Chap 28: Con rối
Mừng mày, mừng sự đần độn của mày!
Kim ngắn đồng hồ xấn qua con số bốn La Mã. Màn đêm đặc sếnh chuẩn bị thoái vị khi bình minh sắp lăn xả xuống phố xá. Vạn vật ngủ khì trong những làn gió vi vu, tựa đứa trẻ mới nhét đầy lỗ tai bao câu chuyện cổ tích mẹ kể. Cột đèn đường vẩy ánh vàng ệch lên vỉa hè vắng tênh, khẩy tràng cười hềnh hệch lên đám thiêu thân bay nhặng chung quanh.
Từng tiếng tích tắc đều đặn lọt thỏm giữa gian phòng rộng thênh, tựa những giọt nước tròn trĩnh rơi tõm xuống chiếc giếng sâu. Mùi rượu nồng nặc ám lấy từng phân tử không khí đang xô đẩy nhau khắp phòng. Ánh sáng trắng lóa nhảy bổ ra từ chiếc đèn chùm như cún con hiếu động, thè lưỡi liếm láp mọi vật. Cún con trắng lóa leo tót lên tấm thân dài đang nằm khệnh giữa sàn, chân duỗi rộng hình chữ V.
– Mừng mày, thằng khốn!
Lâm Viên ném nụ cười khẩy vào khuôn mặt nằm chình ình trên tấm gương lớn. Anh tự rủa chính mình, nguồn cơn gây ra mọi be bét, nát bấy hôm nay. Đầu tiên, anh say khướt, lảm nhảm với Hạc Cúc về bí mật động trời của bố, biếu không cho cô ta điểm yếu chí mạng của ông. Rồi anh vờ câm điếc, mặc kệ một vụ giết người bịt đầu mối chắc chắn sẽ diễn ra như một vở nhạc kịch. Tấm màn đỏ sắp sửa được kéo lên, Lâm Viên âm thầm lỉnh khỏi hàng ghế khán giả, lảng tránh con quỷ máu lạnh đã gặm mòn lương tâm.
Rồi anh túm Hà Chi, lôi Danh Khôi vào một kế hoạch do mình bày ra. Tưởng như rất khôn ngoan, nhưng chính sự sắp xếp này đã như miếng ghép bị quỷ ám, hô biến cả bức tranh sang màu tang tóc, đẫm máu tanh. Giá như thời gian được vặn ngược về cái ngày bố anh tuyên bố sẽ trừ khử Hạc Cúc, anh sẽ không lạnh lùng cổ vũ bố ác độc, mà dùng món tiền hời, dùng danh vọng đậy kín miệng cô ả trong yên ổn. Kết cục, đã không phải là cái chết thế mạng của bố mẹ Danh Khôi.
Hôm anh cùng cô em gái nhỏ ngồi trên con chim sắt lao vút sang một thành phố mới, đã vô tình bỏ lại góc trời loang máu. Hạc Cúc tinh vi, ngửi thấy mùi chết chóc rình rập quanh mình, cô ả đã lén dẫn dụ bố mẹ Danh Khôi vào con đường chết. Hiển nhiên, vụ án mạng của cục sát trưởng thàng phố gây chấn động cả nước. Những nhân vật lớn nghiễm nhiên sẽ ráo riết lùng sục và ắt hẳn sẽ lần ra dấu vết người đứng sau vụ nổ bom.
Một hòn đá ném rụng cả một chùm quả chín mọng! Hạc Cúc gián tiếp mượn lưới pháp luật vây bắt bố Lâm Viên, đỡ mối lo canh cánh bị sát hại. Hại chết bố mẹ Danh Khôi, cô ả nhổ bỏ được những chiếc gai xù xì đâm cô ả tướt máu, mỗi khi thò tay đòi chạm vàochàng IT. Khép hết tội lỗi lên bố Lâm Viên, Hạc Cúc dễ ợt đá văng anh và cô em gái nhỏ, cô ả dễ dàng độc chiếm Danh Khôi.
Từ một con tốt thí hấp hối, Hạc Cúc bỗng biến thành nữ hoàng quyền lực, làm chủ ván cờ với chỉ cái búng tay.
Suốt bốn năm trời, một Lâm Viên ma mãng lại nằm gọn trong hố bẫy của Hạc Cúc, chẳng mảy may hay biết, anh đã cô lập Danh Khôi trong thế cờ bí. Hạc Cúc đã tính toán rất chuẩn xác, cô ả nắm được điểm yếu của Lâm Viên là quá bao bọc Hà Chi, cô em gái nhỏ dễ tung bụi mù vào khối óc sáng suốt của anh. Lúc nghe tin bố mẹ Danh Khôi chết, thần trí Lâm Viên bủn rủn, thứ cảm giác đầu tiên ôm choàng anh là nỗi sợ hãi tột cùng. Một ngày không xa, Danh Khôi mở banh uẩn khúc mập mờ sau vụ đánh bom, nắm được vạt áo kẻ chủ mưu là bố anh, cậu ta hẳn sẽ nhắm vào Hà Chi.
Bảo vệ cô em gái nhỏ là bản năng của Lâm Viên, như hít thở, ăn ngủ! Năm Hà Chi thất thểu rời đi với trái tim nứt, anh sắm vội cho Danh Khôi cái vai bạn trai của cô bé. Một lần nữa, anh đã gán ngay vai người chết cho Danh Khôi, tách riêng Hà Chi vào thế giới u tối nhưng an toàn. Anh đã vô tình cô lập Danh Khôi trong thế cờ bí và bó buộc cậu ta ở cùng ả cáo xảo quyệt bao năm trời.
Có lẽ, ngay từ khi dắt Hà Chi trốn đi, Lâm Viên đã ngu ngốc bước chân vào đúng chiếc thảm trải dày âm mưu. Anh là con rối, mỗi cử động đều răm rắp theo lời sai bảo của Hạc Cúc, dù cô ta chẳng cần phí dù một calo vào việc giật dây.
– Mừng mày, mừng sự đần độn của mày!
Lâm Viên ngửa mặt bật ra tràng cười chế giễu. Anh lắc lắc chai rượu dưới ánh đèn chùm, nheo mắt ngắm nghía thứ chất cồn trong suốt chao đảo, bám vào thành thủy tinh đòi nhoài mình khỏi miệng chai. Anh khẩy ra những tiếng cười giễu cợt, ngửa cổ nốc từng ngụm rượu lớn như kẻ khát khô họng dúi đầu vào vũng nước.
Chai rượu rỗng tuột khỏi tay Lâm Viên, lăn lóc như trái táo mới rụng xuống gốc. Anh co mình, dạ dày vặn thắt từng cơn như đống quần áo ướt bị vắt kiệt nước trong máy giặt. Những ngón tay bấu vạt áo bụng đến nhăn túm, hàng mi mắt nhắm nghiền, viền môi nhợt nhạt bật ra những tiếng rên rỉ.
Ánh đèn sáng lóa bị che lấp mất một mảng. Người phụ nữ trẻ vội tiến tới, ngồi thụp xuống cạnh Lâm Viên với nét mắt choán kín lo lắng. Cô dồn hết sức lực vào đôi tay mảnh mai nữ tính, nửa kéo tuột nửa xốc cơ thể đàn ông nặng trịch tới chiếc sô fa bừa bộn. Cô rất tự nhiên cởi loạt cúc áo sơ mi của Lâm Viên, luồn tay qua lớp vải cứng xoa phần bụng lạnh ngắt.
Những tiếng rên dần im bặt, cái nhíu trán khó chịu dần giãn ra. Lâm Viên cựa mình, dụi mặt vào lòng bàn tay mát dịu của người phụ nữ đang kê gần thái dương anh. Cô mỉm cười, khẽ thả một nụ hôn phớt lên má Lâm Viên, dịu dàng tựa cánh chuồn dập dờn trên mặt hồ phẳng lặng.
***
Praha.
Đêm thứ bảy tịnh gió.
Hà Chi bừng tỉnh giữa khuya khoắt, khi khung cửa còn tối om, tĩnh lặng như tờ. Cô thò chân vào đôi dép thỏ đặt sẵn dưới gầm giường, cẩn thận bước từng nhịp nhẹ nhàng lỉnh khỏi cửa. Hà Chi khựng bước gần phía gian khách lờ mờ ánh đèn bàn, vang khe khẽ tiếng lật giở sách.
Cô gái tóc đen ngồi bệt trên sàn với chiếc bàn chật ních sách vở, ánh mắt chăm chú ghim kĩ vào từng trang chi chít chữ. Một cốc cà phê đen to bự đặt cạnh chiếc laptop còn mở trang Wikipedia về nhân vật lịch sử. Như có linh cảm, cô bé ngẩng đầu nhìn Hà Chi đứng ngoài cửa, khẽ vẫy tay chào.
– Chị sao ngủ ít thế ạ?
– Chị tự nhiên giật mình. Nhưng còn hơn em không chợp mắt chút xíu nào – Hà Chi khoanh tay, hừm khẽ – Hay tại tướng ngủ của chị xấu, làm em không ngủ được?
Thiên Ly lắc mạnh đầu, mạnh mẽ chối bỏ thắc mắc của Hà Chi.
– Em quen thức khuya rồi ạ!
Hà Chi cười nhẹ, nhặt một cuốn sách dày cộm lên giở vài trang, vội đặt xuống bởi nó được viết bởi thứ ngoại ngữ cô hoàn toàn không hiểu. Hơn một tuần lễ ở cùng nhà với Thiên Ly, ấn tượng của cô về cô bé là rất mê học, siêng việc nhà, già dặn, thấu đáo, cực kỳ lầm lì, hay giấu tiệt suy nghĩ, cảm xúc và ngầm săn sóc người khác. Hà Chi xuống bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa tươi đổ thêm vào cốc cà phê đặc của Thiên Ly, cô bé im lặng, đôi mắt yên tĩnh như ánh trăng.
– Thiên Ly, nghe máy kìa em!
Hà Chi bỗng gọi khi thấy Thiên Ly quá đỗi trầm ngâm trước chiếc di động đang đổ chuông, nhấp nháy một dãy số không tên. Thiên Ly tắt rụp máy. Chuông cửa lập tức reo giữa khuya vắng lặng. Thiên Ly buông một cú thở hắt, chạy đi he hé cánh cửa, ném ra một câu gắt gỏng.
– Anh ồn thế?
– Vâng.
Chàng trai tóc đỏ tự tiện choàng tay qua Thiên Ly, nửa ôm nửa kéo cô bé vào nhà trước ánh nhìn thú vị của Hà Chi. Cô vui vẻ cất tiếng chào Jay, còn Thiên Ly hất mạnh tay anh ra, lẳng lặng bước trước vào phòng khách, tiếp tục viết nốt tiểu sử. Jay đưa cho Hà Chi hộp bánh ngọt anh mới mua, rồi xấn lại gần Thiên Ly, thỏa thích ngắt má nhéo mũi vò tóc cô bé. Thiên Ly bực dọc ôm sách vở đòi bỏ đi, Jay liền nằm gối đầu hẳn lên chân cô bé, nhắm mắt ngủ. Thiên Ly nổi cáu cầm nguyên quyển sách nện mạnh lên người Jay nhiều phát, anh vẫn vờ ngủ say. Chỉ đến khi Thiên Ly điên tiết túm mạnh tóc Jay, anh mới chịu ngồi dậy, búng cho cô bé ánh nhìn hờn dỗi.
– Đau đấy!
– Kệ anh! Đi về đi! – Thiên Ly hất cằm về phía cửa, chân đá bốp vào chân Jay.
Jay cũng bắt đầu nổi cáu với thái độ xấc xược và cách ăn nói trống không thiếu tôn trọng của Thiên Ly, anh bỏ vào phòng xách hẳn gối và chăn của cô ra, thả phịch chúng giữa sàn rồi quăng mình nằm xuống rất thoải mái. Anh còn tóm cả Thiên Ly vào chăn, gác chiếc chân nặng trịch qua người cô bé.
Hà Chi chỉ khẽ ho một tiếng, mang đĩa bánh ngọt đã xếp sẵn trở lại xuống bếp, tiện tắt chiếc đèn bàn, thả bóng đêm tối mịt nuốt nhẹm phòng khách. Nhưng chỉ lát sau đó Thiên Ly đã vùng dậy, đòi bỏ nhà, nhất định không chịu hít thở chung cùng bầu không khí với Jay.
——
Tà đa ~~ Đáng nhẽ không định post đoạn sau, mà thấy đoạn trước ngắn tũn nên post thêm ^^
Mừng mày, mừng sự đần độn của mày!
Kim ngắn đồng hồ xấn qua con số bốn La Mã. Màn đêm đặc sếnh chuẩn bị thoái vị khi bình minh sắp lăn xả xuống phố xá. Vạn vật ngủ khì trong những làn gió vi vu, tựa đứa trẻ mới nhét đầy lỗ tai bao câu chuyện cổ tích mẹ kể. Cột đèn đường vẩy ánh vàng ệch lên vỉa hè vắng tênh, khẩy tràng cười hềnh hệch lên đám thiêu thân bay nhặng chung quanh.
Từng tiếng tích tắc đều đặn lọt thỏm giữa gian phòng rộng thênh, tựa những giọt nước tròn trĩnh rơi tõm xuống chiếc giếng sâu. Mùi rượu nồng nặc ám lấy từng phân tử không khí đang xô đẩy nhau khắp phòng. Ánh sáng trắng lóa nhảy bổ ra từ chiếc đèn chùm như cún con hiếu động, thè lưỡi liếm láp mọi vật. Cún con trắng lóa leo tót lên tấm thân dài đang nằm khệnh giữa sàn, chân duỗi rộng hình chữ V.
– Mừng mày, thằng khốn!
Lâm Viên ném nụ cười khẩy vào khuôn mặt nằm chình ình trên tấm gương lớn. Anh tự rủa chính mình, nguồn cơn gây ra mọi be bét, nát bấy hôm nay. Đầu tiên, anh say khướt, lảm nhảm với Hạc Cúc về bí mật động trời của bố, biếu không cho cô ta điểm yếu chí mạng của ông. Rồi anh vờ câm điếc, mặc kệ một vụ giết người bịt đầu mối chắc chắn sẽ diễn ra như một vở nhạc kịch. Tấm màn đỏ sắp sửa được kéo lên, Lâm Viên âm thầm lỉnh khỏi hàng ghế khán giả, lảng tránh con quỷ máu lạnh đã gặm mòn lương tâm.
Rồi anh túm Hà Chi, lôi Danh Khôi vào một kế hoạch do mình bày ra. Tưởng như rất khôn ngoan, nhưng chính sự sắp xếp này đã như miếng ghép bị quỷ ám, hô biến cả bức tranh sang màu tang tóc, đẫm máu tanh. Giá như thời gian được vặn ngược về cái ngày bố anh tuyên bố sẽ trừ khử Hạc Cúc, anh sẽ không lạnh lùng cổ vũ bố ác độc, mà dùng món tiền hời, dùng danh vọng đậy kín miệng cô ả trong yên ổn. Kết cục, đã không phải là cái chết thế mạng của bố mẹ Danh Khôi.
Hôm anh cùng cô em gái nhỏ ngồi trên con chim sắt lao vút sang một thành phố mới, đã vô tình bỏ lại góc trời loang máu. Hạc Cúc tinh vi, ngửi thấy mùi chết chóc rình rập quanh mình, cô ả đã lén dẫn dụ bố mẹ Danh Khôi vào con đường chết. Hiển nhiên, vụ án mạng của cục sát trưởng thàng phố gây chấn động cả nước. Những nhân vật lớn nghiễm nhiên sẽ ráo riết lùng sục và ắt hẳn sẽ lần ra dấu vết người đứng sau vụ nổ bom.
Một hòn đá ném rụng cả một chùm quả chín mọng! Hạc Cúc gián tiếp mượn lưới pháp luật vây bắt bố Lâm Viên, đỡ mối lo canh cánh bị sát hại. Hại chết bố mẹ Danh Khôi, cô ả nhổ bỏ được những chiếc gai xù xì đâm cô ả tướt máu, mỗi khi thò tay đòi chạm vàochàng IT. Khép hết tội lỗi lên bố Lâm Viên, Hạc Cúc dễ ợt đá văng anh và cô em gái nhỏ, cô ả dễ dàng độc chiếm Danh Khôi.
Từ một con tốt thí hấp hối, Hạc Cúc bỗng biến thành nữ hoàng quyền lực, làm chủ ván cờ với chỉ cái búng tay.
Suốt bốn năm trời, một Lâm Viên ma mãng lại nằm gọn trong hố bẫy của Hạc Cúc, chẳng mảy may hay biết, anh đã cô lập Danh Khôi trong thế cờ bí. Hạc Cúc đã tính toán rất chuẩn xác, cô ả nắm được điểm yếu của Lâm Viên là quá bao bọc Hà Chi, cô em gái nhỏ dễ tung bụi mù vào khối óc sáng suốt của anh. Lúc nghe tin bố mẹ Danh Khôi chết, thần trí Lâm Viên bủn rủn, thứ cảm giác đầu tiên ôm choàng anh là nỗi sợ hãi tột cùng. Một ngày không xa, Danh Khôi mở banh uẩn khúc mập mờ sau vụ đánh bom, nắm được vạt áo kẻ chủ mưu là bố anh, cậu ta hẳn sẽ nhắm vào Hà Chi.
Bảo vệ cô em gái nhỏ là bản năng của Lâm Viên, như hít thở, ăn ngủ! Năm Hà Chi thất thểu rời đi với trái tim nứt, anh sắm vội cho Danh Khôi cái vai bạn trai của cô bé. Một lần nữa, anh đã gán ngay vai người chết cho Danh Khôi, tách riêng Hà Chi vào thế giới u tối nhưng an toàn. Anh đã vô tình cô lập Danh Khôi trong thế cờ bí và bó buộc cậu ta ở cùng ả cáo xảo quyệt bao năm trời.
Có lẽ, ngay từ khi dắt Hà Chi trốn đi, Lâm Viên đã ngu ngốc bước chân vào đúng chiếc thảm trải dày âm mưu. Anh là con rối, mỗi cử động đều răm rắp theo lời sai bảo của Hạc Cúc, dù cô ta chẳng cần phí dù một calo vào việc giật dây.
– Mừng mày, mừng sự đần độn của mày!
Lâm Viên ngửa mặt bật ra tràng cười chế giễu. Anh lắc lắc chai rượu dưới ánh đèn chùm, nheo mắt ngắm nghía thứ chất cồn trong suốt chao đảo, bám vào thành thủy tinh đòi nhoài mình khỏi miệng chai. Anh khẩy ra những tiếng cười giễu cợt, ngửa cổ nốc từng ngụm rượu lớn như kẻ khát khô họng dúi đầu vào vũng nước.
Chai rượu rỗng tuột khỏi tay Lâm Viên, lăn lóc như trái táo mới rụng xuống gốc. Anh co mình, dạ dày vặn thắt từng cơn như đống quần áo ướt bị vắt kiệt nước trong máy giặt. Những ngón tay bấu vạt áo bụng đến nhăn túm, hàng mi mắt nhắm nghiền, viền môi nhợt nhạt bật ra những tiếng rên rỉ.
Ánh đèn sáng lóa bị che lấp mất một mảng. Người phụ nữ trẻ vội tiến tới, ngồi thụp xuống cạnh Lâm Viên với nét mắt choán kín lo lắng. Cô dồn hết sức lực vào đôi tay mảnh mai nữ tính, nửa kéo tuột nửa xốc cơ thể đàn ông nặng trịch tới chiếc sô fa bừa bộn. Cô rất tự nhiên cởi loạt cúc áo sơ mi của Lâm Viên, luồn tay qua lớp vải cứng xoa phần bụng lạnh ngắt.
Những tiếng rên dần im bặt, cái nhíu trán khó chịu dần giãn ra. Lâm Viên cựa mình, dụi mặt vào lòng bàn tay mát dịu của người phụ nữ đang kê gần thái dương anh. Cô mỉm cười, khẽ thả một nụ hôn phớt lên má Lâm Viên, dịu dàng tựa cánh chuồn dập dờn trên mặt hồ phẳng lặng.
***
Praha.
Đêm thứ bảy tịnh gió.
Hà Chi bừng tỉnh giữa khuya khoắt, khi khung cửa còn tối om, tĩnh lặng như tờ. Cô thò chân vào đôi dép thỏ đặt sẵn dưới gầm giường, cẩn thận bước từng nhịp nhẹ nhàng lỉnh khỏi cửa. Hà Chi khựng bước gần phía gian khách lờ mờ ánh đèn bàn, vang khe khẽ tiếng lật giở sách.
Cô gái tóc đen ngồi bệt trên sàn với chiếc bàn chật ních sách vở, ánh mắt chăm chú ghim kĩ vào từng trang chi chít chữ. Một cốc cà phê đen to bự đặt cạnh chiếc laptop còn mở trang Wikipedia về nhân vật lịch sử. Như có linh cảm, cô bé ngẩng đầu nhìn Hà Chi đứng ngoài cửa, khẽ vẫy tay chào.
– Chị sao ngủ ít thế ạ?
– Chị tự nhiên giật mình. Nhưng còn hơn em không chợp mắt chút xíu nào – Hà Chi khoanh tay, hừm khẽ – Hay tại tướng ngủ của chị xấu, làm em không ngủ được?
Thiên Ly lắc mạnh đầu, mạnh mẽ chối bỏ thắc mắc của Hà Chi.
– Em quen thức khuya rồi ạ!
Hà Chi cười nhẹ, nhặt một cuốn sách dày cộm lên giở vài trang, vội đặt xuống bởi nó được viết bởi thứ ngoại ngữ cô hoàn toàn không hiểu. Hơn một tuần lễ ở cùng nhà với Thiên Ly, ấn tượng của cô về cô bé là rất mê học, siêng việc nhà, già dặn, thấu đáo, cực kỳ lầm lì, hay giấu tiệt suy nghĩ, cảm xúc và ngầm săn sóc người khác. Hà Chi xuống bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa tươi đổ thêm vào cốc cà phê đặc của Thiên Ly, cô bé im lặng, đôi mắt yên tĩnh như ánh trăng.
– Thiên Ly, nghe máy kìa em!
Hà Chi bỗng gọi khi thấy Thiên Ly quá đỗi trầm ngâm trước chiếc di động đang đổ chuông, nhấp nháy một dãy số không tên. Thiên Ly tắt rụp máy. Chuông cửa lập tức reo giữa khuya vắng lặng. Thiên Ly buông một cú thở hắt, chạy đi he hé cánh cửa, ném ra một câu gắt gỏng.
– Anh ồn thế?
– Vâng.
Chàng trai tóc đỏ tự tiện choàng tay qua Thiên Ly, nửa ôm nửa kéo cô bé vào nhà trước ánh nhìn thú vị của Hà Chi. Cô vui vẻ cất tiếng chào Jay, còn Thiên Ly hất mạnh tay anh ra, lẳng lặng bước trước vào phòng khách, tiếp tục viết nốt tiểu sử. Jay đưa cho Hà Chi hộp bánh ngọt anh mới mua, rồi xấn lại gần Thiên Ly, thỏa thích ngắt má nhéo mũi vò tóc cô bé. Thiên Ly bực dọc ôm sách vở đòi bỏ đi, Jay liền nằm gối đầu hẳn lên chân cô bé, nhắm mắt ngủ. Thiên Ly nổi cáu cầm nguyên quyển sách nện mạnh lên người Jay nhiều phát, anh vẫn vờ ngủ say. Chỉ đến khi Thiên Ly điên tiết túm mạnh tóc Jay, anh mới chịu ngồi dậy, búng cho cô bé ánh nhìn hờn dỗi.
– Đau đấy!
– Kệ anh! Đi về đi! – Thiên Ly hất cằm về phía cửa, chân đá bốp vào chân Jay.
Jay cũng bắt đầu nổi cáu với thái độ xấc xược và cách ăn nói trống không thiếu tôn trọng của Thiên Ly, anh bỏ vào phòng xách hẳn gối và chăn của cô ra, thả phịch chúng giữa sàn rồi quăng mình nằm xuống rất thoải mái. Anh còn tóm cả Thiên Ly vào chăn, gác chiếc chân nặng trịch qua người cô bé.
Hà Chi chỉ khẽ ho một tiếng, mang đĩa bánh ngọt đã xếp sẵn trở lại xuống bếp, tiện tắt chiếc đèn bàn, thả bóng đêm tối mịt nuốt nhẹm phòng khách. Nhưng chỉ lát sau đó Thiên Ly đã vùng dậy, đòi bỏ nhà, nhất định không chịu hít thở chung cùng bầu không khí với Jay.
——
Tà đa ~~ Đáng nhẽ không định post đoạn sau, mà thấy đoạn trước ngắn tũn nên post thêm ^^
/44
|