Một buổi sáng vẫn như bao ngày, Vân Ngấn ở dưới hang băng cẩn thận nhòm ngó xem xét, hắn theo thói quen quan sát động tĩnh bốn bên, bỗng thấy phía đối diện có một đôi nam nữ.
Hắn mở to mắt, nhất thời không nhận ra hai người bọn họ là ai. Hai người này nhìn có vẻ rất kì quái, mặc dù quần áo nghiêm chỉnh, nhưng dung mạo của Chiến Bắc Dã đã không còn như trước, còn Mạnh Phù Dao phong thái vẫn nhã nhặn hào quang sáng chói, thần thái vẫn như ngọc châu sáng ngời.
Trong phút chốc trong lòng Vân Ngẩn liền thoát ra hai chữ: Khuynh thành!
Sau đó, ánh mắt hắn rực rỡ tràn đầy niềm hân hoan, mỉm cười với bọn họ.
Mạnh Phù Dao à Mạnh Phù Dao, một lần chuyển dời là một lần xa cách.
Giống như nhìn theo chim phượng yêu kiều trên nền trời xanh thẫm, tư thái đó như mây trôi bắt trăng, song là vẻ đẹp tuyệt mĩ cách cả một khoảng không gian và cảnh giới.
Có điều, dù thế nào, Vân Ngấn vẫn vui mừng cực độ.
Hắn từng cho rằng sau khi luyện thành công Phá Cửu Tiêu, Mạnh Phù Dao chắc chắn có thể vào được bên trong. Nhưng rõ ràng thực lực của Trường Thanh Thần điện còn cao hơn cả Thập cường giả gộp lại, đã vô số lần bừng tỉnh trên tuyết, hắn buồn rầu nghĩ rằng, cho dù Mạnh Phù Dao có xông qua được Tứ đại cảnh, thì với sự khó dễ mà Trường Thanh Điện chủ gây ra cho nàng, con đường phía trước làm sao vượt qua đây?
Nhưng hiện giờ nhìn thấy Mạnh Phù Dao, hắn bỗng cảm thấy, có lẽ đã rất khó chăng, có lẽ vẫn còn cả sự chờ đợi lớn lao chăng, nhưng người con gái này, trong lòng hắn, mãi mãi không thất bại.
Mạnh Phù Dao nhìn theo ánh mắt hắn, lại nhìn đến Thiết Thành, Diêu Tấn đã gầy đi rất nhiều, mắt nàng liền đỏ lên.
Im lặng một hồi, nàng không nói ra được câu nào, cũng không cảm thấy có điều gì cần nói, chỉ chầm chậm ngẩng đầu lên, cất tiếng: "Chúng ta đã thoát ra rồi!"
Chúng ta thật sự đã thoát ra rồi.
Bị thương tổn là cơ thể, là trái tim, nhưng tinh thần thì mãi mãi vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Một khi đã phá xong Tứ đại cảnh, trước mắt chỉ còn lại sơn cốc. Có điều, sơn cốc hiện giờ có chút kì quái, trên tường cũng có rất nhiều dấu tích của những trận đấu kịch liệt, cũng không biết là do ai để lại. Phù Dao hỏi Vân Ngấn, hắn đã từng ở đây một khoảng thời gian, rồi cùng Chiến Bắc Dã giao cảm bằng ánh mắt, lông mày liền nhíu lại.
Nàng âm thầm sờ lên mái tóc đã ngả bạc của mình, nghĩ bụng, "Vẫn còn tốt, không phải thời gian làm con người già đi, mà là lúc trái tim quặn đau mới khiến tóc trở nên bạc thế này."
Nàng bỗng nhớ đến năm đó, Vô Cực ở dưới mật thất của Hoa Châu đã tận mắt nhìn thấy cái chết đau đớn của Phụ thân mình, đau đớn đến mức tóc chuyển thành màu bạc trong nháy mắt, liền không nhịn được mà phì cười.
Vô Cực... Vô Cực... không cần biết huynh có ở đó hay không, ta sẽ đi tìm từng nơi huynh đã đến.
Nàng không nói gì mà bay nhanh lên phía bốn vách núi ở sơn cốc, rồi quay người lại nói với bọn họ: "Ở đây có mật đạo!"
Mấy người đều quyết tâm phải đi xuống, Manh Phù Dao bỗng quay đầu, nhìn Vân Ngấn nói: "Nhờ huynh một chuyện."
Vân Ngấn vẫn nhìn theo nàng.
Mạnh Phù Dao rút từ trong người ra một chiếc ấn nhỏ, bên trên khắc: Đại Uyển Phù Dao, rồi đưa cho Vân Ngấn nói: 'Trong những ngày chúng ta mất tích, Đại lục Năm châu sợ sẽ có chiến tranh, ta muốn nhờ huynh dẫn theo Thiết Thành cùng Diêu Tấn quay về, thông báo với mọi người là chúng ta vẫn bình an, ngoài ra..." Ánh mắt nàng liền lạnh đi, nặng nề nói: "Đến hôm nay cũng đã gần tháng sáu rồi nhỉ? Đại quân chắc có thể đã đi qua được Tuyệt Vực Hải Cốc rồi, không biết quân của Đại Uyển ta, đi trên đất Thương Khung có hăng hái thích thú hơn phần nào không?"
Vân Ngấn lặng đi một lúc, ý muốn chiến đấu nổi lên trong mắt.
"Cả đời ta, mọi cố gắng nỗ lực, đều là toàn tâm toàn ý, đều là tự nguyện." Mạnh Phù Dao ngẩng cao đầu, ánh mắt hướng đến bầu trời cao rộng ở cực Bắc, bình thản nói: "Ý trời muốn ta ra sao thì ta không còn cách nào khác ngoài việc... thay đổi ý trời."
Thay đổi ý trời!
Cho dù ngươi có ở cao tận Cửu Thiên, cho dù ngươi có lật được cả mây gió.
Chỉ cần ngươi đánh được ta, ta sẵn sang hạ đao phục tùng ngươi.
Gió băng vù vù, tiếng thổi như tiếng khóc, người con gái tóc đen trong gió vẫn khảng khái nói, một bóng hình gầy gò, mảnh mai nhưng kiên cường và đầy nghị lực.
Mạnh Phù Dao đứng trong gió lạnh nhắm mắt lại ngẩng cao đầu. Nàng nhớ đến những ngày tháng ở Thiên Vực, cảm giác còn lạnh lẽo hơn gấp mười lần gió ở đỉnh núi cao ấy. Nàng nhớ đến người đó, người đã dành hết cả cuộc đời mình cho nàng, trên đỉnh núi cao này, bị nỗi đau tận tâm can cùng cái lạnh cắt da cắt thịt dày vò, chìm trong cơn đau của bóng đêm.
Nước mắt Mạnh Phù Dao rơi xuống rồi đóng thành băng, vỡ vụn trong gió tuyết.
Chiến Bắc Dã nhìn theo nàng, cùng lúc đó hắn cũng rút ra ấn tín, cắt tay viết lên ấn tín rồi đưa cho Vân Ngấn: "Nhờ cậy Vân huynh!"
Vân Ngấn trầm mặc một lúc lâu, từ tận đáy lòng hắn thật sự muốn có thể ở bên cạnh cùng Mạnh Phù Dao đến lúc cuối cùng, nhưng Chiến Bắc Dã lại nói một cách đầy khiêm nhường: "Gia sư nếu nghe được tin tức của ta, nhất định sẽ đến Thương Khung nhanh thôi, ta và gia sư trước đây từng liên minh tạo ra một loại võ công, nếu có chinh chiến, nói không chừng sẽ phải dùng đến..."
Vân Ngấn lập tức nhận lấy đồ vật, Thiết Thành lại nói: "Ta không đi!"
"Ngươi không đi, ai sẽ phò tá cùng Vân công tử đây?"
Mạnh Phù Dao chau mày, "Việc ngươi đi làm quan trọng không kém chúng ta, việc điều động quân binh lúc nào quan trọng hơn chứ? Chỉ có hai người cùng lúc xuất hiện, mới có thể thuận lợi tiến hành, ngươi phải đi cho ta!"
Mạnh Phù Dao nhíu mày, sắc mặt trắng ra thêm mấy phần, mắt nàng bỗng có chút đỏ, giọt nước mắt rơi xuống lại có vẻ đẹp lạ thường, so với khí chất mạnh mẽ của nàng lại có điều khác biệt. Thiết Thành nhìn theo nàng, vì nàng đột nhiên đưa ra quyết định mạnh mẽ như vậy khiến hắn cảm thấy có chút không quen, xa cách đã chín tháng, Mạnh Phù Dao trước đây mà hắn quen biết bây giờ đã khác nhiều rồi.
Có chỗ nào không giống, hắn không thể nói ra được, nhưng chỉ cảm thấy Mạnh Phù Dao của hiện giờ càng thêm tôn quý càng thêm đẹp hơn, nhưng cũng có chút hung dữ và xa cách.
Thiết Thành không nói gì mà xoay người đi, có lẽ nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ còn tiếp tục phản kháng, nhưng hiện giờ hắn chợt nhận ra rằng, chỉ có phục tùng mới là cách tốt nhất.
Diêu Tấn nói: "Chủ nhân đừng đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ thấy ở sơn cốc này có mật đạo, mà gần đây thuộc hạ đã quan sát rất lâu, thuộc hạ có cách trộm được chìa khóa của họ, có thể bớt chút sức lực cũng tốt, hà tất ngay từ lúc đầu đã làm kinh động đến Thần điện, hao phí công lực mà đánh chứ."
Mạnh Phù Dao nghĩ một lúc, cũng cảm thấy hắn nói có lí, nhưng lại do dự, "Bên trong có thể càng nguy hiểm, đem theo ngươi vào..."
"Thuộc hạ sẽ không làm liên lụy đến chủ nhân đâu.” Diêu Tấn cười: "Giúp chủ nhân lấy được chìa khóa rồi thuộc
hạ liền đi ngay, dù sao võ công của thuộc hạ cũng không tồi, ở dưới núi còn có hộ vệ của Đại Hãn Hoàng đế tiếp ứng nữa, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Mạnh Phù Dao nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhìn Vân Ngẩn khẽ nói: "Cẩn thận!"
Diêu Tấn cầm theo một ngọn lửa nhỏ, thản nhiên quay người đi.
Đợi cho đến khi nhìn thấy bóng hình bọn họ khuất dần, Mạnh Phù Dao mới quay người đi, nhìn miền đất rộng lớn trước mắt.
"Không có con đường nào không thể đi qua, không có mảnh đất nào không bằng phẳng, cũng không có người nào không thể giết được, không có ân oán nào không thể giải quyết..."
Câu cuối cùng, Mạnh Phù Dao không nói mà chôn sâu trong tim.
Chỉ có tình yêu là không thể vượt qua được.
Hắn mở to mắt, nhất thời không nhận ra hai người bọn họ là ai. Hai người này nhìn có vẻ rất kì quái, mặc dù quần áo nghiêm chỉnh, nhưng dung mạo của Chiến Bắc Dã đã không còn như trước, còn Mạnh Phù Dao phong thái vẫn nhã nhặn hào quang sáng chói, thần thái vẫn như ngọc châu sáng ngời.
Trong phút chốc trong lòng Vân Ngẩn liền thoát ra hai chữ: Khuynh thành!
Sau đó, ánh mắt hắn rực rỡ tràn đầy niềm hân hoan, mỉm cười với bọn họ.
Mạnh Phù Dao à Mạnh Phù Dao, một lần chuyển dời là một lần xa cách.
Giống như nhìn theo chim phượng yêu kiều trên nền trời xanh thẫm, tư thái đó như mây trôi bắt trăng, song là vẻ đẹp tuyệt mĩ cách cả một khoảng không gian và cảnh giới.
Có điều, dù thế nào, Vân Ngấn vẫn vui mừng cực độ.
Hắn từng cho rằng sau khi luyện thành công Phá Cửu Tiêu, Mạnh Phù Dao chắc chắn có thể vào được bên trong. Nhưng rõ ràng thực lực của Trường Thanh Thần điện còn cao hơn cả Thập cường giả gộp lại, đã vô số lần bừng tỉnh trên tuyết, hắn buồn rầu nghĩ rằng, cho dù Mạnh Phù Dao có xông qua được Tứ đại cảnh, thì với sự khó dễ mà Trường Thanh Điện chủ gây ra cho nàng, con đường phía trước làm sao vượt qua đây?
Nhưng hiện giờ nhìn thấy Mạnh Phù Dao, hắn bỗng cảm thấy, có lẽ đã rất khó chăng, có lẽ vẫn còn cả sự chờ đợi lớn lao chăng, nhưng người con gái này, trong lòng hắn, mãi mãi không thất bại.
Mạnh Phù Dao nhìn theo ánh mắt hắn, lại nhìn đến Thiết Thành, Diêu Tấn đã gầy đi rất nhiều, mắt nàng liền đỏ lên.
Im lặng một hồi, nàng không nói ra được câu nào, cũng không cảm thấy có điều gì cần nói, chỉ chầm chậm ngẩng đầu lên, cất tiếng: "Chúng ta đã thoát ra rồi!"
Chúng ta thật sự đã thoát ra rồi.
Bị thương tổn là cơ thể, là trái tim, nhưng tinh thần thì mãi mãi vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Một khi đã phá xong Tứ đại cảnh, trước mắt chỉ còn lại sơn cốc. Có điều, sơn cốc hiện giờ có chút kì quái, trên tường cũng có rất nhiều dấu tích của những trận đấu kịch liệt, cũng không biết là do ai để lại. Phù Dao hỏi Vân Ngấn, hắn đã từng ở đây một khoảng thời gian, rồi cùng Chiến Bắc Dã giao cảm bằng ánh mắt, lông mày liền nhíu lại.
Nàng âm thầm sờ lên mái tóc đã ngả bạc của mình, nghĩ bụng, "Vẫn còn tốt, không phải thời gian làm con người già đi, mà là lúc trái tim quặn đau mới khiến tóc trở nên bạc thế này."
Nàng bỗng nhớ đến năm đó, Vô Cực ở dưới mật thất của Hoa Châu đã tận mắt nhìn thấy cái chết đau đớn của Phụ thân mình, đau đớn đến mức tóc chuyển thành màu bạc trong nháy mắt, liền không nhịn được mà phì cười.
Vô Cực... Vô Cực... không cần biết huynh có ở đó hay không, ta sẽ đi tìm từng nơi huynh đã đến.
Nàng không nói gì mà bay nhanh lên phía bốn vách núi ở sơn cốc, rồi quay người lại nói với bọn họ: "Ở đây có mật đạo!"
Mấy người đều quyết tâm phải đi xuống, Manh Phù Dao bỗng quay đầu, nhìn Vân Ngấn nói: "Nhờ huynh một chuyện."
Vân Ngấn vẫn nhìn theo nàng.
Mạnh Phù Dao rút từ trong người ra một chiếc ấn nhỏ, bên trên khắc: Đại Uyển Phù Dao, rồi đưa cho Vân Ngấn nói: 'Trong những ngày chúng ta mất tích, Đại lục Năm châu sợ sẽ có chiến tranh, ta muốn nhờ huynh dẫn theo Thiết Thành cùng Diêu Tấn quay về, thông báo với mọi người là chúng ta vẫn bình an, ngoài ra..." Ánh mắt nàng liền lạnh đi, nặng nề nói: "Đến hôm nay cũng đã gần tháng sáu rồi nhỉ? Đại quân chắc có thể đã đi qua được Tuyệt Vực Hải Cốc rồi, không biết quân của Đại Uyển ta, đi trên đất Thương Khung có hăng hái thích thú hơn phần nào không?"
Vân Ngấn lặng đi một lúc, ý muốn chiến đấu nổi lên trong mắt.
"Cả đời ta, mọi cố gắng nỗ lực, đều là toàn tâm toàn ý, đều là tự nguyện." Mạnh Phù Dao ngẩng cao đầu, ánh mắt hướng đến bầu trời cao rộng ở cực Bắc, bình thản nói: "Ý trời muốn ta ra sao thì ta không còn cách nào khác ngoài việc... thay đổi ý trời."
Thay đổi ý trời!
Cho dù ngươi có ở cao tận Cửu Thiên, cho dù ngươi có lật được cả mây gió.
Chỉ cần ngươi đánh được ta, ta sẵn sang hạ đao phục tùng ngươi.
Gió băng vù vù, tiếng thổi như tiếng khóc, người con gái tóc đen trong gió vẫn khảng khái nói, một bóng hình gầy gò, mảnh mai nhưng kiên cường và đầy nghị lực.
Mạnh Phù Dao đứng trong gió lạnh nhắm mắt lại ngẩng cao đầu. Nàng nhớ đến những ngày tháng ở Thiên Vực, cảm giác còn lạnh lẽo hơn gấp mười lần gió ở đỉnh núi cao ấy. Nàng nhớ đến người đó, người đã dành hết cả cuộc đời mình cho nàng, trên đỉnh núi cao này, bị nỗi đau tận tâm can cùng cái lạnh cắt da cắt thịt dày vò, chìm trong cơn đau của bóng đêm.
Nước mắt Mạnh Phù Dao rơi xuống rồi đóng thành băng, vỡ vụn trong gió tuyết.
Chiến Bắc Dã nhìn theo nàng, cùng lúc đó hắn cũng rút ra ấn tín, cắt tay viết lên ấn tín rồi đưa cho Vân Ngấn: "Nhờ cậy Vân huynh!"
Vân Ngấn trầm mặc một lúc lâu, từ tận đáy lòng hắn thật sự muốn có thể ở bên cạnh cùng Mạnh Phù Dao đến lúc cuối cùng, nhưng Chiến Bắc Dã lại nói một cách đầy khiêm nhường: "Gia sư nếu nghe được tin tức của ta, nhất định sẽ đến Thương Khung nhanh thôi, ta và gia sư trước đây từng liên minh tạo ra một loại võ công, nếu có chinh chiến, nói không chừng sẽ phải dùng đến..."
Vân Ngấn lập tức nhận lấy đồ vật, Thiết Thành lại nói: "Ta không đi!"
"Ngươi không đi, ai sẽ phò tá cùng Vân công tử đây?"
Mạnh Phù Dao chau mày, "Việc ngươi đi làm quan trọng không kém chúng ta, việc điều động quân binh lúc nào quan trọng hơn chứ? Chỉ có hai người cùng lúc xuất hiện, mới có thể thuận lợi tiến hành, ngươi phải đi cho ta!"
Mạnh Phù Dao nhíu mày, sắc mặt trắng ra thêm mấy phần, mắt nàng bỗng có chút đỏ, giọt nước mắt rơi xuống lại có vẻ đẹp lạ thường, so với khí chất mạnh mẽ của nàng lại có điều khác biệt. Thiết Thành nhìn theo nàng, vì nàng đột nhiên đưa ra quyết định mạnh mẽ như vậy khiến hắn cảm thấy có chút không quen, xa cách đã chín tháng, Mạnh Phù Dao trước đây mà hắn quen biết bây giờ đã khác nhiều rồi.
Có chỗ nào không giống, hắn không thể nói ra được, nhưng chỉ cảm thấy Mạnh Phù Dao của hiện giờ càng thêm tôn quý càng thêm đẹp hơn, nhưng cũng có chút hung dữ và xa cách.
Thiết Thành không nói gì mà xoay người đi, có lẽ nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ còn tiếp tục phản kháng, nhưng hiện giờ hắn chợt nhận ra rằng, chỉ có phục tùng mới là cách tốt nhất.
Diêu Tấn nói: "Chủ nhân đừng đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ thấy ở sơn cốc này có mật đạo, mà gần đây thuộc hạ đã quan sát rất lâu, thuộc hạ có cách trộm được chìa khóa của họ, có thể bớt chút sức lực cũng tốt, hà tất ngay từ lúc đầu đã làm kinh động đến Thần điện, hao phí công lực mà đánh chứ."
Mạnh Phù Dao nghĩ một lúc, cũng cảm thấy hắn nói có lí, nhưng lại do dự, "Bên trong có thể càng nguy hiểm, đem theo ngươi vào..."
"Thuộc hạ sẽ không làm liên lụy đến chủ nhân đâu.” Diêu Tấn cười: "Giúp chủ nhân lấy được chìa khóa rồi thuộc
hạ liền đi ngay, dù sao võ công của thuộc hạ cũng không tồi, ở dưới núi còn có hộ vệ của Đại Hãn Hoàng đế tiếp ứng nữa, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Mạnh Phù Dao nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhìn Vân Ngẩn khẽ nói: "Cẩn thận!"
Diêu Tấn cầm theo một ngọn lửa nhỏ, thản nhiên quay người đi.
Đợi cho đến khi nhìn thấy bóng hình bọn họ khuất dần, Mạnh Phù Dao mới quay người đi, nhìn miền đất rộng lớn trước mắt.
"Không có con đường nào không thể đi qua, không có mảnh đất nào không bằng phẳng, cũng không có người nào không thể giết được, không có ân oán nào không thể giải quyết..."
Câu cuối cùng, Mạnh Phù Dao không nói mà chôn sâu trong tim.
Chỉ có tình yêu là không thể vượt qua được.
/281
|