Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ

☆, Chương 96: Tiểu Bảo, cha con ghét bỏ mẹ(3).

/174



Đột nhiên điện thoại của Đại Nhất vang lên, Đại Nhất lùi vào trong phòng khách nhận điện thoại. Chỉ chốc lát sau đã cúp điện thoại di động rồi đi ra.

 

"Lão đại, người đã mang tới Tiêu Thành!" Đại Nhất ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng cười nói.

 

"Khoa trương như vậy? Tiêu Thành?" Thượng Quan im lặng, "Tôi là người rãnh rỗi như vậy sao?"

 

"Ai đi Tiêu Thành? Anh cũng muốn đi Tiêu Thành sao? Em cũng muốn đi!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng buông Tiểu Bảo ra rồi chạy sang, nói với Thượng Quan Ngưng.

 

Thượng Quan Ngưng híp mắt liếc cô một cái, "Cái gì cái gì? Không biết chuyện gì lại muốn đi theo?"

 

"Cái gì cái gì cái gì? Anh đọc vè sao!" Tiêu Hòa Nhã trừng, anh lại dám cười nhạo cô. Làm sao lại có người như vậy!

 

"Em đi còn Tiểu Bảo thì làm thế nào?" Thượng Quan Ngưng cũng lười trêu chọc cô, sau đó mở miệng hỏi.

 

"Không thể đi cùng sao?" Tiêu Hòa Nhã khó xử.

 

"Không thể!" Thượng Quan Ngưng cự tuyệt rất thẳng thừng, có những chuyện không phải một đứa bé có thể tiếp nhận được. Anh không thể để cho Tiểu Bảo tiếp nhận những chuyện này sớm như vậy, có lẽ Tiểu Bảo của bọn họ sẽ sống vô cùng bình thường, vẫn nên như vậy thì hơn.

 

"Mẹ, Cậu hai bảo hôm nay rãnh rỗi, muốn dẫn con về nhà một chuyến!" Tiêu Tiểu Bảo giơ tay lên nói.

 

"Anh ấy nói sao? Tại sao không nói dẫn chúng ta cùng nhau về nhà một chuyến!" Tiêu Hòa Nhã bất mãn, quên chính mình mới vừa rồi còn nói muốn đi theo đến Tiêu Thành đây này!

 

"Em rốt cuộc là muốn đi Tiêu Thành hay là muốn trở về Công viên Thanh Hòa ?" Thượng Quan Ngưng cau mày, rất không kiên nhẫn hỏi.

 

Tiêu Hòa Nhã khó xử! Chừng mấy ngày không có về nhà, nhưng cô lại muốn đi chơi! Làm thế nào đây?

 

"Mẹ, hôm nay người trước đi Tiêu Thành, hai ngày nữa trở lại Công viên Thanh Hòa đón con?" Tiêu Tiểu Bảo đề nghị.

 

Tiêu Hòa Nhã lập tức gật đầu: "Tốt tốt tốt! Vậy con đi trước, khi trở lại mẹ sẽ đi đón con!"

 

Sau đó Tiêu Hòa Nhã và Thượng Quan Ngưng lên đường.

 

"Sao? Ngồi máy bay?" Tiêu Hòa Nhã có chút ngây ngô, đi Tiêu Thành còn phải ngồi máy bay, anh có tiền nhưng không biết đốt vào chỗ nào sao?

 

Sân bay riêng của Thượng Quan Ngưng, Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc đã chờ ở đó, Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy họ đầu tiên là sững sờ, tiếp theo chính là mừng rỡ như điên.

 

"Này, vì sao các cậu lại tới đây?" Tiêu Hòa Nhã rất là kích động, vừa kéo vừa ôm các cô, "Đúng rồi, hôm nay mình lên báo đây? Có đẹp không?"

 

Vừa nói đến đây, sắc mặt của Ôn Tiểu Noãn liền vô cùng thúi, cô thật muốn xem lá gan của người nào lại lớn như vậy, đánh úp cô, chán sống rồi!

 

"Được rồi, có chuyện gì lên máy bay rồi nói!" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nói một câu, ngay sau đó đi đến chỗ máy bay.

 

Trên máy bay, Ôn Tiểu Noãn nhìn thiết bị bên trong, lắc đầu, "Hâm mộ thiên kim thị trưởng như lão nương đây, không bằng hâm mộ tiểu tình nhân của Thượng Quan Ngưng!"

 

"Tại sao?" Cố Ngộ Bắc không hiểu, Tiêu Hòa Nhã cũng hỏi.

 

"Cậu! Không phải là tiểu tình nhân của Thượng Quan Ngưng sao?" Ôn Tiểu Noãn chỉ Tiêu Hòa Nhã rất là tự nhiên nói.

 

"Sao?" Tiêu Hòa Nhã uống một hớp nước trái cây liền trực tiếp phun ra ngoài, "Mẹ nó cậu mới đúng là tiểu tình nhân của anh ấy! Cả nhà cậu đều như vậy!"

 

"Cả nhà cậu đều như vậy!"

 

"Cả nhà cậu!"

 

"Cậu!"

 

"Cậu!"

 

. . . . . . Sau đó không có dinh dưỡng tiếp tục gây gổ, Cố Ngộ Bắc không chịu nổi trực tiếp đeo tai nghe nhắm mắt dưỡng thần.

 

Không bao lâu, máy bay hạ cánh ở một sân bay tư nhân, một to trang viên như vậy, đã sớm có người chờ ở nơi đó.

 

Tiêu Hòa Nhã phát hiện, bởi vì trên đường gây gổ, cho nên không có triệu chứng say máy bay, sau đó vô cùng cảm kích nhìn Ôn Tiểu Noãn, ánh mắt kia lóe sáng nhìn mình khiến Ôn Tiểu Noãn sợ hãi.

 

"Mẹ, lão nương không phải chỉ mắng cậu hai câu sao? Có cần phải dùng tới ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm không?" Ôn Tiểu Noãn phỉ nhổ!

 

"Được rồi được rồi, mọi người cũng không chịu nổi ánh mắt của em rồi! Mọi người cũng biết xấu hổ rồi!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp kéo Tiêu Hòa và bạn bè của cô đến bên cạnh mình, sau đó mang theo cô đi về phía trước.

 

"Lão đại!" Ở bên cạnh bảy tám người nghênh tiếp đều mặc tây trang màu đen, cực kỳ cung kính khom người chào.

 

"Người đâu?" Thượng Quan Ngưng gật đầu hỏi.

 

"Hai người đã bị nhốt riêng ra, Vương Nhân bị nhốt ở hình phòng, Đường Lệ Lâm bị nhốt ở nhà tù!" Người đứng đầu đáp.

 

"Tốt!" Thượng Quan Ngưng gật đầu, "Đi hình phòng trước!"

 

"Dạ!"

 

Vốn là Vương Nhân vẫn còn giấc mơ thăng quan phát tài, vô duyên vô cớ bị người đến bắt đi, không đợi anh mở miệng nói chuyện đã bị một quyền trực tiếp đánh cho hôn mê, tỉnh lại lần nữa mình đã bị trói trên một cây thánh giá, hiển nhiên một bộ dạng giống như chúa Jesus!

 

"Tôi nói cho các người biết, các ngươi đang phạm pháp đấy! Tôi muốn kiện các người, kiện các ngừoi ngồi tù đến chết!"

 

"Ai u này, người anh em này thật hăng hái! Có bản lãnh thì đi đi!" Đại Nhị ngồi trên ghế đối diện anh run rẩy nói.


/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status