Mẹ Lương cùng ba Lương trắng đêm thương lượng với nhau, cũng không nghĩ ra được đối sách thích hợp, bọn họ rất muốn nói với Lương Hiểu chuyện liên quan đến tính hướng của Lương Hiểu, nhưng rõ ràng lần này trạng thái của Lương Hiểu không tốt, ngồi gọt táo, thiếu chút nữa gọt luôn ngón tay của mình, làm hai ông bà Lương gia cũng không dám kích thích Lương Hiểu, chỉ sợ Lương Hiểu nghĩ quẩn.
Mẹ Lương nhìn Lương Hiểu như vậy, trong lòng vô cùng phiền muộn, rõ ràng người bị đả kích là hai ông bà, rất muốn dùng ngôn từ chính nghĩa để Lương Hiểu đi theo quỹ đạo bình thường, nhưng lời này cũng chỉ có thể gắng gượng để trong lòng, muốn nói không thể nói, trong lòng vô cùng phiền loạn.
"Lương Hiểu, lần này là bị làm sao, có phải ở bên ngoài bị ủy khuất không, nói cho mẹ một chút, con như vậy, trong lòng mẹ cũng khó chịu theo." Mẹ Lương thấy dáng vẻ con gái thất hồn lạc phách, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Mẹ, con thích phụ nữ, có lúc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, luôn cảm thấy có lẽ cuối đời sẽ cô độc." Mỗi một lần chia tay, Lương Hiểu đều có cảm giác này, mà lần này còn rất mãnh liệt, cô biết rõ hai năm sau, rất có thể không phải như An Thanh nói " sau cơn mưa trời lại sáng", mà theo thời gian trôi qua, phần tình cảm kia có lẽ sẽ biến chất, có lẽ vẫn còn đó, nhưng lại không còn thuần túy nữa, cho dù cô vẫn lựa chọn đợi An Thanh.
"Vậy con đừng thích phụ nữ nữa, vốn tình yêu là nam nữ, đàn ông và phụ nữ yêu nhau mới hợp lý, ở cùng phụ nữ làm sao có tương lai." Mẹ Lương chỉ mong Lương Hiểu chủ động nói chuyện này, mới vừa vặn có kẽ hở mà chọt vào.
"Con không ghét đàn ông, nhưng cũng không thích, con không có biện pháp giống như những người phụ nữ khác kết hôn sinh con, con chỉ thích phụ nữ, con không có lựa chọn, cho nên con mới tuyệt vọng, nếu như cha mẹ không thể tiếp nhận, con chỉ càng tuyệt vọng hơn thôi." Nếu đã come out Lương Hiểu phải cho cha mẹ từ bỏ ý định chuyện muốn thay đổi tính hướng của cô.
"Làm sao không có lựa chọn, lúc đầu mẹ và cha con kết hôn cũng không phải yêu nhau, mà do người khác mai mối, nói khó nghe một chút, chẳng qua là cảm thấy đối phương thành thật, cũng đến tuổi kết hôn, thì liền kết hôn thôi, không phải " trà, gạo, dầu, muối * cũng qua mấy chục năm sao? Đều nói trẻ làm vợ chồng, già làm bạn, những thứ tình yêu kia đều như mây khói, không thực tế, đến già có bạn gắn bó, có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình mới là thật, thật ra vẫn tìm một người đàn ông thành thật kết hôn sinh con mới là đúng đắn, cùng phụ nữ chung một chỗ, người khác sẽ không nói xấu sau lưng con sao?" Mẹ Lương tận tình nói.
( * ) Củi,gạo,dầu,muối,tương,giấm,trà : là bảy thứ cần thiết nhất trong cược sống hằng ngày theo quan niệm người Trung Quốc, ở đây mình hiểu là những việc thường nhật không thể không làm.
"Mẹ, tính hướng là trời sinh, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi, người khác nói xấu sau lưng chúng con, chúng con không có cách nào, không phải do chúng con muốn như vậy, bởi vì trời sinh chúng con không giống người khác. Con không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, bởi vì con không có chút quan hệ nào với bọn họ, nhưng các người là người sinh con nuôi con, nếu như các người cũng không ủng hộ con, không hiểu con, con mới cảm thấy bơ vơ không ai giúp, mới có thể càng tuyệt vọng hơn..." Vừa nói nước mắt Lương Hiểu như hạt đậu rơi xuống, nỗi buồn của Lương Hiểu vừa vặn đụng vào họng súng, bởi vì hôn lễ An Thanh, còn có tính hướng bản thân, cha mẹ không hiểu, tâm trạng không thể xấu hơn nữa.
Mẹ Lương nghe có chút xúc động, nhìn Lương Hiểu khóc thương tâm muốn chết, có mấy lời muốn nói lại thôi, cô không hề biết trước giờ con gái mình lại chịu áp lực lớn như vậy, bà sao lại nhẫn tâm tiếp tục tạo áp lực cho con mình chứ?
"Được rồi, mẹ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, đã là người lớn, còn khóc như con nít, con lần này từ chức trở về nhất định là có chuyện gì, hỏi con cũng không hỏi được cái gì, nhưng chúng ta cũng đoán được một hai, mẹ là sợ con ở bên ngoài chịu ủy khuất, ngoài tầm với của chúng ta, luôn hy vọng có thể nhìn thấy con sống hạnh phúc, mới có thể yên tâm..." Mẹ Lương giọng điệu có chút nghẹn ngào.
"Mẹ!" Lương Hiểu nhào vào lòng mẹ Lương khóc, cô vui vì lúc cô khổ sở có thể về nhà, lúc này ôm mẹ cô, tất cả ủy khuất trong lòng dường như đều tan biến.
Mẹ Lương vỗ nhẹ lưng con gái, ánh mắt cũng đỏ lên.
Lương Hiểu khóc như đứa trẻ vậy, nửa giờ sau, tâm trạng Lương Hiểu bình ổn lại, con người chính là vậy, tự cho rằng bản thân không thể vượt qua, nhưng dần dần trưởng thành hơn, sẽ phát hiện thật ra con người vĩnh viễn so với mình tưởng tượng còn kiên cường hơn.
Lương Hiểu biết thương tâm khổ sở hơn cũng không được gì, nếu cô lựa chọn ngu ngốc chờ An Thanh cũng không nên cứ như vậy, cô cảm thấy An Thanh sẽ không thích cô như vậy, cô cũng sẽ ghét bỏ bản thân hơn, cô nghĩ phụ nữ nhiều khi cũng hay ghét bản thân vì quá yếu đuối.
"Mẹ con không sao, mẹ không cần lo lắng, chẳng qua con có chút cảm giác thất tình thôi, cũng chưa hoàn toàn thất tình." Lương Hiểu lau nước mắt nói với mẹ.
"Vậy rốt cuộc là tình huống gì?" Mẹ Lương đau lòng hỏi, bà khó tưởng tượng được có người sẽ không thích con gái bà, con gái bà tốt biết bao, dáng vẻ tốt, tính cách tốt, còn hiền tuệ, đây chính là con gái ngoan do bà dạy dỗ.
"Một lúc không thể nói rõ, sau này sẽ nói cho mẹ biết." Lương Hiểu không muốn nói thật cho mẹ cô, nếu không mẹ cô so với chuyện cô thích phụ nữ còn kích động hơn.
"Được rồi, mẹ nấu cơm trước, con chờ chút rồi nói cho mẹ." Mẹ Lương nhìn thời gian xấp xỉ, cũng nên làm cơm tối.
"Mẹ, bữa này để con làm, mẹ ở phòng khách chờ đi, tài nấu nướng của con bây giờ còn tốt hơn mẹ đó." Lương Hiểu ngày thường bận rộn công việc rất ít khi ở nhà, nhưng lúc ở nhà thì sẽ chủ động nấu cơm, chẳng qua mấy hôm nay tâm trạng luôn không tốt, mẹ cô mới không để cô làm.
"Con làm được không?" Mẹ Lương biết con gái tâm trạng so với trước đó tốt hơn một chút nhưng vẫn còn không yên lòng.
"Con thật không có sao, con đảm bảo." Lương Hiểu giơ tay nói đảm bảo.
"Hay là cùng nhau làm bếp, mẹ làm trợ thủ." Mẹ Lương vẫn có chút không yên lòng đi theo vào phòng bếp.
"Mẹ, mẹ để cho con thỉnh thoảng có thể hiếu thuận hai người một chút đi, được không?" Lương Hiểu đẩy mẹ ra ngoài, cô cảm thấy để cha mẹ lo lắng mấy ngày nay quả thật không tốt, cho nên đặc biệt muốn bù đắp.
"Vậy cũng được." Mẹ Lương miễn cường ra phòng khách chờ, thỉnh thoảng đi vào trong bếp nhìn.
Đúng lúc này, chuông cửa reo, mẹ Lương liền ra mở cửa, còn đang suy nghĩ lúc này ai đến, vừa mở cửa ra, thấy một cô gái ăn mặc thời thượng gọn gàng, trẻ tuổi xinh đẹp đứng trước cửa nhà bà.
Mẹ Lương nhìn An Thanh, trong lòng lộp bộp một chút, con gái thích phụ nữ, cô gái trẻ tuổi này không phải là bạn gái con gái bà chứ? Thật là một cô gái xinh đẹp a, nhìn thật giống dáng vẻ có sự nghiệp thành công, ít nhất dáng điệu là có. Mẹ Lương còn không biết có từ " ngự tỷ ", nếu không sẽ dùng.
Mẹ Lương nhìn Lương Hiểu như vậy, trong lòng vô cùng phiền muộn, rõ ràng người bị đả kích là hai ông bà, rất muốn dùng ngôn từ chính nghĩa để Lương Hiểu đi theo quỹ đạo bình thường, nhưng lời này cũng chỉ có thể gắng gượng để trong lòng, muốn nói không thể nói, trong lòng vô cùng phiền loạn.
"Lương Hiểu, lần này là bị làm sao, có phải ở bên ngoài bị ủy khuất không, nói cho mẹ một chút, con như vậy, trong lòng mẹ cũng khó chịu theo." Mẹ Lương thấy dáng vẻ con gái thất hồn lạc phách, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Mẹ, con thích phụ nữ, có lúc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, luôn cảm thấy có lẽ cuối đời sẽ cô độc." Mỗi một lần chia tay, Lương Hiểu đều có cảm giác này, mà lần này còn rất mãnh liệt, cô biết rõ hai năm sau, rất có thể không phải như An Thanh nói " sau cơn mưa trời lại sáng", mà theo thời gian trôi qua, phần tình cảm kia có lẽ sẽ biến chất, có lẽ vẫn còn đó, nhưng lại không còn thuần túy nữa, cho dù cô vẫn lựa chọn đợi An Thanh.
"Vậy con đừng thích phụ nữ nữa, vốn tình yêu là nam nữ, đàn ông và phụ nữ yêu nhau mới hợp lý, ở cùng phụ nữ làm sao có tương lai." Mẹ Lương chỉ mong Lương Hiểu chủ động nói chuyện này, mới vừa vặn có kẽ hở mà chọt vào.
"Con không ghét đàn ông, nhưng cũng không thích, con không có biện pháp giống như những người phụ nữ khác kết hôn sinh con, con chỉ thích phụ nữ, con không có lựa chọn, cho nên con mới tuyệt vọng, nếu như cha mẹ không thể tiếp nhận, con chỉ càng tuyệt vọng hơn thôi." Nếu đã come out Lương Hiểu phải cho cha mẹ từ bỏ ý định chuyện muốn thay đổi tính hướng của cô.
"Làm sao không có lựa chọn, lúc đầu mẹ và cha con kết hôn cũng không phải yêu nhau, mà do người khác mai mối, nói khó nghe một chút, chẳng qua là cảm thấy đối phương thành thật, cũng đến tuổi kết hôn, thì liền kết hôn thôi, không phải " trà, gạo, dầu, muối * cũng qua mấy chục năm sao? Đều nói trẻ làm vợ chồng, già làm bạn, những thứ tình yêu kia đều như mây khói, không thực tế, đến già có bạn gắn bó, có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình mới là thật, thật ra vẫn tìm một người đàn ông thành thật kết hôn sinh con mới là đúng đắn, cùng phụ nữ chung một chỗ, người khác sẽ không nói xấu sau lưng con sao?" Mẹ Lương tận tình nói.
( * ) Củi,gạo,dầu,muối,tương,giấm,trà : là bảy thứ cần thiết nhất trong cược sống hằng ngày theo quan niệm người Trung Quốc, ở đây mình hiểu là những việc thường nhật không thể không làm.
"Mẹ, tính hướng là trời sinh, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi, người khác nói xấu sau lưng chúng con, chúng con không có cách nào, không phải do chúng con muốn như vậy, bởi vì trời sinh chúng con không giống người khác. Con không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, bởi vì con không có chút quan hệ nào với bọn họ, nhưng các người là người sinh con nuôi con, nếu như các người cũng không ủng hộ con, không hiểu con, con mới cảm thấy bơ vơ không ai giúp, mới có thể càng tuyệt vọng hơn..." Vừa nói nước mắt Lương Hiểu như hạt đậu rơi xuống, nỗi buồn của Lương Hiểu vừa vặn đụng vào họng súng, bởi vì hôn lễ An Thanh, còn có tính hướng bản thân, cha mẹ không hiểu, tâm trạng không thể xấu hơn nữa.
Mẹ Lương nghe có chút xúc động, nhìn Lương Hiểu khóc thương tâm muốn chết, có mấy lời muốn nói lại thôi, cô không hề biết trước giờ con gái mình lại chịu áp lực lớn như vậy, bà sao lại nhẫn tâm tiếp tục tạo áp lực cho con mình chứ?
"Được rồi, mẹ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, đã là người lớn, còn khóc như con nít, con lần này từ chức trở về nhất định là có chuyện gì, hỏi con cũng không hỏi được cái gì, nhưng chúng ta cũng đoán được một hai, mẹ là sợ con ở bên ngoài chịu ủy khuất, ngoài tầm với của chúng ta, luôn hy vọng có thể nhìn thấy con sống hạnh phúc, mới có thể yên tâm..." Mẹ Lương giọng điệu có chút nghẹn ngào.
"Mẹ!" Lương Hiểu nhào vào lòng mẹ Lương khóc, cô vui vì lúc cô khổ sở có thể về nhà, lúc này ôm mẹ cô, tất cả ủy khuất trong lòng dường như đều tan biến.
Mẹ Lương vỗ nhẹ lưng con gái, ánh mắt cũng đỏ lên.
Lương Hiểu khóc như đứa trẻ vậy, nửa giờ sau, tâm trạng Lương Hiểu bình ổn lại, con người chính là vậy, tự cho rằng bản thân không thể vượt qua, nhưng dần dần trưởng thành hơn, sẽ phát hiện thật ra con người vĩnh viễn so với mình tưởng tượng còn kiên cường hơn.
Lương Hiểu biết thương tâm khổ sở hơn cũng không được gì, nếu cô lựa chọn ngu ngốc chờ An Thanh cũng không nên cứ như vậy, cô cảm thấy An Thanh sẽ không thích cô như vậy, cô cũng sẽ ghét bỏ bản thân hơn, cô nghĩ phụ nữ nhiều khi cũng hay ghét bản thân vì quá yếu đuối.
"Mẹ con không sao, mẹ không cần lo lắng, chẳng qua con có chút cảm giác thất tình thôi, cũng chưa hoàn toàn thất tình." Lương Hiểu lau nước mắt nói với mẹ.
"Vậy rốt cuộc là tình huống gì?" Mẹ Lương đau lòng hỏi, bà khó tưởng tượng được có người sẽ không thích con gái bà, con gái bà tốt biết bao, dáng vẻ tốt, tính cách tốt, còn hiền tuệ, đây chính là con gái ngoan do bà dạy dỗ.
"Một lúc không thể nói rõ, sau này sẽ nói cho mẹ biết." Lương Hiểu không muốn nói thật cho mẹ cô, nếu không mẹ cô so với chuyện cô thích phụ nữ còn kích động hơn.
"Được rồi, mẹ nấu cơm trước, con chờ chút rồi nói cho mẹ." Mẹ Lương nhìn thời gian xấp xỉ, cũng nên làm cơm tối.
"Mẹ, bữa này để con làm, mẹ ở phòng khách chờ đi, tài nấu nướng của con bây giờ còn tốt hơn mẹ đó." Lương Hiểu ngày thường bận rộn công việc rất ít khi ở nhà, nhưng lúc ở nhà thì sẽ chủ động nấu cơm, chẳng qua mấy hôm nay tâm trạng luôn không tốt, mẹ cô mới không để cô làm.
"Con làm được không?" Mẹ Lương biết con gái tâm trạng so với trước đó tốt hơn một chút nhưng vẫn còn không yên lòng.
"Con thật không có sao, con đảm bảo." Lương Hiểu giơ tay nói đảm bảo.
"Hay là cùng nhau làm bếp, mẹ làm trợ thủ." Mẹ Lương vẫn có chút không yên lòng đi theo vào phòng bếp.
"Mẹ, mẹ để cho con thỉnh thoảng có thể hiếu thuận hai người một chút đi, được không?" Lương Hiểu đẩy mẹ ra ngoài, cô cảm thấy để cha mẹ lo lắng mấy ngày nay quả thật không tốt, cho nên đặc biệt muốn bù đắp.
"Vậy cũng được." Mẹ Lương miễn cường ra phòng khách chờ, thỉnh thoảng đi vào trong bếp nhìn.
Đúng lúc này, chuông cửa reo, mẹ Lương liền ra mở cửa, còn đang suy nghĩ lúc này ai đến, vừa mở cửa ra, thấy một cô gái ăn mặc thời thượng gọn gàng, trẻ tuổi xinh đẹp đứng trước cửa nhà bà.
Mẹ Lương nhìn An Thanh, trong lòng lộp bộp một chút, con gái thích phụ nữ, cô gái trẻ tuổi này không phải là bạn gái con gái bà chứ? Thật là một cô gái xinh đẹp a, nhìn thật giống dáng vẻ có sự nghiệp thành công, ít nhất dáng điệu là có. Mẹ Lương còn không biết có từ " ngự tỷ ", nếu không sẽ dùng.
/66
|