Người dân thành phố A nếu đã một lần đi ngang qua con phố nổi tiếng là “phố nhà giàu” của nơi đây, thì hẳn không thể không chú ý đến một ngôi biệt thự mang cái tên tuy đơn giản nhưng sẽ rất khó quên – “Mộc Thanh”.
Biệt thự “Mộc Thanh” là một công trình có kiến trúc phương Tây trang nhã và hoàn hảo đến từng đường nét, rất đáng chiêm ngưỡng! Có thể thấy được, người thiết kế ra biệt thự đã gần như đặt tất cả tâm tư của mình vào nó.
Lúc này, cánh cổng sắt to lớn của biệt thự “Mộc Thanh” dịch chuyển, mở ra một con đường dẫn vào biệt thự cho một chiếc moto màu đen chạy vào. Con đường lát sỏi trắng mịn, dọc theo hai bên là những đóa hoa hồng đỏ thắm đang nở rộ, như chào đón nữ chủ nhân của chúng đã trở về.
Và nữ chủ nhân đó chẳng ai khác chính là người con gái đang ngồi phía sau chiếc moto. Tuy nhiên, khung cảnh đẹp và thơ mộng đến thế lại không làm người con gái đó cảm thấy hài lòng, mà ngược lại, cô nhìn tất cả bằng ánh mắt đượm nồng vẻ chán ghét. Tất nhiên là cô phải cảm thấy chán ghét, bởi đây là ngôi nhà do tiền ông ta bỏ ra xây dựng nên. Và, cô ghê tởm với những thứ thuộc về ông ta. Nếu không phải mẹ cô trước khi mất đã tự tay thiết kế và sống ở “Mộc Thanh”, cô hẳn đã chuyển đi nơi khác lâu rồi!
Chiếc xe moto vẫn tiếp tục tiến đến trước nhà chính, để người con gái xinh đẹp kia bước xuống, ánh mắt vẫn không thay đổi sắc thái. Một người đàn ông trung niên mặc complet có dáng người hơp thấp chậm rãi bước đến, vẻ mặt ông hiền từ, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
-Tiểu thư, người đi đường có cảm thấy mệt không?
-Cảm ơn quản gia Trần, cháu không sao! – Người con gái khẽ nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân, ánh mắt lúc này dịu dàng nhìn người đàn ông trung niên ở trước mắt. Vị này là Quản gia Trần, ông từ bé đã ở bên cùng Khải Lâm chăm sóc cô, có lẽ đối với cô, ông còn hơn cả một người cha. Quản gia Trần cũng xem cô như người con gái mà đối xử, khiến cô càng yêu quý ông hơn.
Thấy ánh mắt của vị quản gia hơi hướng về phía chàng trai đang ngồi trên chiếc môtô dò hỏi, người con gái biết ý bèn thong thả bước vào bên trong nhà chính trước. Còn quản gia Trần thì vẫn nán lại bên ngoài, ông bước đến gần Khải Lâm vẫn đang ngồi trên xe như đang chờ đợi, cất tiếng hỏi:
-Tiểu thư ... đã biết chuyện của Nhị lão phu nhân?
-Vâng ạ! – Khải Lâm hơi trầm mặc cất tiếng, rồi như sợ quản gia Trần lo lắng, anh lại nói. – Nhưng cô ấy có lẽ đã bình ổn lại tâm trạng rồi, không thấy cô ấy khóc nữa! Cháu không biết nên gọi là chuyện tốt hay chuyện xấu!
Quản gia Trần nghe vậy thì thở dài:
-Chỉ hy vọng đó là tốt! – Rồi ông cũng bước vào bên trong biệt thự. Để lại Khải Lâm xoay sở với chiếc moto.
Dương Bảo Tuệ lặng lẽ quan sát mọi thứ trong căn nhà với một vẻ dịu dàng đầy thân thương. Cô đã đi 3 năm, thế mà căn biệt thự vẫn như vậy, không một chút thay đổi. Kể cả người giúp việc, đều là những gương mặt quá đỗi quen thuộc. Chỉ là ... một số thứ hình như đã bị mất, và cô biết rõ tại sao – “Chị ta” đã đến sống trong biệt thự này lúc cô đi vắng. Tuy nhiên, Bảo Tuệ lại không lấy đó làm buồn, dù sao ... cô cũng không thể ngăn cản được những con người đó làm gì nơi này, bởi theo họ thì cô không có tư cách làm như vậy. Nhưng mà nhìn những người giúp việc vẫn một mực nhìn mình với ánh mắt trung thành và tin tưởng, cô dường như quên đi những-thứ-đáng-ghét-không-nên-nhắc-đến!
Quản gia Trần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bảo Tuệ cũng cảm thấy nhẹ lòng, ông liền bước đến đỡ cô ngồi xuống sofa rồi rót một tách trà thơm phức. Sau đó, ông đứng nép qua một bên, trịnh trọng nói:
-Tiểu thư, ngày mai là đầu tuần, người sẽ đến nhập học ở Master School! Đồng phục và dụng cụ học tập tôi đã cho người chuẩn bị sẵn, đặt ở trên phòng của tiểu thư rồi ạ!
-Nêu sơ lượt một chút về Master school giúp cháu! – Bảo Tuệ cất tiếng.
-Vâng! Master School là một ngôi trường danh giá mà đa số là các tiểu thư công tử nhập học, cũng có một số người nhập học bằng học bổng, nhưng họ phải trải qua một kỳ kiểm tra khắc nghiệt. Quy mô trường rất lớn, nằm trên mô đất rộng 1000 km2, có sân bóng rổ, bóng chuyền, sân bóng đá, hồ bơi dành cho các hoạt động ngoại khóa. Có khoảng 300 lớp học, mỗi lớp khoảng 30 học sinh, bàn học là bàn đôi, có điều hòa, mọi thứ đều tiện nghi. Nhà ăn được tổ chức theo kiểu buffer, tiền ăn do gia đình tự phụ trách! – Quản gia Trần đọc nhanh qua một lượt, có lẽ ông đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này rồi nên giờ đây mới có thể đọc nhanh như vậy.
-Học sinh ... nhận học bổng sao? – Bảo Tuệ khẽ nhấp môi tách trà, môi nở nụ cười giảo hoạt, đôi mắt xanh tím lóe lên tia sáng sắc bén không khiêm nhường khiến người khác bỗng cảm thấy bị chèn ép.
-Tiểu thư ... chẳng lẽ ... – Quản gia Trần nhíu nhíu mày. Những suy nghĩ của tiểu thư, một người đi theo cô từ khi còn chưa biết nói như ông chẳng lẽ không hiểu.
-Cháu muốn nhập học ở đó với tư cách là một học sinh được nhận học bổng chứ không phải một tiểu thư con nhà giàu có! - Bảo Tuệ hiểu quản gia Trần đã đoán ra ý định của mình nên cũng đáp thẳng thừng, dù gì cô cũng không có ý định che dấu.
-Sao phải như vậy? – Khải Lâm từ ngoài cửa bước vào, đôi mày chau lại tỏ vẻ không vừa lòng.
-Đơn giản bởi em không muốn làm tâm điểm của trường! Vả lại, Dương Bảo Kim cũng học ở đó, em nghĩ chị ta sẽ không vui lòng được gặp mặt em đâu!
“Và cả việc ông ta sẽ không biết mình đang học ở đâu nữa!”
Bảo Tuệ nhướng mày thách thức, môi vẫn in đậm nụ cười thực vui vẻ, cô đứng dậy, bước lên lầu.
-Em đi nghỉ đây, đừng gọi em, em không ăn tối đâu, em sẽ ăn bù vào sáng mai!
-Không được, em sẽ bị đau dạ dày! – Khải Lâm liền lên tiếng phản bác nhưng Bảo Tuệ lại lơ đẹp và cứ tiếp tục lên phòng của mình. Anh chỉ còn biết thở dài nhìn quản gia Trần, còn quản gia Trần thì chỉ cười khổ rồi khẽ lắc đầu nhìn theo bóng dáng cô tiểu thư cứng đầu nhưng cũng đáng thương kia…
Mặt trời ló dậy sau các đám mây ... một ngày mới bắt đầu!
Nơi thành phố phồn hoa buổi sáng không như ở làng quê, chẳng có tiếng gà gáy, cũng chẳng có tiếng chim hót, vì các loại gia cầm đó nếu sống ở đây cũng sẽ vì khói bụi và khí cacbonic mà ngộ độc chết. Chỉ có những âm thanh vồn vã của một cuộc sống xa hoa, với tiếng kèn ô tô, xe buýt inh ỏi. Trong ngôi biệt thự đẹp đẽ sang trọng kia lại khác hẳn, một mảnh im lặng bao trùm, bởi mọi thứ trong ngôi biệt thự đầu biết là có một thiên thần đang ngủ say, và chẳng ai nỡ đánh thức vị thiên thần đó dậy cả!
Nhưng có lẽ “mọi thứ” đã dành quá nhiều lòng tốt và sự quan tâm cho thiên thần, bởi vì cô đã dậy từ rất sớm và đang đứng trước tấm gương màu tím trang nhã với cái khung trạm khắc những hoa văn độc đáo để “chỉnh sửa nhan sắc” của mình!
Tuy nhiên, thiên thần hình như có chút khác lạ thì phải...
Lúc này, người đang đứng trước gương có mái tóc tết bím, mang kính dày cộp, mái ngố xùm xụp trước trán... Thiên thần giờ không còn là thiên thần nữa, mà là một con mọt sách chính hiệu. Bởi vì mục đích của cô là tự biến mình thành một học sinh gương mẫu.
Cô tự tin mở cửa phòng, bước xuống cầu thang mà không cần biết bản thân đã khiến quản gia Trần suýt té xỉu trước vẻ “đẹp rạng ngời mà không chói lóa” của mình:
-T ... tiểu thư!
-Bảo Tuệ ...! - Khải Lâm nghe quản gia kêu cũng tò mò ngước lên, xong rồi đứng hình ...
Một giây … hai giây … ba giây …
-Haha! Bảo Tuệ, em làm gì vậy? – Khải Lâm lặp tức quăng cái vẻ ngoài điềm đạm của mình mà cười lớn, méo mó hỏi Bảo Tuệ.
-Đừng có cười, em đã nói em là Trần Bảo Tuệ, học sinh nhận học bổng chứ không phải là Dương tiểu thư! – Bảo Tuệ khẽ chau mày, đôi mắt sau chiếc kính cận to đùng dày cộp khẽ ánh lên nét không vừa lòng.
-Ờ ... thì ... không cười! – Khải Lâm nhịn cười đến nỗi mặt đỏ gay, nói cũng không rành rọt, chỉ biết ho khù khụ.
-Hừ, em đi học đây! Em sẽ ăn ở trường, vả lại nghe nói Hiệu trưởng Master muốn gặp em lúc 7 giờ để nói gì đó! – Bảo Tuệ thấy thế thì hừ nhẹ, cô xốc lại chiếc cặp trên vai, bước nhẹ ra khỏi nhà. Tiến hành công cuộc đi bộ đến trường.
Biệt thự “Mộc Thanh” là một công trình có kiến trúc phương Tây trang nhã và hoàn hảo đến từng đường nét, rất đáng chiêm ngưỡng! Có thể thấy được, người thiết kế ra biệt thự đã gần như đặt tất cả tâm tư của mình vào nó.
Lúc này, cánh cổng sắt to lớn của biệt thự “Mộc Thanh” dịch chuyển, mở ra một con đường dẫn vào biệt thự cho một chiếc moto màu đen chạy vào. Con đường lát sỏi trắng mịn, dọc theo hai bên là những đóa hoa hồng đỏ thắm đang nở rộ, như chào đón nữ chủ nhân của chúng đã trở về.
Và nữ chủ nhân đó chẳng ai khác chính là người con gái đang ngồi phía sau chiếc moto. Tuy nhiên, khung cảnh đẹp và thơ mộng đến thế lại không làm người con gái đó cảm thấy hài lòng, mà ngược lại, cô nhìn tất cả bằng ánh mắt đượm nồng vẻ chán ghét. Tất nhiên là cô phải cảm thấy chán ghét, bởi đây là ngôi nhà do tiền ông ta bỏ ra xây dựng nên. Và, cô ghê tởm với những thứ thuộc về ông ta. Nếu không phải mẹ cô trước khi mất đã tự tay thiết kế và sống ở “Mộc Thanh”, cô hẳn đã chuyển đi nơi khác lâu rồi!
Chiếc xe moto vẫn tiếp tục tiến đến trước nhà chính, để người con gái xinh đẹp kia bước xuống, ánh mắt vẫn không thay đổi sắc thái. Một người đàn ông trung niên mặc complet có dáng người hơp thấp chậm rãi bước đến, vẻ mặt ông hiền từ, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
-Tiểu thư, người đi đường có cảm thấy mệt không?
-Cảm ơn quản gia Trần, cháu không sao! – Người con gái khẽ nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân, ánh mắt lúc này dịu dàng nhìn người đàn ông trung niên ở trước mắt. Vị này là Quản gia Trần, ông từ bé đã ở bên cùng Khải Lâm chăm sóc cô, có lẽ đối với cô, ông còn hơn cả một người cha. Quản gia Trần cũng xem cô như người con gái mà đối xử, khiến cô càng yêu quý ông hơn.
Thấy ánh mắt của vị quản gia hơi hướng về phía chàng trai đang ngồi trên chiếc môtô dò hỏi, người con gái biết ý bèn thong thả bước vào bên trong nhà chính trước. Còn quản gia Trần thì vẫn nán lại bên ngoài, ông bước đến gần Khải Lâm vẫn đang ngồi trên xe như đang chờ đợi, cất tiếng hỏi:
-Tiểu thư ... đã biết chuyện của Nhị lão phu nhân?
-Vâng ạ! – Khải Lâm hơi trầm mặc cất tiếng, rồi như sợ quản gia Trần lo lắng, anh lại nói. – Nhưng cô ấy có lẽ đã bình ổn lại tâm trạng rồi, không thấy cô ấy khóc nữa! Cháu không biết nên gọi là chuyện tốt hay chuyện xấu!
Quản gia Trần nghe vậy thì thở dài:
-Chỉ hy vọng đó là tốt! – Rồi ông cũng bước vào bên trong biệt thự. Để lại Khải Lâm xoay sở với chiếc moto.
Dương Bảo Tuệ lặng lẽ quan sát mọi thứ trong căn nhà với một vẻ dịu dàng đầy thân thương. Cô đã đi 3 năm, thế mà căn biệt thự vẫn như vậy, không một chút thay đổi. Kể cả người giúp việc, đều là những gương mặt quá đỗi quen thuộc. Chỉ là ... một số thứ hình như đã bị mất, và cô biết rõ tại sao – “Chị ta” đã đến sống trong biệt thự này lúc cô đi vắng. Tuy nhiên, Bảo Tuệ lại không lấy đó làm buồn, dù sao ... cô cũng không thể ngăn cản được những con người đó làm gì nơi này, bởi theo họ thì cô không có tư cách làm như vậy. Nhưng mà nhìn những người giúp việc vẫn một mực nhìn mình với ánh mắt trung thành và tin tưởng, cô dường như quên đi những-thứ-đáng-ghét-không-nên-nhắc-đến!
Quản gia Trần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bảo Tuệ cũng cảm thấy nhẹ lòng, ông liền bước đến đỡ cô ngồi xuống sofa rồi rót một tách trà thơm phức. Sau đó, ông đứng nép qua một bên, trịnh trọng nói:
-Tiểu thư, ngày mai là đầu tuần, người sẽ đến nhập học ở Master School! Đồng phục và dụng cụ học tập tôi đã cho người chuẩn bị sẵn, đặt ở trên phòng của tiểu thư rồi ạ!
-Nêu sơ lượt một chút về Master school giúp cháu! – Bảo Tuệ cất tiếng.
-Vâng! Master School là một ngôi trường danh giá mà đa số là các tiểu thư công tử nhập học, cũng có một số người nhập học bằng học bổng, nhưng họ phải trải qua một kỳ kiểm tra khắc nghiệt. Quy mô trường rất lớn, nằm trên mô đất rộng 1000 km2, có sân bóng rổ, bóng chuyền, sân bóng đá, hồ bơi dành cho các hoạt động ngoại khóa. Có khoảng 300 lớp học, mỗi lớp khoảng 30 học sinh, bàn học là bàn đôi, có điều hòa, mọi thứ đều tiện nghi. Nhà ăn được tổ chức theo kiểu buffer, tiền ăn do gia đình tự phụ trách! – Quản gia Trần đọc nhanh qua một lượt, có lẽ ông đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này rồi nên giờ đây mới có thể đọc nhanh như vậy.
-Học sinh ... nhận học bổng sao? – Bảo Tuệ khẽ nhấp môi tách trà, môi nở nụ cười giảo hoạt, đôi mắt xanh tím lóe lên tia sáng sắc bén không khiêm nhường khiến người khác bỗng cảm thấy bị chèn ép.
-Tiểu thư ... chẳng lẽ ... – Quản gia Trần nhíu nhíu mày. Những suy nghĩ của tiểu thư, một người đi theo cô từ khi còn chưa biết nói như ông chẳng lẽ không hiểu.
-Cháu muốn nhập học ở đó với tư cách là một học sinh được nhận học bổng chứ không phải một tiểu thư con nhà giàu có! - Bảo Tuệ hiểu quản gia Trần đã đoán ra ý định của mình nên cũng đáp thẳng thừng, dù gì cô cũng không có ý định che dấu.
-Sao phải như vậy? – Khải Lâm từ ngoài cửa bước vào, đôi mày chau lại tỏ vẻ không vừa lòng.
-Đơn giản bởi em không muốn làm tâm điểm của trường! Vả lại, Dương Bảo Kim cũng học ở đó, em nghĩ chị ta sẽ không vui lòng được gặp mặt em đâu!
“Và cả việc ông ta sẽ không biết mình đang học ở đâu nữa!”
Bảo Tuệ nhướng mày thách thức, môi vẫn in đậm nụ cười thực vui vẻ, cô đứng dậy, bước lên lầu.
-Em đi nghỉ đây, đừng gọi em, em không ăn tối đâu, em sẽ ăn bù vào sáng mai!
-Không được, em sẽ bị đau dạ dày! – Khải Lâm liền lên tiếng phản bác nhưng Bảo Tuệ lại lơ đẹp và cứ tiếp tục lên phòng của mình. Anh chỉ còn biết thở dài nhìn quản gia Trần, còn quản gia Trần thì chỉ cười khổ rồi khẽ lắc đầu nhìn theo bóng dáng cô tiểu thư cứng đầu nhưng cũng đáng thương kia…
Mặt trời ló dậy sau các đám mây ... một ngày mới bắt đầu!
Nơi thành phố phồn hoa buổi sáng không như ở làng quê, chẳng có tiếng gà gáy, cũng chẳng có tiếng chim hót, vì các loại gia cầm đó nếu sống ở đây cũng sẽ vì khói bụi và khí cacbonic mà ngộ độc chết. Chỉ có những âm thanh vồn vã của một cuộc sống xa hoa, với tiếng kèn ô tô, xe buýt inh ỏi. Trong ngôi biệt thự đẹp đẽ sang trọng kia lại khác hẳn, một mảnh im lặng bao trùm, bởi mọi thứ trong ngôi biệt thự đầu biết là có một thiên thần đang ngủ say, và chẳng ai nỡ đánh thức vị thiên thần đó dậy cả!
Nhưng có lẽ “mọi thứ” đã dành quá nhiều lòng tốt và sự quan tâm cho thiên thần, bởi vì cô đã dậy từ rất sớm và đang đứng trước tấm gương màu tím trang nhã với cái khung trạm khắc những hoa văn độc đáo để “chỉnh sửa nhan sắc” của mình!
Tuy nhiên, thiên thần hình như có chút khác lạ thì phải...
Lúc này, người đang đứng trước gương có mái tóc tết bím, mang kính dày cộp, mái ngố xùm xụp trước trán... Thiên thần giờ không còn là thiên thần nữa, mà là một con mọt sách chính hiệu. Bởi vì mục đích của cô là tự biến mình thành một học sinh gương mẫu.
Cô tự tin mở cửa phòng, bước xuống cầu thang mà không cần biết bản thân đã khiến quản gia Trần suýt té xỉu trước vẻ “đẹp rạng ngời mà không chói lóa” của mình:
-T ... tiểu thư!
-Bảo Tuệ ...! - Khải Lâm nghe quản gia kêu cũng tò mò ngước lên, xong rồi đứng hình ...
Một giây … hai giây … ba giây …
-Haha! Bảo Tuệ, em làm gì vậy? – Khải Lâm lặp tức quăng cái vẻ ngoài điềm đạm của mình mà cười lớn, méo mó hỏi Bảo Tuệ.
-Đừng có cười, em đã nói em là Trần Bảo Tuệ, học sinh nhận học bổng chứ không phải là Dương tiểu thư! – Bảo Tuệ khẽ chau mày, đôi mắt sau chiếc kính cận to đùng dày cộp khẽ ánh lên nét không vừa lòng.
-Ờ ... thì ... không cười! – Khải Lâm nhịn cười đến nỗi mặt đỏ gay, nói cũng không rành rọt, chỉ biết ho khù khụ.
-Hừ, em đi học đây! Em sẽ ăn ở trường, vả lại nghe nói Hiệu trưởng Master muốn gặp em lúc 7 giờ để nói gì đó! – Bảo Tuệ thấy thế thì hừ nhẹ, cô xốc lại chiếc cặp trên vai, bước nhẹ ra khỏi nhà. Tiến hành công cuộc đi bộ đến trường.
/22
|