Vô Tâm tuy ngoài miệng hung mãnh, nhưng tay lại không gia tăng tốc độ. Mà nữ sát là loài ác, từ quỷ hóa thành, dưới ánh nắng liền hồn phi phách tán. Mắt thấy Vô Tâm không phải dạng hiền lành, nữ sát chợt buông hai tay, giống như rắn nước lủi về đỉnh hành lang, rõ ràng muốn chạy. Vô Tâm sợ ả tập kích Nguyệt Nha, nhún chân đạp vào tay vịn nhảy ra ngoài, đoạt lấy khảm đao trong tay Cố đại nhân, lập tức chạy nhanh đến trước mặt Nguyệt Nha. Nguyệt Nha lúc này muốn cởi dây trói gà, kinh hãi trợn hai mắt lên, cả người run lẩy bẩy. Phát hiện nữ sát dọc theo hành lang định bay đến đây, Vô Tâm nhấc chậu máu, đổ hết lên đầu Nguyệt Nha, ngay sau đó một tay đoạt lấy gà trống, một tay cầm đao xông tới. Mà Cố đại nhân vẫn đang bị đám tóc dài quấn lấy, nằm lăn trên mặt đất.
Vô Tâm biết rõ nữ sát bị mình đánh đến trở tay không kịp, đang chạy trối chết, nhưng lại không muốn đánh rắn giập đầu, chỉ chửi rủa chứ không truy kích. Mắt thấy nữ sát bay khỏi hành lang, tới gần miệng giếng, hắn mới một đao cứa cổ gà trống, sau đó dùng sức chặt bỏ tóc dài của nữ sát. Chỉ nghe một tiếng "Xèo", tựa như than nóng gặp nước, mái tóc dài liền đứt thành hai đoạn. Vô Tâm lập tức đem gà trống ném về phía trước, nhưng gà trống bị trúng một đao, phải chết lại chưa chết, đập cánh bay loạn, đánh về phía nữ sát. Mà bóng dáng nữ sát nhoáng lên một cái, nháy mắt biến mất, hình như chui vào miệng giếng, nhưng lại không nghe thấy tiếng nước.
Mùa hạ đêm ngắn ngày dài, náo loạn một hồi, sắc trời đã bớt dày đặc, đúng là cảnh bình minh đang lên. Nguyệt Nha há miệng sợ run nửa ngày, cuối cùng bỗng có phản ứng, cả người toàn máu chó với mồ hôi lạnh, nâng tay vỗ đùi, cô tính gào khóc giống như nữ quyến bình thường, nhưng miệng vừa mở, lại tạm thời thu lại, sợ mình mù quáng khóc lóc om sòm, sẽ gọi nữ sát quay lại. Vô Tâm túm Cố đại nhân lại đây, sau đó lấy ra nửa thanh nến và một cây diêm.
Ngọn nến sáng ngời, Nguyệt Nha trong lòng liền bình tĩnh hơn. Đầu tiên cô lên trước xem cổ Vô Tâm, miệng thấp giọng oán giận nói: "Anh ngốc lớn mật, không muốn sống nữa?"
Cổ Vô Tâm sạch sẽ, ngoài mấy đốm bọt máu, không còn gì khác. Giương mắt cười Nguyệt Nha cả người toàn máu chó, gương mặt của hắn như là hé ra từ mặt nạ, tươi cười thật đấy, nhưng không mang theo không khí sôi động, tròng mắt cũng thay đổi, nhưng không thấy tình cảm.
Nguyệt Nha sửng sốt, cảm giác Vô Tâm có điểm lớn không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời là vấn đề gì. Rũ mắt xuống bên cạnh, quét qua Cố đại nhân, liền sợ tới mức rùng mình: "Ai nha mẹ ơi!"
Cố đại nhân cả mặt đều là tóc, tóc theo thất khiếu chui vào, phần giữa không cần nói, ngay cả mí mắt cao thấp đều bị tóc lèn chật, tròng mắt như lòi ra bên ngoài, bốn phía cầu mắt đều lộ ra. Nguyệt Nha nhìn hắn, thấy lòng đen chuyển động, rõ ràng thần chí thanh tỉnh, có thể nhìn thấy Nguyệt Nha.
Vô Tâm đứng dậy đi đến, mang theo chậu máu của Cố đại nhân. An an ổn ổn ngồi trên chiếu, bắt đầu lấy tay rút tóc trên mặt Cố đại nhân ra. Tóc một tầng một tầng giăng khắp nơi, thoáng dùng sức rút một lần, tròng mắt Cố đại nhân sẽ lòi ra hết. Vô Tâm quay đầu cười với Nguyệt Nha, sau đó hướng trên mặt Cố đại nhân rót một lớp máu chó: "Cố đại nhân, ngài đừng sợ, ta có biện pháp cứu ngài."
Nguyệt Nha lấy tay vỗ hắn một cái, lặng lẽ chỉ giếng nước, hạ giọng hỏi: "Có nhảy vào không?"
Vô Tâm gật đầu một cái: "Đó là nhà của ả, ả ở bên ngoài đã bị đánh trúng, không trở về sao hồi lại được?"
Nguyệt Nha rùng mình một cái: "Kia đem đất đá lấp đi?"
Vô Tâm lắc lắc đầu: "Vô dụng, mấy tảng đá không ngăn được ả."
Nói tới đây, hắn lại tiếp tục rửa sạch mặt Cố đại nhân. Tóc kết liên hoàn kề sát da, hiện tại ướt sũng máu chó, tựa như mất sinh mệnh bình thường, mục ra thành từng đoạn. Trên mặt lộ ra khí sắc, hắn khai mở đến phần miệng, từ trong cổ họng lại lấy ra mấy nắm tóc lớn. Cố đại nhân hổn hển hô hấp, nghiêng người đứng lên, "Oẹ" một tiếng liền ói ra. Hắn còn đang hít lấy hít để, xa xa đã vang lên tiếng gà gáy, trời đã sáng.
Vô Tâm một hàng ba người trở về bộ tư lệnh, đều tự nấu nước tắm rửa. Vô Tâm còn dặn riêng Cố đại nhân, cấp cho Nguyệt Nha một bộ xiêm y sạch sẽ. Nguyệt Nha khóa căn phòng phía tây lại, kéo rèm cửa sổ, Vô Tâm và Cố đại nhân thì tắm rửa ở phòng phía đông.
Vô Tâm cầm trong tay cái nhíp, tiếp tục vì Cố đại nhân mà rửa sạch thất khiếu. Hết ngoáy lỗ tai lại ngoáy lỗ mũi. Cố đại nhân nhíu mày nhịn đau, cơ hồ bị hắn nhổ hết lông mũi, đồng thời giơ lên cái gương nhỏ, cẩn thận xem xét trong ngoài mí mắt, sợ còn có tóc sót lại.
Cho đến khi Cố đại nhân xác định thất khiếu đã sạch, mới rảnh rỗi hỏi Vô Tâm: "Sư phụ, đêm qua người để cho ả kia chạy mất?"
Vô Tâm cùng Cố đại nhân mỗi người ngồi trong một cái thùng gỗ, giờ phút này ngồi bên trong nước ấm, hắn nghiêm trang đáp: "Lúc ấy ta sợ nếu lại cùng ả giao chiến không ngớt, tánh mạng Cố đại nhân khó giữ được."
Cố đại nhân ngoáy mũi, lại hỏi: "Kia... Tối nay còn phải đi không?"
Vô Tâm trong thùng gỗ nhẹ nhàng tinh tế quay người lại, nhìn thẳng vào Cố đại nhân: "Nữ sát mười phần hung bạo, nếu ta đi, cũng không nắm chắc mười phần. Cố đại nhân, ta mạo hiểm tính mạng vì ngài, ngài định báo đáp thế nào?"
Cố đại nhân nghĩ đến mấy chuyện ma quái trong nhà, tìm đại một tên hòa thượng trị là xong. Nhưng mà đêm qua chính mắt thấy bản lĩnh của nữ sát, hắn không khỏi nổi da gà khắp người, thừa nhận rằng việc này thật sự hung hiểm, nếu mình không trả giá cao một chút, chỉ sợ thực không tìm được nhân vật cao minh để hàng yêu trừ ma.
"Bản tư lệnh khẳng định không bạc đãi ngươi." Cố đại nhân thử thăm dò hỏi: "Sư phụ, người ra giá đi!"
Vô Tâm dựng thẳng một ngón tay, nhìn Cố đại nhân không nói.
Cố đại nhân nở nụ cười: "Một trăm đồng đại dương?"
Vô Tâm lắc đầu.
Cố đại nhân nghĩ: "Một ngàn đồng đại dương?"
Vô Tâm tiếp tục lắc đầu.
Cố đại nhân nhe răng trợn mắt: "Không phải là... một vạn đồng đại dương chứ?"
Vô Tâm lúc này gật đầu: "Một vạn đồng đại dương, không thừa không thiếu!"
Cố đại nhân tức giận: "Người là người xuất gia, như thế nào dùng công phu sư tử ngoạm a? Há mồm có một vạn đồng đại dương, người nghĩ tiền của bản tư lệnh đều là gió à? Người muốn một vạn đồng đại dương làm gì? Cùng lắm ta sửa cho người một tòa miếu, để người thực hành bổn phận hòa thượng được không?"
Vô Tâm không thay đổi sắc mặt: "Cố đại nhân, ngài không đồng ý, ta đây tắm rửa xong, lập tức đi. Cố đại nhân thỉnh cao minh khác vậy!"
Cố đại nhân vừa nghe lời này, thay đổi sắc mặt: "Con mẹ ngươi chó má! Ngươi đi rồi, vạn nhất thứ kia nửa đêm mò tới thì ta phải làm sao?"
Vô Tâm chẳng hề để ý, quay mặt hướng ngoài cửa sổ: "Ngài có thể giải thích với ả, là pháp sư đánh ngươi, không phải bản tư lệnh đánh ngươi. Ngươi thấu tình đạt lý, ra ngoài tìm pháp sư đi!"
Cố đại nhân trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cắn răng: "Ông đây đi điều mấy khẩu đại pháo qua, nhằm miệng giếng oành một cái!"
Vô Tâm mặt không chút thay đổi đáp: "Ý kiến hay, ta nghe nói đại pháo rất lợi hại, chắc có thể nổ chết quỷ."
Cố đại nhân "Rào" một tiếng đứng bật dậy từ trong thùng gỗ: "Sư phụ, người hoặc là giảm giá, hoặc là ta sẽ động vào em gái người!"
Vô Tâm tựa vào vách thùng, từ từ khép ánh mắt: "Đại nhân, ngài hoặc là cho ta một vạn đồng đại dương, hoặc là ban đêm ta dẫn nữ sát tới, động vào ngài!"
Cố đại nhân cao lớn đứng ở trong nước, hai tay chống nạnh cả giận nói: "Mẹ! Hòa thượng lưu manh!"
Vô Tâm cùng Cố đại nhân trong phòng khẩu chiến, Cố đại nhân có việc cầu người, ban đêm lại sợ kinh hãi, đương nhiên rất lo lắng. Cuối cùng Cố đại nhân bại trận, mặc quân khố với áo sơ mi bỏ ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi cửa, thấy Nguyệt Nha ngồi xổm dưới nắng hạ, chà xát chỗ quần áo dính đầy máu.
Nguyệt Nha mặc trên người một bộ quần áo xanh lá cây, vốn là của cô vợ bé xấu số của Cố đại nhân. Vợ bé không thiếu mặc, mỗi thứ mới dùng qua hai ba lần, cho nên trông vẫn còn mới tinh. Nguyệt Nha hôm trước mặt mày ủ dột, hiện tại mới lộ ra thật sự. Trong mắt Cố đại nhân, cô tuy không đạt tiêu chuẩn mỹ nhân, nhưng rất có tinh thần sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời, gương mặt đoan chính, cười một cái lộ ra răng trắng nhỏ, mang theo hương vị của một cô gái đàng hoàng.
Cố đại nhân xưa nay tự xưng là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, cho nên tiến tới trước, muốn thể hiện chút hấp dẫn cùng thủ đoạn, để mê đảo Nguyệt Nha: "Thực chịu khó, không mệt a?"
Nguyệt Nha ngẩng mặt nhìn hắn cười, lại sợ cười lớn sẽ không trang trọng, cho nên hơi thu lại: "Cố đại nhân."
Cố đại nhân vươn một tay đỡ giúp bàn chà, một tay nhét túi quần: "Đêm qua không bị dọa sợ?"
Nguyệt Nha chết lặng, cúi đầu một bên chà xát xiêm y một bên lắc đầu: "Không có việc gì, trời sáng rõ thế này không sợ."
Cố đại nhân còn muốn nói chuyện, không ngờ Vô Tâm vô thanh vô tức đi tới, nói với Nguyệt Nha: "Không cần giặt sạch đâu, về phòng ngủ đi. Nếu anh có thể làm thịt nữ sát kia, Cố đại nhân liền cho chúng ta một vạn đồng đại dương. Có tiền, còn lo không có quần áo mặc?"
Nguyệt Nha nhìn Vô Tâm, lại nhìn Cố đại nhân, cảm giác mình như rơi xuống hố, không có đường ra.
Vô Tâm biết rõ nữ sát bị mình đánh đến trở tay không kịp, đang chạy trối chết, nhưng lại không muốn đánh rắn giập đầu, chỉ chửi rủa chứ không truy kích. Mắt thấy nữ sát bay khỏi hành lang, tới gần miệng giếng, hắn mới một đao cứa cổ gà trống, sau đó dùng sức chặt bỏ tóc dài của nữ sát. Chỉ nghe một tiếng "Xèo", tựa như than nóng gặp nước, mái tóc dài liền đứt thành hai đoạn. Vô Tâm lập tức đem gà trống ném về phía trước, nhưng gà trống bị trúng một đao, phải chết lại chưa chết, đập cánh bay loạn, đánh về phía nữ sát. Mà bóng dáng nữ sát nhoáng lên một cái, nháy mắt biến mất, hình như chui vào miệng giếng, nhưng lại không nghe thấy tiếng nước.
Mùa hạ đêm ngắn ngày dài, náo loạn một hồi, sắc trời đã bớt dày đặc, đúng là cảnh bình minh đang lên. Nguyệt Nha há miệng sợ run nửa ngày, cuối cùng bỗng có phản ứng, cả người toàn máu chó với mồ hôi lạnh, nâng tay vỗ đùi, cô tính gào khóc giống như nữ quyến bình thường, nhưng miệng vừa mở, lại tạm thời thu lại, sợ mình mù quáng khóc lóc om sòm, sẽ gọi nữ sát quay lại. Vô Tâm túm Cố đại nhân lại đây, sau đó lấy ra nửa thanh nến và một cây diêm.
Ngọn nến sáng ngời, Nguyệt Nha trong lòng liền bình tĩnh hơn. Đầu tiên cô lên trước xem cổ Vô Tâm, miệng thấp giọng oán giận nói: "Anh ngốc lớn mật, không muốn sống nữa?"
Cổ Vô Tâm sạch sẽ, ngoài mấy đốm bọt máu, không còn gì khác. Giương mắt cười Nguyệt Nha cả người toàn máu chó, gương mặt của hắn như là hé ra từ mặt nạ, tươi cười thật đấy, nhưng không mang theo không khí sôi động, tròng mắt cũng thay đổi, nhưng không thấy tình cảm.
Nguyệt Nha sửng sốt, cảm giác Vô Tâm có điểm lớn không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời là vấn đề gì. Rũ mắt xuống bên cạnh, quét qua Cố đại nhân, liền sợ tới mức rùng mình: "Ai nha mẹ ơi!"
Cố đại nhân cả mặt đều là tóc, tóc theo thất khiếu chui vào, phần giữa không cần nói, ngay cả mí mắt cao thấp đều bị tóc lèn chật, tròng mắt như lòi ra bên ngoài, bốn phía cầu mắt đều lộ ra. Nguyệt Nha nhìn hắn, thấy lòng đen chuyển động, rõ ràng thần chí thanh tỉnh, có thể nhìn thấy Nguyệt Nha.
Vô Tâm đứng dậy đi đến, mang theo chậu máu của Cố đại nhân. An an ổn ổn ngồi trên chiếu, bắt đầu lấy tay rút tóc trên mặt Cố đại nhân ra. Tóc một tầng một tầng giăng khắp nơi, thoáng dùng sức rút một lần, tròng mắt Cố đại nhân sẽ lòi ra hết. Vô Tâm quay đầu cười với Nguyệt Nha, sau đó hướng trên mặt Cố đại nhân rót một lớp máu chó: "Cố đại nhân, ngài đừng sợ, ta có biện pháp cứu ngài."
Nguyệt Nha lấy tay vỗ hắn một cái, lặng lẽ chỉ giếng nước, hạ giọng hỏi: "Có nhảy vào không?"
Vô Tâm gật đầu một cái: "Đó là nhà của ả, ả ở bên ngoài đã bị đánh trúng, không trở về sao hồi lại được?"
Nguyệt Nha rùng mình một cái: "Kia đem đất đá lấp đi?"
Vô Tâm lắc lắc đầu: "Vô dụng, mấy tảng đá không ngăn được ả."
Nói tới đây, hắn lại tiếp tục rửa sạch mặt Cố đại nhân. Tóc kết liên hoàn kề sát da, hiện tại ướt sũng máu chó, tựa như mất sinh mệnh bình thường, mục ra thành từng đoạn. Trên mặt lộ ra khí sắc, hắn khai mở đến phần miệng, từ trong cổ họng lại lấy ra mấy nắm tóc lớn. Cố đại nhân hổn hển hô hấp, nghiêng người đứng lên, "Oẹ" một tiếng liền ói ra. Hắn còn đang hít lấy hít để, xa xa đã vang lên tiếng gà gáy, trời đã sáng.
Vô Tâm một hàng ba người trở về bộ tư lệnh, đều tự nấu nước tắm rửa. Vô Tâm còn dặn riêng Cố đại nhân, cấp cho Nguyệt Nha một bộ xiêm y sạch sẽ. Nguyệt Nha khóa căn phòng phía tây lại, kéo rèm cửa sổ, Vô Tâm và Cố đại nhân thì tắm rửa ở phòng phía đông.
Vô Tâm cầm trong tay cái nhíp, tiếp tục vì Cố đại nhân mà rửa sạch thất khiếu. Hết ngoáy lỗ tai lại ngoáy lỗ mũi. Cố đại nhân nhíu mày nhịn đau, cơ hồ bị hắn nhổ hết lông mũi, đồng thời giơ lên cái gương nhỏ, cẩn thận xem xét trong ngoài mí mắt, sợ còn có tóc sót lại.
Cho đến khi Cố đại nhân xác định thất khiếu đã sạch, mới rảnh rỗi hỏi Vô Tâm: "Sư phụ, đêm qua người để cho ả kia chạy mất?"
Vô Tâm cùng Cố đại nhân mỗi người ngồi trong một cái thùng gỗ, giờ phút này ngồi bên trong nước ấm, hắn nghiêm trang đáp: "Lúc ấy ta sợ nếu lại cùng ả giao chiến không ngớt, tánh mạng Cố đại nhân khó giữ được."
Cố đại nhân ngoáy mũi, lại hỏi: "Kia... Tối nay còn phải đi không?"
Vô Tâm trong thùng gỗ nhẹ nhàng tinh tế quay người lại, nhìn thẳng vào Cố đại nhân: "Nữ sát mười phần hung bạo, nếu ta đi, cũng không nắm chắc mười phần. Cố đại nhân, ta mạo hiểm tính mạng vì ngài, ngài định báo đáp thế nào?"
Cố đại nhân nghĩ đến mấy chuyện ma quái trong nhà, tìm đại một tên hòa thượng trị là xong. Nhưng mà đêm qua chính mắt thấy bản lĩnh của nữ sát, hắn không khỏi nổi da gà khắp người, thừa nhận rằng việc này thật sự hung hiểm, nếu mình không trả giá cao một chút, chỉ sợ thực không tìm được nhân vật cao minh để hàng yêu trừ ma.
"Bản tư lệnh khẳng định không bạc đãi ngươi." Cố đại nhân thử thăm dò hỏi: "Sư phụ, người ra giá đi!"
Vô Tâm dựng thẳng một ngón tay, nhìn Cố đại nhân không nói.
Cố đại nhân nở nụ cười: "Một trăm đồng đại dương?"
Vô Tâm lắc đầu.
Cố đại nhân nghĩ: "Một ngàn đồng đại dương?"
Vô Tâm tiếp tục lắc đầu.
Cố đại nhân nhe răng trợn mắt: "Không phải là... một vạn đồng đại dương chứ?"
Vô Tâm lúc này gật đầu: "Một vạn đồng đại dương, không thừa không thiếu!"
Cố đại nhân tức giận: "Người là người xuất gia, như thế nào dùng công phu sư tử ngoạm a? Há mồm có một vạn đồng đại dương, người nghĩ tiền của bản tư lệnh đều là gió à? Người muốn một vạn đồng đại dương làm gì? Cùng lắm ta sửa cho người một tòa miếu, để người thực hành bổn phận hòa thượng được không?"
Vô Tâm không thay đổi sắc mặt: "Cố đại nhân, ngài không đồng ý, ta đây tắm rửa xong, lập tức đi. Cố đại nhân thỉnh cao minh khác vậy!"
Cố đại nhân vừa nghe lời này, thay đổi sắc mặt: "Con mẹ ngươi chó má! Ngươi đi rồi, vạn nhất thứ kia nửa đêm mò tới thì ta phải làm sao?"
Vô Tâm chẳng hề để ý, quay mặt hướng ngoài cửa sổ: "Ngài có thể giải thích với ả, là pháp sư đánh ngươi, không phải bản tư lệnh đánh ngươi. Ngươi thấu tình đạt lý, ra ngoài tìm pháp sư đi!"
Cố đại nhân trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cắn răng: "Ông đây đi điều mấy khẩu đại pháo qua, nhằm miệng giếng oành một cái!"
Vô Tâm mặt không chút thay đổi đáp: "Ý kiến hay, ta nghe nói đại pháo rất lợi hại, chắc có thể nổ chết quỷ."
Cố đại nhân "Rào" một tiếng đứng bật dậy từ trong thùng gỗ: "Sư phụ, người hoặc là giảm giá, hoặc là ta sẽ động vào em gái người!"
Vô Tâm tựa vào vách thùng, từ từ khép ánh mắt: "Đại nhân, ngài hoặc là cho ta một vạn đồng đại dương, hoặc là ban đêm ta dẫn nữ sát tới, động vào ngài!"
Cố đại nhân cao lớn đứng ở trong nước, hai tay chống nạnh cả giận nói: "Mẹ! Hòa thượng lưu manh!"
Vô Tâm cùng Cố đại nhân trong phòng khẩu chiến, Cố đại nhân có việc cầu người, ban đêm lại sợ kinh hãi, đương nhiên rất lo lắng. Cuối cùng Cố đại nhân bại trận, mặc quân khố với áo sơ mi bỏ ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi cửa, thấy Nguyệt Nha ngồi xổm dưới nắng hạ, chà xát chỗ quần áo dính đầy máu.
Nguyệt Nha mặc trên người một bộ quần áo xanh lá cây, vốn là của cô vợ bé xấu số của Cố đại nhân. Vợ bé không thiếu mặc, mỗi thứ mới dùng qua hai ba lần, cho nên trông vẫn còn mới tinh. Nguyệt Nha hôm trước mặt mày ủ dột, hiện tại mới lộ ra thật sự. Trong mắt Cố đại nhân, cô tuy không đạt tiêu chuẩn mỹ nhân, nhưng rất có tinh thần sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời, gương mặt đoan chính, cười một cái lộ ra răng trắng nhỏ, mang theo hương vị của một cô gái đàng hoàng.
Cố đại nhân xưa nay tự xưng là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, cho nên tiến tới trước, muốn thể hiện chút hấp dẫn cùng thủ đoạn, để mê đảo Nguyệt Nha: "Thực chịu khó, không mệt a?"
Nguyệt Nha ngẩng mặt nhìn hắn cười, lại sợ cười lớn sẽ không trang trọng, cho nên hơi thu lại: "Cố đại nhân."
Cố đại nhân vươn một tay đỡ giúp bàn chà, một tay nhét túi quần: "Đêm qua không bị dọa sợ?"
Nguyệt Nha chết lặng, cúi đầu một bên chà xát xiêm y một bên lắc đầu: "Không có việc gì, trời sáng rõ thế này không sợ."
Cố đại nhân còn muốn nói chuyện, không ngờ Vô Tâm vô thanh vô tức đi tới, nói với Nguyệt Nha: "Không cần giặt sạch đâu, về phòng ngủ đi. Nếu anh có thể làm thịt nữ sát kia, Cố đại nhân liền cho chúng ta một vạn đồng đại dương. Có tiền, còn lo không có quần áo mặc?"
Nguyệt Nha nhìn Vô Tâm, lại nhìn Cố đại nhân, cảm giác mình như rơi xuống hố, không có đường ra.
/41
|