
Mao Tuyến Ti: Các người không phải là chồng chồng già a~ Các người là đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt a! Tương đương với tuần trăng mặt cộng thêm tiểu biệt thắng tân hôn a! Bị các người đánh bại rồi –
Dư Thần chưa từng thử qua cái gọi là yêu đương cuồng nhiệt kia, nhưng nếu có thể mỗi ngày đều như thế này, có người ở bên mình, mà người đó đúng lúc lại là anh thì cũng có thể coi là hạnh phúc trọn vẹn rồi. Dư Thần đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xổm bên người thần ngủ, nhẹ nhàng thì thầm: “Heo lười ~ dậy đi thôi ~”
Ngay vào khoảnh khắc Dư Thần niệm xong câu đó, Khương Hữu đột nhiên xoay người, mặt hướng về Dư Thần, mở mắt. Dư Thần bị anh dọa sợ, sẽ không phải cậu đánh thức anh chứ? Khương Hữu không ngồi dậy cũng không mở miệng, hai tay từ trong ổ chăn trực tiếp vươn ra vớt chú cá nhỏ trước mặt vào lòng. Vốn Dư Thần đang nửa ngồi chồm hỗm, đột nhiên bị người dùng sức kéo về phía trước, một điểm mượn lực đều không có, chỉ đành hướng trước mặt ngã nhào.
Khương Hữu ôm chặt lấy chú cá đang gục trên người mình, ôm giống như ôm gối, đầu gác lên hõm vai của Dư Thần, một bộ tư thái có nằm cả đời trên giường cũng sẽ tìm người chôn cùng.
“Này, không dậy đi?” Dư Thần đè cả người lên người người ta, căn bản không dám động đậy.
“Hôm nay muốn đi đâu?”
Khi thần ngủ nói chuyện, không khí lưu động cọ sát vào cổ Dư Thần, cậu đành vắt đầu sang hướng khác: “Hôm qua đã đi gần hết rồi nhỉ? Còn có thể đi đâu?”
“Thế thì không đi nữa.” Khương Hữu đương nhiên là thuận theo cậu, “Nếu không ….. Thử món cá kho tàu của em đi?”
Dư Thần chôn đầu vào gối, khẽ gật gật.
Thần ngủ tuy rằng luôn thức dậy muộn, nhưng vẫn có khái niệm ba bữa một ngày, tỷ như chỉ cần trước mười hai giờ trưa mà dậy thì nhất định sẽ ăn sáng, cho dù ngủ thẳng đến hai giờ chiều cũng sẽ an phận phân biệt hưởng thụ bữa trưa cùng bữa tối, tuyệt không có loại chuyện ba bữa làm một hoặc là hai bữa hợp nhất phát sinh. Thần ngủ nếm xong bữa sáng Dư Thần làm, vòng qua phòng khách chạy đến bên cậu: “Không có ảnh chụp?”
“Cái gì?” Dư Thần đang lau màn hình máy tính và bàn phím, mê mang quay đầu nhìn Thần ngủ. Nhìn Khương Hữu cầm cái khung ảnh mới tinh đặt bên bàn máy tính lên, Dư Thần lập tức ngộ ra: “Anh không có ảnh nào đặt vào được sao?”
Khương Hữu lắc đầu: “Không có,” theo sau lại nói thầm một câu, “Tặng khung không tặng kèm ảnh a.”
Dư Thần vuốt mồ hôi, có ai tặng khung lại kèm theo ảnh chụp mới là lạ. Chỉ có điều nghĩ đến tấm ảnh trong túi sách nằm bên kia, Dư Thần hơi chột dạ. Khương Hữu vẫn tỏ vẻ tiếc nuối thở dài: “Chỉ đành cất đi trước vậy.”
“Đúng rồi,” Dư Thần buông bình phun dung dịch rửa màn hình nho nhỏ trong tay xuống, chạy vào phòng khách lấy túi, đào đào nửa ngày mới lấy ra được một cái phong bì to màu rám nắng, bên trong chứa một sấp ảnh dầy cộp, còn có hai tấm ảnh chụp kích thước bình thường, trong đó một tấm chính là ảnh hai người chụp chung trên cầu ngày nọ, một tấm khác là ảnh cạnh mặt của thần ngủ Dư Thần chụp trộm, “Khi em đi rửa ảnh, thuận tay rửa hai tấm lớn, anh xem…..”
Dư Thần nói còn chưa dứt lời, Khương Hữu đã trực tiếp rút tấm ảnh chụp chung kia, ba một cái nhét nó vào khung hình, xong lại đặt khung ảnh ở đầu giường, trên ảnh chụp, hai người thanh niên, một người nhàn tản, một người câu nệ, ám muội chìm ẩn trong không gian cũng hiển lộ rõ ràng.
“Sẽ bị người khác nhìn thấy đấy …..” Dư Thần nhắc nhở.
Khương Hữu lại rất thản nhiên: “Ừa, cứ cho bọn họ xem.” Phòng ngủ là không gian cá nhân, ai sẽ đĩnh đạc đường hoàng đẩy cửa tiến vào a, không thể không nói cá nhỏ cậu thật là có tật giật mình.
Nồi nước trong phòng bếp sôi ùng ục, con cá sống mới thả vào nồi làm mấy giọt nước bắn lên tung tóe, Dư Thần thoảng hất mắt về hướng bên cạnh, nơi Khương Hữu đang tựa vào cửa phòng bếp an nhàn quan sát.
“Em làm xong rồi gọi anh nha.” Dư Thần nghĩ muốn đuổi người đi chỗ khác, cậu lúc này bị cái cảm giác có người khác giám thị làm mất tự nhiên.
Khương Hữu lắc đầu, nói: “Anh xem em.”
Nguyên liệu làm cá kho tàu là buổi sáng hai người đi siêu thị mua về, công đoạn rửa sạch cũng coi như thần ngủ có ra tay một chút, đến bây giờ là thời điểm nấu nướng, thần ngủ chỉ có thể lui về một bên xa xa, nhưng lại kiên trì không chịu tránh đi.
Lửa nhỏ chậm rãi rán vàng ươm thịt cá non mịn, không khí trong phòng bếp tản mạn mùi hương thơm lừng, Khương Hữu híp híp hai mắt, chậm rì rì hỏi: “Cá?”
Toàn bộ lực chú ý của Dư Thần đều đang đặt lên công đoạn làm cá, chỉ ý tứ ừ một tiếng coi như trả lời.
Khương Hữu nhìn nhìn cá trong chảo: “Có chút cảm giác rán quá nhanh a.”
“…….. Ừa, vậy để em rán xong, anh không cần ăn.”
“Không ăn…. Sao có thể đây.” Khương Hữu mỉm cười nhẹ nhàng phản bác, lại nhìn chằm chằm động tác rót xì dầu của Dư Thần, mặc niệm: “Ừa, kết quả nên có của anh.”
Dư Thần kỳ quái quay sang nhìn anh, từ loại trêu tức hiện rõ trên gương mặt của thần ngủ cho đến ánh mắt hướng về xì dầu đang đổ đầy trên mình cá, thật sự là ….. hàm ý sâu xa a!
Cơm trưa ba món mặn một món canh, đĩa cá kho tàu sắc hương đẫm vị được đặt giữa hai người. Dư Thần nhớ rõ thần ngủ không ăn tỏi, thời điểm cho gia vị cũng cố ý không cho tỏi, hiện tại món cá kho tàu hương thơm ngào ngạt đặt ngay trước mắt, thần ngủ nâng đũa nếm thử hai miếng.
“Thế nào?” Dư Thần nhiều ít gì cũng có chút khẩn trương, tuy rằng trù nghệ của bản thân cũng rất tốt, mà nói cá kho tàu này có thể nói là chân truyền.
Khương Hữu khẽ cau mày, nói với Dư Thần: “Tự em nếm thử đi.”
Dư Thần có hơi mất mác, cư nhiên làm hỏng rồi sao? Mang tâm tình đợi chờ thầy giáo trả bài thi của các thí sinh, Dư Thần gắp lên một miếng cá, thịt cá vừa vào miệng đã tan, quả thực là cực phẩm a! Bạn học cá nhỏ mang theo nghi hoặc không yên cùng phẫn uất vừa định biểu đạt hết thảy với thần ngủ, khiển trách vị giác tồi tàn của anh, thì thình lình người vốn dĩ ngồi đối diện nay đã đến cạnh bên, Dư Thần hơi nâng mặt vừa hay trở thành lộ tuyến tốt cho người nọ thẳng hướng xâm chiếm.
Thời điểm môi lưỡi tương giao lại trộn lẫn bên trong hương vị của cá kho tàu, bên kia là cánh môi mềm mại của thần ngủ, tìm được khẽ hở trong đôi môi mím lại của Dư Thần, Xì Dầu quân quyết đoán mạnh mẽ xâm nhập. Dư Thần chỉ cảm thấy trọng tâm lảo đảo, cho dù là đang ngồi trên ghế, vì bị người nọ cúi xuống hôn môi mà cả người ngửa về phía sau, không ngừng không ngừng ngửa ra sau. Dư Thần khẩn trương muốn nắm lấy mép bàn, khi bàn tay trống không cô đơn không tìm được điểm đến, một bàn tay mang theo khí thế ôn nhu tiếp được tay cậu, mười ngón tay gắt gao nắm lấy, đan vào nhau.
Nơi hai bàn tay tiếp xúc giúp Dư Thần có được điểm tựa thứ hai ngoài thân thể đang ngửa ra sau, nhưng trên thực tế, cậu vẫn là xem nhẹ sự ôn nhu săn sóc của người đang nắm thế chủ đạo kia. Ngay khi Dư Thần cảm giác lưng của mình tìm mãi không được cái lưng ghế dựa không biết đang ở phương trời nào, một bàn tay ấm áp khác lại dùng lực đặt lên đỡ lấy lưng cậu. Bên trên là đôi môi nóng bỏng, bên dưới là bàn tay mềm mại, sau lưng còn có điểm nâng đỡ ấm áp hữu lực của người nọ.
Khương Hữu quấn quýt giao triền môi lưỡi của Dư Thần một lát rồi lặng lẽ tách ra, chưa chờ Dư Thần lấy lại nhịp thời, hai cánh môi đã chặt chẽ gắn kết trở lại, thẳng đến khi hai bên đều phải thở hổn hển.
Rốt cục thần ngủ cũng cảm thấy mỹ mãn rút lui, lại đem chú cá nhỏ vừa mới cùng anh nhiệt liệt hôn hít ấn vào lồng ngực. Dư Thần nghe được bên tai mình, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười nồng đậm của thần ngủ: “Cá kho tàu Cá làm, quả nhiên rất ngon ……”
“Chính là…..” Dư Thần nuốt chút nước miếng của chính mình, “Nếu không ăn sẽ lạnh.”
Thần ngủ quay về vị trí của mình. Chú cá nhỏ vừa bị anh khinh bạc cũng gần như biến thành màu cá kho tàu rồi. Khương Hữu cười tủm tỉm, một bộ dáng thiếu đánh công thành danh toại, nói: “Không phải nói em không thích ăn cá sao? Không ngờ lại làm cá kho tàu ngon như vậy.”
“Không có, em rất thích ăn.” Dư Thần cãi lại.
Biểu tình của thần ngủ càng trở nên thiếu đòn hơn, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ: “Anh cũng đoán thế. Chưa thấy qua người mà nói không thích ăn nhưng lại thường nhìn lén mà chảy nước miếng ròng ròng.”
“Em ….. Thói quen của em,” Dư Thần ngượng nghịu giải thích, “Trước kia ông nội bà nội thích đem đồ ăn ngon nhất cho em ăn, thế nên em cũng không dám biểu hiện em thích ăn gì hết.”
“Cố ý giả bộ không thích ăn để tặng cho ông bà nội ăn?” Thần ngủ hiểu rõ, anh cách bàn ăn nắm lấy tay ban học Cá nhỏ, “Đứa trẻ hiếu thuận, nhưng em dù sao cũng phải cho anh cơ hội biểu hiện săn sóc ôn nhu chứ.”
Dư Thần hơi có chút xúc động muốn khóc, trong mắt thần ngủ tràn đầy nghiêm túc, có lẽ còn có vài phần đau lòng, làm cho Dư Thần bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất. Từ nhỏ bố mẹ đã ly dị, cuộc sống đi theo ông bà nội già yếu, mà những năm đó ly hôn cũng không phải là chuyện thường gặp, đứa nhỏ có cha mẹ ly dị thường sẽ bị bạn học cô lập hoặc là thương hại, Dư Thần gần như đã lớn lên trong thế giới bị động phó thác vào người khác như thế, thế nên những tự ti cùng sự quật cường được tích lũy dần theo năm tháng, khỏi cần nói cũng hiểu. Chẳng qua cho tới ngày hôm nay, không nhắc đến bố, chỉ nói về người mẹ đã tái hôn ở xa, ông bà nội già cả dần, chưa từng có ai cho cậu cơ hội cảm giác tủi thân. Giờ phút này đây, người yêu mới xác định quan hệ chưa đến hai ngày trong mắt, anh ở đó, mang theo quan tâm, thấu hiểu cùng chăm chút, làm cậu cảm thấy được nỗi tủi thân đang trào dâng trong lòng, tựa như muốn thể hiện ra bằng nước mắt.
“Em muốn khóc, anh sẽ lau nước mắt cho em.”
Dư Thần hít hít mùi, trừng mắt lườm anh một cái, cố hết sức điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chung quy vẫn có hơi miệng hùm gan thỏ: “Không định ăn cơm sao?”
Khương Hữu lắc đầu: “Nếu em khóc, anh hy vọng là những lúc em gặp anh.”
Dư Thần phì cười ra tiếng: “Không khóc, không khóc, em cũng không phải là nữ chính bi tình.”
Bữa cơm trưa này ăn cũng có phần gian nan. Thần ngủ nếm xong bữa trưa liền thức thời đứng lên thu thập bát đũa đi rửa, điểm này sau một ngày chậm rãi bên nhau làm cho Dư Thần ngạc nhiên vô cùng. Cậu đều đã cam chịu thói quen lười nhác muốn chết này của thần ngủ, thậm chí đã làm trước chuẩn bị tâm lý trong tương lai chung sống của hai người, mình sẽ phải hiền dịu một chút, thế nhưng, thần ngủ đã ngắn gọn hóa hết sự tình, không làm chuyện không cần làm, nhưng đối với những chuyện thiết yếu hoặc là sớm muộn gì cũng phải giải quyết, thần ngủ ngược lại thích xử lý trước tiên.
“Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cùng với khiến nó lưu lại đó trở thành cái nhọt trong lòng, không bằng sớm xử lý, sớm an tâm.” Xem đi, dưới góc độ của thần ngủ giải thích cũng cực kỳ hợp lý nhá.
Ngày nghỉ mùng một tháng năm của Dư Thần có hẳn một tuần, nhưng chiều mùng 3 đã bắt đầu phải làm gia sư, cho nên muộn nhất là sáng mùng 3 cậu đã phải lên xe quay về. Khi Dư Thần còn đang rối rắm không biết nên ở lại qua đêm nữa không, thần ngủ rửa sạch bát liền thoải mái vung tay: Máy tính tùy em dùng, người tùy em sai bảo, đồ ăn vặt tùy em ăn, phòng bếp tùy em nấu, giường tùy em ngủ.
Dư Thần tiếp thu xong những lời này sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng lại: Cái gì cũng tùy em, cho nên em không cần phải vội vàng quay về như thế.
Thế nên lý do giữ người khác với nhân loại của thần ngủ, so với số lượng ngôn từ cần dùng để biểu đạt mà nói, cực kỳ ……. Ăn bớt đến không thể ngắn hơn.
Hoàn chương 22.
——————————–
/37
|