Trưa mùng 3 Dư Thần về đến trường học, việc đầu tiên cần làm là đem đống đặc sản Bắc Kinh lấy từ chỗ thần ngủ phân phát hết cho nhóm bạn cùng phòng. Thấy vậy Trầm Khoản giật mình: “Anh em, ông đi Nam Kinh cơ mà, sao mang về toàn đặc sản Bắc Kinh?”
Dư Thần bấy giờ lại ngẩn người, ngẫm đến sáng nay Thần ngủ ngủ thẳng đến chín giờ mới chịu rời giường đưa Dư Thần ra nhà ga, thời điểm ra khỏi nhà, anh đưa cho cậu một túi đồ, lúc ấy đi vội đi vàng nên cũng không để ý xem kỹ, khi lên đến xe rồi, cậu mở ra mới biết bên trong là các loại đồ ăn vặt Bắc Kinh. Khi đó mới nhớ lúc trước thần ngủ có nhắc đến mang đống đồ này về. Bạn học Cá nhỏ ngồi trên xe ôm đống túi nặng trịch, trong lòng dấy lên biết bao cảm động. Có thể đi chọn mua nhiều đồ thế này, lại còn mang từ nơi xa về, đối với loại người “sống không làm một chút chuyện dư thừa” như Thần ngủ mà nói đã là rất không dễ dàng gì rồi.
Bạn học Trầm Khoản nảy sinh hứng thú vô cùng với việc Dư Thần đột nhiên xuất thần như thế này: “Hey hey, hồn chạy đến chỗ nào rồi? Tư xuân rồi?”
Dư Thần khụ khụ ho khẽ: “Anh tôi đi Bắc Kinh công tác mang về.”
“Vậy à, anh ông đối với ông cũng không tồi nha,” Trầm Khoản ghé sát vào đống túi to đùng, vừa lục tìm chọn lựa vừa ôm đi đồ ăn mình thích, “Thay tụi tôi cảm ơn anh ông.”
Dư Thần thu dọn lại chỗ đồ ăn vặt còn thừa, sau đó gửi cho thần ngủ một cái tin báo: Em về đến ký túc xá rồi, đồ ăn ngon lắm. Thế nhưng tin nhắn đến trước lại là tin của Tiếu Dĩ Hàng. Tiếu học trưởng cười ngoác miệng khoái trá triệu hồi tiểu học đệ nhà anh, hẹn cậu tối có thời gian thì đến ký túc xá của anh lấy quà Quảng Châu, quá hạn hết quà.
Làm gia sư hết cả chiều đến tận tối mịt, gia sư toán lý hóa toàn diện Cá nhỏ kéo lê bước chân mỏi mệt quay về.
Trở lại trường học cậu liền chạy thẳng đến ký túc xá của Tiếu Dĩ Hàng. Khi đó Tiếu Dĩ Hàng đang dọn dẹp hành lý, bày một đống đồ lên bàn. Anh thấy Dư Thần tiến vào cũng chỉ có thể chào đón qua loa: “Cậu ngồi đi, anh thu dọn xong rồi đi ăn cơm.”
Dư Thần tự giác ngồi trên ghế trước giường, nhìn Tiếu Dĩ Hàng lôi đống quần áo trong vali ra ngoài. Tiếu Dĩ Hàng rất yêu sạch sẽ, từ phong cách ăn mặc cho đến các bài luận văn báo cáo bình thường của anh đều có thể nhìn ra được điều đó. Anh đem từng bộ quần áo ra ngoài, treo chỉnh tề ngăn nắp vào một cái tủ nhỏ. Dư Thần chầm chậm, nhàm chán cọ giày với sàn nhà: “Sao lại về hôm nay a? Mới có mùng 3 mà.”
“Ngày mùng năm tháng một Tiểu Sính chỉ được nghỉ ba ngày, hôm nay đưa anh đến sân bay, cậu ấy còn có thể trở về nghỉ ngơi một chút.” Bạn trai tốt Tiếu Dĩ Hàng lộ ra vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, làm mà người ta không muốn nghĩ linh tinh cũng khó nha.
Dư Thần gác đầu lên thành lưng ghế dựa: “Anh ta biết anh là Ngũ Hành Thi chưa?”
“Ừa, đêm gặp mặt biết rồi.”
“Làm sao mà biết được? Tiểu shota đoán ra?”
“Không, anh tự thú.”
“Ui, anh tự thú như thế nào?”
Tiếu Dĩ Hàng ngưng lại động tác thu dọn, trong mắt lóe lên ý cười nồng hậu nhìn Dư Thần: “Hôm đó anh kéo vali tới dưới công ty của cậu ấy, nhắn có cậu ấy một tin nhắn để cậu ấy xuống, một lát sau cậu ấy đã chạy xuống rồi, anh nói với cậu ấy một câu ——-“
“Để em đoán,” Dư Thần vuốt cằm giả bộ trầm tư, “ ‘Cho anh một cơ hội được cùng em trao đổi thi từ ca phú nhân sinh triết học’ hay là ‘em có nguyện ý biến giấc mộng của anh thành sự thật’ ?”
“Trước tiên là nói câu trước, Tiểu shota trợn tròn mắt, vì thế anh lại nói câu sau.” Được rồi, phương thức tự thú này có hơi thảm thiết, phàm là fan có hiểu biết nhất định về Ngũ Hành Thi cũng không chắc không biết mấy lời kịch tiêu biểu trong võng phối mấy năm gần đây của đồng chí Ngũ Hành Thi này. Huống chi Tiểu shota là loại fan cuồng coi Ngũ Hành Thi như sinh mệnh. Có thể trước đó là do Tiểu shota quá tin tưởng Tiếu Dĩ Hàng, hoặc cũng có thể đã từng nghĩ đến “Các Hạ Chính Thái = Ngũ Hành Thi”, nhưng khi nghe được Tiếu Dĩ Hàng nói ra hai câu kịch kia, nếu không có phản ứng thì không phải là bạn fan cuồng Đậu Nhiều Màu.
“Em đoán biểu tình lúc đó của tiểu shota nhất định rất phấn khích đi,” Dư Thần cười gian, “Cậu ấy không giận anh?”
“Có tức giận một chút,” Tiếu Dĩ Hàng phảng phất như đang quay về ngày hôm đó, cả người đều toát lên vẻ tiểu nhân đắc chí, “Chỉ là rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao cũng không thiệt gì mà.” Sao có thể không thiệt, bị thần tượng Ngũ Hành Thi kiêm người yêu cường hôn trong WC nam, mấy thứ không được tự nhiên với ấm ức còn kiên trì được bao lâu chứ? Huống chi tiểu shota rõ ràng là loại cá tính chuyên chịu thiệt thòi.
“Học trưởng, anh quá âm hiểm rồi, quả thực ngay cả cơ hội sau này tính sổ cũng không để lại cho người ta.”
“Đương nhiên,” Ban đầu là đơn giản cảm thấy dùng acc clone đi vây xem cũng thú vị, sau lại phát hiện nảy sinh hảo cảm với người ta, mà lại càng không muốn thân phận hư ảo Ngũ Hành Thi này mang đến lỗi giác trong tình cảm của đối phương, chỉ là nếu chuyện tốt đã thành, đương nhiên tốt nhất là không nên để lại hiểu lầm gì. Không thể không nói tại phương diện này Tiếu Dĩ Hàng hơn Khương Hữu nhiều, tỷ như Khương Hữu cho đến bây giờ cũng không rõ ràng lúc ban đầu Dư Thần nhận được điện thoại của anh như thế nào, tự nhiên cũng không biết trong lòng cậu vẫn còn một cái gai khó mà hóa giải.
Thẳng thắn kiên cường như Tiếu Dĩ Hàng liền xác định bước nào đến mức độ nào. Mà Khương Hữu lại chủ động không đúng chỗ, sự tin cậy và an lòng cho đối phương cũng không đủ. Còn đối với Dư Thần, có được tình cảm thật lòng thật không phải dễ, không ngừng thôi thúc cậu chạy vào một quá trình dập khuôn, có thể nói thà rằng chôn ở đáy lòng cũng không thẳng thắn.
Cuối cùng thì cái vali cũng được dọn dần đến khi trống rỗng, Tiếu Dĩ Hàng mới cẩn thận lấy cái khăn mặt được cuốn tròn đặt trong đáy vali ra, lật vài vòng mới lộ ra bên trong có một cái chén bằng sứ. Thân chén có những nét vẽ cong cong đơn giản, màu sắc thanh nhạt, Dư Thần tò mò hỏi: “Gói kỹ lưỡng như vậy, vẽ gì thế?”
Tiếu Dĩ Hàng đặt chén trước mặt Dư Thần, đường vẽ trên mặt tuy đơn giản nhưng vẫn có thể nhìn ra hai bóng dáng nho nhỏ, người lớn hơn đưa tay xoa đầu người bé hơn, một chút ám muội lại thêm một chút ấm áp.
“Rất đáng yêu đi? Tranh của tiểu shota đấy.” Vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt Tiếu Dĩ Hàng, anh cẩn thận đặt cái chén lên giá sách, hướng hình vẽ ra ngoài, sau cùng anh mới chỉ đống túi lớn túi bé trên bàn học, “Mang từ Quảng Châu về đấy, muốn ăn gì thì tự chọn.”
Kỳ thật từ khi vào cửa Dư Thần chỉ thấy một đống đồ lớn bé, không nghĩ tới đa phần toàn là đồ ăn, học trưởng cũng rất hào phóng, nói: “Anh ở bên kia đã ăn ngán rồi, cậu tùy tiện chọn đi ha.” Dư Thần nội tâm phỉ nhổ: Chỉ sợ là không những ăn quá nhiều mấy thứ này, mà còn ăn sạch cả tiểu shota rồi đi.
Tiếu Dĩ Hàng dọn dẹp xong, hài lòng dựng thẳng cali cất vào góc trống bên giường. Anh đứng lên vỗ vỗ bả vai Dư Thần, kéo người ra ngoài ăn cơm tối: “Đi, đợi đến tháng bảy, học trưởng đây lại đi Quảng Châu rồi.”
Dư Thần cũng không dự đoán được kỳ nghỉ mùng một tháng năm của cậu lại trải qua một cách phong phú đến vậy. Ở chỗ Thần ngủ hai ngày hoàn thành lần thổ lộ và bị thổ lộ đầu tiên trong nhân sinh, trở về ăn một bữa cơm với học trưởng thảo luận các chuyện thú vị chỗ Tiểu shota, lại bỏ ra hai buổi chiều liên tục đi làm gia sư.
Tối ngày mùng năm, Tống Trường Nho điện thoại tới, chỉ là một chút quan tâm và hỏi thăm đơn giản.
Tống Trường Nho dặn: Tối mùng sáu cùng ăn cơm, ăn mặc tử tế một chút, năm giờ rưỡi anh đến cổng trường đón.
Giọng điệu của Tống Trường Nho có vẻ đã tận lực điều tiết cảm xúc, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra vẻ đắc ý cùng chờ mong.
Hoàn chương 23.
Dư Thần bấy giờ lại ngẩn người, ngẫm đến sáng nay Thần ngủ ngủ thẳng đến chín giờ mới chịu rời giường đưa Dư Thần ra nhà ga, thời điểm ra khỏi nhà, anh đưa cho cậu một túi đồ, lúc ấy đi vội đi vàng nên cũng không để ý xem kỹ, khi lên đến xe rồi, cậu mở ra mới biết bên trong là các loại đồ ăn vặt Bắc Kinh. Khi đó mới nhớ lúc trước thần ngủ có nhắc đến mang đống đồ này về. Bạn học Cá nhỏ ngồi trên xe ôm đống túi nặng trịch, trong lòng dấy lên biết bao cảm động. Có thể đi chọn mua nhiều đồ thế này, lại còn mang từ nơi xa về, đối với loại người “sống không làm một chút chuyện dư thừa” như Thần ngủ mà nói đã là rất không dễ dàng gì rồi.
Bạn học Trầm Khoản nảy sinh hứng thú vô cùng với việc Dư Thần đột nhiên xuất thần như thế này: “Hey hey, hồn chạy đến chỗ nào rồi? Tư xuân rồi?”
Dư Thần khụ khụ ho khẽ: “Anh tôi đi Bắc Kinh công tác mang về.”
“Vậy à, anh ông đối với ông cũng không tồi nha,” Trầm Khoản ghé sát vào đống túi to đùng, vừa lục tìm chọn lựa vừa ôm đi đồ ăn mình thích, “Thay tụi tôi cảm ơn anh ông.”
Dư Thần thu dọn lại chỗ đồ ăn vặt còn thừa, sau đó gửi cho thần ngủ một cái tin báo: Em về đến ký túc xá rồi, đồ ăn ngon lắm. Thế nhưng tin nhắn đến trước lại là tin của Tiếu Dĩ Hàng. Tiếu học trưởng cười ngoác miệng khoái trá triệu hồi tiểu học đệ nhà anh, hẹn cậu tối có thời gian thì đến ký túc xá của anh lấy quà Quảng Châu, quá hạn hết quà.
Làm gia sư hết cả chiều đến tận tối mịt, gia sư toán lý hóa toàn diện Cá nhỏ kéo lê bước chân mỏi mệt quay về.
Trở lại trường học cậu liền chạy thẳng đến ký túc xá của Tiếu Dĩ Hàng. Khi đó Tiếu Dĩ Hàng đang dọn dẹp hành lý, bày một đống đồ lên bàn. Anh thấy Dư Thần tiến vào cũng chỉ có thể chào đón qua loa: “Cậu ngồi đi, anh thu dọn xong rồi đi ăn cơm.”
Dư Thần tự giác ngồi trên ghế trước giường, nhìn Tiếu Dĩ Hàng lôi đống quần áo trong vali ra ngoài. Tiếu Dĩ Hàng rất yêu sạch sẽ, từ phong cách ăn mặc cho đến các bài luận văn báo cáo bình thường của anh đều có thể nhìn ra được điều đó. Anh đem từng bộ quần áo ra ngoài, treo chỉnh tề ngăn nắp vào một cái tủ nhỏ. Dư Thần chầm chậm, nhàm chán cọ giày với sàn nhà: “Sao lại về hôm nay a? Mới có mùng 3 mà.”
“Ngày mùng năm tháng một Tiểu Sính chỉ được nghỉ ba ngày, hôm nay đưa anh đến sân bay, cậu ấy còn có thể trở về nghỉ ngơi một chút.” Bạn trai tốt Tiếu Dĩ Hàng lộ ra vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, làm mà người ta không muốn nghĩ linh tinh cũng khó nha.
Dư Thần gác đầu lên thành lưng ghế dựa: “Anh ta biết anh là Ngũ Hành Thi chưa?”
“Ừa, đêm gặp mặt biết rồi.”
“Làm sao mà biết được? Tiểu shota đoán ra?”
“Không, anh tự thú.”
“Ui, anh tự thú như thế nào?”
Tiếu Dĩ Hàng ngưng lại động tác thu dọn, trong mắt lóe lên ý cười nồng hậu nhìn Dư Thần: “Hôm đó anh kéo vali tới dưới công ty của cậu ấy, nhắn có cậu ấy một tin nhắn để cậu ấy xuống, một lát sau cậu ấy đã chạy xuống rồi, anh nói với cậu ấy một câu ——-“
“Để em đoán,” Dư Thần vuốt cằm giả bộ trầm tư, “ ‘Cho anh một cơ hội được cùng em trao đổi thi từ ca phú nhân sinh triết học’ hay là ‘em có nguyện ý biến giấc mộng của anh thành sự thật’ ?”
“Trước tiên là nói câu trước, Tiểu shota trợn tròn mắt, vì thế anh lại nói câu sau.” Được rồi, phương thức tự thú này có hơi thảm thiết, phàm là fan có hiểu biết nhất định về Ngũ Hành Thi cũng không chắc không biết mấy lời kịch tiêu biểu trong võng phối mấy năm gần đây của đồng chí Ngũ Hành Thi này. Huống chi Tiểu shota là loại fan cuồng coi Ngũ Hành Thi như sinh mệnh. Có thể trước đó là do Tiểu shota quá tin tưởng Tiếu Dĩ Hàng, hoặc cũng có thể đã từng nghĩ đến “Các Hạ Chính Thái = Ngũ Hành Thi”, nhưng khi nghe được Tiếu Dĩ Hàng nói ra hai câu kịch kia, nếu không có phản ứng thì không phải là bạn fan cuồng Đậu Nhiều Màu.
“Em đoán biểu tình lúc đó của tiểu shota nhất định rất phấn khích đi,” Dư Thần cười gian, “Cậu ấy không giận anh?”
“Có tức giận một chút,” Tiếu Dĩ Hàng phảng phất như đang quay về ngày hôm đó, cả người đều toát lên vẻ tiểu nhân đắc chí, “Chỉ là rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao cũng không thiệt gì mà.” Sao có thể không thiệt, bị thần tượng Ngũ Hành Thi kiêm người yêu cường hôn trong WC nam, mấy thứ không được tự nhiên với ấm ức còn kiên trì được bao lâu chứ? Huống chi tiểu shota rõ ràng là loại cá tính chuyên chịu thiệt thòi.
“Học trưởng, anh quá âm hiểm rồi, quả thực ngay cả cơ hội sau này tính sổ cũng không để lại cho người ta.”
“Đương nhiên,” Ban đầu là đơn giản cảm thấy dùng acc clone đi vây xem cũng thú vị, sau lại phát hiện nảy sinh hảo cảm với người ta, mà lại càng không muốn thân phận hư ảo Ngũ Hành Thi này mang đến lỗi giác trong tình cảm của đối phương, chỉ là nếu chuyện tốt đã thành, đương nhiên tốt nhất là không nên để lại hiểu lầm gì. Không thể không nói tại phương diện này Tiếu Dĩ Hàng hơn Khương Hữu nhiều, tỷ như Khương Hữu cho đến bây giờ cũng không rõ ràng lúc ban đầu Dư Thần nhận được điện thoại của anh như thế nào, tự nhiên cũng không biết trong lòng cậu vẫn còn một cái gai khó mà hóa giải.
Thẳng thắn kiên cường như Tiếu Dĩ Hàng liền xác định bước nào đến mức độ nào. Mà Khương Hữu lại chủ động không đúng chỗ, sự tin cậy và an lòng cho đối phương cũng không đủ. Còn đối với Dư Thần, có được tình cảm thật lòng thật không phải dễ, không ngừng thôi thúc cậu chạy vào một quá trình dập khuôn, có thể nói thà rằng chôn ở đáy lòng cũng không thẳng thắn.
Cuối cùng thì cái vali cũng được dọn dần đến khi trống rỗng, Tiếu Dĩ Hàng mới cẩn thận lấy cái khăn mặt được cuốn tròn đặt trong đáy vali ra, lật vài vòng mới lộ ra bên trong có một cái chén bằng sứ. Thân chén có những nét vẽ cong cong đơn giản, màu sắc thanh nhạt, Dư Thần tò mò hỏi: “Gói kỹ lưỡng như vậy, vẽ gì thế?”
Tiếu Dĩ Hàng đặt chén trước mặt Dư Thần, đường vẽ trên mặt tuy đơn giản nhưng vẫn có thể nhìn ra hai bóng dáng nho nhỏ, người lớn hơn đưa tay xoa đầu người bé hơn, một chút ám muội lại thêm một chút ấm áp.
“Rất đáng yêu đi? Tranh của tiểu shota đấy.” Vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt Tiếu Dĩ Hàng, anh cẩn thận đặt cái chén lên giá sách, hướng hình vẽ ra ngoài, sau cùng anh mới chỉ đống túi lớn túi bé trên bàn học, “Mang từ Quảng Châu về đấy, muốn ăn gì thì tự chọn.”
Kỳ thật từ khi vào cửa Dư Thần chỉ thấy một đống đồ lớn bé, không nghĩ tới đa phần toàn là đồ ăn, học trưởng cũng rất hào phóng, nói: “Anh ở bên kia đã ăn ngán rồi, cậu tùy tiện chọn đi ha.” Dư Thần nội tâm phỉ nhổ: Chỉ sợ là không những ăn quá nhiều mấy thứ này, mà còn ăn sạch cả tiểu shota rồi đi.
Tiếu Dĩ Hàng dọn dẹp xong, hài lòng dựng thẳng cali cất vào góc trống bên giường. Anh đứng lên vỗ vỗ bả vai Dư Thần, kéo người ra ngoài ăn cơm tối: “Đi, đợi đến tháng bảy, học trưởng đây lại đi Quảng Châu rồi.”
Dư Thần cũng không dự đoán được kỳ nghỉ mùng một tháng năm của cậu lại trải qua một cách phong phú đến vậy. Ở chỗ Thần ngủ hai ngày hoàn thành lần thổ lộ và bị thổ lộ đầu tiên trong nhân sinh, trở về ăn một bữa cơm với học trưởng thảo luận các chuyện thú vị chỗ Tiểu shota, lại bỏ ra hai buổi chiều liên tục đi làm gia sư.
Tối ngày mùng năm, Tống Trường Nho điện thoại tới, chỉ là một chút quan tâm và hỏi thăm đơn giản.
Tống Trường Nho dặn: Tối mùng sáu cùng ăn cơm, ăn mặc tử tế một chút, năm giờ rưỡi anh đến cổng trường đón.
Giọng điệu của Tống Trường Nho có vẻ đã tận lực điều tiết cảm xúc, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra vẻ đắc ý cùng chờ mong.
Hoàn chương 23.
/37
|