- Đùng Đoành!
Một tiếng sấm vang lên trong khu rừng. Tuy cơn mưa rào đã ngớt, thế nhưng trận mưa tầm tã vừa rồi đã khiến cả khu rừng chìm trong màn sương mù dày đặc. Nó biến dãy núi Phong Tuyệt trở nên mờ mờ ảo ảo như trong mơ vậy.
Bên trong một hang núi, đống lửa đang cháy dường như đã xua tan đi một chút không khí ẩm ướt. Trong tay Diệp Khôn cầm một miếng thịt sói nướng chín vàng óng, hắn mở miệng ăn rất nhanh.
Sau khi ăn xong mấy miếng thịt Thiên Thanh Lang nướng, Diệp Khôn vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn. Nửa tháng ở trong dãy núi Phong Tuyệt, hắn đã hái được không ít linh thảo, linh dược. Thế nhưng, nếu nói về hương vị thì nó lại không thể nào bằng được thịt yêu thú.
Ợ ra một tiếng, Diệp Khôn cảm thấy vừa lòng, nói:
- A, cuối cùng cũng được ăn no. Đưa ta vào đi!
Một giây sau đó, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm. Sau khi mở mắt ra, hắn đã xuất hiện ở bên trong thức hải.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Thao Thiết trên không, Diệp Khôn cười hì hì:
- Dựa theo giao ước, một trăm viên yêu hạch đổi một bộ chiến kỹ của lão.
- Hừ, bản tôn không phải là loại nói không biết giữ lời như đám nhân loại các ngươi.
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng. Y vung tay lên, bắn ra một quả cầu ánh sáng màu hồng về phía Diệp Khôn.
Sau khi quả cầu ánh sáng bay vào đầu, Diệp Khôn chỉ cảm thấy một tiếng dội vang lên. Một bộ công pháp đột nhiên hiện lên trong óc. Cùng lúc đó, Diệp Khôn cảm thấy khung cảnh trước mắt bỗng dưng thay đổi.
...
Đây là một nơi rất nóng. Trên bầu trời có ba cái mặt trời chói chang, không khí nóng bức phả thẳng vào mặt. Ở bên dưới ánh mặt trời chói chang, không khí xung quanh cũng trở nên méo mó.
- Ầm ầm!
Một dòng nham thạch phun ra từ lòng đất. Trên núi lửa, một số lượng lớn yêu thú vẫn đang sinh sống trên đó. Tuy nói đây chỉ là ảo ảnh, thế nhưng uy thế do những con yêu thú này phát ra lại khiến cho trái tim của Diệp Khôn phải đập nhanh hơn!
Tuy nhiên, do đã có kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Khôn vẫn thản nhiên quan sát mọi thứ. Hắn xem lại cẩn thận bộ công pháp trong đầu.
Theo như lời Thao Thiết, công pháp này chỉ là thay đổi một chút xíu so với Hỏa Hồ chiến kỹ mà thôi. Thế nhưng, nó lại mang đến cho Diệp Khôn một loại cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Trước kia, Hỏa Hồ chiến kỹ lấy tự nhiên, khéo léo làm chủ. Nhưng hiện giờ, sau khi được Thao Thiết sửa đổi, Hỏa Hồ chiến kỹ đã mang đến cho Diệp Khôn một loại cảm nhận rất bá đạo!
Đây mới thực sự là Hỏa Hồ chiến kỹ?
Trong lúc Diệp Khôn còn đang nghi hoặc, hắn chợt nghe thấy một tiếng kêu như vừa khóc vừa hát. Chỉ thấy trên đỉnh núi lửa, một con hồ ly chín đuôi thân cao hai mươi trượng, khắp người toàn lửa đang từ từ bước ra. Chín cái đuôi như chín ngọn lửa đang cháy phừng phừng, lắc qua lắc lại phía sau lưng nó.
Đây là Hỏa Linh Yêu Hồ? !
Diệp Khôn căng hai mắt ra nhìn. Sau khi con Hỏa Linh Yêu Hồ này xuất hiện, hắn cảm nhận ngay được một luồng uy thế vô cùng bá đạo, coi thường thiên hạ bốc lên tận trời cao!
- Gào! Gào! Gào!
Trên ngọn núi lửa, bách thú cùng gầm thét. Thế nhưng, bên trong tiếng gầm của những con yêu thú này đều mang theo sự thần phục. Thậm chí, một số con yêu thú còn quỳ xuống mặt đất, giống như đang quỳ gối trước mặt một vị quân vương vậy!
Bá đạo, vô cùng bá đạo!
Nó giống như đã cướp mất ý thức của muôn loài. Thậm chí, ngay cả Diệp Khôn lúc này cũng muốn quỳ xuống.
Cái suy nghĩ này còn quanh quẩn trong đầu Diệp Khôn. Một lúc sau, ngay khi hắn lấy lại được tinh thần, ảo ảnh cũng đã biến mất.
- Thế nào? Thằng nhóc, bây giờ đã hiểu tại sao bản tôn lại nói ngươi sử dụng Hỏa Hồ chiến kỹ lại giống như một con mèo lửa chưa? Khặc khặc khặc!
Tiếng cười ha hả của Thao Thiết vang lên. Diệp Khôn im lặng hồi lâu, sau đó lắc đầu:
- Quả thật Hỏa Hồ chiến kỹ này có thay đối rất lớn. Thế nhưng, dường như nó chưa đạt tới chiến kỹ tứ phẩm.
- Hừ, nhân loại ngu dốt!
Thao Thiết lấy từ trong túi eo ra một viên yêu hạch ném vào miệng. Âm thanh "rộp rộp" từ trong miệng y nghe giống hệt như đang nhai đậu phộng. Sau đó, y vỗ vỗ vào miệng, nói:
- Ngươi nhìn kỹ lại xem. Chiến kỹ bản tôn đưa cho ngươi có gì khác biệt.
- Hả?
Diệp Khôn hơi sững sờ, nhìn kỹ lại chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ trong đầu thêm lần nữa. Lúc sau, hắn mở hai mắt, hỏi thử:
- Ba đuôi? Đây là cái gì?
- Bộ tộc Hỏa Linh Yêu Hồ lúc mới sinh chỉ có một đuôi. Cứ cách trăm năm, bọn chúng sẽ mọc ra thêm một cái đuôi nữa. Mà mỗi khi có một cái đuôi được mọc ra, thực lực của Hỏa Linh Yêu Hồ sẽ được tăng thêm rất nhiều. Nếu đem chiến kỹ của Hỏa Linh Yêu Hồ đổi thành chiến kỹ cho nhân loại sử dụng, nó sẽ trở thành chiến kỹ cửu phẩm ngay. Mỗi khi ngươi giải phóng ra một cái đuôi, cơ thể ngươi sẽ được nâng lên rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn. Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian đó sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí. Tuy nhiên, chiến kỹ này mới chỉ là tứ phẩm. Cho nên chỉ có thể giải phóng ra được ba cái đuôi mà thôi.
Thao Thiết bĩu môi, nói.
- Chiến kỹ này...
Diệp Khôn hít thở hơi dồn dập.
- Khà, trong tay bản tôn không có đâu. Tuy nhiên, kể cả là có thì ngươi cũng không mua nổi. Khặc khặc khặc!
Dường như đoán trước được vẻ mặt Diệp Khôn sẽ buồn như đưa đám, trong lòng Thao Thiết cảm thấy rất vui vẻ. Y ném một viên yêu hạch vào trong miệng. Rất nhanh, một trăm viên yêu hạch đã bị y ăn hết hơn một nửa. Sau khi ăn no nê, tâm tình Thao Thiết càng thêm sảng khoái, y lau miệng nói:
- Thẳng quỷ nhỏ tham lam. Đừng xem thường trạng thái khi giải phóng ra ba cái đuôi này. Dựa vào tu vi hiện tại, ngươi chưa thể cung cấp đủ linh khí tiêu hao khi giải phóng ba đuôi đâu. Chỉ khi đạt tới Trúc Cơ, ngưng tụ linh khí thành pháp lực, ngươi mới có thể sử dụng trạng thái này trong thời gian một nén hương. Thế nhưng, trong khoảng thời gian một nén hương này, kể cả là thằng nhóc tên là Diệp Nam Thiên kia ngươi cũng có thể ung dung đối phó. Nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ tới cảnh giới "Thú Thế", kết hợp với trạng thái ba đuôi, ngươi có cơ hội đánh được một trận với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đó. Khặc khặc khặc!
Diệp Khôn nghe xong lời ấy, trong lòng cảm thấy dao động mạnh. Đây chính là chiến kỹ tứ phẩm ư? !
Chẳng qua, mặc dù lời của Thao Thiết là vậy, thế nhưng trong lòng Diệp Khôn cũng hiểu rõ. Nếu như đối thủ của hắn cũng sử dụng chiến kỹ tứ phẩm giống hắn, tỉ lệ thắng bại vẫn sẽ sàn sàn như nhau thôi!
Nhưng, cho dù là vậy, chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ này đã cộng thêm cho hắn rất nhiều!
Một trăm viên yêu hạch cộng với một nửa số linh nhũ, đáng giá!
Trong lúc Diệp Khôn đang hận không thể ngay lập tức khống chế lại cơ thể tu luyện chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ, Thao Thiết bỗng kêu lên một tiếng khe khẽ. Y móc từ trong túi eo ra một miếng sắt nhỏ.
- Đây không phải là mảnh vỡ Tinh Thần Thiết hay sao?
Thao Thiết vuốt vuốt miếng sắt trong tay, thắc mắc hỏi:
- Ngươi tìm đâu ra được vật này?
- Tinh Thần Thiết? Nó là cái gì? Miếng sắt này ta tìm được từ giữa tấm bìa ngoài của một quyển công pháp nhất phẩm.
Diệp Khôn trả lời thành thật. Sau đó, chợt nghĩ tới điều gì khác, hắn hỏi:
- Nếu lão biết đây là mảnh vở Tinh Thần Thiết , vậy lão cũng biết nó dùng để làm gì chứ?
- Khặc khặc, hôm nay tâm trạng của bản tôn khá tốt, ta sẽ phá lệ nói cho ngươi biết tác dụng của vật này.
Thao Thiết vừa nói, vừa nhảy một bước ra khỏi cái động đang ở. Tuy y không sử dụng bất kỳ cái chiến kỹ nào, thế nhưng thân hình giống như ma quỷ của y lại khiến cho Diệp Khôn sợ hết hồn hết vía.
Phải biết rằng, Thao Thiết đang điều khiển cơ thể của hắn. Thế nhưng, đối với việc khống chế lực lượng cơ thể để vận động, người chủ nhân thật sự của cái cơ thể này là hắn cũng không thể so được với y.
Rất nhanh, Thao Thiết đã lên tới đỉnh núi. Lúc này, mây đen trên bầu trời đã tan, trên vòm trời cao lốm đốm từng ngôi sao sáng, khung cảnh ban đêm trở nên mỹ lệ vô cùng.
Sau khi ngồi xuống một tảng đá, Thao Thiết ngẩng đầu lên nhìn trời. Một lúc sau, ánh mắt của y trở nên chăm chú.
- Mặc dù ánh sao có hơi mờ, nhưng cũng không khác là bao.
Thao Thiết tự nói một câu. Y khẽ đưa tay một cái, mảnh vỡ của Tinh Thần Thiết chợt xuất hiện giữa lòng bàn tay.
Diệp Khôn khó hiểu nhìn hành động của y. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, ánh mắt của hắn bỗng trợn trừng!
Chỉ thấy ánh sao rọi xuống mảnh vỡ Tinh Thần Thiết giống như đang bị một thứ gì đó hấp dẫn, từ từ tụ lại trên Tinh Thần Thiết. Ngay sau đó, từ mặt sau của Tinh Thần Thiết, một luồng ánh sáng rực rỡ bỗng bắn thẳng xuống mặt đất.
- Đây là...!
Diệp Khôn hô lên thất thanh. Chỉ thấy trên mặt đất, một cái bản đồ dãy núi Phong Tuyệt bỗng nhiên xuất hiện. Tuy nhiên, nội dung của cái bản đồ này nhìn qua cũng chỉ cặn kẽ hơn so với miếng sắt kia mà thôi. Tuy vẫn chưa biết được rõ đây là dãy núi nào bên trong dãy núi Phong Tuyệt, thế nhưng trên cái bản đồ này lại xuất hiện thêm được dấu hiệu về vị trí của ngọn núi cao kia. Trên ngọn núi xuất hiện những công trình kiến trúc bằng ảo ảnh. Công trình kiến trúc này cực kỳ đồ sộ. Những đình đài, lầu các, từng cành cây ngọn cỏ đều hiện lên giống như là cảnh thực!
Trong số các công trình kiến trúc này có một nơi trông giống như miếu thờ, bên trên có đề ba chữ lớn - Trích Tinh Các!
- Thằng quỷ nhỏ nhân loại. Vận may của ngươi cũng tốt lắm. Khặc khặc khặc, cái được ghi lại bên trong Tinh Thần Thiết chắc là một tấm bản đồ di tích rồi.
Thao Thiết chép miệng, nói.
- Bản đồ di tích? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh!
Nên biết, ở trong giới Tu Tiên, từ xưa tới nay, di tích được mọi người gọi là bảo địa.
Lịch sử của loài người đã trải qua không dưới vạn năm. Trong vạn năm lịch sử này, cho dù là tu sĩ có mạnh mẽ đến đâu đều sẽ có một ngày phải ngã xuống, những đế quốc cùng các môn phái có hùng mạnh ra sao đều sẽ phải suy tàn. Đây chính là một đạo lý không bao giờ thay đổi!
Mà một số tu sĩ cùng những đế quốc, môn phái từng tung hoành một thời vẫn hay để lại một số ít di tích. Những di tích này thường được mọi người gọi là di tích thời thượng cổ!
Cho dù những di tích này có tồn tại, thế nhưng nó vẫn đang bị chôn dấu ở một nơi nào đó không ai biết. Đây cũng chính là lý do vì sao có rất nhiều tu sĩ thích đi du lịch khắp nơi. Mục đích của bọn họ chính là tìm kiếm những di tích từ thời thượng cổ này. Cái này được gọi là đi tìm kiếm "Tiên duyên"!
Trong truyền thuyết, không biết có bao nhiêu tu sĩ ngẫu nhiên tìm được một cái di tích thời thượng cổ. Kết quả là họ đã nhận được truyền thừa từ những Đại tu sĩ hay từ những môn phái lớn khác. Sau khi đi ra khỏi di tích, thực lực của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, đủ sức tung hoành trời đất. Dĩ nhiên, bên trong các di tích cũng che dấu rất nhiều nguy hiểm.
Thế nhưng, nếu như có một di tích nào đó được phát hiện, số lượng tu sĩ chạy đến vẫn cứ đông như vịt!
Mà hiện giờ trong tay hắn đang nắm giữ một phần tấm bản đồ dẫn đến di tích thời thượng cổ!
Diệp Khôn hít thở dồn dập. Tuy nhiên, hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Hắn thở mạnh ra một hơi, tự giễu:
- Cho dù biết đây là một di thích thì đã sao? Bằng vào thực lực hiện giờ của mình, đi tới đó cũng chính là đi tới chỗ chết. Huống chi, mặc dù di tích này nằm trong dãy núi Phong Tuyệt, thế nhưng nơi này nhất định không thuộc vùng Nam bộ.
- Khặc khặc, thằng quỷ nhỏ nhân loại nhà ngươi cũng rất tỉnh đấy.
Thao Thiết vừa nói, vừa cất mảnh vỡ Tinh Thần Thiết vào túi eo. Y khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh đã xuất hiện bên trong thức hải.
Sau khi nhận lại quyền khống chế thân thể, Diệp Khôn đưa tay sờ sờ mảnh vỡ Tinh Thần Thiết. Hắn cắn răng một cái, cất kỹ nó vào trong người.
Không có thực lực, cho dù đó có là một kho báu quý giá hơn nữa thì nó cũng chỉ như giấc mộng mà thôi. Hiện giờ hắn đang muốn không ngừng tăng lên thực lực của chính mình!
Trong đầu hiện lên hình ảnh của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ, Diệp Khôn đứng trên đỉnh núi bắt đầu luyện tập từng chiêu, từng thức.
Một tiếng sấm vang lên trong khu rừng. Tuy cơn mưa rào đã ngớt, thế nhưng trận mưa tầm tã vừa rồi đã khiến cả khu rừng chìm trong màn sương mù dày đặc. Nó biến dãy núi Phong Tuyệt trở nên mờ mờ ảo ảo như trong mơ vậy.
Bên trong một hang núi, đống lửa đang cháy dường như đã xua tan đi một chút không khí ẩm ướt. Trong tay Diệp Khôn cầm một miếng thịt sói nướng chín vàng óng, hắn mở miệng ăn rất nhanh.
Sau khi ăn xong mấy miếng thịt Thiên Thanh Lang nướng, Diệp Khôn vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn. Nửa tháng ở trong dãy núi Phong Tuyệt, hắn đã hái được không ít linh thảo, linh dược. Thế nhưng, nếu nói về hương vị thì nó lại không thể nào bằng được thịt yêu thú.
Ợ ra một tiếng, Diệp Khôn cảm thấy vừa lòng, nói:
- A, cuối cùng cũng được ăn no. Đưa ta vào đi!
Một giây sau đó, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm. Sau khi mở mắt ra, hắn đã xuất hiện ở bên trong thức hải.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Thao Thiết trên không, Diệp Khôn cười hì hì:
- Dựa theo giao ước, một trăm viên yêu hạch đổi một bộ chiến kỹ của lão.
- Hừ, bản tôn không phải là loại nói không biết giữ lời như đám nhân loại các ngươi.
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng. Y vung tay lên, bắn ra một quả cầu ánh sáng màu hồng về phía Diệp Khôn.
Sau khi quả cầu ánh sáng bay vào đầu, Diệp Khôn chỉ cảm thấy một tiếng dội vang lên. Một bộ công pháp đột nhiên hiện lên trong óc. Cùng lúc đó, Diệp Khôn cảm thấy khung cảnh trước mắt bỗng dưng thay đổi.
...
Đây là một nơi rất nóng. Trên bầu trời có ba cái mặt trời chói chang, không khí nóng bức phả thẳng vào mặt. Ở bên dưới ánh mặt trời chói chang, không khí xung quanh cũng trở nên méo mó.
- Ầm ầm!
Một dòng nham thạch phun ra từ lòng đất. Trên núi lửa, một số lượng lớn yêu thú vẫn đang sinh sống trên đó. Tuy nói đây chỉ là ảo ảnh, thế nhưng uy thế do những con yêu thú này phát ra lại khiến cho trái tim của Diệp Khôn phải đập nhanh hơn!
Tuy nhiên, do đã có kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Khôn vẫn thản nhiên quan sát mọi thứ. Hắn xem lại cẩn thận bộ công pháp trong đầu.
Theo như lời Thao Thiết, công pháp này chỉ là thay đổi một chút xíu so với Hỏa Hồ chiến kỹ mà thôi. Thế nhưng, nó lại mang đến cho Diệp Khôn một loại cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Trước kia, Hỏa Hồ chiến kỹ lấy tự nhiên, khéo léo làm chủ. Nhưng hiện giờ, sau khi được Thao Thiết sửa đổi, Hỏa Hồ chiến kỹ đã mang đến cho Diệp Khôn một loại cảm nhận rất bá đạo!
Đây mới thực sự là Hỏa Hồ chiến kỹ?
Trong lúc Diệp Khôn còn đang nghi hoặc, hắn chợt nghe thấy một tiếng kêu như vừa khóc vừa hát. Chỉ thấy trên đỉnh núi lửa, một con hồ ly chín đuôi thân cao hai mươi trượng, khắp người toàn lửa đang từ từ bước ra. Chín cái đuôi như chín ngọn lửa đang cháy phừng phừng, lắc qua lắc lại phía sau lưng nó.
Đây là Hỏa Linh Yêu Hồ? !
Diệp Khôn căng hai mắt ra nhìn. Sau khi con Hỏa Linh Yêu Hồ này xuất hiện, hắn cảm nhận ngay được một luồng uy thế vô cùng bá đạo, coi thường thiên hạ bốc lên tận trời cao!
- Gào! Gào! Gào!
Trên ngọn núi lửa, bách thú cùng gầm thét. Thế nhưng, bên trong tiếng gầm của những con yêu thú này đều mang theo sự thần phục. Thậm chí, một số con yêu thú còn quỳ xuống mặt đất, giống như đang quỳ gối trước mặt một vị quân vương vậy!
Bá đạo, vô cùng bá đạo!
Nó giống như đã cướp mất ý thức của muôn loài. Thậm chí, ngay cả Diệp Khôn lúc này cũng muốn quỳ xuống.
Cái suy nghĩ này còn quanh quẩn trong đầu Diệp Khôn. Một lúc sau, ngay khi hắn lấy lại được tinh thần, ảo ảnh cũng đã biến mất.
- Thế nào? Thằng nhóc, bây giờ đã hiểu tại sao bản tôn lại nói ngươi sử dụng Hỏa Hồ chiến kỹ lại giống như một con mèo lửa chưa? Khặc khặc khặc!
Tiếng cười ha hả của Thao Thiết vang lên. Diệp Khôn im lặng hồi lâu, sau đó lắc đầu:
- Quả thật Hỏa Hồ chiến kỹ này có thay đối rất lớn. Thế nhưng, dường như nó chưa đạt tới chiến kỹ tứ phẩm.
- Hừ, nhân loại ngu dốt!
Thao Thiết lấy từ trong túi eo ra một viên yêu hạch ném vào miệng. Âm thanh "rộp rộp" từ trong miệng y nghe giống hệt như đang nhai đậu phộng. Sau đó, y vỗ vỗ vào miệng, nói:
- Ngươi nhìn kỹ lại xem. Chiến kỹ bản tôn đưa cho ngươi có gì khác biệt.
- Hả?
Diệp Khôn hơi sững sờ, nhìn kỹ lại chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ trong đầu thêm lần nữa. Lúc sau, hắn mở hai mắt, hỏi thử:
- Ba đuôi? Đây là cái gì?
- Bộ tộc Hỏa Linh Yêu Hồ lúc mới sinh chỉ có một đuôi. Cứ cách trăm năm, bọn chúng sẽ mọc ra thêm một cái đuôi nữa. Mà mỗi khi có một cái đuôi được mọc ra, thực lực của Hỏa Linh Yêu Hồ sẽ được tăng thêm rất nhiều. Nếu đem chiến kỹ của Hỏa Linh Yêu Hồ đổi thành chiến kỹ cho nhân loại sử dụng, nó sẽ trở thành chiến kỹ cửu phẩm ngay. Mỗi khi ngươi giải phóng ra một cái đuôi, cơ thể ngươi sẽ được nâng lên rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn. Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian đó sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí. Tuy nhiên, chiến kỹ này mới chỉ là tứ phẩm. Cho nên chỉ có thể giải phóng ra được ba cái đuôi mà thôi.
Thao Thiết bĩu môi, nói.
- Chiến kỹ này...
Diệp Khôn hít thở hơi dồn dập.
- Khà, trong tay bản tôn không có đâu. Tuy nhiên, kể cả là có thì ngươi cũng không mua nổi. Khặc khặc khặc!
Dường như đoán trước được vẻ mặt Diệp Khôn sẽ buồn như đưa đám, trong lòng Thao Thiết cảm thấy rất vui vẻ. Y ném một viên yêu hạch vào trong miệng. Rất nhanh, một trăm viên yêu hạch đã bị y ăn hết hơn một nửa. Sau khi ăn no nê, tâm tình Thao Thiết càng thêm sảng khoái, y lau miệng nói:
- Thẳng quỷ nhỏ tham lam. Đừng xem thường trạng thái khi giải phóng ra ba cái đuôi này. Dựa vào tu vi hiện tại, ngươi chưa thể cung cấp đủ linh khí tiêu hao khi giải phóng ba đuôi đâu. Chỉ khi đạt tới Trúc Cơ, ngưng tụ linh khí thành pháp lực, ngươi mới có thể sử dụng trạng thái này trong thời gian một nén hương. Thế nhưng, trong khoảng thời gian một nén hương này, kể cả là thằng nhóc tên là Diệp Nam Thiên kia ngươi cũng có thể ung dung đối phó. Nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ tới cảnh giới "Thú Thế", kết hợp với trạng thái ba đuôi, ngươi có cơ hội đánh được một trận với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đó. Khặc khặc khặc!
Diệp Khôn nghe xong lời ấy, trong lòng cảm thấy dao động mạnh. Đây chính là chiến kỹ tứ phẩm ư? !
Chẳng qua, mặc dù lời của Thao Thiết là vậy, thế nhưng trong lòng Diệp Khôn cũng hiểu rõ. Nếu như đối thủ của hắn cũng sử dụng chiến kỹ tứ phẩm giống hắn, tỉ lệ thắng bại vẫn sẽ sàn sàn như nhau thôi!
Nhưng, cho dù là vậy, chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ này đã cộng thêm cho hắn rất nhiều!
Một trăm viên yêu hạch cộng với một nửa số linh nhũ, đáng giá!
Trong lúc Diệp Khôn đang hận không thể ngay lập tức khống chế lại cơ thể tu luyện chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ, Thao Thiết bỗng kêu lên một tiếng khe khẽ. Y móc từ trong túi eo ra một miếng sắt nhỏ.
- Đây không phải là mảnh vỡ Tinh Thần Thiết hay sao?
Thao Thiết vuốt vuốt miếng sắt trong tay, thắc mắc hỏi:
- Ngươi tìm đâu ra được vật này?
- Tinh Thần Thiết? Nó là cái gì? Miếng sắt này ta tìm được từ giữa tấm bìa ngoài của một quyển công pháp nhất phẩm.
Diệp Khôn trả lời thành thật. Sau đó, chợt nghĩ tới điều gì khác, hắn hỏi:
- Nếu lão biết đây là mảnh vở Tinh Thần Thiết , vậy lão cũng biết nó dùng để làm gì chứ?
- Khặc khặc, hôm nay tâm trạng của bản tôn khá tốt, ta sẽ phá lệ nói cho ngươi biết tác dụng của vật này.
Thao Thiết vừa nói, vừa nhảy một bước ra khỏi cái động đang ở. Tuy y không sử dụng bất kỳ cái chiến kỹ nào, thế nhưng thân hình giống như ma quỷ của y lại khiến cho Diệp Khôn sợ hết hồn hết vía.
Phải biết rằng, Thao Thiết đang điều khiển cơ thể của hắn. Thế nhưng, đối với việc khống chế lực lượng cơ thể để vận động, người chủ nhân thật sự của cái cơ thể này là hắn cũng không thể so được với y.
Rất nhanh, Thao Thiết đã lên tới đỉnh núi. Lúc này, mây đen trên bầu trời đã tan, trên vòm trời cao lốm đốm từng ngôi sao sáng, khung cảnh ban đêm trở nên mỹ lệ vô cùng.
Sau khi ngồi xuống một tảng đá, Thao Thiết ngẩng đầu lên nhìn trời. Một lúc sau, ánh mắt của y trở nên chăm chú.
- Mặc dù ánh sao có hơi mờ, nhưng cũng không khác là bao.
Thao Thiết tự nói một câu. Y khẽ đưa tay một cái, mảnh vỡ của Tinh Thần Thiết chợt xuất hiện giữa lòng bàn tay.
Diệp Khôn khó hiểu nhìn hành động của y. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, ánh mắt của hắn bỗng trợn trừng!
Chỉ thấy ánh sao rọi xuống mảnh vỡ Tinh Thần Thiết giống như đang bị một thứ gì đó hấp dẫn, từ từ tụ lại trên Tinh Thần Thiết. Ngay sau đó, từ mặt sau của Tinh Thần Thiết, một luồng ánh sáng rực rỡ bỗng bắn thẳng xuống mặt đất.
- Đây là...!
Diệp Khôn hô lên thất thanh. Chỉ thấy trên mặt đất, một cái bản đồ dãy núi Phong Tuyệt bỗng nhiên xuất hiện. Tuy nhiên, nội dung của cái bản đồ này nhìn qua cũng chỉ cặn kẽ hơn so với miếng sắt kia mà thôi. Tuy vẫn chưa biết được rõ đây là dãy núi nào bên trong dãy núi Phong Tuyệt, thế nhưng trên cái bản đồ này lại xuất hiện thêm được dấu hiệu về vị trí của ngọn núi cao kia. Trên ngọn núi xuất hiện những công trình kiến trúc bằng ảo ảnh. Công trình kiến trúc này cực kỳ đồ sộ. Những đình đài, lầu các, từng cành cây ngọn cỏ đều hiện lên giống như là cảnh thực!
Trong số các công trình kiến trúc này có một nơi trông giống như miếu thờ, bên trên có đề ba chữ lớn - Trích Tinh Các!
- Thằng quỷ nhỏ nhân loại. Vận may của ngươi cũng tốt lắm. Khặc khặc khặc, cái được ghi lại bên trong Tinh Thần Thiết chắc là một tấm bản đồ di tích rồi.
Thao Thiết chép miệng, nói.
- Bản đồ di tích? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh!
Nên biết, ở trong giới Tu Tiên, từ xưa tới nay, di tích được mọi người gọi là bảo địa.
Lịch sử của loài người đã trải qua không dưới vạn năm. Trong vạn năm lịch sử này, cho dù là tu sĩ có mạnh mẽ đến đâu đều sẽ có một ngày phải ngã xuống, những đế quốc cùng các môn phái có hùng mạnh ra sao đều sẽ phải suy tàn. Đây chính là một đạo lý không bao giờ thay đổi!
Mà một số tu sĩ cùng những đế quốc, môn phái từng tung hoành một thời vẫn hay để lại một số ít di tích. Những di tích này thường được mọi người gọi là di tích thời thượng cổ!
Cho dù những di tích này có tồn tại, thế nhưng nó vẫn đang bị chôn dấu ở một nơi nào đó không ai biết. Đây cũng chính là lý do vì sao có rất nhiều tu sĩ thích đi du lịch khắp nơi. Mục đích của bọn họ chính là tìm kiếm những di tích từ thời thượng cổ này. Cái này được gọi là đi tìm kiếm "Tiên duyên"!
Trong truyền thuyết, không biết có bao nhiêu tu sĩ ngẫu nhiên tìm được một cái di tích thời thượng cổ. Kết quả là họ đã nhận được truyền thừa từ những Đại tu sĩ hay từ những môn phái lớn khác. Sau khi đi ra khỏi di tích, thực lực của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, đủ sức tung hoành trời đất. Dĩ nhiên, bên trong các di tích cũng che dấu rất nhiều nguy hiểm.
Thế nhưng, nếu như có một di tích nào đó được phát hiện, số lượng tu sĩ chạy đến vẫn cứ đông như vịt!
Mà hiện giờ trong tay hắn đang nắm giữ một phần tấm bản đồ dẫn đến di tích thời thượng cổ!
Diệp Khôn hít thở dồn dập. Tuy nhiên, hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Hắn thở mạnh ra một hơi, tự giễu:
- Cho dù biết đây là một di thích thì đã sao? Bằng vào thực lực hiện giờ của mình, đi tới đó cũng chính là đi tới chỗ chết. Huống chi, mặc dù di tích này nằm trong dãy núi Phong Tuyệt, thế nhưng nơi này nhất định không thuộc vùng Nam bộ.
- Khặc khặc, thằng quỷ nhỏ nhân loại nhà ngươi cũng rất tỉnh đấy.
Thao Thiết vừa nói, vừa cất mảnh vỡ Tinh Thần Thiết vào túi eo. Y khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh đã xuất hiện bên trong thức hải.
Sau khi nhận lại quyền khống chế thân thể, Diệp Khôn đưa tay sờ sờ mảnh vỡ Tinh Thần Thiết. Hắn cắn răng một cái, cất kỹ nó vào trong người.
Không có thực lực, cho dù đó có là một kho báu quý giá hơn nữa thì nó cũng chỉ như giấc mộng mà thôi. Hiện giờ hắn đang muốn không ngừng tăng lên thực lực của chính mình!
Trong đầu hiện lên hình ảnh của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ, Diệp Khôn đứng trên đỉnh núi bắt đầu luyện tập từng chiêu, từng thức.
/119
|