Cố đại nhân hai tay xanh ngắt chống lên gối, trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Xuân Tử phía dưới, không phải "Rút ra" mà là cái đó tự mềm thành con sên, theo chất dịch ấm áp trượt ra. Một giọt mồ hôi rơi xuống mũi Tiểu Xuân Tử, mồ hôi rất lạnh. Cơ thể Tiểu Xuân Tử cũng rất lạnh. Lạnh, hơn nữa cũng rất nhão. Chất lỏng hôi thối từ từ chảy ra theo thất khiếu.
Rốt cục con thi trùng cũng giãy ra khỏ lỗ mũi, lăn nhanh xuống dưới chui vào cổ áo rộng hoác của Tiểu Xuân Tử. Trong cơ thể cô như đã sôi trào, lục tục co rút run rẩy. Giấy bùa dán trên mi tâm, cô hướng mắt nhìn Cố đại nhân nỗ lực mở miệng, yết hầu đồng thời phát ra hai loại thanh âm hỗn tạp không rõ ràng.
Một loại mềm mại đáng yêu, bi thương thảm thiết gào khóc, loại khác trầm thấp khàn khàn đứt quãng: "Tiểu Thạch Đầu, đi đi, đi…"
Càng lúc càng có nhiều thi trùng nhỏ lủa tủa theo thất khiếu chui ra, lúc lắc lúc lắc tìm tòi tìm tòi. Cố đại nhân như đã hồi thần, chợt xoay người lăn xuống giường. Vô Tâm động tay chân chui ra khỏi gầm giường, dí một ngón tay lên giấy phù: "Nói, là ai sai ngươi đến?"
Hai loại thanh âm liên tiếp, một loại suy yếu tuyệt vọng: "Bà Chín… là ma quỷ, Tiểu Thạch Đầu, anh chạy mau…"
Lời còn chưa dứt một thanh âm khác bỗng đè lên, khóc lóc lạnh cả người. Vô Tâm không động tiếp tục ép hỏi: "Bà Chín là ai?"
Tiểu Xuân Tử giãy giụa trong tiếng khóc đáp: "Bà Chín… tên là Khởi La… ăn thịt người…"
Nói tới đây bỗng ngửa đầu thật mạnh ra sau, cần cổ nhỏ dài nháy mắt hiện ra vô số điểm nhỏ. Thi trùng chọc thủng da chui lên vô số, da nứt nẻ rỉ ra dịch đen chảy xuống sau gáy. Sau đó toàn bộ thi trùng trong cơ thể đồng loạt phá nát làn da. Thi trùng lòi ra như sợi râu, hầu kết Tiểu Xuân Tử rung lên mấy tiếng "Hà hà". Cố đại nhân đứng trên nền đất, tận mắt thấy toàn bộ cơ thể Tiểu Xuân Tử như mọc râu, thành một tầng đen ngòm rậm rạp dị thường! Một viên nhãn cầu nhanh như chớp phụt ra, một con thi trùng cực lớn rung rinh đắc ý, chui ra từ trong hốc mắt.
Vô Tâm một tay vẫn giữ chặt bùa, tay kia đưa lên miệng cắn nát, nhằm vào cơ thể Tiểu Xuân Tử vung đến. Từ chấm máu lan ra một lỗ thủng sâu trên lớp da, thi trùng trên cơ thể giống nhau như chạm vào nước sôi rụt trở về, bắt đầu quay cuồng loạn xạ bên trong. Vô Tâm một mặt áp chế thi trùng một mặt quay lại liếc Cố đại nhân.
"Không phải sợ." Mặt Vô Tâm tái nhợt, thanh âm bình tĩnh: "Cô ấy yêu anh."
Cố đại nhân hơi run lên, tóc rõ ngắn mà dựng thẳng đứng.
Qua một lát, Tiểu Xuân Tử bất động, thi trùng cũng im lặng. Vô Tâm bóc giấy bùa đã nát thành một cục, sau đó kéo tấm chăn trên đầu giường che đi cơ thể Tiểu Xuân Tử.
Xoay người vung tay với Cố đại nhân, nhẹ giọng nói: "Cô ấy đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, vạn nhất kinh động người ta phiền lắm."
Cố đại nhân như tượng gỗ không nói không động, bị Vô Tâm lôi về phòng.
Nhà khách làm ăn bình thường, khách đứng đầy tiền viện, hậu viện cũng thanh tĩnh. Vô Tâm đốt ngọn đèn trên bàn, sau đó mang ấm ra đằng trước bảo tiểu nhị đổ nước nóng mang về. Pha nước ấm ngâm khăn mặt, bước lên muốn lau mặt Cố đại nhân nhưng hắn lùi lại, thấp giọng hỏi: "Cậu đã sớm nhìn ra cô ấy có vẫn đề?"
Vô Tâm đưa khăn mặt nói nhỏ: "Tôi không thấy cô ấy có vấn đề mà là anh. Có nhớ hôm nay tôi bảo mặt anh nhiễm hoa đào không?"
Cố đại nhân gật đầu: "Nhớ rõ."
Vô Tâm hơi nở nụ cười: "Hoa đào là thật, đáng tiếc ấn đường biến thành màu đen, là một đóa âm hoa đào!"
Cố đại nhân hỏi: "Nếu đã nhìn ra sao không nói sớm cho tôi biết?"
Vô Tâm hỏi lại: "Không phải anh nhớ đàn bà sao?"
Cố đại nhân bình tĩnh tiến lên từng bước: "Tôi nhớ đàn bà, không phải người chết! Cậu con mẹ nó không phải người! Vô Tâm, tôi coi cậu như anh em mà cậu lại coi tôi như con khỉ đùa giỡn! Cậu trốn dưới gầm giường xem tôi làm với người chết!"
Vô Tâm thấy Cố đại nhân tức giận liền muốn giải thích: "Tôi trốn dưới giường là muốn bảo vệ anh."
Cố đại nhân xoay nắm tay hung hăng đấm Vô Tâm: "Cậu biết cái gì! Cô ấy là Tiểu Xuân Tử a!"
Vô Tâm nghiêng đầu nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát cú đấm. Cố đại nhân theo quán tính nhoài người về trước một cái, đứng vững rồi lại khóc nức nở: "Vô Tâm, cậu cái đồ bất tử! Cậu chó má cũng đều không hiểu! Tôi con mẹ nó đã muốn nghẹn chết, sao tôi có thể làm với cái xác. Tôi con mẹ nó giết người thật cũng không thể làm với Tiểu Xuân Tử a! Ngày bé nếu không chuyển nhà thì bây giờ Tiểu Xuân Tử có lẽ đã là vợ tôi!"
Vô Tâm lùi lại, cho rằng Cố đại nhân thật sự không cần ra vẻ đau đớn như thế, bởi gả cho hắn cũng chẳng có gì hay. Tiện tay ném khăn mặt vào chậu nước, bê đến trước mặt Cố đại nhân: "Anh có muốn lau đi không?"
Cố đại nhân đang bi phẫn bị nhắc nhở, hồi tưởng lại động tác mới vừa rồi của chính mình, "Ọe" một tiếng nôn ra.
Cố đại nhân dùng xà phòng rửa mặt rửa mông, rửa hết chậu này đến chậu khác. Nguyệt Nha bị Vô Tâm dặn nằm trong phòng không được ra, nghe bên kia vách cửa đóng cửa mở rất náo nhiệt.
Qua thật lâu Nguyệt Nha mới được Vô Tâm gọi ra. Cố đại nhân ngồi trên giường cả người đầy mùi xà phòng. Cô cẩn thận quan sát hắn, cảm giác một đêm không gặp mà như gầy đi kha khá, đầu rụt vào trong áo bông, không thấy cổ.
Thời tiết rét lạnh, trong phòng lại không có bếp lò nên Vô Tâm để Nguyệt Nha cùng lên giường, đắp chung chăn có thể ấm hơn chút. Vô Tâm ngồi dựa đầu giường, Nguyệt Nha nhét tay vào túi hắn. Vẫy tay gọi Cố đại nhân ở cuối giường một cái, Cố đại nhân như thiếu nữ dơi do dự cuối cùng cũng dịch qua.
Vô Tâm nâng hai tay nắm cả Nguyệt Nha và Cố đại nhân. Hai người đều biết chuyện của hắn mà vẫn tốt như trước, cho nên hắn quyết tâm bảo vệ bọn họ, muốn bọn họ sống đến già, sống đến lung lay cả hàm răng xỉn.
Vô Tâm không kể chi tiết chuyện vừa rồi, chỉ nói Cố đại nhân bị Tiểu Xuân Tử câu dẫn mới đến phòng cô ấy. Hắn vừa vào Vô Tâm cũng nhảy qua cửa sổ vào theo, cứu Cố đại nhân trong tay ác quỷ. Nguyệt Nha nghe tới đó nhịn không nổi thầm oán: "Làm gì như mấy thằng nhóc chưa thấy đàn bà, cũng không cẩn thận ngẫm lại, trời cao đến cái bánh cũng không cho lại vô duyên vô cớ cho đàn bà?"
Cố đại nhân cúi mắt không dám rên một câu, bắt chước Nguyệt Nha đút tay vào túi Vô Tâm. Hắn không phải loại người tình bi lụy, cơ hồ là lang tâm cẩu phế mình đồng da sắt, nhưng nhớ tới Tiểu Xuân Tử một tiếng lại một tiếng đuổi hắn "Đi", hắn đau lòng. Dùng hết sức thông cổ họng cật lực tìm lời nói, không dám nghĩ đến nữa: "Trách không được Đinh đầu to bỏ Trương lông ngắn mà chuyên tâm bắt tôi, nguyên lai là có người bên gối thổi gió."
Vô Tâm giải thích cho Nguyệt Nha: "Nhạc Khởi La gả cho Đinh đầu to làm bà Chín. Cô ta khống chế bà Bảy… chính là hồn phách của Tiểu Xuân Tử, làm cô ấy thành cái xác không hồn đuổi đến huyện Trường An." Sau đó chuyển sang nói với Cố đại nhân: "Ba hồn bảy vía và cơ thể sống rất gắn bó, không phải dễ dàng thu là thu. Trong cơ thể Tiểu Xuân Tử còn lưu lại hồn phách, lại bị Nhạc Khởi La lấy oan hồn nhập vào. Oan hồn ác khí rất nặng vốn chiếm thượng phong, nhưng đại khái Tiểu Xuân Tử đối với anh vẫn rất quan tâm, cho nên khi gặp lại đã tạm thời ngăn chặn oan hồn muốn cứu anh."
Cố đại nhân khụt khịt mũi: "Ân."
Vô Tâm vỗ vỗ sau lưng hắn trấn an: "Phép thuật Nhạc Khởi La thi triển trên cơ thể Tiểu Xuân Tử đã bị bùa phá. Tiểu Xuân Tử hồn phi phách tán biến mất trên đời. Anh yên tâm cô ấy không đau khổ."
Nguyệt Nha thở dài: "Họ Nhạc kia thế mà chưa đủ? Lúc đầu lấy người giấy dọa em sợ khiếp, giờ hay rồi, còn phái cả người chết ra trận. Thiện ác đến cùng tất báo, lẽ nào không có người thu thập cô ta?"
Vô Tâm lo nghĩ: "Khống chế hồn phách bằng niệm lực. Người giấy một khi cách xa, chỉ sợ cũng không hoàn toàn nghe lời, hơn nữa một ngọn lửa bắn ra cũng có thể thiêu cháy. Đổi lại thi thể không giống, không giống chính là thời gian, hơi lâu sẽ hư thối."
Cố đại nhân thất hồn lạc phách đáp: "Hóa ra làm thân quỷ cũng không dễ dàng, không trách đều tu luyện thành sát."
Nguyệt Nha tỏ vẻ đồng ý: "Đối phó lại vẫn nên dùng cái gì thuận tay."
Vô Tâm vỗ hai người chậm rãi nói: "Nhạc Khởi La có lẽ biết Tiểu Xuân Tử và Cố đại nhân có chút sâu xa, nên mới phái cô ấy đi. Tiểu Xuân Tử liên tục nhằm vào Cố đại nhân có thể thấy ý đồ không tốt, muốn thương tổn anh ấy. Nhưng dựa vào bản lĩnh của Nhạc Khởi La, không cần cùng Đinh đầu to hợp tác…"
Vô Tâm không nói gì thêm, nghĩ Nhạc Khởi La trước tập kích Nguyệt Nha giờ muốn giết Cố đại nhân, là muốn biến mình thành người cô độc. Kỳ thật cô độc cũng không có gì, chỉ là Nguyệt Nha đã thành thân với mình, rời đi tái giá không dễ. Cố đại nhân ruột để ngoài da có khi lên núi làm thổ phỉ.
Cho nên hắn không thể nhượng bộ, phải làm cho Nhạc Khởi La thật lòng xin lỗi Nguyệt Nha và Cố đại nhân. Huống hồ chỉ có ngàn năm làm tặc, không thể ngàn năm phòng cướp. Hắn muốn cùng Nguyệt Nha sống vài chục năm, không muốn mỗi ngày lo lắng đề phòng.
Cuối cùng Vô Tâm mở miệng: "Hừng đông tôi dẫn hai người đến chỗ an toàn."
Nguyệt Nha và Cố đại nhân không hiểu gì cả: "Đi chỗ nào?"
Vô Tâm đáp: "Thanh Vân quan."
Cách Vô Tâm ở giữa, Nguyệt Nha với Cố đại nhân mắt to mắt nhỏ trừng nhau: "Đi Thanh Vân quan? Người ta có thể để mình ở lại sao?"
Vô Tâm thân thiết chạm vào mặt Nguyệt Nha: "Anh có biện pháp. Đợi sắp xếp cho hai người rồi anh sẽ về huyện Văn. Yên tâm sẽ không lâu, hai ba ngày sẽ trở lại."
Rốt cục con thi trùng cũng giãy ra khỏ lỗ mũi, lăn nhanh xuống dưới chui vào cổ áo rộng hoác của Tiểu Xuân Tử. Trong cơ thể cô như đã sôi trào, lục tục co rút run rẩy. Giấy bùa dán trên mi tâm, cô hướng mắt nhìn Cố đại nhân nỗ lực mở miệng, yết hầu đồng thời phát ra hai loại thanh âm hỗn tạp không rõ ràng.
Một loại mềm mại đáng yêu, bi thương thảm thiết gào khóc, loại khác trầm thấp khàn khàn đứt quãng: "Tiểu Thạch Đầu, đi đi, đi…"
Càng lúc càng có nhiều thi trùng nhỏ lủa tủa theo thất khiếu chui ra, lúc lắc lúc lắc tìm tòi tìm tòi. Cố đại nhân như đã hồi thần, chợt xoay người lăn xuống giường. Vô Tâm động tay chân chui ra khỏi gầm giường, dí một ngón tay lên giấy phù: "Nói, là ai sai ngươi đến?"
Hai loại thanh âm liên tiếp, một loại suy yếu tuyệt vọng: "Bà Chín… là ma quỷ, Tiểu Thạch Đầu, anh chạy mau…"
Lời còn chưa dứt một thanh âm khác bỗng đè lên, khóc lóc lạnh cả người. Vô Tâm không động tiếp tục ép hỏi: "Bà Chín là ai?"
Tiểu Xuân Tử giãy giụa trong tiếng khóc đáp: "Bà Chín… tên là Khởi La… ăn thịt người…"
Nói tới đây bỗng ngửa đầu thật mạnh ra sau, cần cổ nhỏ dài nháy mắt hiện ra vô số điểm nhỏ. Thi trùng chọc thủng da chui lên vô số, da nứt nẻ rỉ ra dịch đen chảy xuống sau gáy. Sau đó toàn bộ thi trùng trong cơ thể đồng loạt phá nát làn da. Thi trùng lòi ra như sợi râu, hầu kết Tiểu Xuân Tử rung lên mấy tiếng "Hà hà". Cố đại nhân đứng trên nền đất, tận mắt thấy toàn bộ cơ thể Tiểu Xuân Tử như mọc râu, thành một tầng đen ngòm rậm rạp dị thường! Một viên nhãn cầu nhanh như chớp phụt ra, một con thi trùng cực lớn rung rinh đắc ý, chui ra từ trong hốc mắt.
Vô Tâm một tay vẫn giữ chặt bùa, tay kia đưa lên miệng cắn nát, nhằm vào cơ thể Tiểu Xuân Tử vung đến. Từ chấm máu lan ra một lỗ thủng sâu trên lớp da, thi trùng trên cơ thể giống nhau như chạm vào nước sôi rụt trở về, bắt đầu quay cuồng loạn xạ bên trong. Vô Tâm một mặt áp chế thi trùng một mặt quay lại liếc Cố đại nhân.
"Không phải sợ." Mặt Vô Tâm tái nhợt, thanh âm bình tĩnh: "Cô ấy yêu anh."
Cố đại nhân hơi run lên, tóc rõ ngắn mà dựng thẳng đứng.
Qua một lát, Tiểu Xuân Tử bất động, thi trùng cũng im lặng. Vô Tâm bóc giấy bùa đã nát thành một cục, sau đó kéo tấm chăn trên đầu giường che đi cơ thể Tiểu Xuân Tử.
Xoay người vung tay với Cố đại nhân, nhẹ giọng nói: "Cô ấy đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, vạn nhất kinh động người ta phiền lắm."
Cố đại nhân như tượng gỗ không nói không động, bị Vô Tâm lôi về phòng.
Nhà khách làm ăn bình thường, khách đứng đầy tiền viện, hậu viện cũng thanh tĩnh. Vô Tâm đốt ngọn đèn trên bàn, sau đó mang ấm ra đằng trước bảo tiểu nhị đổ nước nóng mang về. Pha nước ấm ngâm khăn mặt, bước lên muốn lau mặt Cố đại nhân nhưng hắn lùi lại, thấp giọng hỏi: "Cậu đã sớm nhìn ra cô ấy có vẫn đề?"
Vô Tâm đưa khăn mặt nói nhỏ: "Tôi không thấy cô ấy có vấn đề mà là anh. Có nhớ hôm nay tôi bảo mặt anh nhiễm hoa đào không?"
Cố đại nhân gật đầu: "Nhớ rõ."
Vô Tâm hơi nở nụ cười: "Hoa đào là thật, đáng tiếc ấn đường biến thành màu đen, là một đóa âm hoa đào!"
Cố đại nhân hỏi: "Nếu đã nhìn ra sao không nói sớm cho tôi biết?"
Vô Tâm hỏi lại: "Không phải anh nhớ đàn bà sao?"
Cố đại nhân bình tĩnh tiến lên từng bước: "Tôi nhớ đàn bà, không phải người chết! Cậu con mẹ nó không phải người! Vô Tâm, tôi coi cậu như anh em mà cậu lại coi tôi như con khỉ đùa giỡn! Cậu trốn dưới gầm giường xem tôi làm với người chết!"
Vô Tâm thấy Cố đại nhân tức giận liền muốn giải thích: "Tôi trốn dưới giường là muốn bảo vệ anh."
Cố đại nhân xoay nắm tay hung hăng đấm Vô Tâm: "Cậu biết cái gì! Cô ấy là Tiểu Xuân Tử a!"
Vô Tâm nghiêng đầu nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát cú đấm. Cố đại nhân theo quán tính nhoài người về trước một cái, đứng vững rồi lại khóc nức nở: "Vô Tâm, cậu cái đồ bất tử! Cậu chó má cũng đều không hiểu! Tôi con mẹ nó đã muốn nghẹn chết, sao tôi có thể làm với cái xác. Tôi con mẹ nó giết người thật cũng không thể làm với Tiểu Xuân Tử a! Ngày bé nếu không chuyển nhà thì bây giờ Tiểu Xuân Tử có lẽ đã là vợ tôi!"
Vô Tâm lùi lại, cho rằng Cố đại nhân thật sự không cần ra vẻ đau đớn như thế, bởi gả cho hắn cũng chẳng có gì hay. Tiện tay ném khăn mặt vào chậu nước, bê đến trước mặt Cố đại nhân: "Anh có muốn lau đi không?"
Cố đại nhân đang bi phẫn bị nhắc nhở, hồi tưởng lại động tác mới vừa rồi của chính mình, "Ọe" một tiếng nôn ra.
Cố đại nhân dùng xà phòng rửa mặt rửa mông, rửa hết chậu này đến chậu khác. Nguyệt Nha bị Vô Tâm dặn nằm trong phòng không được ra, nghe bên kia vách cửa đóng cửa mở rất náo nhiệt.
Qua thật lâu Nguyệt Nha mới được Vô Tâm gọi ra. Cố đại nhân ngồi trên giường cả người đầy mùi xà phòng. Cô cẩn thận quan sát hắn, cảm giác một đêm không gặp mà như gầy đi kha khá, đầu rụt vào trong áo bông, không thấy cổ.
Thời tiết rét lạnh, trong phòng lại không có bếp lò nên Vô Tâm để Nguyệt Nha cùng lên giường, đắp chung chăn có thể ấm hơn chút. Vô Tâm ngồi dựa đầu giường, Nguyệt Nha nhét tay vào túi hắn. Vẫy tay gọi Cố đại nhân ở cuối giường một cái, Cố đại nhân như thiếu nữ dơi do dự cuối cùng cũng dịch qua.
Vô Tâm nâng hai tay nắm cả Nguyệt Nha và Cố đại nhân. Hai người đều biết chuyện của hắn mà vẫn tốt như trước, cho nên hắn quyết tâm bảo vệ bọn họ, muốn bọn họ sống đến già, sống đến lung lay cả hàm răng xỉn.
Vô Tâm không kể chi tiết chuyện vừa rồi, chỉ nói Cố đại nhân bị Tiểu Xuân Tử câu dẫn mới đến phòng cô ấy. Hắn vừa vào Vô Tâm cũng nhảy qua cửa sổ vào theo, cứu Cố đại nhân trong tay ác quỷ. Nguyệt Nha nghe tới đó nhịn không nổi thầm oán: "Làm gì như mấy thằng nhóc chưa thấy đàn bà, cũng không cẩn thận ngẫm lại, trời cao đến cái bánh cũng không cho lại vô duyên vô cớ cho đàn bà?"
Cố đại nhân cúi mắt không dám rên một câu, bắt chước Nguyệt Nha đút tay vào túi Vô Tâm. Hắn không phải loại người tình bi lụy, cơ hồ là lang tâm cẩu phế mình đồng da sắt, nhưng nhớ tới Tiểu Xuân Tử một tiếng lại một tiếng đuổi hắn "Đi", hắn đau lòng. Dùng hết sức thông cổ họng cật lực tìm lời nói, không dám nghĩ đến nữa: "Trách không được Đinh đầu to bỏ Trương lông ngắn mà chuyên tâm bắt tôi, nguyên lai là có người bên gối thổi gió."
Vô Tâm giải thích cho Nguyệt Nha: "Nhạc Khởi La gả cho Đinh đầu to làm bà Chín. Cô ta khống chế bà Bảy… chính là hồn phách của Tiểu Xuân Tử, làm cô ấy thành cái xác không hồn đuổi đến huyện Trường An." Sau đó chuyển sang nói với Cố đại nhân: "Ba hồn bảy vía và cơ thể sống rất gắn bó, không phải dễ dàng thu là thu. Trong cơ thể Tiểu Xuân Tử còn lưu lại hồn phách, lại bị Nhạc Khởi La lấy oan hồn nhập vào. Oan hồn ác khí rất nặng vốn chiếm thượng phong, nhưng đại khái Tiểu Xuân Tử đối với anh vẫn rất quan tâm, cho nên khi gặp lại đã tạm thời ngăn chặn oan hồn muốn cứu anh."
Cố đại nhân khụt khịt mũi: "Ân."
Vô Tâm vỗ vỗ sau lưng hắn trấn an: "Phép thuật Nhạc Khởi La thi triển trên cơ thể Tiểu Xuân Tử đã bị bùa phá. Tiểu Xuân Tử hồn phi phách tán biến mất trên đời. Anh yên tâm cô ấy không đau khổ."
Nguyệt Nha thở dài: "Họ Nhạc kia thế mà chưa đủ? Lúc đầu lấy người giấy dọa em sợ khiếp, giờ hay rồi, còn phái cả người chết ra trận. Thiện ác đến cùng tất báo, lẽ nào không có người thu thập cô ta?"
Vô Tâm lo nghĩ: "Khống chế hồn phách bằng niệm lực. Người giấy một khi cách xa, chỉ sợ cũng không hoàn toàn nghe lời, hơn nữa một ngọn lửa bắn ra cũng có thể thiêu cháy. Đổi lại thi thể không giống, không giống chính là thời gian, hơi lâu sẽ hư thối."
Cố đại nhân thất hồn lạc phách đáp: "Hóa ra làm thân quỷ cũng không dễ dàng, không trách đều tu luyện thành sát."
Nguyệt Nha tỏ vẻ đồng ý: "Đối phó lại vẫn nên dùng cái gì thuận tay."
Vô Tâm vỗ hai người chậm rãi nói: "Nhạc Khởi La có lẽ biết Tiểu Xuân Tử và Cố đại nhân có chút sâu xa, nên mới phái cô ấy đi. Tiểu Xuân Tử liên tục nhằm vào Cố đại nhân có thể thấy ý đồ không tốt, muốn thương tổn anh ấy. Nhưng dựa vào bản lĩnh của Nhạc Khởi La, không cần cùng Đinh đầu to hợp tác…"
Vô Tâm không nói gì thêm, nghĩ Nhạc Khởi La trước tập kích Nguyệt Nha giờ muốn giết Cố đại nhân, là muốn biến mình thành người cô độc. Kỳ thật cô độc cũng không có gì, chỉ là Nguyệt Nha đã thành thân với mình, rời đi tái giá không dễ. Cố đại nhân ruột để ngoài da có khi lên núi làm thổ phỉ.
Cho nên hắn không thể nhượng bộ, phải làm cho Nhạc Khởi La thật lòng xin lỗi Nguyệt Nha và Cố đại nhân. Huống hồ chỉ có ngàn năm làm tặc, không thể ngàn năm phòng cướp. Hắn muốn cùng Nguyệt Nha sống vài chục năm, không muốn mỗi ngày lo lắng đề phòng.
Cuối cùng Vô Tâm mở miệng: "Hừng đông tôi dẫn hai người đến chỗ an toàn."
Nguyệt Nha và Cố đại nhân không hiểu gì cả: "Đi chỗ nào?"
Vô Tâm đáp: "Thanh Vân quan."
Cách Vô Tâm ở giữa, Nguyệt Nha với Cố đại nhân mắt to mắt nhỏ trừng nhau: "Đi Thanh Vân quan? Người ta có thể để mình ở lại sao?"
Vô Tâm thân thiết chạm vào mặt Nguyệt Nha: "Anh có biện pháp. Đợi sắp xếp cho hai người rồi anh sẽ về huyện Văn. Yên tâm sẽ không lâu, hai ba ngày sẽ trở lại."
/41
|