Hừng đông Vô Tâm thanh toán tiền thuê nhà, thản nhiên đưa Nguyệt Nha và Cố đại nhân rời khỏi nhà khách. Nguyệt Nha không nói, nhưng Cố đại nhân đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía cửa phòng Tiểu Xuân Tử. Không khí trong hậu viện đã ẩn ẩn tràn ngập mùi xác thối, phân người thối mười dặm. Mà tiểu nhị bóp mũi cau mày chỉ nghĩ là mùi lạ.
Vô Tâm kéo tay áo Cố đại nhân không cho hắn nhìn đông nhìn tây, miễn cho bị người khác chú ý. Sau khi rời nhà khách còn ít tiền, Nguyệt Nha mua mười cái bánh bao, bánh bao rất to, Cố đại nhân ăn năm, Nguyệt Nha ăn ba, Vô Tâm ăn nửa cái… Thấy Nguyệt Nha ăn rồi còn liếm mép chép miệng, có vẻ chưa no liền đưa nốt nửa cái còn lại cho cô.
"Anh không sợ đói." Nói với Nguyệt Nha: "Không ăn vẫn có khí lực."
Nguyệt Nha không tin, cũng không cần. Hai người nhường đi nhường lại, cuối cùng lỡ tay đánh rơi xuống đường. Cố đại nhân bàng quan đi tới cảm khái: "Mẹ nó, không bằng cho tôi!"
Nguyệt Nha và Cố đại nhân rất muốn biết Vô Tâm định làm gì, nhưng hắn cả cả đường sống chết không nói. Ba người ra khỏi thành lên núi, ngày hôm sau tới được Thanh Vân quan trên đỉnh núi Thanh Vân. Tuy Nguyệt Nha đã đến Trực Đãi từ lâu, nhưng xa nhất chỉ đi tới ngôi miếu ở rìa huyện Văn. Ngôi miếu ấy đã coi như kim bích huy hoàng, hòa thượng bên trong tai to mặt lớn mười phần phúc hậu. Không ngờ so với Thanh Vân quan, người ít học như cô cũng thấy ngôi miếu tục hơn nhiều. Vừa đi qua cổng chào cô liền vô thức hết kéo ống tay lại sờ tóc, còn lén lén lau miệng cho ra dáng trang trọng. Cố đại nhân đầu quay bốn phương tám hướng: "Ôi, động tiên a! Sao hồi trước không đến nhỉ?"
Vô Tâm dẫm lên bậc đá, nghiêng người nắm tay Nguyệt Nha. Cuối thu phong cảnh trên núi quạnh hiu, gió khô lạnh từ trong rừng tới, thổi qua lá khô sàn sạt rung động. Một khe suối thuận núi chảy qua, tiếng nước như có như không. Vô Tâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tán cây mơ hồ hiện ra rường cột chạm trổ, đúng là cửa đá sau điện Ngọc Hoàng.
Đạo trưởng Xuất Trần Tử tựa hồ tuyệt đối không nghĩ Vô Tâm sẽ lại đến. Khoác trên người áo đen cổ lông chim, khoanh chân ngồi trên giường La Hán gỗ lim. Áo khoác khẽ động để lộ ra chiếc quần trắng như tuyết.
Vô Tâm đối với hắn cung kính chắp tay, ôm quyền khom người chào: "Đạo trưởng, ta lại tới nữa."
Xuất Trần Tử một đầu tóc dài rẽ đôi buông xuống, đen bóng như sa tanh. Híp mắt cao thấp đánh giá Vô Tâm, nếp nhăn nơi khóe mắt ẩn dưới tóc, chỉ lộ ra gương mặt trẻ trung trắng noãn đến kỳ lạ: "Ngươi như thế nào lại tới nữa?"
Vô Tâm thẳng lưng dường như hơi xấu hổ, cúi đầu cười với Xuất Trần Tử: "Còn không phải vì Sư thúc tổ của ngài…"
Không đợi hết câu, Xuất Trần Tử tức giận ngẩng đầu, khóe mắt đuôi mày cũng lộ hết ra: "Rắm chó! Ta làm gì có Sư thúc tổ? Sư thúc tổ của ta đã chết đến vài lần từ trăm năm trước rồi!"
Vô Tâm hơi cười giảng hòa: "Đạo trưởng ngài đừng vội, nghe ta nói hết câu đã. Sư thúc tổ của ngài đã lập gia đình, làm bà Chín ở huyện Văn."
Xuất Trần Tử lui về sau từng bước, nâng tay vỗ cái bàn nhỏ trên giường, lập tức sùi bọt mép kêu lên: "Nói xong thì cút ra ngoài!"
Vô Tâm gật đầu: "Được, ta ra ngoài nói đi."
Xuất Trần Tử như rồng bay hổ vồ lao đến kéo áo Vô Tâm: "Ngươi dám?!"
Vô Tâm từ từ nâng hai tay vỗ nhẹ vai Xuất Trần Tử, đồng thời nhỏ giọng: "Đạo trưởng, Sư thúc tổ của ngài đùa thật chết người, chơi đến xinh đẹp cực kỳ."
Xuất Trần Tử trừng mắt không nói lời nào.
Vô Tâm tiếp tục: "Cô ta cứ chơi như thế, tương lai tất thành đại loạn, cho nên ta muốn đi huyện Văn xem lại trận pháp của Thái sư tổ. Có thấy một nam một nữ đứng ngoài cửa sổ không? Cô gái là vợ ta, chàng trai là anh em ta, không thể mang theo họ đi được nên muốn nhờ ngài giữ họ mấy ngày. Ta nghĩ với đạo hạnh của ngài, Thanh Vân quan nhất định không có chuyện ma quái."
Xuất Trần Tử rảnh tay vung áo, quay lưng về phía Vô Tâm: "Làm gì có chuyện ma quái nào?"
Vô Tâm vòng lên trước mặt hắn: "Người tu đạo luôn từ bi, hai mạng người chắc ngài có thể bảo hộ được."
Xuất Trần Tử giương mắt nhìn: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào?"
Vô Tâm hợp hai tay thành hình chữ thập: "Đạo trưởng làm ơn cho họ ngày ba bữa ăn là được."
Xuất Trần Tử vừa thấy Vô Tâm liền như lọt vào tầng tầng sương mù, nhìn không ra tâm địa đen trắng. Sư thúc tổ là bí mật của Thanh Vân quan, hắn phải truyền lại cho đại đệ tử, vì tương lai sau khi hắn vũ hóa đại đệ tử sẽ trở thành trụ trì mới. Bí mật chỉ như chuyện xưa huyền ảo khó giải thích, chỉ thú vị chứ không đáng một đồng. Nhưng sau khi nghe tin từ Vô Tâm, chuyện xưa thành thật khiến Xuất Trần Tử luôn gặp ác mộng.
Sau đó Xuất Trần Tử sắp xếp hai gian phòng nhỏ, cho Nguyệt Nha và Cố đại nhân ở lại. Nguyệt Nha và Cố đại nhân đối với vị đạo trưởng phiêu diêu thoạt tục, thật rất thành tâm kính ngưỡng không dám nói bừa. Đến tối, Vô Tâm ngồi trên giường La Hán của Xuất Trần Tử, tinh tế giảng giải tội ác của Nhạc Khởi La. Xuất Trần Tử cầm trên tay một cái lò sưởi nhỏ vẻ cổ kính, lắng nghe nhưng thần sắc bình tĩnh. Vô Tâm kể xong lời cuối, cách một cái bàn nhỏ hỏi với sang: "Bản lĩnh của ngài so với Nhạc Khởi La kém bao nhiêu?"
Xuất Trần Tử thấy Vô Tâm không nhắc tới ba chữ "Sư thúc tổ", không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Thái sư tổ của ta với nàng không cùng đường, chúng ta không thể so được."
Vô Tâm lại hỏi: "Nhạc Khởi La có thể triệu hồi hồn phách dưới đất lên, ngài có làm được không?"
Xuất Trần Tử lắc đầu: "Ta chỉ có thể trấn hồn phách xuống."
Vô Tâm bỗng tỉnh ngộ gật đầu: "Nga… Cũng không mạnh hơn ta."
Vô Tâm một đêm không ngủ, bởi vì về phòng nói thật với Nguyệt Nha, thừa nhận muốn đi huyện Văn.
Nguyệt Nha tỏ vẻ không đồng ý, lại khuyên không nổi hắn, nên nóng lòng muốn thử khóc lóc om sòm. Ngồi trên giường bột phát ra kế hoạch, cô muốn khóc mà không khóc nổi, đành xuống giường tìm Cố đại nhân. Cố đại nhân khoác áo bông vào cửa, xoa tay thở ra hơi nóng nói muốn đánh gãy chân Vô Tâm. Vô Tâm nhấc chân duỗi ra giường, vỗ đùi "Ba" một cái: "Đến, đánh đi!"
Nguyệt Nha và Cố đại nhân vừa nhu vừa cương cũng đành bó tay với Vô Tâm. Nửa đêm Vô Tâm xuất phát xuống núi, Nguyệt Nha và Cố đại nhân đi sau tiễn thật xa. Nguyệt Nha tức đến khóc thút thít: "Ngang gì đâu, cá không ăn muối, thân lừa ưa nặng a!"
Nguyệt Nha lại nói: "Bọn em đi theo đi, nhiều người hơn ít người a!"
Cố đại nhân liếm môi không tiếp lời, vì thật không dám đi huyện Văn, sợ Nhạc Khởi La mà cũng sợ Đinh đầu to.
Vô Tâm dừng bước, xoay người cười với Nguyệt Nha, lại cầm tay cô hơi lắc lắc, coi như động tác cáo biệt. Không đợi cô mở miệng đáp, hắn bước nhanh về trước, vừa chạy vừa nhảy mất hút trong bóng đêm.
Vô Tâm sau khi không gánh nặng hành động càng lưu loát. Không ngừng bước tiêu sái đến hừng đông, tới một tiệm cơm gần huyện Trường An ăn điểm tâm. Chợt nghe khách bàn bên cạnh giảng giải chuyện trong huyện… Nhà khách kia gần đây thu một cô gái, vào ở mà không ăn không uống không động tĩnh. Hai ngày sau tiểu nhị không nhịn được gõ cửa, không có người đáp. Đạp cửa xông vào, cô gái đã sớm nát ra giường!
"Một cô gái chết không đáng ngạc nhiên." Thực khách lại tường thuật sinh động: "Ngạc nhiên là sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện cô gái đã chết được mười ngày nửa tháng… quái dị đi? Cô ta hai ngày trước mới tới."
Cả tiệm ăn kinh hô, Vô Tâm trả tiền rồi đứng dậy lặng lẽ đi.
Cứ thế hết buổi sáng, Vô Tâm đi qua trấn Mõm heo tới thẳng huyện Văn. Trong huyện gần đây thái bình, cửa thành cũng bỏ rào chắn. Vô Tâm dễ dàng vào thành, xen lẫn đám người đi về đại viện.
Hoàng hôn buông xuống, ngõ nhỏ cạnh đại viện yên tĩnh không tiếng động, cây cối đều còn nguyên vẹn. Vô Tâm chậm rãi đi vào ngõ, cảm giác phòng ốc hai bên vắng hơi người. Ngày trước đại viện náo loạn ma quỷ mấy tháng, hàng xóm sợ chuyển đi hết, nay hết ma quỷ đã lâu vậy mà ngược lại càng thêm hoang vắng?
Vô Tâm dừng trước hai cánh cổng đen to lớn. Bên ngoài khóa đồng chắc chắn, loang lổ vết bùn đất như trải qua không ít mưa gió. Khóa cửa nguyên vẹn, Vô Tâm vốn cũng không nghĩ đi cửa trước. Vòng qua ngõ nhỏ, hắn định trèo tường mà vào. Nhớ rõ Cố đại nhân từng nói sau nhà có xây hoa viên, hiện tại hắn đối với đại viện này hết sức hứng thú.
Tường hoa viên không tính là cao, mặt trời vừa khuất núi cũng là lúc hắn nhảy vào. Lối đi một mảnh mềm mại cỏ hoang và lá khô dày tầng. Hoa cỏ lâu không cắt tỉa, tổng lại một dáng vẻ giương nanh múa vuốt. Chỗ khuất âm u thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, là tiếng động vật nhỏ bị kinh động. Một trận gió đêm thổi qua, cuồn cuộn nổi lên một trời lá rụng.
Vô Tâm đi qua mấy khóm hoa hồng, phát hiện trong khu vườn nhỏ không sạch sẽ. Người không thấy, quỷ đã tới rồi.
Đường mòn lát đá đều bị lá rụng phủ đầy, Vô Tâm rẽ lối tiến về phía trước. Thuận lợi đến cổng vườn, ngẩng đầu nhìn lại rồi dừng bước.
Khoảnh sân trước cửa để một cỗ quan tài, chất gỗ tối đen, dường như chỉ chứa vừa một đứa bé.
Vô Tâm kéo tay áo Cố đại nhân không cho hắn nhìn đông nhìn tây, miễn cho bị người khác chú ý. Sau khi rời nhà khách còn ít tiền, Nguyệt Nha mua mười cái bánh bao, bánh bao rất to, Cố đại nhân ăn năm, Nguyệt Nha ăn ba, Vô Tâm ăn nửa cái… Thấy Nguyệt Nha ăn rồi còn liếm mép chép miệng, có vẻ chưa no liền đưa nốt nửa cái còn lại cho cô.
"Anh không sợ đói." Nói với Nguyệt Nha: "Không ăn vẫn có khí lực."
Nguyệt Nha không tin, cũng không cần. Hai người nhường đi nhường lại, cuối cùng lỡ tay đánh rơi xuống đường. Cố đại nhân bàng quan đi tới cảm khái: "Mẹ nó, không bằng cho tôi!"
Nguyệt Nha và Cố đại nhân rất muốn biết Vô Tâm định làm gì, nhưng hắn cả cả đường sống chết không nói. Ba người ra khỏi thành lên núi, ngày hôm sau tới được Thanh Vân quan trên đỉnh núi Thanh Vân. Tuy Nguyệt Nha đã đến Trực Đãi từ lâu, nhưng xa nhất chỉ đi tới ngôi miếu ở rìa huyện Văn. Ngôi miếu ấy đã coi như kim bích huy hoàng, hòa thượng bên trong tai to mặt lớn mười phần phúc hậu. Không ngờ so với Thanh Vân quan, người ít học như cô cũng thấy ngôi miếu tục hơn nhiều. Vừa đi qua cổng chào cô liền vô thức hết kéo ống tay lại sờ tóc, còn lén lén lau miệng cho ra dáng trang trọng. Cố đại nhân đầu quay bốn phương tám hướng: "Ôi, động tiên a! Sao hồi trước không đến nhỉ?"
Vô Tâm dẫm lên bậc đá, nghiêng người nắm tay Nguyệt Nha. Cuối thu phong cảnh trên núi quạnh hiu, gió khô lạnh từ trong rừng tới, thổi qua lá khô sàn sạt rung động. Một khe suối thuận núi chảy qua, tiếng nước như có như không. Vô Tâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tán cây mơ hồ hiện ra rường cột chạm trổ, đúng là cửa đá sau điện Ngọc Hoàng.
Đạo trưởng Xuất Trần Tử tựa hồ tuyệt đối không nghĩ Vô Tâm sẽ lại đến. Khoác trên người áo đen cổ lông chim, khoanh chân ngồi trên giường La Hán gỗ lim. Áo khoác khẽ động để lộ ra chiếc quần trắng như tuyết.
Vô Tâm đối với hắn cung kính chắp tay, ôm quyền khom người chào: "Đạo trưởng, ta lại tới nữa."
Xuất Trần Tử một đầu tóc dài rẽ đôi buông xuống, đen bóng như sa tanh. Híp mắt cao thấp đánh giá Vô Tâm, nếp nhăn nơi khóe mắt ẩn dưới tóc, chỉ lộ ra gương mặt trẻ trung trắng noãn đến kỳ lạ: "Ngươi như thế nào lại tới nữa?"
Vô Tâm thẳng lưng dường như hơi xấu hổ, cúi đầu cười với Xuất Trần Tử: "Còn không phải vì Sư thúc tổ của ngài…"
Không đợi hết câu, Xuất Trần Tử tức giận ngẩng đầu, khóe mắt đuôi mày cũng lộ hết ra: "Rắm chó! Ta làm gì có Sư thúc tổ? Sư thúc tổ của ta đã chết đến vài lần từ trăm năm trước rồi!"
Vô Tâm hơi cười giảng hòa: "Đạo trưởng ngài đừng vội, nghe ta nói hết câu đã. Sư thúc tổ của ngài đã lập gia đình, làm bà Chín ở huyện Văn."
Xuất Trần Tử lui về sau từng bước, nâng tay vỗ cái bàn nhỏ trên giường, lập tức sùi bọt mép kêu lên: "Nói xong thì cút ra ngoài!"
Vô Tâm gật đầu: "Được, ta ra ngoài nói đi."
Xuất Trần Tử như rồng bay hổ vồ lao đến kéo áo Vô Tâm: "Ngươi dám?!"
Vô Tâm từ từ nâng hai tay vỗ nhẹ vai Xuất Trần Tử, đồng thời nhỏ giọng: "Đạo trưởng, Sư thúc tổ của ngài đùa thật chết người, chơi đến xinh đẹp cực kỳ."
Xuất Trần Tử trừng mắt không nói lời nào.
Vô Tâm tiếp tục: "Cô ta cứ chơi như thế, tương lai tất thành đại loạn, cho nên ta muốn đi huyện Văn xem lại trận pháp của Thái sư tổ. Có thấy một nam một nữ đứng ngoài cửa sổ không? Cô gái là vợ ta, chàng trai là anh em ta, không thể mang theo họ đi được nên muốn nhờ ngài giữ họ mấy ngày. Ta nghĩ với đạo hạnh của ngài, Thanh Vân quan nhất định không có chuyện ma quái."
Xuất Trần Tử rảnh tay vung áo, quay lưng về phía Vô Tâm: "Làm gì có chuyện ma quái nào?"
Vô Tâm vòng lên trước mặt hắn: "Người tu đạo luôn từ bi, hai mạng người chắc ngài có thể bảo hộ được."
Xuất Trần Tử giương mắt nhìn: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào?"
Vô Tâm hợp hai tay thành hình chữ thập: "Đạo trưởng làm ơn cho họ ngày ba bữa ăn là được."
Xuất Trần Tử vừa thấy Vô Tâm liền như lọt vào tầng tầng sương mù, nhìn không ra tâm địa đen trắng. Sư thúc tổ là bí mật của Thanh Vân quan, hắn phải truyền lại cho đại đệ tử, vì tương lai sau khi hắn vũ hóa đại đệ tử sẽ trở thành trụ trì mới. Bí mật chỉ như chuyện xưa huyền ảo khó giải thích, chỉ thú vị chứ không đáng một đồng. Nhưng sau khi nghe tin từ Vô Tâm, chuyện xưa thành thật khiến Xuất Trần Tử luôn gặp ác mộng.
Sau đó Xuất Trần Tử sắp xếp hai gian phòng nhỏ, cho Nguyệt Nha và Cố đại nhân ở lại. Nguyệt Nha và Cố đại nhân đối với vị đạo trưởng phiêu diêu thoạt tục, thật rất thành tâm kính ngưỡng không dám nói bừa. Đến tối, Vô Tâm ngồi trên giường La Hán của Xuất Trần Tử, tinh tế giảng giải tội ác của Nhạc Khởi La. Xuất Trần Tử cầm trên tay một cái lò sưởi nhỏ vẻ cổ kính, lắng nghe nhưng thần sắc bình tĩnh. Vô Tâm kể xong lời cuối, cách một cái bàn nhỏ hỏi với sang: "Bản lĩnh của ngài so với Nhạc Khởi La kém bao nhiêu?"
Xuất Trần Tử thấy Vô Tâm không nhắc tới ba chữ "Sư thúc tổ", không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Thái sư tổ của ta với nàng không cùng đường, chúng ta không thể so được."
Vô Tâm lại hỏi: "Nhạc Khởi La có thể triệu hồi hồn phách dưới đất lên, ngài có làm được không?"
Xuất Trần Tử lắc đầu: "Ta chỉ có thể trấn hồn phách xuống."
Vô Tâm bỗng tỉnh ngộ gật đầu: "Nga… Cũng không mạnh hơn ta."
Vô Tâm một đêm không ngủ, bởi vì về phòng nói thật với Nguyệt Nha, thừa nhận muốn đi huyện Văn.
Nguyệt Nha tỏ vẻ không đồng ý, lại khuyên không nổi hắn, nên nóng lòng muốn thử khóc lóc om sòm. Ngồi trên giường bột phát ra kế hoạch, cô muốn khóc mà không khóc nổi, đành xuống giường tìm Cố đại nhân. Cố đại nhân khoác áo bông vào cửa, xoa tay thở ra hơi nóng nói muốn đánh gãy chân Vô Tâm. Vô Tâm nhấc chân duỗi ra giường, vỗ đùi "Ba" một cái: "Đến, đánh đi!"
Nguyệt Nha và Cố đại nhân vừa nhu vừa cương cũng đành bó tay với Vô Tâm. Nửa đêm Vô Tâm xuất phát xuống núi, Nguyệt Nha và Cố đại nhân đi sau tiễn thật xa. Nguyệt Nha tức đến khóc thút thít: "Ngang gì đâu, cá không ăn muối, thân lừa ưa nặng a!"
Nguyệt Nha lại nói: "Bọn em đi theo đi, nhiều người hơn ít người a!"
Cố đại nhân liếm môi không tiếp lời, vì thật không dám đi huyện Văn, sợ Nhạc Khởi La mà cũng sợ Đinh đầu to.
Vô Tâm dừng bước, xoay người cười với Nguyệt Nha, lại cầm tay cô hơi lắc lắc, coi như động tác cáo biệt. Không đợi cô mở miệng đáp, hắn bước nhanh về trước, vừa chạy vừa nhảy mất hút trong bóng đêm.
Vô Tâm sau khi không gánh nặng hành động càng lưu loát. Không ngừng bước tiêu sái đến hừng đông, tới một tiệm cơm gần huyện Trường An ăn điểm tâm. Chợt nghe khách bàn bên cạnh giảng giải chuyện trong huyện… Nhà khách kia gần đây thu một cô gái, vào ở mà không ăn không uống không động tĩnh. Hai ngày sau tiểu nhị không nhịn được gõ cửa, không có người đáp. Đạp cửa xông vào, cô gái đã sớm nát ra giường!
"Một cô gái chết không đáng ngạc nhiên." Thực khách lại tường thuật sinh động: "Ngạc nhiên là sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện cô gái đã chết được mười ngày nửa tháng… quái dị đi? Cô ta hai ngày trước mới tới."
Cả tiệm ăn kinh hô, Vô Tâm trả tiền rồi đứng dậy lặng lẽ đi.
Cứ thế hết buổi sáng, Vô Tâm đi qua trấn Mõm heo tới thẳng huyện Văn. Trong huyện gần đây thái bình, cửa thành cũng bỏ rào chắn. Vô Tâm dễ dàng vào thành, xen lẫn đám người đi về đại viện.
Hoàng hôn buông xuống, ngõ nhỏ cạnh đại viện yên tĩnh không tiếng động, cây cối đều còn nguyên vẹn. Vô Tâm chậm rãi đi vào ngõ, cảm giác phòng ốc hai bên vắng hơi người. Ngày trước đại viện náo loạn ma quỷ mấy tháng, hàng xóm sợ chuyển đi hết, nay hết ma quỷ đã lâu vậy mà ngược lại càng thêm hoang vắng?
Vô Tâm dừng trước hai cánh cổng đen to lớn. Bên ngoài khóa đồng chắc chắn, loang lổ vết bùn đất như trải qua không ít mưa gió. Khóa cửa nguyên vẹn, Vô Tâm vốn cũng không nghĩ đi cửa trước. Vòng qua ngõ nhỏ, hắn định trèo tường mà vào. Nhớ rõ Cố đại nhân từng nói sau nhà có xây hoa viên, hiện tại hắn đối với đại viện này hết sức hứng thú.
Tường hoa viên không tính là cao, mặt trời vừa khuất núi cũng là lúc hắn nhảy vào. Lối đi một mảnh mềm mại cỏ hoang và lá khô dày tầng. Hoa cỏ lâu không cắt tỉa, tổng lại một dáng vẻ giương nanh múa vuốt. Chỗ khuất âm u thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, là tiếng động vật nhỏ bị kinh động. Một trận gió đêm thổi qua, cuồn cuộn nổi lên một trời lá rụng.
Vô Tâm đi qua mấy khóm hoa hồng, phát hiện trong khu vườn nhỏ không sạch sẽ. Người không thấy, quỷ đã tới rồi.
Đường mòn lát đá đều bị lá rụng phủ đầy, Vô Tâm rẽ lối tiến về phía trước. Thuận lợi đến cổng vườn, ngẩng đầu nhìn lại rồi dừng bước.
Khoảnh sân trước cửa để một cỗ quan tài, chất gỗ tối đen, dường như chỉ chứa vừa một đứa bé.
/41
|