Pháo Hôi Thành Phụ Trợ Nữ Chủ (Sắc)

Chương 20 Liên Thủ H

/364


Chương 20  Liên Thủ  H

Du Nguyệt Minh thích sạch sẽ, cho dù bị dày vò trong sơn động mấy ngày nay, nhưng búi tóc chưa một lần loạn, bảo ngọc kim quan đoạn đoan chính chính thức trên đỉnh đầụ

Đôi tay hắn để trên mềm mại của Sở Nhược Đình, không ngừng dùng sức xoa nắn. Làn da nàng bóng loáng mát lạnh như ngọc, lại còn tỏa ra mùi hương mê người, Du Nguyệt Minh ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi, tham lam liếm láp cổ nàng, dọc theo xương quai xanh, đến nhũ thịt, há to miệng mút hồng anh vào, điên cuồng liếm mút, nhấm nháp.

Dưới tác dụng của thôi tình hương, Du Nguyệt Minh như rơi vào một hồ nước hoa trôi nổi. Thói ở sạch gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây, chỉ muốn mãi ôm lấy thân thể mềm mại này, muốn ngừng mà không được.

Sở Nhược Đình lý trí hơn Du Nguyệt Minh.

Nàng cắn cánh môi, hơi ngửa đầu, đôi tay ôm cổ hắn, tùy ý hắn chôn trước ngực mình. Trong lòng bình tĩnh cân nhắc, làm thế nào để giết U Nhiệm làm nó trở tay không kịp..

". A.."

Huyệt khẩu đột nhiên bị thịt cứng nóng bỏng chống lại, Sở Nhược Đình không nhịn được kêu khẽ lên một tiếng.

Du Nguyệt Minh cầm cứng rắn trướng đau, cọ tới cọ lui trước hoa huyệt, dường như hắn không tìm được đường vào, làm lông mày mi mắt anh tuấn dính một tầng mồ hôi.

Thấy thế, Sở Nhược Đình hơi tách hai chân ra, để hoa huyệt mở rộng thêm chút, tuyết đồn chủ động đưa lên phía trước, nuốt quy đầu đỏ tím vào.

Cả người Du Nguyệt Minh run rẩy liên hồi.

Thật chặt, thật mềm, thật ấm  Đôi tay hắn vòng chặt vai Sở Nhược Đình, hôn lung tung trên mặt nàng, hạ thân không thầy dạy cũng hiểu hướng vào trong dũng đạo không ngừng đâm thọc.

Hắn có thể cảm nhận được từng lớp da thịt mềm mại trong hoa huyệt ấm áp, từng mảng thịt mềm mại cào cấu hắn. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, so với trước kia dùng tay thoải mái hơn gấp trăm lần, Du Nguyệt Minh ngẩng cổ, rên rĩ thở dốc, song chương trượt xuống nắm lấy bờ mông tròn trịa no đủ, kéo vào làm nàng dính chặt lấy hắn, tựa hồ như vậy là có thể thọc vào càng sâụ

Mày Sở Nhược Đình nhíu lại, trong miệng tràn ra một chút rên rỉ.

Ấn tượng đầu tiên Du Nguyệt Minh đối với Sở Nhược Đình là giọng nói nàng rất trong trẻo êm tai. Bây giờ, giọng nói này đang ở dưới thân hắn kiều mị hư kêụ

Hắn nhấp vào từng cái một, cố ý chọc đến điểm sâu nhất trong hoa tâm để nàng kêu cho hắn nghe.

Sở Nhược Đình run lên như lá cây bị gió thổi bay.

 Quá sâụ

Cửa tử cung sắp bị hắn đâm mở luôn rồi.

"Nhẹ, nhẹ chút." Sở Nhược Đình hít vào, đôi tay treo trên cổ nam nhân, giống như một bông hoa nhu nhược tùy quân bày bố.

Du Nguyệt Minh cũng muốn ôn nhu, nhưng hắn bị tư vị của nàng và thôi tình hương mê hoặc, làm cho động tác đưa đẩy càng lúc càng nhanh. Vật màu đỏ tím căng hoa huyệt phấn nộn ra, mị thịt cũng bị kéo ra theo theo mỗi lần đưa đẩy, dâm thủy vẩy tung tóe, nơi giao hợp sủi bọt. Sở Nhược Đình được hắn đưa lên đỉnh núi, uyển chuyển rên rỉ, thân thể tuyết trắng bây giờ ửng hồng lên như con tôm bị luộc chín, cong sống lưng, co rút không thôi. Du Nguyệt Minh gầm nhẹ tàn nhẫn cắm thêm vài cái, liền rót tinh dịch nóng rực vào dũng đạo chặt khít.

Hắn nằm trên người Sở Nhược Đình thở dốc.

Tay phải Sở Nhược Đình nâng cằm hắn lên, quan sát sắc mặt hắn, dường như đã có chút giảm bớt.

Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, Du Nguyệt Minh đang miệng khô lưỡi khô cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hắn há mồm, ngậm đầu ngón tay nàng, hàm răng khẽ cắn, nhẹ nhàng liếm láp.

Sở Nhược Đình cảm thấy ngứa, muốn rút tay ra, lại bị Du Nguyệt Minh đặt qua đỉnh đầu, đè lại, cúi đầu ở trước ngực, cổ nàng, hồn mút, ấn ký lúc trước chưa tận bây giờ lại ửng đỏ thêm.

Sở Nhược Đình thấy hắn giống như lại bắt đầu mất trí, bị tình dục thao túng, vội vàng thấp giọng gọi hắn  "Du Thiếu Chủ  Du Thiếu Chủ "

"Gọi ta Nguyệt Minh."

Du Nguyệt Minh có lẽ cũng không biết mình đang làm gì, dương cụ vừa mới tiết ra, lại cứng rắn như thiết.

Sở Nhược Đình cố giữ bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt thâm thúy, nói từng chữ một  "Nguyệt Minh, người phải cố gắng nghe ta nói, kế tiếp ta sẽ nói cho ngươi một đoạn khẩu quyết, người nhất định không thể nhớ sai."

Du Nguyệt Minh bị thần sắc nôn nóng của nàng gọi lại một tia thanh tỉnh, khó nhịn "Ừm" một tiếng.

"Trời khiến Đạo sinh ra người, được Pháp thân."

Du Nguyệt Minh híp mắt, quy đầu lại dán lên hoa huyệt thấm ướt, theo bạch trọc vừa bắn ra bôi trơn, đem dương cụ nóng bỏng cứng rắn, một tấc một tấc lại chen vào.

 m điệu Sở Nhược Đình run run  "..  m dương thất nghĩa, nửa âm nửa dương. A." Móng tay nàng bấu víu bờ vai rộng lớn, ".. Thương giả tượng dương, hạ giả pháp âm, tả pháp dương, hữu

Lúc đầu Du Nguyệt Minh vẫn nhớ kỹ, nhưng sau khi thấy cánh môi đỏ thắm của nữ tử khép khép mở mở, chỉ cảm thấy nàng ồn ào, cúi đầu, trực tiếp chặn lại.

Môi nữ tử cũng giống như hơi thở nàng mềm ấm thơm ngon.

Du Nguyệt Minh hé miệng, mạnh mẽ hôn mút cắn cánh môi mềm mại, cuốn lấy thể dịch ngọt lành trong miệng nàng. Hô hấp thô nặng hòa lẫn giao triền với am a của nữ tử, khó tách khó rời.

Sở Nhược Đình cảm giác tấm mệt sâu sắc.

Một bên nàng phải nâng mông nỗ lực đón ý nói hòa với đưa đẩy của Du Nguyệt Minh, một bên còn phải trong ý loạn tình mê dạy hắn khẩu quyết.

Hai ngày qua đi, hai người một chút cũng không ngừng hoan ái.

Trong lúc đó U Nhiêm trộm tới nhìn hai lần, thấy hai người đã không cầm giữ được, đáy lòng rất vui.

Từ góc độ nó nhìn thấy, hai người trần trụi, kiều mỹ nữ tử khóa ngồi trên người nam nhân, bị nam nhân giam cầm trong ngực không ngừng thọc vào rút ra, nam nhân vừa thao vừa ăn nhũ phong trước người nữ tử, nữ tử thì đang ôm chặt đầu nam nhân, a a mị kêụ

"Nguyệt Minh, đừng cắm nữa."

"Tại sao?"


/364

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status