Ông xã lạnh lùng , em yêu anh

Chương 10

/20


Chương 10

     Kết thúc cuộc trò chuyện cùng giáo sư Hà, An Huyên suy tư định đi bộ quanh trường một lát. Nhưng khi cô quay lại phía sau, một thân hình quen thuộc hiện lên trước mắt. Dịch Lăng nghiêm nghị đứng đó nhìn cô.
     
“Anh... anh đứng ở đây từ bao giờ thế?” – An Huyên kinh ngạc, nói không thành lời. Cô lo lắng quan sát sắc mặt người đàn ông này, không biết anh có nghe thấy những gì cô vừa nói không. 
     
Rất nhanh, Dịch Lăng thong thả giải đáp thắc mắc trong lòng cô. Anh hỏi:
     
“Tại sao lại nghỉ việc?” 
     
“Em, em chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian.” 
     
“Rất mệt mỏi sao?” – Câu hỏi đầy ẩn ý của anh khiến cô phải suy nghĩ. Như sợ Dịch Lăng hiểu lầm, An Huyên khẽ lắc đầu.
     
“Không phải như vậy, Dịch Lăng à! Từ ngày tốt nghiệp Đại học đến nay, cũng hai năm trôi qua rồi, em cứ ở đây giảng dạy như vậy cũng cảm thấy, có lẽ nên nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao em cũng mới hai mươi lăm tuổi thôi.”
     
Có những chuyện, cô không thể mà cũng không có quyền nói ra. Vì muốn cuộc sống của anh không cần phải vướng bận bất kì điều gì, An Huyên lựa chọn cách êm đẹp nhất.
     
Dịch Lăng im lặng nhìn người con gái trước mặt này. Cô gái này ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã cho anh một cảm giác an nhiên kì lạ. Anh nhìn ra sự kiên cường đằng sau gương mặt xinh đẹp của cô. Cô lịch sự, cô tao nhã, cô có cách khiến cho người đối diện không cách nào ngó lơ trước những phép tắc lễ nghi mà cô học được.
     
Đôi khi Dịch Lăng nghĩ, nếu không phải là anh mà là bất kì một ai khác, phải chăng họ đã trân quý cô như bảo bối trên đời. Bởi, cô thật sự đáng để người khác trân trọng.
     
“Tôi không phải người ngốc, có những chuyện tôi đều biết tất cả. Ngay từ đầu tôi đã hứa với ông nội là sẽ tôn trọng đam mê của em. Vậy nên, không cần vì tính khí thất thường của mẹ mà  phải lùi bước như vậy. Tôi biết em không phải người như thế!” 

An Huyên ngẩn ngơ nhìn anh. Đây là lần đầu tiên anh ấy nói nhiều với cô như vậy. Cô xúc động nắm chặt tay để kìm chế ham muốn bước nhanh tới ôm chầm lấy anh. Từ khi kết hôn đến tay, cô luôn nghĩ rằng sự tồn tại của cô không đáng để người đàn ông cao quý này để tâm đến, nhưng hôm nay cô vui mừng biết được rằng, thì ra cô cũng được quan tâm.

“Dịch Lăng, cảm ơn, cảm ơn anh.” – Cô cảm động chân thành nhìn anh. Đôi mắt to tròn giờ này long lanh ánh nước khiến người ta rất muốn thương yêu. 

Dịch Lăng nghĩ rằng mình điên rồi. Anh nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác, tia ôn nhu chợt lóe rồi biến mất trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Tại sao phải cảm ơn?” – Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô.

“Cảm ơn anh vì đã nói với em những lời này. Dịch Lăng, chuyện xin nghỉ việc em đã quyết định rồi. Có những chuyện còn trông nhờ duyên phận nữa. Hai năm qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất của em từ trước đến giờ nhưng cũng là khoảng thời gian em mệt mỏi nhất. Chính vì thế, em muốn trở thành con dâu hiếu thảo, người vợ tốt của Dịch gia. Từ khi đặt chân lên chiếc thuyền mạo hiểm này, dù có lênh đênh giữa biển khơi với phong ba bão táp, em đã không còn muốn quay trở lại nữa rồi.”

Đồng ý kết hôn với Dịch Lăng là việc làm cô sẽ không bao giờ hối hận nhất ở kiếp này. Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nói rằng, An Huyên cô vì báo ân, vì ham mê sang giàu mà gả cho người đàn ông này. Nhưng chỉ có cô mới biết rằng, ngay từ buổi chiều hôm ấy dưới ánh hoàng hôn, hình ảnh đẹp đẽ ấy đã khắc sâu trong lòng cô. Dù cho năm tháng qua đi, sao vật đổi dời, những gì đẹp đẽ nhất sẽ được cô lưu giữ, hoài niệm.

Dịch Lăng không hiểu và cũng không muốn tìm hiểu sâu về người con gái này. Anh sợ, sợ mình sẽ hãm sâu, sợ mình sẽ làm nên việc có lỗi với vợ anh – Vũ Nhiên. 

≈≈

Kể từ sau lần nói chuyện ấy, cô phát hiện ở Dịch Lăng có sự thay đổi nhỏ. Anh thỉnh thoảng có về nhà, không còn thờ ơ như trước kia nữa. Mặc dù vẻ mặt lãnh khốc ấy  vẫn không thay đổi nhưng với An Huyên như thế đã vui vẻ rồi.

Mỗi đêm khi cô chìm vào giấc ngủ, luôn có cảm giác có người nằm xuống giường của cô, kéo chăn đắp cho cô rồi khẽ vuốt ve mặt cô. Nhưng đến khi sáng hôm sau cô tỉnh dậy, nhìn khoảng trống bên cạnh lạnh lẽo không hơi ấm. An Huyên cười xòa trước những suy nghĩ hoang tưởng của mình. 

Dịch Lăng sao có thể ngủ chung giường với cô chứ!

Trong khi cô đang bận rộn để chuẩn bị bữa sáng, Dịch Lăng bước vào phòng ăn, lạnh nhạt ngồi xuống cầm tờ báo Thương mại thế giới lên đọc. 

“Chào buổi sáng.” – An Huyên mỉm cười nhìn anh. 

“Ừ.” – Dịch Lăng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại tiếp tục với những chuyên mục kinh tế trên báo, những hàng chữ được viết bằng tiếng anh kia, anh đọc rất dễ dàng. 

“Anh đợi một chút, em sẽ mang bữa sáng ra.” – Không đợi người kia trả lời, An Huyên đã nhanh chân bưng ra bữa sáng kiểu Trung Quốc và một tách cafe đen thơm lừng.  Mùi thơm của cafe nhanh chóng lan tỏa khắp gian phòng. 

Khóe môi Dịch Lăng hơi nhếch lên nhưng cô không để ý. Anh nhàn nhạ nhấp một ngụm cafe nóng hổi. Không khí đang tốt đẹp bỗng một bóng người chạy vụt từ ngoài vào phòng ăn. Hấp tấp nắp lấy bàn tay trắng trẻo của An Huyên. 

Cô há hốc nhìn Dịch Ngưng Yên, cô gái này cư nhiên vội vã như vậy. Không một chút ý tứ gì cả, cô đành lắc đầu cười sủng nịnh nhìn cô ấy. 

“Em đi đứng như thế nào vậy?” – Dịch Lăng lạnh lùng lên tiếng. Trừng mắt nhìn cô em gái tinh nghịch của mình.

“A. Anh hai, em xin lỗi.” – Ngưng Yên cúi đầu hối lỗi với anh trái xong liền quay sang An Huyên đang đứng bên cạnh mà nức nở.

“Giáo sư An, sao lại nghỉ việc hả?” 

“Sao lại gọi là giáo sư. Gọi là chị.” – An Huyên mỉm cười, trong đầu đang suy nghĩ xem nên giải thích với cô ấy thế nào.

“Không được, không được nghỉ việc. Chị không biết sao, tin tức vừa đưa xuống, rất nhiều sinh viên đã đến tận phòng Hiệu trưởng để hỏi rõ mọi việc. Tiết học của chị trước kia rất đông sinh viên, từ ngày đổi giảng viên mới, không ai còn hứng thú học nữa. Hức... chị dâu, không thể được đâu. Nam sinh hâm mộ chị còn chặn đường Chủ nhiệm khoa để hỏi thăm địa chỉ nhà chị nữa kìa. Không muốn, em không muốn chị nghỉ dạy đâu mà.” – Ngưng Yên òa khóc, ôm lấy An Huyên đang trợn mắt há mồm không thể tin được nhìn cô.

Không đùa chứ! Sao lại nghiêm trọng như vậy rồi?

Nam sinh hâm mộ chị còn chặn được Chủ nhiệm khoa để hỏi thăm địa chỉ nhà chị. – Hai hàng lông mày đẹp của Dịch Lăng nhíu lại, ánh mắt trầm lạnh xuống. Cô gái này được nhiều người để ý thế cơ à? Chẳng lẽ họ không biết cô đã kết hôn sao.?

Đúng vậy. Chuyện An Huyên đã kết hôn, ngoại trừ hiệu trưởng, chủ nhiệm và giảng viên trong khoa ra, không một ai biết nữa. Chính vì thế, việc cô được nhiều người theo đuổi cũng là bình thường. Nghĩ đến đây, bất giác Dịch Lăng thấy khó chịu. Anh lạnh lùng tiếp tục đọc báo.

“Chuyện này, em có nói quá lên không thế?” – Hóa ra cô được hâm mộ thế cơ à? Sao trước giờ cô lại không biết cơ chứ?

“Sự thật 100% đó. Vậy nên, làm ơn nói với em là chị không nghỉ việc ở trường đi mà, Huyên Huyên.” – Ngưng Yên nũng nịu, ánh mắt long lanh nhìn chị dâu yêu quý của mình. Không ai biết được cô ấy ngưỡng mộ chị dâu mình đến mức độ nào đâu. Trời ơi! Không thể như thế được.

“Xin lỗi em, Yên Yên. Chị muốn nghỉ ngơi một thời gian. Với lại, viện bảo tàng FlandCity sang năm sẽ tổ chức một sự kiện lớn nhất từ trước đến nay. Vì vậy, bảo tàng đề cử người đến Cambridge nước Anh để đào tạo chuyên sâu khoảng ba tháng.” – Nói đến đây, cô quay sang nhìn Dịch Lăng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh cũng nhìn cô như vậy. An Huyên ngượng ngùng cuối đầu. 

“Đừng nói là...” – Ngưng Yên ngập ngừng, cũng khẽ quay sang nhìn anh trai. 

“Chị chưa biết, chị đang suy nghĩ. Chị vẫn chưa trả lời.” – Vấn đề này đã khiến cô đau đầu nhức óc cả tuần nay rồi.

~~


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status