Ngọc Phạm Uy cười nhạt, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào. Hắn không phủ nhận tài năng của Ngọc Tiểu Điềm, Giao Nguyệt Trấn thế cục hiện nay đã nghiêng về Ngọc gia, tất cả đều là mưu kế thâm sâu của ma nữ kia. Nhưng Ngọc Tiểu Điềm và tiểu tử Ngọc Sơn đều không thuộc về Ngọc gia, điều này khiến trong lòng hắn luôn có khúc mắc. Tất cả những gì của Ngọc gia đều phải do người trong gia tộc nắm giữ, đó mới là bền vững.
Sau hôm nay, mục đích của hắn càng tiến nhanh hơn phần nào, đến khi thế lực của Ngọc Tiểu Điềm hoàn toàn bị nuốt chửng, Ngọc gia mới chính thức an toàn, không phải lo nỗi lo tu hú chiếm tổ nữa. Nhưng Ngọc Tiểu Điềm lại có thể dễ dàng đồng ý với hắn lại không hợp thói thường.
Quả nhiên, ngay khi mọi người bắt đầu an tĩnh lại, Ngọc Tiểu Điềm đã trở về vị trí thường ngày, thể hiện ra uy phong của một gia chủ. Nàng khẽ khàng lên tiếng:
“Nếu mọi việc đã quyết xong, ta nghĩ chúng ta nên quay lại việc chính. Một thành viên trong thập nhị phán tài đã bị giết chết. Chuyện này không của riêng ai, ta nghĩ tất cả mọi người trong thập nhị phán tài đều phải điều tra làm rõ án này. Không thể để một người trong chúng ta chịu chết oan khuất như vậy được.”
Lúc này, mọi người mới sực nhớ ra chuyện của Tứ Quỷ, bên phe khách khanh theo sau Ngọc Tiểu Điềm thì cười lạnh, âm thầm xem kịch vui. Nếu Ngọc Tiểu Điềm chịu nhún nhường mà không nhận được cái giá nào đó thì là chuyện không có khả năng. Cho dù bất cứ hoàn cảnh nào, nàng ta cũng không hề chịu kém cạnh.
Muốn một chân trong thập nhị phán tài? Được thôi. Nhưng trước tiên các người cũng phải đưa ra chút thịt đã.
“Biểu muội. Theo ý muội chúng ta phải làm sao.” – Khóe miệng Ngọc Phạm Uy khẽ kéo một nụ cười nhạt nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Ở đây, xin hãy gọi ta là gia chủ.” – Nàng cắt lời. Nghiêm túc nhìn tất cả mọi người có trong đại sảnh.
“Chuyện của Tứ Quỷ, ta sẽ không hề bỏ qua. Phiền mọi người trước tiên khai báo đêm qua mọi người làm gì, ở đâu, có những ai làm nhân chứng không? Sau đó chúng ta mới tính tiếp sau đó nên làm gì.”
“Gia chủ, ngươi có ý gì, ngươi hoài nghi chúng ta.” – Một đại thúc khác trong Ngọc gia tức giận lên tiếng, mắt ưng nhìn chằm chằm vào Tiểu Điềm không hề sợ hãi.
“Ta có quyền hoài nghi. Như thế nào lòng ngươi hiểu rõ nhất. Chẳng lẽ ngươi không phục.”
“Đừng nghĩ ngươi là gia chủ mà ta sợ, ta không khai, để xem hôm nay, ngươi có thể làm gì được ta.” – Vị nam nhân bực tức nói, nhưng đa phần mang trong đó ý vị khiêu khích. Giờ đây quyền quyết định của gia chủ đã không còn được như trước nữa. Hắn không tin giữa trốn đông người như thế này, Ngọc Tiểu Điềm có thể làm gì hắn.
Ngọc Phạm Uy thầm hô hai chữ ngu xuẩn. Kẻ đần cũng có thể nhận ra nàng ta đang muốn xả nỗi bực dọc vì mất đi tay chân thân tín, chỉ cần chứng minh trong sạch, nàng ta chắc hẳn sẽ không làm gì quá phận. Nhưng kẻ này, biết nói ra sao đây, đúng là ngu hết thuốc chữa. Không chỉ không tuân theo mệnh lệnh mà còn được thế khiêu khích nàng ta.
Ngọc Tiểu Điềm cười nhạt, song thủ phất nhẹ. Tại đầu ngón tay nàng, Hỏa nguyên lực hóa thành lực chất, biến thành song chưởng mạnh mẽ hướng về đối phương mà không hề e dè.
Vị đại thúc vừa nói kia vừa bước lên mấy bước thì chợt nghe vù một tiếng, đã thấy hai song chưởng bằng Hỏa nguyên lực nhằm thằng vào bụng, vào ngực, làm y la hoảng lên:
“Khoan đã.”
Nhưng với tốc độ của một Nguyên giả thì một Nguyên sĩ cao giai như hắn làm sao có thể đỡ được. Chỉ trong chớp mắt, hai bàn tay to lớn hung hăng đập mạnh vào người. Lớp quần áo bằng cẩm y lập tức bắt lửa nổ tung, chấn văng hắn bay ra ba trượng. Từng tia lửa lẫn theo Hỏa nguyên lực bộc phát, không dừng lại mà tản ra xung quanh, nhằm vào những kẻ chống đối có trong Ngọc gia.
Tuy chỉ là tàn chiêu, nhưng cũng ẩn chứa 3 thành tu vi của Nguyên giả nhất tinh. Ngay cả những bàn gỗ cũng vì thế mà bắt lửa, gây ra động tĩnh không hề nhỏ. Ngoại trừ một số người tu vi Nguyên sĩ cao giai và phe phái đi theo Ngọc Tiểu Điềm, số người khác đều cực kì chật vật, có kẻ còn phải triệu hồi ma sủng thủy hệ để giải thoát cho bản thân.
Thảm hại nhất có lẽ chính là vị đại thúc vừa lên tiếng. Cho dù hắn có tu vi Nguyên sĩ cao giai, Ngọc Tiểu Điềm cũng chân chính không muốn lấy mạng hắn, nhưng thương thế là không thể nào tránh khỏi. Ngoại trừ cơ thể đang bốc lên mùi cháy khét, không ngừng tiếp tục lan tỏa, phía trước bụng, trước ngực đều bị một chưởng mạnh mẽ xâm lấn. Quanh khu vực đó hiện lên vết bầm tím rõ nét, mơ hồ thấy được da thịt nhão nhoét, quện vào với vệt thịt nướng trông cực kì kinh khủng.
“Thật xin lỗi, ta không khống chế được mình.” – Ngọc Tiểu Điềm thu hồi tay ngọc, thản nhiên ngồi ở ghế gia chủ cười nói, không xem đối phương mặt mũi ở đâu.
Hít vào một hơi, Ngọc Phạm Uy nhẹ lấy từ trong túi càn khôn một lọ đan dược, ném cho người bên cạnh, ra hiệu hắn đi cứu người. Những người còn lại cũng được hắn phân phó chữa cháy.
“Gia chủ, người làm thế liệu có hơi quá không?” – Ngọc Phạm Uy ngước mắt, lạnh lùng hỏi. Dù sao, trên danh nghĩa, nàng vẫn là người của Ngọc gia, tuy làm gia chủ nhưng cũng không thể không để ý tới tình thân.
“Hơi quá, liệu rằng các ngươi có xem ta là gia chủ. Đừng tưởng các ngươi làm gì ta không rõ. Chỉ là mới thêm một người trong thập nhị phán tài đã không xem mặt mũi ta ở đâu, đã không muốn nghe lệnh gia chủ. Các ngươi nghĩ mình là ai.” – Tiểu Điềm hừ lạnh, hung hăng chừng mắt lại Ngọc Pham Uy, nạt nộ.
“Chuyện này . . .”
“Tóm lại, các ngươi muốn tự mình giải thích hay để bản thân ta ra tay.”
Ngọc Pham Uy cắn chặt răng, nhìn về phía hai vị lão giả ngồi bên trên, gần ghế gia chủ cầu tình. Nhưng đáp lại hắn chỉ là vẻ lạnh nhạt không để ý chuyện đời của hai người kia. Cuối cùng, biết không thể tránh khỏi, hắn đành khuất nhục, nhìn về thuộc hạ phía sau, ra lệnh:
“Đi, tất cả quay về phòng, tự mình viết tường trình, đêm qua đi đâu, làm gì, mọi thông tin rồi gửi lên cho Tam Hồn huynh đệ.”
Chuyện đến mức này, chẳng khác nào hung hăng cho hắn một cái tát. Chuyện vừa rồi nhận được thêm một ghế trong thập nhị phán tài chưa vui mừng được bao lâu, thì tinh thần bên hắn đã bị đả kích trầm trọng. Không chỉ một thành viên bên hắn trọng thương mà ngay cả những người khác cũng bị đối xử như kẻ phạm tội. Đây sẽ là vết tích oán hận trong lòng mỗi người, nếu điều chỉnh không tốt, có thể biến thành con dao hai lưỡi, ảnh hưởng đến căn cơ Ngọc gia.
Ngọc Pham Uy nói xong, khẽ khom mình bái biệt hai lão giả rồi vội vã bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn ngoái đầu, lạnh lùng nhìn Ngọc Tiểu Điềm, trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khác lạ.
Đợi tất cả phe Ngọc gia đi hết, một trong hai lão giả đang ngủ bỗng nhiên mở mắt, giọng nói ồm ồm mang theo vẻ lõi đời, rành rọt cất lên. Lời nói vừa ấm vừa trầm, giống như tiếng chuông ngân trong lòng mỗi người.
“Tiểu Điềm, chuyện của ngươi, hai người chúng ta không muốn quản. Ta chỉ muốn nói một câu, trước khi hành động gì hãy nghĩ đến tình cảm mà Ngọc Thiên dành cho ngươi, nghĩ đến Ngọc gia chúng ta. Nếu buông được thì hãy buông, mọi chuyện từ trước đến nay coi như chấm hết.”
Lời ít nhưng ý tứ trong đó lại cao đầy. Ngọc Tiểu Điềm nghe xong, lần đầu tiên bày ra bộ dạng nữ nhi, cắn chặt môi, ngước mắt nhìn hai vị lão giả cao tuổi, gần đất xa trời, lễ phép thưa:
“Hai vị lão công, gia gia, hai người cũng biết trong lòng Tiểu Điềm chỉ có ba tâm nguyện. Thứ nhất là báo thù. Thứ hai là nuôi nấng Sơn nhi. Thứ ba là trả lại ân tình cho Thiên ca. Chuyện thứ nhất, thứ hai, nhờ ơn Thiên ca, nhờ ơn Ngọc gia, Điềm Điềm đã làm được. Còn chuyện thứ ba, hẳn là cũng sắp xong. Xong chuyện, ta sẽ lập tức rời đi, tới Mặc thị làm bạn với huynh ấy, bỏ qua tất cả ân ân oán oán, quyền lực thị phi. Mong rằng hai vị lão công, gia gia sẽ ủng hộ ta trong thời gian còn lại.”
Những lời nàng nói hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không hề có một chút giả dối. Cho dù nàng mạnh mẽ, ghê gớm đến thế nào, nhưng sâu trong nội tâm, đối với Ngọc gia vẫn là cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng.
Lão giả vừa lên tiếng, nghe xong cũng chỉ lắc đầu, thở dài một hơi. Những người xung quanh hoàn toàn không hiểu ý tứ trong đó. Nhưng Ngọc Tiểu Điềm thông minh cỡ nào, chỉ nhìn biểu hiện của người nọ nàng cũng đã đoán ra.
Hai vị lão giả từ trước đến nay đều không muốn Ngọc gia độc bá Giao Nguyệt, nhưng dã tâm của hậu bối không thể ngăn cản, mà nàng lại là công cụ để bọn họ làm như vậy. Nhưng như thế có sao, bọn họ cần, nàng nguyện ý, thế nên mọi thứ vẫn tiếp tục giống như vốn dĩ phải vậy.
Hai người chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, bỏ qua tất cả, coi như mắt mù mà không thấy. Đối với chuyện này cũng triệt để mất đi hi vọng. Lần này xuất phát từ tâm can, nói với nàng một lần cuối cùng là muốn nàng buông tha, đừng động tay vào thế cục hiện nay. Nhưng với Ngọc Tiểu Điềm, tên đã lên dây, không thể không phát.
Thứ nhất, mọi chuẩn bị của nàng đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn cuối. Nếu như bỏ mặc, tất cả công sức bấy lâu nay chỉ là công cốc. Thứ hai, chuyện của Tứ Quỷ vẫn chưa làm rõ, thân là người lãnh đạo nàng không thể không quản. Thứ ba, những khách khanh trong gia tộc, nàng muốn đưa họ tới Mặc thị, đầu quân dưới trướng Ngọc Thiên, cho nên nếu bây giờ bỏ đi, lòng những người này sẽ luôn khó chịu, khúc mắc. Chưa ai lập được công lao gì, lại muốn họ rời đi, như vậy là đạo lý gì.
Thế nên, cho dù biết hai vị lão công, gia gia không muốn nàng tiếp tục, nhưng nàng vẫn phải cắn răng đi làm.
Sau hôm nay, mục đích của hắn càng tiến nhanh hơn phần nào, đến khi thế lực của Ngọc Tiểu Điềm hoàn toàn bị nuốt chửng, Ngọc gia mới chính thức an toàn, không phải lo nỗi lo tu hú chiếm tổ nữa. Nhưng Ngọc Tiểu Điềm lại có thể dễ dàng đồng ý với hắn lại không hợp thói thường.
Quả nhiên, ngay khi mọi người bắt đầu an tĩnh lại, Ngọc Tiểu Điềm đã trở về vị trí thường ngày, thể hiện ra uy phong của một gia chủ. Nàng khẽ khàng lên tiếng:
“Nếu mọi việc đã quyết xong, ta nghĩ chúng ta nên quay lại việc chính. Một thành viên trong thập nhị phán tài đã bị giết chết. Chuyện này không của riêng ai, ta nghĩ tất cả mọi người trong thập nhị phán tài đều phải điều tra làm rõ án này. Không thể để một người trong chúng ta chịu chết oan khuất như vậy được.”
Lúc này, mọi người mới sực nhớ ra chuyện của Tứ Quỷ, bên phe khách khanh theo sau Ngọc Tiểu Điềm thì cười lạnh, âm thầm xem kịch vui. Nếu Ngọc Tiểu Điềm chịu nhún nhường mà không nhận được cái giá nào đó thì là chuyện không có khả năng. Cho dù bất cứ hoàn cảnh nào, nàng ta cũng không hề chịu kém cạnh.
Muốn một chân trong thập nhị phán tài? Được thôi. Nhưng trước tiên các người cũng phải đưa ra chút thịt đã.
“Biểu muội. Theo ý muội chúng ta phải làm sao.” – Khóe miệng Ngọc Phạm Uy khẽ kéo một nụ cười nhạt nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Ở đây, xin hãy gọi ta là gia chủ.” – Nàng cắt lời. Nghiêm túc nhìn tất cả mọi người có trong đại sảnh.
“Chuyện của Tứ Quỷ, ta sẽ không hề bỏ qua. Phiền mọi người trước tiên khai báo đêm qua mọi người làm gì, ở đâu, có những ai làm nhân chứng không? Sau đó chúng ta mới tính tiếp sau đó nên làm gì.”
“Gia chủ, ngươi có ý gì, ngươi hoài nghi chúng ta.” – Một đại thúc khác trong Ngọc gia tức giận lên tiếng, mắt ưng nhìn chằm chằm vào Tiểu Điềm không hề sợ hãi.
“Ta có quyền hoài nghi. Như thế nào lòng ngươi hiểu rõ nhất. Chẳng lẽ ngươi không phục.”
“Đừng nghĩ ngươi là gia chủ mà ta sợ, ta không khai, để xem hôm nay, ngươi có thể làm gì được ta.” – Vị nam nhân bực tức nói, nhưng đa phần mang trong đó ý vị khiêu khích. Giờ đây quyền quyết định của gia chủ đã không còn được như trước nữa. Hắn không tin giữa trốn đông người như thế này, Ngọc Tiểu Điềm có thể làm gì hắn.
Ngọc Phạm Uy thầm hô hai chữ ngu xuẩn. Kẻ đần cũng có thể nhận ra nàng ta đang muốn xả nỗi bực dọc vì mất đi tay chân thân tín, chỉ cần chứng minh trong sạch, nàng ta chắc hẳn sẽ không làm gì quá phận. Nhưng kẻ này, biết nói ra sao đây, đúng là ngu hết thuốc chữa. Không chỉ không tuân theo mệnh lệnh mà còn được thế khiêu khích nàng ta.
Ngọc Tiểu Điềm cười nhạt, song thủ phất nhẹ. Tại đầu ngón tay nàng, Hỏa nguyên lực hóa thành lực chất, biến thành song chưởng mạnh mẽ hướng về đối phương mà không hề e dè.
Vị đại thúc vừa nói kia vừa bước lên mấy bước thì chợt nghe vù một tiếng, đã thấy hai song chưởng bằng Hỏa nguyên lực nhằm thằng vào bụng, vào ngực, làm y la hoảng lên:
“Khoan đã.”
Nhưng với tốc độ của một Nguyên giả thì một Nguyên sĩ cao giai như hắn làm sao có thể đỡ được. Chỉ trong chớp mắt, hai bàn tay to lớn hung hăng đập mạnh vào người. Lớp quần áo bằng cẩm y lập tức bắt lửa nổ tung, chấn văng hắn bay ra ba trượng. Từng tia lửa lẫn theo Hỏa nguyên lực bộc phát, không dừng lại mà tản ra xung quanh, nhằm vào những kẻ chống đối có trong Ngọc gia.
Tuy chỉ là tàn chiêu, nhưng cũng ẩn chứa 3 thành tu vi của Nguyên giả nhất tinh. Ngay cả những bàn gỗ cũng vì thế mà bắt lửa, gây ra động tĩnh không hề nhỏ. Ngoại trừ một số người tu vi Nguyên sĩ cao giai và phe phái đi theo Ngọc Tiểu Điềm, số người khác đều cực kì chật vật, có kẻ còn phải triệu hồi ma sủng thủy hệ để giải thoát cho bản thân.
Thảm hại nhất có lẽ chính là vị đại thúc vừa lên tiếng. Cho dù hắn có tu vi Nguyên sĩ cao giai, Ngọc Tiểu Điềm cũng chân chính không muốn lấy mạng hắn, nhưng thương thế là không thể nào tránh khỏi. Ngoại trừ cơ thể đang bốc lên mùi cháy khét, không ngừng tiếp tục lan tỏa, phía trước bụng, trước ngực đều bị một chưởng mạnh mẽ xâm lấn. Quanh khu vực đó hiện lên vết bầm tím rõ nét, mơ hồ thấy được da thịt nhão nhoét, quện vào với vệt thịt nướng trông cực kì kinh khủng.
“Thật xin lỗi, ta không khống chế được mình.” – Ngọc Tiểu Điềm thu hồi tay ngọc, thản nhiên ngồi ở ghế gia chủ cười nói, không xem đối phương mặt mũi ở đâu.
Hít vào một hơi, Ngọc Phạm Uy nhẹ lấy từ trong túi càn khôn một lọ đan dược, ném cho người bên cạnh, ra hiệu hắn đi cứu người. Những người còn lại cũng được hắn phân phó chữa cháy.
“Gia chủ, người làm thế liệu có hơi quá không?” – Ngọc Phạm Uy ngước mắt, lạnh lùng hỏi. Dù sao, trên danh nghĩa, nàng vẫn là người của Ngọc gia, tuy làm gia chủ nhưng cũng không thể không để ý tới tình thân.
“Hơi quá, liệu rằng các ngươi có xem ta là gia chủ. Đừng tưởng các ngươi làm gì ta không rõ. Chỉ là mới thêm một người trong thập nhị phán tài đã không xem mặt mũi ta ở đâu, đã không muốn nghe lệnh gia chủ. Các ngươi nghĩ mình là ai.” – Tiểu Điềm hừ lạnh, hung hăng chừng mắt lại Ngọc Pham Uy, nạt nộ.
“Chuyện này . . .”
“Tóm lại, các ngươi muốn tự mình giải thích hay để bản thân ta ra tay.”
Ngọc Pham Uy cắn chặt răng, nhìn về phía hai vị lão giả ngồi bên trên, gần ghế gia chủ cầu tình. Nhưng đáp lại hắn chỉ là vẻ lạnh nhạt không để ý chuyện đời của hai người kia. Cuối cùng, biết không thể tránh khỏi, hắn đành khuất nhục, nhìn về thuộc hạ phía sau, ra lệnh:
“Đi, tất cả quay về phòng, tự mình viết tường trình, đêm qua đi đâu, làm gì, mọi thông tin rồi gửi lên cho Tam Hồn huynh đệ.”
Chuyện đến mức này, chẳng khác nào hung hăng cho hắn một cái tát. Chuyện vừa rồi nhận được thêm một ghế trong thập nhị phán tài chưa vui mừng được bao lâu, thì tinh thần bên hắn đã bị đả kích trầm trọng. Không chỉ một thành viên bên hắn trọng thương mà ngay cả những người khác cũng bị đối xử như kẻ phạm tội. Đây sẽ là vết tích oán hận trong lòng mỗi người, nếu điều chỉnh không tốt, có thể biến thành con dao hai lưỡi, ảnh hưởng đến căn cơ Ngọc gia.
Ngọc Pham Uy nói xong, khẽ khom mình bái biệt hai lão giả rồi vội vã bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn ngoái đầu, lạnh lùng nhìn Ngọc Tiểu Điềm, trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khác lạ.
Đợi tất cả phe Ngọc gia đi hết, một trong hai lão giả đang ngủ bỗng nhiên mở mắt, giọng nói ồm ồm mang theo vẻ lõi đời, rành rọt cất lên. Lời nói vừa ấm vừa trầm, giống như tiếng chuông ngân trong lòng mỗi người.
“Tiểu Điềm, chuyện của ngươi, hai người chúng ta không muốn quản. Ta chỉ muốn nói một câu, trước khi hành động gì hãy nghĩ đến tình cảm mà Ngọc Thiên dành cho ngươi, nghĩ đến Ngọc gia chúng ta. Nếu buông được thì hãy buông, mọi chuyện từ trước đến nay coi như chấm hết.”
Lời ít nhưng ý tứ trong đó lại cao đầy. Ngọc Tiểu Điềm nghe xong, lần đầu tiên bày ra bộ dạng nữ nhi, cắn chặt môi, ngước mắt nhìn hai vị lão giả cao tuổi, gần đất xa trời, lễ phép thưa:
“Hai vị lão công, gia gia, hai người cũng biết trong lòng Tiểu Điềm chỉ có ba tâm nguyện. Thứ nhất là báo thù. Thứ hai là nuôi nấng Sơn nhi. Thứ ba là trả lại ân tình cho Thiên ca. Chuyện thứ nhất, thứ hai, nhờ ơn Thiên ca, nhờ ơn Ngọc gia, Điềm Điềm đã làm được. Còn chuyện thứ ba, hẳn là cũng sắp xong. Xong chuyện, ta sẽ lập tức rời đi, tới Mặc thị làm bạn với huynh ấy, bỏ qua tất cả ân ân oán oán, quyền lực thị phi. Mong rằng hai vị lão công, gia gia sẽ ủng hộ ta trong thời gian còn lại.”
Những lời nàng nói hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không hề có một chút giả dối. Cho dù nàng mạnh mẽ, ghê gớm đến thế nào, nhưng sâu trong nội tâm, đối với Ngọc gia vẫn là cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng.
Lão giả vừa lên tiếng, nghe xong cũng chỉ lắc đầu, thở dài một hơi. Những người xung quanh hoàn toàn không hiểu ý tứ trong đó. Nhưng Ngọc Tiểu Điềm thông minh cỡ nào, chỉ nhìn biểu hiện của người nọ nàng cũng đã đoán ra.
Hai vị lão giả từ trước đến nay đều không muốn Ngọc gia độc bá Giao Nguyệt, nhưng dã tâm của hậu bối không thể ngăn cản, mà nàng lại là công cụ để bọn họ làm như vậy. Nhưng như thế có sao, bọn họ cần, nàng nguyện ý, thế nên mọi thứ vẫn tiếp tục giống như vốn dĩ phải vậy.
Hai người chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, bỏ qua tất cả, coi như mắt mù mà không thấy. Đối với chuyện này cũng triệt để mất đi hi vọng. Lần này xuất phát từ tâm can, nói với nàng một lần cuối cùng là muốn nàng buông tha, đừng động tay vào thế cục hiện nay. Nhưng với Ngọc Tiểu Điềm, tên đã lên dây, không thể không phát.
Thứ nhất, mọi chuẩn bị của nàng đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn cuối. Nếu như bỏ mặc, tất cả công sức bấy lâu nay chỉ là công cốc. Thứ hai, chuyện của Tứ Quỷ vẫn chưa làm rõ, thân là người lãnh đạo nàng không thể không quản. Thứ ba, những khách khanh trong gia tộc, nàng muốn đưa họ tới Mặc thị, đầu quân dưới trướng Ngọc Thiên, cho nên nếu bây giờ bỏ đi, lòng những người này sẽ luôn khó chịu, khúc mắc. Chưa ai lập được công lao gì, lại muốn họ rời đi, như vậy là đạo lý gì.
Thế nên, cho dù biết hai vị lão công, gia gia không muốn nàng tiếp tục, nhưng nàng vẫn phải cắn răng đi làm.
/89
|