Lộ Châu, nữ tử hắn thích nhất, một nữ tử xinh đẹp như hoa, cũng bởi vì chính mình nhất thời sơ sót, nàng cứ như vậy biến mất trước mắt hắn.
Là lỗi của hắn, hắn không bảo vệ tốt cho nàng!
Lộ Châu, nàng bây giờ ở nơi nào?
Cũng đã ba tháng, bọn họ cũng đã tìm nàng ba tháng, nhưng vì cái gì, mỗi lần tìm kiếm đều là hi vọng, nhưng sau đó đều là thất vọng đây?
Lộ Châu, ta thật sự lo lắng cho nàng, còn có hài tử của chúng ta !
“Hồi điện hạ, Mị nói hắn đã xác nhận, không chỉ có hình dáng giống nhau, thậm chí cũng mang thai sáu tháng. . . . . .”
Một người đang quỳ cực kỳ cung kính trả lời.
Hắn không ngẩng đầu, thậm chí cũng không dám nhìn sắc mặt của điện hạ, người bên cạnh mới vừa té xỉu cũng tỉnh lại.
Hắn bị dọa sợ đến nỗi không dám lên tiếng, càng thêm run rẩy trên đất dường như cả người áp trên mặt đất. . . . . .
“Trình lên đi. . . . . .”
Ngón tay thon dài chợt dừng lại, một tay duỗi ra, bên cạnh một công công vội vàng khom người lui ra ngoài, hắn từng bước một cẩn thận lui về phía sau.
Đến bên cạnh mấy hắc y nhân vội vàng nhận lấy đồ, nhẹ chân đi tới trước mặt nam tử tuyệt mỹ, cúi thấp đầu, cung kính nói:
“Điện hạ, đồ ở chỗ này. . . . . .”
Tuyệt mỹ nam tử khiêu mi, hai ngón tay kẹp lại quyển sách thật mỏng, tay thon dài tao nhã chuyển động, sắc mặt tuấn mỹ đột nhiên liền trầm xuống:
“Cái gì. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng thế nhưng. . . . . .”
Nàng mất trí nhớ!
Hơn nữa lại đi theo nam nhân khác!
Hắn tin tưởng năng lực của Mị, chẳng qua là ——
Thì ra đã từng, đã có quá nhiều lần thất vọng, tim của hắn, đã đủ đau đớn!
Mà hôm nay, rốt cuộc tìm được nàng, nhưng nàng lại cùng với một nam nhân khác ở chung một chỗ, thậm chí quên cả hắn!
Làm sao lại không đau lòng như cắt? Có thể nào không thương tâm muốn chết?
“Hiên Vương? Nàng thế nhưng. . . . . .”
Taytrắng noãn nắm lại thật chặt, khớp xương cũng vang lên răng rắc . . . . . .
Mọi người hoảng hốt!
Lo lắng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tay của hắn dùng sức nện, quả đấm rơi vào trên mặt bàn gỗ.
Là lỗi của hắn, hắn không bảo vệ tốt cho nàng!
Lộ Châu, nàng bây giờ ở nơi nào?
Cũng đã ba tháng, bọn họ cũng đã tìm nàng ba tháng, nhưng vì cái gì, mỗi lần tìm kiếm đều là hi vọng, nhưng sau đó đều là thất vọng đây?
Lộ Châu, ta thật sự lo lắng cho nàng, còn có hài tử của chúng ta !
“Hồi điện hạ, Mị nói hắn đã xác nhận, không chỉ có hình dáng giống nhau, thậm chí cũng mang thai sáu tháng. . . . . .”
Một người đang quỳ cực kỳ cung kính trả lời.
Hắn không ngẩng đầu, thậm chí cũng không dám nhìn sắc mặt của điện hạ, người bên cạnh mới vừa té xỉu cũng tỉnh lại.
Hắn bị dọa sợ đến nỗi không dám lên tiếng, càng thêm run rẩy trên đất dường như cả người áp trên mặt đất. . . . . .
“Trình lên đi. . . . . .”
Ngón tay thon dài chợt dừng lại, một tay duỗi ra, bên cạnh một công công vội vàng khom người lui ra ngoài, hắn từng bước một cẩn thận lui về phía sau.
Đến bên cạnh mấy hắc y nhân vội vàng nhận lấy đồ, nhẹ chân đi tới trước mặt nam tử tuyệt mỹ, cúi thấp đầu, cung kính nói:
“Điện hạ, đồ ở chỗ này. . . . . .”
Tuyệt mỹ nam tử khiêu mi, hai ngón tay kẹp lại quyển sách thật mỏng, tay thon dài tao nhã chuyển động, sắc mặt tuấn mỹ đột nhiên liền trầm xuống:
“Cái gì. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng thế nhưng. . . . . .”
Nàng mất trí nhớ!
Hơn nữa lại đi theo nam nhân khác!
Hắn tin tưởng năng lực của Mị, chẳng qua là ——
Thì ra đã từng, đã có quá nhiều lần thất vọng, tim của hắn, đã đủ đau đớn!
Mà hôm nay, rốt cuộc tìm được nàng, nhưng nàng lại cùng với một nam nhân khác ở chung một chỗ, thậm chí quên cả hắn!
Làm sao lại không đau lòng như cắt? Có thể nào không thương tâm muốn chết?
“Hiên Vương? Nàng thế nhưng. . . . . .”
Taytrắng noãn nắm lại thật chặt, khớp xương cũng vang lên răng rắc . . . . . .
Mọi người hoảng hốt!
Lo lắng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tay của hắn dùng sức nện, quả đấm rơi vào trên mặt bàn gỗ.
/1138
|