Ầm! Ầm! Ầm!
Những tràng tiếng nổ vang lên liên tiếp bên trong một sơn cốc thuộc dãy núi Phong Tuyệt.
Trong cái sơn cốc vắng vẻ, một bóng người trên thân toàn lửa đang không ngừng di chuyển qua lại. Hai tay người đó khua lên khiến những tảng đá lớn quanh mình đều biến thành từng mảnh nhỏ!
Bóng người đó dĩ nhiên là Diệp Khôn. Hiện giờ hắn đã ở trong dãy núi Phong Tuyệt được hai tháng rưỡi.
Từ từ dừng lại, Diệp Khôn thở mạnh ra một hơi, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Trong suốt một tháng trời luyện tập, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được cái chiến kỹ tứ phẩm Hỏa Linh Yêu Hồ này. Bởi vì chiến kỹ này vốn được sửa đổi từ Hỏa Hồ chiến kỹ, cho nên chỉ cần một tháng thời gian hắn đã đạt tới cảnh giới "Thú Ý". Hiện tại, nếu so về uy lực thì nó đã mạnh hơn Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tới ba, thậm chí tới bốn lần!
- Chiến kỹ tứ phẩm quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy nhiên, hiện giờ nên thử một vài chiêu xem sao.
Diệp Khôn ngẩng đầu, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu tuôn ra dữ dội. Dưới sự chuyển hóa của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ, nguyên lực màu trắng sữa đã biến thành từng ngọn lửa cháy hừng hực chỉ trong nháy mắt. Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Khôn hơi cong lại, bắt đầu sử dụng trạng thái "Một đuôi" bên trong chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ!
Một khắc sau, ngọn lửa trên khắp cơ thể bỗng điên cuồng dồn về phía mông hắn. Một cái đuôi lớn dài gần một thước bằng lửa dần dần được ngưng lại thành hình.
Ngay khi cái đuôi lửa xuất hiện, Diệp Khôn cảm nhận được rõ toàn thân mình đang không ngừng trào ra một luồng lực lượng!
- Rống!
Từ trong cổ họng Diệp Khôn gào lên một tiếng gầm thét như một loài dã thú đang vui sướng. Một khắc sau, hắn di chuyển bước chân!
- Bá!
Chỉ thấy một cái bóng sáng thoát ẩn thoát hiện. Một khắc sau, cả người Diệp Khôn giống như sao băng trên lóe lên trên bầu trời nện mạnh vào một mỏm đá cách đó không xa.
- Ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên. Những mảnh vụn từ mỏm đá bay ra tán loạn. Chỉ trong nháy mắt, cả sơn cốc đã chìm trong làn khói bụi mù mịt...
Lâu sau, bên dưới vách đá dựng đứng, một chồng đá vụn bỗng nhiên rung lên. Ngay sau đó, một cánh tay chọc từ dưới đống đá vụn lên. Sau khi đẩy mấy tảng đá vụn ra xung quanh, một cái đầu dính toàn bụi bỗng nhô ra.
- Khặc khặc khặc! Nhân loại ngu dốt! Khặc khặc khặc!
Trong đầu Diệp Khôn vang lên tiếng cười to như búa nện của Thao Thiết. Sau khi cười đến mức không thở nổi nữa, Thao Thiết mới lên tiếng:
- Nhân loại, bản tôn đã nói trước với ngươi rồi. Sau khi mọc ra "Một đuôi", cơ thể của ngươi sẽ được nâng lên rất nhiều. Không ngờ ngươi ngu tới mức chưa nắm giữ hết lực lượng đã dám liều mạng phát lực... Khặc khặc khặc, bản tôn chết vì cười mất!
Gương mặt Diệp Khôn trở nên đỏ bừng. Tuy nhiên, trong mắt hắn lại hiện lên sự hưng phấn.
Thao Thiết nói không sai. Sau khi giải phóng ra trạng thái một đuôi, bất kể là lực lượng hay tốc độ của hắn đều mạnh hơn trước tầm ba thành!
Lực lượng ban đầu của hắn đã đạt tới một vạn cân, hoàn toàn vượt quá cực hạn của một tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng chỉ có lực lượng chín ngàn cân. Chỉ khi nào đạt tới tu vi Trúc Cơ mới có thể đạt tới lực lượng một vạn cân. Thế nhưng hiện giờ, sau khi giải phóng ra trạng thái một đuôi, lực lượng của hắn đã đạt tới một vạn ba ngàn cân rồi!
Nếu như có thể giải phóng ra trạng thái ba đuôi, thực lực của hắn có thể sẽ tăng lên gấp đôi, đạt tới lực lượng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mới đạt tới là hai vạn cân!
Tuy nói lực lượng chỉ là một phần của thực lực, thế nhưng lúc này, Diệp Khôn đã có đủ sự tự tin: Nếu có thể đánh lại một trận với Lưu Dong, hắn có thể dựa vào chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ dùng một kích giết chết ngay Lưu Dong!
Chẳng qua...
Diệp Khôn khẽ cau mày lại. Từ sau khi giải phóng ra một đuôi tới giờ mới chỉ trôi qua thời gian nửa nén hương, thế nhưng nguyên lực trong cơ thể hắn đã mất đi hơn một nửa.
- Tiêu hao nguyên lực nhiều quá vậy. Bằng vào nguyện lực hiện giờ của mình, trạng thái một đuôi cũng chỉ duy trì được thời gian một chén trà mà thôi.
Diệp Khôn cau mày, nói.
- Hừ! Nhân loại, ngươi mới chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng mà thôi. Bộ chiến kỹ này có thể xem như là một bộ chiến kỹ bậc trung rồi. Chiến kỹ tứ phẩm chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có khả năng được học. Bởi vì cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể phát huy ra được hết uy lực của chiến kỹ tứ phẩm.
Thao Thiết khinh thường, nói.
- Trúc Cơ sao...
Diệp Khôn hít vào một hơi dài. Hiện tại, thực lực của hắn đã đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Bên trong đan điền, nguyên lực đang giống như những con ngựa hoang muốn xồ ra mà chạy. Thế nhưng, nguyên lực trong người đã bị Diệp Khôn mạnh mẽ ép xuống. Hắn muốn đợi đến lúc trở về Diệp gia, sử dụng linh nhũ để tiến giai Trúc Cơ. Bởi vì... nếu sử dụng thêm nó thì hắn mới nắm chắc trăm phần trăm phá vỡ được bình cảnh Trúc Cơ!
Tuy nhiên, trước đó hắn vẫn còn một việc muốn làm.
- Lão yêu quái, lần trước lão nói có biện pháp khiến chiến kỹ này đạt tới cảnh giới Thú Thế. Hiện giờ, ta đã hoàn toàn thấu hiểu hết đạo lý của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ theo như lão nói, lão cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ.
Diệp Khôn cau mày, nói.
- Khặc khặc, thằng quỷ nhỏ nhân loại, đã giao dịch bao nhiêu lần rồi, ngươi có thấy bản tôn lười ngươi lần nào chưa?
Thao Thiết nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi còn nhớ lúc trước bản tôn bảo ngươi đi tìm kiếm các loại máu yêu thú thuộc các loài cáo không? Bây giờ lấy ra đi.
- Muốn đột phá cảnh giới Thú Thế nhất định phải sử dụng loại máu yêu thú này sao?
Diệp Khôn cảm thấy khó hiểu, nhíu nhíu mày. Đoạn thời gian trước, Thao Thiết bảo hắn đi tìm kiếm những loại máu của yêu thú thuộc các loài cáo. Lúc đó hắn cũng đã đoán ra được một số chuyện liên quan. Hiện giờ Thao Thiết nhắc lại, mặc dù trong lòng hắn cảm thấy hơi khó chịu vì không biết Thao Thiết sẽ làm thế nào, thế nhưng hắn vẫn đàng hoàng đi về hướng vách núi. Bên dưới vách núi có mấy cái bình đang được ngâm trong một dòng nước suối lạnh như băng.
- Chỉ có vậy thôi?
Thao Thiết cảm thấy không vừa lòng, nói.
- Các loại yêu thú thuộc loài cáo dưới cấp hai trong chu vi mấy trăm dặm quanh đây đều ở trong chỗ này hết.
Diệp Khôn nhíu mày lại. Nghe giọng nói của Thao Thiết, dường như đống này còn chưa đủ yêu cầu.
Dù sao đây cũng là điểm mấu chốt liên quan tới việc hắn có thể đạt tới cảnh giới "Thú Thế" hay không. Diệp Khôn hơi do dự, nói:
- Hơn mười dặm về phía bắc có một cái sơn cốc nhỏ, bên trong có một con yêu thú cấp hai Xích Diễm Hồ. Thế nhưng...
- Xích Diễm Hồ? !
Hai mắt Thao Thiết sáng lên, nói:
- Thằng quỷ nhỏ nhân loại, vận may của ngươi cũng tốt lắm. Vốn ta cho rằng với số lượng lớn máu yêu thú thuộc loài cáo có thể giúp ngươi có được hai thành đạt tới cảnh giới "Thú Thế". Cho dù ngươi có chịu được đau đớn thì cũng nhiều lắm đạt tới được năm thành. Thế nhưng, trong cơ thể con Xích Diễm Hồ lại có chứa một chút ít huyết mạch của Hỏa Linh Yêu Hồ. Nếu như có thể lấy được máu của nó, ta có tám thành giúp ngươi đạt tới cảnh giới Thú Thế!
Diệp Khôn nhíu mày, nói:
- Xích Diễm Hồ chính là yêu thú cấp hai, nó tương với tu sĩ Trúc Cơ đó.
- Chuyện này không liên quan tới bản tôn. Giao dịch lúc đầu không có điều kiện bản tôn sẽ giúp ngươi đối phó với yêu thú. Tự ngươi nghĩ cách đi. Khặc khặc khặc!
Nói xong, Thao Thiết cũng không nói thêm lời nào nữa.
Diệp Khôn gượng cười lắc đầu. Trong lòng hắn biết không cách nào dựa vào Thao Thiết được. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới tám thành khả năng có thể đạt tới cảnh giới Thú Thế, hắn cũng rất động tâm!
- Cứ thử một lần xem sao. Cho dù không địch lại được, dựa vào thực lực hiện giờ của mình vẫn có thể chạy trốn khỏi nó.
Diệp Khôn tự nói với mình một câu. Hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy vài cây linh dược từ trong hành trang bỏ vào miệng. Sau khi bổ sung xong lượng nguyên lực vừa tiêu hao, hắn liền đứng dậy đi về hướng bắc.
...
Chạy băng băng trong rừng hết thời gian một chén trà, trước mắt Diệp Khôn bỗng xuất hiện một cánh rừng có lá cây đỏ rực như những ngọn lửa. Cùng với đó, hắn cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang tăng lên nhanh chóng.
Bởi vì Diệp Khôn đã từng tới đây một lần, trong lòng hắn cũng biết rõ cánh rừng này chính là lãnh địa của con Xích Diễm Hồ kia. Bước chân của hắn cũng từ từ chậm lại.
Dần dần, khoảng cách giữa hắn với sơn cốc nơi con Xích Diễm Hồ đã càng ngày càng gần. Thế nhưng, ngay khi hắn chỉ còn cách sơn cốc kia chưa tới mấy trăm trượng, một tiếng gầm thét rung trời bỗng truyền ra từ bên trong sơn cốc!
- Hả?
Ánh mắt Diệp Khôn trở nên chăm chú, hắn nghiêng tai lắng nghe. Rất nhanh, sắc mặt hắn đã trở nên khó coi.
Có người đang chiến đấu với Xích Diễm Hồ!
Hai mắt Diệp Khôn hơi nheo lại, bước chân cũng dần nhanh hơn. Rất nhanh, hắn đã đi tới bên ngoài sơn cốc.
Sau khi tới gần sơn cốc, một luồng khí nóng hầm hập bỗng phả thằng vào mặt hắn. Cùng lúc đó, tiếng gầm giận dữ của Xích Diễm Hồ cùng với âm thanh chiến đấu đã càng trở nên quyết liệt!
Diệp Khôn lặng lẽ bước về phía trước hai bước. Hắn đưa tay vén đám lá trước mặt ra, hai mắt nhìn vào trong sơn cốc. Sau khi quan sát rõ tình huống trong sơn cốc, ánh mắt hắn liền trở nên chăm chú.
Chỉ thấy nơi cách đó không xa trong sơn cốc, một con yêu hồ thân cao hơn một trượng đang di chuyển qua lại, bộ lông trên người đỏ như máu đang bay trong gió trông như một ngọn lửa. Mỗi khi con yêu hồ há miệng, một ngọn lửa đỏ rực phun ra từ bên trong liền bắn về hướng hai tên tu sĩ cách đó không xa.
Sau khi nhìn qua con Xích Diễm Hồ, ánh mắt Diệp Khôn liền chuyển về phía hai người tu sĩ cách đó không xa.
Hai người tu sĩ gồm một nam, một nữ. Người con trai khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, mái tóc dài bồng bềnh được một cái kẹp tóc màu đen cột lại. Tướng mạo anh tuấn kết hợp với nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng rất dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm.
Còn tuổi của người con gái kia chắc cũng xấp xỉ với Diệp Khôn. Trên người nàng mặc một bộ trang phục con trai, quần dài đi ủng, áo khoác ngắn tay. Bộ trang phục bó sát khiến cơ thể mềm mại của nàng lộ ra vẻ hoạt bát, thông minh. Những đường cong khiến người khác phải động lòng phối hợp với khuôn mặt trái xoan, đôi môi mềm mỏng càng khiến người ta cảm thấy xinh xắn, đáng yêu.
Dường như bọn họ cũng không muốn che dấu thân phận của mình. Phía trước ngực bọn họ đều thêu gia huy vẽ một người khổng lồ đang chỉ tay lên trời. Đây chính là gia huy của Ngô gia - Hoàng thất của nước Thiên Kình.
Tu sĩ nước Thiên Kình?
Diệp Khôn khẽ cau mày. Nước Thiên Kình chính là một trong ba quốc gia mạnh nhất trong số hai mươi nước vùng Nam bộ. Có tin đồn nói rằng quốc gia này từ xưa đến nay có quan hệ rất mật thiết với Ngự Thú Tông - một trong ba môn phái thuộc "Ba tông môn phía Nam". Bên trong đất nước còn có cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trấn giữ.
Hơi phiền phức rồi đây!
Những tràng tiếng nổ vang lên liên tiếp bên trong một sơn cốc thuộc dãy núi Phong Tuyệt.
Trong cái sơn cốc vắng vẻ, một bóng người trên thân toàn lửa đang không ngừng di chuyển qua lại. Hai tay người đó khua lên khiến những tảng đá lớn quanh mình đều biến thành từng mảnh nhỏ!
Bóng người đó dĩ nhiên là Diệp Khôn. Hiện giờ hắn đã ở trong dãy núi Phong Tuyệt được hai tháng rưỡi.
Từ từ dừng lại, Diệp Khôn thở mạnh ra một hơi, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Trong suốt một tháng trời luyện tập, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được cái chiến kỹ tứ phẩm Hỏa Linh Yêu Hồ này. Bởi vì chiến kỹ này vốn được sửa đổi từ Hỏa Hồ chiến kỹ, cho nên chỉ cần một tháng thời gian hắn đã đạt tới cảnh giới "Thú Ý". Hiện tại, nếu so về uy lực thì nó đã mạnh hơn Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tới ba, thậm chí tới bốn lần!
- Chiến kỹ tứ phẩm quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy nhiên, hiện giờ nên thử một vài chiêu xem sao.
Diệp Khôn ngẩng đầu, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu tuôn ra dữ dội. Dưới sự chuyển hóa của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ, nguyên lực màu trắng sữa đã biến thành từng ngọn lửa cháy hừng hực chỉ trong nháy mắt. Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Khôn hơi cong lại, bắt đầu sử dụng trạng thái "Một đuôi" bên trong chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ!
Một khắc sau, ngọn lửa trên khắp cơ thể bỗng điên cuồng dồn về phía mông hắn. Một cái đuôi lớn dài gần một thước bằng lửa dần dần được ngưng lại thành hình.
Ngay khi cái đuôi lửa xuất hiện, Diệp Khôn cảm nhận được rõ toàn thân mình đang không ngừng trào ra một luồng lực lượng!
- Rống!
Từ trong cổ họng Diệp Khôn gào lên một tiếng gầm thét như một loài dã thú đang vui sướng. Một khắc sau, hắn di chuyển bước chân!
- Bá!
Chỉ thấy một cái bóng sáng thoát ẩn thoát hiện. Một khắc sau, cả người Diệp Khôn giống như sao băng trên lóe lên trên bầu trời nện mạnh vào một mỏm đá cách đó không xa.
- Ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên. Những mảnh vụn từ mỏm đá bay ra tán loạn. Chỉ trong nháy mắt, cả sơn cốc đã chìm trong làn khói bụi mù mịt...
Lâu sau, bên dưới vách đá dựng đứng, một chồng đá vụn bỗng nhiên rung lên. Ngay sau đó, một cánh tay chọc từ dưới đống đá vụn lên. Sau khi đẩy mấy tảng đá vụn ra xung quanh, một cái đầu dính toàn bụi bỗng nhô ra.
- Khặc khặc khặc! Nhân loại ngu dốt! Khặc khặc khặc!
Trong đầu Diệp Khôn vang lên tiếng cười to như búa nện của Thao Thiết. Sau khi cười đến mức không thở nổi nữa, Thao Thiết mới lên tiếng:
- Nhân loại, bản tôn đã nói trước với ngươi rồi. Sau khi mọc ra "Một đuôi", cơ thể của ngươi sẽ được nâng lên rất nhiều. Không ngờ ngươi ngu tới mức chưa nắm giữ hết lực lượng đã dám liều mạng phát lực... Khặc khặc khặc, bản tôn chết vì cười mất!
Gương mặt Diệp Khôn trở nên đỏ bừng. Tuy nhiên, trong mắt hắn lại hiện lên sự hưng phấn.
Thao Thiết nói không sai. Sau khi giải phóng ra trạng thái một đuôi, bất kể là lực lượng hay tốc độ của hắn đều mạnh hơn trước tầm ba thành!
Lực lượng ban đầu của hắn đã đạt tới một vạn cân, hoàn toàn vượt quá cực hạn của một tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng chỉ có lực lượng chín ngàn cân. Chỉ khi nào đạt tới tu vi Trúc Cơ mới có thể đạt tới lực lượng một vạn cân. Thế nhưng hiện giờ, sau khi giải phóng ra trạng thái một đuôi, lực lượng của hắn đã đạt tới một vạn ba ngàn cân rồi!
Nếu như có thể giải phóng ra trạng thái ba đuôi, thực lực của hắn có thể sẽ tăng lên gấp đôi, đạt tới lực lượng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mới đạt tới là hai vạn cân!
Tuy nói lực lượng chỉ là một phần của thực lực, thế nhưng lúc này, Diệp Khôn đã có đủ sự tự tin: Nếu có thể đánh lại một trận với Lưu Dong, hắn có thể dựa vào chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ dùng một kích giết chết ngay Lưu Dong!
Chẳng qua...
Diệp Khôn khẽ cau mày lại. Từ sau khi giải phóng ra một đuôi tới giờ mới chỉ trôi qua thời gian nửa nén hương, thế nhưng nguyên lực trong cơ thể hắn đã mất đi hơn một nửa.
- Tiêu hao nguyên lực nhiều quá vậy. Bằng vào nguyện lực hiện giờ của mình, trạng thái một đuôi cũng chỉ duy trì được thời gian một chén trà mà thôi.
Diệp Khôn cau mày, nói.
- Hừ! Nhân loại, ngươi mới chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng mà thôi. Bộ chiến kỹ này có thể xem như là một bộ chiến kỹ bậc trung rồi. Chiến kỹ tứ phẩm chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có khả năng được học. Bởi vì cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể phát huy ra được hết uy lực của chiến kỹ tứ phẩm.
Thao Thiết khinh thường, nói.
- Trúc Cơ sao...
Diệp Khôn hít vào một hơi dài. Hiện tại, thực lực của hắn đã đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Bên trong đan điền, nguyên lực đang giống như những con ngựa hoang muốn xồ ra mà chạy. Thế nhưng, nguyên lực trong người đã bị Diệp Khôn mạnh mẽ ép xuống. Hắn muốn đợi đến lúc trở về Diệp gia, sử dụng linh nhũ để tiến giai Trúc Cơ. Bởi vì... nếu sử dụng thêm nó thì hắn mới nắm chắc trăm phần trăm phá vỡ được bình cảnh Trúc Cơ!
Tuy nhiên, trước đó hắn vẫn còn một việc muốn làm.
- Lão yêu quái, lần trước lão nói có biện pháp khiến chiến kỹ này đạt tới cảnh giới Thú Thế. Hiện giờ, ta đã hoàn toàn thấu hiểu hết đạo lý của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ theo như lão nói, lão cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ.
Diệp Khôn cau mày, nói.
- Khặc khặc, thằng quỷ nhỏ nhân loại, đã giao dịch bao nhiêu lần rồi, ngươi có thấy bản tôn lười ngươi lần nào chưa?
Thao Thiết nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi còn nhớ lúc trước bản tôn bảo ngươi đi tìm kiếm các loại máu yêu thú thuộc các loài cáo không? Bây giờ lấy ra đi.
- Muốn đột phá cảnh giới Thú Thế nhất định phải sử dụng loại máu yêu thú này sao?
Diệp Khôn cảm thấy khó hiểu, nhíu nhíu mày. Đoạn thời gian trước, Thao Thiết bảo hắn đi tìm kiếm những loại máu của yêu thú thuộc các loài cáo. Lúc đó hắn cũng đã đoán ra được một số chuyện liên quan. Hiện giờ Thao Thiết nhắc lại, mặc dù trong lòng hắn cảm thấy hơi khó chịu vì không biết Thao Thiết sẽ làm thế nào, thế nhưng hắn vẫn đàng hoàng đi về hướng vách núi. Bên dưới vách núi có mấy cái bình đang được ngâm trong một dòng nước suối lạnh như băng.
- Chỉ có vậy thôi?
Thao Thiết cảm thấy không vừa lòng, nói.
- Các loại yêu thú thuộc loài cáo dưới cấp hai trong chu vi mấy trăm dặm quanh đây đều ở trong chỗ này hết.
Diệp Khôn nhíu mày lại. Nghe giọng nói của Thao Thiết, dường như đống này còn chưa đủ yêu cầu.
Dù sao đây cũng là điểm mấu chốt liên quan tới việc hắn có thể đạt tới cảnh giới "Thú Thế" hay không. Diệp Khôn hơi do dự, nói:
- Hơn mười dặm về phía bắc có một cái sơn cốc nhỏ, bên trong có một con yêu thú cấp hai Xích Diễm Hồ. Thế nhưng...
- Xích Diễm Hồ? !
Hai mắt Thao Thiết sáng lên, nói:
- Thằng quỷ nhỏ nhân loại, vận may của ngươi cũng tốt lắm. Vốn ta cho rằng với số lượng lớn máu yêu thú thuộc loài cáo có thể giúp ngươi có được hai thành đạt tới cảnh giới "Thú Thế". Cho dù ngươi có chịu được đau đớn thì cũng nhiều lắm đạt tới được năm thành. Thế nhưng, trong cơ thể con Xích Diễm Hồ lại có chứa một chút ít huyết mạch của Hỏa Linh Yêu Hồ. Nếu như có thể lấy được máu của nó, ta có tám thành giúp ngươi đạt tới cảnh giới Thú Thế!
Diệp Khôn nhíu mày, nói:
- Xích Diễm Hồ chính là yêu thú cấp hai, nó tương với tu sĩ Trúc Cơ đó.
- Chuyện này không liên quan tới bản tôn. Giao dịch lúc đầu không có điều kiện bản tôn sẽ giúp ngươi đối phó với yêu thú. Tự ngươi nghĩ cách đi. Khặc khặc khặc!
Nói xong, Thao Thiết cũng không nói thêm lời nào nữa.
Diệp Khôn gượng cười lắc đầu. Trong lòng hắn biết không cách nào dựa vào Thao Thiết được. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới tám thành khả năng có thể đạt tới cảnh giới Thú Thế, hắn cũng rất động tâm!
- Cứ thử một lần xem sao. Cho dù không địch lại được, dựa vào thực lực hiện giờ của mình vẫn có thể chạy trốn khỏi nó.
Diệp Khôn tự nói với mình một câu. Hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy vài cây linh dược từ trong hành trang bỏ vào miệng. Sau khi bổ sung xong lượng nguyên lực vừa tiêu hao, hắn liền đứng dậy đi về hướng bắc.
...
Chạy băng băng trong rừng hết thời gian một chén trà, trước mắt Diệp Khôn bỗng xuất hiện một cánh rừng có lá cây đỏ rực như những ngọn lửa. Cùng với đó, hắn cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang tăng lên nhanh chóng.
Bởi vì Diệp Khôn đã từng tới đây một lần, trong lòng hắn cũng biết rõ cánh rừng này chính là lãnh địa của con Xích Diễm Hồ kia. Bước chân của hắn cũng từ từ chậm lại.
Dần dần, khoảng cách giữa hắn với sơn cốc nơi con Xích Diễm Hồ đã càng ngày càng gần. Thế nhưng, ngay khi hắn chỉ còn cách sơn cốc kia chưa tới mấy trăm trượng, một tiếng gầm thét rung trời bỗng truyền ra từ bên trong sơn cốc!
- Hả?
Ánh mắt Diệp Khôn trở nên chăm chú, hắn nghiêng tai lắng nghe. Rất nhanh, sắc mặt hắn đã trở nên khó coi.
Có người đang chiến đấu với Xích Diễm Hồ!
Hai mắt Diệp Khôn hơi nheo lại, bước chân cũng dần nhanh hơn. Rất nhanh, hắn đã đi tới bên ngoài sơn cốc.
Sau khi tới gần sơn cốc, một luồng khí nóng hầm hập bỗng phả thằng vào mặt hắn. Cùng lúc đó, tiếng gầm giận dữ của Xích Diễm Hồ cùng với âm thanh chiến đấu đã càng trở nên quyết liệt!
Diệp Khôn lặng lẽ bước về phía trước hai bước. Hắn đưa tay vén đám lá trước mặt ra, hai mắt nhìn vào trong sơn cốc. Sau khi quan sát rõ tình huống trong sơn cốc, ánh mắt hắn liền trở nên chăm chú.
Chỉ thấy nơi cách đó không xa trong sơn cốc, một con yêu hồ thân cao hơn một trượng đang di chuyển qua lại, bộ lông trên người đỏ như máu đang bay trong gió trông như một ngọn lửa. Mỗi khi con yêu hồ há miệng, một ngọn lửa đỏ rực phun ra từ bên trong liền bắn về hướng hai tên tu sĩ cách đó không xa.
Sau khi nhìn qua con Xích Diễm Hồ, ánh mắt Diệp Khôn liền chuyển về phía hai người tu sĩ cách đó không xa.
Hai người tu sĩ gồm một nam, một nữ. Người con trai khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, mái tóc dài bồng bềnh được một cái kẹp tóc màu đen cột lại. Tướng mạo anh tuấn kết hợp với nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng rất dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm.
Còn tuổi của người con gái kia chắc cũng xấp xỉ với Diệp Khôn. Trên người nàng mặc một bộ trang phục con trai, quần dài đi ủng, áo khoác ngắn tay. Bộ trang phục bó sát khiến cơ thể mềm mại của nàng lộ ra vẻ hoạt bát, thông minh. Những đường cong khiến người khác phải động lòng phối hợp với khuôn mặt trái xoan, đôi môi mềm mỏng càng khiến người ta cảm thấy xinh xắn, đáng yêu.
Dường như bọn họ cũng không muốn che dấu thân phận của mình. Phía trước ngực bọn họ đều thêu gia huy vẽ một người khổng lồ đang chỉ tay lên trời. Đây chính là gia huy của Ngô gia - Hoàng thất của nước Thiên Kình.
Tu sĩ nước Thiên Kình?
Diệp Khôn khẽ cau mày. Nước Thiên Kình chính là một trong ba quốc gia mạnh nhất trong số hai mươi nước vùng Nam bộ. Có tin đồn nói rằng quốc gia này từ xưa đến nay có quan hệ rất mật thiết với Ngự Thú Tông - một trong ba môn phái thuộc "Ba tông môn phía Nam". Bên trong đất nước còn có cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trấn giữ.
Hơi phiền phức rồi đây!
/119
|