Trước khi trận tỷ võ này diễn ra, không hề có ai nghĩ rằng người bị đánh bại sẽ là Diệp Ưng!
Một người từ khi còn nhỏ đã trở thành một vầng hào quang chói lóa khiến cho vô số người phải ước mơ, là sự kỳ vọng của toàn bộ gia tộc. Thậm chí còn là một thiên tài sẽ được kế nhiệm vị trí tộc trưởng đời sau.
Còn người kia chỉ là một thiếu niên không có tiếng tăm, gần đây mới bắt đầu ngang trời xuất thế. Vào nửa năm trước, khi nhắc tới Diệp Khôn, đa phần mọi người bên trong Diệp gia sẽ lập tức nghĩ ngay đến anh trai Diệp Kiền của hắn, đi kèm với đó sẽ là một tiếng thở dài thương tiếc. Về phần Diệp Khôn ư? Hắn là một kẻ không ai muốn quan tâm tới, trước cửa nhà lúc nào cũng vắng vẻ không có ai tới thăm, một thiếu niên chỉ biết yên lặng khổ tu. Đó chính là miêu tả chuẩn xác nhất về Diệp Khôn nửa năm về trước!
Nhưng hiện tại mọi việc thay đổi!
Nhìn thiếu niên đang đứng ngạo nghễ trên Võ Đấu Đài, hầu hết mọi người ở đây đều đã bị chấn động mạnh, bắt đầu vô thức vỗ tay hoan hô như một con rối.
Diệp Nam Thiên là người đầu tiên phát ra tiếng vỗ tay. Vào lúc này, sắc mặt vị của gia chủ Diệp gia - đồng thời cũng là quốc chủ nước Vạn Trúc đã trở nên đỏ bừng, thân hình run rẩy dữ dội đến mức đánh mất cả lễ độ!
Tiên Thiên đệ bát tầng!
Thật sự đạt tới Tiên Thiên đệ bát tầng!
Cái tên nhóc này!
Mà đâu chỉ có vậy, Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết mà nó vừa mới sử dụng rõ ràng đã đạt tới cảnh giới "Thú Ý"!
Không, không giống nhau!
Diệp Nam Thiên nhớ lại kỹ càng cảnh tượng vừa mới xảy ra, trong lòng ông giống như nổi lên từng cơn sóng mãnh liệt. Nhìn cảnh tượng Diệp Khôn sử dụng Lang Giảo, lão dường như có một loại cảm giác: "Hóa ra đây mới chính là Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết!"
Ở bên trong Diệp gia, những người có thể tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tới cảnh giới "Thú Ý" cũng chỉ có ba vị tu sĩ Trúc Cơ là Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai. Nhưng trong số ba người họ lại không có người nào có thể thi triển ra được cái ý cảnh tao nhã giống như của Diệp Khôn!
- Rốt cuộc trên người nó còn có bao nhiêu tiềm lực? !
Bên trong ánh mắt đang nhìn về phía Diệp Khôn của ông bỗng xuất hiện một niềm khao khát chờ mong, thì thào tự nói.
...
Trên Võ Đấu Đài, Diệp Khôn chậm rãi thở ra một hơi.
Thắng?
Hắn chiến thắng Diệp Ưng?
Nhưng mà dường như cũng không có quá nhiều phấn khích...
Hắn nhìn lần lượt từng khuôn mặt đang tràn đầy kính nể cùng khiếp sợ xung quanh Võ Đấu Đài. Bỗng trong khoảnh khắc này, trong tâm trí Diệp Khôn đột nhiên có chút buồn tẻ.
Lắc lắc đầu, Diệp Khôn chuẩn bị bước xuống lôi đài!
- Khoan đã!
Một tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên phía sau. Diệp Khôn chợt dừng bước, quay đầu lại.
Bên dưới Võ Đấu Đài, Diệp Ưng đang lảo đảo đứng dậy, ánh mắt của hắn đã trở nên mờ mịt, cho dù là một chút kiêu ngạo cũng không còn nữa!
Chính vào ngày hôm nay, niềm kiêu ngạo của hắn, niềm tự hào của hắn đã bị Diệp Khôn đánh cho vỡ nát!
- Diệp Khôn, ta thừa nhận đệ rất mạnh. Thế nhưng đệ phải biết rõ, sự cường đại của chúng ta ở trong mắt con quái vật Đế quốc Vân Cảnh cũng chỉ giống như con sâu con kiến mà thôi!
Diệp Ưng ngẩng đầu, dùng hết sức bình sinh mà rống lên một cách giận dữ.
Diệp Khôn nhíu mày, quay đầu nhìn lại. Trông thấy Diệp Ưng gần như đang phát điên, tận sâu trong đáy lòng hắn cũng khẽ thở dài một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn xuống kẻ đã từng được gọi thiên tài này:
- Tuy rằng ta không biết huynh đã gặp chuyện gì ở Đế quốc Vân Cảnh, gặp phải đả kích ra sao. Nhưng ta với huynh hoàn toàn khác nhau!
- Ta sẽ không ngừng tiến lên phía trước! Ta sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ!
Giọng nói của Diệp Khôn tràn đầy vẻ khí phách!
- Không ngừng trở nên mạnh mẽ?
Diệp Ưng ngửa mặt lên trời cười to, bộ dạng điên cuồng hiện tại đã thay thế cho vẻ tiêu sái lúc trước. Rất nhiều người quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn gã. Thậm chí ngay cả Diệp Thanh Bình đang chuẩn bị răn dạy cũng đành sâu lắng thở dài một tiếng.
- Ta đã từng có những suy nghĩ giống như đệ. Ta cũng cho rằng bản thân mình sẽ trở nên rất mạnh mẽ. Cho dù ta sống tại nước Vạn Trúc, nhưng ta vẫn tin tưởng sẽ có một ngày, ta sẽ có thể dựa vào nỗ lực của mình để trở nên mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức khiến cho cả Đế quốc Vân Cảnh cũng phải nghe thấy danh tiếng của ta. Nhưng đệ có biết ta ở Đế quốc Vân Cảnh đã nhìn thấy gì không?
Hai mắt Diệp Ưng trở nên đỏ ửng, dường như không muốn nhớ lại cái ký ức đau khổ này. Tuy nhiên một lúc sau, hắn đã cười một cách thê lương:
- Ở nơi đó, ngay cả một hộ vệ phụ trách tiếp đón chúng ta đã có cảnh giới Trúc Cơ! Mặc dù chúng ta ở cái địa phương nhỏ bé này đã được gọi là thiên tài, nhưng ở Đế quốc Vân Cảnh thì ngay cả rắm cũng không bằng. Chỉ có thiên tài ở nơi đó mới thực sự được coi là thiên tài!
Mọi người đều im lặng lắng nghe, nghe Diệp Ưng gào thét trút hết ra sự tức giận. Trong mắt rất nhiều người đều toát ra một nỗi xót xa.
Sự cường đại của Đế quốc Vân Cảnh đã sớm được tương truyền từ đời này sang đời khác, giống như đã khắc sâu vào trong đầu của mọi người. Tuy vậy, đối với sự cường đại này, ở trong suy nghĩ của mọi người, nó vẫn mãi mãi chỉ là một khái niệm. Nhưng cho đến lúc này, qua lời miêu tả tỉ mỉ của Diệp Ưng, rất nhiều đệ tử Diệp gia mới hiểu thêm được một cách sâu sắc. Và cùng với đó chính là sự kính sợ xuất phát ra từ tận đáy lòng.
- Như vậy thì đã sao?
Giọng nói bình thản của Diệp Khôn một lần nữa vang lên. Tất cả mọi người đều sững sờ, thậm chí ngay cả Diệp Nam Thiên cũng không ngoại lệ.
- Sự cường đại của Đế quốc Vân Cảnh đã từ lâu được ghi lại trong sách, đã sớm xâm nhập vào tận xương tủy của mỗi tu sĩ thuộc hai mươi nước vùng Nam bộ. Tuy nhiên, như vậy thì đã làm sao? Biết rõ bản thân mình nhỏ bé, biết rõ thực lực của chính mình thì càng phải nỗ lực nhiều hơn.
Diệp Khôn vừa nói vừa bước xuống lôi đài. Mọi người lập tức lùi lại tạo thành một lối đi dành cho hắn. Nhìn lướt qua từng khuôn mặt tràn đầy vẻ kính sợ ở xung quanh, hắn mỉm cười nói:
- Ta vẫn giữ lại câu nói kia. Ta sẽ không ngừng tiến lên phía trước. Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, không ngừng trở nên mạnh mẽ!
Chỉ cần ta không ngừng tiến tới, vào một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở trên đỉnh cao nhất của giới Tu Tiên!
Tuy những lời này không được Diệp Khôn nói ra miệng, thế nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn đầy sự kiên định!
- Oành!
Một tia chớp xuất hiện cắt ngang phía chân trời. Cơn mưa rào đổ xuống như trút nước, trong giây lát đã làm cho phần lớn đám đệ tử Diệp gia đứng trên quảng trường trở nên ướt đẫm. Trận tranh đấu cũng theo cơn mưa rào vừa ập đến mà kết thúc.
Gương mặt Diệp Quyền tối lại, đứng trong mưa nhìn đứa con vẫn đang quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Lão hừ mạnh một tiếng, sau đó xoay người bỏ đi.
Mà ở cách đó không xa, Diệp Bình vẫn đang một mực im lặng quan sát từ đầu tới cuối, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười quỷ dị.
...
Sau khi cùng với Diệp Ưng so đấu, nhịp điệu sinh hoạt của Diệp Khôn cũng theo đó mà chậm lại.
Bởi vì lần này Diệp Khôn biểu hiện ra được thiên phú của mình nên hắn đã chiếm được toàn bộ sự coi trọng của gia tộc. Không giống như các đệ tử khác của Diệp gia phải sống ở ngoại viện, Diệp Khôn đã được gia tộc phát cho một cái viện nhỏ riêng biệt bên trong nội viện.
Đối với chuyện này, Diệp Khôn dĩ nhiên vô cùng hài lòng. Trên người hắn có rất nhiều bí mật, nếu như có thể sở hữu một cái viện nhỏ thuộc về riêng mình, đương nhiên là chuyện cầu còn không được.
Thời gian kế tiếp, ngoại trừ việc hàng ngày tiếp tục tìm hiểu Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết thì hắn lại tiếp tục ăn linh thảo hoặc trực tiếp nuốt linh thạch để tu luyện. Tuy tốc độ tăng trưởng tu vi không được nhanh như trước kia nhưng thế cũng được coi là cực nhanh rồi. Hiện giờ trong cơ thể hắn, linh khí bên trong sáu đạo kinh mạch đều đã hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên khí, đã đạt tới giai đoạn trung kỳ của Tiên Thiên đệ bát tầng. Nếu như không nằm ngoài dự kiến thì chỉ cần khoảng nửa tháng nữa là hắn có thể đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng, có thể bắt đầu đánh sâu vào tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng - Luyện Tinh.
Diệp Khôn làm như vậy thật ra lại làm khó cha mẹ hắn. Hiện giờ Diệp Khôn đã trở thành nhân vật trung tâm của Diệp gia. Chính vì vậy, theo rất nhiều người suy đoán, việc Diệp Khôn đánh bại Diệp Ưng sẽ giúp hắn trở thành người kế nhiệm tiếp theo của Diệp gia. Bởi vậy, số người đến thăm hỏi đương nhiên liên miên không dứt. Điều này khiến cho Diệp Kiếm Hải cùng Triệu Khả Hinh tiếp đón không xuể.
Diệp Khôn vốn có ý ngăn cản chuyện này. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cha mình, hắn lại lập tức im lặng bỏ đi.
Mà trái ngược với bọn họ, nhà Diệp Quyền trong những ngày này lại trở nên vắng như chùa bà đanh. Tuy nói Diệp Quyền vẫn còn quyền hành quản lý tài chính gia tộc, nhưng từ lâu đã có tin đồn nói rằng chức vụ quản lý tài chính của Diệp gia sớm hay muộn sẽ trở lại tay của Diệp Kiếm Hải. Dẫu sao thì lúc trước Diệp Quyền cũng tiếp nhận vị trí này từ tay Diệp Kiếm Hải.
Đối với việc này Diệp Khôn cũng chẳng muốn so đo. Hắn chỉ cần nhìn thấy cha mình cao hứng là đủ rồi.
...
- Bành bành bành!
Một loạt tiếng đập cửa vang lên. Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trong viện bỗng mở mắt, bình tĩnh nói:
- Vào đi!
Cửa viện "két" một tiếng được mở ra. Từ phía sau cánh cửa, một cái đầu mập mạp thò ra. Người đến chính là Diệp Viễn.
- Khôn ca, việc huynh giao cho ta đã có manh mối rồi.
Diệp Viễn vừa bước vào vừa nhanh chóng đóng cửa viện lại, vẻ mặt hưng phấn nói.
- Đã có manh mối rồi? !
Vẻ mặt Diệp Khôn trở nên nghiêm trọng, vội vàng đứng dậy:
- Vào trong rồi hãy nói!
Vừa vào trong phòng, Diệp Khôn vội vàng đóng cửa lại. Hắn nghiêng tai nghe ngóng một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói:
- Nói đi.
- Thôi đi, huynh để ý như vậy làm gì. Với địa vị của Khôn ca hiện giờ, huynh còn lo lắng có người rình trộm hay sao?
Diệp Viễn bĩu môi với Diệp Khôn. Tuy nhiên, vừa trông thấy Diệp Khôn nhăn mày, gã liền vội vàng nói ngay:
- Khôn ca, lúc trước không phải huynh phân phó đệ đi điều tra những người trong tộc có hành tung khả nghi sao? Quả thật là có một vài người.
Nói xong, mập mạp lập tức rút từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Diệp Khôn.
Sau khi tiếp nhận quyển sổ, Diệp Khôn liền vội vàng mở ra, yên lặng nghiên cứu.
- Khôn ca, huynh rốt cuộc muốn làm gì? Có phải bọn họ đã nói gì động chạm đến huynh phải không?
Sau khi trông thấy bộ dáng chăm chú của Diệp Khôn, Diệp Viễn cũng tự mình ngồi xuống bên cạnh, móc từ trong ngực ra một nắm hạt dưa để cắn.
Diệp Khôn không trả lời mà chỉ lật quyển sổ đang cầm trong tay xem lướt qua một lượt, sau đó mới lắc đầu nói:
- Chuyện này đệ đừng có hỏi, cảm ơn đệ!
- Ài, giữa chúng ta còn cần phải nói cám ơn sao? !
Mập mạp cười hắc hắc, cầm cái hạt dưa cuối cùng ném vào miệng, phủi tay nói:
- Được rồi. Khôn ca, nếu như không còn việc gì nữa thì đệ đi đây. Ha ha, Tiểu Hồng đang chờ đệ ở bên ngoài đó.
- Đệ a...
Diệp Khôn dở khóc dở cười lắc đầu. Đợi sau khi mập mạp đi khỏi, ánh mắt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn dở lại quyển sổ đang cầm trong tay, cẩn thận nghiên cứu lần nữa.
Sở dĩ hắn bảo tên mập đi điều tra những người trong Diệp gia có hành tung khả nghi là muốn tìm ra tên nội gián đang ẩn nấp bên trong Diệp gia!
Dựa theo lời nói của Diệp Nam Thiên, truyện anh trai hắn đi vận chuyển linh thạch bị người ta chặn giết giữa đường rất có thể là do tên nội gián bên trong Diệp gia thông báo ra ngoài!
Chỉ có điều, việc tìm ra tên nội gián này quả thật nói dễ hơn làm. Sau sự việc của anh trai hắn, làm sao Diệp Nam Thiên không biết bên trong Diệp gia có nội gián chứ. Tuy rằng ông đã âm thầm điều tra trong gần bốn năm nhưng kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Điều này đủ thấy được tên nội gián kia là một người cực kỳ cảnh giác cùng thận trọng.
Tuy nhiên, Diệp Khôn cũng có chủ ý của riêng mình. Theo như hắn dự đoán, sau khi bản thân hắn đánh bại Diệp Ưng, tên nội gián kia nhất định sẽ có hành động. Dù sao thì trong lòng hắn đã sớm hoài nghi một số người.
Bên trong quyển sổ, ở ngay dòng thứ nhất thuộc trang đầu tiên, một cái tên mà hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: Diệp Quyền!
Hít sâu một hơi, Diệp Khôn hơi nheo mắt lại, đưa tay lên vuốt cằm. Người có khả năng lớn nhất chính là Diệp Quyền. Ngày trước, anh trai Diệp Kiền của hắn chính là người được đánh giá làm nhân tuyển tốt nhất cho vị trí tộc trưởng Diệp gia. Nếu như Diệp Kiền chết, kẻ được lợi lớn nhất chính là Diệp Ưng!
Nhưng, nếu thật sự người đó là Diệp Quyền, lấy địa vị của lão ở trong tộc, làm sao lão lại không biết rõ cái linh mạch của Diệp gia có phải là một cái linh mạch nhất phẩm hay nhị phẩm chứ?
Lắc đầu một cái, Diệp Khôn lấy bút gạch đậm chân cái tên Diệp Quyền, sau đó tiếp tục mở trang thứ hai.
Lần lượt đọc qua từng cái tên trước mặt, mỗi người có tên bên trong đều được Diệp Khôn phân tích có khả năng hay không. Rất mau chóng, không ít người có tên bên trong đã lần lượt bị loại trừ. Lông mày Diệp Khôn cũng càng lúc nhíu càng sâu.
Tuy nhiên, tới khi quyển sổ được lật tới trang cuối cùng, sau khi nhìn thấy những dòng chữ ghi trên đó, lông mày đang nhíu chặt của Diệp Khôn bỗng nhiên giãn ra, hai mắt nhất thời sáng lên như sao!
Một người từ khi còn nhỏ đã trở thành một vầng hào quang chói lóa khiến cho vô số người phải ước mơ, là sự kỳ vọng của toàn bộ gia tộc. Thậm chí còn là một thiên tài sẽ được kế nhiệm vị trí tộc trưởng đời sau.
Còn người kia chỉ là một thiếu niên không có tiếng tăm, gần đây mới bắt đầu ngang trời xuất thế. Vào nửa năm trước, khi nhắc tới Diệp Khôn, đa phần mọi người bên trong Diệp gia sẽ lập tức nghĩ ngay đến anh trai Diệp Kiền của hắn, đi kèm với đó sẽ là một tiếng thở dài thương tiếc. Về phần Diệp Khôn ư? Hắn là một kẻ không ai muốn quan tâm tới, trước cửa nhà lúc nào cũng vắng vẻ không có ai tới thăm, một thiếu niên chỉ biết yên lặng khổ tu. Đó chính là miêu tả chuẩn xác nhất về Diệp Khôn nửa năm về trước!
Nhưng hiện tại mọi việc thay đổi!
Nhìn thiếu niên đang đứng ngạo nghễ trên Võ Đấu Đài, hầu hết mọi người ở đây đều đã bị chấn động mạnh, bắt đầu vô thức vỗ tay hoan hô như một con rối.
Diệp Nam Thiên là người đầu tiên phát ra tiếng vỗ tay. Vào lúc này, sắc mặt vị của gia chủ Diệp gia - đồng thời cũng là quốc chủ nước Vạn Trúc đã trở nên đỏ bừng, thân hình run rẩy dữ dội đến mức đánh mất cả lễ độ!
Tiên Thiên đệ bát tầng!
Thật sự đạt tới Tiên Thiên đệ bát tầng!
Cái tên nhóc này!
Mà đâu chỉ có vậy, Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết mà nó vừa mới sử dụng rõ ràng đã đạt tới cảnh giới "Thú Ý"!
Không, không giống nhau!
Diệp Nam Thiên nhớ lại kỹ càng cảnh tượng vừa mới xảy ra, trong lòng ông giống như nổi lên từng cơn sóng mãnh liệt. Nhìn cảnh tượng Diệp Khôn sử dụng Lang Giảo, lão dường như có một loại cảm giác: "Hóa ra đây mới chính là Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết!"
Ở bên trong Diệp gia, những người có thể tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tới cảnh giới "Thú Ý" cũng chỉ có ba vị tu sĩ Trúc Cơ là Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai. Nhưng trong số ba người họ lại không có người nào có thể thi triển ra được cái ý cảnh tao nhã giống như của Diệp Khôn!
- Rốt cuộc trên người nó còn có bao nhiêu tiềm lực? !
Bên trong ánh mắt đang nhìn về phía Diệp Khôn của ông bỗng xuất hiện một niềm khao khát chờ mong, thì thào tự nói.
...
Trên Võ Đấu Đài, Diệp Khôn chậm rãi thở ra một hơi.
Thắng?
Hắn chiến thắng Diệp Ưng?
Nhưng mà dường như cũng không có quá nhiều phấn khích...
Hắn nhìn lần lượt từng khuôn mặt đang tràn đầy kính nể cùng khiếp sợ xung quanh Võ Đấu Đài. Bỗng trong khoảnh khắc này, trong tâm trí Diệp Khôn đột nhiên có chút buồn tẻ.
Lắc lắc đầu, Diệp Khôn chuẩn bị bước xuống lôi đài!
- Khoan đã!
Một tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên phía sau. Diệp Khôn chợt dừng bước, quay đầu lại.
Bên dưới Võ Đấu Đài, Diệp Ưng đang lảo đảo đứng dậy, ánh mắt của hắn đã trở nên mờ mịt, cho dù là một chút kiêu ngạo cũng không còn nữa!
Chính vào ngày hôm nay, niềm kiêu ngạo của hắn, niềm tự hào của hắn đã bị Diệp Khôn đánh cho vỡ nát!
- Diệp Khôn, ta thừa nhận đệ rất mạnh. Thế nhưng đệ phải biết rõ, sự cường đại của chúng ta ở trong mắt con quái vật Đế quốc Vân Cảnh cũng chỉ giống như con sâu con kiến mà thôi!
Diệp Ưng ngẩng đầu, dùng hết sức bình sinh mà rống lên một cách giận dữ.
Diệp Khôn nhíu mày, quay đầu nhìn lại. Trông thấy Diệp Ưng gần như đang phát điên, tận sâu trong đáy lòng hắn cũng khẽ thở dài một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn xuống kẻ đã từng được gọi thiên tài này:
- Tuy rằng ta không biết huynh đã gặp chuyện gì ở Đế quốc Vân Cảnh, gặp phải đả kích ra sao. Nhưng ta với huynh hoàn toàn khác nhau!
- Ta sẽ không ngừng tiến lên phía trước! Ta sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ!
Giọng nói của Diệp Khôn tràn đầy vẻ khí phách!
- Không ngừng trở nên mạnh mẽ?
Diệp Ưng ngửa mặt lên trời cười to, bộ dạng điên cuồng hiện tại đã thay thế cho vẻ tiêu sái lúc trước. Rất nhiều người quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn gã. Thậm chí ngay cả Diệp Thanh Bình đang chuẩn bị răn dạy cũng đành sâu lắng thở dài một tiếng.
- Ta đã từng có những suy nghĩ giống như đệ. Ta cũng cho rằng bản thân mình sẽ trở nên rất mạnh mẽ. Cho dù ta sống tại nước Vạn Trúc, nhưng ta vẫn tin tưởng sẽ có một ngày, ta sẽ có thể dựa vào nỗ lực của mình để trở nên mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức khiến cho cả Đế quốc Vân Cảnh cũng phải nghe thấy danh tiếng của ta. Nhưng đệ có biết ta ở Đế quốc Vân Cảnh đã nhìn thấy gì không?
Hai mắt Diệp Ưng trở nên đỏ ửng, dường như không muốn nhớ lại cái ký ức đau khổ này. Tuy nhiên một lúc sau, hắn đã cười một cách thê lương:
- Ở nơi đó, ngay cả một hộ vệ phụ trách tiếp đón chúng ta đã có cảnh giới Trúc Cơ! Mặc dù chúng ta ở cái địa phương nhỏ bé này đã được gọi là thiên tài, nhưng ở Đế quốc Vân Cảnh thì ngay cả rắm cũng không bằng. Chỉ có thiên tài ở nơi đó mới thực sự được coi là thiên tài!
Mọi người đều im lặng lắng nghe, nghe Diệp Ưng gào thét trút hết ra sự tức giận. Trong mắt rất nhiều người đều toát ra một nỗi xót xa.
Sự cường đại của Đế quốc Vân Cảnh đã sớm được tương truyền từ đời này sang đời khác, giống như đã khắc sâu vào trong đầu của mọi người. Tuy vậy, đối với sự cường đại này, ở trong suy nghĩ của mọi người, nó vẫn mãi mãi chỉ là một khái niệm. Nhưng cho đến lúc này, qua lời miêu tả tỉ mỉ của Diệp Ưng, rất nhiều đệ tử Diệp gia mới hiểu thêm được một cách sâu sắc. Và cùng với đó chính là sự kính sợ xuất phát ra từ tận đáy lòng.
- Như vậy thì đã sao?
Giọng nói bình thản của Diệp Khôn một lần nữa vang lên. Tất cả mọi người đều sững sờ, thậm chí ngay cả Diệp Nam Thiên cũng không ngoại lệ.
- Sự cường đại của Đế quốc Vân Cảnh đã từ lâu được ghi lại trong sách, đã sớm xâm nhập vào tận xương tủy của mỗi tu sĩ thuộc hai mươi nước vùng Nam bộ. Tuy nhiên, như vậy thì đã làm sao? Biết rõ bản thân mình nhỏ bé, biết rõ thực lực của chính mình thì càng phải nỗ lực nhiều hơn.
Diệp Khôn vừa nói vừa bước xuống lôi đài. Mọi người lập tức lùi lại tạo thành một lối đi dành cho hắn. Nhìn lướt qua từng khuôn mặt tràn đầy vẻ kính sợ ở xung quanh, hắn mỉm cười nói:
- Ta vẫn giữ lại câu nói kia. Ta sẽ không ngừng tiến lên phía trước. Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, không ngừng trở nên mạnh mẽ!
Chỉ cần ta không ngừng tiến tới, vào một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở trên đỉnh cao nhất của giới Tu Tiên!
Tuy những lời này không được Diệp Khôn nói ra miệng, thế nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn đầy sự kiên định!
- Oành!
Một tia chớp xuất hiện cắt ngang phía chân trời. Cơn mưa rào đổ xuống như trút nước, trong giây lát đã làm cho phần lớn đám đệ tử Diệp gia đứng trên quảng trường trở nên ướt đẫm. Trận tranh đấu cũng theo cơn mưa rào vừa ập đến mà kết thúc.
Gương mặt Diệp Quyền tối lại, đứng trong mưa nhìn đứa con vẫn đang quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Lão hừ mạnh một tiếng, sau đó xoay người bỏ đi.
Mà ở cách đó không xa, Diệp Bình vẫn đang một mực im lặng quan sát từ đầu tới cuối, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười quỷ dị.
...
Sau khi cùng với Diệp Ưng so đấu, nhịp điệu sinh hoạt của Diệp Khôn cũng theo đó mà chậm lại.
Bởi vì lần này Diệp Khôn biểu hiện ra được thiên phú của mình nên hắn đã chiếm được toàn bộ sự coi trọng của gia tộc. Không giống như các đệ tử khác của Diệp gia phải sống ở ngoại viện, Diệp Khôn đã được gia tộc phát cho một cái viện nhỏ riêng biệt bên trong nội viện.
Đối với chuyện này, Diệp Khôn dĩ nhiên vô cùng hài lòng. Trên người hắn có rất nhiều bí mật, nếu như có thể sở hữu một cái viện nhỏ thuộc về riêng mình, đương nhiên là chuyện cầu còn không được.
Thời gian kế tiếp, ngoại trừ việc hàng ngày tiếp tục tìm hiểu Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết thì hắn lại tiếp tục ăn linh thảo hoặc trực tiếp nuốt linh thạch để tu luyện. Tuy tốc độ tăng trưởng tu vi không được nhanh như trước kia nhưng thế cũng được coi là cực nhanh rồi. Hiện giờ trong cơ thể hắn, linh khí bên trong sáu đạo kinh mạch đều đã hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên khí, đã đạt tới giai đoạn trung kỳ của Tiên Thiên đệ bát tầng. Nếu như không nằm ngoài dự kiến thì chỉ cần khoảng nửa tháng nữa là hắn có thể đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng, có thể bắt đầu đánh sâu vào tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng - Luyện Tinh.
Diệp Khôn làm như vậy thật ra lại làm khó cha mẹ hắn. Hiện giờ Diệp Khôn đã trở thành nhân vật trung tâm của Diệp gia. Chính vì vậy, theo rất nhiều người suy đoán, việc Diệp Khôn đánh bại Diệp Ưng sẽ giúp hắn trở thành người kế nhiệm tiếp theo của Diệp gia. Bởi vậy, số người đến thăm hỏi đương nhiên liên miên không dứt. Điều này khiến cho Diệp Kiếm Hải cùng Triệu Khả Hinh tiếp đón không xuể.
Diệp Khôn vốn có ý ngăn cản chuyện này. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cha mình, hắn lại lập tức im lặng bỏ đi.
Mà trái ngược với bọn họ, nhà Diệp Quyền trong những ngày này lại trở nên vắng như chùa bà đanh. Tuy nói Diệp Quyền vẫn còn quyền hành quản lý tài chính gia tộc, nhưng từ lâu đã có tin đồn nói rằng chức vụ quản lý tài chính của Diệp gia sớm hay muộn sẽ trở lại tay của Diệp Kiếm Hải. Dẫu sao thì lúc trước Diệp Quyền cũng tiếp nhận vị trí này từ tay Diệp Kiếm Hải.
Đối với việc này Diệp Khôn cũng chẳng muốn so đo. Hắn chỉ cần nhìn thấy cha mình cao hứng là đủ rồi.
...
- Bành bành bành!
Một loạt tiếng đập cửa vang lên. Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trong viện bỗng mở mắt, bình tĩnh nói:
- Vào đi!
Cửa viện "két" một tiếng được mở ra. Từ phía sau cánh cửa, một cái đầu mập mạp thò ra. Người đến chính là Diệp Viễn.
- Khôn ca, việc huynh giao cho ta đã có manh mối rồi.
Diệp Viễn vừa bước vào vừa nhanh chóng đóng cửa viện lại, vẻ mặt hưng phấn nói.
- Đã có manh mối rồi? !
Vẻ mặt Diệp Khôn trở nên nghiêm trọng, vội vàng đứng dậy:
- Vào trong rồi hãy nói!
Vừa vào trong phòng, Diệp Khôn vội vàng đóng cửa lại. Hắn nghiêng tai nghe ngóng một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói:
- Nói đi.
- Thôi đi, huynh để ý như vậy làm gì. Với địa vị của Khôn ca hiện giờ, huynh còn lo lắng có người rình trộm hay sao?
Diệp Viễn bĩu môi với Diệp Khôn. Tuy nhiên, vừa trông thấy Diệp Khôn nhăn mày, gã liền vội vàng nói ngay:
- Khôn ca, lúc trước không phải huynh phân phó đệ đi điều tra những người trong tộc có hành tung khả nghi sao? Quả thật là có một vài người.
Nói xong, mập mạp lập tức rút từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Diệp Khôn.
Sau khi tiếp nhận quyển sổ, Diệp Khôn liền vội vàng mở ra, yên lặng nghiên cứu.
- Khôn ca, huynh rốt cuộc muốn làm gì? Có phải bọn họ đã nói gì động chạm đến huynh phải không?
Sau khi trông thấy bộ dáng chăm chú của Diệp Khôn, Diệp Viễn cũng tự mình ngồi xuống bên cạnh, móc từ trong ngực ra một nắm hạt dưa để cắn.
Diệp Khôn không trả lời mà chỉ lật quyển sổ đang cầm trong tay xem lướt qua một lượt, sau đó mới lắc đầu nói:
- Chuyện này đệ đừng có hỏi, cảm ơn đệ!
- Ài, giữa chúng ta còn cần phải nói cám ơn sao? !
Mập mạp cười hắc hắc, cầm cái hạt dưa cuối cùng ném vào miệng, phủi tay nói:
- Được rồi. Khôn ca, nếu như không còn việc gì nữa thì đệ đi đây. Ha ha, Tiểu Hồng đang chờ đệ ở bên ngoài đó.
- Đệ a...
Diệp Khôn dở khóc dở cười lắc đầu. Đợi sau khi mập mạp đi khỏi, ánh mắt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn dở lại quyển sổ đang cầm trong tay, cẩn thận nghiên cứu lần nữa.
Sở dĩ hắn bảo tên mập đi điều tra những người trong Diệp gia có hành tung khả nghi là muốn tìm ra tên nội gián đang ẩn nấp bên trong Diệp gia!
Dựa theo lời nói của Diệp Nam Thiên, truyện anh trai hắn đi vận chuyển linh thạch bị người ta chặn giết giữa đường rất có thể là do tên nội gián bên trong Diệp gia thông báo ra ngoài!
Chỉ có điều, việc tìm ra tên nội gián này quả thật nói dễ hơn làm. Sau sự việc của anh trai hắn, làm sao Diệp Nam Thiên không biết bên trong Diệp gia có nội gián chứ. Tuy rằng ông đã âm thầm điều tra trong gần bốn năm nhưng kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Điều này đủ thấy được tên nội gián kia là một người cực kỳ cảnh giác cùng thận trọng.
Tuy nhiên, Diệp Khôn cũng có chủ ý của riêng mình. Theo như hắn dự đoán, sau khi bản thân hắn đánh bại Diệp Ưng, tên nội gián kia nhất định sẽ có hành động. Dù sao thì trong lòng hắn đã sớm hoài nghi một số người.
Bên trong quyển sổ, ở ngay dòng thứ nhất thuộc trang đầu tiên, một cái tên mà hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: Diệp Quyền!
Hít sâu một hơi, Diệp Khôn hơi nheo mắt lại, đưa tay lên vuốt cằm. Người có khả năng lớn nhất chính là Diệp Quyền. Ngày trước, anh trai Diệp Kiền của hắn chính là người được đánh giá làm nhân tuyển tốt nhất cho vị trí tộc trưởng Diệp gia. Nếu như Diệp Kiền chết, kẻ được lợi lớn nhất chính là Diệp Ưng!
Nhưng, nếu thật sự người đó là Diệp Quyền, lấy địa vị của lão ở trong tộc, làm sao lão lại không biết rõ cái linh mạch của Diệp gia có phải là một cái linh mạch nhất phẩm hay nhị phẩm chứ?
Lắc đầu một cái, Diệp Khôn lấy bút gạch đậm chân cái tên Diệp Quyền, sau đó tiếp tục mở trang thứ hai.
Lần lượt đọc qua từng cái tên trước mặt, mỗi người có tên bên trong đều được Diệp Khôn phân tích có khả năng hay không. Rất mau chóng, không ít người có tên bên trong đã lần lượt bị loại trừ. Lông mày Diệp Khôn cũng càng lúc nhíu càng sâu.
Tuy nhiên, tới khi quyển sổ được lật tới trang cuối cùng, sau khi nhìn thấy những dòng chữ ghi trên đó, lông mày đang nhíu chặt của Diệp Khôn bỗng nhiên giãn ra, hai mắt nhất thời sáng lên như sao!
/119
|