Chương 19 Thật Thơm hơi H
... Yếu điểm này ở đâu?
Sáng sớm ngày thứ ba, U Nhiệm đúng giờ tới kiểm tra thành quả.
Cả trai lẫn gái trần trụi cũng đã mất trí, điên cuồng giao phối như những con thú.
U Nhiêm ngửi khí vị trên người bọn họ, vô cùng thất vọng, mở ra mồm to như bồn máu, một ngụm một cái ăn hết toàn bộ.
Tu sĩ không có linh lực, giống như cá nằm trên thớt.
Sở Nhược Đình ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Phương Nhi bị gãy thành hai đoạn trong miệng U Nhiệm.
Trên răng nanh U Nhiêm còn treo ít thịt nát. Nó ợ một cái phun xương cốt vào đống cốt bên cạnh, nhìn hài cốt, phẫn nộ nói "Toàn là đám nhân tu vô dụng, đã qua ba ngày, một người cũng không thụ tinh được."
Nói xong, nó mới phát hiện còn có hai người ngồi trong góc.
Mắt nam tu nhắm chặt, mồ hôi chảy ròng trên trán. Hiển nhiên hắn đã trúng thôi tình, lý trí đang trên bờ vực sụp đổ.
Khác với hắn, nữ tu ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt như thường.
U Nhiệm sống ba trăm năm, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy có người không chịu ảnh hưởng. Nó vòng quanh Sở Nhược Đình, hỏi ra vấn đề giống Du Nguyệt Minh.
Sở Nhược Đình cũng đáp như trước.
Nhiệm vươn đuôi, cuốn mạch đập trên tay nàng, phát hiện trong cơ thể nàng quả thật có Xích Tùng Cổ, lúc này mới tin.
Nó đem hy vọng đặt lên người Sở Nhược Đình và Du Nguyệt Minh, phun lưỡi, thân thể vặn vẹo, nói với Sở Nhược Đình "Ngươi xem, hắn sắp kiên trì không được. Nếu ngươi không giao phối với hắn, có khả năng hắn sẽ giống hai tên đạo sĩ ngu ngốc kia, nổ tan xác mà chết."
Du Nguyệt Minh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt giăng đầy tơ máu, lại vẫn như cũ không giảm kiêu căng "Cho dù ta chết, cũng tốt hơn bị con súc sinh nhà ngươi thao túng "
"Nó mạnh hết đà, tính tình còn không nhỏ a "
U Nhiệm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Nhược Đình, dường như đã nghĩ ra gì đó. Nó không có ý tốt lắc lắc cái đuôi, "Nga, ta biết rồi, thì ra là do người chê nàng xấu? Một người có tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, thế nhưng không nhìn ra nàng dùng Dịch Dung Đan?"
Sở Nhược Đình thầm nói không ổn.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy một luồng gió tanh ập tới, nàng đưa tay lên che mặt, nhưng đã chậm.
Sợi tóc bị thổi loạn, che khuất nửa gương mặt nàng. Sở Nhược Đình vươn tay, vuốt sợi tóc ra sau nhĩ tai, lộ ra đôi mắt được ánh sáng Dạ Minh Châu chíu vào tựa như một vũng nước trong đầy ánh sao rực rỡ, ôn nhu chớp chớp. Da thịt trắng tinh như ngọc, hai má như nguyệt sinh ra, nhu tình xước thái, kiều nhu uyển chuyển, diễm sắc tuyệt trần.
Đến Du Nguyệt Minh đã nhìn quen sắc đẹp, cũng bị chấn động không thôi.
U Nhiễm cười ha ha, lại một lần nữa phun ra thôi tình hương vào huyệt động, cõi lòng đầy chờ mong nói "Chỉ còn lại hai người các ngươi, đừng làm ta thất vọng a, hy vọng có thể nhìn thấy các người sinh và trứng cho ta."
Nói xong, nó kéo cái đuôi theo uốn lượn rời đi.
Trong động khôi phục yên tĩnh.
Du Nguyệt Minh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám lại nhìn Sở Nhược Đình thêm một cái.
Chẳng trách nàng muốn dùng Dịch Dung Đan, nếu không tư sắc xuất chúng như vậy, tu vi lại không cao, sợ là sẽ gặp không ít trắc trở.
Sở Nhược Đình bị U Nhiệm vạch trần dung mạo đáy lòng rất khó chịu, nhưng cường giả vi tôn, nàng cũng không thể làm gì khác. Kế sách bây giờ là tạm thời kéo dài càng lâu càng tốt, để nỗ lực suy nghĩ yếu điểm của U Nhiệm
đâụ
Đôi mắt nó? Hay ở bảy tấc?
Sở Nhược Đình nhíu mày trầm tư, Du Nguyệt Minh bên cạnh lại kiên trì không được nữa, trong miệng "Phốc" phun ra một ngụm máu tươi, dọa Sở Nhược Đình hoảng sợ.
Nàng quay nhanh đến chỗ hắn, "Du Thiếu Chủ, ngươi không sao chứ?"
Du Nguyệt Minh rất có sao.
Linh lực hắn không có, dưới tác dụng cực mạnh của thôi tình hương, pháp bảo phòng ngự đã không còn tác dụng. Miễn cưỡng chỉ chống đỡ được ba ngày, sợ là sẽ giống hai đạo sĩ kia, thất khiếu đổ máu mà chết.
"Sở đạo hữụ" Du Nguyệt Minh từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn ngọc màu tím, hơi thở hắn mỏng manh, "Đây là tín vật của ta, đợi sau khi ta ngã xuống, người mang vật này đến Du Thị ở Bắc Lộc, nói.. nói với gia tộc ta đừng báo thù cho ta "
/364
|