Ngay khi tiếng cuối cùng vừa dứt, thân thể cũng đi theo lung lay muốn ngã xuống đất.
nu0
Sở Nhược Đình tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ bờ vai rộng của hắn lay động, "Du Thiếu Chủ?"
Nếu là bình thường, kẻ nào đụng vào Du Nguyệt Minh một cái, nhất định hắn sẽ chém đứt tay đối phương. Nhưng lúc này tình dục đã nảy lên, trong đầu toàn là hỗn loạn, bất chấp việc nhỏ không đáng kể này.
". Là ta học nghệ không tinh, tự nên như thế." Dáng vẻ này của Du Nguyệt Minh thực sự là chuẩn bị bỏ mình.
Cảm xúc Sở Nhược Đình cực kỳ phức tạp.
Nàng nhìn khuôn mặt ửng hồng của nam tử anh tuấn, sâu thẳm trong đáy mắt phảng phất nhìn xuyên qua hắn đến một chuyện khác. Nàng nghĩ gì đó, bỗng nhiên mỉm cười "Du Thiếu Chủ, cảm ơn người đã cứu mạng ta."
Du Nguyệt Minh cười khổ "Chỉ là một cái nhất tay dùng Hỏa quyết mà thôi."
Sở Nhược Đình không nói gì.
Nàng không phải nói những con sâu ở hẻm núi.
Mà là nói đời trước, hắn tùy tay bấm ra một viên linh thạch kia.
Chỉ một viên linh thạch, đã làm cuộc sống chật vật của nàng có một tia hy vọng.
Nghĩ đến đây, Sở Nhược Đình bỗng ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói "Thật không dám giấu giếm, ta đã tìm được biện pháp giải quyết U Nhiễm, rất cần Thiếu Chủ phối hợp."
Nữ tử nhả khí như lan, âm sắc trong trẻo như nước suối chảy, Du Nguyệt Minh đã chịu đủ tình dục tàn phá, bụng dưới lập tức căng cứng lên.
Hận không thể, hận không thể xé nát xiêm y nàng..
Du Nguyệt Minh hơi cong chân, che giấu cột trụ bồng bột kiên quyết. Hắn cắn chót lưỡi, miễn cưỡng bảo trì chút thanh tỉnh, "Biện pháp gì?"
"Ba ngày trước, ta phát hiện U Nhiêm trộm tới ngoài huyệt động rình coi bọn họ giao hợp. Chờ lát nữa. Thiếu chủ hãy học theo ta, đây là phương pháp song tu có thể làm tu vi ngươi tăng lên, chờ hai ngày sau tăng đến Kim Đan đại viên mãn. Đến lúc đó ngươi thúc giục pháp bảo, tu vi áp chế thôi tình của U Nhiêm, giết nó một cái trở tay không kịp ". Quyển thứ hai trong Mị Thánh Quyết + có một đoạn khẩu quyết song tu, khi giao hợp luyện lên, nam nữ đều có thể tụ linh đề khí.
Nói xong, Sở Nhược Đình đánh bạo thoát xiêm y hắn, Du Nguyệt Minh lại một cái tát đánh bay tay nàng, nhíu mày nói "Ngươi dơ "
Sở Nhược Đình như bị sét đánh, người nhất thời cứng đơ.
Do..
Nàng đã lâu không nghe được từ này.
Chỉ có đời trước lúc cõng bêu danh dâm phụ, mới tùy thời tùy lúc bị người mắng dữ. Nghĩ lại, bây giờ nàng cũng không phải xử nữ, Du Nguyệt Minh là thiên chi kiêu tử, ghét bỏ nàng dơ, có gì là không đúng đâu?
"Xin lỗi." Sở Nhược Đình rút tay về, nhắm mắt, đem nước nóng hổi dưới mắt nuốt trở vào.
Nàng nói "Du Thiếu Chủ tình nguyện chết một cách sạch sẽ, cũng không muốn chạm vào thân mình dơ bẩn của ta, phần dũng cảm này, tại hạ thập phần kính nể."
Lúc này Du Nguyệt Minh mới phản ứng lại nàng hiểu sai ý hắn.
Đáy lòng hắn hoảng hốt, vội giải thích "Ta không có ý này " Hắn phủi bụi đất dính trên đầu ngón tay nàng, mới nói "Ý ta là nói ngón tay người dơ, chứ không phải nói người dơ "
Du Nguyệt Minh đã quen tự phụ, ra cửa trước hô sau ủng, ăn mặc ngủ nghỉ đều không được nhiễm một hạt bụi nhỏ. Đã nhiều ngày trong sơn động do hề hề, với thói ở sạch của hắn chịu đựng đến bây giờ đã là quá sức rồi. Nên khi nhìn đến đầu ngón tay Sở Nhược Đình, hắn theo bản năng tránh né, không ý thức được lời mình nói sai
rồi.
Thấy nữ tử nhẫn nuốt nước mắt ủy khuất, bỗng dưng Du Nguyệt Minh cảm thấy trong lòng rất hổ thẹn.
Nàng chỉ là muốn cứu hắn mà thôi, có gì sai.
Quon
"Ta không phải ghét bỏ Sở đạo hữụ Thật đó." Còn vì cho Sở Nhược Đình tin tưởng vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hắn cắn răng một cái, chủ động duỗi tay, cởi đai lưng Sở Nhược Đình, "Sở đạo hữu, liền theo biện pháp của ngươi, chúng ta song tu đi."
Sở Nhược Đình ngạc nhiên chớp mắt một cái, thân thể bản năng muốn tránh, rồi lại cảm thấy cố tỏ vẻ. Trong lúc nguy cấp, mọi người đều là vì mạng sống. Nên nàng ở đó, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Áo váy lụa mỏng xanh đơn giản, đai lưng vừa cởi bỏ, liền rơi xuống, tầng tầng lớp lớp dừng trên mắt cá chân xinh đẹp của nàng. Nữ tử trần như nhộng, thân mình yểu điệu bằng cơ ngọc cốt, hồng anh nhỏ xinh đứng thẳng trên đỉnh núi tuyết, giống như đang chờ đợi người đến nếm thử. Giữa hai chân có một khe hở nhỏ, dính một ít chất lỏng, trơn bóng sáng lấp lánh.
Hầu hết Du Nguyệt Minh lăn lộn lên xuống, ôm nữ thể đang tỏa hương Mộc Lan vào lòng.
Thói ở sạch của hắn rất nghiêm trọng, huynh đệ trong tộc có rất nhiều cơ thiếp thành đàn thành phái, chỉ có hắn nhiều năm qua đến tay nữ nhân cũng chưa từng chạm qua.
Mặc dù người tu đạo sớm đã thanh tịnh, nhưng Du Nguyệt Minh vẫn bị tâm lý quấy phá, lúc nào cũng cảm thấy trên người những nữ tu đó có dơ bẩn, mùi hương trên người các nàng làm hắn ghê tởm.
Nhưng lúc này, Sở Nhược Đình mà hắn ôm trong lòng, làm chóp mũi hắn tràn ngập trong mùi Mộc Lan dịu nhẹ, một chút cũng không khó ngửi. Hắn thậm chí còn đem chóp mũi chôn sâu vào làn tóc đen dài của nàng, tham lam hít sâu liên tục.
Thật thơm
/364
|