Liên tiếp nhiều ngày Phong Vân Vô Kị không có tìm được một cường đại yêu thú nào tại thái cổ. Trước đây yêu thú hoành hành khắp nơi, sau khi Phong Vân Vô Kị giết chết quá nhiều yêu thú cường đại, trên người cũng bị nhiễm khí tức của yêu thú. Phong Vân Vô Kị còn chưa có đến gần, rất nhiều loại yêu thú thông minh đối với loài người căn bản mà nói không có tồn tại, sau khi ngửi thấy mùi máu tươi lập tức điên cuồng chạy trốn khắp nơi.
Đối với một số ít yêu thú yếu nhược, Phong Vân Vô Kị ngay chỉ nhìn thoáng qua cũng không thèm để ý, mặc cho chúng chạy. Những yêu thú cường đại mặc dù ở ngoài ngàn dặm nhưng thần thức Phong Vân Vô Kị ngày càng cường đại, có thể khóa cứng những yêu thú ngàn năm này.
Lợi dụng lực bài xích của thái cổ, thời gian khổ tu kéo dài, Phong Vân Vô Kị củng cố cảnh giới kiếm hoàng chi cảnh, ngàn dặm trong nháy mắt có thể tới nơi, khiến cho yêu thú ngàn năm không thể đào thoát.
Với mỗi yêu thú ngàn năm này, Phong Vân Vô Kị chỉ cần chém ra một kiếm, một kiếm chém ra này quang hoa hiện ra ngày càng nhiều, tiếng kiếm phát ra như sấm nổ càng lúc càng to. Không ngừng khổ luyện, Phong Vân Vô Kị cảm giác mình sắp thành công.
Nếu Tây Môn Y Bắc có mặt tại nơi này nhất định cũng giật mình không thôi, trảm phá không gian mở ra vị diện thông đạo, chân lực hao phí chỉ có thể hình dung bởi hai từ ‘kinh khủng’, nhưng Phong Vân Vô Kị trong người mang ‘Hấp tinh đại pháp’, đoạt quyền tạo hóa của thiên địa, mấy tram ngàn ma giới đã chết, hơn mười ngàn khẩu quyết công pháp ma công để có được ‘Hấp tinh đại pháp’, uy lực như thế cũng là điều đương nhiên.
Tiếng sét nổ!
Một tia chớp từ bầu trời xẹt qua, mây đen xuất hiện tạo thành một khe hở đỏ bừng, trời đất đột nhiên sáng ngời, sau đó như chìm vào trong bóng đêm. Trong sát na điện quang lóe lên, một trận mưa lớn đổ xuống trên mặt đất vô tận, một gã nam tử tóc dài đứng đó, trên tay cầm thanh trường kiếm. Bên cạnh hắn có một bộ xương yêu thú thật lớn, từng giọt mưa rơi trên xương cốt kia tạo thành những âm thanh xuy xuy truyền đến, trên thân bộ xương một màn sương trắng lan tỏa.
Phong Vân Vô Kị mái tóc dài ướt hết, dính vào thân thể, mưa không ngừng rơi xuống, mơ hồ trước mắt sự vật cách mười thước hoàn toàn không thể nghe được âm thanh.
Một loại cảm giác mãnh liệt từ trong tâm Phong Vân Vô Kị truyền đến, đó là lọa cảm giác băn khoan lo lắng, thôi thúc hắn xuất thủ. Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên cảm giác được thành công sắp đến, nhưng hắn vẫn như cũ ngăn chặn ham muốn xuất thủ, trong ngực cảm giác kỳ quái càng ngày càng bành trướng, tựa hồ muốn ly khai.
Xuy!
Thời gian như chậm lại một vạn lần, một đạo kiếm quang rất nhỏ từ trong lồng ngực Phong Vân Vô Kị xuất ra. Đạo kiếm quang rất nhỏ kia không ngừng khuếch tán, cường đại, mũi kiếm đột phá không gian đi tới, thân kiếm tạo ra quang hoa rực sáng. Không gian như bị xé toạc, trên thân kiếm quang mang bạo xuất trong đêm tối giống như mặt trời nổ mạnh, quang mang phát ra vô cùng vô tận chiếu sáng khuôn viên trong vòng trăm dặm.
Trong lúc trường kiếm xuất ra, mũi kiếm dần dần biến mất, dường như tiến vào một không gian khác, phạm vi không gian ba động ngày một lớn hơn, trên thân kiếm quang hoa không ngừng tăng cường. Rốt cục trước người Phong Vân Vô Kị xuất hiện một hắc động đang được mở rộng, càng ngày càng lớn, một trận gió cuồng bạo từ trong động thổi ra.
Phong Vân Vô Kị bạch y bay phần phật, đón lấy trận gió cuồng bạo từ trong động thổi ra, đột nhiên cười lớn.
Ha ha ha…. Ta rốt cục cũng thành công!
Lúc này Phong Vân Vô Kị đơn thủ đặt lên trên ngực, một kiếm kia không ngừng tiêu hao hết hơn phân nửa chân khí trong cơ thể hắn, thật sự tiêu hao phần lớn chân khí trong cơ thể, cho nên bây giờ Phong Vân Vô Kị cơ hồ di chuyển từng bước cũng rất khó khăn.
Hắc động kia thật lớn, trong bóng đêm hắc động lúc ần lúc hiện, ẩn ước lộ ra ánh sáng.
Thân thể mặc dù vô cùng suy yếu, cõ lẽ chỉ cần yêu thú trăm ngàn năm công lực có thể dễ dàng tiêu diệt Phong Vân Vô Kị trong điều kiện này, bất quá xung quanh trong vòng ngàn dặm yêu thú cường đại sớm đã bị Phong Vân Vô Kị tiêu diệt, còn yêu thú yếu hơn đã bị khí tức nồng đậm mùi máu tươi trên người hắn dọa cho chạy xa.
Bên cạnh vị diện thông đạo, Phong Vân Vô Kị đang chống lại mưa lớn, hai tay đặt lên đầu, trên mặt đất bùn đất lầy lội, hắn hướng về phía bầu trời cười to một tiếng, tiếng cười pha chút cay đắng, sau thời gian dài khổ cực, cuối cùng cũng được đền đáp….
Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng Phong Vân Vô Kị cũng nắm được cách mở ra vị diện thông đạo, mục tiêu duy nhất bây giờ là làm thế nào để mở chính xác được vị diện thông đạo.
Phong Vân Vô Kị quay lại kiếm các không lâu, Trì Thương liền đi đến nghênh đón, trong tay hé ra bức thư:”Đây là lưu bút của Tây môn tiền bối lưu lại nhằm cổ vũ cho chúng ta”.
Phong Vân Vô Kị tiến lại nhìn thoáng qua, mặt trước chỉ có một hàng chữ nhỏ:”nhớ lại hơi thở”.
Phong Vân Vô Kị dùng hai ngón tay cầm lấy tờ giấy, nhẹ nhàng bắn tờ giấy lên không trung, vụn giấy hạ xuống đầy trời.
“ta đã hiểu được, Trì Thương, trong số những đệ tử mới phi thăng chọn ra 3 người có uy vọng nhất, kêu bọn họ lại đây, ta có điều trọng yếu cần bọn họ hỗ trợ”.
“Đệ tử hiểu rồi, đệ tử sẽ đi làm ngay”.
Phong Vân Vô Kị sớm lo lắng chu toàn, một khi trở về hơn 400 năm trước, những người nhận biết thân phận mình cơ hồ đều đã chết, rất khó có thể chứng minh thân phận, nhưng có những đệ tử đã phi thăng cuối cùng chứng minh thân phận, hết thẩy đều dễ dàng thực hiện, bằng vào thân phận tổ sư ‘Diệt ma tâm kinh’, chắc rằng đã có nhiều người nghe tới danh tự này.
Trì Thương rất nhanh dẫn 3 gã đệ tử đến, mọi người sau khi phi thăng vẫn duy trì dung mạo tầm ba bốn mươi tuổi như cũ. Phong Vân Vô Kị đại khái biết được ba người này là: Mạc Li Dạ, tiền chưởng môn nhân Bắc băng kiếm phái, Lãnh Nhược Sương, tiền chưởng môn nhân Tử kiếm phái và Cổ Nguyệt Thiên, chưởng môn nhân của Nam tinh kiếm phái.
Bắc băng kiếm phái, Mộ tử kiếm phái, Nam tinh kiếm phái ở vị diện trước kia của Phong Vân Vô Kị đều là đại môn phái.
Cơ hồ tất cả các môn phái đều được giảng dạy về tôn sư trọng đạo, sau khi Phong Vân Vô Kị đề xuất yêu cầu, ba người đều nhiệt tình đáp ứng.
Ngày đó rốt cục cũng tới, tại kiếm các chúng đệ tử chú mục nhìn tới địa phương phi thăng. Phong Vân Vô Kị chém ra một kiếm, quang hoa đầy trời, một hắc động thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Trì Thương, mọi chuyện của kiếm vực ta giao hết cho ngươi, không lâu nữa ta sẽ trở về….” Phong Vân Vô Kị hướng phía Trì Thương nói. Gặp lại sư phụ sau, Trì Thương gật gật đầu, lúc này bọn 3 người Cổ Nguyệt Thiên mới bước vào vị diện thông đạo kia, động khẩu dần dần đóng lại….
/542
|