Overlord

Q.10 - Chương 2 - Vương Quốc Sorcerous Của Ainz Ooal Gown

/210




Vua pháp thuật. Người cai trị tối cao của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick và Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown. Kẻ thống lĩnh 41 Đấng tối cao, và là người cuối cùng ở lại Nazarick. Vào lúc này, sự tồn tại được vô số cấp dưới ngưỡng mộ đang cuộn tròn người trên một chiếc giường mềm mại và đọc một cuốn sách.

Chiếc giường đã được chuyển từ Nazarick và đưa đến nơi này- để trong căn phòng sang trọng nhất, nơi ở của người cai trị cũ của E-Rantel, thị trưởng Panasolei, căn phòng đã được tu sửa trở thành phòng riêng của Ainz. Khi ở Nazarick, trên giường có một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng anh không hề ngửi thấy mùi đó khi nó được chuyển đến đây.

Có lẽ bởi ở đây không xức nước hoa lên giường, Ainz nghĩ trong khi thả người lên giường.

Tất nhiên, ngủ là một hành động vô nghĩa với một Undead như Ainz.

Thật vậy, những thứ sót lại khi còn là một con người đôi khi làm anh mệt mỏi. Đó là lí do anh thỉnh thoảng làm như thế này, nằm trên giường để làm lạnh cái đầu và trái tim quá nóng của mình. Tuy nhiên, điều này chỉ mang tính tạm thời. Do đó, nằm xuống một thời gian dài như một con người chỉ là hành động vô nghĩa.

Tất nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ.

Ví dụ— có chứ. Ví dụ như lúc đọc sách. Đặc biệt là khi anh chú ý đến cách người khác nhìn anh.

Đáng lẽ trời nên sáng rồi…oh!

Một tia sáng mặt trời yếu ớt lọt qua rèm cửa bỗng nhiên gợi cho Ainz một ý tưởng. Lập tức, anh nhét tất cả những cuốn sách anh vẫn còn đọc cho đến vừa nãy xuống dưới gối.

Sau đó anh nghiêng hộp sọ của mình về phía góc phòng.

Ở đằng đó, có một người hầu gái.

Cô là một người giúp việc bình thường ở Nazarick, và cô được phân công phục vụ Ainz hôm nay – nói chính xác hơn thì là từ hôm qua. Hiện tại cô đang ngồi trên ghế một cách thanh lịch, sống lưng cô ưỡn thẳng ra. Tuy nhiên, tư thế đó vẫn được giữ nguyên từ tối qua. Theo Ainz biết, không có một người hầu gái nào lại không thể ngồi như vậy.

Ánh mắt của cô vẫn đặt trên người Ainz, ngoài trừ vài sự lơ đãng trong nháy mắt thì nó vẫn luôn như vậy.

Đó là một áp lực không thể diễn tả bằng lời.

Tất nhiên, cô không cố ý tạo ra áp lực đó. Cô làm vậy để có thể lập tức phản ứng với những trường hợp khẩn cấp. Tuy nhiên, nó lại làm cho một người đàn ông trưởng thành như Suzuki Satoru gần như muốn khóc và quỳ xuống nói “Làm ơn, tha cho tôi đi mà.”

Không ai thấy thoải mái khi bị nhìn chằm chằm vào như thế này, đặc biệt đó lại là cái nhìn của một người khác giới nữa. Thậm chí nếu không có gì xảy ra, điều này cũng làm anh nghi ngờ mặt mình còn dính cái gì đó.

Điều quan trọng là ánh mắt cô lúc nào cũng dõi theo Ainz, dù anh có làm một hành động nhỏ đi nữa.

Nói một cách đơn giản—đó là một sự hành hạ.

Tất nhiên, Ainz là người cai trị tuyệt đối. Nếu anh ra lệnh cô không được làm vậy, cô sẽ ngừng lại. Tuy nhiên, khi nghĩ về vẻ mặt của những người hầu khi anh nói điều đó, anh lại quyết định cứ để mặc mọi chuyện.

Sau khi đến thế giới này, Ainz đã nhanh chóng hành động dưới vỏ bọc Momon. Đây không phải lần đầu tiên anh có người hầu phục vụ. Cho đến bây giờ, họ vẫn phục vụ anh với một lòng trung thành tuyệt đối và sự hào hứng bất tận. Ainz biết điều này nên anh mới không ra lệnh như vậy.

Bên cạnh đó, họ sẽ bị mệnh lệnh đó làm cho mệt mỏi.

Một tháng đã qua kể từ lúc anh nghĩ đến việc này.

Cái vấn đề này sẽ vẫn còn làm phiền Ainz dài dài. Bởi vì những người hầu mất 41 ngày để hoàn thành một vòng phục vụ nên anh quyết định để vấn đề này cho tương lai, nhưng dòng suy nghĩ vẫn bị trì hoãn cho đến tận bây giờ.

Có phải họ gọi chúng là hệ thống điều hành…quản lí Nazarick, lên kế hoạch cho những chính sách, ứng phó với cấp dưới của mình, mong muốn…làm lãnh đạo thật tuyệt vời, không ai thắc mắc vì sao họ nhận được mức lương cao như vậy…

Hiện tại anh đã hiểu những gì họ trải qua, Ainz tự cười nhạo suy nghĩ ngu ngốc trước đây, đó là lãnh đạo làm ít hưởng nhiều. Và sau đó, anh từ từ đứng dậy.

Đúng lúc này, người hầu gái cũng đứng dậy. Nó làm anh cảm thấy như hai người được một sợi dây liên kết lại với nhau.

Làm cách nào mà cô vẫn duyên dáng như vậy sao khi thức trắng cả đêm?

“—Ta dậy rồi!”

“Vâng! Như vậy thì thần xin rời đi trước. Sau đó, thần sẽ bàn giao công việc cho người hầu ngày hôm nay.”

Ainz không nói điều gì tương tự như “Ta giao cho ngươi”, mà chỉ đơn giản lầm bầm cùng vẫy tay để ra hiệu cho cô đi về.

Có lẽ mình quá kiêu ngạo, Ainz nghĩ.

Tuy nhiên, tốt nhất là cứ thế này thôi.

Anh đã để Hamsuke hỏi một vài câu, và phản ứng đầu tiên của những người giúp việc là “Nó giống như Ngài ấy thống trị chúng ta, Ainz-sama là số 1!” hoặc tương tự vậy. Có vẻ như họ co khuynh hướng tự ngược, và trong khi nó gây rắc rối cho Ainz khi lần đầu anh nghe về nó, sau khi bình tĩnh ngẫm nghĩ, một người thống trị phải có hành động và trang phục phù hợp với thân phận. Đó là những gì thuộc hạ của anh mong muốn.

Sử dụng mô hình công ty làm ví dụ, ông chủ phải ăn mặc và hành động ra dáng một ông chủ.

Khi nghĩ theo hướng này, Ainz cảm thấy mình có thể làm những việc một vị Vua pháp thuật cần phải làm. Thực tế là khi anh liếc nhìn người cai trị đế quốc Jircniv Rune Farlord El Nix, cậu ta đã cũng làm tương tự như vậy thôi.

Nhưng Suzuki Satoru là người của công việc, và anh cảm thấy chút khó chịu khi không nói “Cảm ơn vì làm việc chăm chỉ”.

“Được rồi, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Ah! Xin cho phép thần bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc vì sự độ lượng của ngài, Ainz-sama.”

Cô hầu cúi thấp đầu bày tỏ lòng biết ơn của mình.

“Tuy nhiên, nhờ vậy mà thần có thể ở bên cạnh ngài, phục vụ ngài mà không cần nghỉ ngơi, Ainz-sama.”

Không, đó không phải là những gì mình muốn nói. Ainz lẩm bẩm.

Đúng là khi một người đeo Nhẫn dinh dưỡng [Ring of Sustenance], người đó không cần ngủ nghỉ. Nhưng chỉ ngồi trên ghế và nhìn Ainz cả đêm thì không khác gì đang chịu tra tấn. Mặc dù anh rất hài lòng vì sự phục vụ của họ, nhưng anh chỉ cần phục vụ bình thường, không hơn.

Ít nhất cũng nên hủy bỏ ca đêm…cái phần họ ngồi ngó mình ngủ đi nhỉ?

Là một người giúp việc, họ sẽ trung thành và phục vụ chủ nhân bằng cả tâm hồn lẫn thể xác của mình.

Anh không nhớ chính xác câu nói đó là gì, nhưng đã có người nói như thế.

Trung thành phục vụ chủ nhân của mình hử. Các ngươi sẽ nói gì nếu ta muốn sống giống như các ngươi?

Không giống như lần đầu tiên đi tới thế giới này, hiện tại Ainz có thể tự hào vỗ ngực rằng những thuộc hạ hoàn toàn trung thành với anh. Chỉ cần Ainz chú ý hành động của bản thân và không làm họ thất vọng, thì họ sẽ không bao giờ phản bội- ngoại trừ sự can thiệp từ bên ngoài. Sau đó, có lẽ anh nên thay đổi mối quan hệ giữa hai bên, và khiến anh bình đẳng với những NPC kia. Đó có thể là một lựa chọn tốt.

Nếu làm được, Ainz sẽ thoát khỏi cuộc sống của một người cai trị, và việc những tế bào não của anh dần mất đi. Ngoài ra—

–Nó sẽ giống như trước đây, thật sự, giống những ngày trong Guild. Mình tự hỏi nếu mình có năng lực quay trở lại cuộc sống trước đây một lần nữa…

Bất cứ khi nào anh nói chuyện với NPC, trong đầu anh không tự chủ mà hình dung ra hình ảnh của những người bạn. Đó là lí do Ainz không đối xử với họ như những người đầy tớ, nhưng cách mà họ từng sống trong quá khứ—

-Không, Ainz lắc lắc đầu.

Trong khi không biết những hành động nào sẽ làm họ thất vọng, một sự thay đổi đột ngột như thế không phải là mộ quyết định khôn ngoan. Ngoài ra, kể từ lúc biết họ khao khát một mối quan hệ chủ-tớ, nhiệm vụ của anh là làm Chủ nhân của họ. Đồng thời, là người cuối cùng ở lại, anh phải làm mọi thứ có thể cho những NPC – những đứa con của anh.

Người hầu gái cúi chào Ainz và rời khỏi phòng.

Ngay lập tức, Ainz hành động. Đầu tiên anh đổi những cuốn sách dưới gối bằng những cuốn khác. Những cuốn sách anh dùng ngụy trang có tựa đề khá nhàm chán- chỉ cần lướt qua vài trang thì đến những người thích sách nhất cũng phải ném nó vào sọt rác. Cuốn sách tối qua thì được cất vào nơi chứa đồ cá nhân của anh – Hòm đồ.

Sau khi đặt nó vào chỗ khó bị đánh cắp, Ainz thở phào nhẹ nhõm.

Đó cũng là TRÁCH NHIỆM của mình, một chủ nhân.

Anh chắc chắn không muốn đọc những cuốn sách hại não cả đêm. Nếu có thể, anh muốn đọc những cuốn sách thông thường. Tuy nhiên, như thế thì sẽ làm hỏng hình tượng của một Chúa tể. Do đó mà Ainz phải làm một chuyện phiền phức như này.

Hiện tại mọi chuẩn bị đã hoàn tất. Anh vén rèm mỏng bao quanh chiếc giường ra và ra khỏi giường. Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Và người giúp việc ca sau mở cửa bước vào phòng.

Khi thấy Ainz đã rời giường, cô mỉm cười và đến gần anh. Có vẻ như cô là người hầu được phân công đi cùng Ainz ngày hôm nay.

“Chào buổi sáng, Feis.”

Một nụ cười rực rỡ hiện lên trên khuôn mặt người giúp việc.

“Chào buổi sáng, Ainz-sama! Hôm nay thần sẽ chăm sóc cho ngài.”

Nếu Feis có đuôi, chắc chắn nó sẽ vẫy loạn lên. Điều này khiến anh nhớ lại Pestonya cũng từng vẫy đuôi trước đây.

Đồng phục của cô giống với cô hầu trước đó, Woss. Là một cô hầu bình thường, trang phục của cô giống với các thành viên khác, và khác với những Chiến hầu. Tuy nhiên, vẻ ngoài của những trang phục này lại hoàn toàn khác nhau—Có lẽ là phụ thuộc vào người mặc.

Ainz nhớ lại một người bạn của anh đã từng nói: “Trang phục hầu gái rất đẹp, trang phục hầu gái được trang trí còn đẹp hơn”. Cũng có một câu nói khác là “Nói cách khác, đồng phục hầu gái là số một, dù chúng có như thế nào đi nữa. Đồng phục hầu gái là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại. Heeha, đồng phục hầu gái ~”

Mặc dù Ainz không biết ‘Heeha’ là cái khỉ gì, có thể nó là một loại biểu cảm. Cứ như vậy, Ainz nhớ lại những kỉ niệm với những người bạn, từng chút một.

Ainz mỉm cười cay đắng- tất nhiên cái hộp sọ của anh thì không thay đổi- và nhìn cô hầu.

“Ai-Ainz-sama, người phục vụ ngài có điều gì không phải sao?”

Feis cảm thấy vô cùng xấu hổ, đôi bàn tay cô nắm chặt lấy góc chiếc tạp dề đồng phục. Đó cũng là lúc Ainz nhận ra sự bất cẩn của mình.

“Ồ xin lỗi. Có vẻ như…ta đã có chút bị ngươi hấp dẫn.”

“–!”

“Nào, đi thôi!”

“—Eh? Ah, vâng. Đã rõ!”

Cô hầu sau khoảnh khắc đông cứng, lập tức đi theo sau anh, nhưng trông cô vẫn rất thư thái và tràn đầy năng lượng. Ainz đi qua nhiều căn phòng. Những gì anh thấy có thể không thể so sánh với tầng 9 của Nazarick. Vì vậy, khi Ainz quyết định ở lại đây, những Thủ vệ đã kiên quyết phản đối.

Thứ nhất. Nơi này còn thiếu chút hương vị để làm nơi cư trú cho một đấng tối cao.

Tiếp đến. Nơi này thiếu khả năng phòng thủ và bảo vệ chống gián điệp.

Nữa. Rồi tiếp. Tiếp theo.

Tuy nhiên, Ainz đã phủ định tất cả, và chọn nơi đây làm nơi ở.

Đây là trách nhiệm của một vị vua – sau cùng, Jircniv cũng sống trong cung điện hoàng gia ở Đế đô. Hoặc ít nhất, anh muốn mọi người nghĩ vậy. Thực tế thì nơi này đã đủ sang trọng cho Ainz, cho Suzuki Satoru. Căn nhà cũ của anh thậm chí còn không thể so sánh với nơi này được. Ngoài ra, phòng riêng của anh ở tầng 9 thật sự quá lớn.

Anh không cảm thấy phiền lòng hồi còn ở trò chơi. Tuy nhiên, khi thực sự sống trong đó, anh nhận ra, bên trong 4 bức tường kia không có chỗ nào cho anh cả. Toàn bộ điều Ainz muốn làm chui vào góc phòng rồi ngồi tự kỉ.

Ainz dẫn Feis và một con EightEdge•Assassin đang bò trên trần nhà tới phòng thay đồ.

Một vài người giúp việc đã có mặt và đợi anh. Họ đồng loạt thực hiện động tác cúi chào. Feis cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ ấy.

“Ainz-sama, người muốn mặc gì cho ngày hôm nay đây?”

Feis hỏi bằng một giọng nói tràn đầy năng lượng.

… Oh, có vẻ như ánh mắt Feis đang sáng lên lấp lánh. Hay đúng hơn, bất kể ai ở trong hoàn cảnh này đều cảm thấy đôi mắt cô ấy đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tôi đã nghe thấy rằng phụ nữ rất yêu thích những bộ quần áo đẹp … và đây là cách họ thể hiện nó? Hay họ chỉ thích phối hợp quần áo và phụ kiện?

Anh dần dần cảm thấy một cảm giác hơi uể oải không thể tả được đang len lỏi trong anh, nhưng anh không thể hiện nó ra ngoài. Thay vào đó, anh đã phát ra một tiếng “Ừ” – mà đến ngay cả anh cảm thấy nó khá cool — có lẽ do đã tập luyện nó quá nhiều lần trước đây nên mới tự tin như vậy.

Nói thật thì, Ainz không cần phải thay đổi quần áo của mình.

Áo choàng ma thuật của anh sẽ không bị nhăn nhúm ngay cả khi anh dành cả đêm để lăn lộn trên chiếc giường. Hơn nữa, cơ thể của anh đã không tiết ra bất kỳ chất thải nào. Những hạt bụi trôi nổi trong không khí có thể bám lên người anh, nhưng tất cả những gì anh cần làm là phủi nó đi. Ngoài ra, bất kỳ nơi nào Ainz đi đều đã được những người hầu gái quét dọn sạch bóng. Ngoài ra, anh không cần phải ăn hoặc uống, nên căn bản cũng không sợ bị mấy thức ăn hay thức uống dính cơ thể.

Đối với anh, mặc cùng một kiểu quần áo cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Tuy nhiên, không ai trong số những thuộc hạ của anh có thể chấp nhận điều đó. Chuyện này cũng là chuyện đương nhiên; người cai trị tuyệt đối của họ mỗi ngày đều mặc cùng một bộ quần áo sẽ làm hỏng hình ảnh của người đó.

Điều đó nói rằng, Ainz không tự tin vào khả năng phối hợp trang phục của bản thân anh.

Bây giờ, nếu như chuẩn bị trang bị cho trận chiến, anh hoàn toàn tin tưởng rằng sau khi xem xét khả năng và kỹ năng đặc thù của đối thủ, dự phán chiến thuật và cấu trúc thủ đoạn đối phó, anh có thể lựa chọn các trang bị thích hợp với kẻ thù anh phải đối mặt. Tuy nhiên —

Không, ở một mức độ nào đó, những kinh nghiệm có được của Suzuki Satoru cho phép anh bình luận về việc liệu chiếc cà vạt này có phù hợp với bộ âu phục không. Tuy nhiên, nếu về hoa văn màu bạc trên áo choàng màu tím này cùng một sợi dây chuyền bạc được khảm bốn viên kim cương và..v.v… có hợp không thì anh lại không nói được gì. Huống hồ, anh phải chọn một bộ quần áo thích hợp cho cái cơ thể vốn dĩ là một bộ xương của anh.

Tuy nhiên, nếu anh ta mặc một bộ trang phục không phù hợp, người khác có thể hoài nghi cái cảm giác về phong cách một nhà lãnh đạo của anh. Nó như là sự phản bội những thuộc hạ trung thành của mình. Do đó, dù chỉ là về cách ăn mặt, Ainz cũng phải dốc hết sức mình.

Tuy nhiên, ở đây lại có một vấn đề nghiêm trọng.

Dù Ainz mặc một bộ quần áo không thích hợp thì có ai trong những thuộc hạ của anh sẽ góp ý không? Ðó là một tình huống tương tự như việc bộ tóc giả trên đầu CEO của một số công ty lớn bị tuột ra; cũng không ai dám nói gì. Tổng hợp các yêu tố trên, nên hành động cho lúc này chỉ có một.

“–Feis, Ta sẽ giao việc này lại cho ngươi. Hãy chuẩn bị một bộ quần áo phù hợp nhất với ta. “

“Thần hiểu rồi! Hãy giao nó cho thần, Ainz-sama! Kẻ tôi tớ của người sẽ dốc hết sức mình cho việc lựa chọn! “

Cô không cần nhiệt tình đến mức vậy đâu- Tuy rằng Ainz đều nghĩ như thế, nhưng thật sự anh chưa từng nói điều đó với người hầu gái.

“Thần! Thần nghĩ bộ quần áo màu đỏ rất phù hợp với người, Ainz-sama! Do đó, hôm nay thần nghĩ đến việc sử dụng màu đỏ làm màu chủ đạo để phối hợp trang phục của người. Ngài thấy thế nào? “

“… Ta vừa mói nói rằng giao nó cho người. Nếu như vậy thì không cần hỏi lại. “

“Vâng! Thần tuân mệnh! “

Nếu không có sự tự tin vào bản thân, thì tất cả việc cần làm là giao nhiệm vụ cho người khác – giống như cách anh đã cho phép người hầu gái lựa chọn cho anh.

Ainz cảm thấy khá hoài nghi với chiếc áo choàng màu đỏ mà cô hầu gái đã chọn lựa. Chiếc áo choàng màu đỏ tươi gần như gây chói mắt này được trang trí thêm bởi nhiều loại đá quý lớn, hình như mấy viên đá đó dùng để thay thế cho guy áo. Tất cả chúng đều có cùng một loại màu sắc thì còn chấp nhận được, nhưng các loại đá quý ở trên chiếc áo tỏa ra tổng cộng sáu loại màu. Hơn nữa xung quanh còn dùng những sợi chỉ vàng thêu lên những đường vân kỳ diệu.

–Đây thật sự là quần áo bình thường sao? Nó có thể coi là một bộ quần áo trong cái vòng suy nghĩ chung?

Anh cảm thấy anh như một người đeo cái bảng hiệu sandwich và được ánh đèn neon đỏ chiếu lên người. Nếu mà để anh chọn theo cách riêng của bản thân, anh sẽ chắc chắn không bao giờ chọn bộ quần áo này. Hay đúng hơn, Ainz bắt đầu tự hỏi tại sao trong quá khứ anh lại mua cái này. Bời vì trong trí nhớ của anh không có chút hồi tưởng về việc các thành viên guild đã buộc anh mặc nó lên, anh không có sự giải thích nào khác ngoài việc chính anh đã sử dụng phép thuật để xóa đi cái ký ức của việc nhận được chiếc áo này từ trong trí nhớ của mình.

Đó có phải là một món quà? Có event nào có thể buộc bạn phải nhận lấy một món quà? … Tuy nhiên, được rồi, cũng không có cách nào mà, huh.

Thậm chí, dù nhớ lại nguyên nhân anh nhận được nó, thì cũng không có cách nào làm chiếc áo choàng dài đỏ sẫm trước mắt biến mất cả.

Tuy rằng sẽ cực kì đơn giản để từ chối nó, nhưng vừa rồi anh đã nói dối với Feis rằng “Ta sẽ giao nó lại cho người”. Thêm nữa, có thể chỉ có mình Ainz mới là người cảm thấy xấu hổ, trong khi những người khác thích nó. Không, phải nói là rất có thể sẽ như thế.

Và, nếu nói thẳng thừng hơn, vì Feis đã chọn chiếc áo choàng này, anh có thể đổ lỗi cho cô ấy nếu có ai nhận xét về nó.

Mình thực sự là một ông chủ khủng khiếp.

Ainz biết rằng đây không phải là một sự việc gì đó vẻ vang mà anh ta có thể tự hào, và anh cảm thấy tội lỗi về nó.

Trốn tránh trách nhiệm và đẩy lỗi cho người khác không phải là hành vi đáng khen ngợi cho một ông chủ – cho một cấp trên. Trong lòng Ainz biết điều này, nhưng ngay cả như vậy, anh cần một số hình thức bảo vệ.

Anh phải tự bảo vệ mình bằng cách hy sinh cấp dưới. Cũng không có cách nào khác cả.

“–Xin lỗi về điều đó.”

“Ah, thật sự, thật sự rất xin lỗi!”

“Không sao … ta chỉ nói chuyện với bản thân mình. Không cần phải để ý. Nghĩ kĩ thì…”

Ainz giải quyết những lời nói của mình một cách cẩn thận giống như anh tự hỏi chính anh.

“Có một chuyện ta muốn hỏi ngươi; ngươi có nghĩ rằng chiếc áo choàng này có một chút quá cầu kỳ đối với ta? “

“Chắc chắn là không! Sau cùng, người mặc gì cũng đẹp cả, Ainz-sama! Mặc dù thần cảm thấy rằng màu đen là một màu chủ đạo cũng với màu nâu sẫm làm màu phụ sẽ nhìn tốt hơn, nhưng mặc như vậy sẽ không thể nào thể hiện ra được ưu điểm của ngài, Ainz-sama! Tất cả điều này là để làm ấn hình ảnh mạnh mẽ của ngài vào đôi mắt của tất cả mọi người– “

Ainz gián đoạn lời nói thao thao bất tuyệt của cô.

“Không có chuyện gì. Miễn là nó phù hợp, thì sẽ không thành vấn đề. Như vậy, ngươi có thể giúp ta thay quần áo được không? “

“Tuân lệnh!”

Feis nháy mắt ra hiệu với những người hầu gái khác.

Ainz cứ như vậy đứng thẳng người, những người hầu gái lẳng lặng cởi bỏ quần áo Ainz ra. Để những người phụ nữ thay quần áo hộ mình, ngay cả khi cơ thể của mình không có gì nhiều hơn một bộ xương, những anh cũng cảm thấy một cảm giác xấu hổ nóng rát.

Nhưng tất nhiên, đối với một người cai trị tuyệt đối, những cử chỉ này là một chuyện rất tự nhiên.

Ainz duy trì tư thế và cho phép những người hầu gái làm việc, trong khi anh lặng lẽ nhìn vào gương thay đồ.

Ngay sau đó, hình ảnh Ainz mặc chiếc áo choàng màu đỏ sẫm xuất hiện trong gương. Đúng như dự kiến, nó rất cầu kỳ. Ngoại trừ cầu kỳ thì nó chẳng còn cái gì cả.

…Không. Tính thẩm mỹ của thế giới này khác nhau. Đối với tất cả những gì mình biết… những quần áo như này có thể là khá phù hợp cho một người cai trị.

Anh nhớ lại Hamsuke như là một ví dụ, và đè xuống sự khó chịu của bản thân.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Từ đáy lòng Ainz nghĩ như vậy trong khi anh bước ra cùng với Feis. Anh thật muốn ước rằng anh có thời gian để thở dài.

***

Lắc lư chiếc áo choàng màu đỏ lòe loẹt tiến về phía văn phòng. Trong nháy mắt khi Ainz đến gần cửa, Feis nhanh chóng lao về phía trước và cung kính mở cửa cho anh.

Đôi khi, anh nghĩ rằng, đó chỉ là một cánh cửa, hãy để tự tôi mở nó. Tuy nhiên, khi nhìn thấy “khuôn mặt lộ ra vẻ tự hào” của hầu gái ” Whoa, nhìn tôi, tôi là người giúp việc đang làm việc! “, Ainz cũng chỉ có thể yên lặng, chấp nhận điều này như một dạng của cửa mở tự động.

Ainz dẫn Feis và các EightEdge•Assassin vào văn phòng.

Cũng có một cái bàn nằm ở trung tâm căn phòng, cách bài trí này giống hệt như căn phòng riêng của Ainz ở Nazarick, và nó tỏa ra một bầu không khí vững vàng, ổn định.

Nó đã được chuyển từ Nazarick đến đây, cùng với chiếc giường của anh. Một lá cờ treo ở ở nơi sâu xa của căn phòng – lá cờ của Ainz Ooal Gown – của Vương Quốc Sorcerous.

Ainz xuyên qua căn phòng, và đến gần ban công.

Trên ban công có một hộp kính, kích thước của nó cũng không lớn cho lắm và bên trong chiếc hộp đang mô phỏng lại một phần của khu rừng. Ainz đưa ngón tay xương xẩu vào cái hộp dường như không có sinh vật sống kia, cầm lên một chiếc lá. Ẩn bên dưới chiếc là là một sinh vật, nó trốn trong bóng tối để tránh ánh sáng mặt trời.

Cơ thể sáng màu của nó được bao phủ bởi một lớp chất nhờn, và phần dường như là đầu của nó giống như đôi môi của người bình thường.

Ainz cẩn thận nghiên cứu con bọ môi ngay trước mắt mình.

“…Màu sắc khá tốt. Nó trông khá khỏe mạnh, đó mới là điểm mấu chốt.”

Anh nhớ lại những gì anh đã từng được nghe, đó là màu sắc rất quan trọng. Anh cũng nâng con bọ môi lên trước mặt mình và nhớ lại việc chúng khỏe mạnh hay không sẽ thể hiện qua màu sắc cơ thể. Quả thật, con bọ môi này dường như nhiều sức sống hơn đám còn lại.

Ainz chọn một lá bắp cải tươi gần đó.

“Đến đây, Nurunuru-kun. Đến bữa ăn rồi.”

Anh đặt chiếc lá lại gần con bọ môi, nó bám ngay vào chiếc lá với một cú đớp. Sau khi anh thả nó ra, con bọ môi lập tức dọn dẹp cái lá bắp cải với những miếng cắn lớn.

Ainz ném thêm cho nó hai cái lá nữa.

Nhưng vì Etoma đã nói cho ăn quá nhiều cũng không tốt, nên anh quyết định dừng lại.

Ainz nhẹ nhàng đặt con bọ môi về ngôi nhà kính, nơi nó thích nhất.

“Lúc đầu nhìn nó có chút tởm tởm, nhưng nó trông khá đáng yêu kể từ khi mình chăm sóc nó.”

Anh không nói chuyện với bất cứ ai, mà tự nói với bản thân mình. Ainz cười vui vẻ khi đóng nắp chiếc hộp kính lại. Chiếc hộp không hề kiên cố, và con bọ môi có thể thoát ra bất cứ lúc nào nó muốn. Lí do Ainz dùng chiếc hộp này là vì anh muốn chứng tỏ mình có thể chăm sóc tốt cho ngôi nhà của nó. Tuy nhiên, bởi vì một con quái vật đánh thuê được gọi ra bằng cách dùng một lượng vàng, nên tự bản thân nó vẫn quyết định được việc có chạy trốn đi hay không.

Ainz nhẹ nhàng lau tay vào tấm vải gần đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng của mình, anh ngồi xuống ghế. Anh thả toàn bộ trọng lượng của mình lên chỗ tựa lưng của chiếc ghế và để cơ thể anh chìm sâu vào nó.

…A, công việc. Không còn thời gian làm việc bắt buộc, nhưng trong tim mình vẫn còn chìm trong khoảng thời gian đó. Mình đoán là nó thành thói quen cmnr.

Bàn làm việc thậm chí không có lấy một hạt bụi chứ đừng nói đến tài liệu.

Nó hoàn toàn không giống với bàn làm việc của Suzuki Satoru.

Tất cả điều này là do anh không cần phải làm việc suốt đêm nữa. Công việc hiện tại của Ainz là đưa ra các quyết định lớn, không cần lo lắng đến những việc lặt vặt. Sau khi anh quyết định phương hướng tổng thể, cấp dưới của anh sẽ thực hiện.

…Tuy nhiên đây là lí do vì sao nó khó khăn. Lần đầu tiên mình nhận ra rằng khó khăn của công việc được xác định bằng lượng trách nhiệm mà mình phải gánh vác. So với áp lực về mặt thể chất thì áp lực về mặt tinh thần tạo ra cảm giác mệt mỏi hơn rất nhiều…và thật sự rất căng thẳng. Úi, đến lúc làm việc thôi nhỉ?

Không cần phải nhìn đồng hồ.

Vào đúng lúc này, sẽ có tiếng gõ cửa. Fifth- người đứng cạnh cánh cửa- đã xác nhận danh tính của những người vừa tới.

“Ainz-sama, là Allbedo-sama và những Elder Lich.”

Có sự tôn trọng trong giọng nói của Fifth vì những Elder Lich này là do Ainz tạo ra.

“Được rồi. Để họ vào.”

“Chào buổi sáng, Ainz-sama.”

Nhưng Elder Lich dưới sự dẫn dắt của Allbedo, đồng loạt cúi đầu.

“Ồ, chào buổi sáng, Allbedo. Có vẻ như hôm nay là một ngày đẹp trời đấy.”

“Vâng. Thần nhận được báo cáo là hôm nay trời nắng – tất nhiên, nếu là mong muốn của ngài, vị vua của toàn bộ thế giới, thì chúng thần có thể tạo ra bất kì loại thời tiết nào ngài muốn. Ngài có muốn làm vậy không, Ainz-sama.”

Đây là một chủ đề không hay ho để bắt đầu một câu chuyện cho lắm, nhưng anh thật sự không muốn cô ấy đề nghị một điều như vậy.

“Không cần đâu. Ta không thích thời tiết thay đổi. Tận hưởng ngày nắng, thưởng thức tiếng gầm thét của sấm sét vào một ngày mưa, và cảm nhận sự nhẹ nhàng của những bông tuyết. Tất cả đều rất hấp dẫn. Ta chỉ cần những sự giải trí nhẹ nhàng như vậy thôi.”

Ainz không thích thay đổi khí hậu của thế giới này. Ở thế giới không bị tàn phá như nơi này, anh đồng ý với lời của người bạn cũ, Blueplanet: “Mưa chính là sự ban phước lành của thiên nhiên.”

Tự nhiên vẫn là tốt nhất.

“Vâng…Tất nhiên thần biết ngài không hề muốn thay đổi thời tiết nhưng thần vẫn hỏi co chắc chắn. Nói cho cùng thì ngài không phải loại lãnh đạo trực tiếp ra lệnh cho chúng thần thực hiện mong muốn của ngài.”

“Vậy à? Ta không cảm thấy vậy…”

Ainz suy nghĩ, nhưng anh không biết điều anh đặc biệt muốn là gì. Khi anh vẫn còn là Suzuki Satoru, tâm trí của anh lúc nào cũng ở Yggdrasil. Sau khi trở thành như thế này, mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn. Mặc dù anh không biết chắc có phải là tác dụng phụ khi trở thành undead hay không, nhưng có vẻ là như thế thật. Nếu nói đến điều anh mong muốn, thì đó là thu thập những vật phẩm quý hiếm. Và tất nhiên…

Ainz cười buồn và lắc đầu.

“Không, có lẽ đúng như người nói. Tuy nhiên, đó đơn giản chỉ là ta không có ham muốn gì cả. Nếu ta muốn gì, ta sẽ ra lệnh vào lúc thích hợp.”

“Khi thời điểm đó đến, thần hi vọng với tư cách là Tổng quản thủ vệ, thần sẽ được chọn người thực hiện mong muốn của ngài.” Allbedo cúi đầu trả lời. Khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cô hơi chuyển sang màu hồng. “Tuy nhiên, trang phục hôm nay của ngài rất đẹp. Chúng rất rạng rỡ. Không, chúng tỏa sáng như vậy là vì ngài đang mặc chúng, Ainz-sama.”

Allbedo tiếp tục ca ngợi Ainz.

Thứ rực rỡ mà cô nói, có lẽ là những viên đá quý thay thế cho nút áo, còn cái đầu lâu của anh thì không thể phản chiếu ánh sáng rồi. Ainz gật đầu khi nghĩ về điều này.

“Thật sao, vậy thì cảm ơn ngươi, Allbedo.”

“Ngài thật tốt. Thần chỉ đơn giản là nói sự thật thôi, Ainz-sama. Ngài thật sự—”

Ainz giơ tay ngắt lời Allbedo ngay khi cô đang hào hứng chuẩn bị tuôn ra một tràng dài lê thê. Anh có cảm giác nếu cứ thế thì có khi qua ngày mai vẫn chưa nói xong mất.

“Đến với công việc cho ngày hôm nay nào. Hôm qua, ngươi và những người khác đã xử lí những tài liệu nào rồi?”

“Vâng?”

Allbedo phồng má lên khá đáng yêu, và những Elder Lich theo hiệu lệnh của cô đặt tài liệu lên bàn.

Đống tài liệu khá dày. Những tài liệu này là những bản kiến nghị nhẹ nhàng, nhưng phần vất vả chính là thông tin kèm theo. Cũng giống như cách anh cần dữ liệu từ nhiều lĩnh vực trong công việc cũ của mình, có vẻ như tất cả chỗ này là để chuẩn bị cho một vấn đề phức tạp.

Trái tim anh đã sẵn sàng cho việc này. Ainz đã dành cả buổi sáng tự thôi miên và củng cố quyết tâm bản thân.

Suzuki Satoru là một nhân viên bình thường, và anh không phải là loại người cần phải tham gia những hoạt động của công ty. Nếu được hỏi một người như vậy liệu có thể quản lí một đất nước không thì Ainz sẽ trả lời là ‘không’. Cho dù là một người quản lí thì họ cũng cảm thấy khó khăn khi dẫn dắt một quốc gia.

Điều gì sẽ tệ hơn khi Ainz làm một người cai trị tuyệt đối. Nếu có bất kì sai lầm nào trong lời nói, những cấp dưới của anh sẽ tập hợp nhau lại để biến những lời đó thành sự thực.

Anh phải làm gì trong trường hợp đó?

Câu trả lời rất đơn giản. Giống như bộ quần áo, anh cần trao trách nhiệm cho người có tài.

Có thể khéo léo giao việc dựa theo khả năng của cấp dưới cũng là một tố chất cần thiết cho một ông chủ.

Điều này cũng có ý, sẽ có vấn đề khi giao mọi việc cho một người. Đó là sự thật khi anh dễ dàng để lại mọi việc cho Allbedo. Tuy nhiên, anh cũng không phải là một món trang trí, mà là một vị vua. Là một người được đánh giá cao, được kì vọng cao, có rất nhiều trách nhiệm anh phải gánh vác.

Có những công việc không thể thoái thác bằng cách nói ‘Ta không biết’.

Như vậy, Ainz bắt đầu cẩn thận đọc đống tài liệu, và đóng dấu lên mỗi tập.

Sau khi đóng dấu một vài tài liệu, Ainz dừng lại, và chọn một vài tập để xử lí trong ngày hôm nay. Anh mở ra và kiểm tra nội dung bên trong. Và—

…Thật sự, mình không thể nào hiểu được. Có chuyện cần làm với nguồn vật tư à? Điều này rất quan trọng sao? Những Elder Lich này thật sự hiểu nó? …Chà, chúng là do mình tạo ra mà…Thiếu sót chỗ nào nhỉ, dù sao— dù vậy, đọc những thứ này thật sự mệt mỏi, chúng đều là ngôn ngữ pháp lí.

Anh đã phải lật qua lật lại giữa các trang để tìm kiếm những từ ở trang khác, và cuối cùng, kết luận là phủ định, dựa vào các quyết định trên. Ngoài ra, có rất nhiều bằng chứng phủ định trong tài liệu, thứ làm cho nó trở nên vô cùng tẻ nhạt.

“—Allbedo.”

“Vâng, Ainz-sama! Có gì làm ngài chú ý sao?”

“Không, không liên quan đến cái kia đâu, nhưng ta chợt nhớ đến một vài việc. Về phương diện xây dựng các bộ luật, tiến hành đến đâu rồi? Mặc dù chúng ta được gọi là Vương quốc Sorcerous, nhưng chúng ta không hề có bất kì điều luật nào của riêng mình, tất cả chỉ đơn giản là sử dụng bộ luật của Vương quốc.”

“Vâng. Đó chỉ là dự thảo cho hiện tại. Nếu chúng ta đưa ra bộ luật quá hà khắc, chắc chắn sự bất mãn trong dân sẽ lan rộng. Vì vậy mà chúng thần vẫn đang cân nhắc.”

Những lời này lại có thể xuất phát từ Albedo, một người không quan tâm đến nhân loại. Tuy nhiên, Ainz vẫn thầm nhẹ nhõm.

“Mặc dù thần đã thảo luận với Demigure trước… luật pháp của Vương quốc không cung cấp đủ quyền lực cho người thống trị tối cao như Ainz-sama. Chúng thần đang xem xét, đơn giản là giữ lại điều luật đầu tiên, sau đó thực hiện phần còn lại bằng vũ lực.”

“Trong khi ta tự tin hơn trong các lĩnh vực khác…”

Đó là một lời nói dối, Ainz không hề có sự tự tin trong tất cả lĩnh vực.

“Rất tiếc khi phải nói rằng ta không biết nhiều về mấy cái luật pháp cho lắm. Vậy nên, hãy làm như ngươi muốn. Ta tin tưởng ở ngươi.”

“Vâng, thần hiểu.”

Albedo nở nụ cười vui sướng. Nếu nhìn kĩ, Ainz có thể thấy đôi cánh sau lưng cô đang rung nhè nhẹ. Cô — và Demigure, vì một lí do không rõ- dường như xem Ainz là một thiên tài, người luôn đi trước họ một bước.

Vì vậy, khi Ainz nói rằng anh không biết hoặc có đại loại vậy, anh có thể cảm nhận được niềm vui của họ- những kẻ thông minh nhất- khi họ có thể xác nhận được sự tồn tại của mình.

“Tuy nhiên, ngài không cần phải nói dối về việc không hiểu pháp luật đâu…”

“Không, đó là sự thật. Ta không hiểu lắm các vấn đề của pháp luật.”

“Thần hiểu…Từ quan điểm của ngài, người thống trị tối cao thì sẽ không bị bất cứ điều luật nào trói buộc. Thần hiểu ý của ngài.”

Ainz biết mình đang bị hiểu lầm, nhưng anh quyết định bỏ qua. Sau cùng, anh không hề có ý nghĩ giải thích như thế nào cho cô. Thay vào đó, anh mỉm cười. Cảm giác này chỉ là một cảm giác mơ hồ đối với anh, nhưng đó có thể là cách con trẻ tự hào khi khoe tài năng của mình với cha mẹ.

“Có chuyện gì sao?”

Cái nhìn ngạc nhiên của Albedo càng làm Ainz vui vẻ hơn. Tuy nhiên, thật thô lỗ bởi niềm vui là tất cả những gì anh có.

“Ồ xin lỗi, nhưng khi nhìn ngươi vui vẻ như vậy, ta cảm thấy ngươi trông rất dễ thương đó… ồ nói sao được nhỉ, cái này hơi khó giải thích.”

Sau khi anh nói, mấy con EightEdge•Assassin trên trần nhà hơi động đậy một chút, sau đó lại im lặng.

“Kuku, xấu hổ quá.”

Albedo ép tay lên má. Khi Ainz thấy cô đỏ mặt, anh cảm thấy hơi khó chịu, anh có lẽ là người làm cô cảm thấy như thế, và với một tiếng ho nhẹ, anh quyết định nghiên cứu những tài liệu trước khi anh thay thế chúng.

Có vẻ như việc coi những NPC thành con cái của những người bạn đã làm anh nói những điều xấu hổ với họ.

Anh cảm thấy hơi hối hận về sự thô lỗ của mình, nhưng cuối cùng anh đóng dấu những tài liệu thay thế cuối cùng. Cùng với đó, một nhiệm vụ đã hoàn tất.

Anh đặt tài liệu vào tay Albedo, người đang đưa tay che miệng và lẩm bẩm một điều gì đó. Cô đưa chúng cho những Elder Lich đứng đằng sau.

“Được rồi, bắt đầu như thường lệ nào. Đây là những đề xuất chúng ta sẽ xem xét hôm nay.”

Ainz mở tủ lấy ra một xấp giấy tờ. Đây là những đề xuất và ý kiến của những người trong Nazarick, nhằm mục đích phát triển Vương quốc Sorcerous.

Sau khi đọc chúng, Ainz sẽ tóm lược lại toàn bộ, và đọc ra cho Albedo nghe vào mỗi buổi sáng.

“Ngài không cần phải lãng phí thời gian vào những việc lặt vặt như viết chúng ra đâu Ainz-sama.”

“Không, bởi vì có thể có ý kiến dành cho ta. Ngoài ra, cơ thể của ta không cần nghỉ ngơi, nên không làm gì mới là lãng phí thời gian.”

Đó cũng là một lời nói dối. Hay đúng hơn là anh sẽ mọc mốc nếu không làm gì. Tuy nhiên, anh có thể dùng khoảng thời gian đó để đọc sách, tắm rửa, mài dũa kĩ năng diễn xuất, hay mô phỏng chiến đấu. Nhưng anh vẫn dành thời gian tự tay làm chuyện này, vì anh đã lén lút thêm những ý tưởng của bản thân mình vào đó.

Ainz phải làm điều này vì nếu anh trực tiếp đề nghị, cấp dưới của anh sẽ biến chúng thành sự thật, cho dù ý tưởng đó không thực tế chút nào. Điều đó rất có thể dẫn đến những hậu quả khủng khiếp.

Vì vậy, bằng cách ngầm chèn gợi ý của mình vào, anh hi vọng Albedo, như một bên thứ ba vô tư, sẽ đánh giá chúng một cách công bằng. Ngoài ra, bằng cách không tiết lộ tên của người đề nghị, năng lực của Ainz sẽ không bao giờ bị nghi ngờ, quả là một ná đá hai con trym.

Ainz bắt đầu đọc những gợi ý.

“Hừm… ‘Thần tin rằng chúng ta cần những cơ quan giáo dục trẻ em để phát hiện các cá nhân tài năng và nuôi dưỡng chúng. Bằng cách này, chúng ta có thể tăng cường sức mạnh cho Nazarick. Ngay cả khi nó không đạt hiệu quả, chúng ta vẫn có thể sử dụng nó để phát triển công nghệ cho bản thân, thứ được sử dụng như một nền tảng tốt nhất để phát triển Nazarick’ đại loại thế.”

Ainz nhìn Albedo, người đang đứng hướng đôi mắt về phía trước.

“Nhưng lợi ích được nêu ra rất rõ và đây là một kiến nghị tuyệt vời. Ta có thể cảm nhận được sự xuất sắc của người đề nghị qua nó. Nó nên được trở thành mẫu cho những người khác nghiên cứu học hỏi.”

Sau lời khen ngợi, Ainz lại tiếp tục sự nghiêm túc thường ngay, tất nhiên là cái hộp sọ thì không hề thay đổi. “Ngươi nghĩ ai đã đưa ra đề nghị này?”

“Thần tin rằng đó là Yuri Alpha.”

Một câu trả lời ngay lập tức. Ainz cảm thấy như vậy là rất tốt.

“Ta đồng ý. Nó nên là đề nghị của Yuri. Tiếp đó, Albedo, ngươi nghĩ thế nào về đề nghị này?”

“Nó cực kỳ ngu ngốc. Một con lợn nên sống cuộc sống của một con lợn và chết sau khi cống hiến đầy đủ. Không cần thiết phải cho chúng sống trong hoàn cảnh khác. Bởi không có ý nghĩa trong việc cho phép chúng biết chuyện này, nên không có điểm trong việc cho phép họ chọn nó.”

“Chà, một nhận xét rất khắc nghiệt, nhưng ta không đồng ý, ở một mức độ nào đó. Giáo dục cơ bản là một mắt xích quan trọng trong xã hội. Đây là cách con người sống, phát triển và chết. Cho phép công nghệ lan truyền sẽ chỉ đe dọa đến quyền lực của chúng ta- Hừm.”

“Ainz-sama, ngài ổn chứ?”

“Những lời nói và ý kiến quen thuộc. Có người nói họ với một người khác, nhưng là ai? Narberal và… ô hô, Lupusregina. Khi cô ấy được hỏi về lọ thuốc hồi phục…Ta đoán là không cần phải giải thích kĩ cho ngươi vì ngươi đã biết rồi nhỉ, Albedo. Ầy, có chút hụt hẫng, xin đừng để ý.”

“Không, thần tin thần phải hiểu những hiểu biết sâu sắc của ngài, Ainz-sama. Xin hãy chia sẻ với thần.”

“Là vậy à…Chà, mặc dù hơi bối rối một chút, nhưng có thể ta không chỉ chia sẻ một điều thôi đâu. Nếu ngươi không hài lòng với điều gì, thì hãy nói ra.”

Không gì xấu hổ hơn hành động như một người biết tất cả trước mặt một người mà anh quen biết. Với lo lắng sẽ bị đối xử như một thằng ngốc trong tim mình, Ainz quyết định chia sẻ suy nghĩ của mình về vấn đề này.

Kiến thức, giáo dục và thông tin là vũ khí cơ bản của nhân loại- cũng bao gồm cả những tộc phi nhân loại ở thế giới này. Khi kiến thức của một quốc gia tăng lên, sức mạnh quốc gia cũng tăng theo, nhưng xét theo khía cạnh khác, sẽ có sự oán giận vì biết rằng họ không thể có được mọi thứ.

Do đó, một người cai trị cần phải xem xét nên hay không để dân chúng tiếp cận với thứ vũ khí mang tên kiến thức, vì có thể một ngày nào đó, thứ vũ khí này sẽ được chĩa ngược vào người thống trị.

Trong Yggdrasil, Ainz đã học được tầm quan trọng của thông tin. Đây là lí do vì sao anh mang gia đình dược sư Bareare tới làng Carne, nơi không bị giám sát, và yêu cầu họ làm lọ thuốc đó. Đó là để anh có thể độc chiếm thành quả nghiên cứu của họ và không cho phép người khác học hỏi từ họ.

Từ quan điểm của Ainz, những người thống trị cần phải hành động một phần, sống và chết trong sự thiếu hiểu biết của bản thân. Tuy nhiên, vẫn cần phải phát triển những công nghệ mới giúp tăng sức mạnh cho quốc gia. Cuối cùng, câu hỏi sẽ là ngọn giáo tri thức sẽ chĩa vào ai.

“Trong ngắn hạn, chúng ta nên chia sẻ công nghệ mới với những kẻ hoàn toàn trung thành với Nazarick. Chúng ta sẽ phổ biến những công nghệ cũ hơn cho người dân, thứ không thể gây đe dọa cho chúng ta. ‘Quả tri thức’ chỉ có giá trị khi chúng ta sở hữu nó.”

Sau khi ngừng lại, anh lén liếc nhìn Albedo, chắc chắn không có chút nghi ngờ hay không tin tưởng nào trên khuôn mặt cô.

“Và bây giờ, đây là những gì ta hiểu. Albedo trái ngược với những gì ta vừa nói, chúng ta nên chấp nhận đề nghị này.”

Mắt Albedo mở to ngạc nhiên.

“Thần xin phép hỏi nguyên nhân của kết luận này là gì?”

“Đa cảm. Ngoài ra, ta cảm thấy Yuri cũng đúng.”

“Tuy nhiên, thần thấy có quá nhiều nhược điểm trong lời gợi ý này…hoặc ý ngài là ngài muốn thử nghiệm ở ngoại ô trước? Chúng ta có thể chặn không để thông tin rò rỉ ra ngoài, đồng thời tiến hành giáo dục tẩy não bọn chúng.”

“Chúng ta sẽ không làm điều đó. Mặc dù có thể sẽ xung đột với đề nghị của Yuri, nhưng chúng ta sẽ tìm một trại trẻ mồ côi trong thành phố này.”

Trong khi sống ở đây dưới vỏ bọc Momon, Ainz có nghe nói đến những trại trẻ mồ côi do những ngôi đền thành lập. Anh đã có ý tưởng thành lập một trại trẻ mồ côi dưới tên Ainz Ooal Gown.

“Trong mọi trường hợp, chúng ta nên xem xét khả năng kỹ thuật của Nazarick bị rò rỉ ra thế giới bên ngoài. Mọi chuyện sẽ tốt nếu chúng ta có một trại trẻ mồ côi và hạn chế kiến thức chúng ta dạy tại đó cho những người gần gũi với chúng ta. Nếu tìm được nhân tài, ta có thể xem xét nên làm gì với họ.”

“Thần hiểu. Với sắp xếp này thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”

“Sau đó, ta định sử dụng những góa phụ làm nhân viên của trại trẻ.”

“Những người phụ nữ đã mất chồng vì chiến tranh, nơi ngài đã phô diễn một chút sức mạnh của mình. Nó giống như một khoản hỗ trợ tài chính cho những phụ nữ đang vật lộn với cuộc sống nghèo đói. Và quả thật, khoản viện trợ này sẽ cải thiện cái nhìn của những con người này…thật đúng như mong đợi, Ainz-sama.”

“Ừm, nếu chúng ta hành động sau khi Momon nghe về hoàn cảnh của những quả phụ, thì chỉ có danh tiếng của anh ta là được cái thiện, còn chúng ta thì không. Như vậy, chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, trước khi có người tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ. Để làm điều này…ta sẽ giải phóng cho Pestonya và Nigredo khỏi sự giam giữ.”

Ainz cảm nhận được một tia sáng lóe lên trong mắt Albedo.

“Xin lỗi cho thần vì nói thẳng…nếu tha thứ cho những kẻ bị xử phạt do bất tuân mệnh lệnh của ngài, thần sợ trật tự bên trong Nazarick sẽ bị phá vỡ.”

“Chúng ta không giam giữ họ vì lí do như vậy, phải không?”

“Hình phạt đó là quá nhẹ. Mong muốn của ngài là mệnh lệnh của chúng thần, Ainz-sama. Bất tuân mệnh lệnh của ngài không thể được tha thứ. Tôi tớ của ngài gợi ý rằng họ nên chia sẻ gánh nặng cho người đứng đầu của họ, như một lời cảnh báo cho những người khác.”

“Nếu nó là—”

Ainz muốn nói đó là một vấn đề nhỏ, nhưng những lời của cô ấy là biểu thị sự tôn kính với Ainz- một trong số 41 đấng tối cao. Nếu anh phủ định điểm này, cô ấy sẽ hơi buồn.

Tuy nhiên, đó cũng là lí do anh tha thứ cho hai người kia. Tính cách của họ là do những người bạn của anh tạo ra. Vì thế mà hành động của Pestonya và Nigredo có thể nói là đại diện cho những người ấy.

Ainz biết nếu anh ra lệnh, Albedo sẽ thực hiện không một thắc mắc. Nhưng đó chỉ là khi không còn cách nào nữa mà thôi. Đầu tiên, anh phải thuyết phục cô bằng lời nói.

“—Thực tế là những mệnh lệnh đi ra thế giới bên ngoài quả thật có vấn đề. Bất cứ ai cũng có thể kết nối những sự kiện và liên hệ những rắc rối ở Đế đô tới Nazarick đang ẩn trong bóng tối. Đó là lí do tại sao những đứa trẻ phải bị loại bỏ.

Tuy nhiên, hai người họ chỉ cố gắng bảo vệ những đứa trẻ sơ sinh không có kí ức về vụ việc, cũng có nghĩa là không cần phải loại bỏ chúng. Cũng có thể nói là họ đã hiểu được ý của ta.”

“Họ chỉ đơn giản là bóp méo mệnh lệnh cho hành động của riêng họ. Điều này không thể tha thứ.”

“Albedo-”

Anh có thể hiểu được cảm xúc của Albedo với tư cách là Tổng quản thủ vệ. Đó là lí do vì sao anh phải vắt óc tìm cách thuyết phục cô.

Ainz mỉm cười, một nụ cười đầy khó khăn. Tất nhiên cái sọ của anh thì không thay đổi.

“Ainz-sama, cái nhìn của ngài thật gian xảo…” Albedo lẩm bẩm, khuôn mặt hơi hồng lên. Ainz vỗ nhẹ khuôn mặt mình như để kiểm tra.

“Ồ, thật à?”

“Mm, cái đó…”

Albedo thở dài bất lực và cúi đầu xuống. Hu~ ha~ cô hít một hơi thật sâu.

Khi ngẩng đầu lên, cô đã trở lại bình thường.

“Nếu đó là ý của ngài. Không gì quan trọng hơn mong muốn của Ainz-sama. Chúng là tất cả đối với thần. Thần rất vui khi nhận được kiến nghị của ngài.”

“Ta không muốn ngươi nghe lời ta vì cảm xúc của ngươi. Ta muốn ngươi vâng lời vì đó là điều đó hợp lí đáng để làm.”

“Đó không phải là vấn đề. Không ai trong Nazarick phản đối việc giải phóng hai người đó hơn thần cả.”

“Vậy sao…rất tốt. Hãy để hai người đó phụ trách hoạt động của trại trẻ mồ côi.”

“Thần hiểu. Thần sẽ truyền mệnh lệnh của ngài cho họ.”

“Giao cho ngươi. Sau đó- đề nghị tiếp theo.”

Ainz thì thầm với chính mình. Những đề nghị tiếp theo là anh viết cho chính mình.

“…E hèm. Chà, cái này không tốt lắm… eh, nó không giúp ích gì.”

Ainz liếc trộm Albedo một cái và tiếp tục nói.

“Chúng ta hãy làm một bộ đồng phục cho các hoạt động thể thao (Đồng phục thể dục) để tăng sự đoàn kết và thống nhất trong Nazarick. Ngươi nghĩ sao?”

Khi anh nói xong, Albedo nhíu mày tức giận.

“…Đề nghị này là định nghĩa chính xác nhất cho từ ‘thô tục’. Ai là người đã đưa ra đề nghị này vậy?”

Ainz cố gắng để không nói ‘Ta xin lỗi’ và thay vào đó là một biểu hiện khó khăn.

“Ta không chắc lắm. Ta đã xử lí bản gốc rồi.”

“Thần không thể tưởng tượng được khi đặt vào vị trí của ngài. Làm sao lại lãng phí thời gian của ngài với một đề nghị ngu ngốc như vậy cơ chứ, Ainz-sama? Hãy cho thần triển khai một cuộc điều tra toàn diện và đập bỏ bu cái tên đã đưa ra đề nghị này.”

“…Ấy! Ấy chớ! Nghe này, Albedo! Ngươi không cần làm điều đó, không có vấn đề gì đâu.”

Mặc dù không có quả tim, nhưng anh vẫn cảm nhận được lồng ngực mình đang đập liên hồi.

“Ta đã nói với tất cả mọi người trong Nazarick rằng để khuyến khích đưa ra ý kiến từ nhiều góc độ, ta sẽ không theo dấu những đề nghị liên quan đến ta. Nếu ngươi trừng phạt họ vì điều đó, nó sẽ biến những lời của ta thành dối trá. Đồng nghĩa với việc những lời ta sẽ nói trong tương lai cũng thành dối trá hết.

Ngoài ra, nó sẽ làm người ta sợ hãi khi đưa ra ý kiến của mình…Vì vậy ta hị vọng khi hra khỏi căn phòng này, ngươi sẽ quên đi lời đề nghị đó.”

“Vâng, thần sẽ. Như lời ngài nói, Ainz-sama.”

“Tốt lắm.”

Ainz thầm cảm ơn cái cơ thể không đổ mồ hôi này. Nếu không thì chắc giờ này thành phố phải chịu ngập lụt cmnr. Tuy nhiên, mặc dù cơ thể và tâm trí của anh thật kì diệu, nhưng từ ‘thô tục’ sẽ là một vết thương trong tim anh mà phải mất một thời gian dài mới có thể lành lại.

“…Ainz-sama, thần có một đề nghị. Trong tương lai, hãy để cho thần chọn lọc các kiến nghị. Bằng cách này, những đề nghị vớ vẩn sẽ không làm phiền ngài lần nữa.”

“Guh…không, không cần phiền tới ngươi đâu. Bên cạnh đó, nếu ngươi chọn tất cả, công việc của ta sau đó chỉ là chấp nhận hoặc từ chối. Sẽ không còn là một cuộc thảo luận giống hiện tại nữa.”

“A vâng, đúng vậy, Ainz-sama. Chúng ta phải tiếp xúc trực tiếp với nhau và làm điều đó.”

Cánh của Albedo run lên, và mấy con EightEdge•Assassin lại chuyển động một lần nữa.

“Đúng thế. Vì ngươi đã hiểu, chúng ta chuyển sang đề nghị kế tiếp, Albedo.”

Cá nhân anh không cho rằng đề nghị đó là không khả thi, nhưng không khí hiện tại không cho phép anh bàn về nó, và anh cũng không đủ cam đảm để bàn đến chủ đề tương tự.

“Tiếp theo…”

Trước khi Ainz tiếp tục đọc, âm thanh gõ cửa lại vang lên.

Cả hai đồng thời quay sang nhìn Fifth. Cô cúi đầu một chút, và sau đó xem ai vừa mới đến.

Giọng nói đầy năng động của một đứa trẻ truyền từ bên kia cánh cửa, cùng với một giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy được.

…Đây là lần đầu hai đứa nó đến đây vào giờ này không nhỉ? Có chuyện xảy ra sao? Nếu là trường hợp đó, thật tốt khi Albedo cũng ở đây.



Lúc Ainz biết người đến là ai, anh lập tức cho phép họ vào. Tuy nhiên, Fifth có vẻ hơi khá nhiệt tình với nhiệm vụ của mình và cấp phép cho họ đi vào trước khi báo cáo tên của họ có thể làm gián đoạn công việc của cô.

Mình đoán Jircniv cũng làm vậy. Sau tất cả, anh ta để lại khá nhiều thứ cho những cô hầu của anh ta, Ainz nghĩ khi nhận xét về những người mà anh đang không nghiên cứu, cố gắng hoàn thiện vai trò của anh như một vị vua.

Sẽ có lúc mình cần một cuộc trò chuyện thoải mái với anh ta về những gánh nặng của quyền lực.

“Ainz-sama, những người bên ngoài là Aura-sama và Mare-sama.”

Bây giờ cô mới hoàn thành nhiệm vụ của mình, và Ainz cho phép hai người mới tới vào phòng.

Cánh cửa mở ra và một cặp song sinh Tinh linh bóng tối bước vào phòng. Nụ cười rạng rỡ của hai đứa chứng tỏ không có phiền phức nào hết, và làm Ainz thở phào một cái.

“Chào buổi sáng! Ainz-sama.”

“A, ừm. Chào…Chào buổi sáng, Ainz-sama.”

“Ồ, chào buổi sáng, cả hai. Không gì thoải mái hơn khi thấy hai đứa vui vẻ và tràn đầy năng lượng như vậy.”

Cả hai người đều chào hỏi Albedo. Rồi Aura đi vòng quan bàn, và đứng sát bên cạnh Ainz.

Khi đã đến đủ gần, cô ôm lấy anh bằng cả hai tay, và ngón tay làm dấu hiệu V- dấu hiệu chiến thắng.

“Umu.”

Cô không nói gì để Ainz kịp ngăn cản, chỉ giơ tay và thực hiện dấu hiệu.

Đôi mắt cô đầy lấp lánh và chờ đợi, cố gắng làm gì đó, và cô bắt đầu nhảy nhảy lên.

Sau khi nhận ra cô muốn gì, Ainz lùi ghế ra sau, đỡ tay anh dưới nách cô và bế cô lên.

“Ngài, ngài đang làm gì vậy, Ainz-sama–”

Ainz không trả lời câu hỏi nghẹn ngào đầy bất ngờ của Albedo. Thay vào đó, anh xoay Aura đủ 1800, đưa mặt cô hướng về phía trước và đặt cô ngồi xuống đùi phải của anh.

Không giống một cái đùi bình thường, xương rất thô cứng, vì vậy Ainz phải đặt cô song song với nó, để cái mong nhỏ của cô làm đệm.

“Ehehe~”

Đó là một nụ cười có phần rụt rè, chưa hoàn toàn vui mừng từ Aura, và Ainz đáp lại bằng một nụ cười. Sau đó, anh quay lại vẫy tay ra hiệu cho Mare đang lo lắng.

Anh nhấc Mare lên và đặt lên đùi bên trái.

“Ah, um, Ai-Ainz-sama, còn, còn em thì sao?”

Trong lúc Ainz đang suy nghĩ không biết có nên lấy cho chúng mấy cái nệm mềm không, thì Albedo lên tiếng đầy lo lắng, nhưng khá là xấu hổ khi để một người phụ nữ trưởng thành ngồi trên đùi mình.

“Không, cái đó… không thể.”

“Nhưng, nhưng hai người họ…”

“…Albedo chúng là hai đứa trẻ. Còn cô là người lớn rồi đúng không?”

Trong khoảnh khắc, anh nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một cái gì đó từ Albedo- nó giống như là cô vừa phải chịu một đòn công kích nghiêm trọng. Mặc dù anh cảm thấy hơi tiếc cho cô, nhưng bối rối là bối rối. Bên cạnh đó, nếu anh thật sự đồng ý, nó sẽ trở thành quấy rối tình dục.

“Được rồi, hai đứa. Có chuyện gì xảy ra?”

Pháo đài bên trong đại ngàn Tove- Nazarick giả, hay nói đúng hơn là kho tài nguyên- đã hoàn thành.

Nhiệm vụ tiếp theo của Aura là củng cố và che giấu pháo đài.

Kế hoạch ban đầu là chạy trốn tới đó nếu kẻ thù xuất hiện và che giấu Nazarick thật, nhưng hiện Jircniv đã biết vị trí Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick.

Và hiện tại, nhiệm vụ của nó là một kho tài nguyên.

Mare được giao một nhiệm vụ khác, đó là xây dựng một ngôi mộ dưới lòng đất ngoại ô E-Rantel.

Hiện chưa có kế hoạch sử dụng nó lập tức. Nó chỉ đơn giản là anh đang có nhân lực rảnh rỗi.

Con người sẽ phải có chi phí lao động, nhưng golem đá và undead thì không. Ngoài ra, ma thuật của Mare sẽ biến chuyện làm việc với đá trở nên dễ dàng hơn.

Ngẫu nhiên, một trong những thủ vệ, Shalltear được giao cho [Cổng]- liên quan đến nhiệm vụ dịch chuyển vào an ninh của Nazarick. Cocytus phụ trách làng Lizardman và cái hồ gần đó. Demigure được giao phụ trách Thánh vương quốc.

Nói cách khác, toàn bộ thủ vệ ở E-Rantel đang ở trong căn phòng này.

Vì cả hai đều được giao nhiệm vụ, vậy họ làm gì ở đây?

Aura vui vẻ trả lời câu hỏi của Ainz.

“Chúng thần tới để được nhìn thấy ngài, Ainz-sama.”

Lời nói ngây thơ của cô đã làm Ainz cảm thấy rất vui vẻ.

“Hiểu rồi. Chà, ta rất vui khi thấy hai ngươi khỏe mạnh.”

Ainz xoa đầu Aura. Cô bé dường như cảm thấy thoái mái và lại rúc vào tay Ainz. Nhìn thế nào cũng thấy giống một chú cún đáng yêu.

“Sau, sau đó, Ainz-sama, ngài đang làm gì vậy? Thần, thần hi vọng chúng thần không quấy nhiễu ngài…”

“Ah–”

“Chắc chắn là không. Gặp mặt hai đứa sao lại là quẫy nhiễu ta được.” Ainz nhẹ nhàng trả lời Mare.

Ainz quay sang Albedo.

“Xin lỗi, Albedo. Hơi chệch hướng rồi, chúng ta qua chủ đề khác nào. À đúng rồi, ta cảm thấy ngươi cứ như vậy là rất tốt.”

“V-Vâng.” Albedo nói, mặt cô đỏ như gấc, môi bĩu ra, và cố gắng làm khuôn mặt nghiêm túc trở lại.

“Ainz-sama!”

Gì thế? Ainz nghĩ, trong khi đôi mắt anh nhìn lên.

“Ogyaa!”

Ainz tự hỏi không biết có nghe nhầm không. Cô ấy vừa nói cái gì?

Như thể xác nhận thính giác của Ainz vẫn rất tốt, Albedo lại “Ogyaa!” một lần nữa, với giọng nói cao vút và nhút nhát.

…Cô ấy cố hành động như một đứa trẻ. Không, điều đáng sợ là cô ấy cố gắng hành động thành một thứ khác. Tuy nhiên, tại sao cô ấy lại làm vậy? Quá mệt mỏi sao? Ah! Điều này có thể có điều cần làm với Nigredo và thả cô ấy khỏi tù.

Ainz rơi vào trạng thái hỗn loạn, mặc dù anh là undead, và đồng thời, Mare hơi cựa quậy từ chỗ ngồi của mình.

“Điều này, ùm, nó, thần ổn, vì vậy, thần nên để Albedo-sama…”

Những lời đó giống như anh phát hiện ra điều gì đó.

Lúc này, mình vừa nói chúng được phép vì là những đứa trẻ, còn người trưởng thành thì không. Có lẽ vì thế mà cô ấy cố hành động như một đứa trẻ phải không?

Tuy nhiên, tại sao lại là một đứa bé? Và bên cạnh đó, để Albedo ngồi lên đùi mình quả thật…

Điều này nghĩa là, cô ấy thật sự rất muốn làm như vậy. Mình không thể bỏ qua điều đó, dù là một cấp trên hay là một người đàn ông. Ngoài ra, Albedo cũng là một trong số những đứa trẻ, như Aura và Mare. Mình phải công bằng với cô ấy.

“Xin lỗi nhé, Mare.” Ainz nói. Sau khi tự thuyết phục bản thân, anh để cho Mare xuống khỏi đùi mình, và vẫy tay với Albedo.

“Đến đây, Albedo.”

“Vâng!”

Vẻ nhút nhát trước đó của Albedo biến mất như sương mù gặp ánh sáng mặt trời, thay thế là vẻ mặt giống như cún con đi về phía chủ nhân của nó. Ngay lập tức, Albedo di chuyển đến chỗ Ainz.

Albedo cũng làm dấu hiệu V- dấu hiệu rất tốt.

Có chút khó khăn cho Ainz khi đang ngồi, nhưng anh vẫn đỡ tay dưới nách cô và nâng cô lên.

“…Ừm, xin lỗi. Ngươi cứ ngồi như bình thường làm là được rồi.”

“Vâng! Thần hiểu!”

Albedo thay thế Mare ngồi trên đùi trái của Ainz, và chuyển mình một cách duyên dáng.

Điều đầu tiên Ainz cảm nhận được là sự mềm mại, sự mềm mại đó không giống với sự mềm mại của những đứa trẻ mà là sự mềm mại của một cơ thể trưởng thành. Sự ấm áp từ cô truyền vào anh làm anh hơi ngứa ngáy một chút.

Dù vậy, cô thật sự mềm mại.

Cô ấy là một chiến sĩ cấp 100, nhưng anh không cảm nhận được chút cơ bắp nào từ cô. Nếu có thể miêu tả cô bằng một từ ít lịch sự thì đó là’ Động vật thân mềm’.

“Kufufufu~”

Anh nghe thấy tiếng cười kìm nén của Albedo.

Một mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của cô chui vào mũi Ainz.

“–Mm?”

Mùi hương này rất quen, mình đã ngửi thấy chỗ nào nhỉ? Quần áo của Albedo? Không, nước hoa của cô ấy?



Ainz chắc chắn là đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi. Nhưng anh không thể nhớ ra được.

“Mmm… Albedo. Ngươi sử dụng nước hoa sao?”

“Vâng, thần có dùng nước hoa. Nó làm ngài khó chịu sao?”

“Không, mùi hương của nó rất tốt.”

Albedo vội vã quay mặt về phía Ainz, đôi mắt của cô mở to hơi chút sợ hãi.

“Thật sự, Ainz-sama! Nếu ngài muốn, thần sẽ ở sát bên ngài được không? Một giờ mỗi ngày thì tốt quá.”

“Không, bên cạnh đó, một giờ là quá…”

Tuy nhiên, không có vấn đề trong lời nói của anh, nhưng thực tế thì anh lại khá quan tâm đến mùi này. Bên cạnh đó, nếu cô ở sát bên anh, anh có thể nhớ lại nơi mùi hương từng xuất hiện.

“Ta ngửi thêm một chút được không?”

Ainz cẩn thận đưa cái sọ của mình lại gần Albedo và hít một hơi. Khi ở gần hơn, anh có thể cảm nhận rõ hơn mùi hương dễ chịu này. Đúng như anh nghĩ, nó rất quen thuộc, nhưng anh vẫn không nhớ ra là nơi nào. Khi Ainz đang mặc kệ bộ não không tồn tại của mình giải quyết bí ẩn, thì mọt giọng nói lạnh lùng vang lên.

“…Ainz-sama.”

Mặc dù anh không biết ai là người phá đám, nhưng giọng nói này là của Aura. Ainz lo lắng nhìn sang, và thấy cô bé đang phồng má giận dỗi.

“Trông có chút biến thái!”

“Ồ, xin lỗi…”

Cô ấy đã nói đúng.

Ainz tự nguyền rủa bản thân sao lại làm ra cái hành động đó trước mặt trẻ con. Điều này sẽ làm ảnh hưởng xấu đến sự giáo dục. Hành động này là lí do tại sao cô nói với giọng giống hệt khi người bạn cũ của anh giận dữ với em trai cô ấy.

“Được rồi, Aura, Albedo, đứng dậy đi. Ồ, Albedo chúng ta tiếp tục thảo luận nào.”

Tuy nhiên, không ai chuyển động.

Cả hai vẫn ngồi đó. Họ đợi người kia xuống trước.

“Sặc…”

Ainz bế Aura lên và đặt xuống đất bên cạnh anh. Một tiếng cười kìm nén “Kufufufu~” đến từ Albedo.

“…Aura ngồi đầu tiên. Còn Albedo, ngươi cũng xuống đi.”

“Nhưng…nhưng Aura được ngồi 3 phút 41 giây. Thần mới chỉ được ngồi 57 giây. Mặc dù nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng thần vẫn được phép ngồi thêm 3 phút nữa mà.”

“Không phải cô giành phần lớn thời gian để gặp Ainz-sama rồi à?”

“Không cách nào khác, đây là công việc.”

“Ồ, công việc, là nó? Cô chỉ đến gặp ngài vì công việc? Tôi đến đây chỉ để được nhìn thấy Ainz-sama thôi, cô biết mà.”

“!!”

Albedo ngọ nguậy mông trên đùi Ainz, điều chỉnh vị trí để nhìn vào Aura.

Ainz nghĩ, mình có thể đoán được lí do vì sao Albedo muốn ngồi trên đùi mình, nhưng tại sao Aura lại muốn làm điều đó? Nó không giống như Albed, người yêu mình say đắm.

Anh không thể nhớ anh đã làm gì để một cô gái như Aura yêu anh. Cảm giác được gọi là tình yêu vẫn còn là một bí ẩn với Aura. Và sau đó- Ainz cuối cùng cũng tìm thấy câu trả lời.

“Hiểu rồi. Cô ấy muốn được quan tâm.”

Ngoài ra, cô ấy mong muốn tình cảm của một người cha. Aura và Mare được thiết kế như những đứa trẻ, và họ vẫn còn ở độ tuổi cần được cha mẹ quan tâm chăm sóc. Có lẽ họ đã vô tình dựa vào Ainz để lấp đầy khoảng trống trong tim họ.

Nếu có một quốc gia của Dark Elf, anh sẽ cân nhắc khả năng đem chúng gửi tới đó để tìm bạn. Tuy nhiên, Suzuki Satoru không có kinh nghiệm làm cha, vì vậy anh cảm thấy nó có hơi muộn một chút.

Mình tự hỏi không biết có những quyển sách giáo dục giới tính cho trẻ em trong thư viện không nhỉ?



Mọi chuyện vẫn tốt đẹp khi họ chỉ là những dữ liệu. Tuy nhiên, anh nghĩ đến hiện tại, và phát hiện vẫn còn thiếu một số thứ để tinh thần Aura và Mare phát triển.

Theo mình nghĩ, chúng thật sự cần những người bạn Tinh linh bóng tối! Hãy ưu tiên chuyện này trước. Trong trường hợp đó…



“Aura. Ta muốn hỏi; chuyện gì xảy ra với ba người Elf ta để lại cho ngươi và Mare rồi?”

“Ý ngài là những Elf đặt chân vào Nazarick nhưng được ân xá bởi lòng thương xót của ngài sao, Ainz-sama?”

Ainz gật đầu.

Khi anh bắt những Kẻ săn tiền thưởng, anh đã đưa những nô lệ Elf cho Aura và Mare. Thông thường, bất cứ ai đặt chân vào Nazarick mà không được mời sẽ không bao giờ được phép sống sót. Tuy nhiên, có lẽ họ không hề muốn như thế, họ không hề muốn lấy kho báu của Nazarick cho riêng mình. Nếu là vậy, đây là một dịp tốt để bày tỏ lòng tốt của mình.

Ngoài ra, nếu họ là Forest Elf, họ sẽ có một vài tác dụng nào đó đối với sự phát triển của Aura và Mare.

“Vâng. Hiện tại chúng thần đã để chúng ở tầng của chúng thần.”

“Họ đâu rồi?”

“Vâng, nói thế nào nhỉ…họ không có việc để làm, nhưng vẫn cố gắng chăm sóc cho chúng thần. Thật phiền nhiễu khi họ cứ vo ve xung quanh.”

“Đúng, đúng thế. Giống như quần áo của chúng thần vậy. Thần có thể tự mặc, nhưng họ cứ tói để giúp thần…”

“Các ngươi cần gần gũi với nhau hơn. Họ cố gắng giúp ngươi mặc đồ là do ngươi cứ giữ hành động như thế. Nhìn ta đi, ta thì chẳng có vấn đề gì cả, không hề?”

“Ta hiểu, họ muốn có việc gì đó để làm. Cũng giống như những cô hầu xung quanh ta. Ta hiểu cảm giác của ngươi Mare. Tuy nhiên, điều này có nghĩa là ba người ta cứu không hoàn toàn vô dụng. Liệu có hại gì khi để nô lệ giáo dục giới tính không nhỉ? Hừm~”

“Chà, chúng ta đã cứu sống họ. Đừng giết họ, ngay cả khi các ngươi thấy khó chịu. Nếu ngươi cảm thấy quá phiền phức, hãy nói cho ta, ta sẽ chuyển họ đi chỗ khác.”

“Vâng! Thần sẽ nói cho ngài nếu có lúc đó.”

Ainz liếc nhìn Mare đang cúi đầu lẩm bẩm “Cái gì” với chính mình. Sau đó, anh chuyển cánh nhìn hơi lạnh lẽo sang phía Albedo.

“Albedo, đến lúc đứng dậy rồi. Ta nghĩ đã hơn 3 phút rồi đấy.”

Albedo hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy xuống từ đùi Ainz mà không có chút phàn nàn gì.

“Nghĩ lại thì, hai người đang làm gì vậy, Ainz-sama?”

“Hả? À. Ta thu thập ý kiến của những người trong Nazarick về việc làm thế nào để phát triển đất nước này. À đúng rồi. Hai ngươi cũng thế. Nếu có ý tưởng, sao không thử nói ra. Ta sẽ lắng nghe bất kì điều gì, ngươi biết chứ?”

Khuôn mặt Aura sáng lên.

“Nếu ngài nói vậy, Ainz-sama, thần có một ý tưởng.”

“Hohoh – và đó là gì, Aura? Cho ta biết nào.”

“Vâng! Thần nghĩ cậu bé nên ăn mặc như con gái, và cô bé nên ăn mặc như con trai!”



…Bukubukuchagama–!


Ainz thầm hét lên tên của người bạn cũ của anh.

Trong một khoảnh khắc, Ainz nhìn thấy bóng ma của một con Slime hồng đang “Xin- nhỗi!” với môt giọng đáng yêu trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của nó.

“Hiểu rồi. Đó là ý tưởng của Bukubukuchagama-sama. Nó chắc chắn là một đề nghị tuyệt vời. Hơn nữa, ở đất nước này, quyết định của đấng tối cao chắc chắn là đúng.”

Đúng? Ainz muốn làm Albedo vui, nhưng hiện thì không thể.

Ý tưởng này không được phép trở thành hiện thực. Tuy nhiên, có một vấn đề.

Hai nhóc con kia chỉ ăn mặc như thế vì Bukubukuchagama thiết kế chúng theo cách đó. Nếu anh từ chối ý tưởng của Aura, sau đó anh phải giải thích lí do cho những người khác.

Ainz có thể không thể lập tức nghĩ ra lí do từ chối.

“Ainz-sama, chúng ta sẽ thực hiện đề nghị của Aura luôn và ngay chứ?”

Tại sao cô nàng lại đồng ý nhanh vậy?

Anh đã hết thời gian.

Nếu anh đồng ý, nó sẽ lập tức được tuyên bố cả trong và ngoài nước rằng Vương quốc Sorcerous của Nazarick là một quốc gia có trào lưu ăn mặc mới. Điều này thật sự xấu. Có lẽ chỉ có Bukubukuchagama là thích thú chuyện này. Không, nếu Bukubukuchagama ở thế giới này, chắc chắn cô cũng không muốn xây dựng một quốc gia như thế.

Nếu họ biết những NPC đã phát triển cái tôi riêng, một số người sẽ bị hấp dẫn và muốn gặp họ, trong khi một vài người khác sẽ né tránh. Bukubukuchagama có lẽ thuộc nhóm sau. Yamaiko và Ankoro Mochimochi có lẽ sẽ muốn gặp. Tại sao lại như khác nhau như vậy, mặc dù họ đều là những cô gái…

Khi nhớ lại, Ainz từ từ đứng dậy và nhìn ra cửa sổ. Tất nhiên, hành động này không có ý nghĩa gì đặc biệt. Anh chỉ đơn giản là muốn câu cho mình thêm ít thời gian. Một khi có phần khung cho những gì sắp nói, Ainz sẽ quay lại.

“Không, ta không cho phép.”

“Vì sao ạ?”

Tất nhiên, họ sẽ hỏi, phải không?…Ý mình là, tặng mặt nạ vào Giáng sinh là một điều luật tốt hơn mà.

Ainz thở dài, tất nhiên nó cũng chả có ý nghĩa mẹ gì, anh chỉ đang câu thêm thời gian thôi.

“Có rất nhiều lí do phức tạp, Albedo. Ngươi có cần ta giải thích từng cái một không?”

“V-Vâng, X- Xin ngài, nếu ngài không để tâm.”

Ainz đã lên kế hoạch để nói với Albedo, nhưng Mare, một cậu bé đang mặc như vậy lại lên tiếng chặn mất. Cậu nhóc là một cậu bé dễ thương và thật thà, sao lần này lại đáng ghét như vậy chứ, Ainz buòn bã nghĩ. Nếu là Albedo, chắc chắn cô sẽ nói “Không cần đâu. Cho phép ta giải thích cho hai ngươi thay cho Ainz-sama”. Nhưng trường hợp này, Ainz phải tự làm điều đó.

“…Vậy sao. Được rồi, ta sẽ khai sáng cho ngươi. Nhưng ta nên bắt đầu từ đâu để ngươi dễ hiểu nhỉ…?”

UMU, Ainz vuốt vuốt cằm của mình. Không cần phải nói, lại là câu giờ. Ainz tuyệt vọng ép mình suy nghĩ, anh cảm tưởng như bộ não không tồn tại kia hiện đổ mồ hôi ròng ròng rồi, và bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên…

“…Thứ nhất, à ừ, đúng là nó. Hai ngươi cảm thấy vì mình ăn mặc như vậy nên toàn bộ đất nước cũng phải ăn mặc theo đúng không? Sau tất cả, hai ngươi cảm thấy đó là ý tưởng của Bukubukuchagama-san. Tuy nhiên, nó không hoàn toàn đúng– Ừ, hai ngươi là trường hợp đặc biệt.”

“Chúng thần đặc biệt!?”

“Đúng vậy đấy. Hai ngươi rất đặc biệt với Bukubukuchagama-san. Đó là lí do vì sao hai ngươi ăn mặc như vậy…Do đó, ngươi có định chia sẻ điều đặc biệt này cho những người không quen biết không?”

“Không thể!!”

Người vừa lớn tiếng khẳng định không ngờ lại là Mare.

“Không bao giờ!! Thần sẽ không để người khác, ngoại trừ nee-chan, có được sự đặc biệt của Bukubukuchagama-sama!”

“Đúng, chính xác. Đó là lí do. Ngươi hiểu không, Aura?”

“Vâng! Thần quá ngu ngốc khi không nghĩ đến cảm nhận của Bukubukuchagama-sama!”

“Thần cũng vậy…”

Aura và Mare chấp nhận lí do đó. Thật tốt khi từ từ thoát khỏi cái chủ đề này. Nhưng Ainz vẫn còn lo lắng một điều nữa.

Ainz lẩm bẩm gì đó như còn nhiều lí do khác, và âm thầm liếc Albedo một cái.

Một người giỏi giang và nghĩ xa hơn Ainz rất nhiều. Cô ấy có cảm thấy lạ nếu Ainz chấm dứt chủ đề luôn không nhỉ? Đó là điều làm Ainz khó chịu.

Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Albedo mỉm cười và nghiêng nghiêng đầu.

Ainz không hiểu phản ứng đó nghĩa là gì, và rời mắt đi. Và sau đó, có chuyện gì đó vừa xảy ra với Elder Lich trước mặt Ainz. Anh thờ ơ và nhìn vào tập tài liệu trên tay.

“—A, ngài cũng đang suy nghĩ về điều đó, Ainz-sama. Sau tất cả, ngài đang nhìn vào tài liệu trên tay khá lâu. Chắc hẳn không có vấn đề gì khi nói với hai người họ đúng không ạ?”

Ainz quay sang Albedo một lần nữa.

“—Umu. Ngươi cũng nghĩ về điều đó, Albedo.”

“Vâng, thần cũng vậy. Thần đang tự hỏi, nếu ngài đề cập đến vấn đề đó, Ainz-sama. Thần tin rằng những gì ngài suy nghĩ là có hay không nên giải thích cho hai người họ, đúng không, Ainz-sama?”

“Đúng như ngươi nói, Albedo. Ngươi hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của ta.”

“Cảm ơn ngài.”

Albedo mỉm cười cúi đầu. Mặt khác, Aura phồng má lên đầy khó chịu.

“Tuy nhiên, thần không thể tin rằng mình đã không suy nghĩ đến cảm giác của Bukubukuchagama-sama, mặc dù đó phải là điều đầu tiên được cân nhắc. Thật đúng là người sáng tạo ra chúng thần, chúa tể của chúng thần. Thần sẽ không bao giờ có thể được như ngài, đưa ra các quyết định bằng cách xem xét vô số quan điểm.”

“Không, đừng nói vậy, Albedo. Ta chắc chắn tài năng của ngươi một ngày nào đó sẽ vượt qua ta.”

Thực tế là cô giỏi hơn anh nhiều lắm. Ainz cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về điều đó, nhưng Albedo chỉ gật đầu, gương mặt toát đầy niềm tin.

“Vâng! Thần sẽ!”

“—Vậy, lí do khác là gì vậy?”

“Thật à, Aura. Albedo giải thích cho hai người họ đi. Cố gắng truyền đạt dễ hiểu, phải làm sao cho một đứa trẻ cũng có thể hiểu được. Đúng, nó phải dễ hiểu.”

Ainz nói xong liền im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Tuy nhiên toàn bộ thần kinh của anh lại đang hóng về phía sau, vì anh không muốn bỏ sót bất kì lời nào của Albedo.

“Thật vậy. Thật ra, ta muốn giải thích hộ Ainz-sama, nhưng có một chút vấn đề nảy sinh.”

“Hả? Có người gây rắc rối cho cô sao? Muốn chúng ta đi qua đó và lôi hắn ra cho cô không?”

“Không, không phải vậy. Sự thật là, sau khi thống kê, chúng ta phát hiện kho tài nguyên không đủ cho tương lai. Vì vậy, nếu chúng ta ra lệnh tất cả mọi người phải thay đổi quần áo ngay bây giờ, thì chỉ có một biện pháp duy nhất là trao đổi trang phục cho nhau mà thôi.”

Ế, thật à? Tất nhiên, Ainz không nói gì cả. Điều duy nhất anh có thể làm là tuyệt vọng nhớ lại nội dung tài liệu anh vừa nhìn.

Thật vậy, nội dung của nó đề cập đến tài nguyên, nhưng số tiền đó có vẻ khá đầy đủ. Tuy nhiên, nếu Albedo nói vậy thì đó chính là sự thật.

Nói cách khác, đây là một tình huống khá xấu, phải không? Tuy nhiên, nếu là trường hợp đó, chúng ta có thể mua thêm từ Vương quốc hoặc Đế quốc. Một thành phố như thế này nên có đủ tài sản cho điều này, phải không?

Albedo đã có câu trả lời cho sự nghi vấn của Ainz.

“Thành phố này là một kho tài nguyên tuyệt vời, và nó hoạt động như một thành phố thương mại. Tuy nhiên, kể từ khi Ainz-sama nắm quyền, thương nhân từ các quốc gia khác đã ít khi tới đây. Vì vậy, chúng ta đang rơi vào tình huống cạn kiệt dần các nguồn tài nguyên.”

“Nếu chúng ta không có, sao không lấy chúng từ nơi khác? Đế quốc hay Vương quốc thì sao?”

“Onee-chan, chúng ta, chúng ta không thể làm điều đó. A, Ainz-sama đã nói chúng ta không được sử dụng vũ lực trên ba quốc gia này, phải không?”

Đúng thế. Mặc dù anh không biết gì về tương lai, nhưng anh quả thật đã ra lệnh cấm sử dụng vũ lực cho đến khi anh kiểm soát được thành phố này. Tất nhiên, nếu bên kia tấn công trước thì lại là một chuyện khác.

“Chúng ta nên làm gì?”

“Ơ, ờm chúng ta không cần lo lắng. Sau cùng thì Ainz-sama sẽ giải quyết mà.”

Ngươi đang đổ tất cả cho ta? Ainz muốn nói với Mare như thế, nhưng lại thôi. Sau khi Aura đáp lại Mare “Chị hiểu!” thì anh không thể phản bội lại sự tin tưởng của hai đứa nhóc đó được.

Tuy nhiên, một nhân viên bình thường như Ainz không thể nào nghĩ ra một chính sách tài chính phù hợp. Do đó, Ainz quyết định sử dụng một trong hai lá bài tẩy của mình.

Ainz quay lại và tự tin nói.

“—Albedo, ngươi đang lo lắng cho vấn đề này đúng không?”

Nói cách khác, anh sẽ giao tất cả cho một người tài năng (Albedo) thực hiện chuyện đó.

“Vâng. Gần đây, những hạt giống Demigure gieo từ trước đã sẵn sàng để thu hoạch.”

“Chỉ cần như vậy. Hai ngươi không cần lo lắng đâu.”

Hai ánh mắt đầy sùng bái làm Ainz cảm thấy hơi tội lỗi. Đồng thời, anh cũng rất sợ họ phát hiện ra tất cả đều là giả và thất vọng về anh.

Tuy nhiên, đó là Demigure. Mình không biết anh ta trồng gì, nhưng anh ta thật sự tuyệt vời.

Ainz muốn hỏi về việc thu hoạch, nhưng không thể.

Đó là bởi vì Ainz Ooal Gown nên là một thiên tài biết rõ tất cả mọi thứ.



Mình biết mình cần kiến thức kinh tế học, nhưng mình chỉ có thể đọc lướt qua những cuốn sách phức tạp…như là, họ nên làm một điều trong kinh tế học Keynesian.v.v. dễ dàng và dễ hiểu. Hoặc có thể là mình đã bước lên con đường của mình vì số tuổi hiện tại?


Ainz thành thạo mọi kĩ thuật trong Yggdrasil. Đây không phải là một niềm tự hào vô ích; anh đã học hơn 700 phép thuật và nhớ rõ mọi chi tiết của từng cái, một kì công làm những người bạn của anh bị sốc. Ngoài ra, những phép thuật anh không học vẫn có thể trở thành vũ khí để đọc được sức mạnh của đối thủ. Đây là lí do vì sao Ainz cố gắng hết sức để ghi nhớ tất cả phép thuật. Anh dễ dàng nằm trong top 5 của guild nếu nói đến tri thức ma thuật.

Tuy nhiên, mặc dù anh có thể làm được điều đó, nhưng anh lại không biết gì về học thuật.

Này? Lẽ nào mình không thể ghi nhớ được những điều đó là do mình không có một bộ não đúng nghĩa?

Ainz biết rằng anh đã học được nhiều điều kể từ khi bước chân đến thế giới này, vì vậy anh biết điều này là không thể. Tuy nhiên, anh hơi run lên một chút với giả thuyết đáng sợ đó.

“Và, thần có một vấn đề cần chính Ainz-sama…”

“—Cái gì? Ngươi nói là cần chính?”

Ainz không cảm nhận được Albedo yêu cầu bất kì điều gì. Sau tất cả, cô ấy là một người thông minh, và chắc chắn cô là lựa chọn tốt hơn anh rất nhiều. Tuy nhiên, nếu là trường hợp này, tổ chức này sẽ không thể hoạt động chính xác. Sau cùng thì cấp trên phải chịu trách nhiệm cho hành động của cấp dưới. Vì vậy, có vẻ như cấp trên đã đóng dấu cho vụ thời trang này.

“Ai đó sẽ phải tới Đế đô để khuấy động nhân loại. Ngài sẽ cho phép người hầu của ngài đi sao?”

“Cái gì?”

Ainz hoàn toàn bất ngờ, và nói to hơn bình thường.

Gửi Albedo đi trong khi Demigure không có xung quanh làm Ainz cảm thấy khó chịu. Bên cạnh đó, thành phố này cũng chưa được kiếm soát hoàn toàn.

Hơn nữa, lí do anh sốc là vì đây là lần đầu tiên Albedo đã nói như thế.

“…Nếu ta cử ngươi đi…Ta sẽ gặp rắc rối…”

“Ôi” Albedo mỉm cười vui sướng “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Ainz-sama. Thần sẽ giải quyết nhanh vấn đề và trở lại bên cạnh ngài.”

“Vậy à…tốt, nếu chỉ là một lúc thì được. Ai sẽ quản lí Nazarick và thành phố này?”

Aura và Mare trông ngơ ngơ, vì vậy mà chắc chắn không phải họ. Không phải mình, cầu trời, Ainz thầm cầu nguyện.

“Thần đang định giao cho Pandora.”

Aura và Mare nói cái gì đó như là ‘Nếu là anh ta thì được.’

“…Anh ta, ngươi nói.”

“Anh ta là một cá nhân tuyệt vời, được chính ngài tạo ra, Ainz-sama. Khi họ nói, cha nào con nấy—a, thần xin lỗi. Dám nghĩ rằng những tạo vật như chúng thần là con cái của các đấng tối cao. Thần xin ngài hãy tha thứ vì lời nói đó.”

Lời xin lỗi đầy bất ngờ của Albedo làm Ainz choáng váng- thậm chí điểm màu đỏ trong mắt anh đang nhạt dần.

“Không, không cần. Đó là, chà, đứa con của ta…xin lỗi. Ta không phải không thích anh ta, hm. Đứa trẻ ngu ngốc… không, đó không phải lỗi của anh ta…Chà, sao mình lại đặt vậy nhỉ. Anh ta giống như một đứa trẻ, UMU.”

Trước khi anh nhận ra, mọi người trong phòng đều yên tĩnh. Anh biết rằng cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu điều này tiếp diễn, vì vậy anh cứng rắn bản thân, và hỏi.

“Nếu chúng ta để Pandora Actor quản lí, thế ai sẽ đóng vai Momon thay cho anh ta? Có cần làm điều đó không?”

“Không, làm sao chúng thần có thể để Ainz-sama làm điều đó được? Thần đã lên kế hoạch, để cho Momon nhận một yêu cầu và đi ra nước ngoài để làm nhiệm vụ.”

Ừm, Ainz gật đầu. Mặc dù anh đã nghĩ sẽ được thư giãn nếu vào vai Momon, điều hiện tại rất khác so với khi anh đóng vai trò của một mạo hiểm giả.

Sẽ có phiền phức, hoặc những thứ đó cần phải được xử lí cẩn thận. Gửi Momon đi làm nhiệm vụ trinh sát là lựa chọn tốt nhất.

“À, về điều đó…Nếu ngươi gửi Momon ra ngoài, người trong thành phố này sẽ ổn chứ?”

“Sẽ. Một hành động của Ainz-sama sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Bởi vì chúng ta không hành động theo cách nhân loại hay làm- mặc dù khá khó để làm vậy- Momon đã được hưởng lợi quá nhiều và được tin tưởng một cách mù quáng. Như vậy, điều duy nhất chúng ta cần làm là để Momon nói với lãnh đạo thành phố phải tuân theo chúng ta trước khi hắn ta rời đi. Tuy nhiên, nghĩ kĩ thì, chúng không biết chúng là những con rối nhảy múa dưới bàn tay điều khiển của Ainz-sama…Thần nghĩ, chỉ có anh ta trông đợi sự kiện bất ngờ này sau khi chuyển đổi và làm ra những chuẩn bị thích hợp.”

“Hừm—nghe khá là lạ, làm thế nào mà họ lại tin tưởng Momon-sama mà lại không tin tưởng Ainz-sama.”

“Sự thật là thế. Tuy nhiên, đây là một phần quan trọng trong kế hoạch kiếm soát hoàn toàn thành phố này bằng hòa bình. Điều chúng ta cần làm là dần loại bỏ cái tên Momon, và thẩm thấu lòng trung thành với Ainz-sama vào nơi này. Rất có thể sẽ mất vài năm, nhưng không thể tránh được.”

“Tốt. Sau đó, Albedo, giao nhiệm vụ cho Pandora’s Actor. Sau khi ngươi đã chuẩn bị và bàn giao lại nhiệm vụ của mình, đi và thu hoạch đi. Ngươi còn cần điều gì nữa không?”

“Rõ. Tiếp theo, thần có kế hoạch tiến hành vài cuộc đàm phán khi thần tới thế giới nhân loại. Ngài có thể giành chút thời gian quý báu để xem qua dự thảo của thần không?”

“UMU, mang nó cho ta sau.”

Bên cạnh đó, điều duy nhất anh làm đó là đóng dấu lên dự thảo của Albedo.

“Ngoài ra, mặc dù khá xấu hổ khi nói ra, nhưng ngài có thể cho thần mượn vài bộ trang phục được không ạ? Thần chỉ đơn giản là thấy cần thiết khi phải thay trang phục ở đó.”

“Vậy à. Ta sẽ đưa cho ngươi vài bộ trang phục của ta. Để chuyện này sau đi. Nói mới nhớ, Demigure—không, không có nhu cầu. Tốt rồi. Chúng ta tiếp tục thôi…hừm, nếu đã đến đây rồi, ta cũng muốn nghe ý kiến của hai ngươi nữa.”

/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status