Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ

☆. .Chương 97: Mỹ nhân kế (2)

/174


 

“Anh... Hiện tại là xã hội pháp trị, các người trói tôi như thế này là phạm pháp! Anh đừng tưởng rằng một mình anh có thể một tay che trời, tôi nói cho anh...” Vương Nhân bị trói còn đang không ngừng kêu gào, giống như trong lòng dám chắc người này sẽ không dám làm gì anh ta.

 

Đại Nhị bắt chéo hai chân, bàn chân không ngừng lắc lư rất ư là nhàn nhã, “Tôi vẫn đang nghe đây, anh cứ nói tiếp đi, còn có những gì chưa nói xong thì cứ nói tiếp, ngồi tù mục gông? Đủ chưa, hay còn muốn phải ăn đậu phộng chịu tội hả?” Đại Nhị giống như một em bé rất tò mò hồn nhiên hỏi, “Đúng rồi, quên nói cho anh một chuyện, nếu như tôi không có ý định thả anh ra ngoài, có phải anh sẽ tìm người khác tố cáo tôi lải nhải không? Bởi vì có một khoảng thời gian có thể anh rất bận rộn, bận đến không có thời gian xử lý việc vặt này đấy!”

 

“Mày là một tên lưu manh, tên côn đồ, tội phạm, cặn bã, tao sẽ không bỏ qua ày!” Vương Nhân chửi ầm lên.

 

Đúng lúc này cửa được mở ra, ba cô gái bước vào, một là Cố Ngộ Bắc mặc áo T-shirt quần đùi giầy thể thao, mái tóc gợn sóng phong tình vạn chủng, một là Ôn Tiểu Noãn mặc áo sơ mi được xoắn đến khuỷu tay, quần dài gọn gàng linh hoạt, cuối cùng là Tiêu Hòa Nhã mặc chiếc váy bông dài màu trắng, tự nhiên, tươi mát, thoát tục(không dính bụi trần).

 

“Ôi chao, Đại ký giả(nhà báo) đây là không muốn buông tha cho ai vậy?” Cố Ngộ Bắc cười hỏi, dáng vẻ phong tình vạn chủng.

 

“Giống như lão nương vừa mới nghe cặn bã mắng chửi người ấy nhỉ?” Ôn Tiểu Noãn đi tới trước mặt Vương Nhân vân đạm phong khinh hỏi, “Ngay cả một tên cặn bã như anh mà còn dám mắng chửi người khác? Đã từng nghe qua câu nói này chưa? Bản thân mình là quái vật sao còn dám nói người ta là yêu quái, anh mới chính là tên cặn bã phía sau Xã Hội Chủ Nghĩa!”

 

“Đúng vậy đúng vậy, anh như thế này làm sao có thể làm phóng viên hả? Anh xem anh chụp tôi xấu như vậy, rốt cuộc có chút xíu năng lực nào không vậy hả?” Tiêu Hòa Nhã luôn tâm tâm niệm niệm sao bản thân mình lên báo lại xấu như vậy, rõ ràng nhìn đẹp như một cô bé con thế kia, vậy mà anh ta lại chụp thành dáng vẻ như thế, thật sự là rất không có năng lực rồi!

 

“Chị dâu!” Đại Nhị cung kính nói với Tiêu Hòa Nhã, “Giao hắn cho các người xử lý đấy! Dĩ nhiên là các loại hình tra tấn nào cũng đều có thể dùng, bất kể là sống hay chết, đến lúc đó tôi sẽ giải quyết hậu quả cho các người.” Đại Nhị nói xong, lúc này mới thưởng cho Vương Nhân một nụ cười xinh đẹp, phất phất tay thong thả rời đi.

 

“Mày không thể...” Vương Nhân rống to, bất kể sống chết, bốn chữ đơn giản như vậy vừa vặn hoàn toàn hủy đi bản thân hắn, đại tiểu thư Thị trưởng? Hiện tại hắn đã biết bản thân mình rơi xuống tay người nào, thiên kim tiểu thư Thị trưởng muốn giết chết một người chẳng lẽ được xem là chuyện lqd gì khó sao? Hắn muốn tố cáo cũng phải có đường mới được nha. Hắn không nghĩ đứng ở trong căn phòng này, vốn dĩ những dụng cụ tra tấn này chỉ là để hù họa, nhưng không ngờ là thật sự! Càng nghĩ càng kinh hãi, Vương Nhân rống to: “Anh không thể đi, anh không thể!”

 

“Tôi có thể nha!” Đại Nhị vừa đi tới cửa rất là thản nhiên nói, “Anh xem hai chân tôi khỏe mạnh, cửa lại không có khóa, tại sao tôi không thể đi, anh cứ từ từ mà hưởng thụ ha, tôi đi trước!”

 

Nhìn người đó cười như ác ma, Vương Nhân chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, ác ma này. Sau đó lại nhìn ba cô gái đang cười rất ấm áp một chút, trong lòng sợ hãi từng hồi một, “Cô.... Các cô muốn thế nào? Tôi nói cho các cô biết, những gì tôi viết đều là sự thật, chúng tôi muốn nói rõ chân tướng ọi người biết, cô.... Cho dù cô là thiên kim tiểu thư Thị trưởng, cô cũng không thể trả đũa! Nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ làm sáng tỏ, cho dù là Thị trưởng, cũng không có quyền làm như vậy! Cô....”

 

Nụ cười trên mặt Ôn Tiểu Noãn càng sâu, bước chân từ từ đi về phía trước hai bước, “Lão nương không thể trả đũa? Cho dù là ba của lão nương cũng không có quyền làm như vậy?”

 

“Vâng... Đúng vậy...” Vương Nhân bắt đầu nói chuyện ấp a ấp úng, trái tim nhỏ co rụt lại. Bộ dạng giống như có thể chết bất cứ lúc nào. “Các người mau thả tôi ra, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này, tôi cũng có thể đăng báo xin lỗi, nói chuyện ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm! Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Như thế nào?”

 

“Bốp!” một tiếng, Ôn Tiểu Noãn trực tiếp vung một cái tát lên mặt hắn, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, làm cho cái mặt hắn ta đã bị in dấu năm ngón tay, thật là đỏ tươi, Ôn Tiểu Noãn thổi tay một cái vân đạm phong khinh nhìn Vương Nhân đang trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới từ từ mở miệng: “Không phải anh đã nói là chuyện anh đã đưa tin chính là chân tướng của sự thật sao? Đã như vậy anh còn muốn đăng báo xin lỗi làm gì?”

 

“Cô...”

 

“Bốp!” Ôn Tiểu Noãn trở tay lại là một cái tát, “Lúc nào thì đến lượt anh quản chuyện của lão nương rồi hả? Anh có tư cách gì mà quản tôi buổi tối đi chơi ở đâu, lão nương nhất định chơi đùa anh thì thế nào? Quan tâm đến việc đâu đâu của lão nương, để xem hôm nay lão nương thu thập anh thế nào!” “Bốp!” Lại vung một cái tát, lốp bốp như pháo nổ vậy!

 

Chỉ chốc lát sau, khóe miệng Vương Nhân đã bị đánh ra máu, cuối cùng vẫn là Cố Ngộ Bắc tiến lên kéo Ôn Tiểu Noãn lại. Lấy một chiếc khăn tay nhỏ ra, cẩn thận lau chùi, môi mỏng khẽ mở: “Cậu ngốc à! Cậu đánh người ta như vậy mà không thấy đau tay sao?”

 

Lúc đầu Vương Nhân còn tưởng nhìn thấy có người kêu ngừng, là vì con gái nhẹ dạ, vất vả lắm mới dâng lên một chút hi vọng, sau khi nghe lời nói của cô thoáng chốc đã tan biến mất, dập tắt sạch sẽ, không tìm thấy một chút dấu vết nào. Hai người này đều độc ác, bây giờ Vương Nhân đã bắt đầu hiểu rõ, lúc này mới hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tiêu Hòa Nhã vẫn luôn ngồi yên lặng ở bên cạnh. Bà cô à, cầu xin cô, buông tha cho tôi đi! Lần sau tôi sẽ không dám nữa!

 

Thế nhưng trời sinh Tiêu Hòa Nhã có chút trì độn, trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt phức tạp mà hắn phóng tới. Chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với anh ta.

 

Cố Ngộ Bắc trừng mắt nhìn Vương Nhân, chỉ có điều cũng bội phục sức phán đoán của anh ta, nhất định Tiểu Nhã sẽ không nhìn được cảnh máu tanh, dĩ nhiên cầu xin cô sẽ không sai, chỉ là...

 

“Tiểu Nhã à!” Cố Ngộ Bắc đi đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, rất là dịu dàng gọi một tiếng.

 

Tiêu Hòa Nhã có hơi run rẩy, vuốt vuốt tay mình, run run mở miệng, “Nói chuyện như bình thường là được rồi, bình thường là được rồi!”

 

Cố Ngộ Bắc liếc cô một cái, choáng nha, nếu không phải là cậu mình có thể dịu dàng như vậy sao? “Là thế này, lúc nãy không phải người kia nói có hai người bị bắt đến đây sao? Người đàn ông của cậu bảo chúng ta đi qua bên này, còn anh ấy nhất định là đã đi tìm phụ nữ ở đâu đó rồi, cho dù người phụ nữ đó không xinh đẹp như cậu, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ, đàn ông đều là háo sắc, cậu phải trông chừng thật tốt, nói không chừng người đàn ông nhà cậu thừa dịp không có cậu ở bên cạnh liền vội vàng chạy qua bên kia trêu chọc phụ nữ rồi. Cậu mau chạy đi nhìn xem!”

 

“Thật sao?” Tiêu Hòa Nhã mở to hai mắt, rất là hoài nghi hỏi, thoạt nhìn hiệu trưởng không giống như một người háo sắc nha?

 

“Cậu đã từng xem qua phim trinh thám chưa?” Cố Ngộ Bắc tiếp tục nỗ lực.

 

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Tính như Conan sao?”

 

Cố Ngộ Bắc hết chỗ nói rồi, sau đó gật đầu, “Tính, chẳng qua chỉ là bản hoạt hình mà thôi, nhưng mà cũng là trinh thám, cậu suy nghĩ lại đi, những thứ hung thủ gì gì đó, thoạt nhìn cũng không phải là hung thần sát nhân, ngược lại là người trông rất tốt, đúng không?”

 

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, hình như là có rất nhiều tình huống giống như vậy, nhìn cô rất là ưu thương.

 

“Đúng, loại người này chính là mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo, khẩu thị tâm phi......”

 

“Hiệu trưởng không phải là cầm thú!” Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc nói.

 

“Đúng đúng, hiệu trưởng nhà cậu không phải là cầm thú! Cho dù cậu khẳng định hiệu trưởng nhà cậu không phải là Sắc quỷ, nhưng nhìn bộ dạng hiệu trưởng nhà cậu xinh đẹp như vậy, cậu có thể khẳng định người lqd khác sẽ không ôm ấp yêu thương với hiệu trưởng nhà cậu sao? Nếu người phụ nữ đó vì xin tha thứ mà sử dụng mỹ nhân kế với hiệu trưởng nhà cậu thì sao?” Cố Ngộ Bắc không ngừng cố gắng.

 

Tiêu Hòa Nhã trực tiếp lắc đầu, “Chuyện này không thể nào, bộ dạng hiệu trưởng nhà mình xinh đẹp như vậy, làm sao có thể bị trúng kế!”

 

“Chuyện này cũng không nhất định!” Cố Ngộ Bắc ngẩng cao đầu, “Nếu người phụ nữ đó phong hoa tuyệt đại* thì sao? Nếu người phụ nữ đó chính là kẻ làm say đắm lòng người thì sao? Nếu như hiệu trưởng nhà cậu thích những loại đó thì sao? Nếu cái đó....”

 

*Phong hoa tuyệt đại: vẻ đẹp tuyệt đối

 

“Giao hắn cho các cậu xử lý, đừng tàn nhẫn quá! Mình đi xem bên phía hiệu trưởng như thế nào!” Hiệu trưởng thích những loại phụ nữ đó? Tiêu Hòa Nhã lo lắng, đến giờ cô cũng không biết hiệu trưởng thích kiểu phụ nữ gì, cô chỉ biết là không thích kiểu người như cô, cho nên cô cũng không thể để cho anh đụng tới kiểu người anh thích.

 

Cuối cùng cũng đi rồi, Cố Ngộ Bắc và Ôn Tiểu Noãn nhìn nhau cười, lúc này mới âm trầm nhìn về phía Vương Nhân, đại ký giả Vương đã bị trói thành Thánh giá(十).

 

“Các cô... Các cô muốn là gì? A... Đừng a!” Sau đó, những tiếng kêu thảm thiết liên tục kéo dài mấy giờ, những người bên ngoài nghe tiếng la đều rất tò mò, hai cô gái này thật sự còn lợi hại hơn nhân viên chuyên môn trừng phạt của bọn anh nha. Rốt cuộc là làm như thế nào vậy?


Khi Tiêu Hòa Nhã vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu đi tìm hiệu trưởng nhà mình, sau đó nhà tù thì không tìm được mà bị lạc đường rồi! Vừa rồi rất sốt ruột, thế nhưng đã quên bản thân mình là dân mù đường. Xong rồi, chỗ này lạ nước lạ cái, cô phải làm sao bây giờ nha?

 

Đi hết một cái sân lại một cái sân,Tiêu Hòa Nhã đã hết chỗ nói rồi, người nào không có việc làm tự dưng lại xây một khu trồng cây cảnh làm gì hả? Thật là chịu không nổi mà! Bây giờ cô phải làm đây? Dù thế nào cũng phải có người để cô hỏi đường một chút chứ!

 

“Tĩnh Hòa cư?” Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy ba chữ hữu lực trên một cái cổng vòm, “Bên trong này có người không?” Tiêu Hòa Nhã dè dặt cẩn thận đi vào, nhỏ giọng kêu: “Có người không? Xin hỏi có ai ở đây không? Không lên tiếng là tôi vào đó nha!”

 

Bước từng bước một, từ từ lắc lư đi vào, Tiêu Hòa Nhã thận trọng nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện yên lặng giống như không có ai vậy.

 

“Chị đã chịu đến thăm tôi rồi hả?” Đột nhiên có một âm thanh già dặn truyền tới, dọa Tiêu Hòa Nhã nhảy dựng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, vừa vuốt trái tim nhỏ bé vừa từ từ xoay người nhìn lqd qua chỗ phát ra âm thanh, một chiếc xe lăn đang đậu dưới tàng cây hòe, trên xe lăn có một người phụ nữ đang híp mắt nghỉ ngơi, bộ dáng coi như là khoảng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lông mi thường thường, ngũ quan thật là tinh xảo, người này chắc chắn cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ là tại sao lại đứng ở trong sân này, còn nữa đôi chân bị làm sao vậy?

 

“Tôi cho rằng lâu như vậy không tới, chị đã sớm quên mất bà cô già này rồi?” Người phụ nữ đó vẫn không có mở mắt, dường như biết người tới là ai, dĩ nhiên bà đã ngộ nhận Tiêu Hòa Nhã thành người đó rồi.

 

“Cái đó... Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý xông vào!” Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng xin lỗi, hình như cô đã quấy rầy người ta đang nghỉ ngơi rồi.

 

Người kia nghe được tiếng nói chỉ là hơi sửng sốt một chút, rồi lại vẫn như cũ, không có ý nghĩ muốn mở mắt, “À, không phải là cô ấy, tôi còn tưởng rằng cô ấy đến thăm tôi!”

 

“Cô ấy là ai? Người rất nhớ cô ấy sao? Người có thể gọi điện thoại bảo cô ấy đến đây thăm người mà!” Tiêu Hòa Nhã ôn tồn nói, hiện giờ xã hội phát triển như vậy, muốn gặp một người không phải là rất dễ dàng sao? Cũng không phải ở thời cổ đại, hiện giờ đã có máy vi tính, giao thông cũng rất thuận tiện nha, có thể trực tiếp đi thăm người đó mà!

 

“Ha ha ha......” Người kia lại nhẹ nhàng bật cười, “Cô bé, cô còn nhỏ, có một số người không phải nhớ là có tư cách gặp được!”

 

Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, rõ ràng tươi cười thanh nhã như vậy, nhưng cô lại nhìn ra một chút cay đắng, nhớ một người còn phải xem có tư cách hay không sao? Cô không hiểu!

 

“Vậy người hãy nói với tôi có được không, tôi sẽ truyền đạt giúp người, sau đó bảo cô ấy đến thăm người được không?” Không biết vì sao, cô chỉ là không muốn nhìn thấy trên mặt người này lộ ra nụ cười như vậy. Rõ ràng có thể tinh khiết vui vẻ như vậy, nhưng mà.....

 

“Không cần!” Người ngồi trên xe lăn thản nhiên lắc đầu, “Nếu cô ấy có thể đến gặp tôi thì sẽ đến, hiện tại không đến dĩ nhiên là vẫn chưa có tha thứ!”

 

Tiêu Hòa Nhã nửa hiểu nửa không, nhanh chân nhanh tay đi tới: “Bên ngoài mặt trời lớn như vậy, tôi đẩy người vào trong nhà nha!”

 

“Cảm ơn!” Khi người này nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã rõ ràng sửng sờ một chút, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, rồi sau đó liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, “Cô gái nhỏ, con họ Tiêu!” Không phải nghi ngờ, cũng không phải thăm dò, mà là vô cùng khẳng định nói.

 

Tiêu Hòa Nhã bị hù dọa, làm sao rất nhiều người sau khi liếc nhìn cô một cái đều có thể biết cô họ Tiêu, chẳng lẽ diện mạo của cô chính là một mặt nhà họ Tiêu? “Người là...” Tiêu Hòa Nhã dừng một chút, không biết nên gọi chị hay là dì, nếu gọi dì thì sẽ làm cho người ta già đi, nếu gọi chị, cô ấy sẽ không cho rằng mình không tôn trọng cô ấy chứ?

 

“Con có thể gọi tôi là cô!” Người này nhẹ cười nói.

 

“Cô?” Tiêu Hòa Nhã nghi ngờ, sao có thể gọi cô được chứ?

 

“Không muốn sao?”

 

Nghe trong giọng điệu của bà có chút tủi thân, Tiêu Hòa Nhã vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, con chào cô!”

 

“Ừ, ngoan!” Người nọ bật cười, rực rỡ như ngày hè. “Con đẩy giúp cô vào nhà đi!”

 

“Vâng!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu, lúc này mới đi ra phía sau giúp bà đẩy xe đi về phía căn phòng đang mở rộng cửa.

 

“Cô à, sao cô lại ở một mình trong này, chẳng lẽ không có ai chăm sóc cô sao? Người nhà của cô đâu? Có phải đều do bận rộn công việc nên không có thời gian chăm sóc cô không?” Tiêu Hòa Nhã vừa đi vừa hỏi.

 

“Tôi cũng họ Tiêu, tên là Tiêu Vũ!” Tiêu Vũ dịu dàng nói, “Tôi bị nhốt ở trong này! Còn người nhà của tôi, có thể là do bận rộn hoặc có khi là bởi vì không tha thứ cho lỗi lầm mà tôi đã từng gây ra, cho nên bọn họ mới chưa đến thăm tôi!”

 

Hả? Tiêu Hòa Nhã nghi ngờ, rốt cuộc là đã phạm lỗi lầm gì mà phải bị nhốt ở đây? “Cô à, cô...”

 

“Cái này là do lỗi của tôi, một mình bị nhốt trong này cũng là do tôi tự nguyện!” Tiêu Vũ thản nhiên nói, nghiêng đầu yêu thương nhìn cô gái nhỏ đang đẩy xe lăn ình, trong lòng rất áy này và thương yêu, “Đã lớn như vậy rồi! Cuối cùng tôi cũng già đi như vậy sao?”

 

“Cô à, cô không già, không già một chút nào, thật đấy! Vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp!” Tiêu Hòa Nhã vội vàng nói, người này rất giống dì Thượng Quan, cũng hệt như bà ngoại trên trời vậy, rõ ràng là lớn tuổi như vậy nhưng lại nhìn không ra số tuổi chút nào. Rất dễ dàng làm cho người ta hâm mộ, nếu là cô đợi đến khi bản thân mình ba mươi tuổi không biết sẽ như thế nào, có khi trên mặt còn đầy nếp nhăn giống như một bà cô già ấy chứ.

 

“Ha ha ha...” Tiêu Vũ nhẹ nhàng bật cười, bộ dạng rất cưng chiều, “Nhóc con, lại đây, cô cho con cái này!” Vào trong phòng, Tiêu Vũ tự mình đẩy xe lăn đi tới bên cạnh ngăn tủ, lấy một cái hộp ra nói với Tiêu Hòa Nhã.

 

Tiêu Hòa Nhã chạy tới, nhìn thấy gì đó trong tay bà vội vàng lắc đầu, “Cái này... Rất quý trọng, con không thể nhận!” Trong tay Tiêu Vũ là một khối ngọc bội tinh xảo, sáng bóng như vậy vừa nhìn thấy liền biết là giá trị xa xỉ, coi như mình không có mắt nhìn cũng biết thứ này hiện tại cô không mua nổi!

 

“Cái này đặt ở đây cũng không có tác dụng gì, anh trai tôi và tôi mỗi người một khối, khối của tôi đã đưa cho người khác rồi, cái này là của anh trai, bây giờ tôi tặng lại cho con! Con nên nhận lấy đi!” Tiêu Vũ nhìn ngọc bội dịu dàng nói.

 

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “Như vậy thì con lại càng không thể nhận, cô à, xem như chúng ta đều họ Tiêu, cô cũng đừng làm khó con, cái này người vẫn nên giữ thật tốt, đợi sau này khi có cơ hội gặp được chú thì đưa cho ông ấy không được sao!”

 

“Sẽ không!” Tiêu Vũ cầm ngọc bội nhét vào tay Tiêu Hòa Nhã, “Con hãy nhận đi!” Tiêu Hòa Nhã từ chối không được, chỉ đành phải nhận lấy, “Cảm ơn cô nhiều lắm!”

 

Tiêu Vũ cười, trong mắt mang lệ, anh, anh không nỡ trách em, nhưng lại không có cách nào tha thứ nên bản thân anh tự rời đi, hiện giờ anh có thể buông ra được chưa?

 

“Cô à, cô không có việc gì chứ?” Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng hỏi.

 

Tiêu Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thật tốt, con còn sống, sống được tốt như vậy!

 

“Đúng rồi, nhóc con, sao con lại chạy vào đây?” Tiêu Vũ hỏi.

 

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Hòa Nhã mới giật mình nhớ tới bản thân mình còn có chuyện lớn phải làm, “Cô à, con bị lạc đường nên mới đến đây, con phải đi tìm hiệu trưởng, cô có biết hiệu trưởng ở đâu không?”

 

“Hiệu trưởng?” Tiêu Vũ cũng nghi hoặc, “Trong biệt thự Liệt Diễm làm sao có thể có hiệu trưởng?”

 

“Chính là Hiệu trưởng mang bọn con tới!” Tiêu Hòa Nhã nói, “À, đúng rồi, hiệu trưởng chính là Thượng Quan Ngưng!”

 

“Hả..... Con quen biết Ngưng Nhi?” Dĩ nhiên là Tiêu Vũ rất giật mình, sau đó nghĩ lại cũng đúng, nếu không biết bọn họ thì một cô gái nhỏ như cô làm sao có thể vào đây được.

 

“Cô cũng quen biết hiệu trưởng sao?” Tiêu Hòa Nhã hỏi

 

Tiêu Vũ gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, “Quen biết quen biết, tôi gần như là nhìn bọn họ lớn lên!”

 

“Thật sao?” Tiêu Hòa Nhã vô cùng hứng thú, tìm một cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh bà, “Cô à, cô nói cho con một chút đi, hồi nhỏ hiệu trưởng là người thế nào?”

 

“Được!” Tiêu Vũ gật đầu, sau đó kể lại những việc hồi nhỏ của hai anh em bọn họ. Từ lúc bọn họ mới được sinh ra bị bố mẹ vô lqd lương tâm ghét bỏ, khi đó Thượng Quan Ngưng còn có tên là Hạ Ngưng Nguyệt, lúc đó là một người kỳ lạ như thế nào, rõ ràng là rất thích người mẹ xinh đẹp của mình nhưng lúc nào cũng nói chỉ yêu nhất mình ba, sau đó đến chuyện bọn họ bị bắt cóc, sau đó nữa là được tuyển chọn làm người thừa kế, cuối cùng là huấn luyện vô tận.

 

“Khi còn bé hiệu trưởng rất xấu sao?” Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò, người mà so với nữ còn xinh đẹp hơn thì khi còn bé có thể xấu xí tới mức độ nào.


/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status