Pháo Hôi Thành Phụ Trợ Nữ Chủ (Sắc)

Chương 15 Chạy Đi H

/364


Chương 15  Chạy Đi  H

Tâm hồng cúc bị vật màu tím đậm cắm vào, nếp gấp bị căng ra.

Huống Hàn Thần thoải mái thở dài.

Tay trái hắn nắm vòng eo mảnh mai của nữ tử, trong khi đó tay phải vẫn đang cầm Mặc Ngọc Địch thọc vào rút ra nhanh trong tiểu huyệt phía trước, làm chất lỏng bắn ra tung tóe.

Đầu Sở Nhược Đình sắp nổ tung.

Nàng cúi đầu, vừa lúc thấy được nhụy hoa dâm mĩ phun ra nuốt vào sáo ngọc đen sẫm, trong khi vật dữ tợn của Huống Hàn Thần đang cấm trong các huyệt, càng ngày càng mạnh. Cơn khoái cảm ập đến, Sở Nhược Đình không kìm được, rùng mình một cái lại thêm một lần tiết thân. Nàng cao trào xoắn chặt, Huống Hàn Thần không khỏi "rít" lên vì cực khoái, bỏ cánh mông nàng ra, ở thành ruột vô cùng chặt khít đưa đẩy lên.

Lúc bắt đầu, hắn còn bận tâm Sở Nhược Đình sợ đau, nhưng sau lại dần dần nếm được tư vị, liền không quan tâm được nhiều như vậy nữa, bụng dưới đập mạnh vào mật mông, tuyết đồn non mềm như đậu hủ trắng, run lên run

lên.

Sở Nhược Đình bị làm đến nỗi dưới thân căng trưởng, trước huyệt sau huyệt đều bị tắc không còn khe hở, nàng chỉ có thể nằm bò trên giường nức nở.

Huống Hàn Thần bị kích thích tình dục mênh mông sâu dưới đáy lòng, liền va chạm vào cơ thể nàng hết lần này đến lần khác, ngày càng càng mạnh hơn, thậm chí còn cảm nhận được Mặc Ngọc Địch cách một tầng thịt mỏng. Cứng rắn cào kéo thịt mềm, rút ra một chút, nếp gấp phẳng lặng của các huyệt cũng đi theo lồi ra, Huống Hàn Thần nhìn đến đỏ mắt, xoa nắn mềm mông bạch bạch bạch tốc độ nhanh hơn.

"Không cần  Không cần nữa "

Sở Nhược Đình lung tung lắc đầu, xin tha.

Huống Hàn Thần càng làm mạnh hơn, nhiều lần chạm đến nơi sâu nhất của tràng đạo. Trước sau hai huyệt khoái cảm như cuồng phong gào thét mà đến, Sở Nhược Đình không thể ức chế, tiểu huyệt co rút lại, "phụt" tiếp tục phun ra âm thủy ấm nóng.

Nàng còn đang ở trong dư vị, cả người không ngừng run rẩy.

Huống Hàn Thần cũng không thể chịu đựng được nữa.

Hắn ôm chặt eo thon Sở Nhược Đình, giọt mồ hôi chảy qua gân xanh đang nổi trên trán, rên rĩ thở dốc thêm vài tiếng, bỗng cực đại quy đầu dùng trong chỗ sâu nhất trong các huyệt, bắn vào từng luồng bạch trọc.

Sở Nhược Đình vốn tưởng rằng Huống Hàn Thần đã thỏa mãn, không ngờ lại thấy hắn bỗng nhiên rút Mặc Ngọc Địch ra.

Hoa huyệt phía trước chợt lỏng, chọc đến Sở Nhược Đình nhẹ giọng mị kêụ

Huống Hàn Thần cười cười, nương theo ánh trăng nhìn chăm chú Mặc Ngọc Địch trong tay, thân sáo dính đầy dâm dịch, sáng lấp lánh. Không biết hắn nghĩ tới gì đó, trong mắt chuyển động, rút vật trong hậu huyệt Sở Nhược Đình ra, sau đó cổ tay vừa chuyển, lại nhét sáo ngọc vào.

Lỗ cúc bị cột lạnh chặn lại, lấp kín, làm một giọt dương tính cũng không rơi ra ngoài.

Sở Nhược Đình run rẩy hỏi  "Ngươi muốn làm gì? Maụ. Mau rút ra đi."

Huống Hàn Thần giơ tay cho mông vểnh của nàng một cái tát, "Gấp cái gì."

Sở Nhược Đình nghe vậy, nàng có dự cảm xấụ

Trăng lên giữa trời, ánh trăng trong veo tràn qua khung cửa sổ mang theo luồng gió mát tưới vào phòng đang tràn đầy xuân sắc.

Trên giường, nam nhân tinh tráng cưỡi trên người nữ tử trắng nõn mị hoặc, hung hãn rong ruổi, trong phòng tràn ngập một cổ hương khi tình dục, tiếng thở dốc dày đặc hỗn hợp với tiếng nữ tử thỉnh thoảng ư a.

Sở Nhược Đình chưa bao giờ nghĩ, đếm sẽ lâu sẽ dài như vậy.

Huống Hàn Thần phóng thích hai lần, còn không chịu buông tha nàng, đem nàng ấn trên giường, đè trên tường, ôm trên ghế. Tư thế gì cũng dùng qua. Hắn làm huyệt trước, liền đem sáo ngọc lắp các nàng; thao lộng các nàng, trước huyệt lại bị sáo ngọc chui vào, Sở Nhược Đình đã không nhớ rõ nàng tiết bao nhiêu lần, một đợt sóng triều cuối cùng lao tới, nàng vậy mà bị thao đến hôn mê.

Chờ nàng từ từ chuyển tỉnh, phát hiện mình khỏa thân nằm trong lòng Huống Hàn Thần, cúc huyệt cảm giác có dị vật, chắc là bản mạng pháp bảo Mặc Ngọc Địch của hắn.

Tóc dài của Huống Hàn Thần đã xõa ra, có vẻ như đang ngủ.

Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên ngũ quan tuấn lãng, Sở Nhược Đình thậm chí có một loại ảo giác, bọn họ không phải kẻ thù, mà là một đối phu thê bình thường.

Sở Nhược Đình đè xuống ý nghĩ ngớ ngẩn này, trong mắt xoay tròn suy nghĩ làm cách nào để lòng bàn chân bội dầu, mau chóng thoát khỏi hắn, lại nghe Huống Hàn Thần ngoài cười nhưng trong không cười nói  "Sao, muốn chạy?"

Hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút tái nhợt.

"Không dám." Sở Nhược Đình uể oải.

Huống Hàn Thần thuần thục vuốt ve từng tấc da thịt trên eo nàng, nhưng không tiến thêm một bước càn rỡ. Hắn như một người bằng hữu nói chuyện phiếm với nàng  "Ngươi nói cho ngươi giết nương người. Cha ngươi là ai?"

Sở Nhược Đình suy tư một chút nói, "Tông chủ Ngự Thú Tông ở Đông Tô, Sở Tân Thịnh."

Sở Tân Thịnh có tiếng là hoa hoa công tử, dưới gối con cái đông đảo, lại là cái họ Sở, dùng hắn tới đội nồi rất thích hợp. Còn nữa, Đông Tô cách Côn Nam xa vạn dặm, liền tính Huống Hàn Thần muốn đi chứng thực, kỵ phi mã cũng phải mất nửa tháng.

Nửa tháng này, cũng đủ để Sở Nhược Đình ném hắn ra.

Huống Hàn Thần cũng đã từng nghe nói đến Sở Tân Thịnh, hắn tò mò  "Sở Tông chủ tu vi ở Nguyên Anh, còn người chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, tính báo thù thế nào?"

Sở Nhược Đình trầm mặc.

Trong mắt Huống Hàn TỊ

Huống Hàn Thần, bộ dạng này của nàng là đang tự trách mình không có khả năng mà buồn tủi thất vọng.

Huống Hàn Thần thở dài, vỗ về eo nàng, giống như tình cờ nói  "Đi theo con đường chính đạo, tu luyện luôn chậm. Nếu không, người làm tà tu giống ta đi?"

Sở Nhược Đình nhịn không được phản bác hắn  "Mặc dù tốc độ tà ma ngoại đạo tu luyện mau thật, nhưng đã thương người một ngàn tự tổn hại tám trăm, càng đến lúc sau càng khó lĩnh hội. Sợ là tới Nguyên Anh kỳ, tu vi liền một bước khó đi "

 


/364

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status