Phong Quyển Tàn Vân

Chương 38: Nhặt được tiện nghi (2)

/89


Sư Hổ sau khi tấn công cũng bị Ám Nguyên Lực từ Hắc Võng bao phủ. Cả cơ thể bỗng chốc như bị lột một lớp da. Không những vậy, lớp máu thịt hồng đỏ cũng dần dần bị biến thành màu đen, không ngừng có mảnh thịt vụn rơi xuống.

“May mà vừa nãy chạy nhanh, không thì . . .” Vân Phong lau đi mồ hôi trên trán, nghĩ lại cảnh trước mắt mà sợ. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hưng phấn, chỉ muốn hét lên một tiếng thật to.

Ở giữa sân, Sư Hổ và Ma Ưng máu tươi đầm đìa, hơi thở cũng trở nên yếu ớt, hít thì ít mà thở ra thì nhiều. Chính xác cả hai đều đã lâm vào thế lưỡng bại câu thương, không còn sức chiến đấu.

“Mẹ nó, liệu có phải hôm nay vận khí mình đại phát. Ngay cả chạy trốn cũng có thể đạt được phần thưởng.” – Vân Phong đắc ý, liếm liếm môi. Nếu như bắt được hai con Ma sủng này, hắn hoàn toàn có thể phát tài. Trong một thời gian tới, vấn đề nội đan cho Hỏa Sí Điểu cũng không cần phải lo. Hơn thế nữa, Ma Ưng kia rất tốt, nếu có thể khiến nó trở thành Ma Sủng thì việc tu luyện trong Bắc Sơn càng thêm đảm bảo.

“Động thủ thôi.” – Khóe miệng Vân Phong nhấc lên nụ cười tà, âm thầm tiến lại chỗ của Ma Ưng.

Sư Hổ bị trúng Ám Nguyên Lực đảm bảo chết chắc, sức mạnh của nó cũng giảm đi rất nhiều, với Tật Lôi Biến của Vân Phong, Sư Hổ không gây thêm được chút sóng gió nào. Nhưng Ma Ưng lại khác, tuy nó trọng thương, không bay được, nhưng một thân Nguyên lực còn đó, viễn trình công kích uy lực cực cao, đối với Vân Phong là đả kích trí mạng.

Hắn lén lén, lút lút tới gần, chậm rãi, không để Ma Ưng phát hiện. Đến khi cách nó 6 mét, hắn lập tức động thủ. Tật Lôi Biến phát ra, hắn lập tức như u linh xuất hiện ngay sau Ma Ưng, thừa lúc nó còn đang lảo đảo, nhanh như cắt xuất kiếm.

Hàn quang lóe sáng, Hàn Cực Kiếm sắc bén đến mức chỉ nhìn đã khiến người ta lạnh gáy, nhanh như sấm chớp xuyên vào bả vai Ma Ưng.

Xoẹt!, Xoẹt!

Liên tục hai kiếm đâm ra, xuyên qua hai bên cánh Ma Ưng hai lần, khiến nó không thể chạy thoát được nữa. Ma Ưng điên cuồng gào thét, Ám Nguyên Lực không hề giữ lại, bộc phát quanh thân, thề giết bằng được nhân loại đáng chết kia.

Nhưng Vân Phong làm sao để cho nó toại nguyện. Hắn cười lạnh, ngay cả Hàn Cực Kiếm cũng không rút ra. Lập tức thi triển Tật Lôi Biến rút lui. Một lần nữa, hắn lại cách Ma Ưng 6 mét. Vị trí không khác gì lúc tập kích.

Sở dĩ, hắn chọn vị trí này vì vừa vặn có một tảng đá dày chặn đứng, hơn nữa nơi này cách Ma Ưng 6 mét có dư. Vân Phong tính toán, chỉ một lần Tật Lôi Biến đã kéo đi 5 mét khoảng cách, thêm vào cánh tay dài 1 xích (33,33 cm) và Hàn Cực Kiếm dài hơn 1 mét của hắn, có thể thoải mái đâm Ma Ưng rồi rút về.

“Récc . . . Récc”

Ma Ưng phát ra hai tiếng kêu sắc nhọn, hai mắt âm trầm giận dữ nhìn Vân Phong một cách chăm chú. Bất chợt từ trong miệng đột nhiên bắn ra một Ám Cầu to bằng đầu người, màu đen tuyền. Nó được bao bọc bởi một lớp hắc khí nồng đậm, lao nhanh trong gió, phát ra những tiếng viu viu lạnh gáy bởi hắc khí ma sát, hủ thực với không khí xung quanh. Nếu như chỉ chạm vào một chút, tin rằng không bao lâu, Vân Phong sẽ trở thành một cái xác khô, thậm chí chẳng còn lại cặn bã.

Thế nhưng, Vân Phong sao để nó có cơ hội, chính hắn đã tính toán khoảng cách vừa đủ đến trốn thoát, hoàn toàn ở vào vị trí an toàn.

Vèo một tiếng, cả người hắn nhanh chóng lẩn trốn sau tảng đá lớn.

Bụp. Xì xì.

Ám Cầu mạnh mẽ đập vào đá lớn, phát ra tiếng hủ thực xèo xèo như mỡ rán. Nhưng dù cho nó có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ hủ thực được hai thốn (khoảng 7 cm) thì dừng lại. Vân Phong nhìn thấy, đắc ý cười thầm: “Tiếp tục đi, đợi đến lúc ngươi hết Nguyên lực, ngươi sẽ là của ta.”

Nụ cười tà vẫn kéo trên khóe miệng Vân Phong, đồng thời hai tay không hề nhàn rỗi. Một thanh kiếm bình thường được hắn lôi ra từ trong Túi Càn Khôn, liên tục thi triển Tứ Phương Khai, Tứ Phương Hợp. Kiếm lướt đi trong không khí, mặc dù không thể đột phá được lớp phòng ngự Ám nguyên tố của Ma Ưng, nhưng cũng đủ để khiến nó điên cuồng. Ám nguyên lực cũng vì tạo lớp bảo vệ mà nhanh chóng cạn kiệt hơn.

Thời gian dần trôi đi, chỉ chừng nửa tiếng sau, Ma Ưng bắt đầu hấp hối, ý thức hôn mê vì mất máu và kiệt sức.

“Ngất đi rồi sao, đừng có giả vờ a.” – Vân Phong lẩm bẩm trong miệng. Kiếm trong tay vung ra vài đường kiếm quang xông thẳng đến Ma Ưng.

Xoẹt, xoẹt.

Hai đường máu màu ám huyết kéo ra từ trên người Ma Ưng, nhưng nó vẫn không hề động đậy. Vân Phong lại xuất kiếm, thử nghiệm vài lần, thấy Ma Ưng quả thực đã kiệt lực liền lấy từ trong Túi Càn Khôn ra một cái Đồng phiến trung cấp mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

“Để xem chúng ta có duyên với nhau không.” – Vân Phong khẽ cười, ném Đồng phiến về phía trước.

Dưới bầu trời tuyết trắng, bạch quang lóe sáng không hề gây ra bất cứ một động tĩnh nào, nhưng trong lòng Vân Phong lại là sóng gió ngập trời. Đây chính là lần đầu tiên hắn thử nghiệm bắt Ma sủng, mà lần đầu tiên của mỗi người bao giờ cũng là cảm giác hồi hộp lo lắng như vậy.

Không để Vân Phong đợi lâu, ngay lập tức, một tia quang mang nhu hòa từ Đồng phiến chiếu rọi khắp người Ma Ưng. Chỉ vài giây sau, Ma Ưng biến mất trong ánh sáng trắng, trên Đồng phiến lại lập lòe một màu đen bất định.

Vân Phong nín thở, im lặng chờ đợi. Trái tim đập mạnh liên hồi.

Hắn không dám thở mạnh, thậm chí có đôi lúc là nín thở. Hắn sợ chỉ cần mình rung động một chút thôi, cũng ảnh hưởng đến việc thu phục Ma sủng. Nếu là như vậy, không chỉ Nguyên phiến bị hỏng, mà Ma sủng cũng lập tức bị không gian trong Nguyên phiến cắt thành mảnh nhỏ, lập tức chết đi. Khi đó, 2000 Kim tệ của hắn sẽ tan thành bọt nước, có muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Muốn bắt Ma sủng một cách dễ dàng cũng có nhiều cách:

Thứ nhất là câu thông với Ma sủng, khiến nó muốn đi theo, tự động nhận mình là chủ nhân.

Thứ hai là dùng thần thức cùng uy áp khiến Ma sủng trở nên mơ hồ, không phản kháng khi bị bắt.

Cách cuối cùng là đánh cho Ma sủng hấp hối, đầu óc không cảm giác được gì, đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, khi đó phòng tuyến tâm lý của nó rất yếu, có thể tăng thêm phần nào thành công.

Nhưng tất nhiên, ở trường hợp của Vân Phong hiện nay chỉ có thể dùng cách thứ ba. Ma Ưng mạnh mẽ hơn, lại cực kì thống hận Vân Phong, lấy gì để tự động nhận hắn là chủ nhân. Cho nên chỉ có thể dùng cách này, tuy không được an toàn cho lắm, nhưng vẫn phải thử.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào Đồng phiến, không hề chớp một cái. Đôi bàn tay bé tý của tiểu hài tử cũng đã run run, mơ hồ có mồ hôi chảy ra, ướt đẫm lòng bàn tay.

Nhưng dường như, hôm nay là một ngày may mắn của hắn. Chỉ sau vài phút, Đồng phiến cũng thôi nhập nhòe ánh sáng. Thay vào đó, một đám vụ khí nhàn nhạt lơ lửng trôi ngoài Đồng phiến giống như cái đựng Hỏa Sí Điểu, chỉ khác là một cái màu đen, một cái màu đỏ. Nó biểu hiện cho việc Đồng phiến đang hấp thu nguyên khí bên ngoài cho Ma sủng trong đó tu luyện.

“Thành công rồi.” – Vân Phong ngửa mặt lên trời hét lớn. Cười sặc sụa.

Bắt Ma sủng chẳng khác nào đánh bài, một khi không ăn được, cả Đồng phiến và Ma sủng đều tan thành tro bụi. Còn khi bắt được, giá trị của Ma sủng không cần đong đếm.

Hắn vội lướt qua thông tin về Ma sủng trên Đồng phiến:

Ma Ưng - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ưng (Ma điểu) - Hệ: Ám / Phong

Tư chất: Cao phẩm

Cấp bậc: 7 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 94%

Kĩ năng: Ám Cầu, Hắc Ám Võng, Phong Nhận, Liên Hoàn Phong Nhận, Phong Tác, Ma Ưng Truy Ảnh.

Tổng hợp thực lực: K ++

“Đúng là Ma sủng cao cấp có khác, mới có cấp 7 mà đã học được 6 Linh kĩ.” – Vân Phong nhìn vào bảng thông tin Ma sủng mà sướng rơn người. Có thêm Ma sủng mạnh mẽ như thế này, hắn hoàn toàn có thể thoải mái hành động trong Bắc sơn.

Không chần chừ, hắn lập tức trích máu nhận chủ, biến Ma Ưng thành Ma sủng của mình. Mặc dù thể chất của hắn không thể mượn Ám Nguyên Lực của Ma Ưng để tu luyện, nhưng đổi lại Ma Ưng này lại có rất nhiều ích lợi khác với hắn, nhất là Linh kĩ Ma Ưng Truy Ảnh của nó. Hắn đã từng được lĩnh giáo tuyệt chiêu này. Vì nó mà Vân Phong không thể cắt đuôi, bị bám riết không tha. Trừ phi là tồn tại cao cấp hơn nó rất nhiều, nếu không, Ma Ưng tuyệt đối sẽ không để đối phương chạy thoát.

Mặc dù sung sướng nhưng Vân Phong vẫn không quên nhiêm vụ, vẫn còn một con Ma sủng đang hấp hối nằm đó. Nếu không sử lý nhanh, e rằng vẫn còn hậu hoạn.

“Hừ, Ma sủng Phàm Phẩm kia đâu.” – Ném hết nội đan cấp 4 của Thanh Nhãn Phong và 1 viên Hồi Hoàn Đan vào Đồng phiến cho Ma Ưng hồi phục. Vân Phong nghi hoặc nhìn quanh.

Hắn nhớ rõ ràng vừa nãy khi chiến đấu với Ma Ưng, hắn còn nhìn thấy Sư Hổ đau đớn nằm đó. Nhưng chỉ vài phút hắn chăm chú theo dõi quá trình thu phục Ma sủng thì Sư Hổ đã biến đi đâu mất.

Bất chợt trên nền tuyết, hắn thấy có từng đám máu vẫn còn chưa khô, hướng tới cửa động, thỉnh thoảng lại có thịt lẫn trong đó, khiến Vân Phong không khỏi ghê người, chính xác đống máu thịt này là của con Sư Hổ kia. Hắn ngước nhìn cửa động đen xì, ngập ngừng một lát rồi thoăn thoắt lao vào như chốn không người.

Vào trong sơn động, Vân Phong gọi ra Hỏa Sí Điểu, để nó đậu lên vai. Mượn ánh sáng từ lửa trên người nó soi rõ đường đi, đồng thời cảnh giới phía sau. Hàn Cực Kiếm thu lại trên người Ma Ưng cũng được cầm trên tay, bảo trì tư thế chiến đấu.

Mượn ánh sáng từ hỏa diễm trên người Hỏa Sí Điểu, Vân Phong cố gắng nheo mắt nhìn quang cảnh nơi đây. Sơn động hẹp lại dài, chỉ đủ cho bốn người đi ngang nhau, chiều cao chỉ chừng ba, bốn trượng, được ánh sáng đỏ nhạt từ Hỏa Sí Điểu chiếu rọi. Bốn phía đều nhớp nháp, ánh lên quang hoa xanh đen, bốc mùi rữa nát.

/89

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status