Rầm một tiếng. . . . . .
Bàn gỗ thượng hạng trong thoáng chốc gẫy thành từng mảnh, mà bộ đồ trà đắt tiền trên bàn lại rơi xuống, rơi vỡ đầy đất. . . . . .
“Điện hạ. . . . . .”
Trên bàn tay trắng nõn điểm chút máu đỏ tươi càng lộ vẻ trong suốt óng ánh!
Mọi người đều sợ hãi, tiếng kinh hô không hẹn mà cùng vang lên, hắn nhướng mày, chợt chậm rãi ngồi xuống. . . . . .
“Điện hạ, tay của ngài. . . . . .”
Phía trên kia, chắc hẳn sẽ có mảnh gỗ vụn?
Vừa rồi chính là công công lo lắng muốn tiến lên xử lý.
“Không việc gì!”
Quả đấm, vẫn nắm thật chặt, hắn chợt ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
“Hiên Vương tay cầm trọng binh, Đại Hướng ta cùng Đại Nguyệt bọn họ cũng không qua lại nhiều, mà thực lực của Đại Nguyệt quốc cũng không phải là tầm thường. Truyền lời cho Mị, cẩn thận bảo vệ nàng, không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Hiên Vương, làm sao nàng lại ở trong phủ của Hiên Vương?
Lộ Châu cũng không phải là một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, hắn tin tưởng nàng!
“Điện hạ, nương nương. . . . . .”
Một trong hai hắc y nhân chợt ngẩng đầu lên, hắn tưởng rằng điện hạ sẽ lập tức phái người mang nương nương trở về.
“Bảo vệ tốt nương nương cùng Thế tử, bọn họ nếu dám tổn thương nàng dù chỉ một sợi tóc, các ngươi liền mang đầu tới gặp ta!”
Hắn đứng lên, nhìn mấy người trên đất vẫn quỳ như cũ, hắn chợt lạnh lùng cười một tiếng:
“Chuyện này, ai cũng không thể tiết lộ nửa câu. Bức họa của nàng, toàn bộ đều tiêu hủy, càng không thể để cho nàng biết!”
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn phất ống tay áo, tất cả mọi người khom người lui xuống.
“Điện hạ, bọn họ ở bên kia, chỉ cần bố trí thỏa đáng, phải cứu ra nương nương, cũng không phải là. . . . . .”
Công công khom người tiến lên, góp lời nói.
Namtử nhăn mày, trong hai mắt mang theo nhàn nhạt toan tính:
“Tin tưởng nàng sẽ không phản bội ta, cho dù là mất trí nhớ cũng giống vậy. Sự kiện kia, còn có nhiều điểm đáng nghi, chờ xử lý tốt, bổn vương sẽ đích thân đến đón Lộ Châu trở lại!”
Trong mắt hắn tràn đầy tự tin, hoặc là nàng ở bên kia sẽ càng thêm an toàn!
Bàn gỗ thượng hạng trong thoáng chốc gẫy thành từng mảnh, mà bộ đồ trà đắt tiền trên bàn lại rơi xuống, rơi vỡ đầy đất. . . . . .
“Điện hạ. . . . . .”
Trên bàn tay trắng nõn điểm chút máu đỏ tươi càng lộ vẻ trong suốt óng ánh!
Mọi người đều sợ hãi, tiếng kinh hô không hẹn mà cùng vang lên, hắn nhướng mày, chợt chậm rãi ngồi xuống. . . . . .
“Điện hạ, tay của ngài. . . . . .”
Phía trên kia, chắc hẳn sẽ có mảnh gỗ vụn?
Vừa rồi chính là công công lo lắng muốn tiến lên xử lý.
“Không việc gì!”
Quả đấm, vẫn nắm thật chặt, hắn chợt ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
“Hiên Vương tay cầm trọng binh, Đại Hướng ta cùng Đại Nguyệt bọn họ cũng không qua lại nhiều, mà thực lực của Đại Nguyệt quốc cũng không phải là tầm thường. Truyền lời cho Mị, cẩn thận bảo vệ nàng, không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Hiên Vương, làm sao nàng lại ở trong phủ của Hiên Vương?
Lộ Châu cũng không phải là một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, hắn tin tưởng nàng!
“Điện hạ, nương nương. . . . . .”
Một trong hai hắc y nhân chợt ngẩng đầu lên, hắn tưởng rằng điện hạ sẽ lập tức phái người mang nương nương trở về.
“Bảo vệ tốt nương nương cùng Thế tử, bọn họ nếu dám tổn thương nàng dù chỉ một sợi tóc, các ngươi liền mang đầu tới gặp ta!”
Hắn đứng lên, nhìn mấy người trên đất vẫn quỳ như cũ, hắn chợt lạnh lùng cười một tiếng:
“Chuyện này, ai cũng không thể tiết lộ nửa câu. Bức họa của nàng, toàn bộ đều tiêu hủy, càng không thể để cho nàng biết!”
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn phất ống tay áo, tất cả mọi người khom người lui xuống.
“Điện hạ, bọn họ ở bên kia, chỉ cần bố trí thỏa đáng, phải cứu ra nương nương, cũng không phải là. . . . . .”
Công công khom người tiến lên, góp lời nói.
Namtử nhăn mày, trong hai mắt mang theo nhàn nhạt toan tính:
“Tin tưởng nàng sẽ không phản bội ta, cho dù là mất trí nhớ cũng giống vậy. Sự kiện kia, còn có nhiều điểm đáng nghi, chờ xử lý tốt, bổn vương sẽ đích thân đến đón Lộ Châu trở lại!”
Trong mắt hắn tràn đầy tự tin, hoặc là nàng ở bên kia sẽ càng thêm an toàn!
/1138
|