“Nghĩ xong chưa?”
“Cha, cha đừng ép con.”
“Ta đã sai người tiêm thuốc cho Lam Tịch, nó sẽ ngoan ngoãn ngủ vài ngày. Ta biết nó rất giỏi võ công và độc dược, nhưng đã ngủ mê mệt rồi thì sao có năng lực tự bảo vệ mình?”
“Cha, sao có thể tuyệt tình như vậy?” Hàn Vân Long đau lòng không thôi, mặt đỏ bừng, mắt đã vằn lên những tơ máu.
“Con trai, nhớ kĩ, Lam Tịch chưa tới mười sáu tuổi, với cảm tình còn chưa rõ ràng, có thể sau này nó sẽ gặp rồi yêu một người khác, và lúc đó nó sẽ hận con.”
“Cha nếu đã nghe chúng ta nói chuyện, vậy cha nhất định biết việc linh hồn của Lam Tịch là người cô đại, sao lại không phân biệt được tình yêu cùng ỷ lại chứ?”
“Chinh vì ta đã nghe nên con càng phải buông nó ra, con không nghĩ rằng nó đến nơi này để xây dựng sự nghiệp lớn sao? Chẳng lẽ con muốn hủy đi tiền đồ của nó?”
“Con. . . Không muốn.”
“Nếu đã là thương nhân cùng một người lãnh đạo thành công thì chắc chắn không thể lụy vì tình, ta thấy Lam Tịch là một đứa trẻ thông minh tài giỏi mà đủ tuyệt tình cùng độc ác, nếu con chặt đứt tình cảm giữa hai người, nó có thể toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp, ta cam đoan chờ ta sau trăm tuổi toàn bộ cơ nghiệp bên Nhật Bản đều giao chon nó. Nếu nó và con cùng một chỗ, hương khói Hàn gia chẳng phải là tuyệt trong tay nó sao?”
Hàn Vân Long suy sụp cúi đầu, cha nói tất nhiên có lý, hắn không thể phản bác.
“Vân Long, ta không muốn khiến đứa nhỏ kia khó xử, nên ta nói chuyện này cùng con chứ không phải nó. Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay con, ta để đứa nhỏ an tĩnh ngủ vài ngày cho con tĩnh tâm suy nghĩ, sớm trả lời ta!”
Lão gia tử nói xong hết thảy thì rời phòng, Hàn Vân Long suốt hai ngày hai đêm sau không thể nào chợp mắt, sắc mặt vô cùng tiền tuỵ, hốc mắt trũng sâu, râu mọc xồm xoàm, cứ ngơ ngác như vậy ngồi trong phòng không nhúc nhích. Tối, khi lão gia tử đứng ngoài nhìn hồi lâu, biết rằng làm như vậy cũng quá tàn nhẫn, nhưng làm cha mẹ nhiều khi phải uốn nắn con nhỏ vào con đường đúng đắn, không thể để chúng lún sâu vào sai lầm được.
“Vân Long, nghĩ xong chưa?” Nhìn bộ dáng tiền tuỵ của con trai lão gia tử cũng rất đau lòng, nhưng luôn bảo mình phải tuyệt tình một chút, giọng nói luôn lãnh đạm như cũ.
“Cha, xin ngươi đừng thương tổn Lam Tịch.”
“Vậy phải xem quyết định của con.”
“Con… con sẽ kết hôn.” Khi tự mình nói hai chữ két hôn kia, Hàn Vân Long cảm giác trái tim của mình đau đến ngừng đập, nuốt xuống cục nghẹn khó chịu, sống mũi cay cay, không còn nhỡ rõ bao nhiêu năm mình không rơi lệ, nam nhi thì sao, cuối cùng cũng không ngăn nổi thứ chất lỏng ấm nóng đang tràn ra trong khóe mắt, nhỏ tí tách trên sàn nhà, vỡ tan như thể trái tim bản thân vậy.
“Như thế là tốt rồi. Ta giới thiệu mấy tiểu thư cho con, con ngày mai đi gặp đi.”
“. . . . Không cần, tùy tiện tìm một người là được.”
“Ai, Lý tiểu thư vẫn thật thích con, nếu con đồng ý cô ấy có thể lập tức kết hôn.”
“. . . . Không sao cả! Cha an bài đi!”
Hiệu suất làm việc của lão gia tử rất cao, hôn lễ tổ chức ba ngày sau. Trong khoảng thời gian này Lam Tịch bị tiêm thuốc ngủ li bì, lão gia tử “khai ân” để Hàn Vân Long bên Lam Tịch vài ngày cuối cùng. Hàn Vân Long cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lam Tịch, cứ như vậy vuốt ve khuôn mặt đang ngủ an bình.
“Thực xin lỗi, Lam Tịch, cha không thể giữ vững hứa hẹn của chúng ta, cha thật sự là đồ bỏ đi, không thể nào bảo vệ con cả, cha không xứng với con. . . . . . Lam Tịch, tại soa con lại là con trai cha, nếu con nhập hồn vào bất kì ai khác cha đã có thể bên on mãi mãi rồi? . . . Ta thật sự rất ngốc, nếu con không phải con cha, có lẽ cả đời cha đã không thể gặp con rồi. . . . Lam Tịch, cha thực sự rất yêu con, rất rất yêu con, yêu đến tê tâm liệt phế, yêu đến tan nát cõi lòng. . . . .”
Hàn Vân Long liên tục nhiều ngày không ngủ, cứ như vậy trắng đêm không nghỉ bên cạnh Lam Tịch, không ngừng nói chuyện, tận đến khi quá mệt mỏi đến ngất đi vẫn còn nắm chặt tay Lam Tịch, vệ sĩ mất rất nhiều công sức đều không tách nổi hai người ra.
Lam Tịch tỉnh lại là vào buổi sáng, vốn dĩ thuốc tác dụng đến tối mới hết, nhưng từ nhỏ Lam Tịch đã dùng rất nhiều dược nên có chút kháng thể, tỉnh lại trước mấy giờ. Khi mở mắt ra đầu còn có chút choáng váng, nhắm lại nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại nghe đến chuyện vô cùng kinh khủng. Hai vệ sĩ phụ trách trông coi ở cửa nhàn nhã thảnh thơi buôn chuyện.
“Ai, hôn lễ này của đại thiếu gia cũng quá gấp gáp, mới ba ngày đã chuẩn bị xong.”
“Cũng không biết lão gia tử nghĩ gì, đột nhiên bảo đại thiếu gia kết hôn?”
“Tôi nghe nói quan hệ đến tiểu thiếu gia, cả nhà đều tham gia trừ tiểu thiếu gia thôi.”
“Thế nào, sợ tiểu thiếu gia không thích có mẹ kế?”
“Ha hả, có thể là vậy!”
Lam Tịch ngạc nhiên đờ ra không phản ứng, cha kết hôn? Đột nhiên nhảy dựng lên đạp cửa ra ngoài khiến hai vệ sĩ kia hoảng sợ vô cùng.
“Tiểu thiếu gia? Cậu đã tỉnh?”
“Cha ta kết hôn?”
“Ơ…”
“Nói.” Lam Tịch tức giận giật áo vệ sĩ, quát hỏi.
“Vâng, đại thiếu gia hôm nay kết hôn.”
“Ở đâu?”
“Lão gia không cho nói.” Lam Tịch giận dữ, nháy mắt bóp chặt cổ vệ sĩ, thiếu chút nữa bẻ gãy cổ tên vệ sĩ. Người vệ sĩ kia thấy vậy vội vàng xin tha
“Tiểu thiếu gia tôi nói…tôi nói, đại thiếu gia hôm nay cử hành hôn lễ ở nhà thờ Thánh Lan.” Lam Tịch ép hỏi xong quăng tên vệ sĩ ra xa, mặt mày người vệ sĩ đã tím xanh lại, nửa ngày cũng thở không thông. Lam Tịch cuống quít hướng ra chạy đi, vệ sĩ thấy ngăn không được vội vàng gọi điện thoại cho lão gia tử. Lão gia tử cũng cả kinh, nếu lúc này đứa cháu đến đây thì mọi việc vớ lở, âm thầm hạ lệnh cho toàn bộ thủ hạ ra ngoài, nghĩ mọi cách ngăn Lam Tịch lại, mang về.
Trong nhà thờ hôm nay đều là khách quý, cộng lại chí ít có vài trăm người, vệ sĩ Hàn gia tự nhiên toàn bộ đều ra tay, được mệnh lệnh đều cẩn thận lui ra khỏi giáo đường, từ bên ngoài đem giáo đường bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, Lam Tịch trong lúc bối rối cướp một chiếc xe dọc đường nhảy lên phi ngay đến nhà thờ, vặn cổ lái xe buộc người đó đem xe chạy đến nhà thờ Thánh Lan.
Lam Tịch tức giận đùng đùng nhảy xuống xe, vệ sĩ vừa nhìn thì liên tục xông tới, Lam Tịch lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, hai mắt đỏ bừng, gặp người ngăn trở không do dự ra tay độc ác
“Đều con mẹ nó cút ngay cho ta.”
“Lão gia phân phó cậu không thể vào.”
“Các ngươi muốn chết phải không?”
Hơn trăm vệ sĩ toàn bộ xúm lại, đem Lam Tịch bao vây vào giữa, Lam Tịch một chưởng đánh ra đều dùng mười phần khí lực, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên khiến người ta lông tóc dựng ngược, vệ sĩ trúng chưởng miệng phun máu tươi, không đứng dậy được. Lam Tịch đã ngủ mê nhiều ngày thể lực có hạn, bằng không một chưởng này ra chắc chắn đem người chụp chết, Lam Tịch giống điên rồi giống nhau la to, trên mặt và quần áo dính đầy máu tươi người khác, bộ dáng thoạt nhìn tựa như Địa Ngục La Sát, một tầng một tầng người xông tới đều bị Lam Tịch đánh tiếp, mặt sau còn có càng nhiều người không sợ chết xông lên.
“Keng. . .” Tiếng chuông nhà thờ vang lên, đánh thức Lam Tịch, thiếu niên nhìn chăm chăm vào cách cửa nhà thờ đang dần hé mở, Hàn Vân Long mặc bộ âu phục màu trắng bước ra cùng Lý tiểu thư xinh đẹp trong bộ váy cưới lộng lẫy. Lam Tịch chỉ nhìn Hàn Vân Long, nhìn đến quên trời đất.
Mọi người mở cửa ra đều cả kinh, mặt đất đầy những vệ sĩ miệng phun máu tươi đứng không vững, Hàn Vân Long chỉ một mực cúi đầu không phản ứng, khi ngẩng đầu lên thì ngây ngốc nhìn, Lam Tịch một thân áo trắng ddx dính đầy máu tươi, trên mặt cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, trên chân ngay cả giầy cũng không đi, chỉ đứng nguyên nơi đó nhìn mình. Một khắc này tim Hàn Vân Long lại lần nữa tan nát thành từng mảnh nhỏ, đau lòng!
“Tiểu thiếu gia, hôn lễ đã xong mời cậu trở về đi?” Vệ sĩ cạnh Lam Tịch phá đi bầu không khí yên tĩnh, một câu này lọt vào tai Lam Tịch như từng nhát dao xuyên suốt tâm can, Lam Tịch ngơ ngẩn lui về phía sau hai bước.
“Phốc. .” Miệng thiếu niên phun ra máu tươi, máu trào về phía trước như chứng minh sự đau khổ của thân thể cùn tâm hồn, Lam Tịch chỉ thấy trước mặt tối sầm, trời đất quay cuồng chìm vào hôn mê.
“Lam Tịch. .” Hàn Vân Long hét lớn một tiếng, chỉ muốn tiến lên đem người yêu mến gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng chẳng thể di động mảy may, lão gia tử phía sau gắt gao đè lại bả vai khiến bản thân không thể động đậy chút nào. Hàn Vân Long chỉ có thể mắt thấy vệ sĩ đem Lam Tịch hôn mê bất tỉnh mang vào xe, lòng đau đớn không thôi, nghĩ sao được quyết định này của mình lại dẫn đến sự đau khổ đến sống không bằng chết như vậy chứ? Đả kích mình gây ra không ngờ lại ảnh hưởng đến Lam Tịch lớn như vậy. Những việc sau đó Hàn Vân Long một chút cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ mình như thế nào trở về nhà, trong đầu chỉ ngập tràn hình ảnh khi Lam Tịch hộc máu, cả người gần như chết đi, ngây ngốc một câu cũng không nói.
Hôn lễ đầy khiếp sợ đó về sau được gọi là huyết sắc hôn lễ, xung quanh nhà thờ đều là máu tươi, vệ sĩ có hơn phân nửa bị trọng thương, hơn nữa màn cuối Lam Tịch đầy đau khổ kia ai cũng đoán mò vì sao nhưng không ai rõ lý do. Tiểu thiếu gia đại náo hôn lễ của lão cha, cứ như giết người hàng loạt vậy
“Cha, cha đừng ép con.”
“Ta đã sai người tiêm thuốc cho Lam Tịch, nó sẽ ngoan ngoãn ngủ vài ngày. Ta biết nó rất giỏi võ công và độc dược, nhưng đã ngủ mê mệt rồi thì sao có năng lực tự bảo vệ mình?”
“Cha, sao có thể tuyệt tình như vậy?” Hàn Vân Long đau lòng không thôi, mặt đỏ bừng, mắt đã vằn lên những tơ máu.
“Con trai, nhớ kĩ, Lam Tịch chưa tới mười sáu tuổi, với cảm tình còn chưa rõ ràng, có thể sau này nó sẽ gặp rồi yêu một người khác, và lúc đó nó sẽ hận con.”
“Cha nếu đã nghe chúng ta nói chuyện, vậy cha nhất định biết việc linh hồn của Lam Tịch là người cô đại, sao lại không phân biệt được tình yêu cùng ỷ lại chứ?”
“Chinh vì ta đã nghe nên con càng phải buông nó ra, con không nghĩ rằng nó đến nơi này để xây dựng sự nghiệp lớn sao? Chẳng lẽ con muốn hủy đi tiền đồ của nó?”
“Con. . . Không muốn.”
“Nếu đã là thương nhân cùng một người lãnh đạo thành công thì chắc chắn không thể lụy vì tình, ta thấy Lam Tịch là một đứa trẻ thông minh tài giỏi mà đủ tuyệt tình cùng độc ác, nếu con chặt đứt tình cảm giữa hai người, nó có thể toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp, ta cam đoan chờ ta sau trăm tuổi toàn bộ cơ nghiệp bên Nhật Bản đều giao chon nó. Nếu nó và con cùng một chỗ, hương khói Hàn gia chẳng phải là tuyệt trong tay nó sao?”
Hàn Vân Long suy sụp cúi đầu, cha nói tất nhiên có lý, hắn không thể phản bác.
“Vân Long, ta không muốn khiến đứa nhỏ kia khó xử, nên ta nói chuyện này cùng con chứ không phải nó. Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay con, ta để đứa nhỏ an tĩnh ngủ vài ngày cho con tĩnh tâm suy nghĩ, sớm trả lời ta!”
Lão gia tử nói xong hết thảy thì rời phòng, Hàn Vân Long suốt hai ngày hai đêm sau không thể nào chợp mắt, sắc mặt vô cùng tiền tuỵ, hốc mắt trũng sâu, râu mọc xồm xoàm, cứ ngơ ngác như vậy ngồi trong phòng không nhúc nhích. Tối, khi lão gia tử đứng ngoài nhìn hồi lâu, biết rằng làm như vậy cũng quá tàn nhẫn, nhưng làm cha mẹ nhiều khi phải uốn nắn con nhỏ vào con đường đúng đắn, không thể để chúng lún sâu vào sai lầm được.
“Vân Long, nghĩ xong chưa?” Nhìn bộ dáng tiền tuỵ của con trai lão gia tử cũng rất đau lòng, nhưng luôn bảo mình phải tuyệt tình một chút, giọng nói luôn lãnh đạm như cũ.
“Cha, xin ngươi đừng thương tổn Lam Tịch.”
“Vậy phải xem quyết định của con.”
“Con… con sẽ kết hôn.” Khi tự mình nói hai chữ két hôn kia, Hàn Vân Long cảm giác trái tim của mình đau đến ngừng đập, nuốt xuống cục nghẹn khó chịu, sống mũi cay cay, không còn nhỡ rõ bao nhiêu năm mình không rơi lệ, nam nhi thì sao, cuối cùng cũng không ngăn nổi thứ chất lỏng ấm nóng đang tràn ra trong khóe mắt, nhỏ tí tách trên sàn nhà, vỡ tan như thể trái tim bản thân vậy.
“Như thế là tốt rồi. Ta giới thiệu mấy tiểu thư cho con, con ngày mai đi gặp đi.”
“. . . . Không cần, tùy tiện tìm một người là được.”
“Ai, Lý tiểu thư vẫn thật thích con, nếu con đồng ý cô ấy có thể lập tức kết hôn.”
“. . . . Không sao cả! Cha an bài đi!”
Hiệu suất làm việc của lão gia tử rất cao, hôn lễ tổ chức ba ngày sau. Trong khoảng thời gian này Lam Tịch bị tiêm thuốc ngủ li bì, lão gia tử “khai ân” để Hàn Vân Long bên Lam Tịch vài ngày cuối cùng. Hàn Vân Long cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lam Tịch, cứ như vậy vuốt ve khuôn mặt đang ngủ an bình.
“Thực xin lỗi, Lam Tịch, cha không thể giữ vững hứa hẹn của chúng ta, cha thật sự là đồ bỏ đi, không thể nào bảo vệ con cả, cha không xứng với con. . . . . . Lam Tịch, tại soa con lại là con trai cha, nếu con nhập hồn vào bất kì ai khác cha đã có thể bên on mãi mãi rồi? . . . Ta thật sự rất ngốc, nếu con không phải con cha, có lẽ cả đời cha đã không thể gặp con rồi. . . . Lam Tịch, cha thực sự rất yêu con, rất rất yêu con, yêu đến tê tâm liệt phế, yêu đến tan nát cõi lòng. . . . .”
Hàn Vân Long liên tục nhiều ngày không ngủ, cứ như vậy trắng đêm không nghỉ bên cạnh Lam Tịch, không ngừng nói chuyện, tận đến khi quá mệt mỏi đến ngất đi vẫn còn nắm chặt tay Lam Tịch, vệ sĩ mất rất nhiều công sức đều không tách nổi hai người ra.
Lam Tịch tỉnh lại là vào buổi sáng, vốn dĩ thuốc tác dụng đến tối mới hết, nhưng từ nhỏ Lam Tịch đã dùng rất nhiều dược nên có chút kháng thể, tỉnh lại trước mấy giờ. Khi mở mắt ra đầu còn có chút choáng váng, nhắm lại nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại nghe đến chuyện vô cùng kinh khủng. Hai vệ sĩ phụ trách trông coi ở cửa nhàn nhã thảnh thơi buôn chuyện.
“Ai, hôn lễ này của đại thiếu gia cũng quá gấp gáp, mới ba ngày đã chuẩn bị xong.”
“Cũng không biết lão gia tử nghĩ gì, đột nhiên bảo đại thiếu gia kết hôn?”
“Tôi nghe nói quan hệ đến tiểu thiếu gia, cả nhà đều tham gia trừ tiểu thiếu gia thôi.”
“Thế nào, sợ tiểu thiếu gia không thích có mẹ kế?”
“Ha hả, có thể là vậy!”
Lam Tịch ngạc nhiên đờ ra không phản ứng, cha kết hôn? Đột nhiên nhảy dựng lên đạp cửa ra ngoài khiến hai vệ sĩ kia hoảng sợ vô cùng.
“Tiểu thiếu gia? Cậu đã tỉnh?”
“Cha ta kết hôn?”
“Ơ…”
“Nói.” Lam Tịch tức giận giật áo vệ sĩ, quát hỏi.
“Vâng, đại thiếu gia hôm nay kết hôn.”
“Ở đâu?”
“Lão gia không cho nói.” Lam Tịch giận dữ, nháy mắt bóp chặt cổ vệ sĩ, thiếu chút nữa bẻ gãy cổ tên vệ sĩ. Người vệ sĩ kia thấy vậy vội vàng xin tha
“Tiểu thiếu gia tôi nói…tôi nói, đại thiếu gia hôm nay cử hành hôn lễ ở nhà thờ Thánh Lan.” Lam Tịch ép hỏi xong quăng tên vệ sĩ ra xa, mặt mày người vệ sĩ đã tím xanh lại, nửa ngày cũng thở không thông. Lam Tịch cuống quít hướng ra chạy đi, vệ sĩ thấy ngăn không được vội vàng gọi điện thoại cho lão gia tử. Lão gia tử cũng cả kinh, nếu lúc này đứa cháu đến đây thì mọi việc vớ lở, âm thầm hạ lệnh cho toàn bộ thủ hạ ra ngoài, nghĩ mọi cách ngăn Lam Tịch lại, mang về.
Trong nhà thờ hôm nay đều là khách quý, cộng lại chí ít có vài trăm người, vệ sĩ Hàn gia tự nhiên toàn bộ đều ra tay, được mệnh lệnh đều cẩn thận lui ra khỏi giáo đường, từ bên ngoài đem giáo đường bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, Lam Tịch trong lúc bối rối cướp một chiếc xe dọc đường nhảy lên phi ngay đến nhà thờ, vặn cổ lái xe buộc người đó đem xe chạy đến nhà thờ Thánh Lan.
Lam Tịch tức giận đùng đùng nhảy xuống xe, vệ sĩ vừa nhìn thì liên tục xông tới, Lam Tịch lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, hai mắt đỏ bừng, gặp người ngăn trở không do dự ra tay độc ác
“Đều con mẹ nó cút ngay cho ta.”
“Lão gia phân phó cậu không thể vào.”
“Các ngươi muốn chết phải không?”
Hơn trăm vệ sĩ toàn bộ xúm lại, đem Lam Tịch bao vây vào giữa, Lam Tịch một chưởng đánh ra đều dùng mười phần khí lực, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên khiến người ta lông tóc dựng ngược, vệ sĩ trúng chưởng miệng phun máu tươi, không đứng dậy được. Lam Tịch đã ngủ mê nhiều ngày thể lực có hạn, bằng không một chưởng này ra chắc chắn đem người chụp chết, Lam Tịch giống điên rồi giống nhau la to, trên mặt và quần áo dính đầy máu tươi người khác, bộ dáng thoạt nhìn tựa như Địa Ngục La Sát, một tầng một tầng người xông tới đều bị Lam Tịch đánh tiếp, mặt sau còn có càng nhiều người không sợ chết xông lên.
“Keng. . .” Tiếng chuông nhà thờ vang lên, đánh thức Lam Tịch, thiếu niên nhìn chăm chăm vào cách cửa nhà thờ đang dần hé mở, Hàn Vân Long mặc bộ âu phục màu trắng bước ra cùng Lý tiểu thư xinh đẹp trong bộ váy cưới lộng lẫy. Lam Tịch chỉ nhìn Hàn Vân Long, nhìn đến quên trời đất.
Mọi người mở cửa ra đều cả kinh, mặt đất đầy những vệ sĩ miệng phun máu tươi đứng không vững, Hàn Vân Long chỉ một mực cúi đầu không phản ứng, khi ngẩng đầu lên thì ngây ngốc nhìn, Lam Tịch một thân áo trắng ddx dính đầy máu tươi, trên mặt cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, trên chân ngay cả giầy cũng không đi, chỉ đứng nguyên nơi đó nhìn mình. Một khắc này tim Hàn Vân Long lại lần nữa tan nát thành từng mảnh nhỏ, đau lòng!
“Tiểu thiếu gia, hôn lễ đã xong mời cậu trở về đi?” Vệ sĩ cạnh Lam Tịch phá đi bầu không khí yên tĩnh, một câu này lọt vào tai Lam Tịch như từng nhát dao xuyên suốt tâm can, Lam Tịch ngơ ngẩn lui về phía sau hai bước.
“Phốc. .” Miệng thiếu niên phun ra máu tươi, máu trào về phía trước như chứng minh sự đau khổ của thân thể cùn tâm hồn, Lam Tịch chỉ thấy trước mặt tối sầm, trời đất quay cuồng chìm vào hôn mê.
“Lam Tịch. .” Hàn Vân Long hét lớn một tiếng, chỉ muốn tiến lên đem người yêu mến gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng chẳng thể di động mảy may, lão gia tử phía sau gắt gao đè lại bả vai khiến bản thân không thể động đậy chút nào. Hàn Vân Long chỉ có thể mắt thấy vệ sĩ đem Lam Tịch hôn mê bất tỉnh mang vào xe, lòng đau đớn không thôi, nghĩ sao được quyết định này của mình lại dẫn đến sự đau khổ đến sống không bằng chết như vậy chứ? Đả kích mình gây ra không ngờ lại ảnh hưởng đến Lam Tịch lớn như vậy. Những việc sau đó Hàn Vân Long một chút cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ mình như thế nào trở về nhà, trong đầu chỉ ngập tràn hình ảnh khi Lam Tịch hộc máu, cả người gần như chết đi, ngây ngốc một câu cũng không nói.
Hôn lễ đầy khiếp sợ đó về sau được gọi là huyết sắc hôn lễ, xung quanh nhà thờ đều là máu tươi, vệ sĩ có hơn phân nửa bị trọng thương, hơn nữa màn cuối Lam Tịch đầy đau khổ kia ai cũng đoán mò vì sao nhưng không ai rõ lý do. Tiểu thiếu gia đại náo hôn lễ của lão cha, cứ như giết người hàng loạt vậy
/45
|