Kiều Kiều cụp mắt, ngập ngừng nói "Sư phụ, hôm nay chỉ làm một lần được không? Sắc trời đã tối. Vạn nhất Tạ Tố Tinh tìm không thấy con, hắn sẽ sốt ruột."
"Ở trước mặt vị sự nhắc đến nam nhân khác, Kiều nhi, da con thật sự rất ngứa "
"Sư phụ Đồ nhi sai rồi Đồ nhi sai rồi." Kiều Kiều nhận sai, vội vàng ngậm vật giữa hai chân Vương Cẩn, cực kỳ thuần thục liếm mút.
Vương Cẩn bị nàng làm cứng, tách chân Kiều Kiều ra, không tiền diễn liền cắm vào. Hắn cắm năm mươi cái, hai túi trứng run rẩy liền bắn. Vui sướng rã rời mặc lại xiêm y, khom lưng vạch hoa huyệt Kiều Kiều ra, nhíu mày nói "Trở về thoa chút Vạn Hoa Tông, nhìn xem tạo huyệt này của con, bị Lý Phong chơi hư luôn rồi, vừa lỏng vừa rách "
Kiều Kiều ủy khuất nói không nên lời, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống.
Suy cho cùng, vẫn là nữ chủ, mỹ mạo rất cầu nhân, một khi rơi lệ, lập tức khiến Vương Cẩn quên hết chuyện vừa rồi, lại thương xót yêu thương nàng như trước.
Sở Nhược Đình nhớ rõ trong nguyên tác, Vương Cẩn đối với Kiều Kiều là chân ái thật sự, còn vì nàng cạo đi râu dài yêu quý, từ bỏ thân phận Chưởng Môn Thanh Kiếm Tông đến ở với nàng. Nhưng trong sách nam chủ không chỉ có Vương Cẩn, còn có Đại Sư Huynh Tuân Tử, chó điên Tạ Tố Tinh, đệ nhất mỹ nam Phú Quang Giới Nam Cung Hiến, nửa yêu Cù Như. Một trong ba lão quái Độ Kiếp đứng đầu Phù Quang Giới, Lâm Thành Tử, cũng đến làm hạ thần dưới váy Kiều Kiều, thậm chí có rất nhiều nam xứng lung tung rối loạn cũng yêu Kiều Kiều đến phát điện phát cuồng.
Sở Nhược Đình không hiểụ
Tại sao Kiều Kiều có thể đồng thời cùng nhiều nam nhân ở bên nhau, lại có thể kết thúc hạnh phúc mỹ mãn. Mà nàng bị hủy dung, cả đời cõng bêu danh dâm phụ, chết thảm dưới Kiếm.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đối cẩu nam nữ kia.
Vương Cẩn suy nghĩ một lát, lại cưỡi lên người Kiều Kiều hự hự làm tiếp, trong sơn động vọng đầy dâm thanh lãng ngữ, mà thi thể Lý Phong còn ở bên cạnh.
Sở Nhược Đình dùng đuôi mắt nhìn Tuân Từ phía sau một cái, sắc mặt hắn đã trắng bệch.
Tuân Từ và Sở Nhược Đình giống nhau, trước đây đều xem Vương Cẩn như phụ thân. Nhưng không ngờ, phụ thân thế mà tự giết chết đệ tử, cũng đè lên người thiếu nữ hắn yêu thương, làm chuyện dâm mĩ nhất trên đời...
Sở Nhược Đình biết hắn là người cổ hủ, không nói gì tránh cho hắn chịu đã kích hơn.
Tuân Từ cúi đầu ngậm miệng không nói.
Lại qua một canh giờ, Kiều Kiều cầu xin sắc trời đã tối, có lẽ Vương Cẩn cũng không có tâm trạng làm ở đây, liền tha nàng. Hai người ăn mặc thỏa đáng, dùng khẩu quyết đốt thi thể Lý Phong, cầm tay nhau rời đi.
Một lúc sau, Tuân Từ mới nâng mắt lên, hỏi Sở Nhược Đình "Những chuyện này, muội.. Có phải muội đã sớm biết rồi không?"
Nếu không sao nàng lại đến nơi này trước để mai phục?
Sở Nhược Đình không trực tiếp thừa nhận, mà là nửa thật nửa giả nói "Ta chỉ nhìn thấy Lý Phong và Kiều Kiều có chuyện giấu diếm, không ngờ Chưởng Môn cũng có tham dự trong đó."
Ai có thể tưởng tượng được?
Không biết Tuân Từ nghĩ gì, một hồi lâu mới chần chờ nói "Nhược Đình, chuyện này chúng ta không thể nói với những người khác. Nếu không, thanh danh Sư Phụ xong rồi, Thanh Kiếm Tông cũng xong rồi "
Sở Nhược Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, cực giận phản cười "Tuân Từ Huynh dựa vào đầu thay muội ra quyết định?" Nhìn Lưu Ảnh Thạch trong tay, giọng nàng lạnh lẽo, "Muội hảo tâm nhắc nhở huynh, thừa dịp Yến Hội Linh Quả còn chưa tới, huynh rời khỏi tông môn trước đi."
Tuân Từ sửng sốt, "Muội muốn làm gì ở Yến Hội Linh Quả?"
"Chuyện này không cần huynh nhọc lòng."
Sở Nhược Đình khép lại vạt áo vừa rồi bị Tuân Từ kéo ra, xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại nghiêng mặt qua, "Đương nhiên, huynh cũng có thể đi mật báo."
Tuân Từ nắm chặt Kiếm Vô Cực, nội tâm dày vò không thôi.
Hắn cảm kích công ơn dưỡng dục của Vương Cẩn, lại không thể đặt Sở Nhược Đình vào nguy hiểm, trong lúc nhất thời hoảng hốt vô cùng.
Sở Nhược Đình nhìn hắn vẫn là bộ dạng này, đáy lòng nói không nên lời là thất vọng hay là một cảm xúc khác. Tuân Tử là người tốt, nhân cách cũng tốt, nhưng hắn gặp chuyện liền do do dự dự, không quyết đoán, làm người phẫn nộ đến không thể hiểu được.
/364
|