Phép Tắc Của Quỷ​

Chương 7: Siêu Mĩ Nam Trong Tấm Ảnh​

/40


Đánh răng! Rửa mặt! mặc quần áo! Ăn bánh mì!

Okie rồi, xông về phía trước thôi.

Ủa? kỳ quái thật …. Trên con đường tôi đi đã gặp qua vô số người, nhưng trông ai cũng có vẻ hết sức nhàn nhã nha, chỉ có mỗi bộ dạng cuống cuồng chạy như bay đi học của tôi mới thực sự là không bình thường chút nào thôi….

Trời ạ! Đúng rồi! Bản đại hiệp bỗng nhiên quên béng mất tiêu, trường Phong Lâm này là thiên đường trên trần thế mà ____

Không có các kỳ thi, cũng không có bài tập về nhà, lại càng không lo chuyện họp phụ huynh học sinh …

Thích đi học thì đi học, thích nghỉ thì nghỉ …

Có thể mặc quần áo mình thích, lại còn được phép mang theo vật cưng đến trường ….

Mỗi ngày trôi qua đều là những khoảng thời gian tuyệt vời, ngày nào cũng là lễ giáng sinh ….

Một khi đã như vậy, tôi cũng nên thoải mái hưởng thụ những ngày tháng tự do tự tại này đi, ha ha!

“Mau nhìn xem, mau nhìn xem! Tờ báo này in hình một anh chàng đẹp trai quá trời quá đất luôn ….. Nếu như trường của chúng ta có một người đẹp dã man như vậy thì tốt quá rồi”.

“Đúng vậy đúng vậy. . .”

Tôi hiếu kỳ chen vào giữa đám nữ sinh đang gào thét điên cuồng để coi tờ báo in hình mỹ nam ấy. Tò mò quá đi, trên tờ báo đó viết gì ấy nhỉ?

Tin nhanh thành phố Milan !

Thiên tài trường Sùng Dương đã chiến thắng oanh liệt trước ngọc nữ trường Minh Đức.

Học sinh cấp hai Tô Hựu Tuệ đã thi đỗ vào trường cấp ba Minh Đức với số điểm cao nhất từ trước tới nay. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là số điểm tuyệt đối mà Kim Nguyệt Dạ đạt được. Rất rõ ràng, lần này Minh Đức thua Sùng Dương …

Số điểm tuyệt đối trong kỳ thi nhập học sao? Thế thì có gì đặc biệt hơn người nào? Trong cuộc đời này, điều mà bản đại hiệp ghét nhất chính là những đứa ngốc chỉ biết cắm đầu vào đọc sách. Nhưng … Nam sinh trong tấm hình chụp này quả thực cũng có vài phần quyến rũ. Hoàn toàn có thể so sánh với ‘Bạch mã hoàng tử’ mà tôi đã gặp hôm qua … Hóa ra trên thế giới này còn có nhiều “hoàng tử” đẹp lung linh như thế, kiến thức của bản đại hiệp quả thực còn quá nông cạn, thực sự thất kính, thất kính!

Tôi nhìn tờ báo có in hành mỹ nam làm mặt quỷ, rồi đạp mạnh đôi giày trượt, xoay người bỏ đi, a a a a____

Gì thế này? Sao ở đây cũng có một pho tượng đá nữa vậy, không phải là chim cánh cụt nữa chứ?Nhớ lại vụ ngày hôm qua bị tụi lợn đen cùng con lạc đà truy sát mà trên trán tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi cũng biết rằng tốt nhất nên bỏ đi thôi nhưng không hiểu sao đã định xoay người rời đi rồi mà chân lại vô thức tiến mỗi lúc một gần bức tượng đá đó. Ai … Căn bệnh hiếu kỳ của bản đại hiệp lại tái phát rồi….

Tôi cúi xuống nhìn xem tấm bia trên bức tượng đá đó viết gì …

“George Shakespeare”

Ủa! cái tên này nghe có vẻ quen quen…A! Đúng rồi! Chẳng phải ngày hôm qua ngựa vằn đã nói đây là người sáng lập ra trường cấp ba Phong Lâm rồi sao? Hầy, ông này bây giờ đã ra người thiên cổ rồi, chỉ hận ằng tôi không được sinh cùng thời để được gặp ông ấy. Người sáng tạo vĩ đại ra ngôi trường này trông thật thông minh và sáng suốt.

Tôi vuốt cằm suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi sách ra ba cây hương tính sẽ lập đàn hương kết bái huynh đệ với người này. Tôi thành tâm nhắm mắt lại, tỏ lòng kính ngưỡng vái ba vái.

“Người anh em, tuy rằng chúng ta không sinh cùng thời, nhưng vãn bối thực lòng rất cảm ơn người đã sáng lập ra một thiên đường như thế này. Tiểu hiệp [1] vô cùng cảm kích! Đa tạ – đa tạ …”

Phốc phịch phịch phịch ….

Trong lúc tôi dang định cắm ba nén hương lên bức tượng đá thì bất thình lình một đám bùn đất từ phía sau tượng đá bay lên không trung.

“Người anh em, là người hiển linh đấy ư?”. Tôi chun chui mũi, kích động ngẩng đầu nhìn đám bùn đất đó bay mỗi lúc một cao, “Hóa thân thành chim bồ câu ư, ôi thật cảm động quá đi mất”.

Phốc!

Ui cha. . . Vật gì vậy?

Trong lúc tôi đang cảm động, lệ nóng long lanh, đột nhiên, một nắm bùn ở đâu rơi trúng vào trán tôi.

Ối giời! đùa kiểu gì vậy? mưa đá rơi đâu không rơi lại rơi trúng trán tôi là sao? Tôi đua tay quệt quệt lên trán! Dính nhớt … Thối dã man… Thôi rồi…. chính là tác phẩm của con bồ câu béo phệ kia đây mà.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc!

Giữa lúc tôi chuẩn bị chửi ầm lên, thì một đám bùn từ trên không liên tục bắn xuống như mưa rơi trúng vào người tôi.

Ô oa oa oa oa! Thối quá! Thối dã man! Con bồ câu đáng chết kia bản đại hiệp thề rằng sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho mày, hãy xem chiêu “công kích bằng phân bom” của ta đây!

Con bồ câu chết tiệt này mày tưởng bản đại hiệp dễ bị bắt nạt như vậy sao? Tao sẽ đem mày ra nướng ăn sạch cả xương luôn. Tôi tức điên lên cúi người nhặt một đống đá nhỏ nằm vương vãi trên mặt đất.

“Bồ câu thối! Xem đòn công kích như trái phá của tao đây”.

Uỵch uỵch uỵch!

Cách cách ——

Không đợi tôi kịp phản ứng, một vật thể bất minh ở đâu đó lại rơi xuống trúng ngay mặt tôi, thân hình tôi lảo đảo lui về sau mấy bước, hai tay không ngừng khua khoáng, hai chân nhảy cẫng lên. Tôi khẽ mở mắt, ngay lập tức hai nắm bùn to bằng hạt đậu xanh rơi trúng mắt tôi.

Trời ạ, đây là cái gì nữa vậy?

Một giây đồng hồ sau. . .

“Ô oa oa! Con bồ câu thối tha! Dám ngang nhiên hết ỉa lên mắt lẫn trên mũi tao à”. Tôi tức giận tới phát rồ cả người, cái lũ động vật ở trường cấp ba Phong Lâm này ao cứ khoái đối địch với tôi vậy nè!

Phành phạch phành phạch ……

Từ trên đầu tôi truyền đến thanh âm của tiếng vỗ cánh. Con bồ câu không biết sống chết, lại còn dám hạ cánh bay lại gần tôi, đặt cái mông to ự của nó lên mặt tôi một chút rồi bay vút lên.

“Oa ha ha ha ha ha ha ha! làm tốt lắm! làm tốt lắm”.

“Cái gì mà là đòn công kích như trái phá chứ! Con nhỏ này đúng là đồ siêu ngu ngốc”.

Một tràng cười to từ sau tượng đá truyền tới tai tôi.

“Trốn ở đâu lập tức lăn ngay ra đây cho tao?”. Hai tên này dám nghe trộm tôi nói chuyện với người anh em của mình, thật không muốn sống nữa rồi.

“Nói nhảm nhí, đi ra thì đi ra, mày làm được gì nào?”. Một nam sinh thấp lùn trên gương mặt hiện lên nụ cười xấu xa từ sau tảng đá nhảy ra, hai tay khoanh trước ngực. Sau lưng hắn còn có hai nam sinh nữa, một tên thì béo nục nịch tới nỗi không nhìn thấy cổ đâu, tên còn lại thì cao như cây gậy trúc. Hai tên này đứng chung một chỗ, vừa vặn hợp thành hình số “10” .

“Chúng mày có biết là tao ghét nhất trên đời là những đứa lén lút nghe trộm không?”. Tôi tức giận kêu ầm lên.

“Đồ dở hơi. Ha ha, dở hơi mới đi nói chuyện với tượng đá. Đầu óc mày có vấn đề hả?” Tên lùn đứng đầu đắc ý nhìn tôi, hai tên đứng sau gương mặt dữ tợn, nắm tay nắm chặt, miệng cười khanh khách.

“Mày nói cái gì? !” Tôi ngẩng đầu, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào ba tên không biết tới sống chết.

“Nói … Nói cái gì?. Con nhỏ ngu ngốc kia. Mày hay lắm, gan mày to bằng trời mới dám dùng đá ném bồ câu của bọn tao. Mày có biết … bọn tao là ai không? Tao nói cho mà biết, ba người bọn tao … nổi danh ở trường cấp ba Phong Lâm này về sự tàn ác và hung bạo. Vì mày là nữ sinh nên … chúng tao mới hạ thủ lưu tình đấy”. Tên cao gầy nghiến răng ken két nhìn tôi, gân xanh trên mặt đều hiện lên lồ lộ.

Tổ ác bá ba người bao gồm : Một tên lùn tịt + Một tên nói lắp & một tên mập ú

Chú giải:

1. Tiểu hiệp : cách xưng hô khiêm tốn.


/40

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status