Nếu như một thế lực bất nhập lưu đa phần là Nguyên đồ, chiến lực đỉnh cấp là Nguyên sĩ, thì muốn nâng cấp lên thế lực Lam Sa, nhân thủ đa phần phải là Nguyên sĩ, đồng thời ít nhất phải có 9 Nguyên giả trở lên. Do đó Ngọc Thiên với tu vi Nguyên giả, trở thành ngoại vụ trưởng lão của Mặc thị cũng không phải là điều gì quá khó hiểu.
Lời nói của hắc y nhân vào tai Phong Đạo giống như sấm đánh giữa trời quang. 13 năm tiểu nha đầu kia sống ở đây, chưa chắc là không có ai phát hiện ra nàng có Tiên thiên thể. Mà Mặc thị là một thế lực Lam Sa, rất gần với Phong gia, thế lực Tông Bì cấp. Như vậy khả năng có người phát hiện được nàng càng lớn hơn nữa. Một người có Tiên Thiên thể chất, tương lai ít nhất cũng đạt tới Tướng cấp, được các thế lực lớn nhận ra thì Vương cấp cũng không phải không có khả năng, rất đáng giá để tranh đoạt.
So sánh một hồi, Phong Đạo càng thấy chuyện này chính xác. Từ biểu hiện thần thần bí bí của Ngọc gia, liên kết với Mặc thị, thậm chí còn theo dõi bọn họ, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng có thể đoán ra manh mối.
Nhưng hắn không ngờ được, tất cả những điều này nằm trong tính toán của Vân Phong, khiến hai phương thế lực phải đánh nhau chết sống. Một mặt bảo vệ Hoa Hoa tỷ, một mặt giúp Tô, Đỗ hai nhà phục hận, trở lại vị thế vốn có.
Những bước đầu tiên, hắn lập mưu giết Tứ Quỷ, để lộ ra đối phương có Kim nguyên lực, chính là nhằm vào Phong Đạo. Nếu như Ngọc Tiểu Điềm sau cái chết của Tứ Quỷ điều tra toàn bộ thị trấn, không khó để thấy được y quán có điều khác lạ, tìm hiểu được Phong Đạo là một kẻ ẩn dấu tu vi, có Kim nguyên lực. Như vậy, cho dù có thông minh đến thế nào, nàng chắc chắn nàng cũng phải nghi ngờ, sẽ sai người đến điều tra. Vân Phong theo nước đẩy thuyền, cài Hư vào trong Ngọc gia, điều tra cách thức hành động của bọn họ, lại đề ra ván cục tối nay, khiến cho mũi nhọn của Phong Đạo tập trung vào Ngọc Tiểu Điềm. Hơn thế nữa, Vân Phong nhờ Súc Cốt Hoán Diện Công biến thành Ngọc Tiểu Điềm càng làm cho kế hoạch thêm tỉ mỉ, không chút sai sót. Như vậy, hai bên thế lực, một bên vì báo thù, một bên vì lợi ích, vốn dĩ không xung đột, dưới sự dẫn dắt của hắn lại từng bước từng bước đối đầu với nhau.
“Đại nhân, ngài còn điều gì sai bảo nữa không?” – Hắc y nhân sau khi kể ra toàn bộ, khúm núm dò hỏi.
Phong Đạo sực tỉnh, nghe vậy liền lắc đầu:
“Không, ngươi có thể đi được rồi.”
“Đi ???” – Hắc y nhân nghe vậy, hỏi lại. Nhìn thấy cái gật đầu của Phong Đạo mới thở dài nhẹ nhõm, ngoài miệng cảm ơn rối rít, nhanh chân bỏ chạy. Cái mạng nhỏ của hắn cuối cùng cũng được giữ lại.
“Tạ ơn đại nhân tha mạng. Sau này có điều gì sai bảo, tiểu nhân vạn chết không từ.”
Nói xong, hắn quay người vội vàng chạy tới chỗ đệ đệ, muốn mang xác đệ đệ ruột về. Nhưng đi được vài bước, hắn nghe loáng thoáng Phong Đạo nói từ phía sau. Từng từ, từng chữ như mũi kim đâm thấu vào tim:
“Không có sau này rồi. Ý ta là ngươi có thể chết được rồi.”
Chưa kịp hoàn hồn, một cảm giác lạnh lẽo ập tới đằng sau lưng khiến toàn bộ lông mao trên người hắn dựng đứng. Đao trong tay theo bản năng ngửa về phía sau.
Một tiếng ‘ keng ’ thật lớn vang lên, trường đao bị chém làm hai đoạn, mà thân thể hắc y nhân Nguyên sĩ cảnh bay ra phía sau, trong miệng máu tươi phun ra ngoài, ngã trên mặt đất, thê lương kêu thảm thiết, xương cốt toàn thân đứt đoạn, rốt cuộc giãy dụa không đứng dậy nổi.
“Hự. Ngươi . . . ngươi . . . ngươi đã bảo . . . tha . . . tha . . . cho . . . ta . . .” – Hắc y nhân nôn ra một búng máu, ho sặc sụa. Ánh mắt oán hận nhìn trừng trừng vào Phong Đạo.
Phong Đạo mỉm cười, tra đao vào vỏ, lạnh lùng nói:
“Ừ. Nhưng ta không phải là kẻ hay giữ lời.”
Nói đoạn, một đao tiếp tục bổ xuống kết liễu đi sinh mạng hắc y nhân.
Ngoài năm trăm mét, Vân Phong nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu dược lực trị thương của đan dược. Vừa rồi tuy chỉ giả bộ tung ra một chiêu đại hỏa cầu, nhưng dư lực từ nó cũng khiến một Nguyên đồ chuẩn lục trọng như hắn bị trọng thương.
“Đi thôi, chuyện đã xong rồi. Giờ chỉ còn xem biểu hiện của hai phương thôi.” – Vân Phong mở mắt, suy yếu nói. Mặc dù đã nuốt vào Hồi Hoàn Đan loại tốt nhất, nhưng để hoàn toàn chữa khỏi, e rằng cũng mất mấy canh giờ.
“Ừ. Ngươi có cần ta đưa về nhà không. Trông ngươi suy yếu như vậy . . .” – Tô Minh lo lắng hỏi.
“Không cần, thúc cứ theo mọi người ẩn nấp tốt là được. Ta có thể tự đi về.” – Vân Phong nhoẻn miệng cười đáp. Không ai nhìn thấy trong lúc hắn đang nói, một bóng trắng trong suốt bay nhanh vào ống tay áo, đầu nhập vào vết săm trên mu bàn tay.
Tô Minh không nói gì thêm, phân phó mọi người đi về trước rồi tiễn Vân Phong một đoạn. Đến khi bị Vân Phong khuyên nhủ vài lần là bản thân không có chuyện gì mới miễn cưỡng rời đi.
“Tiểu tử, kế hoạch thành công, giờ chỉ còn đợi kết quả. Đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa với ta là bước vào thất trọng, tu luyện công pháp rồi.” – Ngay khi Tô Minh vừa đi, Hư lập tức hóa thành thực thể đậu trên vai hắn. Tất nhiên, trước khi xuất hiện, nó đã dùng thần thức đảo qua một lượt, xác nhận là không có ai bên cạnh.
Vân Phong thấy Hư đột ngột xuất hiện, có chút giật mình. Nhưng nhớ lại ngày trước, vì nhờ Hư theo dõi Phong Đạo cùng Ngọc gia đã từng hứa chỉ cần nó giúp hắn theo dõi 2 nhà, khi chuyện thành công, hắn sẽ chú tâm vào tu luyện, không còn chạy đông, chạy tây như bây giờ nữa.
“Được rồi, được rồi. Ta vẫn còn nhớ rõ mà.” – Vân Phong nhoẻn miệng đáp. Nhìn thấy Ma sủng nhỏ bé mà suốt ngày biểu hiện như một lão sư nghiêm khắc, Vân Phong khó nén nổi buồn cười. Hai tay véo nhẹ má con Ma sủng trên vai, cười khanh khách.
Nói đi cũng phải nói lại. Đúng là thời gian gần đây hắn có lơi là luyện tập, một ngày tu luyện cũng không được nhiều như lúc xưa. Thời gian hắn hạn định để tiến tới Nguyên sĩ cũng giảm đi một đoạn lớn, may mà vừa rồi nhận lại được Hấp Huyết Tham Chi mới có thể kéo lại được thời gian cũ.
“Hừ . . . hừ. . .” – Hư dùng cái móng vuốt nhỏ, đẩy đẩy tay hắn ra, tỏ vẻ bất mãn, nói:
“Biết thế là tốt. Mà ta cũng đã tìm được một công pháp tu luyện cho ngươi rồi. Mau mau tới thất trọng, để ta còn truyền thụ.”
“Thật sao.” – Vân Phong nghe vậy, cảm thấy kinh hỉ, cảm giác đau đớn vì trọng thương bỗng dưng biến đâu mất. Công pháp mà Hư đưa cho hắn chắc chắn sẽ phải là loại tốt nhất. Bí pháp tu luyện thần thức Luyện Tâm Quyết, hay như Tam Huyền Xích Hỏa Công sinh ra là vì Hoa Hoa tỷ cũng thế. Đó đều là công pháp đỉnh tiêm, cự kì khủng bố. Đáng tiếc là trí nhớ của Hư đã bị hao tổn mấy phần, công pháp chuyên dụng cho Huyền Âm thể không có, cho nên không thể đưa cho Lạc San học tập. Nếu không e rằng với thể chất cũng như ngộ tính của nàng, không quá mười năm, bước vào Tướng Cấp, Quân Cấp là điều dễ dàng.
So ra, công pháp Hư lựa chọn để thích hợp với Vân Phong chắc chắn cũng không hề kém cỏi.
Hư mỉm cười chua xót, không muốn đả kích Vân Phong, nhưng nó biết sẽ không dấu được lâu nên vẫn phải cố gắng nói ra:
“Công pháp có bốn thuộc tính Băng, Hỏa, Phong, Lôi cực kì hiếm thấy, hơn nữa, trí nhớ ta bị tàn phá nên mới nhớ ra được một tàn bản công pháp. Tàn bản này chỉ có hai trọng đầu, muốn hoàn toàn nhận được công pháp hoàn chỉnh thì ta . . . ta . . .”
“Thì ngươi phải tìm lại được trí nhớ đúng không.” – Thấy Hư ấp a, ấp úng, Vân Phong nhoẻn miệng cười. “Ngươi yên tâm, ta đã hứa với ngươi là giúp ngươi đi tìm trí nhớ, ta sẽ làm được. Nếu như không tìm được, chính là thiên mệnh, lúc đó công lực ta khó tiến chính là để chịu khổ cùng với ngươi.”
Hư nghe xong, cảm thấy ấm áp dâng lên trong lòng. Nó trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói ra:
“Thực ra ngươi cũng không cần làm thế. Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết cho dù chỉ có một trọng đầu cũng có thể tu luyện, khiến công lực ngươi tăng lên từng ngày. Nhưng là nếu Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết càng lúc càng đầy đủ, tu luyện đến trọng càng lớn thì tốc độ hấp thụ nguyên khí càng tăng. Uy lực của Nguyên lực càng mạnh. Hơn nữa ở những trọng cuối còn ẩn chứa pháp quyết thành thần.”
“Thành thần.” – Vân Phong há hốc mồm, cứ ngỡ rằng Vương cấp đã là đỉnh tiêm của thế giới. Nhưng nghe Hư nói, phía trên đó còn cả một bầu trời bao la.
“Ừm, nhưng giờ ngươi chưa đủ khả năng để xem xét những cảnh giới đó đâu. Hiện tại, hãy cứ tu luyện cho tốt đã.”
Vừa đi, Vân Phong vừa nghe Hư giảng giải tiếp về công pháp:
“Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết sinh ra là để dành cho những người chủ tu bốn hệ Băng, Hỏa, Phong, Lôi như ngươi. Trong thế gian, muốn tìm một loại công pháp tu luyện có bốn hệ như vậy là cực khó. Mà trong đầu ta thì chỉ còn lại vài môn công pháp gồm 3 hệ, hai hệ. Những công pháp này mặc dù dễ dàng tu luyện, tốc độ ban đầu lại nhanh hơn nhưng so về uy lực lại không bằng. Nếu như ngươi muốn chọn loại khác, ta cũng sẵn sàng truyền thụ.”
Vân Phong so sánh một chút, một loại có thể sẽ không bao giờ hoàn chỉnh, vừa khó tu luyện, tốc độ ban đầu không nhanh nhưng nếu về lâu về dài lại càng trở nên mạnh mẽ, tốc độ trong tương lai là khó đoán được. Một loại thì vừa đơn giản, vừa dễ tu luyện, tốc độ lại nhanh nhưng uy lực không tốt lắm. Nhưng không tốt ở đây là so với Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết mà thôi, chứ nếu so với các công pháp khác, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Rất nhanh, Vân Phong tìm được đáp án. Hắn đưa tay ra trước thò tay nắm lấy những bông tuyết rơi trước mặt, nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nói:
“Ta đã từng nói ta sẽ bảo vệ những người thân bên cạnh. Mà Hư, ngươi là bạn tốt của ta, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Muốn bảo vệ được mọi người, ta cần sức mạnh, càng nhiều càng tốt. Đời người giống như bông tuyết, nếu không thể ở trên cao sẽ dần bị đẩy xuống đất. Ta không muốn giống tuyết kia, vì không thể ở lại trong mây mà phải rơi xuống trần gian. Ta muốn là gió, ta muốn là mây, ngao du khắp chốn, chỉ có ở trên cao, ta mới có sức bảo vệ những điều ta yêu thương. Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết có thể giúp ta làm được điều đó, cho nên ta sẽ chọn nó.”
Lời nói của hắc y nhân vào tai Phong Đạo giống như sấm đánh giữa trời quang. 13 năm tiểu nha đầu kia sống ở đây, chưa chắc là không có ai phát hiện ra nàng có Tiên thiên thể. Mà Mặc thị là một thế lực Lam Sa, rất gần với Phong gia, thế lực Tông Bì cấp. Như vậy khả năng có người phát hiện được nàng càng lớn hơn nữa. Một người có Tiên Thiên thể chất, tương lai ít nhất cũng đạt tới Tướng cấp, được các thế lực lớn nhận ra thì Vương cấp cũng không phải không có khả năng, rất đáng giá để tranh đoạt.
So sánh một hồi, Phong Đạo càng thấy chuyện này chính xác. Từ biểu hiện thần thần bí bí của Ngọc gia, liên kết với Mặc thị, thậm chí còn theo dõi bọn họ, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng có thể đoán ra manh mối.
Nhưng hắn không ngờ được, tất cả những điều này nằm trong tính toán của Vân Phong, khiến hai phương thế lực phải đánh nhau chết sống. Một mặt bảo vệ Hoa Hoa tỷ, một mặt giúp Tô, Đỗ hai nhà phục hận, trở lại vị thế vốn có.
Những bước đầu tiên, hắn lập mưu giết Tứ Quỷ, để lộ ra đối phương có Kim nguyên lực, chính là nhằm vào Phong Đạo. Nếu như Ngọc Tiểu Điềm sau cái chết của Tứ Quỷ điều tra toàn bộ thị trấn, không khó để thấy được y quán có điều khác lạ, tìm hiểu được Phong Đạo là một kẻ ẩn dấu tu vi, có Kim nguyên lực. Như vậy, cho dù có thông minh đến thế nào, nàng chắc chắn nàng cũng phải nghi ngờ, sẽ sai người đến điều tra. Vân Phong theo nước đẩy thuyền, cài Hư vào trong Ngọc gia, điều tra cách thức hành động của bọn họ, lại đề ra ván cục tối nay, khiến cho mũi nhọn của Phong Đạo tập trung vào Ngọc Tiểu Điềm. Hơn thế nữa, Vân Phong nhờ Súc Cốt Hoán Diện Công biến thành Ngọc Tiểu Điềm càng làm cho kế hoạch thêm tỉ mỉ, không chút sai sót. Như vậy, hai bên thế lực, một bên vì báo thù, một bên vì lợi ích, vốn dĩ không xung đột, dưới sự dẫn dắt của hắn lại từng bước từng bước đối đầu với nhau.
“Đại nhân, ngài còn điều gì sai bảo nữa không?” – Hắc y nhân sau khi kể ra toàn bộ, khúm núm dò hỏi.
Phong Đạo sực tỉnh, nghe vậy liền lắc đầu:
“Không, ngươi có thể đi được rồi.”
“Đi ???” – Hắc y nhân nghe vậy, hỏi lại. Nhìn thấy cái gật đầu của Phong Đạo mới thở dài nhẹ nhõm, ngoài miệng cảm ơn rối rít, nhanh chân bỏ chạy. Cái mạng nhỏ của hắn cuối cùng cũng được giữ lại.
“Tạ ơn đại nhân tha mạng. Sau này có điều gì sai bảo, tiểu nhân vạn chết không từ.”
Nói xong, hắn quay người vội vàng chạy tới chỗ đệ đệ, muốn mang xác đệ đệ ruột về. Nhưng đi được vài bước, hắn nghe loáng thoáng Phong Đạo nói từ phía sau. Từng từ, từng chữ như mũi kim đâm thấu vào tim:
“Không có sau này rồi. Ý ta là ngươi có thể chết được rồi.”
Chưa kịp hoàn hồn, một cảm giác lạnh lẽo ập tới đằng sau lưng khiến toàn bộ lông mao trên người hắn dựng đứng. Đao trong tay theo bản năng ngửa về phía sau.
Một tiếng ‘ keng ’ thật lớn vang lên, trường đao bị chém làm hai đoạn, mà thân thể hắc y nhân Nguyên sĩ cảnh bay ra phía sau, trong miệng máu tươi phun ra ngoài, ngã trên mặt đất, thê lương kêu thảm thiết, xương cốt toàn thân đứt đoạn, rốt cuộc giãy dụa không đứng dậy nổi.
“Hự. Ngươi . . . ngươi . . . ngươi đã bảo . . . tha . . . tha . . . cho . . . ta . . .” – Hắc y nhân nôn ra một búng máu, ho sặc sụa. Ánh mắt oán hận nhìn trừng trừng vào Phong Đạo.
Phong Đạo mỉm cười, tra đao vào vỏ, lạnh lùng nói:
“Ừ. Nhưng ta không phải là kẻ hay giữ lời.”
Nói đoạn, một đao tiếp tục bổ xuống kết liễu đi sinh mạng hắc y nhân.
Ngoài năm trăm mét, Vân Phong nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu dược lực trị thương của đan dược. Vừa rồi tuy chỉ giả bộ tung ra một chiêu đại hỏa cầu, nhưng dư lực từ nó cũng khiến một Nguyên đồ chuẩn lục trọng như hắn bị trọng thương.
“Đi thôi, chuyện đã xong rồi. Giờ chỉ còn xem biểu hiện của hai phương thôi.” – Vân Phong mở mắt, suy yếu nói. Mặc dù đã nuốt vào Hồi Hoàn Đan loại tốt nhất, nhưng để hoàn toàn chữa khỏi, e rằng cũng mất mấy canh giờ.
“Ừ. Ngươi có cần ta đưa về nhà không. Trông ngươi suy yếu như vậy . . .” – Tô Minh lo lắng hỏi.
“Không cần, thúc cứ theo mọi người ẩn nấp tốt là được. Ta có thể tự đi về.” – Vân Phong nhoẻn miệng cười đáp. Không ai nhìn thấy trong lúc hắn đang nói, một bóng trắng trong suốt bay nhanh vào ống tay áo, đầu nhập vào vết săm trên mu bàn tay.
Tô Minh không nói gì thêm, phân phó mọi người đi về trước rồi tiễn Vân Phong một đoạn. Đến khi bị Vân Phong khuyên nhủ vài lần là bản thân không có chuyện gì mới miễn cưỡng rời đi.
“Tiểu tử, kế hoạch thành công, giờ chỉ còn đợi kết quả. Đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa với ta là bước vào thất trọng, tu luyện công pháp rồi.” – Ngay khi Tô Minh vừa đi, Hư lập tức hóa thành thực thể đậu trên vai hắn. Tất nhiên, trước khi xuất hiện, nó đã dùng thần thức đảo qua một lượt, xác nhận là không có ai bên cạnh.
Vân Phong thấy Hư đột ngột xuất hiện, có chút giật mình. Nhưng nhớ lại ngày trước, vì nhờ Hư theo dõi Phong Đạo cùng Ngọc gia đã từng hứa chỉ cần nó giúp hắn theo dõi 2 nhà, khi chuyện thành công, hắn sẽ chú tâm vào tu luyện, không còn chạy đông, chạy tây như bây giờ nữa.
“Được rồi, được rồi. Ta vẫn còn nhớ rõ mà.” – Vân Phong nhoẻn miệng đáp. Nhìn thấy Ma sủng nhỏ bé mà suốt ngày biểu hiện như một lão sư nghiêm khắc, Vân Phong khó nén nổi buồn cười. Hai tay véo nhẹ má con Ma sủng trên vai, cười khanh khách.
Nói đi cũng phải nói lại. Đúng là thời gian gần đây hắn có lơi là luyện tập, một ngày tu luyện cũng không được nhiều như lúc xưa. Thời gian hắn hạn định để tiến tới Nguyên sĩ cũng giảm đi một đoạn lớn, may mà vừa rồi nhận lại được Hấp Huyết Tham Chi mới có thể kéo lại được thời gian cũ.
“Hừ . . . hừ. . .” – Hư dùng cái móng vuốt nhỏ, đẩy đẩy tay hắn ra, tỏ vẻ bất mãn, nói:
“Biết thế là tốt. Mà ta cũng đã tìm được một công pháp tu luyện cho ngươi rồi. Mau mau tới thất trọng, để ta còn truyền thụ.”
“Thật sao.” – Vân Phong nghe vậy, cảm thấy kinh hỉ, cảm giác đau đớn vì trọng thương bỗng dưng biến đâu mất. Công pháp mà Hư đưa cho hắn chắc chắn sẽ phải là loại tốt nhất. Bí pháp tu luyện thần thức Luyện Tâm Quyết, hay như Tam Huyền Xích Hỏa Công sinh ra là vì Hoa Hoa tỷ cũng thế. Đó đều là công pháp đỉnh tiêm, cự kì khủng bố. Đáng tiếc là trí nhớ của Hư đã bị hao tổn mấy phần, công pháp chuyên dụng cho Huyền Âm thể không có, cho nên không thể đưa cho Lạc San học tập. Nếu không e rằng với thể chất cũng như ngộ tính của nàng, không quá mười năm, bước vào Tướng Cấp, Quân Cấp là điều dễ dàng.
So ra, công pháp Hư lựa chọn để thích hợp với Vân Phong chắc chắn cũng không hề kém cỏi.
Hư mỉm cười chua xót, không muốn đả kích Vân Phong, nhưng nó biết sẽ không dấu được lâu nên vẫn phải cố gắng nói ra:
“Công pháp có bốn thuộc tính Băng, Hỏa, Phong, Lôi cực kì hiếm thấy, hơn nữa, trí nhớ ta bị tàn phá nên mới nhớ ra được một tàn bản công pháp. Tàn bản này chỉ có hai trọng đầu, muốn hoàn toàn nhận được công pháp hoàn chỉnh thì ta . . . ta . . .”
“Thì ngươi phải tìm lại được trí nhớ đúng không.” – Thấy Hư ấp a, ấp úng, Vân Phong nhoẻn miệng cười. “Ngươi yên tâm, ta đã hứa với ngươi là giúp ngươi đi tìm trí nhớ, ta sẽ làm được. Nếu như không tìm được, chính là thiên mệnh, lúc đó công lực ta khó tiến chính là để chịu khổ cùng với ngươi.”
Hư nghe xong, cảm thấy ấm áp dâng lên trong lòng. Nó trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói ra:
“Thực ra ngươi cũng không cần làm thế. Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết cho dù chỉ có một trọng đầu cũng có thể tu luyện, khiến công lực ngươi tăng lên từng ngày. Nhưng là nếu Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết càng lúc càng đầy đủ, tu luyện đến trọng càng lớn thì tốc độ hấp thụ nguyên khí càng tăng. Uy lực của Nguyên lực càng mạnh. Hơn nữa ở những trọng cuối còn ẩn chứa pháp quyết thành thần.”
“Thành thần.” – Vân Phong há hốc mồm, cứ ngỡ rằng Vương cấp đã là đỉnh tiêm của thế giới. Nhưng nghe Hư nói, phía trên đó còn cả một bầu trời bao la.
“Ừm, nhưng giờ ngươi chưa đủ khả năng để xem xét những cảnh giới đó đâu. Hiện tại, hãy cứ tu luyện cho tốt đã.”
Vừa đi, Vân Phong vừa nghe Hư giảng giải tiếp về công pháp:
“Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết sinh ra là để dành cho những người chủ tu bốn hệ Băng, Hỏa, Phong, Lôi như ngươi. Trong thế gian, muốn tìm một loại công pháp tu luyện có bốn hệ như vậy là cực khó. Mà trong đầu ta thì chỉ còn lại vài môn công pháp gồm 3 hệ, hai hệ. Những công pháp này mặc dù dễ dàng tu luyện, tốc độ ban đầu lại nhanh hơn nhưng so về uy lực lại không bằng. Nếu như ngươi muốn chọn loại khác, ta cũng sẵn sàng truyền thụ.”
Vân Phong so sánh một chút, một loại có thể sẽ không bao giờ hoàn chỉnh, vừa khó tu luyện, tốc độ ban đầu không nhanh nhưng nếu về lâu về dài lại càng trở nên mạnh mẽ, tốc độ trong tương lai là khó đoán được. Một loại thì vừa đơn giản, vừa dễ tu luyện, tốc độ lại nhanh nhưng uy lực không tốt lắm. Nhưng không tốt ở đây là so với Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết mà thôi, chứ nếu so với các công pháp khác, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Rất nhanh, Vân Phong tìm được đáp án. Hắn đưa tay ra trước thò tay nắm lấy những bông tuyết rơi trước mặt, nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nói:
“Ta đã từng nói ta sẽ bảo vệ những người thân bên cạnh. Mà Hư, ngươi là bạn tốt của ta, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Muốn bảo vệ được mọi người, ta cần sức mạnh, càng nhiều càng tốt. Đời người giống như bông tuyết, nếu không thể ở trên cao sẽ dần bị đẩy xuống đất. Ta không muốn giống tuyết kia, vì không thể ở lại trong mây mà phải rơi xuống trần gian. Ta muốn là gió, ta muốn là mây, ngao du khắp chốn, chỉ có ở trên cao, ta mới có sức bảo vệ những điều ta yêu thương. Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết có thể giúp ta làm được điều đó, cho nên ta sẽ chọn nó.”
/89
|