- Diệp Nhạn?
Diệp Khôn sửng sốt, cau mày kêu lên một tiếng.
Bóng người phía trước bỗng run lên, quay đầu nhìn lại. Gã chính là Diệp Nhạn. Tuy nhiên, hiện giờ nửa bên mặt của Diệp Nhạn đã sưng húp, một dấu tay năm ngón hiện rõ trên mặt. Chiếc cột tóc trên đầu không biết đã rơi mất ở chỗ nào, tóc tai bù xù trông nhếch nhách đến mức không thể nhếch nhác hơn.
Diệp Nhạn cũng vừa trông thấy Diệp Khôn. Hiện tại, gã đâu còn quan tâm tới mâu thuẫn lúc trước với Diệp Khôn nữa, nói vội:
- Diệp Khôn, đệ ở đây thì tốt quá. Mau đi với ta!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khôn cau mày nhìn Diệp Nhạn. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
- Chúng ta gặp phải lũ khốn nước Thiên Phong tại phường thị phía Bắc. Bọn chúng đã cố tình gây sự, lại còn tát ta một cái. Anh ta tức quá đã đánh nhau với bọn chúng. Chẳng qua, bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta không địch lại nổi. Hiện giờ bọn chúng đã tuyên bố muốn phế anh của ta!
Nói đến đây, hai mắt Diệp Nhạn liền trở nên đỏ hồng, nhỏ giọng cầu khẩn:
- Diệp Khôn, ta biết đệ hiện giờ rất lợi hãi, đệ hãy đi cứu anh trai ta đi!
- Phế Diệp Ưng?
Con ngươi Diệp Khôn đột nhiên co lại. Nếu như Diệp Nhạn nói không sai, chuyện lần này rất có thể là dự mưu nhằm vào Diệp gia!
Hít sâu vào một hơi, Diệp Khôn nghiêm túc nói:
- Huynh hãy mau trở về kể lại tường tận chuyện này cho tộc trưởng. Chuyện lần này không hề đơn giản như huynh tưởng tượng đâu!
Nói xong, không đợi Diệp Nhạn kịp mở miệng, Diệp Khôn đã phóng đi như cá bơi trong nước xuyên qua đám người đi đường chạy về hướng phường thị ở thành Bắc!
...
Phường thị nằm ở thành Bắc trong thành Thiên Phong có thể được coi là một nơi phồn hoa của nước Thiên Phong.
Dù sao, mấy thương hội ở thành Đông đều là những nhà giao dịch lớn. Cho dù là một số linh khí kém chất lượng cũng đã có giá từ mười viên linh thạch trở lên. Đây có thể coi là một khoản tiền lớn đối với tu sĩ Tiên Thiên.
Nhưng phường thị ở thành Bắc lại không giống như vậy. Chiếm phần lớn số quầy hàng ở nơi này đều là do một số ít tán tu hoặc vài gia tộc tu tiên lẻ tẻ sống ở thành Thiên Phong mở ra. Những người tán tu này thường lập thành từng tốp ba tốp năm tiến vào bên trong dãy núi Phong Tuyệt, bọn họ đi săn yêu thú hoặc tìm kiếm linh dược về đây dựng quầy bán. Nếu như thấy được thứ mình cần, bọn họ còn có thể dùng vật đổi vật cho nhau. Thậm chí có người từng mua được một số đồ vật không tồi từ tay những người bán hàng không biết giá.
Cho nên, nơi này còn hấp dẫn tu sĩ Tiên Thiên hơn những thương hội ở thành Đông kia xa.
Bởi vì Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp sửa diễn ra, phần lớn tu sẽ đến từ hai mươi nước đang ở tạm trong thành Thiên Phong đều đã đến phường thị ở thành Bắc này. Do vậy, nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ tán tu cùng các loại người tam giáo cửu lưu(1), rất đông những tu sĩ đến từ hai mươi quốc gia đều tới nơi này đi dạo.
Đúng lúc này, trên quảng trường tại phường thị thành Bắc, một tràng tiếng động lớn ầm ĩ vang lên.
Rất nhiều tu sĩ đã đứng vây quanh quảng trường, ngay cả những tu sĩ đang bày bán ở vỉa hè cũng vội vàng thu quầy, đứng lẫn trong đám người nhìn về hai người đang đánh nhau giữa quảng trường. Hoặc nói đúng hơn là trận đánh nhau nghiêng về một bên...
...
- Diệp Ưng, ngươi chỉ có một tí thực lực này thôi sao? Ha ha ha, người đã từng là đệ nhất thiên tài của nước Vạn Trúc cũng chỉ thế mà thôi!
Tiếng cười điên cuồng vang lên trên quảng trường. Hai bóng người ở giữa quảng trường đang không ngừng vây chặt lấy nhau. Một người trong số đó chính là Diệp Ưng. Hiện giờ, Diệp Ưng hai tay chảy máu đang không ngừng triền đấu với một người tu sĩ cầm trường đao màu đen.
Người tu sĩ trẻ tuổi có vóc dáng cao gầy, trên thân mặc một bộ trường sam trắng như tuyết. Phía trước ngực được thêu một chữ lớn như rồng bay phượng múa: THIÊN. Nước Thiên Phong, Trần gia!
Người tu sĩ này đã áp chế hoàn toàn được Diệp Ưng. Thế nhưng, y cũng không muốn xuống tay mà chỉ sử dụng trường đao đang cầm hóa giải toàn bộ thế công của Diệp Ưng một cách dễ dàng!
- Không phải vừa rồi còn rất tinh tướng hay sao? Còn nói muốn Trần gia chúng ta phải trả giá ư?
Người tu sĩ cao gầy di chuyển trường đao một cái đã dễ dàng phá vỡ một chiêu "Lang Giảo" của Diệp Ưng. Y chợt cười lên một tiếng chế giễu, sau đó đánh một chưởng lên ngực Diệp Ưng khiến gã bị đánh bay ra bên ngoài.
Diệp Ưng lùi liên tiếp bốn, năm bước về phía sau, khóe miệng tràn ra vệt máu. Thế nhưng trên mặt gã vẫn tràn đầy vẻ bất khuất, lạnh lùng trả lời:
- Hừ, Trần Phong, ngươi dám đổi trắng thay đen sao? Lúc trước, kẻ đứng ra gây sự đầu tiên chính là Trần gia các ngươi, kẻ động thủ trước cũng chính là Trần gia các ngươi!
- Nói nhiều vô ích. Ai làm người ấy biết!
Người tu sĩ cao gầy tên Trần Phong cười lạnh lùng một tiếng. Sau đó, y vung trường đao có đao mang lạnh thấu xương chém về phía Diệp Ưng!
Phía sau hai người là hai nhóm tu sĩ đang đứng. Chẳng qua, số lượng tu sĩ đứng sau lưng Trần Phong rõ ràng chiếm ưu thế hơn. Cộng thêm việc Trần Phong đang đại phát thần uy đánh Diệp Ưng tới hoa rơi nước chảy, đám tu sĩ này nhất thời trở nên vênh vênh váo váo cười lớn.
Nhìn về đám người phía sau lưng Diệp Ưng, mấy người đệ tử Diệp gia mặt mũi bầm dập, sa sút tinh thần.
Những người xung quanh phần lớn đều là những tán tu sống trong thành Thiên Phong. Sau khi trông thấy một màn như vậy, mọi người tự nhiên lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Thế nhưng vẫn có không ít những ngoại lệ.
Có không ít tu sĩ trong hai mươi nước đứng lẫn trong đám người nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tu sĩ Diệp gia, mấy người này đều khẽ cau mày lại.
- Trần gia nước Thiên Phong có hơi quá rồi!
- Ba ngày nữa sẽ diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, bọn họ làm vậy rõ ràng đã không tuân thủ theo quy tắc!
- Nói làm gì, đây cũng là do Diệp gia xui xẻo vì đã phát hiện linh mạch. Hành động hiện giờ của nước Thiên Phong rõ ràng nhắm vào cái linh mạch kia.
- Diệp gia thật xui xẻo...
Đằng sau đám người vây quanh, hai người tu sĩ đầu đội đấu lạp (2) đang đứng ở phía xa nhìn về hướng quảng trường. Hai người này mặc trường bào màu xanh lam, trước ngực thêu gia huy một người khổng lồ đang chỉ tay lên trời. Đây chính là gia huy của Ngô gia, vương thất của nước Thiên Kình!
- Nước Thiên Phong... Thật đúng là càn rỡ, hoàn toàn không coi mười chín quốc gia khác vào đâu!
Người tu sĩ nước Thiên Kình đứng bên trái cau mày, nói.
- Bọn họ được đặc sứ của Tam hoàng tử ủng hộ nên càn rỗ một chút cũng đúng.
Người tu sĩ đứng bên phải nhún vai, dường như không còn tâm tư muốn xem tiếp nữa, dửng dưng nói:
- Đi thôi, không cần xem nữa đâu. Gia chủ của bọn họ sắp chạy tới đây rồi. Tuy nói hành động này của nước Thiên Phong hoàn toàn nhằm vào Diệp gia, thế nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Chuyện này đệ nhớ bẩm báo cho gia chủ để cho gia chủ suy nghĩ.
Người tu sĩ đứng bên trái nghe vậy liền gượng cười:
- Huy ca, huynh vẫn như ông cụ già vậy. Tuy nhiên, đệ cảm thấy vẫn nên ở lại xem tiếp.
- Ồ?
Người tu sĩ được gọi là "Huy ca" bỗng dừng bước, hơi kinh ngạc quay đầu lại. Bên dưới chiếc đấu lạp hiện ra một khuôn mặt trẻ trông khá biếng nhác. Nếu như có người nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nhận ra người này chính là một trong tam đại thiên tài của hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Đồng thời, đây cũng chính là cường giả mạnh nhất trong số các tu sĩ trẻ tuổi thuộc hai mươi nước - Ngô Huy!
- Huy ca, huynh còn nhớ chuyện lần trước đệ nói với huynh, đệ cùng tiểu muội đã gặp được một người ở trong dãy núi Phong Tuyệt đó?
Người tu sĩ kia kia ngẩng đầu lên, bên dưới chiếc đấu lạp hiện ra một khuôn mặt anh tuấn với nụ cười thân thiện. Nếu như Diệp Khôn nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Ngô Cương, người ngày trước hắn gặp ở trong dãy núi Phong Tuyệt.
- Đệ muốn nói toàn bộ chuyện này đều là vì người được gọi là Diệp Khôn kia?
Ngô Huy sờ cằm, hơi lười nhác nhún vai nói:
- Đã vậy, huynh sẽ cùng đệ ở lại xem tiếp. Dù sao hiện giờ cũng đang không có việc gì làm.
Trong lúc nói chuyện, trận đấu giữa quảng trường bỗng sinh biến. Trần Phong vốn đang như con khỉ diễn trò chợt gào to lên một tiếng, vung thanh trường đao trong tay lên, ánh đao bắn ra khắp nơi!
- Phách Đao Quyết!
Trần Phong quát to một tiếng, thanh trường đao màu đen trong tay y bắn ra một cái đao mang dài chừng bảy thước, chém thẳng về phía tay phải Diệp Ưng!
Ánh đao sáng như ngọc, dường như khiến cho những người xung quanh không mở mắt ra nổi. Đồng thời, Trần Phong cao giọng cười to:
- Ta muốn cánh tay phải của ngươi!
Sắc mặt Diệp Ưng trở nên nghiêm trọng. Sau khi đánh nhau với y, gã biết rõ thực lực của tên Trần Phong này cũng chỉ tương đương với mình. Tuy nhiên, trong tay y lại có thêm một thanh trường đao là linh khí nên y có thể hơn gã một bậc. Hiện giờ đối phương đã không muốn tiếp tục kéo dài cuộc chiến, đây cũng chính là cơ hội của gã!
Hai tay gã chắp lại trước ngực, bàn tay mở ra như sói lớn há miệng. Cùng lúc đó, trong miệng gã cũng thét lên một tiếng chói tai, giống như một tiếng sói tru kéo dài.
- Tàn Lang Khiếu Nguyệt!
Ánh đao cùng hai tay Diệp Ưng va chạm với nhau, từ giữa phát ra một luồng gió kình khổng lồ. Hai bóng người đứng yên tại chỗ giống như đang giằng co với nhau!
Nhưng, cho dù Diệp Ưng có ngăn cản được một kích của đối phương, trên mặt Trần Phong vẫn hiện lên một nụ cười trào phúng:
- Ta nói rồi, ta sẽ phế ngươi!
Một khắc sau đó, trường đao màu đen bỗng rung lên kịch liệt. Ánh đao lóe lên một cái đã trực tiếp phá vỡ Tàn Lang Khiếu Nguyệt do Diệp Ưng thi triển. Cùng lúc đó, y tung người nhảy lên, hai chân đạp mạnh lên cánh tay phải của Diệp Ưng!
- Rắc!
Một tiếng động lanh lảnh vang lên. Diệp Ưng kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, ngã vào bên trong đám người.
- Diệp Ưng!
Đám đệ tử Diệp gia hô lên rối rít. Nhưng đúng lúc này, đám người đứng ở phía nam quảng trường bỗng nhiên loạn lên. Ngay sau đó, một bóng người nhanh như gió xuất hiện bên trong quảng trường, mặc kệ tới những lời chửi rủa ở xung quanh. Hai tay y đặt ở trước ngực tạo thành một bức tường vô hình bằng kình khí hóa giải hết lực lượng của Trần Phong. Sau đó, y đón lấy Diệp Ưng đang hôn mê.
- Diệp Khôn!
Đệ tử Diệp gia nhìn thấy người vừa đón lấy Diệp Ưng, bọn họ lập tức trở nên vui mừng rối rít.
- Cuối cùng cũng tới?
Trần Phong nhìn Diệp Khôn, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, theo bản năng nhìn về một quán trà cách quảng trường không xa. Ngay lúc này, từ bên trong quán trà, mấy bóng người đang chậm rãi bước ra.
Thấy vậy, trong lòng Trần Phong liền rất bình tĩnh. Y quay đầu lại nhìn Diệp Khôn, âm dương quái khí nói:
- Ơ, đây không phải là đệ nhất thiên tài của Diệp gia sao? Ta đã đem đối thủ cạnh tranh của ngươi phế đi, có phải ngươi nên cảm ơn ta hay không? ! Ha ha ha!
Phía sau, một đám đệ tử Trần gia càng lớn lối cười to. Những người đứng xung quanh cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
- Hắn là Diệp Khôn?
- Đây chính là người dùng thực lực Tiên Thiên đệ bát tầng phế Lưu Dong ư?
- Hắn hiện giờ không còn là tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng nữa rồi. Vào hơn một tháng trước, ở trong thành Trúc Hải, hắn đã dùng một chiêu giết chết Thiết Hán, Kim Sư Tử cùng Ngân Tu Thử. Mặc dù chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng, thế nhưng hắn rất mạnh!
- Không biết hắn sẽ chống lại Trần Phong thế nào? Dù sao, linh khí trong tay Trần Phong ta cũng được biết nó chính là linh khí nhị phẩm Toái Thiết Đao. Chỉ cần dùng đao này, Trần Phong có thể quét sạch đám tu sĩ dưới Trúc Cơ!
Xung quanh vang lên tiếng người ồn ào. Thế nhưng Diệp Khôn lại mắt điếc tai ngơ đưa Diệp Ưng cho một người đệ tử Diệp gia bị thương nhẹ hơn. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Phong.
- Sao? Ngươi cũng muốn thử?
Trần Phong lạnh lùng cười một tiếng, nắm chặt thanh trường đao màu đen trong tay. Y chỉ ngón tay vào Diệp Khôn, kiêu ngạo nói.
Tuy nói nhiệm vụ của y đã xong, thế nhưng y đang cầm Toái Cốt Đao trên tay, cộng thêm vừa rồi đã đánh bại Diệp Ưng dễ dàng khiến cho Trần Phong hiện giờ đang vô cùng tự tin.
Diệp Khôn sửng sốt, cau mày kêu lên một tiếng.
Bóng người phía trước bỗng run lên, quay đầu nhìn lại. Gã chính là Diệp Nhạn. Tuy nhiên, hiện giờ nửa bên mặt của Diệp Nhạn đã sưng húp, một dấu tay năm ngón hiện rõ trên mặt. Chiếc cột tóc trên đầu không biết đã rơi mất ở chỗ nào, tóc tai bù xù trông nhếch nhách đến mức không thể nhếch nhác hơn.
Diệp Nhạn cũng vừa trông thấy Diệp Khôn. Hiện tại, gã đâu còn quan tâm tới mâu thuẫn lúc trước với Diệp Khôn nữa, nói vội:
- Diệp Khôn, đệ ở đây thì tốt quá. Mau đi với ta!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khôn cau mày nhìn Diệp Nhạn. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
- Chúng ta gặp phải lũ khốn nước Thiên Phong tại phường thị phía Bắc. Bọn chúng đã cố tình gây sự, lại còn tát ta một cái. Anh ta tức quá đã đánh nhau với bọn chúng. Chẳng qua, bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta không địch lại nổi. Hiện giờ bọn chúng đã tuyên bố muốn phế anh của ta!
Nói đến đây, hai mắt Diệp Nhạn liền trở nên đỏ hồng, nhỏ giọng cầu khẩn:
- Diệp Khôn, ta biết đệ hiện giờ rất lợi hãi, đệ hãy đi cứu anh trai ta đi!
- Phế Diệp Ưng?
Con ngươi Diệp Khôn đột nhiên co lại. Nếu như Diệp Nhạn nói không sai, chuyện lần này rất có thể là dự mưu nhằm vào Diệp gia!
Hít sâu vào một hơi, Diệp Khôn nghiêm túc nói:
- Huynh hãy mau trở về kể lại tường tận chuyện này cho tộc trưởng. Chuyện lần này không hề đơn giản như huynh tưởng tượng đâu!
Nói xong, không đợi Diệp Nhạn kịp mở miệng, Diệp Khôn đã phóng đi như cá bơi trong nước xuyên qua đám người đi đường chạy về hướng phường thị ở thành Bắc!
...
Phường thị nằm ở thành Bắc trong thành Thiên Phong có thể được coi là một nơi phồn hoa của nước Thiên Phong.
Dù sao, mấy thương hội ở thành Đông đều là những nhà giao dịch lớn. Cho dù là một số linh khí kém chất lượng cũng đã có giá từ mười viên linh thạch trở lên. Đây có thể coi là một khoản tiền lớn đối với tu sĩ Tiên Thiên.
Nhưng phường thị ở thành Bắc lại không giống như vậy. Chiếm phần lớn số quầy hàng ở nơi này đều là do một số ít tán tu hoặc vài gia tộc tu tiên lẻ tẻ sống ở thành Thiên Phong mở ra. Những người tán tu này thường lập thành từng tốp ba tốp năm tiến vào bên trong dãy núi Phong Tuyệt, bọn họ đi săn yêu thú hoặc tìm kiếm linh dược về đây dựng quầy bán. Nếu như thấy được thứ mình cần, bọn họ còn có thể dùng vật đổi vật cho nhau. Thậm chí có người từng mua được một số đồ vật không tồi từ tay những người bán hàng không biết giá.
Cho nên, nơi này còn hấp dẫn tu sĩ Tiên Thiên hơn những thương hội ở thành Đông kia xa.
Bởi vì Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp sửa diễn ra, phần lớn tu sẽ đến từ hai mươi nước đang ở tạm trong thành Thiên Phong đều đã đến phường thị ở thành Bắc này. Do vậy, nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ tán tu cùng các loại người tam giáo cửu lưu(1), rất đông những tu sĩ đến từ hai mươi quốc gia đều tới nơi này đi dạo.
Đúng lúc này, trên quảng trường tại phường thị thành Bắc, một tràng tiếng động lớn ầm ĩ vang lên.
Rất nhiều tu sĩ đã đứng vây quanh quảng trường, ngay cả những tu sĩ đang bày bán ở vỉa hè cũng vội vàng thu quầy, đứng lẫn trong đám người nhìn về hai người đang đánh nhau giữa quảng trường. Hoặc nói đúng hơn là trận đánh nhau nghiêng về một bên...
...
- Diệp Ưng, ngươi chỉ có một tí thực lực này thôi sao? Ha ha ha, người đã từng là đệ nhất thiên tài của nước Vạn Trúc cũng chỉ thế mà thôi!
Tiếng cười điên cuồng vang lên trên quảng trường. Hai bóng người ở giữa quảng trường đang không ngừng vây chặt lấy nhau. Một người trong số đó chính là Diệp Ưng. Hiện giờ, Diệp Ưng hai tay chảy máu đang không ngừng triền đấu với một người tu sĩ cầm trường đao màu đen.
Người tu sĩ trẻ tuổi có vóc dáng cao gầy, trên thân mặc một bộ trường sam trắng như tuyết. Phía trước ngực được thêu một chữ lớn như rồng bay phượng múa: THIÊN. Nước Thiên Phong, Trần gia!
Người tu sĩ này đã áp chế hoàn toàn được Diệp Ưng. Thế nhưng, y cũng không muốn xuống tay mà chỉ sử dụng trường đao đang cầm hóa giải toàn bộ thế công của Diệp Ưng một cách dễ dàng!
- Không phải vừa rồi còn rất tinh tướng hay sao? Còn nói muốn Trần gia chúng ta phải trả giá ư?
Người tu sĩ cao gầy di chuyển trường đao một cái đã dễ dàng phá vỡ một chiêu "Lang Giảo" của Diệp Ưng. Y chợt cười lên một tiếng chế giễu, sau đó đánh một chưởng lên ngực Diệp Ưng khiến gã bị đánh bay ra bên ngoài.
Diệp Ưng lùi liên tiếp bốn, năm bước về phía sau, khóe miệng tràn ra vệt máu. Thế nhưng trên mặt gã vẫn tràn đầy vẻ bất khuất, lạnh lùng trả lời:
- Hừ, Trần Phong, ngươi dám đổi trắng thay đen sao? Lúc trước, kẻ đứng ra gây sự đầu tiên chính là Trần gia các ngươi, kẻ động thủ trước cũng chính là Trần gia các ngươi!
- Nói nhiều vô ích. Ai làm người ấy biết!
Người tu sĩ cao gầy tên Trần Phong cười lạnh lùng một tiếng. Sau đó, y vung trường đao có đao mang lạnh thấu xương chém về phía Diệp Ưng!
Phía sau hai người là hai nhóm tu sĩ đang đứng. Chẳng qua, số lượng tu sĩ đứng sau lưng Trần Phong rõ ràng chiếm ưu thế hơn. Cộng thêm việc Trần Phong đang đại phát thần uy đánh Diệp Ưng tới hoa rơi nước chảy, đám tu sĩ này nhất thời trở nên vênh vênh váo váo cười lớn.
Nhìn về đám người phía sau lưng Diệp Ưng, mấy người đệ tử Diệp gia mặt mũi bầm dập, sa sút tinh thần.
Những người xung quanh phần lớn đều là những tán tu sống trong thành Thiên Phong. Sau khi trông thấy một màn như vậy, mọi người tự nhiên lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Thế nhưng vẫn có không ít những ngoại lệ.
Có không ít tu sĩ trong hai mươi nước đứng lẫn trong đám người nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tu sĩ Diệp gia, mấy người này đều khẽ cau mày lại.
- Trần gia nước Thiên Phong có hơi quá rồi!
- Ba ngày nữa sẽ diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, bọn họ làm vậy rõ ràng đã không tuân thủ theo quy tắc!
- Nói làm gì, đây cũng là do Diệp gia xui xẻo vì đã phát hiện linh mạch. Hành động hiện giờ của nước Thiên Phong rõ ràng nhắm vào cái linh mạch kia.
- Diệp gia thật xui xẻo...
Đằng sau đám người vây quanh, hai người tu sĩ đầu đội đấu lạp (2) đang đứng ở phía xa nhìn về hướng quảng trường. Hai người này mặc trường bào màu xanh lam, trước ngực thêu gia huy một người khổng lồ đang chỉ tay lên trời. Đây chính là gia huy của Ngô gia, vương thất của nước Thiên Kình!
- Nước Thiên Phong... Thật đúng là càn rỡ, hoàn toàn không coi mười chín quốc gia khác vào đâu!
Người tu sĩ nước Thiên Kình đứng bên trái cau mày, nói.
- Bọn họ được đặc sứ của Tam hoàng tử ủng hộ nên càn rỗ một chút cũng đúng.
Người tu sĩ đứng bên phải nhún vai, dường như không còn tâm tư muốn xem tiếp nữa, dửng dưng nói:
- Đi thôi, không cần xem nữa đâu. Gia chủ của bọn họ sắp chạy tới đây rồi. Tuy nói hành động này của nước Thiên Phong hoàn toàn nhằm vào Diệp gia, thế nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Chuyện này đệ nhớ bẩm báo cho gia chủ để cho gia chủ suy nghĩ.
Người tu sĩ đứng bên trái nghe vậy liền gượng cười:
- Huy ca, huynh vẫn như ông cụ già vậy. Tuy nhiên, đệ cảm thấy vẫn nên ở lại xem tiếp.
- Ồ?
Người tu sĩ được gọi là "Huy ca" bỗng dừng bước, hơi kinh ngạc quay đầu lại. Bên dưới chiếc đấu lạp hiện ra một khuôn mặt trẻ trông khá biếng nhác. Nếu như có người nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nhận ra người này chính là một trong tam đại thiên tài của hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Đồng thời, đây cũng chính là cường giả mạnh nhất trong số các tu sĩ trẻ tuổi thuộc hai mươi nước - Ngô Huy!
- Huy ca, huynh còn nhớ chuyện lần trước đệ nói với huynh, đệ cùng tiểu muội đã gặp được một người ở trong dãy núi Phong Tuyệt đó?
Người tu sĩ kia kia ngẩng đầu lên, bên dưới chiếc đấu lạp hiện ra một khuôn mặt anh tuấn với nụ cười thân thiện. Nếu như Diệp Khôn nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Ngô Cương, người ngày trước hắn gặp ở trong dãy núi Phong Tuyệt.
- Đệ muốn nói toàn bộ chuyện này đều là vì người được gọi là Diệp Khôn kia?
Ngô Huy sờ cằm, hơi lười nhác nhún vai nói:
- Đã vậy, huynh sẽ cùng đệ ở lại xem tiếp. Dù sao hiện giờ cũng đang không có việc gì làm.
Trong lúc nói chuyện, trận đấu giữa quảng trường bỗng sinh biến. Trần Phong vốn đang như con khỉ diễn trò chợt gào to lên một tiếng, vung thanh trường đao trong tay lên, ánh đao bắn ra khắp nơi!
- Phách Đao Quyết!
Trần Phong quát to một tiếng, thanh trường đao màu đen trong tay y bắn ra một cái đao mang dài chừng bảy thước, chém thẳng về phía tay phải Diệp Ưng!
Ánh đao sáng như ngọc, dường như khiến cho những người xung quanh không mở mắt ra nổi. Đồng thời, Trần Phong cao giọng cười to:
- Ta muốn cánh tay phải của ngươi!
Sắc mặt Diệp Ưng trở nên nghiêm trọng. Sau khi đánh nhau với y, gã biết rõ thực lực của tên Trần Phong này cũng chỉ tương đương với mình. Tuy nhiên, trong tay y lại có thêm một thanh trường đao là linh khí nên y có thể hơn gã một bậc. Hiện giờ đối phương đã không muốn tiếp tục kéo dài cuộc chiến, đây cũng chính là cơ hội của gã!
Hai tay gã chắp lại trước ngực, bàn tay mở ra như sói lớn há miệng. Cùng lúc đó, trong miệng gã cũng thét lên một tiếng chói tai, giống như một tiếng sói tru kéo dài.
- Tàn Lang Khiếu Nguyệt!
Ánh đao cùng hai tay Diệp Ưng va chạm với nhau, từ giữa phát ra một luồng gió kình khổng lồ. Hai bóng người đứng yên tại chỗ giống như đang giằng co với nhau!
Nhưng, cho dù Diệp Ưng có ngăn cản được một kích của đối phương, trên mặt Trần Phong vẫn hiện lên một nụ cười trào phúng:
- Ta nói rồi, ta sẽ phế ngươi!
Một khắc sau đó, trường đao màu đen bỗng rung lên kịch liệt. Ánh đao lóe lên một cái đã trực tiếp phá vỡ Tàn Lang Khiếu Nguyệt do Diệp Ưng thi triển. Cùng lúc đó, y tung người nhảy lên, hai chân đạp mạnh lên cánh tay phải của Diệp Ưng!
- Rắc!
Một tiếng động lanh lảnh vang lên. Diệp Ưng kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, ngã vào bên trong đám người.
- Diệp Ưng!
Đám đệ tử Diệp gia hô lên rối rít. Nhưng đúng lúc này, đám người đứng ở phía nam quảng trường bỗng nhiên loạn lên. Ngay sau đó, một bóng người nhanh như gió xuất hiện bên trong quảng trường, mặc kệ tới những lời chửi rủa ở xung quanh. Hai tay y đặt ở trước ngực tạo thành một bức tường vô hình bằng kình khí hóa giải hết lực lượng của Trần Phong. Sau đó, y đón lấy Diệp Ưng đang hôn mê.
- Diệp Khôn!
Đệ tử Diệp gia nhìn thấy người vừa đón lấy Diệp Ưng, bọn họ lập tức trở nên vui mừng rối rít.
- Cuối cùng cũng tới?
Trần Phong nhìn Diệp Khôn, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, theo bản năng nhìn về một quán trà cách quảng trường không xa. Ngay lúc này, từ bên trong quán trà, mấy bóng người đang chậm rãi bước ra.
Thấy vậy, trong lòng Trần Phong liền rất bình tĩnh. Y quay đầu lại nhìn Diệp Khôn, âm dương quái khí nói:
- Ơ, đây không phải là đệ nhất thiên tài của Diệp gia sao? Ta đã đem đối thủ cạnh tranh của ngươi phế đi, có phải ngươi nên cảm ơn ta hay không? ! Ha ha ha!
Phía sau, một đám đệ tử Trần gia càng lớn lối cười to. Những người đứng xung quanh cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
- Hắn là Diệp Khôn?
- Đây chính là người dùng thực lực Tiên Thiên đệ bát tầng phế Lưu Dong ư?
- Hắn hiện giờ không còn là tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng nữa rồi. Vào hơn một tháng trước, ở trong thành Trúc Hải, hắn đã dùng một chiêu giết chết Thiết Hán, Kim Sư Tử cùng Ngân Tu Thử. Mặc dù chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng, thế nhưng hắn rất mạnh!
- Không biết hắn sẽ chống lại Trần Phong thế nào? Dù sao, linh khí trong tay Trần Phong ta cũng được biết nó chính là linh khí nhị phẩm Toái Thiết Đao. Chỉ cần dùng đao này, Trần Phong có thể quét sạch đám tu sĩ dưới Trúc Cơ!
Xung quanh vang lên tiếng người ồn ào. Thế nhưng Diệp Khôn lại mắt điếc tai ngơ đưa Diệp Ưng cho một người đệ tử Diệp gia bị thương nhẹ hơn. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Phong.
- Sao? Ngươi cũng muốn thử?
Trần Phong lạnh lùng cười một tiếng, nắm chặt thanh trường đao màu đen trong tay. Y chỉ ngón tay vào Diệp Khôn, kiêu ngạo nói.
Tuy nói nhiệm vụ của y đã xong, thế nhưng y đang cầm Toái Cốt Đao trên tay, cộng thêm vừa rồi đã đánh bại Diệp Ưng dễ dàng khiến cho Trần Phong hiện giờ đang vô cùng tự tin.
/119
|