Bộ tư lệnh của Cố đại nhân, kỳ thật cũng là chiếm của dân. Phòng ốc đều chật người, nhà giữa mới là chỗ tiếp khách. Mùa hè phủ chiếu lên giường sưởi, cứng nhưng mát mẻ, Nguyệt Nha không việc làm, nằm một bên giường đất ngủ gật. Vì biết Vô Tâm an vị bên cạnh, nên cô ngủ không sâu, hay tỉnh lại hé mắt, vụng trộm nhìn hành động của đối phương. Vô Tâm thường vô thanh vô tức đi theo, làm cho cô có ý nghĩ không tốt, cảm giác Vô Tâm hình như rất coi trọng mình.
Giờ này là buổi chiều, ngoài cửa sổ bóng đổ dài thành một mảnh. Nguyệt Nha nghiêng người dựa sát vào tường, nhìn Vô Tâm cởi tăng bào, thay một cái quần đen, chân trần xếp bằng, bên cạnh là hai chồng sách cũ, về lịch sử huyện Văn. Vô Tâm muốn tìm ra lai lịch nữ sát, nhưng không hỏi thăm được, liền nói với Cố đại nhân tìm huyện chí ghi chép chuyện cũ mấy trăm năm trở lại đây. Huyện chí của huyện Văn do một nhóm học sĩ cùng nghiên cứu sáng tác, đã truyền qua mấy đời, từng câu chữ đều rất nghiêm cẩn, hơn nữa bao hàm toàn diện, việc lớn việc lạ đều có ghi lại.
Vô Tâm đọc say sưa, Nguyệt Nha cũng nhìn mê mẩn. Vô Tâm mặc tăng bào không giống hòa thượng đứng đắn, bỏ tăng bào lại càng không giống. Nguyệt Nha thấy hắn tóc ngắn, gương mặt cân đối, rõ ràng một bộ dáng đẹp trai, nhiều nhất không quá hai mươi lăm tuổi. Nói tới tuổi, cũng thực xứng với mình, nhưng tróc quỷ thì không phải nghề nghiệp ổn định, tuổi còn trẻ, làm gì mà không có cơm ăn?
Vô Tâm đọc sách rất nhanh, không ngừng lật trang loạt soạt. Cuối cùng đọc xong, thu dọn chồng sách mang ra ngoài cửa. Lát sau về, tới bên giường đẩy đẩy Nguyệt Nha: "Tỉnh tỉnh, còn ngủ nữa đêm lại không ngủ được."
Nguyệt Nha cố ý ngáp nhỏ một cái, thấy Vô Tâm chân trần ngồi xổm trước mặt, liền hơi tránh về sau. Vô Tâm cười hì hì duỗi tay, đưa cho cô một miếng dưa gang rất lớn. Dưa gang trắng như tuyết, chắc chắn đã rửa rất kỹ.
Nguyệt Nha một tay nhận dưa gang, tay kia cũng nắm lấy tách làm hai, đưa nửa lớn cho Vô Tâm: "Anh cũng ăn đi."
Vô Tâm nhận dưa gang cắn một miếng, rũ mắt xuống chiếu ưu tư. Nguyệt Nha hỏi: "Sư phụ, tối nay... còn đi tiếp sao?"
Vô Tâm lắc lắc đầu: "Tối nay không đi. Ả kia đêm qua không chiếm được lợi thế, nhất thời không dám ra đâu, tối nay đi, chỉ sợ phí công. Tối mai đi, tối mai làm ả trở tay không kịp."
Nguyệt Nha nhìn hắn ngồi cách một khoảng, vô ý dịch lại gần bên lay lay: "Làm nốt lần này rồi thôi nhé, rất dọa người."
Vô Tâm cười gật đầu: "Làm xong lần này anh cũng phát tài, Cố đại nhân chắc cũng không xấu. Chờ một vạn đồng đại dương đến tay, chúng ta tìm một căn nhà nhỏ, yên ổn sinh sống vài năm."
Nguyệt Nha miệng ngậm dưa gang, vốn không tức giận, nhưng lại cảm giác nếu không tức giận thì hơi kỳ cục, vì thế cũng rất miễn cưỡng tức giận: "Anh nói đi đâu vậy? Ai muốn sống cùng anh? Anh ra bên kia ngồi đi, xa một chút như này hơi gần!"
Vô Tâm lui về phía sau một tấc, cầm nửa miếng dưa gang bái bái Nguyệt Nha: "Van cầu em, theo anh đi!"
Nguyệt Nha đứng dậy đi đến chỗ khác: "Anh không phải hòa thượng sao? Hòa thượng còn muốn cưới vợ là thế nào?"
Vô Tâm xoay người đối mặt Nguyệt Nha, còn cúi đầu cho cô xem: "Anh không phải hòa thượng thật, em xem, đầu anh không có sẹo."
Nguyệt Nha ôm đầu gối ngồi trong góc, cúi đầu không nhìn hắn. Mà hắn ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nha, không chỉ tỏ vẻ đáng thương mà còn mỉm cười nịnh nọt.
Vô Tâm thật sự coi trọng Nguyệt Nha, bởi Nguyệt Nha có thiện ý với hắn, hơn nữa bộ dáng cũng rất đáng yêu. Bao năm tháng cô đơn hắn đã muốn thống hận đến cực điểm, chỉ cần có người cùng hắn làm bạn, bất kể là ai, hắn đều nhiệt liệt hoan nghênh. Đương nhiên, tốt nhất là phụ nữ, vì chuyện trai gái vẫn là nhất.
Không có nữ nhân tới cùng hắn làm vợ chồng, đến cái nam nhân cùng hắn làm huynh đệ cũng biết, hắn thậm chí kiểm quá rất nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ đến dưỡng, nhưng là dưỡng dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ liền trưởng thành, so với hắn còn lớn hơn, so với hắn còn lão, hơn nữa cuối cùng đều là cách hắn mà đi. Hắn thậm chí cùng nhất con hồ ly tinh thân mật quá, tốt lắm không vài ngày sẽ không tốt lắm, bởi vì hắn xưa nay là dựa theo nhân phương thức đến sống, cùng yêu tinh quá không đến cùng đi.
Vô Tâm muốn lung lạc Nguyệt Nha, cho nên phá lệ ân cần. Nguyệt Nha vừa ăn xong dưa gang, hắn liền mang khăn tới cho cô lau tay. Nguyệt Nha được hắn chiếu cố, trong lòng mười phần khó xử, muốn gả, mới quen một ngày liền gả? không muốn gả, trong lòng kỳ thật cũng rất thích hắn, nhìn hắn giống như chó săn chạy trước chạy sau, đau lòng khóc không ra nước mắt.
Vô Tâm bòn rút của Cố đại nhân một khoản lớn, lại bận nịnh hót người trong lòng, cảm thấy cuộc sống rất bề bộn, tạm thời không muốn chết nữa.
Nháy mắt sắc trời tối đen, Vô Tâm và Nguyệt Nha ngủ ở phòng phía tây. Giường đất lớn chia làm hai, mỗi người chiếm một nửa, cách nhau khá xa. Mùa hè quần áo đơn giản, cứ thế ngủ cũng không khó chịu, Nguyệt Nha quay mặt vào vách tường không nhúc nhích, Vô Tâm ngắm kỹ bóng dáng của cô, càng ngắm càng đẹp. Tuy rằng buổi chiều Nguyệt Nha mắng hắn vài câu, làm cho hắn ngậm lại miệng chó. Nhưng Vô Tâm tự chủ trương, muốn đem Nguyệt Nha thu về bên mình.
Cố đại nhân bị kinh sợ, không dám xa pháp sư, lúc này ở phòng phía đông cũng nằm trên giường đất, còn sai người mang vợ năm từ công quán tới ngủ cùng. Bà năm được sủng ái nhất, đêm qua không đợi được hắn, tối nay gặp mặt, nhẹ nhàng hơn thường ngày. Để tăng thêm vài phần mê hoặc, bà năm không bật đèn, chỉ đốt một đôi nến long phượng. Ánh sáng lay động, hé ra gương mặt trang điểm kỹ càng, một màu trắng bệch, môi lại hồng đậm, cặp mắt khi tối khi sáng. Cố đại nhân ôm chăn bông ngồi trên giường, bình thường vẫn thấy bà năm xinh đẹp nhất, nhưng sau trải nghiệm kinh hoàng đêm qua, mắt thẩm mỹ bỗng phát sinh biến hóa. Thấy bà năm gỡ kẹp tóc xuống, thả ra một đầu tóc đen dài, hắn rùng mình, nhịn không được lại sờ lên lỗ mũi lỗ tai, thè lưỡi ra, yết hầu nghèn nghẹn, cảm thấy trong cổ họng có tóc.
Bà năm thấy hắn nhăn mặt, liền tươi cười nhẹ nhàng bước đến. Không ngờ chưa tới giường, Cố đại nhân bỗng nhiên co rụt lại về phía sau, lạc giọng: "Ngươi đừng tới đây!"
Bà năm sửng sốt, lập tức không vui. Nhấc chân leo lên giường, nhìn thẳng vào mắt Cố đại nhân, âm thanh giận dữ hỏi: "Làm sao nha? Thấy tôi chướng mắt? Chướng mắt sao anh không nói sớm a, làm gì phải đưa ô tô tới rước tôi? Anh làm cho tôi vui đến thế nào?"
Bà năm dáng người nhỏ nhắn thon thả, cả đời hễ tức giận liền giương nanh múa vuốt, ngón tay vừa dài vừa nhỏ, móng tay sơn màu đỏ tươi ướt át. Cố đại nhân sau đêm qua mắc tâm bệnh, mắt thấy bà năm một đầu tóc đen lao lên đây, hai cánh tay như xương khô khua tới khua lui, không khỏi hoảng loạn tinh thần, quát to một tiếng nhảy khỏi giường chạy mất. Nhanh như chớp bay ngang qua sân, thẳng về hướng phòng phía tây. Mở đèn điện "Tách" một tiếng, hắn nhảy luôn lên giường, chui vào chăn của Vô Tâm, run run kêu: "Sư phụ, mau bảo vệ ta!" Chợt thấy Nguyệt Nha ngồi đối diện, hắn vội vàng ngoắc: "Tiên cô, cô cũng lại đây! Hai người cùng nhau ôm ta, ta sợ lắm!"
Lời vừa nói ra, khiến Nguyệt Nha cùng Vô Tâm cười to hết cỡ. Không đợi Vô Tâm châm chọc, bà năm đã chạy quanh viện, bắt đầu mắng Cố đại nhân, bởi vì Cố đại nhân không thương mình.
Rạng sáng, ai cũng không được ngủ.
Sau đó, bà năm bị sĩ quan phụ tá nhét vào ô tô tiễn về. Mà Cố đại nhân bởi vì vừa nhắm mắt lại thấy quỷ, cho nên sống chết không chịu trở về phòng, nhất định chiếm lấy khoảng giữa giường. Nguyệt Nha không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Tôi sao có thể ngủ cùng hai người đàn ông trên một giường, tôi ghép mấy chiếc ghế vào ngủ tạm vậy!"
Cố đại nhân nghĩ Vô Tâm và Nguyệt Nha là anh em, nên không kiêng kị nhiều, chắc là do mình chen vào làm khó. Đứng dậy đến sau Vô Tâm, cười với Nguyệt Nha: "Tiên cô, cô coi như không có ta, ta nằm phía sau sư phụ, không nhìn thấy cô."
Nguyệt Nha đang ngủ ngon, Vô Tâm nằm đằng xa, im lặng, ngủ cũng rất say. Thình lình Cố đại nhân đến đây thành ra không yên, nhưng dù sao cũng là nhà của người ta, không tiện ý kiến.
Nguyệt Nha chẳng buồn nhắc lại, tắt đèn điện nằm xuống. Cố đại nhân nằm cạnh Vô Tâm, cảm giác rất an toàn, nhắm mắt là ngủ. Vô Tâm có tâm sự, vừa suy tư vừa tự nhủ đừng quên thở. Đợi Nguyệt Nha hít thở đều đặn, Cố đại nhân cũng đang khò khè, hắn mới yên tâm trút hơi thở cuối cùng, lồng ngực được hoàn toàn thả lỏng.
Sáng hôm sau, mọi người vừa rời giường, đã có người vội vàng chạy tới báo tin, nói là ông lão trông nhà bị quỷ giết.
Vô Tâm mắt thấy bầu trời trong xanh, ánh mặt trời mạnh mẽ, báo hiệu thời tiết tốt, ánh nắng như hội tụ sự sung túc của cả một ngày, nhất định không để yêu nghiệt làm ác. Vô Tâm đi mạo hiểm, không yên tâm nên để Nguyệt Nha và Cố đại nhân ở lại bộ tư lệnh, một mình mang theo dao ngắn, cưỡi ngựa tới đại viện xem xét. Trước cửa có vài tên lính, thấy pháp sư đến, giống như gặp sao cứu mạng, lập tức tách ra nhường đường, lại có người nhẹ giọng nói: "Ông lão vốn ban đêm đều ra bên ngoài ngồi, nhưng tối hôm qua... không ra."
Vô Tâm dừng bước, mở miệng hỏi: "Ai phát hiện ?"
Lính đáp: "Buổi sáng người đưa nước trong ngõ không thấy ông lão, bèn đi vào bên trong, chưa được bao xa thì sợ hãi..."
Vô Tâm không hỏi nữa, đi qua cửa, xoay người đóng hai cánh cổng đen lớn. Người chết hóa thành quỷ, phần lớn do oán khí chưa tiêu tán, cũng bởi trong lòng oán giận nên mới lạm sát người vô tội, là hành vi Vô Tâm căm thù đến tận xương tuỷ!
Có oán hận cỡ nào cũng không hơn một chữ "Tử", cho dù chết không bỏ xuống được, thì có oán báo oán có thù báo thù, cũng không được mang ác khí ra hại người vô tội. Ông lão bảy mươi tuổi, nói giá trị, không giá trị, trong nhà là chồng của vợ già, là cha là người thân, lão thà để mình cả đêm không được ngủ, cũng muốn thay đứa con thứ ba mạo hiểm trông nhà. Ông lão tốt bụng như thế, dựa vào cái gì nói giết liền giết?
Khắp sân máu đen bẩn thỉu đóng thành một mảng, dẫn dụ ruồi bọ bu từng đàn không rời. Ông lão quả nhiên chỉ có cái đầu là đầy đủ, lăn lóc dưới chân cầu thang. Vô Tâm đi qua ngồi xổm xuống, nâng cái đầu lên nhìn kỹ, chỉ thấy cơ mặt co lại dữ tợn, hai mắt bị chọc thành lỗ máu, cái miệng rộng trương ngoác ra, chiếm tới nửa khuôn mặt.
Vô Tâm nhắm mắt lại, cảm thấy trong đám máu thịt còn sót lại, chỗ tay chân đứt cụt vẫn còn một hồn và hai phách bám lại, khí thế hung ác rất nặng, đúng là hiện tượng người bị chết thảm. Siêu độ linh hồn thế nào, rất lâu trước đây Vô Tâm có học qua, nhưng lâu lắm không làm, quên đi mất. Ra cửa sai lính mang lại mấy hộp diêm, hắn đem xương cốt thịt nát dồn lại thành một đống dưới ánh nắng, lại cung kính để cái đầu lên trên cùng. Một ngọn lửa cháy lên, hắn thấp giọng nói: "Thù của ông, ta báo. Có sinh có tử là chuyện tốt, nên đi thì đi đi."
Lửa cháy rất mạnh, đủ khiến cho hồn phách tan biến. Người nhà ông lão chưa đến, nên Vô Tâm đợi cho hồn phách tan đi, liền dập tắt ngọn lửa, để lại hơn phân nửa hài cốt để khâm liệm hạ táng. Nghĩ đến ác sát ngoan độc, lại thấy sắc trời còn sớm, cách canh ba giữa trưa còn một khoảng thời gian, Vô Tâm từ từ sải bước đi hướng hậu viện. Cho đến bên cạnh giếng, hắn không ngần ngại cởi hết quần áo vướng víu, thấy đoạn dây thừng lần trước vẫn còn đó, liền đi qua cầm lấy.
Trở lại bên cạnh giếng theo y đôi bên trong nhảy ra chủy thủ, Vô Tâm một đạo hoa khai lòng bàn tay. Dùng sức kìm lòng bàn tay bài trừ một chút đỏ sậm máu tươi, Vô Tâm dùng thương tay cầm trụ thằng đầu xuống phía dưới nhất triệt, ở dây thừng mặt trên để lại đứt quãng nhạt nhẽo vết máu.
Đem dây thừng quấn từng vòng quanh cánh tay, Vô Tâm sải bước tới giếng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Nước giếng đen kịt sâu không thấy đáy, ẩn ẩn tản ra khí lạnh. Vô Tâm cho rằng nữ sát trong giếng đã ác đến không có thuốc chữa, nên lười đợi tới đêm. Mang theo dây thừng chui vào miệng giếng, quyết định tốc chiến tốc thắng, không cho ả cơ hội kiêu ngạo.
Giờ này là buổi chiều, ngoài cửa sổ bóng đổ dài thành một mảnh. Nguyệt Nha nghiêng người dựa sát vào tường, nhìn Vô Tâm cởi tăng bào, thay một cái quần đen, chân trần xếp bằng, bên cạnh là hai chồng sách cũ, về lịch sử huyện Văn. Vô Tâm muốn tìm ra lai lịch nữ sát, nhưng không hỏi thăm được, liền nói với Cố đại nhân tìm huyện chí ghi chép chuyện cũ mấy trăm năm trở lại đây. Huyện chí của huyện Văn do một nhóm học sĩ cùng nghiên cứu sáng tác, đã truyền qua mấy đời, từng câu chữ đều rất nghiêm cẩn, hơn nữa bao hàm toàn diện, việc lớn việc lạ đều có ghi lại.
Vô Tâm đọc say sưa, Nguyệt Nha cũng nhìn mê mẩn. Vô Tâm mặc tăng bào không giống hòa thượng đứng đắn, bỏ tăng bào lại càng không giống. Nguyệt Nha thấy hắn tóc ngắn, gương mặt cân đối, rõ ràng một bộ dáng đẹp trai, nhiều nhất không quá hai mươi lăm tuổi. Nói tới tuổi, cũng thực xứng với mình, nhưng tróc quỷ thì không phải nghề nghiệp ổn định, tuổi còn trẻ, làm gì mà không có cơm ăn?
Vô Tâm đọc sách rất nhanh, không ngừng lật trang loạt soạt. Cuối cùng đọc xong, thu dọn chồng sách mang ra ngoài cửa. Lát sau về, tới bên giường đẩy đẩy Nguyệt Nha: "Tỉnh tỉnh, còn ngủ nữa đêm lại không ngủ được."
Nguyệt Nha cố ý ngáp nhỏ một cái, thấy Vô Tâm chân trần ngồi xổm trước mặt, liền hơi tránh về sau. Vô Tâm cười hì hì duỗi tay, đưa cho cô một miếng dưa gang rất lớn. Dưa gang trắng như tuyết, chắc chắn đã rửa rất kỹ.
Nguyệt Nha một tay nhận dưa gang, tay kia cũng nắm lấy tách làm hai, đưa nửa lớn cho Vô Tâm: "Anh cũng ăn đi."
Vô Tâm nhận dưa gang cắn một miếng, rũ mắt xuống chiếu ưu tư. Nguyệt Nha hỏi: "Sư phụ, tối nay... còn đi tiếp sao?"
Vô Tâm lắc lắc đầu: "Tối nay không đi. Ả kia đêm qua không chiếm được lợi thế, nhất thời không dám ra đâu, tối nay đi, chỉ sợ phí công. Tối mai đi, tối mai làm ả trở tay không kịp."
Nguyệt Nha nhìn hắn ngồi cách một khoảng, vô ý dịch lại gần bên lay lay: "Làm nốt lần này rồi thôi nhé, rất dọa người."
Vô Tâm cười gật đầu: "Làm xong lần này anh cũng phát tài, Cố đại nhân chắc cũng không xấu. Chờ một vạn đồng đại dương đến tay, chúng ta tìm một căn nhà nhỏ, yên ổn sinh sống vài năm."
Nguyệt Nha miệng ngậm dưa gang, vốn không tức giận, nhưng lại cảm giác nếu không tức giận thì hơi kỳ cục, vì thế cũng rất miễn cưỡng tức giận: "Anh nói đi đâu vậy? Ai muốn sống cùng anh? Anh ra bên kia ngồi đi, xa một chút như này hơi gần!"
Vô Tâm lui về phía sau một tấc, cầm nửa miếng dưa gang bái bái Nguyệt Nha: "Van cầu em, theo anh đi!"
Nguyệt Nha đứng dậy đi đến chỗ khác: "Anh không phải hòa thượng sao? Hòa thượng còn muốn cưới vợ là thế nào?"
Vô Tâm xoay người đối mặt Nguyệt Nha, còn cúi đầu cho cô xem: "Anh không phải hòa thượng thật, em xem, đầu anh không có sẹo."
Nguyệt Nha ôm đầu gối ngồi trong góc, cúi đầu không nhìn hắn. Mà hắn ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nha, không chỉ tỏ vẻ đáng thương mà còn mỉm cười nịnh nọt.
Vô Tâm thật sự coi trọng Nguyệt Nha, bởi Nguyệt Nha có thiện ý với hắn, hơn nữa bộ dáng cũng rất đáng yêu. Bao năm tháng cô đơn hắn đã muốn thống hận đến cực điểm, chỉ cần có người cùng hắn làm bạn, bất kể là ai, hắn đều nhiệt liệt hoan nghênh. Đương nhiên, tốt nhất là phụ nữ, vì chuyện trai gái vẫn là nhất.
Không có nữ nhân tới cùng hắn làm vợ chồng, đến cái nam nhân cùng hắn làm huynh đệ cũng biết, hắn thậm chí kiểm quá rất nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ đến dưỡng, nhưng là dưỡng dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ liền trưởng thành, so với hắn còn lớn hơn, so với hắn còn lão, hơn nữa cuối cùng đều là cách hắn mà đi. Hắn thậm chí cùng nhất con hồ ly tinh thân mật quá, tốt lắm không vài ngày sẽ không tốt lắm, bởi vì hắn xưa nay là dựa theo nhân phương thức đến sống, cùng yêu tinh quá không đến cùng đi.
Vô Tâm muốn lung lạc Nguyệt Nha, cho nên phá lệ ân cần. Nguyệt Nha vừa ăn xong dưa gang, hắn liền mang khăn tới cho cô lau tay. Nguyệt Nha được hắn chiếu cố, trong lòng mười phần khó xử, muốn gả, mới quen một ngày liền gả? không muốn gả, trong lòng kỳ thật cũng rất thích hắn, nhìn hắn giống như chó săn chạy trước chạy sau, đau lòng khóc không ra nước mắt.
Vô Tâm bòn rút của Cố đại nhân một khoản lớn, lại bận nịnh hót người trong lòng, cảm thấy cuộc sống rất bề bộn, tạm thời không muốn chết nữa.
Nháy mắt sắc trời tối đen, Vô Tâm và Nguyệt Nha ngủ ở phòng phía tây. Giường đất lớn chia làm hai, mỗi người chiếm một nửa, cách nhau khá xa. Mùa hè quần áo đơn giản, cứ thế ngủ cũng không khó chịu, Nguyệt Nha quay mặt vào vách tường không nhúc nhích, Vô Tâm ngắm kỹ bóng dáng của cô, càng ngắm càng đẹp. Tuy rằng buổi chiều Nguyệt Nha mắng hắn vài câu, làm cho hắn ngậm lại miệng chó. Nhưng Vô Tâm tự chủ trương, muốn đem Nguyệt Nha thu về bên mình.
Cố đại nhân bị kinh sợ, không dám xa pháp sư, lúc này ở phòng phía đông cũng nằm trên giường đất, còn sai người mang vợ năm từ công quán tới ngủ cùng. Bà năm được sủng ái nhất, đêm qua không đợi được hắn, tối nay gặp mặt, nhẹ nhàng hơn thường ngày. Để tăng thêm vài phần mê hoặc, bà năm không bật đèn, chỉ đốt một đôi nến long phượng. Ánh sáng lay động, hé ra gương mặt trang điểm kỹ càng, một màu trắng bệch, môi lại hồng đậm, cặp mắt khi tối khi sáng. Cố đại nhân ôm chăn bông ngồi trên giường, bình thường vẫn thấy bà năm xinh đẹp nhất, nhưng sau trải nghiệm kinh hoàng đêm qua, mắt thẩm mỹ bỗng phát sinh biến hóa. Thấy bà năm gỡ kẹp tóc xuống, thả ra một đầu tóc đen dài, hắn rùng mình, nhịn không được lại sờ lên lỗ mũi lỗ tai, thè lưỡi ra, yết hầu nghèn nghẹn, cảm thấy trong cổ họng có tóc.
Bà năm thấy hắn nhăn mặt, liền tươi cười nhẹ nhàng bước đến. Không ngờ chưa tới giường, Cố đại nhân bỗng nhiên co rụt lại về phía sau, lạc giọng: "Ngươi đừng tới đây!"
Bà năm sửng sốt, lập tức không vui. Nhấc chân leo lên giường, nhìn thẳng vào mắt Cố đại nhân, âm thanh giận dữ hỏi: "Làm sao nha? Thấy tôi chướng mắt? Chướng mắt sao anh không nói sớm a, làm gì phải đưa ô tô tới rước tôi? Anh làm cho tôi vui đến thế nào?"
Bà năm dáng người nhỏ nhắn thon thả, cả đời hễ tức giận liền giương nanh múa vuốt, ngón tay vừa dài vừa nhỏ, móng tay sơn màu đỏ tươi ướt át. Cố đại nhân sau đêm qua mắc tâm bệnh, mắt thấy bà năm một đầu tóc đen lao lên đây, hai cánh tay như xương khô khua tới khua lui, không khỏi hoảng loạn tinh thần, quát to một tiếng nhảy khỏi giường chạy mất. Nhanh như chớp bay ngang qua sân, thẳng về hướng phòng phía tây. Mở đèn điện "Tách" một tiếng, hắn nhảy luôn lên giường, chui vào chăn của Vô Tâm, run run kêu: "Sư phụ, mau bảo vệ ta!" Chợt thấy Nguyệt Nha ngồi đối diện, hắn vội vàng ngoắc: "Tiên cô, cô cũng lại đây! Hai người cùng nhau ôm ta, ta sợ lắm!"
Lời vừa nói ra, khiến Nguyệt Nha cùng Vô Tâm cười to hết cỡ. Không đợi Vô Tâm châm chọc, bà năm đã chạy quanh viện, bắt đầu mắng Cố đại nhân, bởi vì Cố đại nhân không thương mình.
Rạng sáng, ai cũng không được ngủ.
Sau đó, bà năm bị sĩ quan phụ tá nhét vào ô tô tiễn về. Mà Cố đại nhân bởi vì vừa nhắm mắt lại thấy quỷ, cho nên sống chết không chịu trở về phòng, nhất định chiếm lấy khoảng giữa giường. Nguyệt Nha không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Tôi sao có thể ngủ cùng hai người đàn ông trên một giường, tôi ghép mấy chiếc ghế vào ngủ tạm vậy!"
Cố đại nhân nghĩ Vô Tâm và Nguyệt Nha là anh em, nên không kiêng kị nhiều, chắc là do mình chen vào làm khó. Đứng dậy đến sau Vô Tâm, cười với Nguyệt Nha: "Tiên cô, cô coi như không có ta, ta nằm phía sau sư phụ, không nhìn thấy cô."
Nguyệt Nha đang ngủ ngon, Vô Tâm nằm đằng xa, im lặng, ngủ cũng rất say. Thình lình Cố đại nhân đến đây thành ra không yên, nhưng dù sao cũng là nhà của người ta, không tiện ý kiến.
Nguyệt Nha chẳng buồn nhắc lại, tắt đèn điện nằm xuống. Cố đại nhân nằm cạnh Vô Tâm, cảm giác rất an toàn, nhắm mắt là ngủ. Vô Tâm có tâm sự, vừa suy tư vừa tự nhủ đừng quên thở. Đợi Nguyệt Nha hít thở đều đặn, Cố đại nhân cũng đang khò khè, hắn mới yên tâm trút hơi thở cuối cùng, lồng ngực được hoàn toàn thả lỏng.
Sáng hôm sau, mọi người vừa rời giường, đã có người vội vàng chạy tới báo tin, nói là ông lão trông nhà bị quỷ giết.
Vô Tâm mắt thấy bầu trời trong xanh, ánh mặt trời mạnh mẽ, báo hiệu thời tiết tốt, ánh nắng như hội tụ sự sung túc của cả một ngày, nhất định không để yêu nghiệt làm ác. Vô Tâm đi mạo hiểm, không yên tâm nên để Nguyệt Nha và Cố đại nhân ở lại bộ tư lệnh, một mình mang theo dao ngắn, cưỡi ngựa tới đại viện xem xét. Trước cửa có vài tên lính, thấy pháp sư đến, giống như gặp sao cứu mạng, lập tức tách ra nhường đường, lại có người nhẹ giọng nói: "Ông lão vốn ban đêm đều ra bên ngoài ngồi, nhưng tối hôm qua... không ra."
Vô Tâm dừng bước, mở miệng hỏi: "Ai phát hiện ?"
Lính đáp: "Buổi sáng người đưa nước trong ngõ không thấy ông lão, bèn đi vào bên trong, chưa được bao xa thì sợ hãi..."
Vô Tâm không hỏi nữa, đi qua cửa, xoay người đóng hai cánh cổng đen lớn. Người chết hóa thành quỷ, phần lớn do oán khí chưa tiêu tán, cũng bởi trong lòng oán giận nên mới lạm sát người vô tội, là hành vi Vô Tâm căm thù đến tận xương tuỷ!
Có oán hận cỡ nào cũng không hơn một chữ "Tử", cho dù chết không bỏ xuống được, thì có oán báo oán có thù báo thù, cũng không được mang ác khí ra hại người vô tội. Ông lão bảy mươi tuổi, nói giá trị, không giá trị, trong nhà là chồng của vợ già, là cha là người thân, lão thà để mình cả đêm không được ngủ, cũng muốn thay đứa con thứ ba mạo hiểm trông nhà. Ông lão tốt bụng như thế, dựa vào cái gì nói giết liền giết?
Khắp sân máu đen bẩn thỉu đóng thành một mảng, dẫn dụ ruồi bọ bu từng đàn không rời. Ông lão quả nhiên chỉ có cái đầu là đầy đủ, lăn lóc dưới chân cầu thang. Vô Tâm đi qua ngồi xổm xuống, nâng cái đầu lên nhìn kỹ, chỉ thấy cơ mặt co lại dữ tợn, hai mắt bị chọc thành lỗ máu, cái miệng rộng trương ngoác ra, chiếm tới nửa khuôn mặt.
Vô Tâm nhắm mắt lại, cảm thấy trong đám máu thịt còn sót lại, chỗ tay chân đứt cụt vẫn còn một hồn và hai phách bám lại, khí thế hung ác rất nặng, đúng là hiện tượng người bị chết thảm. Siêu độ linh hồn thế nào, rất lâu trước đây Vô Tâm có học qua, nhưng lâu lắm không làm, quên đi mất. Ra cửa sai lính mang lại mấy hộp diêm, hắn đem xương cốt thịt nát dồn lại thành một đống dưới ánh nắng, lại cung kính để cái đầu lên trên cùng. Một ngọn lửa cháy lên, hắn thấp giọng nói: "Thù của ông, ta báo. Có sinh có tử là chuyện tốt, nên đi thì đi đi."
Lửa cháy rất mạnh, đủ khiến cho hồn phách tan biến. Người nhà ông lão chưa đến, nên Vô Tâm đợi cho hồn phách tan đi, liền dập tắt ngọn lửa, để lại hơn phân nửa hài cốt để khâm liệm hạ táng. Nghĩ đến ác sát ngoan độc, lại thấy sắc trời còn sớm, cách canh ba giữa trưa còn một khoảng thời gian, Vô Tâm từ từ sải bước đi hướng hậu viện. Cho đến bên cạnh giếng, hắn không ngần ngại cởi hết quần áo vướng víu, thấy đoạn dây thừng lần trước vẫn còn đó, liền đi qua cầm lấy.
Trở lại bên cạnh giếng theo y đôi bên trong nhảy ra chủy thủ, Vô Tâm một đạo hoa khai lòng bàn tay. Dùng sức kìm lòng bàn tay bài trừ một chút đỏ sậm máu tươi, Vô Tâm dùng thương tay cầm trụ thằng đầu xuống phía dưới nhất triệt, ở dây thừng mặt trên để lại đứt quãng nhạt nhẽo vết máu.
Đem dây thừng quấn từng vòng quanh cánh tay, Vô Tâm sải bước tới giếng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Nước giếng đen kịt sâu không thấy đáy, ẩn ẩn tản ra khí lạnh. Vô Tâm cho rằng nữ sát trong giếng đã ác đến không có thuốc chữa, nên lười đợi tới đêm. Mang theo dây thừng chui vào miệng giếng, quyết định tốc chiến tốc thắng, không cho ả cơ hội kiêu ngạo.
/41
|