Màn đêm âm u, trăng cong lưỡi liềm, một ngôi sao màu trắng bạc treo lẻ loi ở bầu trời phía tây.
Hai chân Vân Phong đứng ngập trong tuyết, hoàn toàn tê cóng, nhưng gương mặt non nớt, cương nghị của hắn vẫn tập trung vào cánh cửa lớn tiệm thuốc.
Phía sau hắn là hơn mười người, già có, trẻ có, điểm chung là đều mang trong mình Hỏa thuộc tính. Đây là nhóm người thứ hai trong kế hoạch của Vân Phong. So với đám người tập kích Tứ Quỷ ngày trước, những người này tu vi có vẻ kém hơn, cao nhất cũng chỉ là Nguyên sĩ ngũ tinh. Nguyên do một phần bởi vì Hỏa thuộc tính trong hai nhà Tô, Đỗ khá khan hiếm, hai là nhiệm vụ của bọn họ lần này cũng dễ dàng hơn một điểm. Giờ phút này, tất cả mặc đồ đen, bịt kín mặt, trông vô cùng thần bí.
Như thường lệ, bên cạnh Vân Phong là gia chủ Tô gia, Tô Minh. Đây không chỉ là bảo tiêu mà còn là đối tượng để Vân Phong thương nghị kế sách khi có biến.
“Tô thúc, đã chuẩn bị tốt chứ.” – Vân Phong cười mỉm, vô tình hỏi Tô Minh đứng bên cạnh.
“Tốt rồi. Nhưng là . . .”
Nghe thấy Tô Minh ấp úng, Vân Phong nhẹ hỏi:
“Có gì thúc cứ nói.”
“Làm sao ngươi biết Ngọc gia đêm nay có hành động.”
“Làm sao ư?” – Vân Phong thì thào trong miệng, chẳng biết nói thế nào cho phải. Chẳng lẽ hắn có thể kể ra chuyện Hư có thể tàng hình, lén lút đi vào Ngọc gia như chỗ không người. Nếu như để người khác biết được hắn có một Ma sủng như Hư, chắc chắn hắn sẽ bị giết lúc nào không hay. Ngay cả gia gia, Hư cũng không để cho hắn kể chuyện về mình nữa là Tô Minh và những người bên cạnh hắn.
Thấy Vân Phong trầm ngâm không nói, Tô Minh khẽ lắc đầu:
“Nếu như ngươi không muốn nói thì thôi.”
Càng tiếp xúc, Tô Minh càng cảm thấy Vân Phong phủ lên một lớp màn thần bí. Không chỉ vì hắn là cháu nuôi của Lưu Hàn, mà xuất phát từ chính bản thân hắn. Ngay cả Tô Minh cho dù lọc lõi như thế nào cũng nhìn không thấu.
“Đa tạ Tô thúc hiểu cho ta. Thúc chỉ cần tin tưởng ta sẽ không bán rẻ Tô, Đỗ hai nhà là được.” – Vân Phong cười nói. Nụ cười tà mị ẩn dưới ánh trăng le lói bỗng khiến Tô Minh lắc đầu ngao ngán. Hắn vừa chợt nhận ra, Vân Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Vậy mà từ bao lâu nay, hắn đã là người lãnh đạo, một thủ lĩnh hợp cách của hai gia tộc. Tương lai, đứa trẻ này sẽ ra sao, xây dựng lên một thế lực như thế nào, liệu có ai đoán biết được.
“Có lẽ đây là thiên ý.” – Tô Minh thở dài, tiếp tục nhìn vào mục tiêu trước mắt.
Vầng trăng khi mờ khi tỏ soi bóng xuống con đường dài hẹp. Trên mái ngói những căn nhà phủ đầy tuyết trắng, hai bóng người mặc đồ đen như u linh lúc ẩn lúc hiện vội vã lao đi trong đêm.
“Đại ca, đại ca chậm lại chút đã.” – Bóng người phía sau khẽ kêu, giọng nói có chút ồm ồm, nếu nghe kĩ có thể đoán được đại khái người này tuổi tầm trung niên.
“Có chuyện gì.”
Bóng người phía trước quay mặt lại, khẽ gắt. Ánh mắt sắc lẻm nhìn vào đối phương, tiếp tục hỏi lại:
“Sắp đến nơi rồi, ngươi còn muốn gì nữa.”
“Không, chỉ là đệ hơi lo lắng. Ngày hôm nay ma nữ kia tìm hiểu được một thế lực thần bí mới xuất hiện trong trấn đã lập tức phái hai chúng ta tới đây dò xét, chẳng lẽ huynh không thấy chuyện này có ẩn tình.” - Bóng người phía sau ấp a ấp úng nói.
“Hừ. Nói nhảm. Ma nữ kia không phải muốn phe phái Ngọc gia chúng ta trở thành tốt thí, mất đi nhân thủ sao.”
“Vậy đại ca, chúng ta nên làm sao đây. Chuyện này hơi sơ xẩy chút là mất mạng như chơi. Đệ mới lấy tiểu thiếp, không muốn bị chết sớm như vậy.”
Người đằng trước dừng lại, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói ra:
“Chuyện thế lực mới xuất hiện kia là thật 100%, Phạm Uy huynh cũng đã điều tra ra được đối phương đang có biểu hiện khác lạ, chỉ sợ là đang có âm mưu lớn, thế lực cũng không nhỏ. Hai người chúng ta đều là tốt thí, không cần điều tra kĩ quá, chỉ cần xem qua họ có bao nhiêu người là được. Đứng xa theo dõi chắc cũng không kinh động đến bọn họ đâu.”
“Ừm, huynh nói đúng. Mà huynh thấy chỗ này thế nào, ta nghĩ cũng tiện ở lại theo dõi đấy.”
“Chỗ này cũng tạm được. Cứ quyết vậy đi.”
Ở phía đằng xa, dưới đôi mắt Ma Ưng, hai bóng người đang ẩn nấp đã bị phát hiện khi vừa tới nơi. Đối với Vân Phong, đây cũng là lúc báo hiệu thời gian hành động đã đến.
Hắn nhoẻn miệng cười lạnh, khẽ vẫy tay ra hiệu. Một bóng đen từ đằng sau vội vã nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, cả người nhanh chóng ẩn vào màn đêm sâu thẳm.
“Mọi người chuẩn bị hợp lực, đối phương vừa xuất hiện lập tức ra tay.” – Vân Phong phân phó. Thời điểm này, sự lãnh tĩnh trong đầu óc hắn bỗng chốc tăng vọt, không ngừng tính toán cơ hội tốt để ra tay. Đôi mắt hắc bạch phân minh chợt biến thành một màu đen tuyền. Thấu Nhãn Thông cấp một bỗng chốc hiển lộ. Dưới ánh mắt ấy, Vân Phong có thể nhìn xuyên qua cánh cửa y quán, theo dõi mọi việc bên trong.
Phía sau, hơn mười người đang tập trung nhau lại. Hỏa nguyên lực từ từ được gộp lại biến thành một đại hỏa cầu. Từ bên ngoài xem ra, võ kĩ này không khác gì Hỏa cầu của Ma sủng nhưng thực tế lại có nhiều bất đồng.
Đại hỏa cầu này chỉ là một loại võ kĩ Hoàng cấp sơ phẩm, thậm trí trên nhiều mặt còn không được xét vào Võ kĩ. Đơn giản một điều là chỉ cần ai có Hỏa nguyên lực là có thể thi triển nó như nước chảy thành sông, không cần quyển trục cũng có thể tự lĩnh ngộ. Điểm đặc biệt của nó là nguyên lực càng nhiều, Hỏa cầu càng to, uy lực càng lớn. Hơn thế nữa, võ kĩ này có thể được nhiều người dung hợp lại với nhau, khiến uy lực tăng lên nhiều.
Trong phút chốc, trên tay một người có tu vi cao nhất xuất hiện một Hỏa cầu to cỡ chậu rửa mặt. Bên trong nén đầy Hỏa nguyên lực thâm hậu. Một chiêu này, có thể so sánh được với một kích toàn lực của Nguyên sĩ viên mãn, mơ hồ chạm đến 1 chiêu của Nguyên giả sơ giai.
Vân Phong cảm thấy uy lực của tuyệt chiêu cũng ổn thỏa, nhẹ cởi quần áo ngoài, khoác lên mình bộ quần áo nữ nhân rộng thùng thình. Hắn khẽ lắc người, xương cốt bỗng nhiên vang lên tiếng kêu răng rắc như rang lạc. Khuôn mặt, làn da cũng từ từ có biến hóa. Hàng mi đen, cong vút như nguyệt nha, đôi môi đỏ như đóa anh đào, khuôn mặt xinh đẹp, vũ mị dần dần hiện ra, thay thế cho gương mặt non nớt. May mà hắn còn nhỏ không hiểu chuyện nam nữ, cho nên cơ thể vẫn dựa vào hình thể Tô Minh mà biến hóa, nếu không . . . đoán chừng ai cũng sẽ nghĩ hắn chính là Ngọc Tiểu Điềm.
Tô Minh nhìn thấy cảnh ấy, cảm giác hâm mộ không thôi. Bí tịch Súc Cốt Hoán Diện Công của Tứ Quỷ quả nhiên rất thần kì, nếu như nhìn bằng mắt thường đảm bảo sẽ không nhận ra điều gì khác lạ. Chỉ khi thần thức của đối phương cao hơn mới có thể dùng nó để cảm nhận sự khác biệt. Nhưng thần thức một Nguyên giả cũng chỉ kéo xa ra mười đến 50 mét. Mà khoảng cách xa như vậy, nhận thấy khác biệt cũng là rất khó.
Đúng lúc này, phía xa, một tiếng hét lớn vang lên, đầy sợ hãi:
“Không xong, gia chủ mau chạy, đối phương có Nguyên giả.”
Vân Phong nghe tiếng, thầm cười, kẻ này đóng kịch quả nhiên là giống như thật.
Chỉ thấy bóng đen ngày trước ở phía sau Vân Phong lao nhanh ra như gió, chạy thục mạng về phía hắn, vừa đi vừa hò hét. Phía đằng sau, hai ba bóng người liên tục nhảy ra thi triển võ kĩ muốn chặn đứng người vừa rồi. Nhưng đáng tiếc, thân thể đối phương giống như cá trạch, tốc độ vừa nhanh lại di chuyển cực kì khéo léo, tránh đi toàn bộ. Trong giây lát, đối phương nhanh hơn một nhịp đã kịp thời tẩu thoát.
Lúc này, bên trong vang lên tiếng nổ lớn, một bóng người lao nhanh như quỷ ảnh, tay sách đại đao, phá cửa mà ra. Khi đang ở trên không, một đao mạnh mẽ kinh người đổ xuống, Kim nguyên lực hóa thành thực chất, sắc bén, phá không lao đi.
Một vệt ánh sáng màu hoàng kim xuất hiện giữa không trung nhằm thẳng hắc y nhân nhanh chân chạy trốn ra xa.
“Phong Đạo đại nhân.”
Vài người đằng sau nhìn thấy bóng người quen thuộc trên không, bỗng chốc an tâm, thở phào nhẹ nhõm. Có người này ở đây, chí ít đối phương sẽ không thể nào thoát được.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, bọn họ đều phải hít vào một hơi khí lạnh. Phía xa xa, ngay trước mắt người áo đen bịt mặt, một thân ảnh nữ nhân kiều diễm xông ra. Hai tay hơi động, không thấy rõ ràng điều gì đã xảy ra thì một đại hỏa cầu to bằng cái chậu đã vù vù bay tới, va chạm với đại đao bằng Kim nguyên lực.
Đùng . . . đoàng . . .
Một hồi âm thanh nổ mạnh ầm ầm vang lên.
Hai bên va chạm mạnh, sinh ra vụ nổ lớn, sóng nguyên lực cuồn cuộn đẩy bay Phong Đạo cùng người áo đen ra hai phía khác nhau. Khói bụi tỏa ra tứ phía, kéo theo tuyết vụn lả tả khiến không ai nhìn rõ đường đi. Thế nhưng, Vân Phong thì khác, hắn có Thấu Nhãn Thông, chút khói bụi này sao làm khó được hắn. Một tay lôi kéo hắc y nhân, một bên thi triển Tật Lôi Biến đến mức tận cùng. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, hắn đã lao về phía rừng rậm lẩn trốn mất.
Về phần Phong Đạo, đến khi hắn mở được mắt, nhìn được phía trước thì bóng nữ nhân dẫn theo người kia đã biến mất từ bao giờ.
“Khốn khiếp.” – Phong Đạo tức giận hét lớn.
Hắn không ngờ đối phương có hậu thủ, hơn nữa, người kia tu vi cũng không kém mình là bao. Vì bất ngờ lại để cho đối phương chạy thoát.
“Mẹ nó.” – Hắn bực tức gào thét. Ầm ĩ vừa xảy ra chắc chắn sẽ không giấu diếm người khác được nữa. Qua đêm nay, mọi người chắc chắn sẽ biết y quán này là vỏ bọc, bên trong nó còn có một nhóm người thực lực không tệ. Như vậy, hành động của bọn chúng nhằm đối phó với Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa càng khó khăn thêm một phần.
“Nữ nhân kia là ai, sao bỗng dưng lại muốn xen vào chuyện của ta.” – Phong Đạo nhớ tới hình dáng nữ nhân nọ, bất chợt suy nghĩ. “Liệu có phải bọn họ phát hiện ra chuyện gì.”
Mà càng nghĩ, hắn càng gấp gáp, lo sợ chuyện sắp xảy ra. Nếu như không mang được tiểu nha đầu kia về, với tính cách sư phụ của Đại phu nhân, chắc chắn hắn sẽ bị hành hạ tới chết. Cho dù có họ hàng xa với Đại phu nhân, hắn cũng không thể nào thoát.
Hai chân Vân Phong đứng ngập trong tuyết, hoàn toàn tê cóng, nhưng gương mặt non nớt, cương nghị của hắn vẫn tập trung vào cánh cửa lớn tiệm thuốc.
Phía sau hắn là hơn mười người, già có, trẻ có, điểm chung là đều mang trong mình Hỏa thuộc tính. Đây là nhóm người thứ hai trong kế hoạch của Vân Phong. So với đám người tập kích Tứ Quỷ ngày trước, những người này tu vi có vẻ kém hơn, cao nhất cũng chỉ là Nguyên sĩ ngũ tinh. Nguyên do một phần bởi vì Hỏa thuộc tính trong hai nhà Tô, Đỗ khá khan hiếm, hai là nhiệm vụ của bọn họ lần này cũng dễ dàng hơn một điểm. Giờ phút này, tất cả mặc đồ đen, bịt kín mặt, trông vô cùng thần bí.
Như thường lệ, bên cạnh Vân Phong là gia chủ Tô gia, Tô Minh. Đây không chỉ là bảo tiêu mà còn là đối tượng để Vân Phong thương nghị kế sách khi có biến.
“Tô thúc, đã chuẩn bị tốt chứ.” – Vân Phong cười mỉm, vô tình hỏi Tô Minh đứng bên cạnh.
“Tốt rồi. Nhưng là . . .”
Nghe thấy Tô Minh ấp úng, Vân Phong nhẹ hỏi:
“Có gì thúc cứ nói.”
“Làm sao ngươi biết Ngọc gia đêm nay có hành động.”
“Làm sao ư?” – Vân Phong thì thào trong miệng, chẳng biết nói thế nào cho phải. Chẳng lẽ hắn có thể kể ra chuyện Hư có thể tàng hình, lén lút đi vào Ngọc gia như chỗ không người. Nếu như để người khác biết được hắn có một Ma sủng như Hư, chắc chắn hắn sẽ bị giết lúc nào không hay. Ngay cả gia gia, Hư cũng không để cho hắn kể chuyện về mình nữa là Tô Minh và những người bên cạnh hắn.
Thấy Vân Phong trầm ngâm không nói, Tô Minh khẽ lắc đầu:
“Nếu như ngươi không muốn nói thì thôi.”
Càng tiếp xúc, Tô Minh càng cảm thấy Vân Phong phủ lên một lớp màn thần bí. Không chỉ vì hắn là cháu nuôi của Lưu Hàn, mà xuất phát từ chính bản thân hắn. Ngay cả Tô Minh cho dù lọc lõi như thế nào cũng nhìn không thấu.
“Đa tạ Tô thúc hiểu cho ta. Thúc chỉ cần tin tưởng ta sẽ không bán rẻ Tô, Đỗ hai nhà là được.” – Vân Phong cười nói. Nụ cười tà mị ẩn dưới ánh trăng le lói bỗng khiến Tô Minh lắc đầu ngao ngán. Hắn vừa chợt nhận ra, Vân Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Vậy mà từ bao lâu nay, hắn đã là người lãnh đạo, một thủ lĩnh hợp cách của hai gia tộc. Tương lai, đứa trẻ này sẽ ra sao, xây dựng lên một thế lực như thế nào, liệu có ai đoán biết được.
“Có lẽ đây là thiên ý.” – Tô Minh thở dài, tiếp tục nhìn vào mục tiêu trước mắt.
Vầng trăng khi mờ khi tỏ soi bóng xuống con đường dài hẹp. Trên mái ngói những căn nhà phủ đầy tuyết trắng, hai bóng người mặc đồ đen như u linh lúc ẩn lúc hiện vội vã lao đi trong đêm.
“Đại ca, đại ca chậm lại chút đã.” – Bóng người phía sau khẽ kêu, giọng nói có chút ồm ồm, nếu nghe kĩ có thể đoán được đại khái người này tuổi tầm trung niên.
“Có chuyện gì.”
Bóng người phía trước quay mặt lại, khẽ gắt. Ánh mắt sắc lẻm nhìn vào đối phương, tiếp tục hỏi lại:
“Sắp đến nơi rồi, ngươi còn muốn gì nữa.”
“Không, chỉ là đệ hơi lo lắng. Ngày hôm nay ma nữ kia tìm hiểu được một thế lực thần bí mới xuất hiện trong trấn đã lập tức phái hai chúng ta tới đây dò xét, chẳng lẽ huynh không thấy chuyện này có ẩn tình.” - Bóng người phía sau ấp a ấp úng nói.
“Hừ. Nói nhảm. Ma nữ kia không phải muốn phe phái Ngọc gia chúng ta trở thành tốt thí, mất đi nhân thủ sao.”
“Vậy đại ca, chúng ta nên làm sao đây. Chuyện này hơi sơ xẩy chút là mất mạng như chơi. Đệ mới lấy tiểu thiếp, không muốn bị chết sớm như vậy.”
Người đằng trước dừng lại, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói ra:
“Chuyện thế lực mới xuất hiện kia là thật 100%, Phạm Uy huynh cũng đã điều tra ra được đối phương đang có biểu hiện khác lạ, chỉ sợ là đang có âm mưu lớn, thế lực cũng không nhỏ. Hai người chúng ta đều là tốt thí, không cần điều tra kĩ quá, chỉ cần xem qua họ có bao nhiêu người là được. Đứng xa theo dõi chắc cũng không kinh động đến bọn họ đâu.”
“Ừm, huynh nói đúng. Mà huynh thấy chỗ này thế nào, ta nghĩ cũng tiện ở lại theo dõi đấy.”
“Chỗ này cũng tạm được. Cứ quyết vậy đi.”
Ở phía đằng xa, dưới đôi mắt Ma Ưng, hai bóng người đang ẩn nấp đã bị phát hiện khi vừa tới nơi. Đối với Vân Phong, đây cũng là lúc báo hiệu thời gian hành động đã đến.
Hắn nhoẻn miệng cười lạnh, khẽ vẫy tay ra hiệu. Một bóng đen từ đằng sau vội vã nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, cả người nhanh chóng ẩn vào màn đêm sâu thẳm.
“Mọi người chuẩn bị hợp lực, đối phương vừa xuất hiện lập tức ra tay.” – Vân Phong phân phó. Thời điểm này, sự lãnh tĩnh trong đầu óc hắn bỗng chốc tăng vọt, không ngừng tính toán cơ hội tốt để ra tay. Đôi mắt hắc bạch phân minh chợt biến thành một màu đen tuyền. Thấu Nhãn Thông cấp một bỗng chốc hiển lộ. Dưới ánh mắt ấy, Vân Phong có thể nhìn xuyên qua cánh cửa y quán, theo dõi mọi việc bên trong.
Phía sau, hơn mười người đang tập trung nhau lại. Hỏa nguyên lực từ từ được gộp lại biến thành một đại hỏa cầu. Từ bên ngoài xem ra, võ kĩ này không khác gì Hỏa cầu của Ma sủng nhưng thực tế lại có nhiều bất đồng.
Đại hỏa cầu này chỉ là một loại võ kĩ Hoàng cấp sơ phẩm, thậm trí trên nhiều mặt còn không được xét vào Võ kĩ. Đơn giản một điều là chỉ cần ai có Hỏa nguyên lực là có thể thi triển nó như nước chảy thành sông, không cần quyển trục cũng có thể tự lĩnh ngộ. Điểm đặc biệt của nó là nguyên lực càng nhiều, Hỏa cầu càng to, uy lực càng lớn. Hơn thế nữa, võ kĩ này có thể được nhiều người dung hợp lại với nhau, khiến uy lực tăng lên nhiều.
Trong phút chốc, trên tay một người có tu vi cao nhất xuất hiện một Hỏa cầu to cỡ chậu rửa mặt. Bên trong nén đầy Hỏa nguyên lực thâm hậu. Một chiêu này, có thể so sánh được với một kích toàn lực của Nguyên sĩ viên mãn, mơ hồ chạm đến 1 chiêu của Nguyên giả sơ giai.
Vân Phong cảm thấy uy lực của tuyệt chiêu cũng ổn thỏa, nhẹ cởi quần áo ngoài, khoác lên mình bộ quần áo nữ nhân rộng thùng thình. Hắn khẽ lắc người, xương cốt bỗng nhiên vang lên tiếng kêu răng rắc như rang lạc. Khuôn mặt, làn da cũng từ từ có biến hóa. Hàng mi đen, cong vút như nguyệt nha, đôi môi đỏ như đóa anh đào, khuôn mặt xinh đẹp, vũ mị dần dần hiện ra, thay thế cho gương mặt non nớt. May mà hắn còn nhỏ không hiểu chuyện nam nữ, cho nên cơ thể vẫn dựa vào hình thể Tô Minh mà biến hóa, nếu không . . . đoán chừng ai cũng sẽ nghĩ hắn chính là Ngọc Tiểu Điềm.
Tô Minh nhìn thấy cảnh ấy, cảm giác hâm mộ không thôi. Bí tịch Súc Cốt Hoán Diện Công của Tứ Quỷ quả nhiên rất thần kì, nếu như nhìn bằng mắt thường đảm bảo sẽ không nhận ra điều gì khác lạ. Chỉ khi thần thức của đối phương cao hơn mới có thể dùng nó để cảm nhận sự khác biệt. Nhưng thần thức một Nguyên giả cũng chỉ kéo xa ra mười đến 50 mét. Mà khoảng cách xa như vậy, nhận thấy khác biệt cũng là rất khó.
Đúng lúc này, phía xa, một tiếng hét lớn vang lên, đầy sợ hãi:
“Không xong, gia chủ mau chạy, đối phương có Nguyên giả.”
Vân Phong nghe tiếng, thầm cười, kẻ này đóng kịch quả nhiên là giống như thật.
Chỉ thấy bóng đen ngày trước ở phía sau Vân Phong lao nhanh ra như gió, chạy thục mạng về phía hắn, vừa đi vừa hò hét. Phía đằng sau, hai ba bóng người liên tục nhảy ra thi triển võ kĩ muốn chặn đứng người vừa rồi. Nhưng đáng tiếc, thân thể đối phương giống như cá trạch, tốc độ vừa nhanh lại di chuyển cực kì khéo léo, tránh đi toàn bộ. Trong giây lát, đối phương nhanh hơn một nhịp đã kịp thời tẩu thoát.
Lúc này, bên trong vang lên tiếng nổ lớn, một bóng người lao nhanh như quỷ ảnh, tay sách đại đao, phá cửa mà ra. Khi đang ở trên không, một đao mạnh mẽ kinh người đổ xuống, Kim nguyên lực hóa thành thực chất, sắc bén, phá không lao đi.
Một vệt ánh sáng màu hoàng kim xuất hiện giữa không trung nhằm thẳng hắc y nhân nhanh chân chạy trốn ra xa.
“Phong Đạo đại nhân.”
Vài người đằng sau nhìn thấy bóng người quen thuộc trên không, bỗng chốc an tâm, thở phào nhẹ nhõm. Có người này ở đây, chí ít đối phương sẽ không thể nào thoát được.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, bọn họ đều phải hít vào một hơi khí lạnh. Phía xa xa, ngay trước mắt người áo đen bịt mặt, một thân ảnh nữ nhân kiều diễm xông ra. Hai tay hơi động, không thấy rõ ràng điều gì đã xảy ra thì một đại hỏa cầu to bằng cái chậu đã vù vù bay tới, va chạm với đại đao bằng Kim nguyên lực.
Đùng . . . đoàng . . .
Một hồi âm thanh nổ mạnh ầm ầm vang lên.
Hai bên va chạm mạnh, sinh ra vụ nổ lớn, sóng nguyên lực cuồn cuộn đẩy bay Phong Đạo cùng người áo đen ra hai phía khác nhau. Khói bụi tỏa ra tứ phía, kéo theo tuyết vụn lả tả khiến không ai nhìn rõ đường đi. Thế nhưng, Vân Phong thì khác, hắn có Thấu Nhãn Thông, chút khói bụi này sao làm khó được hắn. Một tay lôi kéo hắc y nhân, một bên thi triển Tật Lôi Biến đến mức tận cùng. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, hắn đã lao về phía rừng rậm lẩn trốn mất.
Về phần Phong Đạo, đến khi hắn mở được mắt, nhìn được phía trước thì bóng nữ nhân dẫn theo người kia đã biến mất từ bao giờ.
“Khốn khiếp.” – Phong Đạo tức giận hét lớn.
Hắn không ngờ đối phương có hậu thủ, hơn nữa, người kia tu vi cũng không kém mình là bao. Vì bất ngờ lại để cho đối phương chạy thoát.
“Mẹ nó.” – Hắn bực tức gào thét. Ầm ĩ vừa xảy ra chắc chắn sẽ không giấu diếm người khác được nữa. Qua đêm nay, mọi người chắc chắn sẽ biết y quán này là vỏ bọc, bên trong nó còn có một nhóm người thực lực không tệ. Như vậy, hành động của bọn chúng nhằm đối phó với Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa càng khó khăn thêm một phần.
“Nữ nhân kia là ai, sao bỗng dưng lại muốn xen vào chuyện của ta.” – Phong Đạo nhớ tới hình dáng nữ nhân nọ, bất chợt suy nghĩ. “Liệu có phải bọn họ phát hiện ra chuyện gì.”
Mà càng nghĩ, hắn càng gấp gáp, lo sợ chuyện sắp xảy ra. Nếu như không mang được tiểu nha đầu kia về, với tính cách sư phụ của Đại phu nhân, chắc chắn hắn sẽ bị hành hạ tới chết. Cho dù có họ hàng xa với Đại phu nhân, hắn cũng không thể nào thoát.
/89
|