Phép Tắc Của Quỷ​

Chương 6: Thầy giáo của tôi rất có cá tính ​

/40


. . .

Không một ai lên tiếng trả lời hết, thực khinh người quá đáng mà, cọp không ra oai thì bị coi là là mèo nhà à.

Tôi cất tiếng cười khanh khách.

Con gà mái này thật đáng thương mới gặp phải tôi, tôi không chút lưu tình xua nó ngã xuống đất, con gà ngã ngay dưới chân của tôi, ha ha…

“Sao ngươi dám đánh Hoa Hoa của ta?”. Một nam sinh kiêu ngạo đầu húi cua xuất hiện ngay trước mặt ta, phía sau hắn là tên ‘Ngựa Vằn’ đang ôm chặt lấy con mèo đen vẻ mặt tỏ ra rất uất ức. Chẳng nhẽ con gà mái này là của tên béo đầu húi cua này sao?”.

“Nó dám chiếm chỗ ngồi của tôi”. Mặc kệ cái đám quái nhân này, tôi ngang nhiên ngồi xuống chỗ của mình.

“Chỗ ngồi của mày ấy hả? Ai quy định đây là chỗ ngồi của mày? Trường Phong Lâm này trước giờ không hề ấn định chỗ ngồi, mày không biết à?”. Tên béo đầu húi cua nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt tỏ ra hết sức khinh thường, cứ như tôi là quái vật không gian vậy.

“Tao thích ngồi chỗ nào thì ngồi, mày cấm được hả?”.

“Mày nói cái gì?”. Tên béo đầu húi cua kinh ngạc nhìn tôi, hắn cố ý hét thật to nhằm đe nẹt tôi, không gian xung quanh bất chợt yên tĩnh lạ thường. Con gà mái khốn kiếp tìm được chỗ dựa nên vênh vênh váo váo, dương dương tự đắc nhìn tôi, gáy lên một tràng dài.

Rầm——

Tôi giơ nắm tay lên, mọi người chung quanh ánh mắt kinh hoàng nhất loạt cúi thấp xuống, cái mặt bàn đã bị tôi đấm thủng một lỗ lớn. Ôi! Tay tôi đau quá, xem ra khi trở về nhà tôi nên luyện tập lại mới được, đấm có một cú thôi mà tay đã thấy hơi tê rần lên rồi.

Tất cả mọi người miệng đều biến thành hình chữ “O” tròn xoe, tên đầu sỏ gây ra chuyện này cũng trở nên thức thời ngậm miệng lại, ôm chặt lấy con gà mái lùi về phía sau. Miệng tên đầu húi cua to đến nỗi có thể nuốt nguyên một trái trứng gà, nhìn hắn như vậy tôi không khỏi cảm thấy đắc ý quá đi mất.

“Các bạn của tôi, các bạn yên lặng được chưa vậy? Tôi có thể thuyết minh một chút về những việc cần làm ngày hôm nay được chưa?”. Đúng lúc này, một thầy giáo mặc áo sơ mi T-shirt đi thẳng vào phòng học, đứng giữa tất cả các học sinh.

Thầy giáo này thật đúng là người kỳ quái … Tôi đi học bao năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người thầy nói chuyện với học trò bằng giọng điệu như vậy…

“Hình như bầu không khí trong lớp học của chúng ta không được tốt lắm …. Tất cả chúng ta cùng ra ngoài bãi cỏ phơi nắng có lẽ tốt hơn nhỉ?”. Thầy giáo vừa nói, vừa mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi phòng học.

Cái gì vậy trời? Nhìn theo bóng lưng của thầy, miệng tôi mở to tới nỗi mãi vẫn chưa ngậm lại được.

Thầy … đã ra ngoài mất rồi hả? Còn muốn tất cả đi ra ngoài phơi nắng nữa hả?

Ôi trời ạ! Đây chính là thầy giáo của tôi sao? Thật sự là một người có cá tình nha, tôi thích rồi đó.

Mọi người lục tục đi theo thầy bước ra khỏi lớp, tên đầu húi cua cũng ôm chặt con gà mái của nó đi ra ngoài, tôi vẫn đứng thẫn thờ do chưa hồi phục lại tinh thần, mãi sau mới phát hiện ra tên ngựa vằn đang nhìn tôi vẻ mặt sùng bái vô cùng.

“Ha hả, bạn cùng lớp này, vừa rồi. . .”

“Chờ một chút, trước tiên mau nói cho tôi biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?. Mặc kệ tên Ngựa Vằn nỗ lực cười tươi quyến rũ, tôi lạnh lùng, trong mắt hiện lên câu hỏi muốn được giải đáp ngay lập tức, tôi thật sự muốn biết tại sao phòng học lẫn học sinh và cả thầy giáo ở đây đều quái dị như vậy?.

“A … Ý cậu có phải là muốn biết tại sao trường học này lại kỳ lạ như vậy có phải không?”. Ngựa vằn nhìn tôi vẻ mặt hiện rõ hai chữ hoang mang.

Tôi không kiên nhẫn nổi nữa, cau mày gật gật đầu, nói chuyện với tên này thực mệt muốn chết.

“Trời ạ! Cậu thật sự không biết sao? Cậu vào trường cấp ba Phong Lâm này không phải vì nơi đây có sự tự do và dân chủ hoá cao sao?” Ngựa vằn nhìn ta ra vẻ ngạc nhiên tột độ la to “Trường học này theo chế độ tự trị, tất cả học sinh ở đây đều nằm dưới sự quản lý của hội học sinh, nơi này không cần phải thi cử, cũng không có bài kiểm tra, không xếp loại học sinh, không có bài tập về nhà, muốn đi học thì đi học, muốn nghỉ học thì nghỉ, có làm gì cũng không bị mời gặp phụ huynh. Hơn thế nữa, còn có thể mặc quần áo tự do theo ý mình. Cậu nhìn bộ đồ tôi đang mặc xem, đây là bộ quần áo của một người bạn gốc Châu Phi chính cống tặng tôi đấy. Rất đẹp phải không, quá tuyệt vời, vừa mát mẻ lại thoải mái”.

Tôi ngắm nhìn tên ngựa vằn từ trên xuống dưới, bộ đồ của tên này hở hang quá đi mất, hơn nữa nó như những miếng vải được chắp vá tùm lum … Càng nghĩ càng thấy tên ngựa vằn này giỏi thực, dũng cảm dã man mới dám mặc cái thứ quái gở ấy trên người, nhìn y như cây lau nhà biết đi lại.

“Còn có điều này thú vị lắm”, tên ngựa vằn càng nói càng kích động, đôi mắt sáng ngời “Ở trường Phong Lâm này mỗi ngày đều là có thể đem vật cưng đi học! Mỗi ngày đều là lễ hội, là lễ giáng sinh! Mà cậu biết ai là người sáng lập ra trường Phong Lâm này không? Chính là George Shakespeare đấy, một con người vĩ đại, vô cùng vĩ vĩ đại”. Ngựa vằn hoàn toàn không để ý tới phản ứng của tôi, cao hứng vung tay lên, khiến con mèo đen đang bám trên vai bị kích động sợ hãi nhảy phốc lên đỉnh đầu nó.

Chờ một chút. . . cái tên này. . . Nó vừa nói cái gì ấy nhỉ? . . .

Không có bài kiểm tra, không phải thi học kỳ, cũng không có cả bài tập ở nhà, có làm gì cũng không lo bị mời họp phụ huynh học sinh. . .

Muốn đi học thì đi, không đi cũng chẳng có việc gì, chỉ cần báo lại tên là xong …

Không chỉ được quyền mặc những gì mình thích lại còn được mang cả thú cưng đến trường …

Mỗi ngày đều là lễ hội, mỗi ngày đều là lễ Giáng Sinh. . .

Đây là sự thật sao? Thật là như vậy sao? !

Oa. . . Thiên đường. . . Nơi này là thiên đường à! Oa ha ha ha ha! Ô ô ô ô. . . Tôi thực sự quá may mắn!

Thì ra cha mẹ đã đưa tôi tới một nơi chẳng khác nào thiên đường. Tôi đã trách nhầm bọn họ …..

La lá la … Trường cấp ba Phong Lâm ơi …. Mày chính là thiên đường trong giấc mơ của tao, được đi học ở đây thật hạnh phúc quá! Ô ô ô ô …

Tôi kích động sung sướng khoác túi sách lên vai, nhảy chân sáo ra khỏi lớp học.

A! Ánh nắng mặt trời thật là sáng lạn! Bầu trời cao trong xanh mới sáng sủa làm sao!

Tôi phóng như bay trên chiếc giày trượt, mặc kệ tên ngựa vằn ở đằng sau tha hồ mà la hét ồn ào.

Tôi quyết định rồi! Phong Lâm cao trung, tôi muốn đi học ở nơi này! Ha ha! Ha ha ha! !

Tôi! Dịch Lâm Hi! Nữ sinh cấp ba siêu hoàn mỹ ! sẽ bắt đầu những ngày tươi sáng ở nơi này!

* * *

Ra khỏi lớp học không lâu, tôi dựa vào thông tin trong thư nhập học, tìm ra được phòng ngủ của mình.

Ôi ! Quả nhiên mỗi người đều có được một phòng riêng nhỏ thôi nhưng vẫn là riêng. Thiết bị điện, đồ làm bếp, v. v… đầy đủ mọi thứ, máy tính có hết. Thật sự quá tuyệt rồi, không thể kiềm chế sự sung sướng của mình được … Tôi hưng phấn nhào lên giường nằm lăn qua lộn lại, Á! Ui, tôi lăn quá đà nên ngã uỳnh xuống đất. Oa ha ha ha ha!

Tôi trở mình!

Rầm ầm ầm …

Tiêu rồi … Thảm rồi! chiếc TV đã bị đôi giày trượt của tôi đập lên hư luôn … Nhưng thôi cũng chẳng có gì mà buồn với ngạc nhiên, mọi đồ đạc trong phòng của bản đại hiệp đều có tuổi thọ không qua một tuần. Ai bảo sức lực của bản đại hiệp quá mạnh làm chi …

Hưng phấn. . . Hưng phấn. . . Hưng phấn thái quá! Kết quả. . . Tôi cứ lăn qua lộn lại liên tục không ngừng nghỉ. . .

Buổi sáng ngày thứ hai, tôi đã tỉnh dậy rồi nhưng vẫn thấy buồn ngủ quá đi mất, mắt kèm nhèm mở không sao lên nổi, đành nằm xuống ngủ tiếp, nhưng chiếc đồng hồ báo thức không tạo điều kiện cứ kêu lên ầm ĩ, nên tôi đã cho nó một quả đấm, rồi ngủ tiếp ….

Lúc hoàn toàn tỉnh táo thì mới nhận ra rằng đã quá mười giờ rồi. Má ơi …. làm sao đây?


/40

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status