- Hắn chết chắc rồi!
Ở phía sau đám người, Ngô Cương thấy vẻ mặt lớn lối của Trần Phong, gã liền bĩu môi nói.
Nhưng, khi gã vừa quay đầu lại, đã thấy sắc mặt nghiêm túc của Ngô Huy đang nhìn về phía Diệp Khôn. Trên mặt Ngô Huy lúc này đâu còn chút nào lười nhác nữa, gã kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy?
- Lần trước đệ gặp y ở trong dãy núi Phong Tuyệt, không phải y mới chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng thôi sao?
Ngô Huy híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, sau đó chợt nhoẻn miệng cười:
- Xem ra, tốp mười người đứng đầu của lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này sẽ xuất hiện thêm một khuôn mặt mới.
- Huynh nói là...
Ngô Cương tròn xoe hai mắt, gã hơi khó tin nhìn về phía Diệp Khôn.
Lúc này, Diệp Khôn đang bước từng bước về phía Trần Phong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng. Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ:
- Hai cánh tay.
Đám người vây quanh đầu tiên rất sửng sốt, sau đó chợt ồn ào hết cả lên.
Trần Phong cũng sững người. Tuy nhiên, khi gã kịp phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên méo mó:
- Ngươi đã muốn chết thì đứng có trách ta!
Lời nói còn chưa dứt, một ánh đao sáng như ngọc bỗng tuôn ra dữ dội từ trên thanh trường đao màu đen kia. Nó như một vầng trăng rằm bổ xuống đầu Diệp Khôn!
- Phách Đao Bán Nguyệt Trảm!
- Có mỗi chút thực lực này thôi?
Diệp Khôn ngẩng đầu, hai tròng mắt hiện lên vẻ sắc bén!
Một cái khí thế kinh khủng bắt đầu phát ra từ trên người hắn. Linh áp kinh khủng cuốn ra xung quanh.
Một khắc sau đó, Diệp Khôn bắt đầu cử động. Hắn bước dài ra, pháp lực bên trong đan điền trào về cánh tay phải. Bất chợt, hắn đánh ra một quyền!
Trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, vệt đao hình bán nguyệt của Trần Phong đã bị đánh cho vỡ tan. Cùng lúc đó, nắm đấm của Diệp Khôn cũng đánh mạnh lên thân đao.
- Ầm...
Giống như tiếng kim loại va vào nhau, trường đao màu đen trong tay Trần Phong tóe lên tia lửa. Một khắc sau đó, gã bỗng cảm thấy được một cái lực lượng rất lớn truyền tới khiến hổ khẩu của gã bị rách. Thanh trường đao trong tay cũng bị một quyền của Diệp Khôn trực tiếp đánh bay.
- Dừng tay!
Một tiếng quát vang lên từ phía sau đám người vây quanh. Một bóng người nhảy lên không trung, xông thẳng vào giữa quảng trường, dường như đang muốn ngăn cản thảm kịch chuẩn bị phát sinh!
- Hừ!
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vểnh lên mang theo một nụ cười lạnh băng cùng sắc bén. Nắm đấm của hắn không dừng lại, giống như giao long xuất hải nện vào hai tay đang đặt trước ngực của Trần Phong!
- Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên lanh lảnh. Mọi người chỉ thấy đôi tay Trần Phong đã bị gập ngược lại chín mươi độ. Một khắc sau đó, Trần Phong như con diều đứt dây bay ngược về đằng sau, sau đó rơi ầm lên cả đám tu sĩ Trần gia sau lưng khiến cả bọn đổ rạp như ngã ngựa!
Cả quảng trường giống như chết lặng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ nhìn Trần Phong miệng phun ra máu tươi đã ngất lịm. Bất chợt, ánh mắt bọn họ từ từ di chuyển về phía người thiếu niên đang mang vẻ mặt bình tĩnh đứng giữa quảng trường.
- Trúc Cơ...
Không biết từ chỗ nào phát ra một giọng nói khá gượng gạo. Ngay sau đó, tiếng nói này giống như một hòn đá ném lên trên mặt hồ đang yên tĩnh khiến bọt sóng nổi lên.
- Trời ạ, hắn, hắn như vậy mà đã có tu vi Trúc Cơ!
- Diệp Khôn này mới bao tuổi, thế nào đã đạt tới Trúc Cơ rồi? !
- Ta nhớ không lầm thì hắn mới mười bảy tuổi... Mười bảy tuổi đạt tới Trúc Cơ, ông trời của tôi ơi, cho dù là Trần Thánh Phu cũng phải tới hai mươi tuổi mới đạt tới trúc Cơ!
- Tự nhiên Diệp gia lại xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ, Chư Quốc Võ Đấu Hội lần này có trò hay để xem rồi!
Tiếng động lớn ồn ào vang lên rung trời. Một tiếng hô sợ hãi vang lên, mấy bóng người ban nãy tiến vào quảng trưởng cũng kêu lên rất chói tai.
- Diệp Khôn, ngươi dám đánh bị thương tu sĩ Trần gia!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, tiếng động lớn ồn ào xung quanh cũng theo đó mà nhỏ lại. Bất chợt, từng ánh mắt kinh ngạc đều nhìn vào ba bóng người trên quảng trường.
Ba người này đều mặc một bộ trường sam màu trắng, trước ngực có thêu tộc huy chữ "Thiên" đã nói rõ ra thân phận của bọn họ. Khi thấy người cầm đầu trong số họ, đám người vây quanh cũng phát ra từng tiếng thét kinh hãi.
- Trần Thánh Phu!
- Không nhịn nổi nữa ư?
Ngô Huy khoanh tay trước ngực nhìn về phía người cầm đầu, trong mắt cháy lên chiến ý rừng rực!
- Không ngờ hắn lại xuất hiện!
- Lần này có trò hay để xem rồi. Diệp Khôn chống lại Trần Thánh Phu. Đây là cuộc đấu giữa một kẻ thiên tài cùng lứa với người đứng đầu Tam đại thiên tài của hai mươi nước vùng Nam bộ!
- Ha ha ha, trò hay cái rắm. Ta thấy, ở trước mặt Trần Thánh Phu, Diệp Khôn lấy đâu ra lực để chống lại. Hắn chờ chết đi!
- Đúng đấy! Bốn năm trước Trần Thánh Phu đã đạt tới Trúc Cơ. Hiện giờ đã qua bốn năm, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ nào rồi không biết? !
Nghe thấy từng tiếng kinh hô ở xung quanh, Diệp Khôn cũng cau mày nhìn về phía Trần Thánh Phu.
Mái tóc ngắn trên đầu được buộc lại, sống mũi cao, thẳng. Mặc dù y không được tuấn tú cho lắm, thế nhưng trên người lại toát ra một vẻ mạnh mẽ, kiên cường. Vóc người đĩnh đạc, cao lớn, kết hợp với khí thế trên người đã đủ cho y trở thành tiêu điểm khi xuất hiện ở bất cứ đâu.
Tuy nhiên hiện giờ, trong ánh mắt Trần Thánh Phu lại xuất hiện một ngọn lửa giận phừng phừng. Y nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, từng câu từng chữ nói ra:
- Dám ở trong thành Thiên Phong đánh bị thương tu sĩ Trần gia. Chẳng lẽ ngươi coi đây là chỗ để cho ngươi giương oai?
Vừa nói xong câu này, trên người Trần Thánh Phu bỗng tuôn ra một luồng linh áp kinh khủng giống như sóng biến cuốn ra khắp quảng trường!
- Linh áp thật mạnh!
Con ngươi Diệp Khôn khẽ co lại. Nếu như Trần Thánh Phu không che dấu thực lực, tu vi hiện giờ của y hẳn đã ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ ba rồi. Thậm chí y có thể đã đạt tới Khí Phách Kỳ!
Chẳng qua... Chỉ muốn dựa vào chút khí thế này áp bức hắn?
Khóe miệng Diệp Khôn hiện lên nụ cười sắc lạnh như băng, nói mỉa mai:
- Ngươi ngồi ở quán trà kia lâu như vậy, đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện gì. Hay nói, ngươi dụ ta tới đây chỉ vì muốn nói nhảm thôi sao?
Con ngươi Trần Thánh Phu bỗng nhiên co lại. Sau đó, y chợt cười lên ha hả, tiếng cười vang lên ầm ầm như tiếng sấm.
Trong đám người vây quanh, có một số tu sĩ thực lực yếu ớt đều vội vàng bịt kín tai lại, hoảng sợ nhìn Trần Thánh Phu đang cười to.
Một khắc sau đó, Trần Thánh Phu cúi đầu, nụ cười trên mặt hiện lên vẻ khát máu:
- Thằng nhóc ngạo mạn, hôm nay ngươi sẽ phải chết tại nơi này!
Một khắc sau, y nắm chặt thanh trường kiếm giắt bên hông, pháp lực kinh khủng tuôn ra dữ dội.
- Choang!
Một tiếng tiêm minh như tiếng rồng ngâm vang lên. Trường kiếm xuất khỏi vỏ mang theo ánh kiếm sáng trong. Dường như trong nháy mắt, ánh kiếm đã tới ngay trước mặt Diệp Khôn!
Ánh mắt Diệp Khôn hơi chăm chú, trong lòng hắn biết rằng Trần Thánh Phu chính là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của mình. Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị giải phóng ra trạng thái "Ba đuôi" mạnh nhất của mình.
Nhưng, vào lúc trận đấu đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát tức giận bỗng vang lên từ phía sau đám người vây quanh.
- To gan, trước khi Chư Quốc Võ Đấu Hội diễn ra dám tự mình đánh nhau, các ngươi không coi Đế quốc Vân Cảnh vào đâu nữa à? !
Mặc dù âm thanh này không vang dội cho lắm, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy âm thanh này giống như đang nổ vang trong đầu mình. Hai người Diệp Khôn và Trần Thánh Phu đang chuẩn bị giao thủ cùng cảm thấy kinh hãi, lập tức thu tay lại, hoảng sợ nhìn về phía sau đám người vây quanh.
Đám người từ từ tách ra hai bên. Chỉ thấy một người nho sĩ trung niên tuổi chừng hơn ba mươi, trên thân mặc một bộ nho sam trắng như tuyết, chậm rãi bước tới một cách rất phong độ.
Ở phía sau người nho sĩ là một người đàn ông to cao trông giống như thiết tháp. Đôi mắt gã lớn như chuông đồng, da thịt toàn thân như vẩy rồng khiến quần áo trên người căng hết lên.
Ánh mắt người đàn ông to cao nhìn về phía hai người Diệp Khôn cùng Trần Thánh Phu, hừ lạnh nói:
- Còn không dừng tay lại!
Âm thanh cuồn cuộn truyền tới. Diệp Khôn chỉ cảm thấy pháp lực bên trong cơ thể lay động điên cuồng, dường như hắn không thể khống chế được pháp lực trong cơ thể tự động sôi lên!
- Tu vi gì đây? !
Trong tâm Diệp Khôn cảm thấy hoảng sợ. Chỉ cần sử dụng âm thanh đã khiến cho pháp lực của hắn trở nên chấn động không thể khống chế nổi. Đây không phải là điều mà tu sĩ Trúc Cơ có thể làm được!
- Tu sĩ Kim Đan? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh. Ánh mắt hơi dừng lại trên người gã đàn ông cao to, sau đó hắn nhìn về người nho sĩ trung niên. Bởi vì người đàn ông cao to đang đứng đằng sau người nho sĩ kia một bước nhỏ, hiển nhiên gã chỉ là hộ vệ theo bên người vị nho sĩ trung niên kia!
Một người hộ vệ là tu sĩ Kim Đan? !
Người nho sĩ trung niên này là ai? !
Trong lúc Diệp Khôn còn đang thất thần, Trần Thánh Phu đứng cách hắn không xa sau khi nhìn thấy người nho sĩ trung niên kia liền lập tức trở nên rất khó coi. Y vội vàng tra kiếm vào vỏ, sau đó tiến lên một bước, khom mình hành lễ:
- Tại hạ là Trần Thánh Phu nước Thiên Phong, xin ra mắt đặc sứ của Thất hoàng tử!
Đặc sứ của Thất hoàng tử? !
Nghe được lời của Trần Thánh Phu, cả quảng trường bỗng nhất thời chìm trong sự im lìm giống như chết!
Nên biết rằng, ở trong Cảnh Châu này, chỉ có một người duy nhất được gọi là hoàng. Đó chính là Chí tôn của Đế quốc Vân Cảnh!
Đặc sứ của Thất hoàng tử, nói cách khác, người này chính là Giám sát sứ được Thất hoàng tử Đế quốc Vân Cảnh phái tới giám sát lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này!
- Xít...
Mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh. Chợt, bất kể là những người đang vây quanh hay tu sĩ của Diệp gia và Trần gia đều cùng vội vàng cúi đầu hành lễ:
- Xin ra mắt đặc sứ của Thất hoàng tử!
Người nho sĩ trung niên mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Thánh Phu, tùy tiện nói:
- Hình như ta nhớ rằng trước khi diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, các quốc gia không được lén giao thủ, trả thù lẫn nhau. Về điểm này, nước Thiên Phong các ngươi đứng ra tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội nên biết rõ đúng không? Không phải các ngươi nên đứng ra làm gương cho các nước tới tham dự hay sao?
Nghe thấy câu nói giống như hỏi thăm này, Trần Thánh Phu bỗng toát ra mồ hôi lạnh đầy trên trán, nói lắp bắp:
- Dạ vâng, đặc sứ đại nhân, tại hạ nhất thời kích động, cầu xin đại nhân thứ tội.
Đặc sứ của Thất hoàng tử mỉm cười gật đầu, bình tĩnh nói:
- Đã vậy, các ngươi giải tán hết đi.
Nói xong, đặc sứ của Thất hoàng tử liền vung tay áo xoay người bỏ đi. Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên nhìn bóng lưng phóng khoáng kia rời đi, mỗi người đều mở to miệng, không biết nên nói cái gì cho đúng.
Chờ cho đến khi y biến mất trong tầm mắt, lúc này Trần Thánh Phu mới ngẩng đầu, lau lau mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương. Bất chợt, y oán hận trợn mắt nhìn Diệp Khôn một cái, cắn răng nói:
- Coi như hôm nay ngươi gặp may. Tuy nhiên, khi tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội, hi vọng ngươi cũng gặp được vận may như vậy.
Nói xong, không đợi Diệp Khôn đáp lời, y dẫn đầu đám đệ tử của Trần gia luống cuống bỏ đi.
Ở phía sau đám người, Ngô Cương thấy vẻ mặt lớn lối của Trần Phong, gã liền bĩu môi nói.
Nhưng, khi gã vừa quay đầu lại, đã thấy sắc mặt nghiêm túc của Ngô Huy đang nhìn về phía Diệp Khôn. Trên mặt Ngô Huy lúc này đâu còn chút nào lười nhác nữa, gã kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy?
- Lần trước đệ gặp y ở trong dãy núi Phong Tuyệt, không phải y mới chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng thôi sao?
Ngô Huy híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, sau đó chợt nhoẻn miệng cười:
- Xem ra, tốp mười người đứng đầu của lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này sẽ xuất hiện thêm một khuôn mặt mới.
- Huynh nói là...
Ngô Cương tròn xoe hai mắt, gã hơi khó tin nhìn về phía Diệp Khôn.
Lúc này, Diệp Khôn đang bước từng bước về phía Trần Phong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng. Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ:
- Hai cánh tay.
Đám người vây quanh đầu tiên rất sửng sốt, sau đó chợt ồn ào hết cả lên.
Trần Phong cũng sững người. Tuy nhiên, khi gã kịp phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên méo mó:
- Ngươi đã muốn chết thì đứng có trách ta!
Lời nói còn chưa dứt, một ánh đao sáng như ngọc bỗng tuôn ra dữ dội từ trên thanh trường đao màu đen kia. Nó như một vầng trăng rằm bổ xuống đầu Diệp Khôn!
- Phách Đao Bán Nguyệt Trảm!
- Có mỗi chút thực lực này thôi?
Diệp Khôn ngẩng đầu, hai tròng mắt hiện lên vẻ sắc bén!
Một cái khí thế kinh khủng bắt đầu phát ra từ trên người hắn. Linh áp kinh khủng cuốn ra xung quanh.
Một khắc sau đó, Diệp Khôn bắt đầu cử động. Hắn bước dài ra, pháp lực bên trong đan điền trào về cánh tay phải. Bất chợt, hắn đánh ra một quyền!
Trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, vệt đao hình bán nguyệt của Trần Phong đã bị đánh cho vỡ tan. Cùng lúc đó, nắm đấm của Diệp Khôn cũng đánh mạnh lên thân đao.
- Ầm...
Giống như tiếng kim loại va vào nhau, trường đao màu đen trong tay Trần Phong tóe lên tia lửa. Một khắc sau đó, gã bỗng cảm thấy được một cái lực lượng rất lớn truyền tới khiến hổ khẩu của gã bị rách. Thanh trường đao trong tay cũng bị một quyền của Diệp Khôn trực tiếp đánh bay.
- Dừng tay!
Một tiếng quát vang lên từ phía sau đám người vây quanh. Một bóng người nhảy lên không trung, xông thẳng vào giữa quảng trường, dường như đang muốn ngăn cản thảm kịch chuẩn bị phát sinh!
- Hừ!
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vểnh lên mang theo một nụ cười lạnh băng cùng sắc bén. Nắm đấm của hắn không dừng lại, giống như giao long xuất hải nện vào hai tay đang đặt trước ngực của Trần Phong!
- Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên lanh lảnh. Mọi người chỉ thấy đôi tay Trần Phong đã bị gập ngược lại chín mươi độ. Một khắc sau đó, Trần Phong như con diều đứt dây bay ngược về đằng sau, sau đó rơi ầm lên cả đám tu sĩ Trần gia sau lưng khiến cả bọn đổ rạp như ngã ngựa!
Cả quảng trường giống như chết lặng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ nhìn Trần Phong miệng phun ra máu tươi đã ngất lịm. Bất chợt, ánh mắt bọn họ từ từ di chuyển về phía người thiếu niên đang mang vẻ mặt bình tĩnh đứng giữa quảng trường.
- Trúc Cơ...
Không biết từ chỗ nào phát ra một giọng nói khá gượng gạo. Ngay sau đó, tiếng nói này giống như một hòn đá ném lên trên mặt hồ đang yên tĩnh khiến bọt sóng nổi lên.
- Trời ạ, hắn, hắn như vậy mà đã có tu vi Trúc Cơ!
- Diệp Khôn này mới bao tuổi, thế nào đã đạt tới Trúc Cơ rồi? !
- Ta nhớ không lầm thì hắn mới mười bảy tuổi... Mười bảy tuổi đạt tới Trúc Cơ, ông trời của tôi ơi, cho dù là Trần Thánh Phu cũng phải tới hai mươi tuổi mới đạt tới trúc Cơ!
- Tự nhiên Diệp gia lại xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ, Chư Quốc Võ Đấu Hội lần này có trò hay để xem rồi!
Tiếng động lớn ồn ào vang lên rung trời. Một tiếng hô sợ hãi vang lên, mấy bóng người ban nãy tiến vào quảng trưởng cũng kêu lên rất chói tai.
- Diệp Khôn, ngươi dám đánh bị thương tu sĩ Trần gia!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, tiếng động lớn ồn ào xung quanh cũng theo đó mà nhỏ lại. Bất chợt, từng ánh mắt kinh ngạc đều nhìn vào ba bóng người trên quảng trường.
Ba người này đều mặc một bộ trường sam màu trắng, trước ngực có thêu tộc huy chữ "Thiên" đã nói rõ ra thân phận của bọn họ. Khi thấy người cầm đầu trong số họ, đám người vây quanh cũng phát ra từng tiếng thét kinh hãi.
- Trần Thánh Phu!
- Không nhịn nổi nữa ư?
Ngô Huy khoanh tay trước ngực nhìn về phía người cầm đầu, trong mắt cháy lên chiến ý rừng rực!
- Không ngờ hắn lại xuất hiện!
- Lần này có trò hay để xem rồi. Diệp Khôn chống lại Trần Thánh Phu. Đây là cuộc đấu giữa một kẻ thiên tài cùng lứa với người đứng đầu Tam đại thiên tài của hai mươi nước vùng Nam bộ!
- Ha ha ha, trò hay cái rắm. Ta thấy, ở trước mặt Trần Thánh Phu, Diệp Khôn lấy đâu ra lực để chống lại. Hắn chờ chết đi!
- Đúng đấy! Bốn năm trước Trần Thánh Phu đã đạt tới Trúc Cơ. Hiện giờ đã qua bốn năm, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ nào rồi không biết? !
Nghe thấy từng tiếng kinh hô ở xung quanh, Diệp Khôn cũng cau mày nhìn về phía Trần Thánh Phu.
Mái tóc ngắn trên đầu được buộc lại, sống mũi cao, thẳng. Mặc dù y không được tuấn tú cho lắm, thế nhưng trên người lại toát ra một vẻ mạnh mẽ, kiên cường. Vóc người đĩnh đạc, cao lớn, kết hợp với khí thế trên người đã đủ cho y trở thành tiêu điểm khi xuất hiện ở bất cứ đâu.
Tuy nhiên hiện giờ, trong ánh mắt Trần Thánh Phu lại xuất hiện một ngọn lửa giận phừng phừng. Y nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, từng câu từng chữ nói ra:
- Dám ở trong thành Thiên Phong đánh bị thương tu sĩ Trần gia. Chẳng lẽ ngươi coi đây là chỗ để cho ngươi giương oai?
Vừa nói xong câu này, trên người Trần Thánh Phu bỗng tuôn ra một luồng linh áp kinh khủng giống như sóng biến cuốn ra khắp quảng trường!
- Linh áp thật mạnh!
Con ngươi Diệp Khôn khẽ co lại. Nếu như Trần Thánh Phu không che dấu thực lực, tu vi hiện giờ của y hẳn đã ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ ba rồi. Thậm chí y có thể đã đạt tới Khí Phách Kỳ!
Chẳng qua... Chỉ muốn dựa vào chút khí thế này áp bức hắn?
Khóe miệng Diệp Khôn hiện lên nụ cười sắc lạnh như băng, nói mỉa mai:
- Ngươi ngồi ở quán trà kia lâu như vậy, đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện gì. Hay nói, ngươi dụ ta tới đây chỉ vì muốn nói nhảm thôi sao?
Con ngươi Trần Thánh Phu bỗng nhiên co lại. Sau đó, y chợt cười lên ha hả, tiếng cười vang lên ầm ầm như tiếng sấm.
Trong đám người vây quanh, có một số tu sĩ thực lực yếu ớt đều vội vàng bịt kín tai lại, hoảng sợ nhìn Trần Thánh Phu đang cười to.
Một khắc sau đó, Trần Thánh Phu cúi đầu, nụ cười trên mặt hiện lên vẻ khát máu:
- Thằng nhóc ngạo mạn, hôm nay ngươi sẽ phải chết tại nơi này!
Một khắc sau, y nắm chặt thanh trường kiếm giắt bên hông, pháp lực kinh khủng tuôn ra dữ dội.
- Choang!
Một tiếng tiêm minh như tiếng rồng ngâm vang lên. Trường kiếm xuất khỏi vỏ mang theo ánh kiếm sáng trong. Dường như trong nháy mắt, ánh kiếm đã tới ngay trước mặt Diệp Khôn!
Ánh mắt Diệp Khôn hơi chăm chú, trong lòng hắn biết rằng Trần Thánh Phu chính là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của mình. Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị giải phóng ra trạng thái "Ba đuôi" mạnh nhất của mình.
Nhưng, vào lúc trận đấu đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát tức giận bỗng vang lên từ phía sau đám người vây quanh.
- To gan, trước khi Chư Quốc Võ Đấu Hội diễn ra dám tự mình đánh nhau, các ngươi không coi Đế quốc Vân Cảnh vào đâu nữa à? !
Mặc dù âm thanh này không vang dội cho lắm, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy âm thanh này giống như đang nổ vang trong đầu mình. Hai người Diệp Khôn và Trần Thánh Phu đang chuẩn bị giao thủ cùng cảm thấy kinh hãi, lập tức thu tay lại, hoảng sợ nhìn về phía sau đám người vây quanh.
Đám người từ từ tách ra hai bên. Chỉ thấy một người nho sĩ trung niên tuổi chừng hơn ba mươi, trên thân mặc một bộ nho sam trắng như tuyết, chậm rãi bước tới một cách rất phong độ.
Ở phía sau người nho sĩ là một người đàn ông to cao trông giống như thiết tháp. Đôi mắt gã lớn như chuông đồng, da thịt toàn thân như vẩy rồng khiến quần áo trên người căng hết lên.
Ánh mắt người đàn ông to cao nhìn về phía hai người Diệp Khôn cùng Trần Thánh Phu, hừ lạnh nói:
- Còn không dừng tay lại!
Âm thanh cuồn cuộn truyền tới. Diệp Khôn chỉ cảm thấy pháp lực bên trong cơ thể lay động điên cuồng, dường như hắn không thể khống chế được pháp lực trong cơ thể tự động sôi lên!
- Tu vi gì đây? !
Trong tâm Diệp Khôn cảm thấy hoảng sợ. Chỉ cần sử dụng âm thanh đã khiến cho pháp lực của hắn trở nên chấn động không thể khống chế nổi. Đây không phải là điều mà tu sĩ Trúc Cơ có thể làm được!
- Tu sĩ Kim Đan? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh. Ánh mắt hơi dừng lại trên người gã đàn ông cao to, sau đó hắn nhìn về người nho sĩ trung niên. Bởi vì người đàn ông cao to đang đứng đằng sau người nho sĩ kia một bước nhỏ, hiển nhiên gã chỉ là hộ vệ theo bên người vị nho sĩ trung niên kia!
Một người hộ vệ là tu sĩ Kim Đan? !
Người nho sĩ trung niên này là ai? !
Trong lúc Diệp Khôn còn đang thất thần, Trần Thánh Phu đứng cách hắn không xa sau khi nhìn thấy người nho sĩ trung niên kia liền lập tức trở nên rất khó coi. Y vội vàng tra kiếm vào vỏ, sau đó tiến lên một bước, khom mình hành lễ:
- Tại hạ là Trần Thánh Phu nước Thiên Phong, xin ra mắt đặc sứ của Thất hoàng tử!
Đặc sứ của Thất hoàng tử? !
Nghe được lời của Trần Thánh Phu, cả quảng trường bỗng nhất thời chìm trong sự im lìm giống như chết!
Nên biết rằng, ở trong Cảnh Châu này, chỉ có một người duy nhất được gọi là hoàng. Đó chính là Chí tôn của Đế quốc Vân Cảnh!
Đặc sứ của Thất hoàng tử, nói cách khác, người này chính là Giám sát sứ được Thất hoàng tử Đế quốc Vân Cảnh phái tới giám sát lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này!
- Xít...
Mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh. Chợt, bất kể là những người đang vây quanh hay tu sĩ của Diệp gia và Trần gia đều cùng vội vàng cúi đầu hành lễ:
- Xin ra mắt đặc sứ của Thất hoàng tử!
Người nho sĩ trung niên mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Thánh Phu, tùy tiện nói:
- Hình như ta nhớ rằng trước khi diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, các quốc gia không được lén giao thủ, trả thù lẫn nhau. Về điểm này, nước Thiên Phong các ngươi đứng ra tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội nên biết rõ đúng không? Không phải các ngươi nên đứng ra làm gương cho các nước tới tham dự hay sao?
Nghe thấy câu nói giống như hỏi thăm này, Trần Thánh Phu bỗng toát ra mồ hôi lạnh đầy trên trán, nói lắp bắp:
- Dạ vâng, đặc sứ đại nhân, tại hạ nhất thời kích động, cầu xin đại nhân thứ tội.
Đặc sứ của Thất hoàng tử mỉm cười gật đầu, bình tĩnh nói:
- Đã vậy, các ngươi giải tán hết đi.
Nói xong, đặc sứ của Thất hoàng tử liền vung tay áo xoay người bỏ đi. Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên nhìn bóng lưng phóng khoáng kia rời đi, mỗi người đều mở to miệng, không biết nên nói cái gì cho đúng.
Chờ cho đến khi y biến mất trong tầm mắt, lúc này Trần Thánh Phu mới ngẩng đầu, lau lau mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương. Bất chợt, y oán hận trợn mắt nhìn Diệp Khôn một cái, cắn răng nói:
- Coi như hôm nay ngươi gặp may. Tuy nhiên, khi tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội, hi vọng ngươi cũng gặp được vận may như vậy.
Nói xong, không đợi Diệp Khôn đáp lời, y dẫn đầu đám đệ tử của Trần gia luống cuống bỏ đi.
/119
|