Bất giác cô nhắm mắt lại rồi lại vội vàng mở mắt ra, cố xua đi những dòng suy tưởng của mình, cảm giác tội lỗi, căm thù, dằn vặt….mọi thứ như đan xen xoắn xuýt vào nhau hỗn độn. Cầm ly rượu cô uống một hơi cạn sạch. Lắc nhẹ đầu, cô đảo mắt một lượt khắp bar Over lần nữa cho đến khi cô nhìn sang bàn đối diện bắt gặp một người thanh niên khá trầm lặng cầm ly rượu mà suy nghĩ mông lung, thì cô quyết định đến tán gẫu trốn tránh cái cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng
Cầm ly rượu trên tay Như Kỳ bước chậm chạp đến trước mặt người đàn ông cố tạo vẻ thân thiện nói
“Xin chào ! tôi ngồi chung ở đây được không ?”
Nhướn đôi mắt ưu tư của mình người đàn ông lịch sự nói “Xin lỗi cô, tôi không có hứng thú”
Mỉm cười đáp lễ, cô nhún vai giải thích cho chính mình “Tôi cũng chỉ muốn đến làm quen nói chuyện không có ý gì khác”
Ánh mắt của người đàn ông vẫn có ý nghi ngại rất rõ khi nhìn Như Kỳ, tuy nhiên sau đó cũng chậc môi hỏi tiếp
“Cô làm gì ở đây?”
“Anh cũng nên mời tôi ngồi xuống trước chứ ?” cô tinh nghịch ra hiệu tỏ ý trêu đùa
Tuy hơi bất ngờ nhưng người đàn ông vẫn lịch sự đáp lại “Vâng, mời cô ngồi”
“Tôi chỉ là một người khách đến đây tiêu sầu thôi, nhưng không có bạn nên hơi chán, còn anh đến đây làm gì ?”
“ Tôi đến tìm người” người đàn ông có chút thật thà đáp lại
“Thế anh vẫn chưa tìm ra ?”
“Uhm”
“Tôi là Như Kỳ, tên anh là gì ?”
“Tên tôi là Đường Ngôn”
“Anh Đường Ngôn có thường xuyên đến đây không ?”
“Tôi mới đến đây 3 bữa nay thôi” Đường Ngôn rất kiệm lời với Như Kỳ chỉ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi mà chẳng muốn hỏi gì thêm
“Nếu anh muốn tìm cô gái nào ở đây sao không thử nói cho tôi nghe, để xem tôi có thể giúp gì cho anh không ?”
“Cô biết các cô gái ở đây?” Đường Ngôn tròn mắt hỏi han
Quả thật đối với Như Kỳ thì những cô gái ở đây có 10 người thì hết 9 người thì cô đều biết rõ ràng từ nguồn gốc đến hoàn cảnh và cũng không ai là không biết đến tên Selena. Nhưng đó là chuyện của 8 năm về trước, còn bây giờ mọi chuyện đã đổi khác ngay cả chủ quán cũng thay đổi, nên cô chỉ nhắm chừng bắt chuyện với Đường Ngôn cho đỡ buồn, chứ khả năng tìm người chắc là không thể mất rồi.
“Anh nói xem anh tìm ai?” cô chớp mắt xua đi những kí ức của quá khứ ùa về mà tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Đường Ngôn
“Cô có biết ở đây có người nào tên Selena không?” tiếng Đường Ngôn mừng rỡ hỏi han
“ạch…” cô nghe không nhầm đấy chứ, anh ta đang tìm Selena – người đó chẳng phải là cô sao ? Tại sao lại tìm cô, tìm cô để làm gì, cô không quen anh ta,….. nghi vấn thì vẫn còn đầy nhưng trong lòng cô đã dấy lên một sự tò mò cao độ.Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ “Anh ta cả mặt của Selena cũng không biết thì có gì để tìm cô chứ?”. Càng tò mò càng khiến cô muốn biết thêm vì sao anh chàng này lại tìm một người không biết mặt là cô
“Anh tìm cô ấy làm gì ?” tiếng cô giữ giọng bình bình để hỏi han mặc dù trong lòng thì không thể bình bình như lúc trước.
“Tôi có món đồ muốn đưa cô ấy”
“Món gì ? Tại sao lại phải đưa?” cô dồn dập hỏi han
“Cái này phải gặp cô ấy tôi mới nói được. Nhưng cô có biết cô ấy không ?” Đường Ngôn khẩn trương nhìn Như Kỳ chờ đợi
“Tất nhiên là biết, có phải cô ấy rất xinh đẹp, hát lại hay đúng không?” cô giả đò đặt câu hỏi thăm dò xem Đường Ngôn biết bao nhiêu về Selena – tức là cô
“Tôi không biết” Đường Ngôn khá bất lực khi thừa nhận mình đang tìm một người mà anh chẳng biết gì cả
Như Kỳ cảm thấy rất thú vị khi có một người rất muốn tìm cô nhưng chẳng biết gì về mình ngoài cái tên cô là Selena. Vậy mà hy hữu chính cô lại đi bắt chuyện với Đường Ngôn, bây giờ thì cô hoàn toàn khẳng định lại lời nói trước đây của Khúc Thụy rằng trái đất này vô cùng tròn. Va chạm cách xa rồi cuối cùng cũng bằng cách nào đó gặp nhau trong những tình huống không ngờ đến.
Cô bỗng nhếch môi cười trêu ghẹo “Vậy anh tính tìm Selena bằng cách nào?”
“Tôi đến đây để tìm” Đường Ngôn dường như bỏ đi sự ủ rũ trong đôi mắt lúc đầu tự lúc nào mà nhanh chóng đáp lời Như Kỳ
“Sao anh biết ai sẽ là người anh cần tìm?” cô cười cười thách đố
“..” Đường Ngôn bỗng nhếch miệng lên cười rồi chậm rãi nói “Chẳng phải tôi cũng đã tìm được người quen biết Selena sao ? Tôi sẽ hỏi cô ấy” Đường Ngôn nhún vai đáp lại vẻ thách đố của Như Kỳ
Đúng là giấu đầu lòi đuôi mà, cô thầm trách mình hơi vô ý, nhưng có lẽ chính sự tò mò đã khiến cô mất tự chủ trong câu chuyện này
“Hì hì” cô cười huề cho câu trả lời của Đường Ngôn
“Cô còn gặp Selena không?” Đường Ngôn xoay xoay ly rượu trong tay nhìn Như Kỳ dò hỏi
“Đã lâu không gặp” từ sau khi bước chân ra khỏi nơi này cô đã muốn chôn cái tên Selena vào trong quá khứ. Cô muốn làm một người mới với cái tên Như Kỳ chứ không phải là một Selena nào cả.
“Uhm”
“Món đồ đó quan trọng đến mức anh chỉ có thể đưa cho Selena mà không thể nào cho tôi xem một tí sao?” cô vẫn tò mò dò hỏi
“Không thể”
“Nếu tôi cho anh xem thứ quan trọng nhất của tôi, anh sẽ cho tôi xem món đồ đó chứ?” cô thật không cam tâm khi tò mò cả buổi tối mà về tay không như thế
“..” Đường Ngôn im lặng nhìn cô dò xét
“Nếu anh thích tôi có thể cho anh sờ thử, đảm bảo anh sẽ rất thích thú” vừa nói cô lại vừa dùng tay xoa xoa lên chiếc cổ trắng ngần mà ra ý “Anh hiểu chứ ?” Như Kỳ triệt để kích thích trí tưởng tượng của Đường Ngôn
Khuôn mặt Đường Ngôn đã có chút chuyển biến, đúng là anh ta đã nghĩ theo những gì cô dự đoán. Cô đã tốn công dụ dỗ như thế “hy vọng đó không phải là một thứ tầm thường nào đó” cô thầm nghĩ. Vừa định đệm thêm một câu để kết thúc cuộc đàm phán thì Như Kỳ đã trông thấy nghị trưởng Phương đang được một người đàn ông dẫn vào bên trong. Vừa thấy đối tượng của mình xuất hiện Như Kỳ liền vội quên ngay món đồ bí mật kia để bám theo đối tượng đến mức không kịp chào Đường Ngôn một cách tử tế. Đến khi thu thập xong những thứ mình cần thì quay trở lại Đường Ngôn đã đi tự lúc nào. Bất giác cô mỉm cười đau khổ, đúng là hôm nay cô phải về tay trắng rồi.
Cầm ly rượu trên tay Như Kỳ bước chậm chạp đến trước mặt người đàn ông cố tạo vẻ thân thiện nói
“Xin chào ! tôi ngồi chung ở đây được không ?”
Nhướn đôi mắt ưu tư của mình người đàn ông lịch sự nói “Xin lỗi cô, tôi không có hứng thú”
Mỉm cười đáp lễ, cô nhún vai giải thích cho chính mình “Tôi cũng chỉ muốn đến làm quen nói chuyện không có ý gì khác”
Ánh mắt của người đàn ông vẫn có ý nghi ngại rất rõ khi nhìn Như Kỳ, tuy nhiên sau đó cũng chậc môi hỏi tiếp
“Cô làm gì ở đây?”
“Anh cũng nên mời tôi ngồi xuống trước chứ ?” cô tinh nghịch ra hiệu tỏ ý trêu đùa
Tuy hơi bất ngờ nhưng người đàn ông vẫn lịch sự đáp lại “Vâng, mời cô ngồi”
“Tôi chỉ là một người khách đến đây tiêu sầu thôi, nhưng không có bạn nên hơi chán, còn anh đến đây làm gì ?”
“ Tôi đến tìm người” người đàn ông có chút thật thà đáp lại
“Thế anh vẫn chưa tìm ra ?”
“Uhm”
“Tôi là Như Kỳ, tên anh là gì ?”
“Tên tôi là Đường Ngôn”
“Anh Đường Ngôn có thường xuyên đến đây không ?”
“Tôi mới đến đây 3 bữa nay thôi” Đường Ngôn rất kiệm lời với Như Kỳ chỉ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi mà chẳng muốn hỏi gì thêm
“Nếu anh muốn tìm cô gái nào ở đây sao không thử nói cho tôi nghe, để xem tôi có thể giúp gì cho anh không ?”
“Cô biết các cô gái ở đây?” Đường Ngôn tròn mắt hỏi han
Quả thật đối với Như Kỳ thì những cô gái ở đây có 10 người thì hết 9 người thì cô đều biết rõ ràng từ nguồn gốc đến hoàn cảnh và cũng không ai là không biết đến tên Selena. Nhưng đó là chuyện của 8 năm về trước, còn bây giờ mọi chuyện đã đổi khác ngay cả chủ quán cũng thay đổi, nên cô chỉ nhắm chừng bắt chuyện với Đường Ngôn cho đỡ buồn, chứ khả năng tìm người chắc là không thể mất rồi.
“Anh nói xem anh tìm ai?” cô chớp mắt xua đi những kí ức của quá khứ ùa về mà tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Đường Ngôn
“Cô có biết ở đây có người nào tên Selena không?” tiếng Đường Ngôn mừng rỡ hỏi han
“ạch…” cô nghe không nhầm đấy chứ, anh ta đang tìm Selena – người đó chẳng phải là cô sao ? Tại sao lại tìm cô, tìm cô để làm gì, cô không quen anh ta,….. nghi vấn thì vẫn còn đầy nhưng trong lòng cô đã dấy lên một sự tò mò cao độ.Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ “Anh ta cả mặt của Selena cũng không biết thì có gì để tìm cô chứ?”. Càng tò mò càng khiến cô muốn biết thêm vì sao anh chàng này lại tìm một người không biết mặt là cô
“Anh tìm cô ấy làm gì ?” tiếng cô giữ giọng bình bình để hỏi han mặc dù trong lòng thì không thể bình bình như lúc trước.
“Tôi có món đồ muốn đưa cô ấy”
“Món gì ? Tại sao lại phải đưa?” cô dồn dập hỏi han
“Cái này phải gặp cô ấy tôi mới nói được. Nhưng cô có biết cô ấy không ?” Đường Ngôn khẩn trương nhìn Như Kỳ chờ đợi
“Tất nhiên là biết, có phải cô ấy rất xinh đẹp, hát lại hay đúng không?” cô giả đò đặt câu hỏi thăm dò xem Đường Ngôn biết bao nhiêu về Selena – tức là cô
“Tôi không biết” Đường Ngôn khá bất lực khi thừa nhận mình đang tìm một người mà anh chẳng biết gì cả
Như Kỳ cảm thấy rất thú vị khi có một người rất muốn tìm cô nhưng chẳng biết gì về mình ngoài cái tên cô là Selena. Vậy mà hy hữu chính cô lại đi bắt chuyện với Đường Ngôn, bây giờ thì cô hoàn toàn khẳng định lại lời nói trước đây của Khúc Thụy rằng trái đất này vô cùng tròn. Va chạm cách xa rồi cuối cùng cũng bằng cách nào đó gặp nhau trong những tình huống không ngờ đến.
Cô bỗng nhếch môi cười trêu ghẹo “Vậy anh tính tìm Selena bằng cách nào?”
“Tôi đến đây để tìm” Đường Ngôn dường như bỏ đi sự ủ rũ trong đôi mắt lúc đầu tự lúc nào mà nhanh chóng đáp lời Như Kỳ
“Sao anh biết ai sẽ là người anh cần tìm?” cô cười cười thách đố
“..” Đường Ngôn bỗng nhếch miệng lên cười rồi chậm rãi nói “Chẳng phải tôi cũng đã tìm được người quen biết Selena sao ? Tôi sẽ hỏi cô ấy” Đường Ngôn nhún vai đáp lại vẻ thách đố của Như Kỳ
Đúng là giấu đầu lòi đuôi mà, cô thầm trách mình hơi vô ý, nhưng có lẽ chính sự tò mò đã khiến cô mất tự chủ trong câu chuyện này
“Hì hì” cô cười huề cho câu trả lời của Đường Ngôn
“Cô còn gặp Selena không?” Đường Ngôn xoay xoay ly rượu trong tay nhìn Như Kỳ dò hỏi
“Đã lâu không gặp” từ sau khi bước chân ra khỏi nơi này cô đã muốn chôn cái tên Selena vào trong quá khứ. Cô muốn làm một người mới với cái tên Như Kỳ chứ không phải là một Selena nào cả.
“Uhm”
“Món đồ đó quan trọng đến mức anh chỉ có thể đưa cho Selena mà không thể nào cho tôi xem một tí sao?” cô vẫn tò mò dò hỏi
“Không thể”
“Nếu tôi cho anh xem thứ quan trọng nhất của tôi, anh sẽ cho tôi xem món đồ đó chứ?” cô thật không cam tâm khi tò mò cả buổi tối mà về tay không như thế
“..” Đường Ngôn im lặng nhìn cô dò xét
“Nếu anh thích tôi có thể cho anh sờ thử, đảm bảo anh sẽ rất thích thú” vừa nói cô lại vừa dùng tay xoa xoa lên chiếc cổ trắng ngần mà ra ý “Anh hiểu chứ ?” Như Kỳ triệt để kích thích trí tưởng tượng của Đường Ngôn
Khuôn mặt Đường Ngôn đã có chút chuyển biến, đúng là anh ta đã nghĩ theo những gì cô dự đoán. Cô đã tốn công dụ dỗ như thế “hy vọng đó không phải là một thứ tầm thường nào đó” cô thầm nghĩ. Vừa định đệm thêm một câu để kết thúc cuộc đàm phán thì Như Kỳ đã trông thấy nghị trưởng Phương đang được một người đàn ông dẫn vào bên trong. Vừa thấy đối tượng của mình xuất hiện Như Kỳ liền vội quên ngay món đồ bí mật kia để bám theo đối tượng đến mức không kịp chào Đường Ngôn một cách tử tế. Đến khi thu thập xong những thứ mình cần thì quay trở lại Đường Ngôn đã đi tự lúc nào. Bất giác cô mỉm cười đau khổ, đúng là hôm nay cô phải về tay trắng rồi.
/33
|