Edit: Ry
Trời cao mây rộng, bên ngoài là đầu đông, trong mộng của Lâm Chức lại là ngày xuân ấm áp.
Bùi Đạc nhìn chú cáo nhỏ chạy tới trước mặt mình. Bóng dáng bé nhỏ hoạt bát sống động, bộ lông màu tím sáng lên dưới ánh mặt trời, tựa như linh vật xinh đẹp mà rừng núi này tạo nên.
"Lại gặp nhau rồi, ngươi lại lạc đường à?"
Hồ yêu lanh lảnh chào hỏi Bùi Đạc.
"Không, ta tới tìm ngươi. Ngày đó ngươi nói xuống núi sẽ tìm ta, nhưng ta mãi không thấy ngươi đến."
Bùi Đạc rất tự nhiên nói chuyện với hồ ly nhỏ, ánh mắt tĩnh lặng.
Tại sao còn mơ tới năm xưa, tiểu hồ ly, ở bên cạnh ta nhưng lòng em vẫn nhớ thương vùng rừng núi này ư?
Chú cáo nhỏ ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, ta quyết định không xuống núi nữa."
Bàn tay giấu trong tay áo của Bùi Đạc siết chặt, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao?"
Mộng cảnh thể hiện bản ngã, tiểu hồ ly ở bên hắn lâu như vậy, vẫn luôn có ý nghĩ này ư?
"Ta từng ở chân núi nhìn ra xa, thấy nhân gian rất phồn hoa, nhưng cũng rất xô bồ, linh khí mỏng manh, hơn nữa còn phải tuân theo thật nhiều quy củ, cảm giác gò bó không tự do chút nào. Ta bỗng thấy nhân gian cũng không có gì tốt, chi bằng cứ sống ở trên núi."
"Đói thì ăn nấm ăn quả, săn chim muông, khát thì uống sương uống nước suối, vui sướng biết mấy."
Chú cáo nhỏ nhảy tới nhảy lui giữa mấy tảng đá, quấy nhiễu bầy cá nhỏ dưới khe suối, lông tóc cũng ướt đẫm.
Y nhảy về tảng đá giũ lông, thoáng cái đã lại bông xù như cũ.
Bùi Đạc nghĩ đây liệu có phải là việc hồ ly nhỏ từng làm không, mới xuống chân núi nhìn một cái đã thấy nhân gian ồn ào, vậy sống cùng hắn trong thâm cung phải chăng cũng đã phiền hà nhiều ngày?
Nghĩ đến việc hồ ly nhỏ ở bên hắn lại chẳng vui vẻ gì, Bùi Đạc có chút bực bội.
"Về sau ngươi muốn tìm ta thì cứ việc lên núi, ta sẽ dẫn đường cho ngươi, đảm bảo ngươi không gặp nguy hiểm."
Chú cáo tím nói tiếp, cái đuôi bông xù vung vẩy, biểu thị tâm trạng vui vẻ.
"Nếu ngày đó người lạc đường không phải ta, mà là một người đẹp khác, ngươi cũng sẽ đối xử như vậy à?"
Bùi Đạc bỗng nghĩ tới giao dịch của họ ngày gặp nhau. Nếu hồ yêu không phải được cống tặng cho hắn mà là hiến cho người khác, vậy y cũng sẽ ở bên kẻ đó như bây giờ ư?
Những suy đoán này càng khiến lòng hắn nặng nề, ngoài mặt lại không thể hiện gì.
Nghe được câu này của Bùi Đạc, hồ ly nhỏ suy tư một hồi, ngập ngừng đáp: "Chắc là không đâu?"
Sau đó thẳng thắn nói: "Dù sao thì lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thấy rất thân thiết, cảm giác ngươi chắc chắn là người tốt. Đây là trực giác của yêu. Lại nói, sao ngươi phải giả dụ chuyện sẽ không xảy ra vậy, ngày đó người tới đây là ngươi, sự thật sẽ không thay đổi."
Như vậy lại khiến Bùi Đạc thoải mái hơn, hồ ly nhỏ đã ở bên cạnh hắn, mà với thực lực của những kẻ khác, chắc chắn nhóc con này sẽ không chịu giao dịch. Chưa kể với thân phận của hắn, một con cáo tím đặc biệt như vậy, quanh đi quẩn lại chắc chắn sẽ lại về tay hắn.
Nghe lý do của Lâm Chức xong, Bùi Đạc lại hỏi: "Thế nếu xuất hiện người thứ hai, thứ ba khác cũng đẹp thì sao?"
Đây mãi là vấn đề Bùi Đạc băn khoăn, hắn thà rằng hồ yêu chọn chủ dựa vào thực lực chứ không phải ngoại hình.
Nếu chỉ là vì ngoại hình, thế gian này đâu thiếu mỹ nhân.
Hồ ly nhỏ sáng tỏ chuyện gió trăng, lại tỉnh tỉnh mê mê với tình. Hắn chăm Lâm Chức như chăm tình nhân, nhưng Lâm Chức ỷ lại dỗ ngon dỗ ngọt hắn, rốt cuộc là vì sự trung thành với chủ nhân, vì thích ngoại hình của hắn, hay rốt cuộc là vì tình?
Yêu thật sự hiểu tình là gì ư, Bùi Đạc không biết, càng nghĩ càng lạnh lòng.
Phải chăng sẽ có một ngày nhóc con này bỏ hắn mà đi, trở lại vùng trời rộng lớn này, chứ không phải cả ngày bị hắn giam giữ trong cái lồng phú quý. Hắn lo một ngày hồ ly nhỏ sẽ phân biệt được đâu là thích đâu là ỷ lại, bỏ hắn chạy về phía người khác.
Tuổi thọ của con người luôn có hạn, huống chi hắn cũng không còn nhiều thời gian. Dù có thì chờ đến ngày hắn già yếu, dung nhan không còn, mà hồ yêu vẫn là thiếu niên mỹ lệ hồn nhiên, khi ấy sẽ ra sao?
Dù cho đời này không thể có người thứ hai sở hữu thiên phú như hắn, chỉ hắn có thể giam cầm hồ yêu trong lòng bàn tay. Nhưng nếu lòng y có người khác, hắn đâu thể giam cầm trái tim y.
Bùi Đạc nghĩ tới chuyện này, trong lòng như có cây đuốc, đốt cháy tim gan.
Cáo nhỏ lại phủ định: "Không có nhiều người tới đây vậy đâu."
Bùi Đạc nghĩ, y vẫn thẳng thắn như vậy.
Đối mặt với bản ngã chân thực của hồ yêu, sự tồn tại chắc chắn không thể dối lừa, Bùi Đạc lẳng lặng nhìn y, truy hỏi: "Nếu có thì sao?"
Tuổi thọ của yêu dài như vậy, cả đời sẽ gặp rất nhiều người.
Hồ ly nhỏ lại nói với hắn: "Ngươi không muốn ta đối xử với người khác giống như đối xử với ngươi đúng không?"
Không đợi Bùi Đạc mở miệng, y đã tự lầm bầm: "Có lẽ sẽ không có người thứ hai. Trên thế gian này, có rất nhiều thứ là độc nhất vô nhị."
Y ngửa đầu nhìn nhân tộc trẻ tuổi, cười hỏi: "Ngươi nói xem?"
Đáp án này khiến Bùi Đạc bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nếu hồ yêu khẳng định chắc chắn, hắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, nhưng đáp án này, chẳng hiểu sao Bùi Đạc lại có phần không vừa lòng. (Edit: Anh khó chiều thế =]]]]]]]]]]]]]]]]])
Cáo nhỏ ngẩng lên nhìn bầu trời: "Ta phải trở về rồi, để ta đưa ngươi xuống núi."
Bùi Đạc cảm giác được màn sương hồng đang nhạt dần, biết mình sắp tỉnh dậy khỏi ảo cảnh.
Hắn thuận theo con đường mòn vừa xuất hiện, cáo nhỏ đi theo hắn, chạy trái chạy phải như một đốm lửa tím.
Ở lối ra, hồ ly nhỏ ngồi trên tảng đá lớn nhìn Bùi Đạc.
Bùi Đạc bước tới lối ra, khi đi còn quay người lại, cáo nhỏ vẫn ngồi trên tảng đá nhìn hắn.
Bóng dáng màu tím dần mơ hồ, Bùi Đạc mở mắt.
Hắn vẫn ở trên mặt nước, thuyền lẳng lặng tiến lên trong đêm.
Lâm Chức đang ôm eo hắn, say ngủ trong mộng đẹp.
Bùi Đạc dùng linh khí thăm dò cơ thể y, phát hiện yêu đan của hoa đào yêu đã bị luyện hóa, hoàn toàn biến mất.
Lâm Chức bị đánh thức bởi hành động này, mơ màng mở mắt.
Nhìn đôi mắt ấy, Bùi Đạc nghĩ đến Lâm Chức ở trong mộng, rủ mắt hỏi y: "Tiểu hồ ly, em muốn trở lại rừng không?"
Trong lòng hắn có rất nhiều vấn đề, cuối cùng chỉ hỏi câu này.
Hắn nghĩ dù hắn hỏi hồ yêu có thích hắn không, chắc chắn y sẽ nói có. Nhưng y đâu có thật sự hiểu thích là gì, nếu đã vậy thì chi bằng không hỏi.
"Sao tự dưng đại nhân lại hỏi chuyện này?" Lâm Chức hơi tỉnh ngủ, lắc đầu: "Không, em không muốn tách khỏi đại nhân."
Dối trá.
Bùi Đạc vuốt tóc y, hỏi lại: "Thật sự không muốn trở lại?"
"Đại nhân đi cùng em không? Nếu đại nhân đi em sẽ đi, nếu đại nhân không đi thì em cũng không muốn đi."
Lâm Chức gối lên ngực Bùi Đạc, lắng nghe nhịp tim của hắn.
Tâm tư của yêu vật chân thành thuần túy, không thể hiểu sai.
Lâm Chức nghe được tiếng tim của Bùi Đạc tăng tốc, mắt tím lập lòe.
Y biết Bùi Đạc thích y, hoặc là yêu y, nhưng tình yêu này chưa đủ sâu sắc, trong đó ham muốn chiếm hữu vẫn là chủ yếu.
Quan hệ của họ phức tạp, pha trộn quá nhiều thứ, người và cáo, Trấn Yêu Sư và yêu quái, chủ nhân và thú cưng. Thiết lập y đặt ra cho mình còn là thẳng thắn không hiểu chuyện nhân gian, bởi vậy nên dù cả hai là tình nhân, dù rất thân mật, nhưng lại không hoàn toàn là tình yêu, trong cái yêu đó bao hàm rất nhiều ỷ lại và an ủi lẫn nhau.
Thấy Bùi Đạc đã cắn câu, Lâm Chức bắt đầu thu lưới. Y muốn để Bùi Đạc phải xem xét lại và có nhận thức mới về quan hệ giữa họ.
Lâm Chức vẫn luôn cảm thấy giữa y và Bùi Đạc thiếu một chút gì đó, y vẫn cách Bùi Đạc một khoảng, không thể hoàn toàn chạm vào trái tim hắn.
Sự xa cách ấy không phải vì Bùi Đạc đề phòng y, cũng không phải vì hắn có quá nhiều toan tính, mà là do những vật khác.
"Sau này", Bùi Đạc chưa từng nói với y về sau này.
Hắn chưa từng nghĩ về tương lai của họ, kể cả khi tuổi thọ giữa người và yêu khác biệt thì chí ít trong thời gian ngắn họ vẫn sẽ ở bên nhau. Nhưng Bùi Đạc chưa từng hứa hẹn.
Bùi Đạc không phải kiểu tính cách "không mong ngày rộng tháng dài chỉ mong giây phút này ta có người", hắn luôn có ham muốn khống chế vượt mức bình thường với thứ mình quan tâm.
Lâm Chức nghĩ nhân cách chính bị bệnh chắc cũng có đặc điểm này, vì hai mảnh vỡ trước cũng thể hiện được đôi phần.
Tống Gia Trúc là người ngây ngô nhất trong cả ba, thế nên ý nghĩ của cậu cũng được thể hiện trực tiếp nhất. Bọn họ còn chưa tốt nghiệp, Tống Gia Trúc đã quy hoạch tương lai cho cả hai. Không lý nào loại người đi một bước tính ba bước như Bùi Đạc lại không tính tới chuyện tương lai.
Chỉ có một khả năng, Bùi Đạc cảm thấy hắn không có tương lai.
Thế nên sau khi ở bên y, cơn đau của Bùi Đạc không những không giảm mà còn tăng thêm. Điều này khiến Lâm Chức thấy tình cảm mình dành cho Bùi Đạc giống như một liều thuốc độc có tác dụng giảm đau, khiến hắn càng tiến tới vực sâu vô vọng.
Tất nhiên y sẽ không để mặc hắn như vậy, cho nên y cố tình trì hoãn việc tiêu hóa yêu đan hoa đào yêu, đợi Bùi Đạc giải quyết xong vụ trùng mẫu mới ra tay.
Để không làm hại Bùi Đạc, lại có thể kích thích hắn, Lâm Chức cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.
Yêu quái khát vọng tự do, không thích nhân gian phức tạp, lại bằng lòng vì một Trấn Yêu Sư mà ở lại nhân gian. Bùi Đạc là người nhiều tâm tư, tất nhiên sẽ đáp lại tương ứng, chí ít sẽ nỗ lực để có thể sống cùng y thêm vài năm, thậm chí là vài tiếng.
Vì hắn muốn có tháng ngày lâu dài với y, lòng sẽ có hi vọng với tương lai.
Bùi Đạc phải bước ra được bước này, Lâm Chức mới thấy mình thật sự thành công.
Tình yêu là kì diệu như vậy, y có thể nâng Bùi Đạc lên đám mây, cũng có thể để hắn rơi xuống vũng bùn.
Nhưng Lâm Chức sẽ không nỡ để hắn ngã xuống.
Trên giường, Bùi Đạc rung động trước những lời của hồ ly. Hắn không trả lời, thay vào đó ngậm lấy môi Lâm Chức.
Hắn muốn kiểm tra xem miệng nhóc con này có bôi mật không mà sao nói ngọt vậy.
Trước khi nghe được đáp án của Lâm Chức, trong lòng hắn đã lướt qua rất nhiều ý nghĩ tăm tối.
Nếu Lâm Chức muốn đi, vậy hắn sẽ giữ nửa trái tim kia, ép Lâm Chức ở bên cạnh hắn. Bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải cầm tù hồ yêu.
Đến lúc đó thứ hắn cho y sẽ không còn là vòng tay, mà là cái vòng chân tinh xảo, khóa y lại trong mật thất, chỉ có hắn được nhìn thấy.
Giọng thiếu niên nhỏ nhẹ mềm mại như làn gió lành, quét đi mọi âm u trong lòng.
Bùi Đạc nghĩ, vậy cũng được.
Nếu sau này hồ ly nhỏ muốn đi, nếu hắn không thể níu giữ y, hắn sẽ đích thân trả y về.
Nghĩ đến khả năng này, mắt thanh niên trở nên ảm đạm.
Nghĩ đến những lời ỷ lại của Lâm Chức, Bùi Đạc khó tránh khỏi tiếp tục phỏng đoán tình cảm của y.
Hắn muốn có được đáp án, nhưng hắn không biết mình muốn loại đáp án nào.
Dù có thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải nhanh chóng hành động thôi.
Lâm Chức và Bùi Đạc bí mật hồi kinh, vừa hay đuổi kịp trận tuyết đầu mùa.
Trời tuyết mây mờ, có nắng nhưng lạnh lẽo, bách tính trong thành đều khoác lên áo bông.
Lâm Chức có bộ lông dày, tự động làm lò sưởi cho Bùi Đạc.
Nhiệt độ cơ thể của Bùi Đạc vốn thấp, vào đông lại càng khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Sau khi về kinh, hắn không nghỉ ngơi mà lao vào xử lý chuyện triều chính.
Bởi vì Bùi Đạc cáo ốm, các phe lập tức mượn cớ thăm hỏi cho người tới tìm hiểu. Nhưng thế thân chỉ gặp Hoàng Đế, những người khác không có cơ hội.
Bùi Đạc không hỏi Hoàng Đế có phát hiện không, vì gã tất nhiên chẳng hay biết người mình ghé thăm là hàng giả rồi. Đây không phải lần đầu tiên Bùi Đạc dùng thế thân, nó không chỉ giống hắn, mà hắn còn bố trí vô số trận pháp, trừ khi cạnh Hoàng Đế có người sở hữu pháp thuật cao siêu, còn không thì không thể phát hiện được.
Lâm Chức thu lại người giấy thế thân của mình, nhìn Bùi Đạc lao đầu vào công việc.
Mười mấy ngày sau, Lâm Chức nhận ra bất thường.
Ban đầu y tưởng là Bùi Đạc bận rộn như vậy là để có thể về hưu sớm, cùng y lui về chốn rừng sâu, giờ mới phát hiện là không phải.
Mệnh lệnh và công tác chuẩn bị Bùi Đạc đưa ra trong thời gian này đều nằm trong mắt Lâm Chứ, y thấy việc hắn muốn làm cấp tiến hơn nhiều.
Cái này không giống chuẩn bị về hưu non, mà là muốn tranh thủ làm hết những việc mình muốn làm trước khi chết.
Thật ra Bùi Đạc sốt ruột như vậy không phải là để mau chóng quét dọn chướng ngại, nắm tất cả quyền lực trong tay. Lí do có thể khiến hắn vội vã chỉ có một, đó là mau chóng xuất binh với Ô Thành, lấy lại nửa trái tim cho y.
Lâm Chức có chút bực bội vung vẩy đuôi cáo, hỏi hệ thống trong đầu: [Sức khỏe của hắn có bị gì không? Tại sao hắn một mực cho rằng mình sẽ chết sớm?]
01 cũng choáng: [Không có vấn đề gì hết mà. Chỉ có trường hợp đối tượng nhiệm vụ nghĩ quẩn tự sát thôi, còn không thì sẽ không có chuyện hắn tử vong.]
[Vậy rốt cuộc là vì sao?]
Trong lòng Lâm Chức có ngọn lửa, móng vuốt vô thức duỗi ra, tạo thành 5 đường kẻ trên chiếc bàn đang nằm.
Y vốn định dùng chiêu này kéo Bùi Đạc về, không ngờ lại đẩy nhanh tiến trình của hắn. Những ngày này hắn ôm y rất mãnh liệt, như thể lần này sẽ là lần cuối cùng.
Y là hồ yêu đạo hạnh trăm năm lại mê man ngủ, hôm sau chỉ có Bùi Đạc dậy, trời đất đảo điên, cảm giác nước cũng chưa từng khô, mỗi ngày chỉ có luyện hóa linh lực, không khi nào tỉnh táo.
Cái này đồng nghĩa với đã rất nhiều ngày y không sử dụng thuật an thần với Bùi Đạc. Giai đoạn trước Lâm Chức còn tưởng là tâm trạng của hắn tốt lên nên đầu không đau nữa, giờ nghĩ lại có lẽ là trái ngược, cơn đau đầu của Bùi Đạc đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Thực tế đi ngược với tưởng tượng khiến Lâm Chức phập phồng bất an, y thở hắt ra, ngẩn người nhìn dấu vết mình vừa chế tạo.
Không đúng, tại sao y lại không khống chế được tâm trạng của mình như vậy.
Lâm Chức nhận ra sự khác thường của bản thân, theo lí mà nói y không thể dễ dàng tức giận như vậy, y cũng không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn.
Lâm Chức dùng yêu lực kiểm tra khắp cơ thể, không thấy gì.
Để cho chắc ăn, y còn nhờ 01 tiến hành rà quét toàn diện.
01: [Không thành vấn đề!]
01 cảm thấy Lâm Chức sẽ không trúng chiêu đâu, vì nó vẫn luôn ở đây mà, không phát hiện ai ra tay với Lâm Chức hết.
Kết quả rà quét đã có, 01 câm nín.
01: [Ơ... Chuyện này...]
Đuôi cáo nặng nề đập lên bàn, Lâm Chức thúc giục: [Sao mà cứ ấp úng mãi thế?]
01 đành phải nói: [Kí chủ, có chút vấn đề ạ. Nói chính xác hơn là cơ thể của anh xảy ra vài biến dị, anh đang trong trạng thái mang thai giả.]
Nói xong câu cuối, 01 chỉ muốn chui vào trong đất.
Đuôi cáo ngừng vung vẩy, duy trì trạng thái dựng thẳng chừng nửa phút.
Lâm Chức biết 01 sẽ không đùa với mình, tức đây là sự thật.
Y có nên vui vì mình đang mang thai giả chứ không phải mang thai thật không?
Lâm Chức nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, để 01 nói tiếp.
Tóm gọn là trước khi Lâm Chức tới, trong quá trình tu luyện nguyên chủ đã từng động dục. Nhưng vì xung quanh không có đồng tộc, cũng không có yêu vật có linh trí, nó lại không dám xuống núi nên mỗi lần như vậy đều dùng tu luyện để tĩnh tâm, đè nén lại.
Bản tính hồ ly vẫn luôn bị áp chế, sau khi Lâm Chức tới, bị tưới quá nhiều lần trong kì động dục, lại chỉ còn nửa trái tim nên cơ thể tự động điều chỉnh để phù hợp. Sau khi kì động dục kết thúc, y tiến vào trạng thái mang thai. Nhưng cơ thể này vốn là cáo đực, tất nhiên không thể sinh nở rồi, nên trở thành mang thai giả.
Giai đoạn đầu Lâm Chức ngửi mùi máu mùi côn trùng thấy buồn nôn, giai đoạn giữa thì thích ngủ, nhưng y lại tưởng là do Bùi Đạc làm nhiều quá nên mình mệt.
Thời kì này, tâm trạng thất thường, dễ mất kiên nhẫn, khó kiềm chế bản tính đều rất bình thường.
01 hết hồn: [Kí chủ, anh không sao chứ?]
Lâm Chức mỉm cười hỏi lại: [Tôi trông có gì lạ à?]
01 không dám nói. Tuy là nó không nhìn thấy sương mù tâm trạng của kí chủ, nhưng nó có thể cảm giác được lúc này quanh người Lâm Chức đang quấn đầy mây đen.
Biết được nguyên nhân, não bộ của Lâm Chức bình tĩnh trở lại, thoát khỏi trạng thái của cú sốc, tiếp tục chải vuốt tình huống, nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Phân tích xong, đôi mắt tím lóe lên vệt tối.
Xem ra tình trạng cơ thể y không phải cái gì đáng để kháng cự, đằng nào cũng không phải sinh thật, không cần quá lo lắng.
Và đây là một trạng thái tuyệt vời để lợi dụng, y không cần tốn công chế tạo nguyên nhân nữa.
Lâm Chức bình tĩnh lại, cái đuôi thong thả phe phẩy, nhàn nhã vô cùng.
Trời cao mây rộng, bên ngoài là đầu đông, trong mộng của Lâm Chức lại là ngày xuân ấm áp.
Bùi Đạc nhìn chú cáo nhỏ chạy tới trước mặt mình. Bóng dáng bé nhỏ hoạt bát sống động, bộ lông màu tím sáng lên dưới ánh mặt trời, tựa như linh vật xinh đẹp mà rừng núi này tạo nên.
"Lại gặp nhau rồi, ngươi lại lạc đường à?"
Hồ yêu lanh lảnh chào hỏi Bùi Đạc.
"Không, ta tới tìm ngươi. Ngày đó ngươi nói xuống núi sẽ tìm ta, nhưng ta mãi không thấy ngươi đến."
Bùi Đạc rất tự nhiên nói chuyện với hồ ly nhỏ, ánh mắt tĩnh lặng.
Tại sao còn mơ tới năm xưa, tiểu hồ ly, ở bên cạnh ta nhưng lòng em vẫn nhớ thương vùng rừng núi này ư?
Chú cáo nhỏ ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, ta quyết định không xuống núi nữa."
Bàn tay giấu trong tay áo của Bùi Đạc siết chặt, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao?"
Mộng cảnh thể hiện bản ngã, tiểu hồ ly ở bên hắn lâu như vậy, vẫn luôn có ý nghĩ này ư?
"Ta từng ở chân núi nhìn ra xa, thấy nhân gian rất phồn hoa, nhưng cũng rất xô bồ, linh khí mỏng manh, hơn nữa còn phải tuân theo thật nhiều quy củ, cảm giác gò bó không tự do chút nào. Ta bỗng thấy nhân gian cũng không có gì tốt, chi bằng cứ sống ở trên núi."
"Đói thì ăn nấm ăn quả, săn chim muông, khát thì uống sương uống nước suối, vui sướng biết mấy."
Chú cáo nhỏ nhảy tới nhảy lui giữa mấy tảng đá, quấy nhiễu bầy cá nhỏ dưới khe suối, lông tóc cũng ướt đẫm.
Y nhảy về tảng đá giũ lông, thoáng cái đã lại bông xù như cũ.
Bùi Đạc nghĩ đây liệu có phải là việc hồ ly nhỏ từng làm không, mới xuống chân núi nhìn một cái đã thấy nhân gian ồn ào, vậy sống cùng hắn trong thâm cung phải chăng cũng đã phiền hà nhiều ngày?
Nghĩ đến việc hồ ly nhỏ ở bên hắn lại chẳng vui vẻ gì, Bùi Đạc có chút bực bội.
"Về sau ngươi muốn tìm ta thì cứ việc lên núi, ta sẽ dẫn đường cho ngươi, đảm bảo ngươi không gặp nguy hiểm."
Chú cáo tím nói tiếp, cái đuôi bông xù vung vẩy, biểu thị tâm trạng vui vẻ.
"Nếu ngày đó người lạc đường không phải ta, mà là một người đẹp khác, ngươi cũng sẽ đối xử như vậy à?"
Bùi Đạc bỗng nghĩ tới giao dịch của họ ngày gặp nhau. Nếu hồ yêu không phải được cống tặng cho hắn mà là hiến cho người khác, vậy y cũng sẽ ở bên kẻ đó như bây giờ ư?
Những suy đoán này càng khiến lòng hắn nặng nề, ngoài mặt lại không thể hiện gì.
Nghe được câu này của Bùi Đạc, hồ ly nhỏ suy tư một hồi, ngập ngừng đáp: "Chắc là không đâu?"
Sau đó thẳng thắn nói: "Dù sao thì lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thấy rất thân thiết, cảm giác ngươi chắc chắn là người tốt. Đây là trực giác của yêu. Lại nói, sao ngươi phải giả dụ chuyện sẽ không xảy ra vậy, ngày đó người tới đây là ngươi, sự thật sẽ không thay đổi."
Như vậy lại khiến Bùi Đạc thoải mái hơn, hồ ly nhỏ đã ở bên cạnh hắn, mà với thực lực của những kẻ khác, chắc chắn nhóc con này sẽ không chịu giao dịch. Chưa kể với thân phận của hắn, một con cáo tím đặc biệt như vậy, quanh đi quẩn lại chắc chắn sẽ lại về tay hắn.
Nghe lý do của Lâm Chức xong, Bùi Đạc lại hỏi: "Thế nếu xuất hiện người thứ hai, thứ ba khác cũng đẹp thì sao?"
Đây mãi là vấn đề Bùi Đạc băn khoăn, hắn thà rằng hồ yêu chọn chủ dựa vào thực lực chứ không phải ngoại hình.
Nếu chỉ là vì ngoại hình, thế gian này đâu thiếu mỹ nhân.
Hồ ly nhỏ sáng tỏ chuyện gió trăng, lại tỉnh tỉnh mê mê với tình. Hắn chăm Lâm Chức như chăm tình nhân, nhưng Lâm Chức ỷ lại dỗ ngon dỗ ngọt hắn, rốt cuộc là vì sự trung thành với chủ nhân, vì thích ngoại hình của hắn, hay rốt cuộc là vì tình?
Yêu thật sự hiểu tình là gì ư, Bùi Đạc không biết, càng nghĩ càng lạnh lòng.
Phải chăng sẽ có một ngày nhóc con này bỏ hắn mà đi, trở lại vùng trời rộng lớn này, chứ không phải cả ngày bị hắn giam giữ trong cái lồng phú quý. Hắn lo một ngày hồ ly nhỏ sẽ phân biệt được đâu là thích đâu là ỷ lại, bỏ hắn chạy về phía người khác.
Tuổi thọ của con người luôn có hạn, huống chi hắn cũng không còn nhiều thời gian. Dù có thì chờ đến ngày hắn già yếu, dung nhan không còn, mà hồ yêu vẫn là thiếu niên mỹ lệ hồn nhiên, khi ấy sẽ ra sao?
Dù cho đời này không thể có người thứ hai sở hữu thiên phú như hắn, chỉ hắn có thể giam cầm hồ yêu trong lòng bàn tay. Nhưng nếu lòng y có người khác, hắn đâu thể giam cầm trái tim y.
Bùi Đạc nghĩ tới chuyện này, trong lòng như có cây đuốc, đốt cháy tim gan.
Cáo nhỏ lại phủ định: "Không có nhiều người tới đây vậy đâu."
Bùi Đạc nghĩ, y vẫn thẳng thắn như vậy.
Đối mặt với bản ngã chân thực của hồ yêu, sự tồn tại chắc chắn không thể dối lừa, Bùi Đạc lẳng lặng nhìn y, truy hỏi: "Nếu có thì sao?"
Tuổi thọ của yêu dài như vậy, cả đời sẽ gặp rất nhiều người.
Hồ ly nhỏ lại nói với hắn: "Ngươi không muốn ta đối xử với người khác giống như đối xử với ngươi đúng không?"
Không đợi Bùi Đạc mở miệng, y đã tự lầm bầm: "Có lẽ sẽ không có người thứ hai. Trên thế gian này, có rất nhiều thứ là độc nhất vô nhị."
Y ngửa đầu nhìn nhân tộc trẻ tuổi, cười hỏi: "Ngươi nói xem?"
Đáp án này khiến Bùi Đạc bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nếu hồ yêu khẳng định chắc chắn, hắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, nhưng đáp án này, chẳng hiểu sao Bùi Đạc lại có phần không vừa lòng. (Edit: Anh khó chiều thế =]]]]]]]]]]]]]]]]])
Cáo nhỏ ngẩng lên nhìn bầu trời: "Ta phải trở về rồi, để ta đưa ngươi xuống núi."
Bùi Đạc cảm giác được màn sương hồng đang nhạt dần, biết mình sắp tỉnh dậy khỏi ảo cảnh.
Hắn thuận theo con đường mòn vừa xuất hiện, cáo nhỏ đi theo hắn, chạy trái chạy phải như một đốm lửa tím.
Ở lối ra, hồ ly nhỏ ngồi trên tảng đá lớn nhìn Bùi Đạc.
Bùi Đạc bước tới lối ra, khi đi còn quay người lại, cáo nhỏ vẫn ngồi trên tảng đá nhìn hắn.
Bóng dáng màu tím dần mơ hồ, Bùi Đạc mở mắt.
Hắn vẫn ở trên mặt nước, thuyền lẳng lặng tiến lên trong đêm.
Lâm Chức đang ôm eo hắn, say ngủ trong mộng đẹp.
Bùi Đạc dùng linh khí thăm dò cơ thể y, phát hiện yêu đan của hoa đào yêu đã bị luyện hóa, hoàn toàn biến mất.
Lâm Chức bị đánh thức bởi hành động này, mơ màng mở mắt.
Nhìn đôi mắt ấy, Bùi Đạc nghĩ đến Lâm Chức ở trong mộng, rủ mắt hỏi y: "Tiểu hồ ly, em muốn trở lại rừng không?"
Trong lòng hắn có rất nhiều vấn đề, cuối cùng chỉ hỏi câu này.
Hắn nghĩ dù hắn hỏi hồ yêu có thích hắn không, chắc chắn y sẽ nói có. Nhưng y đâu có thật sự hiểu thích là gì, nếu đã vậy thì chi bằng không hỏi.
"Sao tự dưng đại nhân lại hỏi chuyện này?" Lâm Chức hơi tỉnh ngủ, lắc đầu: "Không, em không muốn tách khỏi đại nhân."
Dối trá.
Bùi Đạc vuốt tóc y, hỏi lại: "Thật sự không muốn trở lại?"
"Đại nhân đi cùng em không? Nếu đại nhân đi em sẽ đi, nếu đại nhân không đi thì em cũng không muốn đi."
Lâm Chức gối lên ngực Bùi Đạc, lắng nghe nhịp tim của hắn.
Tâm tư của yêu vật chân thành thuần túy, không thể hiểu sai.
Lâm Chức nghe được tiếng tim của Bùi Đạc tăng tốc, mắt tím lập lòe.
Y biết Bùi Đạc thích y, hoặc là yêu y, nhưng tình yêu này chưa đủ sâu sắc, trong đó ham muốn chiếm hữu vẫn là chủ yếu.
Quan hệ của họ phức tạp, pha trộn quá nhiều thứ, người và cáo, Trấn Yêu Sư và yêu quái, chủ nhân và thú cưng. Thiết lập y đặt ra cho mình còn là thẳng thắn không hiểu chuyện nhân gian, bởi vậy nên dù cả hai là tình nhân, dù rất thân mật, nhưng lại không hoàn toàn là tình yêu, trong cái yêu đó bao hàm rất nhiều ỷ lại và an ủi lẫn nhau.
Thấy Bùi Đạc đã cắn câu, Lâm Chức bắt đầu thu lưới. Y muốn để Bùi Đạc phải xem xét lại và có nhận thức mới về quan hệ giữa họ.
Lâm Chức vẫn luôn cảm thấy giữa y và Bùi Đạc thiếu một chút gì đó, y vẫn cách Bùi Đạc một khoảng, không thể hoàn toàn chạm vào trái tim hắn.
Sự xa cách ấy không phải vì Bùi Đạc đề phòng y, cũng không phải vì hắn có quá nhiều toan tính, mà là do những vật khác.
"Sau này", Bùi Đạc chưa từng nói với y về sau này.
Hắn chưa từng nghĩ về tương lai của họ, kể cả khi tuổi thọ giữa người và yêu khác biệt thì chí ít trong thời gian ngắn họ vẫn sẽ ở bên nhau. Nhưng Bùi Đạc chưa từng hứa hẹn.
Bùi Đạc không phải kiểu tính cách "không mong ngày rộng tháng dài chỉ mong giây phút này ta có người", hắn luôn có ham muốn khống chế vượt mức bình thường với thứ mình quan tâm.
Lâm Chức nghĩ nhân cách chính bị bệnh chắc cũng có đặc điểm này, vì hai mảnh vỡ trước cũng thể hiện được đôi phần.
Tống Gia Trúc là người ngây ngô nhất trong cả ba, thế nên ý nghĩ của cậu cũng được thể hiện trực tiếp nhất. Bọn họ còn chưa tốt nghiệp, Tống Gia Trúc đã quy hoạch tương lai cho cả hai. Không lý nào loại người đi một bước tính ba bước như Bùi Đạc lại không tính tới chuyện tương lai.
Chỉ có một khả năng, Bùi Đạc cảm thấy hắn không có tương lai.
Thế nên sau khi ở bên y, cơn đau của Bùi Đạc không những không giảm mà còn tăng thêm. Điều này khiến Lâm Chức thấy tình cảm mình dành cho Bùi Đạc giống như một liều thuốc độc có tác dụng giảm đau, khiến hắn càng tiến tới vực sâu vô vọng.
Tất nhiên y sẽ không để mặc hắn như vậy, cho nên y cố tình trì hoãn việc tiêu hóa yêu đan hoa đào yêu, đợi Bùi Đạc giải quyết xong vụ trùng mẫu mới ra tay.
Để không làm hại Bùi Đạc, lại có thể kích thích hắn, Lâm Chức cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.
Yêu quái khát vọng tự do, không thích nhân gian phức tạp, lại bằng lòng vì một Trấn Yêu Sư mà ở lại nhân gian. Bùi Đạc là người nhiều tâm tư, tất nhiên sẽ đáp lại tương ứng, chí ít sẽ nỗ lực để có thể sống cùng y thêm vài năm, thậm chí là vài tiếng.
Vì hắn muốn có tháng ngày lâu dài với y, lòng sẽ có hi vọng với tương lai.
Bùi Đạc phải bước ra được bước này, Lâm Chức mới thấy mình thật sự thành công.
Tình yêu là kì diệu như vậy, y có thể nâng Bùi Đạc lên đám mây, cũng có thể để hắn rơi xuống vũng bùn.
Nhưng Lâm Chức sẽ không nỡ để hắn ngã xuống.
Trên giường, Bùi Đạc rung động trước những lời của hồ ly. Hắn không trả lời, thay vào đó ngậm lấy môi Lâm Chức.
Hắn muốn kiểm tra xem miệng nhóc con này có bôi mật không mà sao nói ngọt vậy.
Trước khi nghe được đáp án của Lâm Chức, trong lòng hắn đã lướt qua rất nhiều ý nghĩ tăm tối.
Nếu Lâm Chức muốn đi, vậy hắn sẽ giữ nửa trái tim kia, ép Lâm Chức ở bên cạnh hắn. Bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải cầm tù hồ yêu.
Đến lúc đó thứ hắn cho y sẽ không còn là vòng tay, mà là cái vòng chân tinh xảo, khóa y lại trong mật thất, chỉ có hắn được nhìn thấy.
Giọng thiếu niên nhỏ nhẹ mềm mại như làn gió lành, quét đi mọi âm u trong lòng.
Bùi Đạc nghĩ, vậy cũng được.
Nếu sau này hồ ly nhỏ muốn đi, nếu hắn không thể níu giữ y, hắn sẽ đích thân trả y về.
Nghĩ đến khả năng này, mắt thanh niên trở nên ảm đạm.
Nghĩ đến những lời ỷ lại của Lâm Chức, Bùi Đạc khó tránh khỏi tiếp tục phỏng đoán tình cảm của y.
Hắn muốn có được đáp án, nhưng hắn không biết mình muốn loại đáp án nào.
Dù có thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải nhanh chóng hành động thôi.
Lâm Chức và Bùi Đạc bí mật hồi kinh, vừa hay đuổi kịp trận tuyết đầu mùa.
Trời tuyết mây mờ, có nắng nhưng lạnh lẽo, bách tính trong thành đều khoác lên áo bông.
Lâm Chức có bộ lông dày, tự động làm lò sưởi cho Bùi Đạc.
Nhiệt độ cơ thể của Bùi Đạc vốn thấp, vào đông lại càng khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Sau khi về kinh, hắn không nghỉ ngơi mà lao vào xử lý chuyện triều chính.
Bởi vì Bùi Đạc cáo ốm, các phe lập tức mượn cớ thăm hỏi cho người tới tìm hiểu. Nhưng thế thân chỉ gặp Hoàng Đế, những người khác không có cơ hội.
Bùi Đạc không hỏi Hoàng Đế có phát hiện không, vì gã tất nhiên chẳng hay biết người mình ghé thăm là hàng giả rồi. Đây không phải lần đầu tiên Bùi Đạc dùng thế thân, nó không chỉ giống hắn, mà hắn còn bố trí vô số trận pháp, trừ khi cạnh Hoàng Đế có người sở hữu pháp thuật cao siêu, còn không thì không thể phát hiện được.
Lâm Chức thu lại người giấy thế thân của mình, nhìn Bùi Đạc lao đầu vào công việc.
Mười mấy ngày sau, Lâm Chức nhận ra bất thường.
Ban đầu y tưởng là Bùi Đạc bận rộn như vậy là để có thể về hưu sớm, cùng y lui về chốn rừng sâu, giờ mới phát hiện là không phải.
Mệnh lệnh và công tác chuẩn bị Bùi Đạc đưa ra trong thời gian này đều nằm trong mắt Lâm Chứ, y thấy việc hắn muốn làm cấp tiến hơn nhiều.
Cái này không giống chuẩn bị về hưu non, mà là muốn tranh thủ làm hết những việc mình muốn làm trước khi chết.
Thật ra Bùi Đạc sốt ruột như vậy không phải là để mau chóng quét dọn chướng ngại, nắm tất cả quyền lực trong tay. Lí do có thể khiến hắn vội vã chỉ có một, đó là mau chóng xuất binh với Ô Thành, lấy lại nửa trái tim cho y.
Lâm Chức có chút bực bội vung vẩy đuôi cáo, hỏi hệ thống trong đầu: [Sức khỏe của hắn có bị gì không? Tại sao hắn một mực cho rằng mình sẽ chết sớm?]
01 cũng choáng: [Không có vấn đề gì hết mà. Chỉ có trường hợp đối tượng nhiệm vụ nghĩ quẩn tự sát thôi, còn không thì sẽ không có chuyện hắn tử vong.]
[Vậy rốt cuộc là vì sao?]
Trong lòng Lâm Chức có ngọn lửa, móng vuốt vô thức duỗi ra, tạo thành 5 đường kẻ trên chiếc bàn đang nằm.
Y vốn định dùng chiêu này kéo Bùi Đạc về, không ngờ lại đẩy nhanh tiến trình của hắn. Những ngày này hắn ôm y rất mãnh liệt, như thể lần này sẽ là lần cuối cùng.
Y là hồ yêu đạo hạnh trăm năm lại mê man ngủ, hôm sau chỉ có Bùi Đạc dậy, trời đất đảo điên, cảm giác nước cũng chưa từng khô, mỗi ngày chỉ có luyện hóa linh lực, không khi nào tỉnh táo.
Cái này đồng nghĩa với đã rất nhiều ngày y không sử dụng thuật an thần với Bùi Đạc. Giai đoạn trước Lâm Chức còn tưởng là tâm trạng của hắn tốt lên nên đầu không đau nữa, giờ nghĩ lại có lẽ là trái ngược, cơn đau đầu của Bùi Đạc đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Thực tế đi ngược với tưởng tượng khiến Lâm Chức phập phồng bất an, y thở hắt ra, ngẩn người nhìn dấu vết mình vừa chế tạo.
Không đúng, tại sao y lại không khống chế được tâm trạng của mình như vậy.
Lâm Chức nhận ra sự khác thường của bản thân, theo lí mà nói y không thể dễ dàng tức giận như vậy, y cũng không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn.
Lâm Chức dùng yêu lực kiểm tra khắp cơ thể, không thấy gì.
Để cho chắc ăn, y còn nhờ 01 tiến hành rà quét toàn diện.
01: [Không thành vấn đề!]
01 cảm thấy Lâm Chức sẽ không trúng chiêu đâu, vì nó vẫn luôn ở đây mà, không phát hiện ai ra tay với Lâm Chức hết.
Kết quả rà quét đã có, 01 câm nín.
01: [Ơ... Chuyện này...]
Đuôi cáo nặng nề đập lên bàn, Lâm Chức thúc giục: [Sao mà cứ ấp úng mãi thế?]
01 đành phải nói: [Kí chủ, có chút vấn đề ạ. Nói chính xác hơn là cơ thể của anh xảy ra vài biến dị, anh đang trong trạng thái mang thai giả.]
Nói xong câu cuối, 01 chỉ muốn chui vào trong đất.
Đuôi cáo ngừng vung vẩy, duy trì trạng thái dựng thẳng chừng nửa phút.
Lâm Chức biết 01 sẽ không đùa với mình, tức đây là sự thật.
Y có nên vui vì mình đang mang thai giả chứ không phải mang thai thật không?
Lâm Chức nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, để 01 nói tiếp.
Tóm gọn là trước khi Lâm Chức tới, trong quá trình tu luyện nguyên chủ đã từng động dục. Nhưng vì xung quanh không có đồng tộc, cũng không có yêu vật có linh trí, nó lại không dám xuống núi nên mỗi lần như vậy đều dùng tu luyện để tĩnh tâm, đè nén lại.
Bản tính hồ ly vẫn luôn bị áp chế, sau khi Lâm Chức tới, bị tưới quá nhiều lần trong kì động dục, lại chỉ còn nửa trái tim nên cơ thể tự động điều chỉnh để phù hợp. Sau khi kì động dục kết thúc, y tiến vào trạng thái mang thai. Nhưng cơ thể này vốn là cáo đực, tất nhiên không thể sinh nở rồi, nên trở thành mang thai giả.
Giai đoạn đầu Lâm Chức ngửi mùi máu mùi côn trùng thấy buồn nôn, giai đoạn giữa thì thích ngủ, nhưng y lại tưởng là do Bùi Đạc làm nhiều quá nên mình mệt.
Thời kì này, tâm trạng thất thường, dễ mất kiên nhẫn, khó kiềm chế bản tính đều rất bình thường.
01 hết hồn: [Kí chủ, anh không sao chứ?]
Lâm Chức mỉm cười hỏi lại: [Tôi trông có gì lạ à?]
01 không dám nói. Tuy là nó không nhìn thấy sương mù tâm trạng của kí chủ, nhưng nó có thể cảm giác được lúc này quanh người Lâm Chức đang quấn đầy mây đen.
Biết được nguyên nhân, não bộ của Lâm Chức bình tĩnh trở lại, thoát khỏi trạng thái của cú sốc, tiếp tục chải vuốt tình huống, nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Phân tích xong, đôi mắt tím lóe lên vệt tối.
Xem ra tình trạng cơ thể y không phải cái gì đáng để kháng cự, đằng nào cũng không phải sinh thật, không cần quá lo lắng.
Và đây là một trạng thái tuyệt vời để lợi dụng, y không cần tốn công chế tạo nguyên nhân nữa.
Lâm Chức bình tĩnh lại, cái đuôi thong thả phe phẩy, nhàn nhã vô cùng.
/94
|