Ngay lúc Diệp Khôn đang rướn người lên định với tay hái, phía bên trên lớp lá mục bỗng nhiên nổ tung, một luồng gió tanh ập vào mặt!
Diệp Khôn kinh hãi, hắn ngoái đầu lại thì thấy bên trong đống lá cây bay đầy trời có một con mãng xà còn to hơn cả thân hình hắn, mồm há to như chậu máu xông tới định đớp lấy hắn. Con mãng xà này hoá ra đang nấp dưới đống lá mục nát. Nó chơi trò ôm cây đợi thỏ, dựa vào Kim Linh Cô hấp dẫn dã thú đến!
Khoảng cách gần như thế, Diệp Khôn muốn né tránh cũng cực kỳ khó khăn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng ngửa người ra đằng sau đúng theo chiêu Thiết Bản Kiều mới may mắn tránh được cú đớp của con mãng xà. Nhìn trực tiếp con mãng xà ngay sát mặt mình, Diệp Khôn hoảng sợ cứng người!
Tuy nhiên lúc này không phải lúc suy nghĩ vẩn vơ, hắn mượn sức cực lớn ở thắt lưng, hai tay đập một cái, một chiêu Linh Hồ Tham Trảo xuất ra, hai tay như thanh đao đánh vào bụng con mãng xà!
Khi bàn tay Diệp Khôn đập vào thì không thấy máu tươi bắn ra mà chỉ thấy mãng xà thân hình uốn éo phi trên không trung. Nó tránh đi chỗ yếu nhất là phần bụng, Diệp Khôn cứ nghĩ chiêu này đã đắc thủ. Khi chiêu Linh Hồ Tham Trảo chạm tới thì phát ra âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau.
Vảy của con mãng xà vậy mà cứng rắn dị thường!
Ngay lúc Diệp Khôn còn đang kinh ngạc thì thân thể con mãng xà bỗng đập xuống giống như một cây gậy từ trên không đánh tới!
Nếu hắn bị trúng đòn đánh này thì con mãng xà này chắc chắn sẽ giở chiêu cuốn chặt hắn lại. Tuy nói hiện giờ lực lượng của Diệp Khôn đã đạt tới một ngàn năm trăm cân nhưng hắn cũng không dám để con mãng xà cuốn chặt.
Trong lúc nguy cấp, Diệp Khôn lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Tay hắn chống đất bật lên đứng thẳng rồi ngoái đầu lại.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ chân diện mục của đại gia hoả này!
Đây là một con cự mãng thân dài khoảng bảy tám trượng, vảy trên thân màu nâu xám giống hệt như màu của chiếc lá mục từng, nếu không quan sát cẩn thận rất dễ bị màu sắc trên người nó đánh lừa. Trên đỉnh đầu có một đôi mắt tam giác đang cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Khôn, rõ ràng nó đã có một tia linh trí!
Tuy nhiên con cự mãng này rõ ràng không phải là yêu thú, Diệp Khôn vừa mới chật vật như vậy bởi vì hắn nhìn thấy Kim Linh Cô mà không ngờ đã bị con cự mãng xà đánh lén.
"Víu víu --" Lưỡi con cự mãng thò ra thụt vào liên tục, nó từ từ di chuyển xung quanh Diệp Khôn. Tuy rằng nó vốn có thể cảm giác được Diệp Khôn khó đối phó, nhưng không đành lòng dứt bỏ con mồi đến miệng này. Nó vung đuôi xông tới Diệp Khôn mà đớp!
"Hừ!"
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, dưới chân di chuyển. Thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết nháy mắt phát huy tới cực hạn, thân hình thoăn thoắt nhẹ nhàng nhảy giống như con linh hồ, chẳng mấy đã đến bên cạnh con cự mãng. Đồng thời hai tay của hắn vươn ra đập xuống mặc đất, cả thân hình bay lên trời!
Diệp Khôn vừa chạy vừa nhảy trông rất đơn giản thế nhưng lại tránh né được cái miệng khổng lồ cùng cái đuôi lớn tướng của con cự mãng!
Thừa lúc con cự mãng nghỉ ngơi giữa hai lần công kích, Diệp Khôn liền ra tay !
Chỉ thấy hai chân của hắn trên không trung đạp một cái, thân hình dịch lên phía trước mấy trượng, nháy mắt đã ở trên đỉnh đầu mãng xà, hai tay giống như móc câu hung hăng chụp vào chỗ cách đỉnh đầu cự mãng bảy tấc!
Tốc độ của Diệp Khôn quá nhanh làm con cự mãng chưa kịp phản ứng gì hết. Hai tay của Diệp Khôn cắm sâu vào con cự mãng. Chợt, hắn quát lớn một tiếng, hai tay gồng lên để lại trên người con cự mãng có một lỗ hổng thật lớn!
"Tê!" Thân hình con cự mãng run rẩy. Nó điên cuồng giãy dụa, máu tươi bắn tung toé ra bốn phía. Trong phút chốc mặt đất đã nhuộm thành màu đỏ, mà sức của con cự mãng càng ngày càng yếu. Chẳng mấy chốc nó nằm gục trên mặt đất không nhúc nhích.
"Con súc sinh này thật là khó đối phó, ở trong Phong Tuyệt sơn mạch cũng chỉ là dã thú bình thường nhưng không ngờ lại mạnh mẽ hơn xa dã thú bên ngoài." Diệp Khôn nhìn thi thể cự mãng thở ra một hơi thật mạnh. Hắn vốn tưởng rằng tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch thì chỉ có yêu thú mới là mối đe doạ lớn nhất. Xem ra nếu hắn không cẩn thận thì dù là dã thú bình thường cũng có thể gây nguy hiểm lớn.
Ở bên trong cái sơn mạch mênh mông không một bóng người này, nếu dã thú bị trọng thương rơi rớt máu thì mùi của chúng sẽ hấp dẫn càng nhiều dã thú và yêu thú. Đến lúc đó, cho dù hắn có thêm mấy cái mạng cũng không đủ.
Trong chốc lát tự xét, Diệp Khôn chưa bao giờ thấy được con mãng xà to nào đến như vậy. Diệp Khôn đi thẳng đến Kim Linh Cô ở bên dưới gốc đại thụ, hắn móc trong túi ra một thanh thạch đao rồi cúi xuống thật cẩn thận dọc theo gốc mà đào. Một gốc cây Kim Linh Cô nhanh chóng liền bị đào đi ra.
"Ực.”
Nhìn gốc Kim Linh Cô trước mặt, Diệp Khôn nuốt ực nước miếng một cái, tuy thế hắn vẫn lấy Kim Linh Cô cất vào bên trong hầu bao.
Trải qua hai tuần lễ thí nghiệm, Diệp Khôn đối với năng lực tiêu hóa của mình cũng đã có hiểu biết nhất định. Ví dụ như Chích Dương Thảo cần một canh giờ tiêu hóa, Kim Linh Cô dược tính tốt hơn thì hẳn là phải cần nhiều thời gian hơn. Mà hiện tại hắn căn bản không thể ngồi im tại đây một canh giờ được.
Trên người hắn hiện tại dính đầy máu tươi của con cự mãng. Bây giờ cần nhất là phải tìm được một dòng suốt nhỏ để gột rửa được hết máu, bằng không hấp dẫn yêu thú đến thì hắn không có khả năng đối phó được.
Thu hoạch Kim Linh Cô xong, Diệp Khôn quay đầu lại nhìn con cự mãng, hắn liếm liếm bờ môi.
Con cự mãng này sống bên trong Phong Tuyệt sơn mạch không biết đã cắn nuốt được bao nhiêu linh thảo linh dược. Thịt của nó chắc chắn là nhiều linh khí, tuy rằng bỏ đi là đáng tiếc nhưng hắn cũng không dám lưu lại đây lâu hơn.
Đi đến gần cự mãng, Diệp Khôn dùng thạch đao xé con mãng xà ra. Hắn lấy đi mật rắn vì đây là nơi ngưng tụ những tinh hoa của nó. Đồng thời cắt lấy một tảng thịt ở phần ngực, nơi này thịt có chất lượng nhất ném vào hầu bao rồi quay người bỏ đi thật nhanh.
Đối với đệ tử bên trong tộc thì Diệp gia luôn luôn tận tâm tận lực bồi dưỡng. Hơn nữa, gia tộc hàng năm đều tổ chức những đợt Thu Liệp cho nên những đệ tử của Diệp gia đều là những thợ săn xuất sắc. Vì thế Diệp Khôn dù chỉ mới mười ba tuổi đã dám xâm nhập vào Phong Tuyệt sơn mạch để hái linh dược rồi.
Không bao lâu, Diệp Khôn đã tìm được một dòng suối nhỏ, hắn nhanh chóng tẩy rửa hết mùi máu tươi trên người.
Ngồi trên bờ suối, Diệp Khôn ngẩng đầu nhìn những bụi cây rậm rạp xung quanh. Dù cây cối rậm rạp nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc trời đã dần tối, chẳng mấy chốc nữa màn đêm sẽ buông xuống.
Trong rừng, ban đêm chính là thời điểm nguy hiểm nhất. Diệp Khôn đã tìm được một gốc Kim Linh Cô, hơn nữa trong bụng đã đói mềm, sức lực bây giờ giỏi lắm cũng chỉ được năm thành nên hắn tính toán dừng việc tìm kiếm thảo dược. Ánh mắt hắn tập trung xem xét những vách đá trên núi ở phía Đông Bắc để tìm sơn động làm chỗ ẩn thân.
...
Màn đêm dần buông xuống, những cây cối chuyển thành màu xám xịt rồi cả không trung cũng chuyển thành màu tối đen như mực.
Trên vách đã phía Đông Bắc có một cái khe, Diệp Khôn khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đốt một đống lửa rồi ngồi đó nướng thịt mãng xà, mùi thịt nướng tỏa ra thơm ngát.
Đối với những thứ này Diệp Khôn lại làm như không thấy, hắn nắm chặt Kim Linh Cô đã được rửa sạch sau đó hít sâu một hơi rồi cắn một miếng.
Một mùi thơm nồng đậm tràn ngập trong miệng, miếng nấm non mềm hóa thành một luồng nhiệt lưu chạy vào trong bụng.
Thành hay bại là ở lúc này!
Diệp Khôn vừa nuốt miếng Kim Linh Cô thì cảm thụ được trong cơ thể nóng cực kỳ như có lửa đốt.
Ngay tại lúc Diệp Khôn sắp chịu đựng không nổi định hô lên thì trong dạ dày của hắn bỗng truyền đến một luồng hấp lực cực lớn. Lực lượng tán loạn trong cơ thể bỗng tràn ngập cả dạ dày. Luồng nhiệt lưu cuồng bạo lúc trước hóa thành một luồng lực lượng ôn nhuận tràn ngập khắp thân thể.
Diệp Khôn vội vàng vận khởi bí quyết đả thông kinh mạch của thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết, nguồn lực lượng ôn nhuận theo bí quyết của Diệp Khôn vận chuyển, bèn từ từ hội tụ ở bụng hắn rồi xông về tầng ngăn trở kia...
"Ầm!"
Giống như có một tiếng sấm sét nổ vang ở bên tai. Trong nháy mắt nguồn lực lượng này xông về phía điểm ngăn trở kinh mạch. Diệp Khôn cảm giác được rõ ràng bên trong cơ thể có một cái gì đó lặng lẽ vỡ vụn, một loại năng lượng kỳ lạ không thể hình dung được đang tràn ngập ở khắp các nơi trong cơ thể.
Bên trong sơn động, Diệp Khôn mở choàng hai mắt!
Trong nháy mắt, hắn cảm giác thấy thế giới xung quanh mình có gì đó khác lạ.
Trong không khí có một luồng vật chất như có như không đang lẳng lặng đầy trong không trung. Đáng chú ý nhất là ở trên người của hắn.
Đống lửa chập chờn như muốn tắt ngúm, bóng tối lại chiếm dần chỗ trong sơn động. Có một tầng bạch quang bao phủ trên người hắn, làm cho hắn giống như con đom đóm trong đêm đen.
"Linh khí!" Diệp Khôn thì thầm, trong mắt chan chứa niềm vui.
Hiện giờ tại bụng hắn bạch quang có vẻ nồng đậm nhất. Theo bí quyết vận chuyển đả thông gân mạch bạch quang chậm rãi di chuyển lúc đi vào bụng dưới, lúc đi lên lồng ngực. Tại lồng ngực xuất hiện một lưới huỳnh quang tinh tế. Diệp Khôn cảm giác được sau mỗi nhịp thở là cảm giác sức mạnh tăng lên!
Bạch quang vẫn chuyển động chưa dừng lại. Nó chạy lên phía trên lồng ngực, sau đó rẽ sang phía bả vai bên phải rồi chạy thẳng xuống ngón cái bàn tay phải.
Linh khí theo kinh mạch đả thông một vòng, Diệp Khôn thấy được sức mạnh của chính mình đang tăng dần lên. Hắn nhẩm tính có lẽ là phải đến tu sĩ đệ lục tầng rồi, lực đã đạt hai ngàn cân mà thân thể hắn cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
"Hô -- "
Hắn thở ra một hơi trọc khí thật dài và nặng nề rồi chậm rãi đứng dậy. Khi hắn vươn tay ra thì thấy trên bàn thay có một tầng hào quang màu trắng đục!
"Bá -- "
Hắn vung tay lên, đầu ngón tay lướt qua vách đá thật dày mà giống như lướt qua đậu hũ. Vách đá vậy mà lại bị cắt sâu ba thước giống như có lợi kiếm đảo qua!
Đây là Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh!
Lực công kích của hắn hiện giờ có thể ẩn chứa linh khí, nếu tu hành chiến kỹ sẽ làm cho uy lực tăng thêm một bậc!
Miệng Diệp Khôn nở một nụ cười tươi, ánh mắt lóe lên như ánh sao.
Lần này tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, tựa hồ so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, ít nhất hiện giờ đạt tới Tiên Thiên đệ lục tầng. Hiện tại có đối mặt yêu thú cũng sẽ không phải là vô lực nữa!
Diệp Khôn kinh hãi, hắn ngoái đầu lại thì thấy bên trong đống lá cây bay đầy trời có một con mãng xà còn to hơn cả thân hình hắn, mồm há to như chậu máu xông tới định đớp lấy hắn. Con mãng xà này hoá ra đang nấp dưới đống lá mục nát. Nó chơi trò ôm cây đợi thỏ, dựa vào Kim Linh Cô hấp dẫn dã thú đến!
Khoảng cách gần như thế, Diệp Khôn muốn né tránh cũng cực kỳ khó khăn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng ngửa người ra đằng sau đúng theo chiêu Thiết Bản Kiều mới may mắn tránh được cú đớp của con mãng xà. Nhìn trực tiếp con mãng xà ngay sát mặt mình, Diệp Khôn hoảng sợ cứng người!
Tuy nhiên lúc này không phải lúc suy nghĩ vẩn vơ, hắn mượn sức cực lớn ở thắt lưng, hai tay đập một cái, một chiêu Linh Hồ Tham Trảo xuất ra, hai tay như thanh đao đánh vào bụng con mãng xà!
Khi bàn tay Diệp Khôn đập vào thì không thấy máu tươi bắn ra mà chỉ thấy mãng xà thân hình uốn éo phi trên không trung. Nó tránh đi chỗ yếu nhất là phần bụng, Diệp Khôn cứ nghĩ chiêu này đã đắc thủ. Khi chiêu Linh Hồ Tham Trảo chạm tới thì phát ra âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau.
Vảy của con mãng xà vậy mà cứng rắn dị thường!
Ngay lúc Diệp Khôn còn đang kinh ngạc thì thân thể con mãng xà bỗng đập xuống giống như một cây gậy từ trên không đánh tới!
Nếu hắn bị trúng đòn đánh này thì con mãng xà này chắc chắn sẽ giở chiêu cuốn chặt hắn lại. Tuy nói hiện giờ lực lượng của Diệp Khôn đã đạt tới một ngàn năm trăm cân nhưng hắn cũng không dám để con mãng xà cuốn chặt.
Trong lúc nguy cấp, Diệp Khôn lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Tay hắn chống đất bật lên đứng thẳng rồi ngoái đầu lại.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ chân diện mục của đại gia hoả này!
Đây là một con cự mãng thân dài khoảng bảy tám trượng, vảy trên thân màu nâu xám giống hệt như màu của chiếc lá mục từng, nếu không quan sát cẩn thận rất dễ bị màu sắc trên người nó đánh lừa. Trên đỉnh đầu có một đôi mắt tam giác đang cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Khôn, rõ ràng nó đã có một tia linh trí!
Tuy nhiên con cự mãng này rõ ràng không phải là yêu thú, Diệp Khôn vừa mới chật vật như vậy bởi vì hắn nhìn thấy Kim Linh Cô mà không ngờ đã bị con cự mãng xà đánh lén.
"Víu víu --" Lưỡi con cự mãng thò ra thụt vào liên tục, nó từ từ di chuyển xung quanh Diệp Khôn. Tuy rằng nó vốn có thể cảm giác được Diệp Khôn khó đối phó, nhưng không đành lòng dứt bỏ con mồi đến miệng này. Nó vung đuôi xông tới Diệp Khôn mà đớp!
"Hừ!"
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, dưới chân di chuyển. Thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết nháy mắt phát huy tới cực hạn, thân hình thoăn thoắt nhẹ nhàng nhảy giống như con linh hồ, chẳng mấy đã đến bên cạnh con cự mãng. Đồng thời hai tay của hắn vươn ra đập xuống mặc đất, cả thân hình bay lên trời!
Diệp Khôn vừa chạy vừa nhảy trông rất đơn giản thế nhưng lại tránh né được cái miệng khổng lồ cùng cái đuôi lớn tướng của con cự mãng!
Thừa lúc con cự mãng nghỉ ngơi giữa hai lần công kích, Diệp Khôn liền ra tay !
Chỉ thấy hai chân của hắn trên không trung đạp một cái, thân hình dịch lên phía trước mấy trượng, nháy mắt đã ở trên đỉnh đầu mãng xà, hai tay giống như móc câu hung hăng chụp vào chỗ cách đỉnh đầu cự mãng bảy tấc!
Tốc độ của Diệp Khôn quá nhanh làm con cự mãng chưa kịp phản ứng gì hết. Hai tay của Diệp Khôn cắm sâu vào con cự mãng. Chợt, hắn quát lớn một tiếng, hai tay gồng lên để lại trên người con cự mãng có một lỗ hổng thật lớn!
"Tê!" Thân hình con cự mãng run rẩy. Nó điên cuồng giãy dụa, máu tươi bắn tung toé ra bốn phía. Trong phút chốc mặt đất đã nhuộm thành màu đỏ, mà sức của con cự mãng càng ngày càng yếu. Chẳng mấy chốc nó nằm gục trên mặt đất không nhúc nhích.
"Con súc sinh này thật là khó đối phó, ở trong Phong Tuyệt sơn mạch cũng chỉ là dã thú bình thường nhưng không ngờ lại mạnh mẽ hơn xa dã thú bên ngoài." Diệp Khôn nhìn thi thể cự mãng thở ra một hơi thật mạnh. Hắn vốn tưởng rằng tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch thì chỉ có yêu thú mới là mối đe doạ lớn nhất. Xem ra nếu hắn không cẩn thận thì dù là dã thú bình thường cũng có thể gây nguy hiểm lớn.
Ở bên trong cái sơn mạch mênh mông không một bóng người này, nếu dã thú bị trọng thương rơi rớt máu thì mùi của chúng sẽ hấp dẫn càng nhiều dã thú và yêu thú. Đến lúc đó, cho dù hắn có thêm mấy cái mạng cũng không đủ.
Trong chốc lát tự xét, Diệp Khôn chưa bao giờ thấy được con mãng xà to nào đến như vậy. Diệp Khôn đi thẳng đến Kim Linh Cô ở bên dưới gốc đại thụ, hắn móc trong túi ra một thanh thạch đao rồi cúi xuống thật cẩn thận dọc theo gốc mà đào. Một gốc cây Kim Linh Cô nhanh chóng liền bị đào đi ra.
"Ực.”
Nhìn gốc Kim Linh Cô trước mặt, Diệp Khôn nuốt ực nước miếng một cái, tuy thế hắn vẫn lấy Kim Linh Cô cất vào bên trong hầu bao.
Trải qua hai tuần lễ thí nghiệm, Diệp Khôn đối với năng lực tiêu hóa của mình cũng đã có hiểu biết nhất định. Ví dụ như Chích Dương Thảo cần một canh giờ tiêu hóa, Kim Linh Cô dược tính tốt hơn thì hẳn là phải cần nhiều thời gian hơn. Mà hiện tại hắn căn bản không thể ngồi im tại đây một canh giờ được.
Trên người hắn hiện tại dính đầy máu tươi của con cự mãng. Bây giờ cần nhất là phải tìm được một dòng suốt nhỏ để gột rửa được hết máu, bằng không hấp dẫn yêu thú đến thì hắn không có khả năng đối phó được.
Thu hoạch Kim Linh Cô xong, Diệp Khôn quay đầu lại nhìn con cự mãng, hắn liếm liếm bờ môi.
Con cự mãng này sống bên trong Phong Tuyệt sơn mạch không biết đã cắn nuốt được bao nhiêu linh thảo linh dược. Thịt của nó chắc chắn là nhiều linh khí, tuy rằng bỏ đi là đáng tiếc nhưng hắn cũng không dám lưu lại đây lâu hơn.
Đi đến gần cự mãng, Diệp Khôn dùng thạch đao xé con mãng xà ra. Hắn lấy đi mật rắn vì đây là nơi ngưng tụ những tinh hoa của nó. Đồng thời cắt lấy một tảng thịt ở phần ngực, nơi này thịt có chất lượng nhất ném vào hầu bao rồi quay người bỏ đi thật nhanh.
Đối với đệ tử bên trong tộc thì Diệp gia luôn luôn tận tâm tận lực bồi dưỡng. Hơn nữa, gia tộc hàng năm đều tổ chức những đợt Thu Liệp cho nên những đệ tử của Diệp gia đều là những thợ săn xuất sắc. Vì thế Diệp Khôn dù chỉ mới mười ba tuổi đã dám xâm nhập vào Phong Tuyệt sơn mạch để hái linh dược rồi.
Không bao lâu, Diệp Khôn đã tìm được một dòng suối nhỏ, hắn nhanh chóng tẩy rửa hết mùi máu tươi trên người.
Ngồi trên bờ suối, Diệp Khôn ngẩng đầu nhìn những bụi cây rậm rạp xung quanh. Dù cây cối rậm rạp nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc trời đã dần tối, chẳng mấy chốc nữa màn đêm sẽ buông xuống.
Trong rừng, ban đêm chính là thời điểm nguy hiểm nhất. Diệp Khôn đã tìm được một gốc Kim Linh Cô, hơn nữa trong bụng đã đói mềm, sức lực bây giờ giỏi lắm cũng chỉ được năm thành nên hắn tính toán dừng việc tìm kiếm thảo dược. Ánh mắt hắn tập trung xem xét những vách đá trên núi ở phía Đông Bắc để tìm sơn động làm chỗ ẩn thân.
...
Màn đêm dần buông xuống, những cây cối chuyển thành màu xám xịt rồi cả không trung cũng chuyển thành màu tối đen như mực.
Trên vách đã phía Đông Bắc có một cái khe, Diệp Khôn khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đốt một đống lửa rồi ngồi đó nướng thịt mãng xà, mùi thịt nướng tỏa ra thơm ngát.
Đối với những thứ này Diệp Khôn lại làm như không thấy, hắn nắm chặt Kim Linh Cô đã được rửa sạch sau đó hít sâu một hơi rồi cắn một miếng.
Một mùi thơm nồng đậm tràn ngập trong miệng, miếng nấm non mềm hóa thành một luồng nhiệt lưu chạy vào trong bụng.
Thành hay bại là ở lúc này!
Diệp Khôn vừa nuốt miếng Kim Linh Cô thì cảm thụ được trong cơ thể nóng cực kỳ như có lửa đốt.
Ngay tại lúc Diệp Khôn sắp chịu đựng không nổi định hô lên thì trong dạ dày của hắn bỗng truyền đến một luồng hấp lực cực lớn. Lực lượng tán loạn trong cơ thể bỗng tràn ngập cả dạ dày. Luồng nhiệt lưu cuồng bạo lúc trước hóa thành một luồng lực lượng ôn nhuận tràn ngập khắp thân thể.
Diệp Khôn vội vàng vận khởi bí quyết đả thông kinh mạch của thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết, nguồn lực lượng ôn nhuận theo bí quyết của Diệp Khôn vận chuyển, bèn từ từ hội tụ ở bụng hắn rồi xông về tầng ngăn trở kia...
"Ầm!"
Giống như có một tiếng sấm sét nổ vang ở bên tai. Trong nháy mắt nguồn lực lượng này xông về phía điểm ngăn trở kinh mạch. Diệp Khôn cảm giác được rõ ràng bên trong cơ thể có một cái gì đó lặng lẽ vỡ vụn, một loại năng lượng kỳ lạ không thể hình dung được đang tràn ngập ở khắp các nơi trong cơ thể.
Bên trong sơn động, Diệp Khôn mở choàng hai mắt!
Trong nháy mắt, hắn cảm giác thấy thế giới xung quanh mình có gì đó khác lạ.
Trong không khí có một luồng vật chất như có như không đang lẳng lặng đầy trong không trung. Đáng chú ý nhất là ở trên người của hắn.
Đống lửa chập chờn như muốn tắt ngúm, bóng tối lại chiếm dần chỗ trong sơn động. Có một tầng bạch quang bao phủ trên người hắn, làm cho hắn giống như con đom đóm trong đêm đen.
"Linh khí!" Diệp Khôn thì thầm, trong mắt chan chứa niềm vui.
Hiện giờ tại bụng hắn bạch quang có vẻ nồng đậm nhất. Theo bí quyết vận chuyển đả thông gân mạch bạch quang chậm rãi di chuyển lúc đi vào bụng dưới, lúc đi lên lồng ngực. Tại lồng ngực xuất hiện một lưới huỳnh quang tinh tế. Diệp Khôn cảm giác được sau mỗi nhịp thở là cảm giác sức mạnh tăng lên!
Bạch quang vẫn chuyển động chưa dừng lại. Nó chạy lên phía trên lồng ngực, sau đó rẽ sang phía bả vai bên phải rồi chạy thẳng xuống ngón cái bàn tay phải.
Linh khí theo kinh mạch đả thông một vòng, Diệp Khôn thấy được sức mạnh của chính mình đang tăng dần lên. Hắn nhẩm tính có lẽ là phải đến tu sĩ đệ lục tầng rồi, lực đã đạt hai ngàn cân mà thân thể hắn cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
"Hô -- "
Hắn thở ra một hơi trọc khí thật dài và nặng nề rồi chậm rãi đứng dậy. Khi hắn vươn tay ra thì thấy trên bàn thay có một tầng hào quang màu trắng đục!
"Bá -- "
Hắn vung tay lên, đầu ngón tay lướt qua vách đá thật dày mà giống như lướt qua đậu hũ. Vách đá vậy mà lại bị cắt sâu ba thước giống như có lợi kiếm đảo qua!
Đây là Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh!
Lực công kích của hắn hiện giờ có thể ẩn chứa linh khí, nếu tu hành chiến kỹ sẽ làm cho uy lực tăng thêm một bậc!
Miệng Diệp Khôn nở một nụ cười tươi, ánh mắt lóe lên như ánh sao.
Lần này tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, tựa hồ so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, ít nhất hiện giờ đạt tới Tiên Thiên đệ lục tầng. Hiện tại có đối mặt yêu thú cũng sẽ không phải là vô lực nữa!
/119
|