Cố Nhất Nam và Thẩm Mộc Hàn đang cùng nhau ở bên ngoài quán ăn cùng nhau vui vẻ ăn đồ nướng và lẩu cay,
Thì lúc này đột nhiên điện thoại của Thẩm Mộc Hàn có tiếng *ting* của tin nhắn gửi đến,
Thẩm Mộc Hàn cầm điện thoại lên xem thì thấy người gửi tin nhắn cho anh là Trương Minh Quân, anh ta hỏi cả hai đang ăn quán nào để anh ta có thể đến ăn cùng họ,
Lúc này Thẩm Mộc Hàn liền ngước lên nhìn Cố Nhất Nam mà hỏi," Minh Quân muốn đến đây, em có khó chịu không"
cố Nhất Nam đang ăn mà nghe anh nói vậy liền giật mình một cái, sau đó mới lắc đầu mỉm cười nói, "Em không sao, có anh ấy ăn cùng chúng ta thì càng thêm vui mà anh"
Nghe vậy Trương Minh Quân liền cười một cái, sau đó mới gửi định vị cho Trương Minh Quân để có thể đến đây,
Khoảng chừng mười phút sau thì Trương Minh Quân liền có mặt ngay lập tức, khi bước vào nhìn thấy hai người đang ngồi, anh liền nhanh chóng đi đến và ngồi ghế bên cạnh Thẩm Mộc Hàn,
Lúc này cả ba người ngồi cùng nhau ăn lẩu và đồ nướng, Trương Minh Quân nhìn thấy trên bàn hầu như cả hai không động đến rượu hoặc bia, anh ta liền lên tiếng nói, "Cả hai người ăn kiểu này mà không uống rượu hả"
Thẩm Mộc Hàn quay đầu lại nhìn anh ta sau đó đưa đủa gấp miếng thịt cho Cố Nhất Nam sau đó mới nói, "A Nam không uống được rượu bia "
Trương Minh Quân nghe xong liền nhìn Cố Nhất Nam cười khinh thường nói, "Đàn ông con trai lại không biết uống rượu bia à, hiếm thấy nhỉ "
Cố Nhất Nam nhìn anh ta nói vậy với mình, mà chỉ biết im lặng mặc kệ anh ta, còn Thẩm Mộc Hàn thì lại bực mình nhìn anh ta nói, "Cậu là muốn ai cũng giống như mình à, mà thôi đi cậu đến đây làm gì "
Trương Minh Quân lúc này cau mày rồi đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm mà nói, "ừ thì là tôi muốn tìm cô gái tối hôm đó đã ngủ với ngủ với tôi"
Lúc này lời nói của Trương Minh Quân thốt ra xong, thì đột nhiên Cố Nhất Nam liền giật mình làm rơi đủa trên tay, khiến cho cả hai liền chú ý đến cô,
Thẩm Mộc Hàn thấy cô như vậy liền hỏi han cô, "A Nam em sao vậy, đang ăn sao lại bất cẩn làm rơi đủa như vậy "
Anh vừa nói vừa đưa khăn ước cho cô, còn cẩn thận lau tay cho cô nữa, vì lúc này làm rơi đủa, nước chấm đả rơi vào tay cô nên anh mới lau cho cô,
Cố Nhất Nam bối rối liền cười cười nói, "Anh chủ, em không sao đâu ạ "
Nói xong cô mới nhìn về hướng của Trương Minh Quân đang nhìn mình, sau đó mới nhanh chóng tránh đi ánh mắt của anh ta mà tiếp tục ăn,
Trương Minh Quân nhìn cô mà có gì đó không ổn mà nghi ngờ, nhưng anh ta lại không muốn hỏi cô,
Sau đó Thẩm Mộc Hàn, tiếp tục hỏi về vấn đề mà Trương Minh Quân nhắc đến cô gái vừa nãy,
Sau đó Trương Minh Quân mới kể lại ngoại hình của cô gái tối hôm đó nhưng anh lại không nhớ rõ mặt, vì đó là mẫu người con gái anh ta thích, nên anh ta mới tìm cô ấy,
Cố Nhất Nam ngồi từ nãy đến giờ nghe hết mọi chuyện anh ta kể mà gương mặt trở nên tái mét, vì là anh ta không nhớ rõ khuôn mặt nên một phần nào khiến cô nhẹ nhõm hơn,
Ăn xong bữa tối, cùng nhau trở về nhà, vừa về đến nhà trước cửa nhà đột nhiên nhìn thấy có vài chiếc xe màu đen Audi đậu trước nhà và chờ đợi ai đó,
Cả ba người bước xuống xe, đi đến nhà thì một đội người mặc áo đen đi đến cúi xuống chào người, "Thiếu gia, xin hãy theo chúng tôi về đi ạ"
Lúc này tiếng thở dài của Trương Minh Quân liền cất lên rồi nói, "Tôi đã nói là tôi không về rồi kia mà "
Một người trong nhóm áo vest đen lên tiếng nói, "Ngài hay theo tôi về đi ạ, đây là lệnh của phu nhân, mong ngài hay theo mệnh lệnh đi ạ "
Trương Minh Quân lúc này bực mình mà cáu rắc lớn tiếng, "Đã nói là không về rồi mà, các người về nói với mẹ tôi như vậy đi "
Nói xong anh ta liền bước đi, thì tất nhiên mấy người áo vest đen đó không thể bỏ qua cho anh mà liền chặn lại nói, "Thiếu gia đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi không muốn dùng vũ lực với ngài đâu ạ "
Nghe vậy anh ta lúc này liền nhìn họ mà nở nụ cười khinh thường, còn tỏ vẻ thách thức bọn họ,
Tuy là họ biết họ không phải là đối thủ của Trương Minh Quân, nhưng vì mệnh lệnh họ phải dùng bằng bức cứ như thế nào cũng phải đem anh ta về nhà, vì nếu không họ sẽ nhận hình phạt rất nghiêm khắc bởi ông bà Trương,
Lúc này Thẩm Mộc Hàn cảm thấy căng thẳng cực kỳ giữa hai bên, anh mới nhanh chóng vỗ vào vai Trương Minh Quân nói, "Cậu hãy về nhà một chuyện xem sao đi, đừng làm khó họ nữa, cậu cũng thừa biết nếu họ không thuyết phục được cậu về thì họ sẽ chịu hình phạt gì mà, màu nghe lời tôi đi"
Tiếp đó Cố Nhất Nam cũng khẽ lên tiếng nói với anh, "Đúng rồi đó anh, chắc là ba mẹ cũng rất nhớ anh đấy ạ"
Nghe Thẩm Mộc Hàn và cô nói vậy, anh liền đứng nhìn Cố Nhất Nam và Thẩm Mộc Hàn một lúc rồi suy nghĩ, sau đó mới thở dài một tiếng rồi nói, "Thôi được rồi, tôi về cùng các người"
Tất cả mặc đồ đen nghe anh nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa tay lịch sự mời anh ngồi lên xe,
Trước khi lên xe, Trương Minh Quân không quên nhìn cô và Thẩm Mộc Hàn, rồi vẫy tay chào tạm biệt cả hai,
Thì lúc này đột nhiên điện thoại của Thẩm Mộc Hàn có tiếng *ting* của tin nhắn gửi đến,
Thẩm Mộc Hàn cầm điện thoại lên xem thì thấy người gửi tin nhắn cho anh là Trương Minh Quân, anh ta hỏi cả hai đang ăn quán nào để anh ta có thể đến ăn cùng họ,
Lúc này Thẩm Mộc Hàn liền ngước lên nhìn Cố Nhất Nam mà hỏi," Minh Quân muốn đến đây, em có khó chịu không"
cố Nhất Nam đang ăn mà nghe anh nói vậy liền giật mình một cái, sau đó mới lắc đầu mỉm cười nói, "Em không sao, có anh ấy ăn cùng chúng ta thì càng thêm vui mà anh"
Nghe vậy Trương Minh Quân liền cười một cái, sau đó mới gửi định vị cho Trương Minh Quân để có thể đến đây,
Khoảng chừng mười phút sau thì Trương Minh Quân liền có mặt ngay lập tức, khi bước vào nhìn thấy hai người đang ngồi, anh liền nhanh chóng đi đến và ngồi ghế bên cạnh Thẩm Mộc Hàn,
Lúc này cả ba người ngồi cùng nhau ăn lẩu và đồ nướng, Trương Minh Quân nhìn thấy trên bàn hầu như cả hai không động đến rượu hoặc bia, anh ta liền lên tiếng nói, "Cả hai người ăn kiểu này mà không uống rượu hả"
Thẩm Mộc Hàn quay đầu lại nhìn anh ta sau đó đưa đủa gấp miếng thịt cho Cố Nhất Nam sau đó mới nói, "A Nam không uống được rượu bia "
Trương Minh Quân nghe xong liền nhìn Cố Nhất Nam cười khinh thường nói, "Đàn ông con trai lại không biết uống rượu bia à, hiếm thấy nhỉ "
Cố Nhất Nam nhìn anh ta nói vậy với mình, mà chỉ biết im lặng mặc kệ anh ta, còn Thẩm Mộc Hàn thì lại bực mình nhìn anh ta nói, "Cậu là muốn ai cũng giống như mình à, mà thôi đi cậu đến đây làm gì "
Trương Minh Quân lúc này cau mày rồi đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm mà nói, "ừ thì là tôi muốn tìm cô gái tối hôm đó đã ngủ với ngủ với tôi"
Lúc này lời nói của Trương Minh Quân thốt ra xong, thì đột nhiên Cố Nhất Nam liền giật mình làm rơi đủa trên tay, khiến cho cả hai liền chú ý đến cô,
Thẩm Mộc Hàn thấy cô như vậy liền hỏi han cô, "A Nam em sao vậy, đang ăn sao lại bất cẩn làm rơi đủa như vậy "
Anh vừa nói vừa đưa khăn ước cho cô, còn cẩn thận lau tay cho cô nữa, vì lúc này làm rơi đủa, nước chấm đả rơi vào tay cô nên anh mới lau cho cô,
Cố Nhất Nam bối rối liền cười cười nói, "Anh chủ, em không sao đâu ạ "
Nói xong cô mới nhìn về hướng của Trương Minh Quân đang nhìn mình, sau đó mới nhanh chóng tránh đi ánh mắt của anh ta mà tiếp tục ăn,
Trương Minh Quân nhìn cô mà có gì đó không ổn mà nghi ngờ, nhưng anh ta lại không muốn hỏi cô,
Sau đó Thẩm Mộc Hàn, tiếp tục hỏi về vấn đề mà Trương Minh Quân nhắc đến cô gái vừa nãy,
Sau đó Trương Minh Quân mới kể lại ngoại hình của cô gái tối hôm đó nhưng anh lại không nhớ rõ mặt, vì đó là mẫu người con gái anh ta thích, nên anh ta mới tìm cô ấy,
Cố Nhất Nam ngồi từ nãy đến giờ nghe hết mọi chuyện anh ta kể mà gương mặt trở nên tái mét, vì là anh ta không nhớ rõ khuôn mặt nên một phần nào khiến cô nhẹ nhõm hơn,
Ăn xong bữa tối, cùng nhau trở về nhà, vừa về đến nhà trước cửa nhà đột nhiên nhìn thấy có vài chiếc xe màu đen Audi đậu trước nhà và chờ đợi ai đó,
Cả ba người bước xuống xe, đi đến nhà thì một đội người mặc áo đen đi đến cúi xuống chào người, "Thiếu gia, xin hãy theo chúng tôi về đi ạ"
Lúc này tiếng thở dài của Trương Minh Quân liền cất lên rồi nói, "Tôi đã nói là tôi không về rồi kia mà "
Một người trong nhóm áo vest đen lên tiếng nói, "Ngài hay theo tôi về đi ạ, đây là lệnh của phu nhân, mong ngài hay theo mệnh lệnh đi ạ "
Trương Minh Quân lúc này bực mình mà cáu rắc lớn tiếng, "Đã nói là không về rồi mà, các người về nói với mẹ tôi như vậy đi "
Nói xong anh ta liền bước đi, thì tất nhiên mấy người áo vest đen đó không thể bỏ qua cho anh mà liền chặn lại nói, "Thiếu gia đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi không muốn dùng vũ lực với ngài đâu ạ "
Nghe vậy anh ta lúc này liền nhìn họ mà nở nụ cười khinh thường, còn tỏ vẻ thách thức bọn họ,
Tuy là họ biết họ không phải là đối thủ của Trương Minh Quân, nhưng vì mệnh lệnh họ phải dùng bằng bức cứ như thế nào cũng phải đem anh ta về nhà, vì nếu không họ sẽ nhận hình phạt rất nghiêm khắc bởi ông bà Trương,
Lúc này Thẩm Mộc Hàn cảm thấy căng thẳng cực kỳ giữa hai bên, anh mới nhanh chóng vỗ vào vai Trương Minh Quân nói, "Cậu hãy về nhà một chuyện xem sao đi, đừng làm khó họ nữa, cậu cũng thừa biết nếu họ không thuyết phục được cậu về thì họ sẽ chịu hình phạt gì mà, màu nghe lời tôi đi"
Tiếp đó Cố Nhất Nam cũng khẽ lên tiếng nói với anh, "Đúng rồi đó anh, chắc là ba mẹ cũng rất nhớ anh đấy ạ"
Nghe Thẩm Mộc Hàn và cô nói vậy, anh liền đứng nhìn Cố Nhất Nam và Thẩm Mộc Hàn một lúc rồi suy nghĩ, sau đó mới thở dài một tiếng rồi nói, "Thôi được rồi, tôi về cùng các người"
Tất cả mặc đồ đen nghe anh nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa tay lịch sự mời anh ngồi lên xe,
Trước khi lên xe, Trương Minh Quân không quên nhìn cô và Thẩm Mộc Hàn, rồi vẫy tay chào tạm biệt cả hai,
/47
|